Đỗ Trần vốn rất rất khách khí, rất có lễ phép tiễn khách, nhưng vừa nghe thấy câu nói cuối cùng của Betty, nhất thời rùng mình.
Sao lại là hôn sự? Mẹ nó, lão tử đã trêu vào ai sao? Từ khi chuyển tới thế giới này, lão tử cho tới bây giờ không có chủ động trêu chọc nữ nhân? Đều là nữ nhân chủ động trêu chọc ta? Liên Hoa Bảo Giám đáng chết kia đặt trên đầu lão tử, lão tử còn dám trêu chọc nữ nhân sao? Đến nghĩ cũng không dám a?
Thành St. John gia gia của Avril một lần sử ra tuyệt chiêu bức hôn đại liên hoàn, lần này quay về đấu thần đảo thì dì của Anne lại tới, các ngươi... các ngươi thật sự muốn bức lão tử đời này không thấy được nữ nhân phải không?
Không được, gia gia của Avril - Antoine chính mình còn có thể vận dụng lực ảnh hưởng của thánh giáo bãi bình, nhưng gia tộc Anne là một cường đại gia tộc lánh đời, chính mình phải cùng Betty nói rõ chuyện này, nếu không ngày sau muốn cự hôn thì sẽ tổn thất thể diện của gia tộc kia, chọc vào một cường địch không cần thiết.
Nghĩ vậy, Đỗ Trần lập tức bước lên cạnh Betty, có chút nghiêng mình cản Betty lại, cười nói:
- A di, ngài có thể có chỗ hiểu lầm, kỳ thật ta cũng không phải như ngài tưởng tượng...
Betty phất tay cắt đứt Đỗ Trần, tiếp tục dùng ánh mắt trượng mẫu với hiền tế nhìn chằm chằm Đỗ Trần, cười ha ha nói:
- Ta cũng không có hiểu lầm, ta càng tin tưởng con mắt mình đã thấy gì, yên tâm đi, mọi mặt của ngươi ta đều hài lòng! Đặc biệt là... đổ thuật của ngươi! Ha ha, thật sự quá hợp khẩu vị của ta.
Đỗ Trần vội la lên:
- Không phải a, ta kỳ thật...
Sờ sờ cái mũi, Đỗ Trần thay đổi một loại ngữ khí uyển chuyển - để lại cho Betty một ít thể diện:
- Ngài xem, ta kỳ thật bất quá là một tứ cấp đấu sĩ, sao có tư cách...
- Bạn cùng lứa tuổi không có ai mạnh hơn ngươi. Thiên phú trời cho? Điều này ta rất rõ, ngươi không cần biểu hiện thiên phú trời cho của mình, ta đều không để trong mắt đâu, ta đã nói ta rất hài lòng! Khiêm nhường quá là dối trá đó.
- Điều này.... ý tứ của ta là, ta trước mắt mới chỉ là một bá tước nho nhỏ, lãnh địa cũng chỉ có tám trăm dặm mà thôi, còn là nơi sau khi đại tai qua đi.
- Được, yên tâm đi, gia tộc chúng ta sẽ không để ai khinh ngươi, nhìn đấu thần tùy tùng của ngươi, chỉ bằng thành tựu của hăn, trong tương lai của ngươi có thể nhỏ sao?
Betty đã nhận định hiền tế này, chết cũng không đổi, hơn nữa trong lòng nàng cũng thích. Lập tức viết thư gửi lão gia tử, thay Francis nói một vài lời tốt đẹp!
Đỗ Trần lắp bắp, quay đầu lại nhìn Dịch Cốt đang vô sầu vô ưu, thầm nói, còn không có tìm ngươi tính sổ, ngươi sao có thể bại lộ thực lực trước mặt ngoại nhân?
Dịch Cốt hiểu ánh mắt Đỗ Trần, trong lòng kêu oan. Thiếu gia, buổi học về khí tức của đấu thần dám chắc ngươi đã đào khóa, ẩn giấu khí tức, là phải có thực lực chênh lệch nhất định mới có thể làm được! Keane này một thân đấu khí sợ rằng cùng ta ngang ngửa, nhãn lực càng so với ta độc ác hơn, ta muốn che dấu khí tức, che dấu được sao - không thấy được ta cùng Bác Bì đều không dám lộ diện trước mặt Ziege sao, đó là bởi vì Ziege là cao thủ cùng cấp bậc với chúng ta.
Đỗ Trần nhìn xung quanh một chút, nói:
- A di, ta nói thật với ngài, ta bất quá chỉ là một thứ xuất quý tộc, từ thân phận mà nói, kỳ thật ta không phối được với tiểu thư Anne.
- Ngươi có phải là thần duệ được gia chủ thừa nhận?
Betty bị Đỗ Trần lằng nhằng có chút không vui, bất quá nàng còn tưởng rằng Đỗ Trần lo lắng quy củ trong nhà, sợ gia trưởng trở ngại mỹ sự của hắn cùng Anne, vì vậy thầm giải thích:
- Quỷ củ của gia tộc chúng ta mặc dù nhiều, nhưng đối với hôn sự của nữ nhi lại rất thoải mái, chỉ cần ngươi cùng Anne tâm đầu ý hợp, nhân phẩm cùng chi tiết không có vấn đề gì, a di bỏ phiếu cho ngươi, hôn sự cơ bản đã định rồi.
