Liên Hoa Bảo Giám

Chương 349: Chương 349: Hồ ly phóng đãng






Trái tim của Đỗ Trần run lên, hai tay hợp lại, đấu khí đóng chặt cửa sổ, phóng nhanh tới phía trước, nhìn thấy rõ bộ dạng của nữ nhi, giống như một chậu nước đá dội lên đầu, đóng băng từ đỉnh đầu tới ngón chân… trái tim, càng lạnh buốt!

Đưa tay thử tìm hơi thở của tiểu gia hỏa.

Hơi thở của tiểu Bối Bối hoàn toàn không có, rõ ràng là đã chết rồi!

Bối Bối chết rồi? Con bé sao có thể dễ dàng chết không rõ ràng như vây? Ta không tin!

Tay Đỗ Trần hơi run rẩy, không cam lòng sờ mạch của nữ nhi, nhưng toàn thân tiểu Bối Bối lạnh lẽo, nhiệt độ giống tử thi như đúc! Hơn nữa chiếc cổ non nớt, cổ tay mềm mại, ngực bằng phẳng... không hề có chút mạch đập nào của sự sống!

Dùng hết kiến thức y liệu mình biết, nhưng kết quả chỉ có một - tiểu Bối Bối chết rồi... Đỗ Trần lập tức quỵ gục bên người nữ nhi.

Tiểu gia hỏa vẫn giống như khi còn sống, nhếch miệng cười hì hì, tựa hồ muốn nói:

- Ba ba, người đừng nên làm người quá tốt nha!

Nhưng nụ cười lại vô cùng cứng ngắc. Đôi mắt to trợn tròn, trước kia linh động xinh tươi nhưng lúc này không có một tia sinh khí, con ngươi mở rộng trống không nhìn lên bầu trời, tựa hồ bày tỏ không cam lòng trước khi chết - ba ba, Bối Bối mới ba tuổi, không muốn chết, không muốn không gặp được ba ba nữa!

Trong đài sen lập tức tựa hồ như mất đi sinh cơ, chỉ có tiếng thở thấp sầu muộn của Đỗ Trần.

Đột nhiên, Đỗ Trần đứng phắt dậy, ôm lấy nữ nhi, mọi người trên đài sen, đại ca Steven thần chí mơ hồ, Tuyết Cơ hôn mê, Andy ngủ say... hắn vọt tới phía Thanh Biểu thú, nắm lấy cổ hắn:

- Nói, vừa rồi ngươi thấy những gì?

- Úi cha cha, chết rồi!

Thanh Biều thú bị nắm hai mắt trắng nhờ, chậm tới nửa ngày mới nói:

- Cái, tiểu nữ hài kia đang còn… còn kể chuyện cho người điên, chẳng biết sao cô bé đột nhiên thấy một chiếc bình nhỏ đặt ở một bên, sau đó rất hiếu kỳ đi tới, nhìn qua chiếc bình một chút, lại, lại uống thứ ở trong bình!

Quả nhiên là thứ dị vật của Duhon lưu lại tác quái! Đỗ Trần móc chiếc bình nhỏ trong tay nữ nhi. “Choang” đập vỡ trên mặt đất!

Nhưng điều này không thể mang nữ nhi một lần nữa sống lại!

- Đáng chết a! Tại sao lại đem cái bình này vứt bừa ở đây? Bối Bối thông minh, nhưng, nhưng nó vẫn là một đứa bé rất thích những vật kỳ lạ cổ quái!

Một tay ôm thi thể, một tay kia năm ngón tay cắm sâu vào trong tóc, hối hận, đột nhiên linh quang lóe lên, nữ nhi chết rồi, vậy nhi tử đâu? Hắn vội vàng kêu gọi, “Nữ nhi, nữ nhi!” gọi liên tiếp hai tiếng tiểu gia hỏa không hề có phản ứng, Đỗ Trần nản lòng:

- Alex, con ra cho ba ba!

Thi thể của tiểu gia hỏa từ từ càng thêm cứng đờ, không ai đáp lại, ngay cả Alex đều cũng tự hồ như đã chết.

- Đỗ Tư! Đáng chết, cho ta dùng thánh quang trị liệu!

Đỗ Trần lớn tiếng quát to.

Quang mang thần thánh lấp lánh trong đài sen. Ôn nhu và ấm áp vuốt ve trên người tiểu gia hỏa, nhưng một chút hiệu quả cũng không sinh ra...

Đúng lúc này, bên ngoài có một viên quan hỏi tới:

- Francis các hạ, có một vị khách muốn gặp ngươi!

Đỗ Trần lúc này làm gì có tâm tình gặp khách? Không chút nghĩ ngợi nói:

- Không gặp!

Bên ngoài yên lặng chốc lát, hiển nhiên viên quan không nghĩ tới hắn khách khách khí khí hỏi dò đổi lại không ngờ là một câu xua đuổi lạnh lùng như vậy, trong lòng viên quan khó chịu. Nơi đây không phải là lãnh thổ Lanning, mà là lãnh thổ Mc Allen! Francis ngươi mặc dù là sứ thần nước chiến thắng, nhưng sứ thần có thể diễu võ dương oai ở trong dịch quán nước ta, không coi những quan viên thú nhân chúng ta ra gì sao?

