Nghe lời Đỗ Trần từng bước một càng trực tiếp hơn, Giáo hoàng ngược lại bình tĩnh trở lại, ngồi nghiêm trên vương toạ, người không dao động, mặt không có lấy một biểu hiện. Trong lòng cũng lạnh lùng cười:
- Ta, chí cao Thần Hoàng Samar, chẳng nhẽ lại e ngại lời tiên đoán tai nạn vớ vẩn? Nhưng mà…
Nếu ta không sợ, vậy năm nọ sao dám đương đầu với Long thần, cũng bởi vì ta cậy có hai mươi năm hưởng phúc hoành đồ đại vận sao?
Nếu ta không sợ, vậy trong giờ phút sắp đi đến đỉnh cao nhất của nhân sinh, lại phải đem theo lôi pháo cùng Tyre thú phòng thân?
...trong khi mạnh miệng nói mình không tin?
Cho dù vậy, giáo hoàng hờ hững nói:
- Bổn hoàng tin tưởng bặc thuật, cũng tin tưởng lời Bặc thần Bowen tiên đoán cho ta - khi ta đạt tới vị trí cao nhất của nhân sinh trong phút chốc sẽ bị tan xương nát thịt. Nhưng bổn hoàng chưa bao giờ lo ngại, nhân định thắng thiên, lúc này Samar ta cũng có đủ thực lực bình an vượt qua kiếp nạn!
Đỗ Trần nhún vai.
- Nếu ta nói cho bệ hạ ngài, lúc này người muốn giết ngài... từng giết chết Thần Hoàng đời trước, thực lực so với ngài còn mạnh hơn, ngài có thể không sợ không?
Giáo hoàng trong mắt tinh quang chợt lóe.
- Prince bệ hạ hết thọ mà qua đời!
- Tốt lắm, vì tính mạng của ngài, cũng vì nhân loại, chúng ta phải thành thật cởi mở nói cho rõ, không phải sao?
Đỗ Trần giang hai tay.
- Nếu Prince thực sự là hết thọ qua đời, vậy thi thể của người đâu? Bệ hạ, theo ta được biết, Prince đang sống thì bị hấp thu hết tinh nguyên, liều mạng một hơi thở cuối cùng nói cho mấy thuộc hạ trung thành dưới tay rồi hoá thành bụi khói… người căn bản là thi cốt vô tồn, mà tuyệt không phải hết thọ qua đời!
Giáo hoàng rốt cục nhịn không được lại biến sắc, lạnh lùng nói:
- Francis, ngươi đến tột cùng biết những gì?
Đỗ Trần nhớ tới lời Mayfair dặn dò lúc chia tay: “Xích Quân Cửu Tôn tuyệt không phải một người một nhà có thể đối phó. Muốn chiến thắng bọn họ, cần phải lôi giáo hoàng xuống nước, nên sẽ để cho giáo hoàng biết một chút bí mật! Đồng thời hơn thế Giáo hoàng là người kế vị Thần Hoàng Prince, hắn cũng nhất định nắm giữ rất nhiều bí mật chỉ có các đại giáo hoàng mới có thể biết đến... một tóm lại, mọi người phải chung sức hợp tác, chia sẻ thông tin!”
- Bệ hạ, cửu tôn lôi pháo năm đó giết Thần Hoàng Prince, bây giờ tới giết ngài đó!
Đỗ Trần đem tình huống giản lược nói cho giáo hoàng. Ngoại trừ thân phận bọn người Demis và Mayfair trở thành bằng hữu thần bí của Đỗ Trần thần, còn lại cơ hồ đều không có nói dối. Cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm giáo hoàng nói:
- Chuyện là như thế, vậy chín tôn lôi pháo sẽ tại ngày ngài đăng cơ khai hỏa hủy diệt Đấu Thần đảo! Mà chúng ta phải chân thành hợp tác, trước khi Xích Quân phát động kế hoạch, tìm được nơi bọn họ ẩn thân, giết chết bọn họ! Nếu không lôi pháo một khi chín người cùng hợp sức, trên đời này có ai có thể ngăn cản bọn họ?
Giáo hoàng đột nhiên cúi đầu, lẳng lặng, chẳng biết suy nghĩ gì.
Đỗ Trần cũng không nóng nảy, chính mình kéo qua một cái ghế ngồi xuống, ngồi ở trước mặt giáo hoàng đợi hắn suy nghĩ cho xong.
