Liên Hoa Bảo Giám

Chương 483: Chương 483: Sinh Tử chiến, phong vân khởi, diệt thế tự mạc






Đỗ Trần đoạt lấy chiến thư từ trên tay Harry, dựa ở trên ghế liếc mặt thì thầm, lẩm nhẩm đọc: “Trận chiến hôm qua, xem Đỗ công có phong thái anh hùng đã mất, vì miễn trừ hi sinh cho bách tính của Kinh Ức Cốc và Đỗ thành, Kinh Ức Cốc ta nguyện cùng Đỗ công mô phỏng anh hùng thời đại...”

- Mẹ nó, chua quá! So với ô mai của Liya còn chua hơn! Harry, kêu tên Christian đưa thư lăn tới đây, có rắm gì kêu hắn phóng tại chỗ, nghe xem hắn đánh lời rắm vô nghĩa gì…

Đỗ Trần còn chưa ý thức được, sau khi Tuyết Cơ đi, bản tính vốn bị ức chế của hắn hoàn toàn bạo phát ra, lại là tiểu lưu manh miệng đầy lời thô tục, hành sự côn đồ bất lương, triệt triệt để để quay trở lại rồi!

Harry vuốt mũi “vâng” một tiếng, ra cửa kêu to:

- Đại công Duerkesi triệu bát đương gia Kinh Ức Cốc Christian tấn kiến!

Khi Christian tiến vào trướng bồng, Đỗ Trần đầy mặt chất phác lương thiện nhìn hắn, trên bản ở bên cạnh còn đặt một quyền sách, Christian vô tình liếc mắt nhìn tên sách một cái, suýt chút nữa thì bật cười ra tiếng.

“Luận về tinh thần thượng võ cùng dục đức cai trị - thánh Bownen Lanning biên soạn!”

- Các hạ chính là đương gia Christian sao? Mời ngồi! Chiến thư của Thomas đương gia ta xem qua rồi, có điều là còn có một chỗ chưa minh bạch...

Đỗ Trần cười tự phụ một tiếng, tựa hồ từ trong chiến thư này nhìn ra âm mưu lớn bao nhiêu, đang đắc ý:

- Mạnh nhất Kinh Ức Cốc không quá Thomas, nhưng hắn cũng chẳng qua là thập cấp đấu thần, nhưng chúng ta ở đây có ta và Andy, đủ để đánh thắng hai trận, thu được thắng lợi lần quyết đấu này! Điều này làm ta không khỏi hoải nghi, các ngươi đề xuất loại quyết đấu này là ngầm giấu âm mưu gì?

Christian mỉm cười, loại nghi vấn này đã sớm ở trong dự liệu, nếu không có đáp án thích hợp, mình còn dám đi làm thuyết khách sao?

- Đỗ công! Tất cả đều là người rõ ràng, nói ra luôn đi - đầu tiên ta thừa nhận, trường chiến tranh này Kinh Ức Cốc chúng ta thua là chắc rồi, như vậy ta cũng không dám yêu cầu quá đáng thông qua trường quyết đấu này lấy được nhiều thứ! Có điều... Chiến bại cũng có rất nhiều phương thức, ý tứ Kinh Ức Cốc chúng ta khi đề xuất trường quyết đấu này, chính là trên cơ sở nhất định chiến bại, đem tổn thất giảm tới mức tối đa!

Đỗ Trần gãi gãi đầu, có vẻ rất đơn thuần:

- Ừm! Lời này nghe còn có vài phần ý tứ. Vậy các ngươi định giảm thiểu tổn thất như thế nào?

- Rất đơn giản, nếu như ngài quyết đấu thắng rồi hơn nữa cam đoan thiện đãi người Kinh Ức đầu hàng, vậy chúng ta lập tức bình dân mở cửa, binh sĩ buông vũ khí, vô điều kiện nghe an bài của ngài, làm tù binh của ngài! Nhưng nếu ngài thua quyết đấu, như vậy Kinh Ức Cốc chỉ thừa nhận địa vị nước chiến thắng của ngài, nguyện gì làm thế lực chư hầu của ngài, nhưng lại duy trì sự độc lập của thành Kinh Ức - nói rõ ra chính là, ngài thắng, Kinh Ức Cốc vứt bỏ tất cả quyền lợi! Ngài thua, Kinh Ức Cốc có thể giữ lại chủ quyền tối thiểu, dùng hình thức chư hầu gia thần tới hiệu trung với ngài!

Đỗ Trần bật cười nói:

- Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta - trường quyết đấu này các ngươi tất bại, vì sao không trực tiếp đầu hàng mà ngược lại làm ra trường quyết đấu này? Ngươi coi ta là tên ngốc sao? Bên trong cái này nhất định có điều cổ quái!

Christian lại liếc mắt nhìn quyển sách bên cạnh Đỗ Trần một cái, thầm nhủ, đúng, ngươi không phải là đồ ngốc. Nhưng cũng không phải là người tinh minh gì!

- Đỗ công, lòng nghi ngờ của ngài quá nặng rồi! Nói rõ vậy, để đánh thắng trường quyết đấu này, chúng ta sẽ mượn nhân mạch ngàn năm của Kinh Ức Cốc, mời mấy cao thủ thần bí trợ trận. Tới lúc đó ngài chớ nói bọn họ không phải là người Kinh Ức, không thể đại biểu cho Kinh Ức Cốc xuất chiến!

