- Đối với ta mà nói, giết Brockman mới là chuyện trọng yếu nhất, yên tâm, dụng thời gian không bao lâu, ta sẽ không chậm trễ cướp lấy Đồ Lạp Mỗ chi tinh.
- Đáng chết, ngươi đã không gặp Brockman bảy năm, biết chi tiết bây giờ của hắn sao?
Dong binh to lớn chỉ vào phía xa, lờ mờ thấy được đài diễn giảng, cả giận nói:
- Có nghe hay không, Brockman bây giờ cùng chủ nhân thành thị này là bạn tốt, vừa mới quyên hiến một khoản lớn chẩn tai, nếu chúng ta bây giờ giết ra, vệ binh trong thành cùng người của thánh giáo nhất định sẽ ra mặt trợ giúp Brockman.
- Vậy giết sạch toàn bộ, ta không ngại giết ít ngươi.
Adams bước tới cửa:
- Chúng ta có thực lực này.
- Ngươi đứng lại, vừa rồi người chúng ta đi thám thính về nói, lĩnh chủ Francis của cảng New Zealand cùng người chúng ta gặp ngày đó Chels rất giống nhau, chuyện này sợ rằng có điều cổ quái.
- A? Ngươi xác định Francis là Chels?
- Cái này... chỉ là rất giống, thánh giáo vì trấn an dân tâm, tại phụ cận khu diễn giảng dùng tinh thần bí pháp cổ động, không thấy rõ người, nhưng thân hình cùng giọng nói không sai biệt.
Đây là bố cục được dựng sẵn khi Đỗ Trần lên đài, nhằm tránh phiền toái.
- Không phải? Chỉ là giống nhau mà thôi.
Adams mở cửa:
- Cho dù là thật có chút cổ quái, vậy trực tiếp giết chết không được sao?
Tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua cổ, cười nói:
- Người chết sạch, sẽ không có phiền toái gì chứ?
“Dát chi”, hắn mở cửa.
Dong binh to lớn vội la lên:
- Adams, ngươi có thể không nghe chúng ta, nhưng tam gia nói gì? Đừng quên, năm đó là tam gia cứu ngươi một mạng! Ngươi báo ân như vậy sao?
Adams dừng chân, trên mặt âm tình bất định, thật lâu sau, hắn lạnh nhạt nói:
- Cái mạng này của ta là tam gia cứu, nếu hắn ở chỗ này, chỉ cần nói một câu, ta làm gì đều có thể, nhưng hắn bây giờ không ở chỗ này! Yên tâm, tam gia cần Đồ Lạp Mỗ chi tinh, ta nhất định sẽ đoạt về cho hắn.
Dong binh to lớn khổ sở khuyên nhủ:
- Đợi hai ngày nữa được không? Brockman nếu đã hiện thân, vậy không lo hắn chạy mất! Chúng ta hiện tại có nửa khối Đồ Lạp Mỗ chi tinh, phải nghĩ biện pháp tìm được nửa khối kia, cũng nên phòng bị người khác tới giết chúng ta.
Hắn tiến lên một lần nữa chặn Brockman lại:
- Tam gia cần Đồ Lạp Mỗ chi tinh, chúng ta không thể tạo phiền toái cho hắn... hơn nữa tam gia cũng nhanh chóng tới đây.
Adams căn bản không nghe, đẩy tên dong binh to lớn ra đi trước. Brockman quả nhiên hiểu rõ đệ đệ này của hắn “đầu to óc quả nho”, làm việc nóng nảy.
Dong binh to lớn bất đắc dĩ, dậm chân nói:
- Adams, nếu ngươi cố ý, vậy đợi nửa ngày được không? Tối nay, chúng ta cùng ngươi đi tìm Brockman - bây giờ trước mắt mọi người, nếu không có nhiệm vụ, chúng ta cướp bóc tòa thành thị này cũng chẳng là gì, nhưng bây giờ thật sự không được... ngươi nên suy nghĩ cho tam gia, thân phận của hắn, thật sự chúng ta không thể gây phiền toái cho hắn.
Cước bộ Adams rốt cục dừng lại, hừ lạnh:
- Tốt, vậy tối nay đi giết Brockman, ngươi phái người theo dõi hắn, tuyệt không để cho hắn chạy mất.
Hắn nhún vai:
- Tam gia cũng thật là, rõ ràng là tuyệt đỉnh đấu thần danh chấn tam đại lục, nhưng lại làm việc bí mật như thế...
- Tốt lắm, Adams, ngươi cũng không nghĩ cừu gia của tam gia là ai sao? Tam gia là đấu thần hàng đầu, người biết hắn sợ rằng cũng không ít a, hắn có thể dễ dàng lộ diện sao?