Thật lâu sau, Giáo hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Nguyên lai... bọn họ gọi là Xích Quân!
Samar quả nhiên nắm giữ một chút chuyện chỉ có các đại giáo hoàng mới biết được. Nếu không, hắn cũng sẽ không nói ra từ “nguyên lai” này!
- Francis, ta với ngươi hợp tác! Như lời ngươi nói - ta lập tức tập trung bốn lôi pháo có trong tay ở chỗ này. Lại mời Vẫn Thần ngũ gia, chúng ta cùng đối phó năm lôi pháo, mà ngươi... có nắm chắc đối phó bốn lôi pháo khác không?
Đỗ Trần cười cười.
- Với tình thế hôm nay, mặc kệ chúng ta có hay không nắm chắc đều phải thử. Nếu không, chính là chờ chết, không phải sao?
- Đúng vậy! Samar ta tuyệt sẽ không chờ chết!
Giáo hoàng đứng vụt dậy, lấy ra một phần hải đồ phụ cận Đấu Thần đảo. Lấy Đấu Thần đảo làm tâm, hắn dụng bút vẽ chia tương hải đồ thành chín phần diện tích hình quạt bằng nhau, chỉ bản đồ nói:
- Ngay từ bây giờ, hải vực phụ cận Đấu Thần đảo trở thành đại chiến khu. Ngươi phụ trách một mảnh từ Ôn Tuyền sơn tới Duerski thành. Mặt khác bằng hữu của Đỗ Trần thần phụ trách...
Giáo hoàng đem chín khu vực nhất nhất phân phối người phụ trách. Ngoại trừ Đỗ Trần, Mayfair phụ trách một đường từ Ôn Tuyền sơn đến Thiên Vương sơn. Melina là Hổ Sa tiều hải lộ, mà Bi Ca Tử Sỹ còn lại phụ trách khu vực bên trái của Đỗ Trần cũng chính là khu vực từ Đấu Thần đảo đến tây nam lãnh địa của Đỗ Trần.
Phân phối xong nhiệm vụ, Giáo hoàng nói:
Chín đại chiến khu, chín hình quạt hải vực! Chúng ta đều tự tác chiến nhưng giữ liên lạc với nhau, cùng lúc bảo trì thông tin, chân thành hợp tác, đồng tâm hiệp lực diệt Xích Quân Cửu Tôn!
Đỗ Trần nhẹ nhàng cúi đầu, cười nói:
- Bệ hạ anh minh!
Giáo hoàng hờ hững, ngữ khí đột nhiên mềm lại:
- Kế hoạch đã an bài, tuy nhiên ngươi với ta đều rõ ràng... nắm chắc thành công cũng không lớn!
Đỗ Trần trong lòng cũng đột nhiên trầm xuống.
- Đúng vậy, hết thảy nói đều đơn giản, nhưng thực sự đối mặt Xích Quân...…
Margaret là người thế nào? Cũng bị lôi pháo một pháo bắn nát cánh tay, đến nay nằm một chỗ dưỡng thương? Uy lực lôi pháo Đỗ Trần đã biết qua, tuy nếu muốn bắn một pháo phải mất vài giây, nếu muốn phát động sát thương phạm vi lớn cần thời gian nhiều hơn, nhưng cũng không quá thời gian mười giây. Nếu để cho lôi pháo có cơ hội bắn ra, thì mọi người sẽ cùng nhau xuống đất chết hết!
Cho nên, mấu chốt của chiến dịch chính là không để cho lôi pháo có cơ hội bắn ra, nhưng làm thế nào mới làm được việc này? Mayfair chủ định dùng nguyên lý Phá Khí huyền đưa ra một biện pháp, mặc dù có khả năng đạt hiệu quả, nhưng nếu chỉ một chút sơ suất, hạ trường sẽ thành tan thây nát thịt…
Đỗ Trần chống gối, trong lòng suy nghĩ trầm trọng, nhưng đột nhiên giáo hoàng sau lại hỏi một câu bất ngờ:
- Francis, tại sao ngươi lại cứu ta lần này?
Đỗ Trần sửng sốt, cười nói:
- Bệ hạ tại sao lại hỏi như vậy?
