Liên Hoa Bảo Giám

Chương 171: Chương 171: Đêm tối, thảo nguyên, thảm sát toàn dân






Harry cung kính long trọng dâng lên quá đầu - khăn tay, Đỗ Trần liếc mắt, thuận tay đặt Alex vào trong lòng, sau đó nhìn lại.

Gò đồi trên đại thảo nguyên Mc Allen so với giải đất Lanning đế quốc cảnh sắc quả nhiên bất đồng, nhìn chung quanh, trước mắt hiện ra màu cỏ xanh biếc trải dài vô tận, trời xanh mây trắng, cỏ xanh, gia súc béo tốt, cảnh sắc đại thảo nguyên giao với đường chân trời, từ xa nhìn lại có vài phần mê mẩn.

Lúc này thời tiết đã là cuối thu, khắp nơi cỏ xanh từ nam chí bắc, chuyển từ xanh sang vàng. Ở phía bắc xa xôi, nơi phía chân trời có một những chấm nhỏ màu đen, đó là khu dân cư tụ tập đông đúc của đế quốc Mc Allen, mà nhìn về phía nam, một tòa tiết bảo nguy nga được dựng nên, liên miên hơn mười dặm, mặc dù Đỗ Trần đã rời xa thiết bảo hơn trăm dặm, nhưng vẫn mơ hồ thấy được một loạt cương thiết to lớn của hùng quan bất bại - trọng trấn quân sự hàng đầu của Lanning, Thao Hải thiên quan.

Nam có hùng quan, bắc là quê hương của thú nhân Mc Allen, lại gần là cỏ xanh một màu, gió thu thổi tự do trên thảo nguyên, thân trong cảnh đẹp, nhưng Đỗ Trần lại nhức đầu:

- Đáng chết, nơi nào có việc thiện có thể làm chứ? Trời đất bao la, việc thiện lớn nhất, nhưng việc thiện phải làm thế nào?

- Thiếu gia, ngài tìm gì sao?

Harry ngẩng đầu nhìn sắc mặt cổ quái của chủ nhân, không khỏi đặt câu hỏi.

- Dịch Cốt, ngươi có phát hiện phụ cận có tình huống dị thường không?

Chờ Dịch Cốt nhìn thảo nguyên trống trải xung quanh, rồi lắc lắc đầu, Đỗ Trần lại nói:

- Harry, cái mũi của ngươi có ngửi thấy gì không?

Harry cố gắng ngửi mùi gió thu nhẹ nhàng khoan khoái của đại thảo nguyên, cũng lắc lắc đầu:

- Chủ nhân tôn quý, Harry ngửi được mùi cỏ, phụ cận ngoại trừ một chút cỏ thơm cùng động vật nhỏ, cái gì đều không có! A, được rồi, Harry vừa mới xem bản đồ, mặt đông cách đây không xa có một con sông nhỏ, gọi là sông Coulomb! Theo sông Coulomb đi về phía bắc, chúng ta có thể tới trạm thứ nhất, khu chiến phủ (khu tomahawk).

Alex đột nhiên gật gật đầu:

- Ân, chiến phủ, vũ khí của nhất lưu cao thủ.

- Xú tiểu tử, đừng khoác lác nữa.

Đỗ Trần cười ấn vào cái trán của nhi tử, lại xác nhận một lần nữa xung quanh không có cơ hội làm việc thiện, sau đó cười nói:

- Đi thôi, chúng ta trước tiên tìm sông Coulomb! Được rồi, chúng ta đã tới đại thảo nguyên, cũng để cho hai vị lão tổ mẫu hoạt động một chút.

Lucy cùng Lily từ trong Liên Hoa bước ra, lại thản nhiên hít một hơi, làm một người bình thường là tốt rồi, hơn nữa các nàng thở dài tràn ngập vô tận sầu bi.

Lucy quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt ve cỏ dưới chân, thở dài:

- Ai, cảnh sắc đại thảo nguyên cơ hồ không có gì biến hóa! Jolie trung tướng có được táng ở đây, cũng không tính...

- Hai vị tiểu thư, chúng ta đi thôi. Theo tin tức các người cung cấp, địa điểm năm đó Jolie trung tướng cùng tổ tiên Shigeru đánh một trận hẳn là ở phía bắc cách nơi này chừng sáu trăm dặm ngoài khu trống trận! Rất xảo hợp… chiến thần đại hội Auerbach cũng sẽ tổ chức ở đó, nếu chúng ta thuận lợi, trong vòng bốn ngày có thể tới.