Dong binh to lớn bất đắc dĩ thở dài, nghi hoặc nói:
- Được rồi, sáng nay ta nhận được tin tức tam gia sẽ đích thân tới đây, ta thật sự là nghi ngờ từ rất lâu rồi, sao hắn vừa nghe nói tin tức về Francis, lại tự mình chạy tới? Trước kia vì ẩn thân phận, hắn ngay cả chuyện cướp lấy Đồ Lạp Mỗ chi tinh cũng không có tự mình ra tay.
Adams cùng mọi người nhìn nhau, ai cũng không biết “Tam gia” cùng Francis có liên hệ gì...
Trong lúc này, bài diễn giảng của Đỗ Trần đã tới cao trào, Brockman lại nói vài câu tán dương Đỗ Trần, liền “Trước mọi nguơi tỏ vẻ”, chính mình còn có việc phải rời khỏi cảng New Zealand, xin Francis không thiết yến, càng không cần đưa tiễn, chính vụ bây giờ quan trọng hơn - đáng chết, Adams không có trong cảng, tình hình cần thay đổi? Hắn sao không có lập tức lao tới? Hừ, bây giờ không đến, nhưng ta trước mặt mọi người nói phải lập tức rời đi cảng New Zealand, không sợ ngươi không cuống lên.
- Cuối cùng, ta không muốn nói lý gì nữa, mọi người nhớ kỹ một câu nói, vô luận là khi nào, ta - Francis cùng lãnh địa New Zealand cùng tồn tại! Khổ nạn của các ngươi là khổ nạn của ta, cừu nhân của các ngươi là cừu nhân của ta, Ngư nhân đáng chết... phải trả giá! Máu phải trả bằng máu!
Đỗ Trần dùng một câu nói kết thúc bài diễn giảng, nương theo tiếng hoan hô, về trong thành chủ phủ.
Chờ đến khi bóng lưng hắn biến mất thật lâu, một vài bài “cài cắm” của thánh giáo mới dần rút, mà bình dân thần tình hưng phấn, trao đổi bài nói của lĩnh chủ đại nhân, thật lâu không có rời đi.
Đi vào cửa phủ, Đỗ Trần ngoắc tay gọi chủ giáo giáo khu New Zealand, cười nói:
- Lúc nãy các ngươi làm tốt lắm, a, không cần khiêm nhường, ta còn có một việc khác muốn nhờ ngươi, trong lãnh địa của ta hiện tại hết sức khuyết thiếu nhân tài, thánh giáo có thể giúp ta chiêu mộ một ít không? Yêu cầu rất đơn giản, không tham tài, có cố gắng, so với quan viên đế quốc thì chịu khó cải tạo hơn là được.
Đỗ Trần thầm nghĩ, trước khi diễn giảng Porter nói có vài phần đạo lý, dù sao mình cũng không có ý đồ tranh vương tranh bá, mục đích cải tạo lãnh địa này cũng là làm việc thiện, chỉ cần có thể mang tới cuộc sống an khang cho dân chúng, khiến cho mình mông đít nở hoa, vậy thánh giáo mượn cơ hội an bài nhân thủ thì sao?
Chỉ cần việc thiện tính lên đầu mình, bất quản thánh giáo phái bao nhiêu người? Hắn lại nói cụ thể nhân tài mình cần là loại nào.
“Không tham tài, cố gắng, so với quan viên đế quốc trước đây chịu khó cải tạo một phương a? Có nhân tài như vậy sao? Yêu cầu như vậy còn gọi là đơn giản?” Đại giáo chủ nghe được nhếch miệng, gật đầu nói:
- Bạch y đại giáo chủ tôn quý, như ngài mong muốn, ta sẽ trong thời gian nhanh nhất làm tốt chuyện này. Ách, nhưng ta có việc cần nói trước với ngài...
- Ngươi nói đi.
- Căn cứ tình báo của chúng ta, Ngư nhân ở mặt nam gần đây có hành động rất không tầm thường, bọn họ như là... đang chuẩn bị một lần nữa bạo động. Nhưng ta gần nhất rất khó tập trung nhiều cao thủ tại các giáo khu phụ cận, mà xa xa tới không kịp, ngài phải tự mình chuẩn bị sớm.
Ngư nhân còn muốn tới? Tân quân vừa mới chiêu mộ xong, còn chưa có trang bị chỉnh tề, huấn luyện không đủ a! Đỗ Trần nhướng mày:
- Cao thủ của thánh giáo ở phụ cận đâu? Tại sao không điều đến?
Đại giáo chủ nhìn hai bên một chút, với thân phận của hắn, thật sự là biết chuyện này:
- Các hạ, có một số việc thật sự không tiện nói rõ...