Đỗ Trần Giật mình hiểu ra, “Nghi ngờ tan biến”:

- Nguyên lai các ngươi còn che dấu quân bài, khó trách có lòng tin khiêu chiến cao thủ Đỗ thành chúng ta!

Christian thầm nhủ, quân bài cái rắm á, nói như thế chỉ là trừ đi lòng nghi ngờ của ngươi, nếu không cho dù ngươi có ngu hơn, cũng sẽ có tin Kinh Ức Cốc chỉ có thập cấp cao thủ dám đề xuất loại quyết đấu thua chắc này!

Bất quá Nhị thúc gần đây hình sắc thần bí, nói không chừng, hắn thật sự mời đến mấy cao thủ!

Christian cất cao giọng nói:

- Nói nhiều cũng như vậy thôi, Đỗ công, người Kinh Ức Cốc chúng ta không thích những lễ tiết rắc rối của quý tộc, vậy các ngươi cho chúng ta một câu nói chính xác, đánh hay không?

- Cái này...

Đỗ Trần trở nên chần chờ.

Christian lại nói:

- Tiếp nhận quyết đấu, bất luận thắng bại ngươi đều có được Kinh Ức Cốc, mặc dù phương thức có thể không giống, nhưng lại có thể chết ít đi rất nhiều binh sĩ. Francis, Kinh Ức Cốc dù sao cũng là thành thị lớn có hai mươi vạn người, cho dù ngươi có thể công hạ thành Kinh Ức, nhưng trong hạng chiến sẽ tổn thất bao nhiêu binh sĩ? Không sai, chúng ta thừa nhận Kinh Ức thành chúng ta đánh không thắng được thần tướng Đỗ Đức của ngươi, nhưng người Kinh Ức vì gia viên không sợ chết, dám cùng các ngươi chọi đến cùng, chết cũng có thể kéo theo hơn vạn binh sĩ của ngươi bồi tiếp!

- Đúng vậy, Đỗ Đức cũng từng nói qua, hạng chiến ít nhất cũng phải tổn thất hơn vạn binh sĩ...

Đỗ Trần vốn “mềm yếu” do dự nghe được tổn thất hơn vạn binh sĩ, trong khoảnh khắc liền có ngay chủ ý, vỗ bàn nói:

- Được, nói cụ thể thời gian và điều kiện quyết đấu đi!

Christian cười thầm: “Nhị thúc nói không sai, chỉ cần mình lôi thương vong của binh sĩ vào làm trò, Francis nhất định sẽ không cự tuyệt trường quyết đấu này!”

- Quyết đấu trên đại bình nguyên để chúng ta đều yên tâm, ba trận hai thắng, đấu sinh tử! Có điều là Nhị thúc Thomas trận trước thụ thương ngài cũng đã nhìn thấy rồi, hắn cần thời gian mười ngày mới có thể chủ trì quyết đấu, cho nên quyết đấu sẽ tiến hành vào mười ngày sau! Trong vòng mười ngày này để các ngươi yên tâm, ngoại vi năm trăm mét quanh thành Kinh Ức sẽ không sắp đặt phòng ngự, mặc cho các ngươi tới gần giám thị, nhưng các ngươi cũng không được thừa cơ hội công thành!

- Sảng khoái! Harry, chuẩn bị tiệc rượu, chiêu đãi đương gia Christian!

- Không cần, ta lập tức trở về thành đem tin tức chuyển cáo cho Nhị thúc, khế ước tam đại lục sẽ được đưa tới sớm nhất!

Trước khi đi, Christian lại nhìn quyền sách đặt trên bàn của Đỗ Trần một cái, sau khi ra khỏi quân doanh thực sự nhịn không nổi nữa:

- Luận về tinh thần thượng võ cùng đức dục cai trị... Ha! Francis thật sự là cổ hủ!

Còn Đỗ Trần nhìn bóng lưng của hắn, chợt nhếch mép, đem lớp vỏ bên ngoài quyển sách xé ra, cười tủm tỉm nhìn lại, quyển sách kia hiển lộ ra một cái tên khác - “Chuyện không thể nói của Charleman cùng 13 nữ nhân - chưa đủ 15 tuổi cấm đọc”.

Một mặt đọc sách, một mặt Đỗ Trần thản nhiên phân phó:

- Đỗ Tư, thông tri cho Ted, Kinh Ức Cốc đột nhiên dùng kế hoãn binh trì hoãn thời gian mười ngày, kêu Ted tra rõ nguyên ủy cho ta, đồng thời bắt đầu việc đào bới! Harry, ngươi đi ra lệnh cho Đỗ Đức bắt đầu chuẩn bị, mười ngày sau, thực thi kế hoạch đóng băng Kinh Ức thành của hắn! Cuối cùng đi tìm Liya, nói cho hắn việc quyết đấu, nói cả… mười ngày sau khi quyết đấu, chính là thời khắc ta che trời vượt biến, trộm đi hai mươi vạn người Kinh Ức!

Christian trở lại tháp cao trong thành Kinh Ức, đem sự việc đàm phán nói rõ ràng, chần chừ nói:

- Nhị thúc, Francis đích xác như lời người nói, thiện tâm phù phiếm, mềm yếu do dự, cũng đồng ý quyết đấu rồi! Nhưng cho dù như thế, mười ngày sau chúng ta thật sự có thể nắm chắc đánh thắng quyết đấu sao? Không nói người khác, Andy và Francis mỗi người một trận cũng đủ để thủ thắng rồi!