Lucy gật gật đầu, kéo tay muội muội đi ra sau Đỗ Trần, Lily đột nhiên kinh ngạc nói:

- Francis, ngươi sao không dùng Á Long liễn bay tới?

- A! Nếu ta sử dụng Á Long liễn, sợ rằng không quân Mc Allen sẽ biết Francis ta tới, Á Long liễn thật sự quá dễ nhận diện...

Đỗ Trần nhìn ánh mắt nghi hoặc của hai tỷ muội, giải thích:

- Lúc này đây, chúng ta là ẩn danh tiến vào đế quốc Mc Allen. Ân, một khoảng thời gian này, hai vị tiểu thư gọi ta là Đỗ Trần, được không.

- Đỗ Trần? Hai âm tiết thật cổ quái!

Lily cười cười, lại hỏi:

- Tại sao?

- Ai, muội muội, bây giờ là Vẫn Thần lịch năm 1278 rồi.

Lucy thay Đỗ Trần trả lời:

- Quan hệ của loài nguời bây giờ cùng thú nhân tộc so ra kém chúng ta khi xưa. Năm đó, chúng ta là chiến hữu thân thiết kề vai tác chiến chống cường địch! Còn bây giờ, Mc Allen cùng Lanning cơ hồ là địch quốc sinh tử... gần đây ta xem trong thần ma lục, gần hai trăm năm qua, đại quy mô chiến dịch có hơn mười vạn người tham gia giữa Lanning cùng Mc Allen xảy ra hai mươi bảy lần, hai nước bây giờ mặc dù mặt ngoài tựa hồ hòa bình, nhưng trên thực tế, song phương đều chuẩn bị diễn ra chiến dịch thảm khốc...

- Ta hiểu rồi, Francis là bá tước lĩnh chủ của Lanning, nếu hắn dùng thân phận chính thức của mình tiến vào Mc Allen, mặc dù được đãi ngộ như ngoại quốc sứ thần, nhưng Mc Allen sẽ bí mật phái người giám thị hắn.

Lily nói.

Đỗ Trần nhún vai:

- Đúng vậy, ta muốn tại Mc Allen làm một vài chuyện riêng, không muốn bị người ta thấy, cho nên chỉ có thể ẩn danh tới đây.

- Cao thủ chính thức, không dấu tên.

Alex khinh thường bĩu môi:

- Nói cho người Mc Allen, ta, đại cao thủ Alex đã tới.

- Ngươi tên xú tiểu tử.

Đỗ Trần nhéo nhéo chóp mũi nhi tử, hắn đối với tính tình của hoạt bảo nhi tử thật không có gì để nói.

- Ngươi không cần dấu tên, bởi vì ngươi căn bản không nổi danh.

Đỗ Trần vốn định chọc nhi tử cười, nhưng không nghĩ tới, tiểu tử kia mở to hai mắt, nhưng hắn lại kiên định lắc đầu:

- Cái gì? Alex không đủ nổi danh sao? Không, ba ba nhất định nói xạo! Ba ba ghen ghét danh tiếng của đại cao thủ Alex.

- Tiểu tử này, a a!

Hai vị lão tổ mẫu đều bị tiểu tử kia chọc cười, các nàng ôm lấy Alex từ tay Harry, lại thân một cái, tiểu tử kia buồn bực chùi đi, đôi mắt to long lanh nhìn bầu trời, thần tình ai oán

Đỗ Trân cười ha ha nhìn nhi tử, trong lòng lại nói thầm, bởi vì hắn càng tới gần sông Coulumb, mông đít càng ngứa ngáy, chẳng lẽ việc thiện là ở sông Coulumb sao?

Trong lúc này thì, Harry nhảy dựng lên:

- Chủ nhân, Harry ngửi thấy! Ngửi thấy rồi, ha ha!

Hắn nâng hai cái chân ngắn mập mạp, chạy thẳng về hướng sông Coulumb, vừa chạy vừa kêu lớn:

- Chủ nhân, Harry đã hoàn thành nhiệm vụ của ngài, Harry ngửi thấy rồi, trong mùi nước sông Coulumb có mùi máu tươi.