Betty một lần nữa đánh giá Đỗ Trần, cười nói:
- Bất quá ngươi cũng đừng vui quá sớm, bởi vì về hôn sự của Anne, ta chỉ có một phần quyền quyết định, phụ thân của Anne cũng chỉ có một phần quyết định, cuối cùng người cao nhất là lão gia tử của chúng ta, cũng chính là gia gia của Anne.
- Là thế này ư, ta đây an tâm, ta nghĩ ánh mắt của lão gia tử hiển nhiên rất cao, ta sao có tư cách.
Đỗ Trần cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Betty lại nói một câu khiến Đỗ Trần suýt nữa hỏng mất.
- A di ta cũng không sợ nói cho ngươi, a di lần này tới để xem nhân phẩm cùng năng lực của ngươi, tốt lắm, ngươi đã vượt qua kiểm tra! Ngươi đừng vui mừng quá sớm, nhưng cũng không cần quá lo lắng, với sự am hiểu của ta với lão gia tử, hẳn lão nhân gia cũng sẽ rất thích ngươi, sẽ chấp nhận cho hôn sự này.
Đỗ Trần cắn răng thầm nảy sinh ác độc, được, lão tử mặc kệ thể diện chó má của gia tộc ngươi, lão tử sẽ nói rõ không thích Anne, ngươi còn có thể bắt buộc, chất nữ của ngươi gả cho ta không?
Hắn vừa muốn mở miệng, đột nhiên, từ ngoài cửa đi tới một người, là một nữ nhân không cao, nàng vóc người yếu nhược mặc áo bào trắng của giáo phụ, khuôn mặt bình phàm có mấy phần bệnh tật mất tự nhiên, một đầu tóc dài cũng có vẻ rât thưa thớt, nàng còn chưa vào cửa đã cười nói:
- Hôn sự cái gì? Francis, chẳng lẽ ngươi đã đính hôn rồi? Sao không nói cho a di một tiếng.
Là quản lý viên của đồ thư quán trên đấu thần đảo, Tuyết Ny.
Đỗ Trần đối với vị đồng tỷ muội cùng Mayfair, a di tri thức uyên bác tới cực điểm này phi thường tôn trọng, lập tức ra ngoài đón tiếp:
- Tuyết Ny a di, người sao lại tới?
- Ta vừa rồi ở bên Thượng Thủy hà gặp được Harry, nếu không, còn không biết ngươi đã trở lại, mau, nói cho Tuyết Ny a di hôn sự của ngươi.
Tuyết Ny cười dài, vui mừng cho Đỗ Trần, nàng nhìn Betty gật đầu, ánh mắt dừng lại trên cây châm cài ngực của Betty, hung châm hình kích ba đầu.
Betty vừa thấy Tuyết Ny thì thần sắc chấn động, nhưng nghe Đỗ Trần giới thiệu, ngưng thần suy nghĩ, gật đầu nói:
- A, nguyên lai là quản lý viên trong truyền thuyết của đồ thư quán Tuyết Ny.
- A di, ngài hiểu lầm rồi, ta đang muốn...
Đỗ Trần đột nhiên phát hiện Anne trộm đánh mắt với hắn, hình như muốn nói chuyện gì trọng yếu.
Tuyết Ny nói:
- Francis, a di có một việc phi thường trọng yếu muốn nói với ngươi, về tiểu Bối Bối, ngươi nhanh mang tiểu Bối Bối trở về được không?
Tuyết Ny a di sao lại biết tiểu Bối Bối không có trong viện, mà ở bên ngoài viện? Nàng tâm tư tinh tế, có thể nói ra như vậy, nhất định là có chuyện gì cực kỳ trọng yếu.
Đỗ Trần lại nghĩ, Bối Bối cùng Anne ở một chỗ, mình cự tuyệt, chính là trực tiếp nói với Anne, như vậy không cần trực tiếp tổn hao tới thể diện từ xưa của gia tộc của Betty.
Betty cùng Tuyết Ny cùng nhìn Đỗ Trần rời đi, hai người cùng cười.
Tuyết Ny tiếp tục vào phòng, mà Betty lai đi ra cửa. Hai người khi gặp nhau, Tuyết Ny thấp giọng nói:
- Lôi kích lánh đời ngàn năm, Francis cũng không biết, nếu có đắc tội, xin bỏ qua.
Betty cũng thấp giọng nói:
- Lão gia tử nhà ta đã nhắc tới ngươi, nói ngươi là tuyệt thế thiên tài hậu Vẫn Thần.
Tuyết Ny hờ hững:
- Lão gia tử quá khen, ta bây giờ chỉ là một quản lý đồ thư quán rất bình thường.