- Nếu lần này ngươi không nói cho ta biết chuyện Xích Quân Cửu Tôn, ta nhất định chết tại ngày đăng cơ! Mà ngươi có thể... đào tẩu trước. Chờ sau khi ta chết, giáo đình nội loạn, nhân loại một lần nữa hỗn loạn, ngươi hoàn toàn có thể nhân cơ hội mưu tính đoạt chức giáo hoàng. Trở thành... thiên hạ chí tôn!
Samar rất bình thản nói:
- Cứu ta, ngươi lại mất đi rất nhiều, rất nhiều, còn giương mắt nhìn ta chết, người sẽ thu được nhiều, đạt được cơ hội có quyền bính chí cao... vậy ngươi vì sao còn muốn cứu ta?
Đỗ Trần lắc lắc đầu.
- Ngồi nhìn bệ hạ chết, ta đích xác có thể lấy được không ít thứ, nhưng còn nhân loại? Bệ hạ, ngài nếu chết, cả nhân loại phải trả giá.
Giáo hoàng cười cười, xoay người lại trên giá sách mở ra một ngăn bí mật, lấy một thứ đưa cho Đỗ Trần:
- Mặc kệ ngươi vì nhân loại, hay vì cái gì, ít nhất ngươi đã cứu ta một mạng. Hoặc là có thể cho ta chết một cách minh bạch... vật này xem như báo đáp, ở chỗ ta nó chỉ là một tài liệu mật tử tinh cấp, nhưng trên tay ngươi có lẽ sẽ có chỗ rất hữu dụng!
Tử tinh cấp? Đỗ Trần từ trước đến nay chỉ nghe qua cao nhất là thuỷ tinh cấp a. Tử tinh cấp... chẳng lẽ là thứ chỉ có các đời đại giáo hoàng mới có thể biết đến?
Đỗ Trần cúi đầu nhìn lướt qua, chỉ thấy phần đầu trên quyển tông viết “Luyện kim khí đạo - Prince viết!”
- Đây là một trong các đồ vật Thần Hoàng lưu lại cho các đời đại giáo hoàng... một phần trên, ở giữa đồ phổ luyện kim… có sơ đồ kết cấu lôi hỏa chích viêm pháo!
Đầu óc Đỗ Trần cong ong một chút!
Giờ khắc này hắn nghĩ tới nhiều thứ, giáo hoàng đem Luyện kim khí đạo đưa cho mình, rõ ràng biết năng lực mở khoá của mình. Chỉ có đưa cho mình, đồ vật này mới phát huy giá trị lớn nhất…
Lại như, từ trước đến nay, chính mình vẫn mừng thầm đã lừa gạt được giáo hoàng, nhưng trên thực tế đã đánh giá giáo hoàng quá thấp. Có thể trở thành đại nhân vật tới ngày nay, đơn giản như vậy sao? Có thể duy trì đến nay, chính là hiểu Đỗ Trần giáo có giá trị lợi dụng, hơn nữa cùng nhất trí mục tiêu với y, đến lúc này mới không trở mặt với Đỗ Trần...
Hơn nữa, Giáo hoàng đem kết cấu đồ của lôi pháo cho mình có năng lực mở khoá, chính là để tăng cường chuẩn bị đối phó với Xích Quân, cũng là tăng cường khả năng sống sót cho chính mình!
Tuy nhiên, mặc kệ thế nào, Đỗ Trần hiều được một việc, giáo hoàng có thể giao ra văn kiện tử tinh cấp, nói rõ lần này y thật tâm hợp tác!
Giáo hoàng phất tay ra lệnh cho Đỗ Trần cáo lui. Trong trướng bồng còn lại không bóng người, hắn đột nhiên như đứa trẻ chui vào góc phòng, miệng kêu rên:
- Còn có bốn ngày, ta chỉ còn sống được bốn ngày...
Giáo hoàng đối với chiếm tinh thuật cực kỳ tin tưởng, vượt hết bất luận tưởng tượng của người nào. Mặc dù đã quyết định kế hoạch đối phó với Xích Quân, y vẫn đang tin tưởng chính mình sống không quá ngày đăng cơ!
- Có lẽ ta không làm Thần Hoàng, không đạt tới địa vị nhân sinh cao nhất là có thể tránh thoát một kiếp? Không!
Giáo hoàng đột nhiên thần sắc kiên định, nói với chính mình:
- Cho dù chết, ta cũng muốn chết ở trên vượng toạ cao nhất thiên hạ. Đừng sợ… chỉ có trong nháy mắt! Thomas, ngươi đến đây!
