Liên Hoa Bảo Giám

Chương 61: Chương 61: Phế Vật Arthur (trung)






Trong đêm đen yên tĩnh, một mũi cương châm bắn về phía Đỗ Trần, cũng có thể nói là bắn về phía Arthur vì bây giờ khoảng cách hai người rất gần, không rõ mục tiêu của cương châm là ai.

Xuy! Quần áo sau lưng Đỗ Trần bị xé rách, một tòa kim liên mang ánh sáng ngọc hiện lên. 'Đinh' một tiếng, cương châm đánh vào kim liên bị bật trở lại.

Nguy hiểm thật, đúng là phải cảm tạ đóa Liên Hoa sau lưng.

Cùng lúc đó bảo bối được cất giấu trong đóa Liên Hoa này đều quay trở lại túi Đỗ Trần.

Đỗ Trần vừa định quay đầu nhìn thì đột nhiên phát hiện trước mắt cảnh sắc có chút biến hóa.

Vừa rồi nơi này là một khu rừng rậm cỏ dại mọc tùm lum, trên mặt đất lá rụng vô số. Thế mà trong nháy mắt Đỗ Trần vừa ngẩng đầu lên, toàn bộ cây cối đã biến mất không thấy đâu, xung quanh là cảnh vật hoang dã, bốn phía là nham thạch tán loạn có rất nhiều xương thú, dường như lúc đó hắn đã lạc tới một khu phế tích bỏ hoang đã lâu.

Cảnh sắc biến hóa đột ngột như vậy làm Đỗ Trần cảm thấy kinh hãi.

Thúc! Thúc!

Tiếng xé gió lại vang lên, Đỗ Trần còn chưa kịp nghĩ toàn bộ ba đóa kim liên đã bay ra bên ngoài cơ thể, liên hoa nội kình thúc dục làm cho ba đóa kim liên nọ xoay tròn bên người Đỗ Trần.

'Đinh đinh đinh!' Ba tiếng va chạm liên tiếp vang lên, bảy tám mảnh cương châm bị đánh rớt trên mặt đất.

“Ai đó? Các hạ không nên hiểu lầm, ta là đệ tử của Đấu thần học viện trong lúc cường hóa huấn luyện lỡ đi sai đường, vô tình xâm nhập vào lãnh địa của ngài.”

Đỗ Trần phải nói như vậy vì Đấu Thần đảo này có khá nhiều lãnh địa của các vị cao thủ ẩn thế, chính mình trong lúc vô tình xông tới đã làm hắn tức giận. Dù sao cũng có Roland là điển hình, Đấu Thần đảo đương nhiên không biết có bao nhiêu cao thủ ẩn thế cổ quái.

Trả lời lại Đỗ Trần chỉ là âm thanh 'Tác Tác'.

Cách đó không xa, từ sau khối hắc nham thạch có một dị thú cổ quái đi ra. Nó to lớn giống như con trâu nhưng trên người lại toàn là cương châm giống như con nhím, toàn thân có màu vàng, đôi mắt màu đỏ đang nhìn chằm chằm về phía Đỗ Trần.

Không phải nói, cương châm vừa nãy đánh lén chính là từ trên người nó.

“Đây là cái loại quái vật gì đây?”

Đỗ Trần đi tới thế giới đấu thần đã thấy có quá nhiều sự vật bất đồng với kiếp trước của hắn, toàn những cái mà hắn chưa bao giờ gặp qua.

Quái vật kia thấy cương châm không có hiệu quả liền lập tức thò lưỡi nhe răng, bốn chân lấy đà, dùng tiêm chùy ngay tại chóp mũi của mình nhắm Đỗ Trần phi đến.

“Các hạ, đây là thần thú của ngài sao? Đệ tử vì tự bảo vệ nên đành phải đắc tội!”

Đỗ Trần nhận định nơi này có thể là lãnh địa của một vị cao cấp đấu thần nào đó, cho nên phải chu toàn lễ phép. Nhưng ba đóa Liên Hoa trên tay hắn không có lưu tình, biến thành một đường đánh thẳng đến quái thú.

Liên hoa nội kình của Đỗ Trần bây giờ tương đương với tam cấp đấu khí, lại phối hợp với liên hoa pháp bảo của thượng tiên nên thực lực càng mạnh, ba đóa kim liên bị hắn thúc dục tấn công như chớp cứ nhằm đầu quái thú mà nện.

Ngao ô!

Quái vật bị đánh liên tục vào đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết, nó dừng lại một chút, trên người cương châm dựng đứng lên, ngưng thần nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần.

Chết tiệt, Liên Hoa của ta đúng là quá vô dụng rồi! Quái vật sau khi bị trúng ba phát ngay cả da cũng không bị xây xát!

Đây là quái vật cấp mấy đây?

Trong lúc suy nghĩ quái thú đã nhảy vọt lên, Đỗ Trần thấy tốc độ nó cũng không nhanh lắm liền tượng dùng thế đấu ngưu sĩ (võ sĩ đấu bò) nghiêng người tránh đi. Cùng lúc đó hắn cũng dùng Liên Hoa đánh vào đầu quái thú.

Cũng không có hiệu quả!

Trước mắt, liên hoa pháp bảo căn bản không thể công phá cương châm thiết bì của quái vật.

“Mẹ nó, có ai không? Đến cứu với!!!”