Đỗ Trần trong lòng mừng rỡ, khó trách vừa rồi tại phụ cận phát hiện cơ hội làm việc thiện, nguyên lai quẻ đoài sắp khai mở toàn bộ, phạm vi rà soát của bảo giám cũng khuyếch đại, thậm chí siêu qua phạm vi khứu giác của Harry.

Lập tức đuổi theo Harry, cảm nhận được mông đít càng ngứa, Đỗ Trần mừng thầm trong lòng, đây chính là một việc thiện không nhỏ.

- Không đúng, không phải chỉ thoang thoảng mùi máu tươi.

Cước bộ Harry chậm ại, có chút chần chừ:

- Chủ nhân, mùi máu tươi thật nồng nặc, chỉ là nước sông ngăn trở một bộ phận khứu giác của Harry, cho nên mới không có...lão thiên, đây là sao vậy?

Harry nhìn tình hình trước mặt trợn mắt há mồm.

Hai vị lão tổ mẫu đã thấy qua giết chóc cũng nhíu mày:

- Quá tàn nhẫn, bọn họ chỉ là bình dân của thú nhân tộc.

Dịch Cốt âm lãnh nhìn cảnh tưởng sông Coulumb, không nói gì.

Đỗ Trần nhất thời không có tâm tình tốt để tìm việc thiện, cắn răng nói:

- Mẹ nó, quả thực không có nhân tính mà, ngay cả lão nhân cùng hài tử cũng không buông tha.

Trên mặt sông rộng tầm mười mét nổi rất nhiều thi thể, thi thể cũng không phải nhân loại. mà là của thú nhân, người Orc. Vóc người bọn họ không cường tráng, chỉ có vóc người cao ngang người trưởng thành, phần lớn gầy trơ cả xương! Hơn nữa nghe nói người Orc là khuyển tộc cùng chủng tộc trí tuệ hỗn huyết mà thành người Orc. Bọn họ có thân mình nhân loại, có dung mạo của con người, còn có hai lỗ tai hướng lên trên...

Mặt khác còn có một điều không thể phủ nhận, nguời Orc có trí tuệ, có cảm tình. Khi sinh sản cũng biết dùng công cụ “...” so sánh với nhân loại, bọn họ là chủng tộc trí tuệ ngang hàng! Mà không phải trâu chó bình thường.

Hiện tại một chủng tộc bị diệt tuyệt.

Dọc theo sông Coulumb từ bắc tới nam, một cụm thi thể người Orc chậm rãi phiêu động, nhìn thoáng qua, lại có gần trăm người nữa! Hơn nữa trong đó phần lớn thi thể không còn trọn vẹn đầy đủ, cánh tay, chân, nội tngj.... thân thể li tán, nổi lềnh bềnh, phụ cận sông tràn ngập vị đạo của cái ác.

- Ùm!

Đỗ Trần nhảy vào trong nước:

- Harry, tìm thi thể đầy đủ, nhìn xem có còn người còn sống hay không.

Harry nhíu mày, bịt mũi nhảy vào trong nước, hai vị lão tổ mẫu do dự một chút, Lucy đột nhiên giao Alex cho Dịch Cốt, sau đó kéo tay muội muội nhảy theo. Ngay khi Dịch Cốt gặp khó khăn, Đỗ Trần nói: “Brook, ngươi ôm Alex di dò xét phụ cận, nếu có người tới thì nhắc nhở ta. Ai, trong khi cứu người, cũng phải cẩn thận, nếu không bị người thấy trong tình cảnh này, chúng ta nhảy xuống sông New Zealand cũng không tẩy hết oan trái.

Còn có không ít thi thể hài cốt từ thượng du trôi xuống, Đỗ Trần nhíu mày tìm kiếm những thi thể còn đầy đủ, trong chốc lát, Lily kêu lên:

- Fran… Đỗ Trần, vị lão nhân này hẳn là còn sống, ngươi mau tới đây.

Đỗ Trần lập tức rẽ nước đi tới, phối hợp hai vị lão tổ mẫu mang lão nhân may mắn còn sống vào bờ:

- Harry, chuẩn bị cấp cứu, mau.

Đỗ Trần cũng không quen người Orc, bất quá từ hai vị lão nhân tóc hoa râm này, còn có hai mắt đầy nếp nhăn đang nhắm chặt lại cũng có thể thấy, tuổi của lão không nhỏ, nếu tính theo tuổi thọ của người, ít nhất cũng đã sáu bảy mươi tuổi.