Đang bên ngoài làm việc, Thomas phì phò miệng đầy hơi rượu, mơ mơ màng màng tiến tới. Vừa thấy thần sắc giáo hoàng không bình thường, hắn rũ hết tửu khí, nghiêm mặt nói:
- Lão Đại, ngài làm sao vậy?
Giáo hoàng cười khổ, chậm rãi nói:
- Thomas, từ khi ta cứu ngươi thoát chết năm đó đến nay… đã là ba mươi năm sao?
A, ta năm nay bốn mươi bảy tuổi, mà lúc lão Đại ngươi cứu ta, ta 17 tuổi, vừa đúng ba mươi năm! Thomas vỗ bộ ngực nói:
- Mạng ta chính do lão Đại ngươi cấp, làm sao có thể quên!
Giáo hoàng gật gật đầu.
- Đúng vậy, ba mươi năm nay ngươi trung tâm cảnh cảnh, nhưng đáng tiếc ngươi không có năng lực làm Thần Hoàng... Thomas, nhớ kỹ ta giao cho ngươi tử tinh cấp mật lệnh đây!
Thomas thần sắc nghiêm trọng.
- Lão Đại ngươi nói đi!
- Ngươi lập tức trở về thánh sơn cùng Ám Ảnh giáo phụ ổn định thế cục giáo đình. Nếu bốn ngày sau ngươi nhận được tin ta chết, hãy dùng chiếu thư chính tay ta viết chiêu cáo thiên hạ: “Người có di vật Thần Hoàng tử tinh cấp, sẽ kế vị giáo hoàng, cũng sẽ trở thành... chí tôn Thần Hoàng!”
Thomas trừng hai mắt nhìn, vừa muốn nói, lại bị giáo hoàng ánh mắt sắc bén nhìn lại khiến hắn ngậm miệng rồi rời đi!
Giáo hoàng mắt nhìn bóng lưng Thomas, đột nhiên tự giễu cười cười, nhớ lại lời Đỗ Trần nói mới rồi:
- Nếu ta chết, cả nhân loại phải trả giá… A a, Francis đích xác cùng Prince, cùng giáo hoàng đời thứ nhất... cùng ta Samar đệ cửu giống nhau, có thể vì đại cục nhân loại lo lắng chính là… hèn hạ tiểu nhân!
Cũng chỉ có người như thế, mới có thể ngồi ở trên bảo toạ cao nhất! Không lâu trước đây, ma chủ Bowness cũng đã nói vậy!
Cầm di vật tử tinh cấp của Thần Hoàng trở lại chỗ ở. Đỗ Trần trong đầu hỗn loạn, nghĩ không ra mục đích chính thức giáo hoàng đưa vật này cho mình là gì. Hắn đem tình hình nói cho Mayfair và Bi Ca Tử Sỹ, cùng nhau nghiên cứu Luyện kim khí đạo vừa có được.
Từ trước đến nay, Đỗ Trần vẫn rất đau đầu không có biện pháp khai mở lôi pháo, trong đó mấu chốt chính là lôi pháo không hề có khe hở trên vỏ ngoài để hắn nhìn được kết cấu bên trong, vậy tự nhiên không có biện pháp mở khoá. Nhưng hôm nay đã tốt rồi, hắn đã có bản thiết kế của lôi pháo.
Tự nhốt mình vào trong phòng, Đỗ Trần chậm rãi mở bản thiết kế. “Bốp”, hắn đập mạnh tay một cái:
- Mẹ nó, quả nhiên đơn giản là như vậy!
Đỗ Trần đột nhiên phát hiện không phải hắn không có bản lãnh khai mở lôi pháo, mà là tư duy đã rơi vào góc chết, căn bản là không nghĩ đến việc... thử dùng cách khác - lý luận thánh khí của Đỗ Trần, thập cấp trở xuống có kết cấu khoá đơn, mà ngoài thập cấp có kết cấu đa toả, nhưng bất luận nhiều ít, bao nhiêu kết cấu khoá, các thánh khí đều dừng lại tại kỹ thuật xoay ngang chốt khoá!
Nhưng với lôi pháo thì không phải như vậy. Đỗ Trần nhớ tới vô số lần mở khoá két bảo hiểm tại tiền thế, trên đó có khoá mã số xoay tròn (khoá số)… dạng khóa của lôi pháo, chính là loại mã số xoay tròn. Nói trắng ra, thánh khí chỉ dùng công cụ sợi thép là mở ra được, còn muốn mở khoá lôi pháp loại này, phải dùng tay xoay kết hợp tai nghe mà mở.