Viên quan tức giận nói:

- Sứ tiết đại nhân, người muốn gặp ngươi, là nhân vật trọng yếu của nước ta, các hạ tốt nhất gặp một lần, vì bang giao của hai nước!

- Ta đã nói rồi, không gặp! Ngươi lắm lời cái gì?

Viên quan kia nhất thời biến sắc, lại muốn tiếp tục nói, lúc này phía sau truyền đến một tiếng cười:

- Quên đi, xem ra tâm tình Francis tiên sinh không tốt lắm! Ngươi cứ đi đi! Đi cả đi!

Dịch quán của thú nhân lầu gác nối liền nhau, bên ngoài lâu là khu vườn lớn rộng rãi, mà quan viên đang đứng ở của lầu một của Đỗ Trần hỏi, nhưng trong vườn lại có một lượng nhỏ thú nhân dùng xe ngựa xa hoa nạm vàng đỗ lại, tiếng cười khẽ kia, chính là từ bên trong xe phát ra.

Trong sân còn có lưa thưa mấy quan viên thú nhân của dịch quán, bọn họ không dám không tuân theo mệnh lệnh phát ra trong xe, hướng tới kim sư trên đỉnh xe khom người một cái, một mặt chắp tay hành lễ một mặt lùi lại, thở mạnh một cái cũng không dám.

Trên đỉnh xe là bức tượng kim sư gầm rống, đại biểu cho uy nghiêm của hoàng thất Mc Allen!

Về phần âm thanh kiều mị của nữ nhân kia thuộc về ai... viên quan hỏi Đỗ Trần kia tức giận đi tới trước xe, trong lòng cũng cân nhắc nghi vấn này, trong hoàng thất Mc Allen không có loại âm thanh nữ nhân a! Hắn khom người nói:

- Đại nhân tôn quý, Francis từ chối tiếp khách, ngài...

- Ta nói ngươi lui xuống! Không nghe thấy sao?

Rèm xe ngựa vén lên, thò ra một ngọc thủ tươi tắn, bên trên giơ cao một khối kim bài.

Vừa thấy lệnh bài kia, viên quan thần sắc lại biến đổi, một câu nói thừa cũng không dám nói thêm, học theo bộ dạng của viên quan khác, thành thành thật thật từng bước cáo lui.

Trong vườn không còn ai khác, cả xa phu đánh xe.

Nhắm tới cửa lớn của lầu các, vèn rèn lên, một vị mặc quần đỏ, khuôn mặt ưu nhã từ trên xe đi xuông, mềm mại nhẹ bước, tới thẳng ngoài phòng Đỗ Trần, ngón tay hoa lan gõ lên cánh cửa sổ gỗ:

- Francis, Thập Tam gia, không muốn gặp lão bằng hữu sao?

Đỗ Trần còn đang đau lòng vì tiểu Bối Bối đột nhiên tử vong, nhưng vừa nghe âm thanh này, linh cơ của hắn phát ra, Susanna! Chính là Susanna ngày đó ở thảo nguyên Mc Allen đào bới thi thể tổ tiên, bị mình bán đứng?

Con hồ ly phóng đãng này còn chưa chết sao? Ả chằng phải bị gia tộc St. Barton bắt lại đem tế tổ sao?

Hung hăng tát mình một cái, cưỡng bách chính mình từ trong bi thương tỉnh táo lại:

- Đỗ Tư, lúc này ngươi so với ta có tác dụng hơn, để ngươi chiếu cố tiểu Bối Bối và Alex…

- Francis, theo ta thấy, bọn chúng thật sự đã chết rồi.

- Nói bậy, chúng nó chỉ ngủ thôi, tiếp tục dùng thánh quang trị liệu cho ta! Nếu... nếu không có hy vọng nữa, vây phải nghĩ cách biến chúng thành vong linh, hiểu rõ chưa?

Nói rồi, Đỗ Trần nhảy ra khỏi Liên Hoa, thu thập mọi thứ, đi tới trước cửa, hít một hơi dài, thay bằng khuôn mặt mỉm cười:

- Lão bằng hữu? Ta ở Mc Allen không có bao nhiêu lão bằng hữu a!

Két, hắn mở cửa, vừa nhìn một cái, khuôn mặt dưới tấm lụa mỏng màu đỏ quả nhiên là con hồ ly Susanna, nhiều ngày không gặp, con hồ ly này càng thêm quyến rũ, đâu đâu cũng phát ra phong vận mê người.

Đỗ Trần vẻ mặt mờ mịt:

- Phu nhân, người nhận ra Francis ta?

- Oan gia! Ngươi chớ giả bộ hồ đồ với ta!