Nhưng lão nhân quá năm chục tuổi này trên ngực còn cắm một thanh chủy thủy!

- Lão bá, tỉnh tỉnh…

Đỗ Trần bắt đầu cấp cứu lão nhân, sau đó dùng thủ pháp cấp cứu học được từ đấu thần đảo, chậm rãi xem xét hơi thở của lão.

Trong lúc này, đột nhiên Đỗ Trần cảm thấy sau lưng nóng lên, một cỗ khí lưu sảng khoái bắt đầu xoay vòng, dần dần tách khỏi cơ thể, bay tới trước người lão nhân bị trọng thương.

Đây là cảm giác của Liên Hoa nội kình, nhưng, chính mình không có dụng Liên Hoa nội kình?

Đỗ Trần cảm thấy khó hiểu, nhưng trong khi lão nhân còn chưa có được cứu, hắn không dám phân tâm, chỉ dùng một cỗ thần niệm xem xét hướng đi của Liên Hoa nội kình.

- Gì, Đỗ Trần, phía sau lưng ngươi...

Lucy cùng Lily giật mình nhìn Đỗ Trần.

Dịch Cốt ở xa xa dò xét cũng nghe được thanh âm quay đầu lại, tiếp đó, hắn sửng sốt một chút. Mà Alex trong lòng Dịch Cốt cũng đột nhiên mở lớn miệng:

- Ba ba, nguyên lai là cao thủ! ẩn tàng.

Xa xa nhìn lại, hậu tâm Đỗ Trần phóng ra một vầng sáng màu vàng nhạt, vầng sáng hình hoa sen, lại tựa như mặt trời, nhu hoà tản ra đạo đạo sáng ngời, cũng không phải kim quang chói mắt, tựa như mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve hết thảy xung quanh.

Trong kim quang, lão nhân Orc chậm rãi mở mắt, theo đó quan sát, trước khi “Tử vong” xuất hiện trước mặt lão.

Cháu của lão đã bị bóng đen kia giơ lên, xé rách...

Lão thê đã bị trảm mã đao, chém xuống đầu....

Bụi gai màu đen vừa chuyển khiến cho đầu lâu cùng huyết nhục của nhị đệ mơ hồ phún đầy ngực mình...

Các đồng bào dưới đồ đao chạy tứ tán, nhưng còn chưa chạy được vài bước, dưới ngân nguyệt hàn quang đã bị phân thi liệt cốt...

Đã chết! Tất cả đã chết, hôm qua còn cùng mình uống rượu hát ca, cùng thân nhân bằng hữu, đồng bào.. thưởng gió thu sảng khoái của đại thảo nguyên,... tất cả đã chết.

Lão đau xót trong lòng, cảm giác mê muội xông lên trán, khiến cho tâm của lão, như bị đao chém phải, hai hàng lệ bất giác chảy xuống.

Tiếp đó, “Một màn cảnh trước khi chết” hiện ra trước mắt lão nhân, hắc giáp võ sĩ hùng tráng cười nanh ác hướng về phía lão, khinh thường liếc mắt nhìn chủy thủ trong tay. Tiếp đó chẳng biết sao, chủy thủ chuyển hướng đâm vào ngực lão nhân. Sau đó hắc giáp võ sĩ rống to điếc tai nhức óc:

- Đuổi cho ta, tuyệt không để cho một người sống chạy thoát.

Còn đồng bào còn sống đâu, các bằng hữu, chạy mau.

Đôi mắt mê man của lão nhân trở nên hoảng sợ khó hiểu. Đồng tử cũng tứ tán một lần nữa hiện lên tâm tình tuyệt vọng, tiếp đó, lão hô lớn:

- Chạy mau, ma quỷ đuổi đến đây.

- Lão nhân gia, ngài đã an toàn rồi.

Lão nhân đột nhiên nghe được một thanh âm hòa thiện thân thiết nhưng lại vô cùng thần thánh, vang vọng bên tai, so với ma âm, thì.... đây là thanh âm của thần sao? Nhất định là vậy, chính mình đã chết, đi tới thiên đường, gặp được thần của thú nhân chúng ta, chí cao thú hoàng, thánh chiến phụ thần, Auerbach miện hạ sao?