Đỗ Trần bẻ khoá nhiều thánh khí, thành ra có suy nghĩ tất cả thánh khí ở thế giới đấu thần đều là khoá ngang, căn bản không tính đến loại khoá xoay, nên mới bực mình đến hôm nay.
Vừa thông suốt mọi việc, tâm tình Đỗ Trần sung sướng, chỉ nhìn lướt qua, không xem hết toàn bộ bản thiết kế, hắn đã tự tin có thể “Cưỡng gian” Xích Quân Cửu Tôn. Nhưng khi nhìn kỹ sơ đồ trong tay, hắn đột nhiên nhíu mày:
- Quái thật, sơ đồ này sao thiếu mấy bộ phận? Mà toàn là những bộ phận mấu chốt?
Sơ đồ vẽ trên loại giấy da trâu tầm thường, trải qua nhiều năm tháng, đã mài mòn không giữ được, mặt trên xuất hiện nhiều lỗ nhỏ. Trên bản thiết kế lôi pháo cũng có mấy chỗ như vậy, người ngoài nhìn vào có thể không để ý, cho rằng do năm tháng làm hỏng. Nhưng Đỗ Trần nhìn lại, bất giác kinh hãi không hiểu.
Mayfair trong lúc này vừa tiến đến hỏi tiến độ công việc. Đỗ Trần chỉ vào sơ đồ nghi hoặc nói:
- Lão nương, dùng tri thức Phá Khí huyền của người nhìn lại một lần, những bộ phận khuyết thiếu trong bản thiết kế này có ý nghĩa gì?
Mayfair nhìn cả nửa ngày, lắc đầu:
- Đừng nói ý nghĩa gì, cả các sơ đồ này ta căn bản nhìn không rõ a!
Phá Khí huyền của Mayfair đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất, dù không phá giải được lôi pháo, nhưng có thể nhìn sơ đồ không ra kết cấu không?
Đỗ Trần gật gật đầu, nhìn không ra mới là bình thường:
- Không trách ngươi nhìn không rõ, mấy chỗ cực kỳ mấu chốt bị mất không nằm ở đây.
Bản thiết kế này thực ra vô dụng… ta cho rằng Giáo đình nắm giữ kết cấu lôi pháo, nhưng nhiều năm không chế tạo được một cái nào, nguyên lai là bọn họ không có đủ sơ đồ kết cấu.
Đỗ Trần vỗ mạnh sơ đồ:
- Mấy chỗ bị mất này tuyệt nhiên không bị mục nát mà có người cố ý xoá đi. Nếu không, không có khả năng hết lần này đến lần khác thủng vào những chỗ mấu chốt, mà còn lại toàn những chỗ không quan trọng trong kết cấu.
Mayfair nghi hoặc nói:
- Nói cách khác, có người không muốn để hậu nhân biết kết cấu lôi pháo dùng sơ đồ này để huỷ diệt lôi pháo… người nào đây? Việc này không phải làm lão nương thêm loạn sao?
Đỗ Trần cười cười.
- Chúng ta không cần phải quan tâm là ai làm, căn cứ tri thức Đỗ Trần thần truyền cho ta…
Đối với Mayfair, Đỗ Trần đem hết những thứ kỳ quái trên người đổ lại Đỗ Trần thần, năng lực mở khoá cũng không ngoại lệ:
- Dù sao, loại khoá mã số này, ta nhắm mắt cũng có thể bổ sung đầy đủ, sơ đồ dù thiếu hay không đối với ta cũng như sau thôi.
Nói xong, Đỗ Trần lấy bút dùng mực trắng bổ sung bản thiết kế, đưa cho Mayfair:
- Bây giờ nhìn lại đi.
Mayfair nhìn lại một chút, nhưng vẫn lắc lắc đầu, vẫn đang nhìn không hiểu.
Đỗ Trần trong lòng thở dài:
- Đích xác, khoá mã số với khoá ngang đều là sản phẩm kỹ thuật thuộc hai thế hệ khác nhau, Mayfair cũng như người ngoài nghề ở địa cầu, mặc dù biết trước mắt là thứ gì đó rất cao cấp, nhưng nếu không nghiên cứu cả 10 năm 8 năm, thì tuyệt đối không có khả năng hiểu rõ nguyên lý của nó...