Hắn nhỏ giọng nói:
- Chuyện giữa thánh giáo cùng long tộc ngài đã biết chưa?
Đỗ Trần gật đầu:
- Biết rồi, nghe nói là long tộc chỉ trích giáo hoàng bệ hạ bao che cho phản nghịch cự long Constantine, yêu cầu bệ hạ giao hắn ra. Điều này khiến cho sư phụ ta viện trưởng Ziege cũng tham dự đàm phán.
Thanh âm của đại giáo chủ càng nhỏ:
- Đúng vậy, bây giờ chuyện huyên náo thật sự càng lúc càng lớn, bệ hạ không lâu trước đã hạ nghiêm lệnh, cao thủ của các giáo khu tại đại tam giác hải vực toàn bộ quay về thần điện giáo đình, đề phòng bất trắc! Đáng chết, bệ hạ lúc nào lại bao che Constantine! Giao người? Chúng ta ngay cả Constantine chạy đi đâu đều không biết!
- Chuyện đã tới nước này rồi sao?
Đỗ Trần kinh hãi, vui là muốn đi, việc thiện nhiều hơn, kinh ngạc là bây giờ là cuộc chiến của giáo hoàng cùng long thần, mình không có biện pháp nhúng tay! Còn có sư phụ có thể gặp phải nguy hiểm? Dù sao, cự long núi Miguel mỗi người đều không dễ chơi.
Quên đi, trước tiên lo xong lãnh địa của mình đã.
Đỗ Trần đuổi đại giáo chủ đi, trở lại trong phủ, nhìn đống công văn tích lại như núi, lại một lần nữa cảm thấy nhân thủ còn thiếu. Mẹ nó, đây là sau khi Porter đã sửa sang lại rồi, mình phải hạ ấn đồng ý với đống công văn này, thật không biết bao nhiêu công văn hắn đã xem qua?
Trong lúc ăn cơm chiều, Đỗ Trần ngồi ăn mà trước mặt còn cầm bút ký tên, bản thân lại than vãn:
- Người tranh vương trong thiên hạ nghĩ thế nào a? Một khối thổ địa tám trăm dặm đã có thể khiến người ta đau đầu tới chết, nhưng bọn họ lại hoan hỉ thấy mấy ngàn dặm lãnh thổ là không đủ lớn.
- Hắc hắc, tục nhân sao so với cảnh giới cao thượng của chủ nhân?
Harry vỗ mông ngựa:
- Chủ nhân, ta thông qua mùi giám thị giả Brockman kia đã xuất hiện một chút vấn đề nhỏ, ta cần sự chỉ dẫn mưu trí của ngài.
Dịch Cốt không tiện phân thân, Brockman thật trong tay có thú Seattle, không cách nào giám thị, cho nên Đỗ Trần chỉ để cho Harry xa xa dụng mùi giám thị người nọ.
Đỗ Trần cười nói:
- Harry, trình độ vỗ mông ngựa của ngươi càng ngày càng dễ nghe.
Hắn cười cười:
- Vừa rồi Brockman nói hắn phải lập tức rời đi, có phải hắn thật sự rời đi rồi không, Brockman giả kia có cử động dị thường gì?
- A, chủ nhân thông minh, thật sự là không có sự tình gì có thể giấu diếm ánh mắt nhạy cảm của ngài.
Harry mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Đỗ Trần:
- Ý nghĩ thông minh của ngài nhất định cũng nghĩ tới, Brockman thật rời đi không tới hai mươi phút, Brockman giả kia cũng mang theo mấy cao thủ bên người rời đi, bọn họ đều đi về phía... cửa đông thành.
Đỗ Trần ngồi dậy, tình báo vài ngày gần đây xẹt qua trong đầu, hai Brockman không có liên lạc với nhau, nhưng bọn họ cơ hồ đồng thời rời khỏi thành, điều này cho thấy cái gì?
Hắn lập tức phân phó:
- Ngươi ngồi Á Long liễn của ta đi về phía bắc ba trăm dặm, Dịch Cốt bây giờ hẳn là ở khu quý tộc, tạo lý do cho các đại nhân vật lý do không thể trở về... nói cho Dịch Cốt, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại, sau đó bắt đầu từ cửa đông thành, ngươi mang theo hắn đuổi theo ta.
Harry mặc dù quên tính thời gian, nhìn lại sắc trời, chăm chú nói:
- Chủ nhân, với tốc độ của Á Long liễn cùng tiên sinh Dịch Cốt, trong vòng hai giờ tiên sinh có thể trở về thành, rất nhanh có thể cùng ngài hội hợp, ngài muốn mang theo Andy lợi dụng mùi truy tung bọn họ sao?