Thomas cười thần bí nói:

- Thắng bại của quyết đấu rất trọng yếu sao?

Christian thần sắc máy động, nhưng vẫn ngây ngốc như cũ:

- Nhưng nếu chúng ta thua lại không dựa vào chiến ước đầu hàng. Sợ rằng Francis sẽ tức khắc huyết tẩy Kinh Ức Cốc!

Thomas nhìn thoáng qua Christian rất có thâm ý.

- Chất nhi, mấy vị đương gia trong cốc ngươi là kẻ tinh minh nhất, có chút lời, Nhị thúc... mặc kệ sau mười ngày phát sinh việc gì ngươi không cần phải kinh ngạc, hiệp trợ Nhị thúc tổ chức trật tự trong cốc, chỉ cần ngươi làm được, Nhị thúc chẳng nhưng đảm bảo ngươi bình an thoát khỏi nạn này, hơn nữa hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận!

- Ý của Nhị thúc là...

- Đừng hỏi nhiều nữa. Trong mười ngày này, ngươi đem lời này của ta ám hiệu cho các vị đương gia và tướng lĩnh - trừ Ted, cần phải để bọn họ mười ngày sau hiệp trợ ta tổ chức trật tự trong cốc, hiểu rõ chưa?

Thomas tiễn Christian đi, xoay người trở về phòng trong, Brockman đang ở bên trong thưởng thức hồng tửu, mà Singh một trong mười hai Minh Vương thú kia cũng đứng ngạo nghễ bên người.

- Nghị viên đại nhân. Ngài quả nhiên tính chuẩn tính tình của Francis! Hắn đồng ý quyết đấu rồi!

Brockman cười nói:

- Quả nhiên là không ngoài dự liệu, nếu đã như thế. Thomas tướng quân xin hãy tìm một địa phương bí mật để bọn Singh bắt đầu đào thông đạo!

Thomas nhìn bản đồ Kinh Ức thành trên tước suy nghĩ, đem người Kinh Ức vận chuyển tới trong đường ngầm Sinh Mệnh như thế nào cũng là một vấn đề khó khăn rất lớn! Mặc dù bằng vào uy vọng của mình. Khi hỗn loạn chỉ cần vung tay hô một cái có thể làm người Kinh Ức trật tự đi theo, nhưng trên bầu trời nhất định có lính trinh sát của Francis, đào đường ngầm di dân tất không giấu được bọn chúng!

Nhìn ngắm hồi lâu, Thomas than dài:

- Ài, vốn doanh trại của quân cấm vệ là một địa phương tốt, đáng tiếc quân cấm vệ đã trở thành gia binh của Ted... vậy ngay ở gần cửa thành bắc đi, nơi đó xa quân doanh của Francis nhất, lại có một mảng rừng rậm rạp che trở, đủ để thần không biết quỷ không hay đào ra một cửa động đủ dung nạp hai mươi vạn người đi qua!

Brockman gật gật đầu:

- Được đấy!

- Nghị viên đại nhân, ta còn có một vấn đề nhỏ! Di dân hai mươi vạn người dù sao cũng là một việc lớn, nhanh hơn cũng cần một thời gian...

- Ta hiểu ý của ngươi rồi! Sau khi công việc đào bới hoàn thành, Singh sẽ đại biểu cho Kinh Ức Cốc xuất trận quyết đấu! Mười hai Minh Vương thú đều có thực lực thập nhị cấp, Singh càng là kẻ mạnh nhất trong đó, có được Minh Vương bất tử thân của JuJu thú! Tới lúc đó, hắn sẽ trong quyết đấu tạo ra hắc vụ đầy trời, ngươi chỉ cần khi hắc vụ nổi lên hiệu triệu binh dân tiến vào động khẩu là được rồi! Hừ, chỉ cần người Kinh Ức toàn bộ tiến vào Sinh Mệnh mê cung biến hóa khó lường… Francis dù có bản lĩnh thông thiên cũng chỉ có thể bất lực thở dài!

Thời gian mười ngày nói dài không dài, nói ngắn cũng không phải ngắn, đủ để phát sinh ra rất nhiều việc vụn vặt!

Ngày thứ nhất, Thomas nhận mệnh lệnh của Brockman, làm giả chứng cứ hãm hại Ted! Hắn vốn định trong thời gian ngắn đưa Ted vào dường chết, nhưng Ted được ý chỉ của Đỗ Trần, căn bản không đáp lý Thomas, ngược lại mượn cớ trọng thương đóng cửa không ra, ở lại trong quân doanh chuyên tâm bí mật đào đường ngầm! Mà Thomas mặc dù gom đủ chứng cớ, nhưng quan sát tình thế một chút, cũng không dám mạo hiểm cường hành bắt lấy Ted có bảy ngàn gia binh, chỉ có thể hận tới răng lợi ngứa ngáy, nhưng cũng không thể làm gì!

Ngày thứ ba, Ted truyền lại tin tức, nói rõ nguyên nhân Kinh Ức Cốc trì hõan thời gian mặc dù không tra rõ, nhưng hắn phát hiện, hai ngày này tầng lớp cao của Kinh Ức Cốc bắt đầu ép binh dân thực hành quản chế quân đội, về điều này, quan viên Kinh Ức thành giảng giải là, trong đại chiến nhân tâm bất ổn, quản lý quân sự là để để phòng vạn nhất... Đỗ Trần cười, truyền lệnh các nơi kế hoạch nguyên bản không đổi!