Đỗ Trần định đem phuơng pháp mở lôi pháo dạy do Mayfair, nhưng sự thật làm hắn một lần nữa thất vọng. Để mở khoá ngang, công cụ và kỹ thuật đều đơn giản. Nhưng để mở khoá xoay, kết cấu phức tạp hơn hẳn một thế hệ. Nói chuyện khác, mở két bảo hiểm, trong khi xoay phải nghe phản ứng của cái chốt bên trong, từ khác biệt âm thanh rất nhỏ mà phán đoán xoay tiếp thế nào, dò từng bước từng bước một. Cần phải bao nhiêu kinh nghiệm tích luỹ a? Hôm nay chỉ có thời gian bốn ngày, Mayfair lấy đâu ra khả năng để trong một thời gian ngắn vượt cấp cả một thế hệ?
Cho dù người ngoài nghề ở địa cầu có sách giáo khoa, nhưng từ chữ nghĩa trong sách, cũng phải học tập vài năm mới tiêu hoá được tri thức trong đó, không phải như vậy sao?
Đỗ Trần cuối cùng bất đắc dĩ nhún vai.
- Như vậy đi, ta đi nói với giáo hoàng, mọi người dựa theo phương pháp ban đầu của ngươi để đối phó Xích Quân, mà ta sẽ giải quyết nhanh tên do mình phụ trách, sau khi xong sẽ đi giúp các ngươi!
Việc cho tới bây giờ, cũng chỉ làm được đến vậy. Đỗ Trần cho Liya đi thông báo với mọi người, còn mình nghiên cứu di vật của Thần Hoàng. Thật ra cũng không có gì đáng kinh hãi - di vật ngoài vài món tín vật của Thần Hoàng thời còn sống thì có bộ sách mấy chữ, nhiều nhất cũng chỉ giúp Đỗ Trần từng bước một hiểu rõ Thần Hoàng, biết trong con người hắn cũng có một mặt tương đối âm u mà thôi.
Làm xong hết thảy, Đỗ Trần cách Minh hội còn ba ngày. Hắn rời khỏi Đấu Thần đảo, đồng thời tất cả chiến tranh khí giới của Giáo đình cũng được bố trí, nhưng để tránh đả thảo kinh xà, tất cả kế hoạch ngoại trừ bọn người Đỗ Trần ở ngoài, về phía giáo hoàng chỉ có bản thân Samar và năm gia chủ Vẫn Thần ngũ gia có tham dự là được biết. Ngoại trừ năm sáu người, mọi người trên đảo đều bị che mắt.
Đương nhiên, Minh hội tới gần, đấu thần thuộc quân đội giáo đình trên đảo được điều động đại quy mô, khó tránh khỏi người hữu tâm chú ý. Tuy nhiên làm sao để mọi người vừa yên tâm, vừa dấu diếm Xích Quân, tiến hành công việc vạn sự như ý, không phải đến Đỗ Trần quan tâm, nói chung, đã có giáo hoàng ở đấy, lão tử thu tay lại không được sao?
Mặt khác, tám đạo nhân mã cũng tạm thời không liên hệ với Đỗ Trần, hắn lưu lại Snoopy giả mạo chính mình, mang theo người nhà trực tiếp trở về Duerski thành, sau đó bố trí nhân thủ, âm thầm kiểm tra phần chiến khu mình phụ trách.
Lôi pháo muốn bắn phải dùng nguyên tố cực kỳ khổng lồ, vậy mệnh môn Đồ Lạp Mỗ nơi năm đó Ngư nhân gây loạn nằm ở ngoài khơi cảng phía nam Đỗ thành là đối tượng trọng điểm hiềm nghi. Rạng sáng hai ngày sau, tính toán thời gian còn hai, ba giờ đến lúc giáo hoàng đăng cơ, Đỗ Trần dẫn người trên hoa sen thu nhỏ bay đi, lại ẩn thân lao ra biển, không ngừng dặn dò các nơi.
- Đỗ Đinh, năm mươi vạn con dân của lão tử đều ở trong thành, nếu chúng ta thất thủ ở đây, ngươi ngàn vạn lần phải đứng vững.
- Đỗ Đức, Xích Quân tới, Adams là người giữ lôi pháo tuyệt đối không thể ra mặt, ngươi dùng quân trận đem hắn giấu đi cho ta, đồng thời phái quân đội tuần tra cảng phía nam.