Một màn tàn nhẫn kinh khủng dần thối lui, cảnh tượng trước mắt lão nhân rõ ràng lên, một vầng kim quang nhu hòa nhập vào trong mắt, thánh quang phúc chiếu, một người dung mạo mờ mịt giúp đỡ mình, thanh âm của ngươi ấy nhu hòa thân thiết, hình dáng của người ấy thánh khiết vô cùng...

Kim quang sau lưng, thánh tượng hiện ra, ấm áp chảy qua nhập vào cơ thể, vuốt ve thân thế yếu ớt trọng thương.

Bất giác, lão nhân phát ra một tiếng nghẹn ngào, một câu phát ra sau sự tuyệt vọng, nhưng lại tràn ngập hi vọng, ân cần thăm hỏi:

- Chí cao phụ thần tôn quý, ta... ta rốt cục đã nhìn thấy ngài rồi.

Đỗ Trần tý nữa thì mơ.

Để làm chi, lão nhân gia, ta đích xác cứu ngài một mạng, nhưng cũng không cần gọi ta là phụ thần? Xưng hô này ta không dám đảm đương.

Bất quá, lúc này Đỗ Trần cũng phát hiện ra sự dị thường của chính mình.

Nguyên lai “Lão lục” bị hắn đặt sau hậu tâm tản mát ra, tận tâm trị liệu thân thể lão nhân, đồng thời, cũng ở sau lưng Đỗ Trần hiện ra một vầng sáng Liên Hoa, ánh sáng “thánh khiết”, quang quy, hình tượng cao thượng...

Một lão nhân tuyệt vọng được kéo về từ bên bờ từ vong, đột nhiên thấy một người sau lưng tỏa sáng cứu lão, mà vị lão nhân này là cuồng tín đồ của thần... vậy lão sẽ gọi hắn là hai chữ “phụ thần”.

Đỗ Trần hiểu được điểm này, đột nhiên có chút xấu hổ! Bất quá hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai tác dụng chính thức của “lão lục” là cứu người.

Nhưng!

“Bồ Đào” cũng thật quá rắm thối a, cứu người thì cứu người, ngươi lại làm phức tạp như vậy để làm gì? Sợ hình tượng của lão tử không đủ sao? Đặc ý làm ra một đạo cụ phụ trợ?

Đỗ Trần muốn cười, nhưng hắn nhìn nước sông dần dần trôi đi xa, nhưng còn nhiều thi thể lưu lại, trong lòng thở dài, lúc này mà cười, thì con mẹ nó không phải là người.

- Lão nhân gia, ngài đã an toàn rồi.

Đỗ Trần nhẹ nhàng nâng lão nhân dậy, tựa vào lòng mình, lại đánh mắt với Harry.

Harry rất nhanh trí, trong nháy mắt hiểu được ý của chủ nhân, lập tức dùng thân thể mập mạp của hắn che đi mặt sông, để lão nhân không thấy thảm cảnh của thân nhân cùng đồng bào lão.

- Phụ thần, ngài báo thù cho bọn nhỏ a!

Lão nhân hô nhẹ, hắn cảm giác đường cơ thể mình dần dần hồi phục như cũ, trong lòng càng thêm tin tưởng mình đã gặp được “Phụ thần”.

Đỗ Trần thở dài:

- Lão nhân gia, ta cũng không phải phụ thần của ngài, ta chỉ là một nhân loại bình thường, bất quá ta là một vị đấu thần.

Đáng chết, “Lão lục” ngươi không để yên hay sao? Thu kim quang trở về, bây giờ không phải là lúc trang trí phụ trợ.

Hình như nghe được kêu gọi của Đỗ Trần, “Lão lục” phảng phất lè lưỡi, thu hồi kim quang sau lưng Đỗ Trần.

- Phụ thần a, chẳng lẽ ngài muốn bỏ rơi ta sao?

Lão nhân nóng nảy, giãy giụa đứng lên, gục vào lòng Đỗ Trần khóc lớn.

Ai, lão nhân gia này cũng quá đáng thương, gặp phải đại biến, tinh thần nhất định rất mơ hồ. Đỗ Trần rất cảm thông nâng lão nhân dậy, cúi người để khuôn mặt mình cho lão nhìn:

- Ngài xem, ta là một nhân loại, không có khả năng là thần của thú nhân tộc.