Ngày thứ năm, Bairu thật sự nhịn không được Đỗ Trận tự tiện đáp ứng việc quyết đấu, tìm tới tận cửa làm khó dễ, nhưng một câu của Đỗ Trần làm hắn nín nhịn trở về:

- Ngày quyết đấu, ngươi nếu không nhìn được kết quả vừa ý, Francis ta sẽ tự sát để tạ tội với giáo hoàng!

Ngày thứ bảy, Kinh Ức Cốc bắt đầu lưu truyền một lời nói - hắc, đã nghe nói chưa? Francis bên ngoài kỳ thực là một tên ngốc, là người rất tốt! Hắn có thể giúp chúng ta một cuộc sống thoải mái, chỉ cần chúng ta tiện tay làm vài việc thiện là được... ảnh hưởng của lời nói này tạm thời nhìn không ra, nhưng có thể khẳng định, nó đã được đại bộ phận người Kinh Ức Cốc biết đến.

Ngày thứ chín, Thomas mắt nhìn thấy quyết đấu sắp bắt đầu, nhưng mình chưa giết được Ted, không khỏi thẹn quá hóa giận! Brockman cũng lo lắng Ted sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể đoán trước với kế hoạch di dân, hai ngươi hạ quyết tâm độc ác. Cố gắng dùng binh biến vũ lực diệt trừ Ted. Nhưng thời khắc quan trọng, Helen bị bao vây trung trùng không biết dùng phương pháp gì chạy tới cổ tháp, mang tới lệnh tiễn của cốc chủ Senna... Thomas tức giận ngửa mặt lên trời chửi, nhưng cũng chỉ đành phái binh giám thị Ted nghiêm ngặt, đảm bảo hắn không tạo ra chướng ngại trong khi di dân!

Đỗ Trần sau khi biết được tình hình này, cấp cho Ted một câu nói chỉ ra.

- Thomas nóng lòng giết ngươi, như vật quyết đấu ngày mai nhất định có biến, nhất thiết thông qua Snoopy duy trì liên hệ. Lúc cần phải tự ra quyết định, tùy cơ ứng biến!

Ngày thứ mười, quyết đấu bắt đầu rồi...

Dựa theo khế ước quy định được ghi rõ của hai bên, đề phòng quyết đấu của cao thủ trên thập cấp ảnh hưởng tới bình dân, quyết đấu được an bài tới trên đại bình nguyên cách thành Kinh Ức hơn mười dặm, còn tướng lĩnh hai bên mỗi phía mang một vạn binh sĩ làm thành tuyến cảnh giới, vây thành một chu vi rộng rãi mười dặm đủ làm trường quyết đấu, về phần những người khác vẫn đóng ở tại chỗ, không có quân lệnh hai bên ký chung ai cũng không được loạn động một bước!

Sáng sớm, hai nhóm người đồng thời đi về phía đấu trường.

Phía Kinh Ức Cốc tự nhiên là Thomas dẫn đầu. Avril đi phía sau Thomas, nhíu mày:

- Tam thúc, vì sao chỉ có người và Tứ thúc hai vị đương gia tới quyết đấu, người khác đâu?

Thomas cười cười:

- Loại cao thủ đối quyết này, đương gia khác đi cũng không giúp được gì, không bằng ở lại trong cốc!

Trong lòng hắn lại cười lạnh. Đợi hắc vụ vừa nổi lên, mấy vị đương gia lập tức tổ chức bình dân tới động khẩu ở thành bắc triệt thối, lấu đâu ra thời gian đến nơi này xem quyết đấu? Còn lão Tứ... mặc dù có hắc vụ hỗ trợ, nhưng vẫn phải ở lại chuẩn bị vẹn toàn. Đại di dân hai mươi vạn người tất phải bỏ lại một vài người tới đoạn hậu. Lão tứ vô dụng, còn có một vạn binh sĩ hôm nay, chính là dùng để tranh thủ thời gian…!

Thomas hạ thấp giọng, có vài phần đau thương hỏi:

- Senna ra sao rồi?

Avril trong lòng đau đớn nói:

- Sợ là không chịu được một hai ngày nữa...

Thomas buồn bã thở dài, Senna thê tử của ta, nàng yên tâm, ta nhất định để nàng chính mắt nhìn thấy tâm huyết của nghĩa mẫu bình yên tiến vào Sinh Mệnh mê cung!

- Sát, lát nữa ngươi đánh một trận, không cần cầu thắng, chỉ cần bảo tồn thực lực! Sau khi đánh xong, mặc kệ tình huống như thế nào ngươi lập tức mượn cớ liệu thương trở lại thành Kinh Ức, bảo hộ sư phụ của ngươi. Hiểu rõ chưa?

Avril băng tuyết thông minh, nghe vậy liền biết sự tình không đúng, lại liên tưởng tới những tình huống khác thường trong Kinh Ức Cốc những ngày gần đây, không nhịn được hỏi:

- Tam thúc, chẳng lẽ lát nữa sẽ phát sinh việc ngoài ý liệu sao?

Thomas thấp giọng nói:

- Việc tới bây giờ ta cũng không gạt ngươi nữa, lát nữa đích xác sẽ có biến cố lớn, việc ngươi phải làm chính là bảo hộ Senna, nhớ kỹ chưa?

Avril trong lòng cả kinh, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên gật gật đầu...