Ted bá phụ, Tử Huyết quân của ngươi tạm thời đóng trên mặt đất, chờ tín hiệu của ta…
Liya buồn cười nhìn Đỗ Trần lầm rầm, bĩu môi nói:
- Yên tâm đi! Chúng ta trước dùng biện pháp của Mayfair, đầu tiên luân phiên công kích, nếu không được, quân trận của Đỗ Đức đợt thứ hai, nếu vẫn không được, tiểu Đỗ Đinh cuối cùng bảo vệ tính mạng tiền vốn, mà quân ngầm của Ma tộc là đội dự bị phòng tình huống phát sinh... Ta đã sớm bố trí ổn thoả, ngươi không cần nói nhiều quá, như mẫu thân lắm điều...
Đỗ Trần trợn mặt nhìn Liya:
- Một khẩu lôi pháo chĩa vào cửa nhà, phải dặn dò nhiều là đúng rồi!
Đỗ Trần đột nhiên không màng phản đối tóm lấy tay Liya:
- Đến lúc khai chiến, ta sẽ đặt ngươi và hai đứa nhỏ trong hoa sen để trong bụng. Nếu chúng ta thất thủ, để cho lôi pháo đánh trúng… ngươi có thể gặp chút chấn động, nhưng hết thảy yên tâm, có ta ở đây!
Nói thật sự, chống lại lôi pháo ma khí có sức sát thương cực mạnh như vậy, người nào cũng không tin tưởng, phải sắp đặt mọi sự. Mà Đỗ Trần đem Liya giấu ở hoa sen trong người mà không để nàng mang hai đứa con tránh đi xa, kỳ thật che giấu một tư tâm lớn…
Vạn nhất nếu chính mình chết trận, vậy Liya cùng hai con có thể theo mình chuyển thế đến đời sau.
Liya không biết được tính toán của Đỗ Trần, nghe hắn nói trịnh trọng, liền không hề nghi ngờ gì.
Mà Steve một bên còn không chưa xuất đấu khí, ôm hai đứa nhỏ lo lắng nói:
- Lão nương nói cái biện pháp kia… có tác dụng không a? Lôi pháo muốn chuẩn bị bắn phải có thời gian hơn mười giây. Vạn nhất nếu biện pháp của mẹ vô dụng…
- Làm sao đại ca lại lo lắng thế?
Càng gần lúc khẩn yếu, Đỗ Trần càng trở nên lãnh tịnh, giống như tượng của hắn giơ tay phủ dụ dân cư. Lúc đầu có chút lo sợ, nhưng đã vào trận, lập tức tập trung toàn bộ tinh thần. Nếu chúng ta thất thủ nơi này, thì tám đạo nhân mã còn lại cũng chết chắc. Đừng quên, ngoài biện pháp của mẫu thân, ta còn có cách “cưỡng gian” Xích Quân. Chỉ cần để cho ta tới gần lôi pháo...
Steve vặn chân tay:
- Ai, đều là tại con mụ Melina, nếu không có nó, ta đã sớm gặp mẫu thân hỏi cho rõ một hai. Giờ không phải lo biện pháp của mẫu thân có tác dụng hay không.
Cho tới nay, bởi vì Melina xen vào giữa, cũng vì tìm kiếm Tuyết Ny, nên Steve vẫn chưa lộ diện, chỉ mang theo hai đứa nhỏ đi chơi loanh quanh. Hai đứa đến nay vẫn chưa gặp bà nội, cũng chưa gặp Melina.
Steve đang càu nhàu giận dỗi đột nhiên, sắc mặt hắn trở nên âm trầm, sát khí của Bác Bì sắc bén trong nháy mắt về tới trên người!
Cơ hồ cùng lúc, tinh hoa của tiểu Đỗ Đinh trên Chỉ Gian Sa hạ thấp giọng nói:
- Cành lá ta bố trí tại eo Đồ Lạp mệnh môn đã bị người lạ mở ra…
Đỗ Trần cũng thấy phía biển chỗ Đồ Lạp Mỗ mệnh môn xuất hiện một cỗ hoa nước, chậm rãi giơ tay:
- Tỉnh táo một chút, chúng ta bắt đầu… nhớ kỹ, trận chiến quyết định sinh tử của chúng ta, chỉ có vài giây thôi!