- Không!

Lão nhân lắc lắc đầu:

- Phụ thần Auerbach lưu lại cho chúng ta bức họa một người cực kỳ giống nhân loại.

Hắn thấy được hai vị lão tổ mẫu, lập tức quay đầu bái:

- Hai vị nhất định là thê tử của phụ thần! Thần mẫu a.

Lucy cùng Lily ngạc nhiên không nói gì, thật lâu sau, Lily nói:

- Ngươi thật sự nhận lầm người, chúng ta không phải thần mẫu, mặt khác, hắn cũng không phải thượng tướng Auerbach... Ách, thần Auerbach.

Lucy cũng nói:

- Ngươi nhìn kỹ người này đi, với tuổi của ngươi, nhất định đã xem qua thần tượng Auerbach được thú nhân tộc cung phụng. Vậy ngươi nhận ra chứ, dung mạo người này cùng thần Auerbach có khác biệt rất lớn.

- Đúng, mặc dù dung mạo bọn họ đều rất tuấn tú, nhưng vẻ dẹp dương cương của nam nhân, mà tổng tham mưu trưởng chiến khu Beins kia, dung mạo của thượng tướng bốn sao Auerbach kia... quên đi, ngẫm lại thật ác tâm.

Lão nhân nhìn Đỗ Trần cẩn thận một chút, trong lúc này đầu óc lão cũng thanh tỉnh, trong bi thống lớn lao, lão tưởng mình đã hiểu được hết thảy, thở dài nói:

- Nguyên lai ta không có chết... ta sao lại không chết!

Lão thống khổ nắm lấy đầu mình, đột nhiên, lão lại quỳ gối trước mặt Đỗ Trần, la lên:

- Đấu thần nhân từ, ngài có thể cứu đồng bào của ta không? Cầu xin ngài!

- Đồng bào của ngài không phải đều đã...

Đỗ Trần không có tiếp tục nói, mà lại hỏi:

- Lão nhân gia, có thể nói cho ta biết sự tình gì đã xảy ra không?

Đêm qua, thượng nguồn sông Coulumb, một thôn nhỏ của người Orc đắm chìm trong cảnh vui sướng, bởi vì bọn họ nhận được một khoản kim tệ lớn, trong xã hội thú nhân, người Orc có thể cả đời đều không nhìn thấy kim tệ.

Mà lai lịch kim tệ này, là một đồng bào thú tộc “Hảo tâm” thuê tất cả trai tráng của thôn Orc này, sau đó chi tiền cho bọn họ! Về phần dùng người Orc làm gì, người Orc bần cùng bị kim tệ che lấp, tin vào sắc mặt thiện lương của đồng bào thú tộc tùy ý nói dối - đi đào một cái giếng nước - đúng là việc người Orc am hiểu nhất.

Vì vậy, khi màn đêm buông xuống, nguời Orc theo phong tục thú nhân, triệu tập tất cả thân thích bằng hữu toàn thôn, tại thôn cư hình nghi thức thịnh đại đưa tiễn, sau khi toàn bộ trai tráng được thú nhân đồng bào mang đi, một bộ phận trong bọn họ trở lại, mang theo binh khí, như hung thần ác sát trở lại...

Lão nhân nói tới đây, nức nở nói:

- Kết quả các hương thân tất cả đều bị giết, lão nhân, hài tử, còn cả những người còn lại.

Lão ngẩng đầu nhìn Đỗ Trần:

- Đấu thần cao quý, ngài nghĩ xem, tuyệt đối không ai không là người tốt, thôn dân chúng ta lão nhược phụ đều đã chết, nam nhân cường tráng bọn họ mang đi, cũng nhất định gặp phải nguy hiểm.

Đỗ Trần trong lòng nghĩ, suy tư một lúc, vội la lên:

- Ngươi tại sao yêu cầu ta? Mà không phải báo quan? Chẳng lẽ quan viên Mc Allen không thể giúp ngươi sao?

- Không, tuyệt không thể báo quan!

Lão nhân hoảng sợ, lắc lắc đầu:

- Ta thấy được, trong khi thú nhân giết người, sử dụng chính là quân giới tiêu chuẩn của võ sĩ đế quốc! Điều này cho thấy... là quan viên của đế quốc muốn giết chúng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.