Phía Đỗ thành do Đỗ Trần dẫn đầu, Dịch Cốt, tiểu Bối Bối, Adams, Ariza, thậm chỉ cả Alex đều đến, nhưng trong cao thủ duy nhất chỉ thiếu Andy mạnh nhất - con Tuyết Lang này đang chuẩn bị băng phong Kinh Ức Cốc dưới sự chỉ huy của Đỗ Đức.

Bairu đi ở bên người Đỗ Trần, sắc mặt phi thường khó coi:

- Lão đệ, không phải vì ta, mà ngươi vì chính mình cũng nhất định phải làm cho giáo hoàng bệ hạ hài lòng nếu không bệ hạ nổi giận, chúng ta...

Đỗ Trần quay đầu nhún vai,

- Lão ca ngươi cũng cằn nhằn mấy ngày rồi? Chút nữa xem diễn trò là được!

Chuyện liên quan đến tiền đồ của mình, Bairu nào đâu có thể yên tâm, trong lòng chửi Francis có ý làm ra vẻ huyền bí, lại nhìn chằm chằm vào Thomas không tim không phổi đang cười ha hả với Ariza mà dậm chân chửi thầm!

Rất nhanh hai nhóm người tập hợp trong vòng vây của binh sĩ. Trong đấu trường chu vi mười dặm nhìn không thấy bờ, hai bên còn cách nhau mấy trăm mét thì Thomas liền chào hỏi từ xa:

- Đỗ công, lời thừa miễn đi! Dựa theo quy củ anh hùng thời đại, chúng ta là kẻ khiêu chiến trước, phải đưa ra đối thủ trận chiến đầu tiên, sau đó do các ngươi tự tuyển chọn ai ứng chiến, người ra đánh trận đầu tiên của chúng ta chính là... Sát!

Nói rồi, ánh mắt Thomas quét qua đám cao thủ Đỗ Trần mang đến, chỉ thấy Tuyết Lang Andy không ở trong trận, không khỏi hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua Singh ở bên người đang giấu trong trọng giáp.

Đại thảo nguyên gió nhẹ ôn hòa, Avril mặc trọng giáp mặt thú, chân đạp cỏ xanh đi tới trung tâm đấu trường, hai con mắt xuyên qua mặt nạ nhìn Đỗ Trần thật sâu, từ sau lưng lấy ra một đôi đoản kiếm, quát:

- Ai là đối thủ của ta?

Đỗ Trần chẫm rãi đi tới, Thệ Tuyết kiếm khẽ giơ lên:

- Ta!

Ài, nữ thần vận mệnh! Avril cười cay đắng:

- Đỗ công tự mình ra tay, may mắn cho Sát! Bắt đầu đi!

Trên thảo nguyên đột nhiên nổi lên hoa tuyết phất phơ trong suốt, nhiệt độ liền giảm tới mức đóng băng, hai người mặt đối mặt, thần hình khí thế không ngờ vô cùng giống nhau, đều là đứng hiên ngang trong hoa tuyết tung bay.

- Thệ Tuyết!

- Luyến Tuyết!

Cơ hồ là cùng thời gian, trên thân hai người bao trùm tầng tầng băng sương, hình thành ảo ảnh băng tuyết. Nhưng chân thân lại đều khó dùng mắt thường bắt được tốc độ đánh tới của đối phương. Avril nhanh, nhưng Đỗ Trần có Phong Nguyên tương trợ, tốc độ thiên hạ không ai có thể xứng là đối thủ, huống chi đấu khí của hắn hơn hẳn Avril một bậc.

Chiêu thức giống nhau, hai người trong lòng biết khối băng đứng ngơ ra là ảnh giả, mỗi bên đều theo quỹ tích chiêu thức tìm chân thân của đối phương. Nhưng Đỗ Trần thật sự là quá nhanh, ngay khi Avril vừa nâng song kiếm. Trường kiếm trong tay Đỗ Trần lợi dụng cách biệt của đẳng cấp đấu khí dễ dàng tách ra đấu khí hộ thuẫn của Avril, theo sát đó liền đâm vào đầu vai nàng!

Một mảng máu tươi chiếu đỏ tuyết trắng trong suốt!

Avril cắn răng lách người qua, miễn cưỡng mới tránh được đòn truy kích thứ hai của Đỗ Trần, lảo đảo tách ra một khoảng.

Đỗ Trần cười nhạt,

- Chiêu này là ta sáng tạo ra, ta tự nhiên biết nhược điểm và quỹ tích của nó. Sát, ngươi nếu không muốn bị hai chiêu của ta đánh gục, chiêu tiếp theo, tốt nhất đừng dùng “Niệm Hoa”!

Avril cũng cười. Nói một câu làm Đỗ Trần nghe được ù ù cạc cạc:

- Chiêu tiếp theo là Niệm Hoa, nhưng ta không hối hận!

Nói rồi, hoa tuyết trong khoảnh khắc ngưng kết thành phiến băng sáu cạnh khổng lồ, vòng quanh Đỗ Trần nhanh chóng cuốn lên, chính là chiêu Niệm Hoa, bất quá trong hoa tuyết lại trộn lẫn với màu máu. Chính là máu của Avril.

Đỗ Trần nhướng mày, trong lòng không hiểu. Cái tên Sát này quá cổ quái, hắn biết rõ sử dụng chiêu này trước mặt người sáng tạo ra chính là tống tử, nhưng vì sao vẫn xuất ra? Còn nói “Ta không hối hận”?