Susanna đứng ở cửa liếc mắt nhìn Đỗ Trần, cặp vú nhô cao liền xông tới trước len vào cửa, mỉm cười nhìn bộ dạng Đỗ Trần cuống quít né tránh chỗ thân thể nhô lên của mình, cười khanh khách, thoải mái ngồi lên giường, nâng chân lên, lộ ra làn da trắng như tuyết:

- Thập Tam gia! Ngài của ta, nếu ngươi nói không biết ta, vậy tốt! Ngươi ta trước tới giờ chưa từng gặp qua… nhưng ngươi hẳn đã nghe qua tên Susanna chứ?

Hồ ly phóng đãng này một câu đã xỏa bỏ hết thâm thù đại hận trước kia! Phải biết rằng, thúc thúc Babylon của Susanna, hơn mười vị diện thủ yêu dấu, còn có trên vạn quân đội khổ sở tài bồi, cùng giấc mộng nữ hoàng của ả, đều bị hủy trong tay của Đỗ Trần.

Loại cừu hận này có thể một câu xóa bỏ, tương phùng một nụ cười ân cừu? Ai mà tin được?

Đỗ Trần vuốt mũi nói:

- Nàng chính là Susanna? Ồ! Ta đương nhiên nghe qua, năm đó gia tộc St. Barton hiểu lầm ta trộm Thú Hoàng Tỷ, ngàn dặm đuổi giết ta, hình như bởi vì là tiểu thư Susanna nàng.

Đỗ Trần khó chịu nhìn Susanna một cái:

- Bỏ đi, gia tộc St. Barton và ta đã điều ra rõ việc đó rồi, là một tên hỗn đản tên là Brockman giả mạo danh xưng Thập Tam gia của ta, làm việc đại nghịch bất đạo kia! Việc đã qua lâu rồi, ta cũng không truy cứu nữa!

Susanna cười quyến rũ:

- Được rồi, ngài Thập Tam, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, năm đó cuối cùng là ai bán đứng ta! Không rõ ràng, cũng chỉ có gia tộc St. Barton và hoàng thất Mc Allen là ngu ngốc, cũng chỉ có ngu ngốc mới tin cái gì Brockman trộm mất Thú Hoàng Tỷ...

Đỗ Trần dửng dưng nói:

- Susanna phu nhân nói cái gì, ta không hiểu!

Susanna cười khanh khách:

- Ngài Thập Tam, ngài của ta! Người ta đều đã nói rõ ràng rành mạch với ngươi rồi, vô luận năm đó giữa chúng ta phát sinh ra chuyện gì, bây giờ đều xóa bỏ hết! Ngươi cũng không cần giả bộ hồ đồ với ta nữa!

Nàng móc ngón tay:

- Đối với mỗi nam nhân ta gần gũi qua, người ta đều nhớ kỹ như mới! Sự “uy mãnh” của ngài Thập Tam, người ta cả đời này cũng không quên à!

“Ta với ngươi thân cận qua bao giờ? Lão tử lúc ấy chỉ dùng Liên Hoa để giấu rượu, chuốc cho ngươi say!” Những lời này Đỗ Trần chỉ có thể niệm ở trong lòng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ hồ đồ.

Susanna ai oán thở dài:

- Được rồi, ngươi không biết ta, ta trước kia cũng không biết ngươi! Bây giờ giới thiệu từ đầu...

Nàng nhẹ nhàng thi lễ:

- Tiểu nữ tử là Susanna, trước kia là công chúa của Mc Allen, không lâu trước là phản nghịch gia tộc St. Barton muốn giết, mà bây giờ, là chủ mẫu... của gia tộc St. Barton!

Tựa hồ rất đắc ý với tia chấn kinh lóe lên trong mắt Đỗ Trần, ả mở lòng vặn eo cười khẽ:

- Kinh ngạc sao? Còn nhớ một câu nói năm đó ta nói qua không? Chỉ cần là nam nhân, chớ mong thoát khỏi lòng bàn tay của ta, rất không khéo, gia chủ của St. Barton cũng là một nam nhân, người thừa kế gia tộc St. Barton cũng là một nam nhân... Gia tộc St. Barton có thể nói một câu thế này, tất cả đều là nam nhân!

Hồ ly phóng đãng này dựa vào sắc đẹp chẳng những thoát chết, còn câu dẫn được gia chủ của gia tộc St. Barton? Đỗ Trần chỉ có thể cảm thán, nữ nhân này thật là *** lanh lợi mạnh mẽ!

Susanna mỉm cười ngồi lại trên gường:

- Mới vừa rồi, Sonata nói cho gia tộc St. Barton, ngươi muốn bản đồ Vân Tiêu Kinh sao? Muốn dùng mấy vạn cỗ thi thể để đổi lấy bản đồ Vân Tiêu Kinh, lòng tham của người rất lớn, gia tộc St. Barton sẽ không đáp ứng! Nhưng ta...

Nàng chỉ vào chóp mũi của mình:

- Có thể thỏa mãn yêu cầu nhỏ nhỏ của ngươi, rất dễ dàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.