Hai người nói ra mấy câu, ai cũng không có quay đầu lại. Keane sau khi theo Betty ra khỏi cửa bước lên, muốn nói lại thôi.
- Keane, ngươi muốn nói gì sao?
Betty cười nói:
- Ngươi muốn nói, Francis nhất định có thể khiến lão gia tử thích sao?
Keane há mồm, lại lắc đầu thở dài.
- Không phải? Có phải muốn nói, Francis cùng Anne là tuyệt phối? Ha ha, đương nhiên. ngươi xem bọn chúng hai người ở cùng một chỗ, giống nhau về màu tóc, giống nhau về đôi mắt.... giống nhiều lắm.
- Ân? Cũng không phải? Vậy... ngươi muốn nói. Francis là anh tài trẻ tuổi, gia tộc chúng ta thu một hiền tế như vậy, là một mỹ sự thật lớn phải không?
Keane bất đắc dĩ nói:
- Tiểu thư, ta nghĩ, Francis hình như rất không thích tiểu thư Anne, càng không muốn cưới tiểu thư Anne, vừa rồi, ... hắn kỳ thật là cự hôn! Ngài không có loại cảm giác này sao?
- Cự hôn? Điều này sao có thể?
Betty cuống quít lắc đầu, chỉ vào đầu Keane nói:
- Anne của ta vĩ đại thế nào! Có thể nói là một nam nhân bình thường phải động tâm, ta cũng còn không tin Francis không thích Anne nhà ta.
Bộ dáng nàng vô cùng tự tin, như là một gia trưởng luôn bảo hộ hài tử của mình.
Keane suy nghĩ một chút, ngậm miệng, thầm nói, quên đi, ngươi là chủ nhân, ta tranh với ngươi làm gì, ngươi nói cái gì thì là cái đó! Nhưng… tùy tiện tìm một quý tộc thông minh có thể nghe ra, vừa rồi Francis rõ ràng là dụng phương thức cự hôn rất uyển chuyển, nhưng ngươi...
- Ai!
Betty đột nhiên nghe được Keane than dài, ngón tay lại chỉ vào đầu lão, cũng thở dài:
- Ngươi nha! Thật sự càng già càng hồ đồ rồi.
- Betty tiểu thư, ngài...
- Ngài cái gì mà ngài? Đi, cùng ta đi tới đổ trường, đổ trường nơi này đều là sản nghiệp của Piye phải không? Không biết thực lực của hắn có lùi bước không? Ha ha ha, nhiều năm không gặp, lần này cùng hắn đổ cho thống khoái.
Đỗ Trần đi tới bên bờ Thượng Thủy hà, rất dễ dàng tìm được tiếu Bối Bối đang cưỡi Andy cầm món đồ chơi giống ấn tỷ chơi đùa, mà Anne ở một bên che chở, rất cẩn thận, có thể tưởng tượng, tương lai nàng nhất định là một vị mẫu thân tốt.
Thấy Đỗ Trần từ xa đi tới, Anne căn bản chưa cho hắn cơ hội nói chuyện, đầu hơi cúi, khuôn mặt đỏ ửng đi tới.
Đỗ Trần sầu muộn đi tới nhìn Anne, thầm nói, đồng học, ngươi cho ta cơ hội nói chuyện được chưa?
Bất đắc dĩ Đỗ Trần ôm nữ nhi về tới túc xá của mình.
- Tuyết Ny a di, Bối Bối đã được bế trở về, ngài...
Đỗ Trần đột nhiên phát hiện Tuyết Ny vẻ mặt lo lắng nhìn đồ đạc trong phòng, mà Dịch Cốt không thấy đâu, hắn là đột nhiên bị Keane thấy được nên không muốn gặp ngoại nhân, phải che dấu. Tuyết Ny vừa thấy hắn liền lập tức không cho hắn nói, la lên:
- Francis, nữ nhi của ngươi từ đâu có được đồ vật này.
Đỗ Trần đặt tiểu Bối Bối xuống ghế, khó hiểu hỏi:
- Món đồ chơi nào? Sao vậy?
Tuyết Ny chỉ vào “Món đồ chơi” trong tay Bối Bối, vội la lên:
- Thứ này ngươi từ đâu có được? Trời ạ, ngươi còn cho nữ nhi làm đồ chơi! Ai!
Nàng cuống quít thở dài:
- Ngươi biết không, thứ này sẽ mang lại họa sát thân cho ngươi đó.
Đỗ Trần tò mò cầm lấy thứ giống cái ấn đó, nhìn một chút:
- Thứ này chỉ là trân bảo bình thường sao? Không có tự nhiên nguyên lực ba động, không có ấn ký đặc biệt, là một pho tượng sư tử mà thôi...
- Pho tượng sư tử? Chỉ thế thôi?
Tuyết Ny sầu muộn vỗ vỗ cái trán mình:
- Trước tiên nói cho ta biết, thứ này ngươi có từ đâu? Ngươi có biết, thứ này có lời nguyền...
Tuyết Ny cuống quít lắc đầu:
- Francis a, người có Thú Hoàng Tỷ, trong sáu tháng hẳn phải chết.