Trong lòng càng nghĩ càng thấy lạ. Đỗ Trần tiện tay niệm ra Hỏa Liên Đăng, một mảng hỏa quang hừng hừng vây Đỗ Trần ở giữa thiêu đốt đánh ra, hoả quang chiếu vào trung tâm phiến băng sáu cạnh - nhược điểm lớn nhất của chiêu! Trong khoảng khắc, hoa tuyết biến mất, tiếp đó Đỗ Trần phát động lực bạo phát ẩn chứa trong Hỏa Liên Đăng, thân đăng rung lên, hỏa quang liền nổ ầm một tiếng, chấn Avril bay fhẳng ra ngoài ba trượng!

Đỗ Trần càng nhíu chặt mày nói:

- Ngươi thua rồi, không muốn tìm chết thì đổi một đối thủ khác đi!

Nói rồi Đỗ Trần liền lắc đầu, kỳ thực bằng thực lực chân chính, Đỗ Trần đánh bại Sát cùng cần ngoài mười chiêu, nhưng Sát có gì đó không đúng? Hết lần này đến lần khác dùng Thệ Tuyết mà Đỗ Trần hiểu như lòng bàn tay, vậy không phải là bằng với việc còn chưa ra tay liền đem nhược điểm nói cho đối phương sao?

Đỗ Trần hoàn toàn có năng lực giết chết Sát ở chiêu thứ hai, bất quá hắn nương tay, bởi vì hắn luôn cảm thấy Sát hẳn là có liên quan tới mình. Trước khi làm rõ, hắn không muốn lỡ tay giết nhầm người tốt, mà hôm qua trước khi xuất chinh đã nhấn mạnh trọng điểm mình sẽ tự thân giết chết Sát, kỳ thực là biến tướng của một loại phương pháp bảo hộ!

Sát cố chấp đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp sau mặt nạ cười nhạt:

- Ta còn chưa có thua, chiêu thứ ba, Tái Tân Tư chi thán!

Thomas đứng đằng xa cả kinh, Sát điên rồi sao? Không phải nói hắn phải bảo tồn thực lực, trở về bảo hộ Senna sao? Hắn làm sao còn liều mạng?

Hỏa Liên Đăng của Đỗ Trần một lần nữa ra tay, rất dễ dàng đánh lui Sát, nhưng ngay sau đó Sát lại một lần nữa đánh tới, lần này tới lần khác, khi Đỗ Trần bị kích lửa giận bốc lên, Sát dùng xong chiêu cuối cùng Thiên Vương sơn chúc phúc, đột nhiên như thở phào nhẹ nhõm, song kiếm thu lại:

- Ta bại rồi, đi về thành trướng trước để dưỡng thương!

Nói xong, Avril chuyển thân đi mất!

Tất cả mọi người đều cổ quái nhìn bóng lưng hắn, trong lòng ngạc nhiên không thôi, thế này là làm cái gì? Muốn nhận thua ngươi nhận thua sớm một chút, vì sao phải đợi tới thân thể đầy thương tích mới nhận thua?

Đỗ Trần không rõ, Thomas càng không rõ, có lẽ, chỉ có trong lòng chính Avril mới rõ được!

Francis, ta sẽ không gây thêm khó khăn cho ngươi, nhưng ta muốn nói với ngươi - nói một câu tuyết của ngươi, liên hoa của ngươi, còn có một chén rượu độc trên tửu yến của Yuna công chúa, tình cảnh ta và ngươi khi chia cách trên con đường Sainz, rồi lại ngày đó bên ngoài cửa sổ nghe lời nói lạnh lùng cắt đứt của ngươi, thương tâm khi nghe ngươi đính hôn...

Cuối cùng là ở Thiên Vương sơn chúc phúc cho ngươi và Tuyết Cơ.

Xin lỗi! Những lời này ta không thể dùng miệng nói ra, chỉ có thể dùng những chiêu thức này thôi...

Anne nói ta ngốc, có lẽ vậy, ai mà biết được?

Ha ha ha!

Thomas mắt thấy Sát rốt cuộc cũng trở về rồi, trong lòng nhẽ nhõm, cười nói:

- Thần uy của Đỗ công, tại hạ bội phục! Như vậy quy củ của trận chiến thứ hai nên trả lại rồi - các ngươi phái người ra trước đi, còn chúng ta sẽ có nhân tuyển an bài xuất chiến ứng phó!

Đỗ Trần còn đang thất thần nhìn bóng lưng của Avril, nghe vậy khẽ gật đầu:

- Brook!

Dịch Cốt cười âm lãnh, nghên mặt bước tới, hiện nay Dịch Cốt chỉ cách thần cảnh nửa bước dễ dàng thắng bất kỳ cao thủ thập cấp nào!

Xoạt một cái, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên mặt Dịch Cốt!

Trống ngực của Thomas không khỏi đập nhanh hơn một chút, đúng lúc rồi, tình huống mình lo lắng nhất - Andy xuất thủ đối chiến ở trận đánh thứ hai đã không phát sinh. Như vậy kế hoạch có thể bắt đầu rồi, bất quá mình phải lưu lý nơi hạ lạc của Andy, đây có thể là một biến số! Thomas nói: - Singh tiên sinh, mời ngài! Đỗ công, đây chính là vị cao thủ ta mời đến, Singh!

Singh toàn thân trọng giáp, nhìn không rõ dung mạo. Đỗ Trần liếc hắn một cái, chỉ càm thấy khí tức người này rất mạnh. Là gốc rạ cứng!

- Brook coi chừng!