Đỗ Trần một mặt hô to, một mặt tiếp tục đánh nhau cùng quái thú. Hắn liếc mắt mệt mỏi nhìn sang Arthur rồi dẫn quái thú chạy một đoạn lộ, nhảy lên một tảng đá lớn.

"Hắc, súc sanh, ông nội ngươi đây, có giỏi thì tới đây này!"

“Ngao ô!” Thần trí của quái thú không cao lắm, hống lên một tiếng rồi nhảy về phía Đỗ Trần.

Nhìn chằm chằm vào quái thú đang chạy như điên tới, lại còn cặp mắt màu đỏ khiếp người của nó nữa. Nhưng trong lòng Đỗ Trần rất bình tĩnh.

Quái vật này cương cân thiết cốt, dụng Liên Hoa ngạnh tiếp thì khẳng định không thể thu thập được nó, nói không chừng chính mình lại chết đấy chứ.

Đao thương bất nhập, vậy hắn phải làm gì đây?

Đỗ Trần cười lạnh, lấy hai đóa Liên Hoa ra nện vào đầu quái thú, trong lúc quái thú hống to đóa Liên Hoa thứ ba biến nhỏ đi, cuối cùng tựa như một con muỗi nhỏ tiến vào miệng quái thú. Theo thực quản đương nhiên có thể tiến vào bên trong cơ thể.

“Biến thành lớn!”

Đỗ Trần kêu to một tiếng, ngay lúc đó Liên Hoa bên trong cơ thể quái thú biến thành một thủy bồn lớn.

“Ngao ô ~~”

Quái thú đang lao tới đột nhiên như bị chém vào chân vậy, thân thể to lớn run lên rồi đổ ầm xuống đất.

Nội tạng bên trong đã bị Liên Hoa phá hủy rồi!

“Hắn ***, khó trách người ta thích đánh vào bụng, chiêu này thực sự đúng là hữu dụng. Con mẹ nó!” - Đỗ Trần thở hắt ra mấy hơi rồi từ trên tảng đá nhảy xuống, thu hồi lại Liên Hoa trong bụng quái thú.

Lúc này, trên mông hắn có cảm giác một tia ma dương lóe lên, ‘Liên Hoa Bảo Giám’ lại tịnh tiến thêm một ít.

Sao lại thế này nhỉ? Cứu có một người, giết một quái thú cũng tính là việc thiện à? Không có khả năng! Ánh mắt Đỗ Trần nhìn xuống Arthur đang hôn mê.

Chết tiệt, mục tiêu của quái thú này là Arthur!

Chính mình đã cứu mạng Arthur!

Phiền toái lớn đây, Đỗ Trần không cảm thấy vui vội mà nhanh chóng nghĩ, Arthur là cháu của Sư Tâm Vương - một vị đấu thần còn sống, thế mà lại có thế lực dám đem hắn ra làm mục tiêu mưu sát, vậy thế lực đó phải cường đại thế nào? Chính mình lại phá hỏng kế hoạch của thế lực này, liệu sẽ có bao nhiêu phiền toái nữa đây?

Nghĩ vậy Đỗ Trần đã cảm thấy lạnh cả người. May mà còn có Bác Bì đấu thần bảo vệ mình.

Bất quá, chính mình vừa rồi cũng gặp nguy hiểm nhưng Bác Bì đấu thần không có xuất hiện, hơn nữa lần trước đối phó với Frisbie thì đến ngày thứ hai Bác Bì mới ra tay. Có thể suy ra, Bác Bì đấu thần cũng không phải toàn năng, hắn cũng là một người thường, không phải lúc nào cũng chiếu cố đến mình được.

Từ nay về sau phải cẩn thận hơn mới được.

“Ha ha, tiểu tử thật thú vị, ngươi lại có thể giết một bụi gai thú cấp năm!”

Một người giống như hắc ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt Đỗ Trần, trên người hắn có một tầng hắc vụ bao phủ, nhìn từ bên ngoài thì không thấy đặc thù gì.

"Thánh khí của ngươi khá là thú vị, ba đóa Liên Hoa hình thành nên thánh khí thế nhưng lại không cảm ứng được đấu khí. Hách hách, thú vị!"

Đỗ Trần cả kinh, hỏi:

"Nơi này là lãnh địa của các hạ?"

“Đây là địa bàn của Ziege. Bất quá chỗ này ta có bày một trận pháp rất thú vị.”

Hắc vụ bên người hắn đột nhiên phân ra tựa như quái xà vũ động cùng nhau, trong chớp mắt thi thể của bụi gai thú bị dọn sạch sẽ.

"Tên gia hỏa kia dù đã chết nhưng trên người cũng có không ít bảo bối, không thể lãng phí được! Tiểu tử kia, thực lực của ngươi đích thực không tệ, đáng tiếc ngươi không nên đi theo Arthur. Ai, kết quả ngươi xem đó, ngươi lại tiến vào bên trong trận pháp của ta."

Đỗ Trần thầm hối hận, chính tự nhiên lại đi theo Arthur làm gì, cứ bỏ qua hắn là không có việc gì rồi.

“Coi như ngươi may mắn, vừa rồi ta muốn xem Liên Hoa cổ quái của ngươi làm được gì nên mới cho ngươi thoải mái trong chốc lát. Bây giờ, đi cùng Arthur thì không gặp may đâu!” - Nói xong, hắc vụ trên người hắn đột nhiên khuếch tán, Đỗ Trần trước mắt không còn thấy cái gì nữa.

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.