Đỗ Trần mở bao ra, quả nhiên bên trong đống bông xuất hiện một mái tóc màu đỏ.
Hắn tuột cái bao xuống, một vị cô nương mảnh dẻ đang nằm trên tay hắn.
Liếc mắt nhìn cô gái mình vừa cứu, Đỗ Trần thầm hít một hơi khí lạnh.
Cái gì là lệ chất trời sinh? Cái gì là hồng nhan họa thủy?
Con bé này là loại đó!
Tuy nàng chưa lớn nhưng đã hiện ra tiềm chất của một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành. Nàng chỉ mặc một bộ đồ màu trắng bình thường nhưng mặt mày như hoa như ngọc, băng cơ tuyết cốt, thân thể yếu nhược trên vai Đỗ Trần, nhu nhược vô cốt, từ người nàng như tỏa ra một mùi hoa lan thấm lòng người.
Liếc mắt qua mái tóc đỏ dài, một khuôn mặt đang mỉm cười xuất hiện làm Đỗ Trần tuy tu luyện đồng tử công nhưng cũng xúc động mãnh liệt.
Hy vọng sau khi được cứu nàng đừng có giống như Avril, nhất kiến trung tình, nếu không lão tử thật sự rất khó chống cự.
Avril chỉ có thể xem như mỹ nữ, còn người này gọi là tiên nữ cũng chưa đủ để nói về vẻ đẹp của nàng.
Đỗ Trần tim đập "thình thịch" hét:
“Tất cả mọi người đều đã thấy, mọi người biết nhiều hiểu rộng, lão già này làm cái gì mọi người không cần ta phải nói nữa chứ?”
“Đương nhiên không cần!”
Trong đám đông có nhiều người hô to, cũng có nhiều lời bàn tán nổi lên.
“Lão già này không phải người tu hành nhưng mặc đồ giáo sĩ, bắt cóc con gái, nên đưa hắn lên giàn hỏa thiêu!”
“Không, cần phải lột da hắn. Sự trong trắng của tiểu cô nương này suýt nữa thì đã bị hủy hoại trong tay hắn rồi.”
“Hắc, ngươi xem bộ dạng của lão chết tiệt này đi! Cho dù hắn đưa được tiểu cô nương này về nhưng liệu có thể hoạt động được không!”
“Ngươi... ngu dốt, ngăn cản đại sự của ta.”
Lão già ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng rồi chỉ vào Đỗ Trần, nói không ra lời.
“A, ý tứ của lão là ta không nên cứu vị tiểu cô nương này?” - Đỗ Trần dùng giọng quái dị hỏi mỉa lại - “Nhìn ông cũng sáu, bảy mươi tuổi rồi, thế nào lại làm loại việc này? Chẳng lẽ ngươi quên lời dạy bảo của thánh giáo rồi sao? Ai, đại ca, huynh giúp đỡ nàng đi!”
Đỗ Trần giao cô gái cho Steven.
“Chư vị, mọi người đều đã chứng kiến sự vô sỉ của lão già này rồi đấy!”
Mọi người đều ủng hộ lời châm biếm cay độc của Đỗ Trần khiến lão giả tức giận đến mức phải ôm ngực, cả người run rẩy.
”Ngươi, ngươi...”
“Ta làm sao? Mọi người, chúng ta có thể để yên cho loại người vô sỉ này được sao?” - Đỗ Trần chỉ vào hắn lên giọng dạy dỗ - “Ta từng nghe qua một câu nói, người đẹp trên đầu tựa như có một cây đao, tiểu cô nương này đích xác rất xinh đẹp, có lẽ ông muốn cầm chuôi cây đao đó nên mới làm ra loại chuyện này, chẳng lẽ ông không sợ thánh giáo trừng phạt sao? Hơn nữa những cái xương già của ông...”
Đỗ Trần ngừng lại, lão già bị thóa mạ á khẩu không nói được tiếng nào, sắc mặt trắng bệch, tức giận nhìn Đỗ Trần.
Đột nhiên thân thể lão già khẽ rung lên, trên mặt có sắc hồng, sau đó "hộc" một tiếng.
“Hay, vị thiếu gia này nói lên sự thật làm lão già này không chịu được, tức đến hộc máu!” - Có nhiều người lớn tiếng nói.
Lão già thiếu chút nữa là tức chết.
Ai, không thể ngờ được cả đời mình chính trực thế mà hôm này lại bị gắn xú danh bắt cóc con gái, lại còn bị nói đến hộc máu! Rõ ràng trọng thương tái phát làm mình thổ huyết.
Nếu không phải ta trọng thương vô lực, cái đám láo toét này cũng không dám độc đoán làm như thế này.
Thôi, đại sự quan trọng, không nên so đo với hắn.
Cùng lúc, từ trong thành có một nhóm binh lính phát hiện ra sự hỗn loạn ngoài thành nên một đội binh lính khoảng hơn hai mươi người đã đi ra, bọn họ tất cả đều xếp hàng, giơ trường mâu lên, một người có vẻ là tướng lĩnh quát:
“Có chuyện gì vậy, không được phép tụ tập trước cửa cảng Antwerp, đây là luật pháp của đế quốc!”
Đỗ Trần to nhỏ một hồi giải thích sự việc rồi chỉ vào đám đông:
“Mọi người ở đây đều có thể làm chứng, xin các dũng sĩ hãy xử lí công bằng!”