Không trách Đỗ Trần nhìn không ra Singh ở trước người. Minh Vương thú thập nhị cấp, so với Đỗ Trần thời khắc này còn cao hơn một cấp, thậm chí vượt khỏi mức giới hạn cao nhất tinh thần cảm ứng của tiểu Bối Bối! Andy không có mặt, ở đây không ai có thể đủ năng lực nhìn thấu thực lực của Singh!

Mà khủng bố nhất là, khuyết điểm của Minh vong linh, căn bản không bị Đỗ Trần khắc chế, cho nên ngay cả Liên hoa thánh quang đối với hắn cũng không hề có phản ứng!

Dịch Cốt rút Minh Nguyệt Tứ Thủy đao, trầm giọng nói:

- Minh Đao Brook!

Singh vẫn chưa hoàn lễ, con mắt sau quân khôi lạnh lùng nhìn Dịch Cốt một cái. Đột nhiên quay đầu hỏi:

- Thomas, muốn sống hay chết?

Thomas cười nói:

- Đây là sinh tử chiến!

- Được, ta sẽ một chiêu giết hắt!

Kỳ thực đây là ám hiệu, ta với đấu khí thập nhị cấp đấu thần một chiêu giết chết Brook, dẫn tới Đỗ quân hỗn loạn, sau đó kế hoạch tạo ra hắc vụ bắt đầu!

Nhưng Dịch Cốt tức thời giận tím mặt, một chiêu giết ta? Hừ! Dậm chân liền muốn lao tới chém giết. Nhưng hắn vừa mới nhấc chân lên liền dừng lại, nguyên lai không biết từ lúc nào tiểu gia hỏa Alex đứng trước mặt hắn.

Tiểu gia hỏa này chỉ cao tới đầu gối, mọi người còn chưa chú ý tới nó tới khi nào!

Alex cao ngạo liếc mặt nhìn Thomas, ngoắc nhoắc ngón tay.

- Cao thủ, muốn rửa sạch sỉ nhục ngươi mang đến!

Cả đấu trường đột nhiên chìm vào sự tĩnh lặng như chết, giữa đại chiến quyết định vận mệnh của hai nước, một tiểu hài thối chắn ngang ở giữa nói mạnh miệng... tất cả mọi người đều có chút nhịn không được cười rộ lên.

Đỗ Trần âm thầm trợn mắt lên, lòng nói, thế là đủ rồi, ít nhất lần này con trai ta cũng mặc quần áo, không có chỉ mặc mỗi cái nội khố màu đỏ nhảy ra...

- Bối Bối, dẫn đệ đệ trở lại!

- Ai nha, đệ đệ mất mặt chết đi thôi!

Tiểu Bối Bối trên mặt đỏ lên đi tới nắm lấy tiểu gia hỏa, nhưng cao thủ của chúng ta vẫn bất động, vẫn lạnh lùng nhìn Thomas.

- Tỷ tỷ tránh ra, cao thủ, không thể mất đi cơ hội!

Nói rồi, tiểu gia hỏa đi tới phía Thomas, long hành hổ bộ, nhìn qua rất có mấy phần phong phạm của tông sư một phái, có điều là... tại sao Đỗ Trần luôn lo lắng hài tử này đột nhiên vấp ngã khóc rống lên?

Thần sắc Singh không vui:

- Francis, đây chính là lễ tiết của Duerkesi sao? Hài tử này muốn đánh với Thomas, cũng phải đợi sau khi ta giết Brook!

Minh Vương thú có sự tôn nghiêm của dị thú thập nhị cấp, không có hứng thú làm khó một tiểu hài tử, chỉ nhằm vào người lớn trách móc.

Đỗ Trần da mặt dày như tường thành, lúc này cũng có chút không chịu được:

- Alex, mau quay lại!

Tiểu gia hỏa kia chẳng những không quay về, người lại chậm rãi đi tới dưới chân Singh, thân hình bé nhỏ của nó so với Minh Vương thú đơn giản chính là lấy hạt vừng so với hạt đỗ, căn bản không phải là một cấp bậc!

Alex đứng ở dưới chân Singh, đầu không ngẩng lên:

- Giết chết ngươi, liền có thể khiêu chiến với Thomas sao?

Singh nhướng mày, cười mỉa:

- Tiểu tử, xem ra ngươi muốn chết rồi!

Khóe miệng Alex nhếch lên một tia cười lạnh:

- Như vậy, ngươi đã là người chết rồi!

Nói xong, ALEXngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thomas tiếp tục đi tới!

Đỗ Trần nghe thấy ngữ khí của Singh không đúng, sớm đã cưỡi Thanh Vân vọt tới bảo vệ con trai, nhưng vừa mới đi được một nửa…

- Rắc, rắc, rắc!

Ngực Singh đột nhiên nứt ra từng đạo điện quang kim sắc, tiếp đó, điện quang này khuếch tán tới toàn thân hắn, tầng tầng hiện liên, từng đạo sắc bén, tựa hồ trong thân thể Singh có một cổ lôi vân phong bạo đột nhiên nổ ra, “Đoàng” một tiếng, Minh Vương thú thập nhị cấp... bị nổ thành mảnh vụn.

Kinh Ức Cốc, đột nhiên không có chút tạp âm!

Im lặng, thời khắc này là nhịp điệu chính!

Được rồi, trước tiên không đề cập tới bọn Đỗ Trần nữa, bởi vị bọn họ có lẽ sẽ phải yên lặng thời gian rất lâu rất rất lâu...

Alex dùng lôi điện dẫn nổ thập nhị cấp Minh Vương thú Singh, lôi điện mãnh liệt mênh mông kia phát ra kim quang nhàn nhạt, theo gió bay đi, bay đi, có vài tia kim quang rơi xuống mặt đất, nhưng mặt đất Kinh Ức Cốc còn có một tên gọi khác - vỏ của cây Sinh Mệnh!

Trong khoảnh khắc kim quang kia tiếp xúc với vỏ cây, tựa hộ cả thế giới đều rung chuyển, có điều cỗ rung động này giống như ảo giác, cơ hồ không một ai có thể chú ý đến, tuy nhiên rung động theo lớp vỏ cây Sinh Mệnh truyền đi, xuyên qua Sinh Mệnh mê cung, xuyên qua vô số giao điểm, xuyên qua thiên ngoại thiên không đếm xuể, thành dưới đất... tới nơi thần bí nhất giữa cây Sinh Mệnh!

Không gian này là một khoảng tối đen, nhưng nhìn kỹ, trong bóng tối còn mơ hồ còn lơ lửng một cây non vô cùng nhỏ…

Đột nhiên, cây non kia nói chuyện:

- Với tên cây Sinh Mệnh của ta, triêu tập những đứa con Sinh Mệnh tụ hội!

Âm thanh vang vọng truyền xa, rất nhanh, từng đạo quang mang của anh nhi so với tiểu Đỗ Đinh không sai biệt bao nhiêu hội tụ ở cây non này, hoặc có thể nói là trước mặt bổn mạng nguyên thể của cây Sinh Mệnh.

- Mẫu thân, chờ sự phân phó của người!

- Với tên của ta, tuân theo hiệp nghị ngày trước cùng Tử Huyết Nhân, các ngươi chia nhau thông báo chi Bowness và số 1 Lôi Minh của Xính Quân, chỉ cần nói, “Tứ Ngự Thần Thú, trở lại nhân gian”!

Tức thời có hai đạo quang mang bay đi, nhưng âm thanh của cây Sinh Mệnh lại lần nữa vang lên.

- Dừng lại đã! Chỉ cần nói cho Lôi Minh được rồi, không cần thông báo cho Bowness!

Có đứa con Sinh Mệnh không hiểu,

- Mẫu thân, vì sao không thông tri cho Bowness, đây là làm trái với hiệp nghị của người và hắn!

Cây Sinh Mệnh chậm rãi nói:

- Năm đó Vẫn Thần thảm chiến, ta và Ngũ Đại Nguyên Lực kia hỗ trợ Tử Huyết Nhân, còn Tứ Ngự Thần Thú ngầm ủng hộ Hồng Huyết Nhân. Khi đó ta và Bowness tự nhiên hợp tác không có khoảng cách! Nhưng sau Vẫn Thần chiến, Dong Hỏa Chi Tâm bị Margaret bắt làm tù binh, Đại Địa Tinh Hoa, Thánh Khí Lư mất tích - bản mệnh nguyên thể của Ngũ Đại Nguyên Lực chỉ còn lại cây Sinh Mệnh không chút tổn hao... Bowness thấy tình hình này, sớm đã không đặt ta trong mắt! Nếu không phải là sau trận chiến nổi lên một Xích Quân thần bí, mà ta dựa vào Xích Quân chống lại Bowness, nói không chừng, sớm đã giống như Bi Minh Chi Lệ rơi vào trong tay Bowness rồi!

Các đứa con Sinh Mệnh đều trầm mặc, mẫu thân nói đều là lời thật, hiện nay mẫu thân một mặt cùng Ma tộc kết minh, lại một mặt gạt Bowness kết minh với Xích Quân, chân đứng hai thuyền, thật bất đắc dĩ a!

Cây Sinh Mệnh lại nói:

- Nghìn năm nay, ta giúp Bowness phục hưng Tử Huyết Nhân, ban cho hắn cơ hội thấy lại ánh mặt trời! Nhưng Bowness đối với ta như thế nào? Chưa nói Bowness hại bạn ta - Bi Minh Chi Lệ. Nói đơn giản địch nhân chung của chúng ta - Tứ Ngự Thần Thú, ta tận tâm tận sức đem Hỏa Hoàng nhốt trong cơ thể, nhưng Bowness cùng nó ngầm thông đồng, không lâu trước cùng Hỏa Hoàng đạt thành hiệp nghị, kêu thuộc hạ mang máu Hỏa Hoàng tới nhân gian, giúp Hỏa Hoàng tìm con cứu mẹ! Nếu không phải Xích Quân nói cho ta việc này, ta suýt chút nữa đã không biết Bowness cùng địch nhân liên hợp… như thế, ta còn phải tuân theo khế ước với Bowness sao?

Cây Sinh Mệnh trầm mặc chốc lát, phân phó:

- Đi đi, đi nói cho Lôi Minh, nói kẻ địch chung của chúng ta Tứ Ngự Thần Thú trở lại nhân gian, mặc dù khí lực hết sức yếu ớt, nhưng hoàng kinh thánh tức không sai, tuyệt đối là một trong bọn chúng trở lại rồi! Mà Lôi Minh ngươi chỉ cần không thương tổn tới căn nguyên của cây Sinh Mệnh ta, liền tùy cho các ngươi làm... đợi chút, thêm vào một câu - Lôi Minh, vô luận là lúc nào cây Sinh Mệnh ta và ngươi đều xem là thứ có thần trí, đều không phải là địch nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.