Tướng lãnh đó nhìn lão già và cô gái bất tỉnh đang được Steven giúp đỡ.
Càng nhìn càng thấy nhiều chứng cớ, lão già này không có vấn đề mới là lạ.
Giữa thanh thiên bạch nhật lại đi nhét một vị tiểu cô nương xinh đẹp vào hành lí rồi lại còn dùng bông để che dấu, nói hắn không có chuyện thì đến quỷ cũng không tin.
Tướng lĩnh gật đầu, rút bội kiếm ra:
“Chư vị, người này bắt cóc con gái, lại còn giả mạo giáo sĩ, tội ác rõ rang. Xin mọi người nhường đường để chúng tôi áp giải hắn về nơi thẩm vấn của thánh giáo!”
Nói xong, hắn tay trái cầm kiếm, tay phải vung lên hướng về phía Đỗ Trần thi hành quân lễ:
“Vị thiếu gia này, xin người trở về sở làm nhân chứng giúp chúng tôi!”
“Được, ta nguyện ý đến!” - Đỗ Trần cười đáp.
Thấy người lính đó lại gần, lão già thở dài, rút từ trong túi vải ra một khối thiết bài, giơ lên phía trước cho người lính đó xem rồi nói:
“Đưa, đưa ta cùng cô gái này đi gặp thành chủ của các người!”
Tướng lĩnh cầm thiết bài, vừa nhìn vào thì "đinh đong", trường kiếm hắn đang cầm trên tay rơi xuống đất.
“Ngài, ngài là...”
“Câm, không được nói tên ta!”
Mọi người đều đã chứng kiến từ đầu đến cuối, nếu giờ nói tên ra không phải sẽ làm cho xú danh "bắt cóc con gái" của lão lan truyền ra ngoài hay sao.
Nghĩ vậy, người lính đó giật mình, vội la lên:
“Các anh em, mang vị tiểu thư và ông lão này đi gặp thành chủ!”
Đám lính đồng loạt tiến lên nhấc tiểu cô nương trong tay Steven lên và hộ tống lão già tiến vào thành, nhưng không ngờ vị tướng lĩnh kia lại ở lại.
Sau khi chứng kiến mọi chuyện, Đỗ Trần khẽ rùng mình, hai huynh đệ hắn nhìn nhau, hắn lẩm bẩm nói:
“Đại ca, phiền toái rồi!”
Steven cũng cười khổ nói:
“Không đúng a, lão cước bộ hư nhược, không giống đấu thần, hơn nữa quần áo cũng hết sức bình thường, cũng không giống một đại nhân vật!” - Hắn trầm ngâm một lát rồi vỗ vai Đỗ Trần, cười nói - “Không có vấn đề gì đâu, nơi này là Lanning đế quốc. Chúng ta là ai, sao phải ngại hắn?”
Nghe Steven nói, Đỗ Trần cũng thầm cười nhạo chính mình, hắn bây giờ không phải một tên trộm vặt nữa mà là một nhân vật lớn, đế quốc huân tước, lại còn cả chức vụ ở chấp pháp thần điện, chống lưng là một vị đấu thần có thể so sánh với giáo hoàng.
Như vậy thì việc gì phải sợ?
Lúc này, viên tướng lãnh kia nói với họ:
“Hai vị thiếu gia, ta thấy hai người cũng là quý tộc, hơn nữa cũng chưa làm gì xấu, các ngươi hãy mau rời khỏi đây đi! Tránh việc lão tiên sinh kia quay lại tìm hai người gây phiền phức.”
Hiện tại đám đông dù là người ở thành hay khách thương, khi thấy sự tình không ổn bọn họ đã tản đi, mấy người lúc nãy phụ họa Đỗ Trần nhục mạ lão già càng biến nhanh.
Phía sau, xa đội của gia tộc St. Kain cũng chậm rãi tiến đến.
Đỗ Trần chỉ đoàn người phía sau, cười nói:
“Vị dũng sĩ này, ta là người của gia tộc St. Kain, huân tước Francis, lần này ta thay mặt bệ hạ và thánh giáo đi cứu trợ thiên tai, đồng thời cũng phải đến đấu thần học viện báo danh, làm sao có thể bỏ đi được?”
Steven cũng nói:
“Gia tộc St. Kain, các ngươi nghe qua rồi chứ? Không có việc gì, ông già vừa rồi là ai vậy?”
Viên tướng lĩnh sắc mặt cổ quái, đầu tiên là quỳ xuống hành lễ, sau đó cười nói:
“Hóa ra là hậu duệ của Shigeru, tôi quả là có mắt không tròng, thưa hai vị hậu duệ của đấu thần, nếu có thể thì hai người nên rời khỏi cảng Antwerp trước đi.”
“Sao vậy, chẳng lẽ có người còn dám uy hiếp St. Kain gia tộc sao?” - Steven không hiểu, bực mình nói - “Lão ta rốt cục là ai?”
“Ông ta… ai thiếu gia, vừa rồi các người cứu người không phải là tội, lão nhân gia cũng không thể trách hai người được, không dễ dàng trêu vào St. Kain gia tộc. Nhưng hai người là học viên của đấu thần học viện a!”
Hắn nhìn Đỗ Trần một lúc rồi cười khổ nói:
“Huân tước đại nhân Francis, ngài còn chưa nhập học, nhưng đã làm hiệu trưởng tức hộc máu đấy...”