Betty rời khỏi túc xá mười tám, vẻ mặt âm trầm nhanh chóng rời đi, Keane đang đối đầu với Dịch Cốt nhanh chóng đuổi theo, khi tới gần, thấp giọng hỏi:
- Tiểu thư Betty, lão bộc lắm miệng một câu, chuyện thế nào rồi?
- Hừ!
Betty hừ một tiếng, vừa đi vừa nói:
- Francis đã có người trong lòng, hơn nữa là một người có thân phận tương đương Anne, tướng mạo mặc dù không xinh đẹp như Anne nhưng cũng rất xuất sắc, hơn nữa là nữ hài tử thích đọc sách.
Keane cau mày, thấp giọng nói:
- Anne tiểu thư là trực hệ hậu duệ của thần tứ vương tước, bản thân có hết thảy đặc quyền của thần tứ công chúa, nữ hài tử có thể cùng nàng tương đương về thân phận... đương kim tam đại lục, sẽ không quá sáu người! Trong đó mỹ mạo kém hơn tiểu thư... có ba, trong ba người này thích đọc sách tựa hồ chỉ có... chẳng lẽ là nàng?
- Ân, ta cũng nghĩ là nàng, Keane, xem ra ngươi còn không có lão hồ đồ, ha ha ha...
Betty lại một lần nữa phát ra tiếng cười được gọi là “Đấu thần thể thực vật hệ kích tố vặn loạn”, hốt nhiên thu lại nụ cười, thở dài nói:
- Ngươi nói, Francis theo đuổi nàng là lưỡng tình tương duyệt, hay là vì “Tất ân chi quang” của nàng? Nếu là cái sau, vậy Francis cũng ghê gớm giống tên hỗn đản theo đuổi “Tát ân chi quang”, vô sỉ giống nhau! Vậy nên vì Anne mà may mắn, nhưng nếu là trước...
Keane cực kỳ ảo não với Đỗ Trần, phẫn nộ nói:
- Lão bộc hy vọng là sau, như vậy, hắn sẽ bị hơn mười gia tộc “Hỗn đản” có thể lực không lồ vô cùng coi là tình địch, sẽ trong ngày 13 tháng 5, “Tát ân chi quang” sẽ bị bọn “Hỗn đản” diệt trừ! Bất quá, với nhân phẩm của tên hỗn đản Francis này hẳn là không thể nào...
Nói xong, Keane thấp giọng. dò hỏi:
- Được rồi, lão bộc không lâu trước nhận được một cái tin tức, chỉ thành viên hạch tâm của ngũ gia Vẫn Thần đại chiến mới biết, đang muốn bẩm báo ngài...
Betty cước bộ chậm lại, tiếp tục bước đi:
- Nói đi.
- Ziege gần đây đã thất bại.
- Có người đánh bại Ziege? A, có ý tứ, bất quá Keane, đây là bí mật mà chỉ có người trong Vẫn Thần ngũ gia biết được?
Keane gật đầu:
- Đúng vậy, Ziege thất bại cũng không tính là cái gì đại bí mật, thánh giáo vì bảo hộ phong hào đấu thần mặc dù có thể che giấu chuyện này, nhưng chỉ cần có tâm, có thực lực, có thể tra ra! Lão bộc muốn nói chính là, người kia thân không có tinh quang, chỉ tấn công trong đêm không trăng...
Betty cũng không giữ được phong độ, kéo quần xoay người nhìn chằm chằm Keane, lạnh giọng nói:
- Đúng vậy! Ngọai trừ chúng ta mấy Vẫn Thần gia tộc, không có bất luận kẻ nào biết “Ngân nguyệt tránh lui, tinh quang ánh sáng ngọc”
Đại biểu cái gì, hừ! Tin tức này trong mắt người ngoài bất quá là một thần bí cao thủ, nhưng trong mắt chúng ta lại là...
Hai người đang nói:
- Hắn tới rồi.
Keane trịnh trọng gật đầu:
- Hơn nữa, hắn trong ngày 13 tháng 5 sẽ xuất hiện, thời gian quá xảo hợp, lão bộc hoài nghi... mục đích của hắn là “Tát ân chi quang.”
- Nếu hắn có được “Tát ân chi quang”, mà người trong lòng Francis cũng thật sự là nàng...
Betty thả quân:
- Keane, vừa rồi người thấy Brook kia thế nào, ngươi nói xem, bằng vào hắn có thể bảo trụ tính mạng của Francis không?
Keane lắc lắc đầu:
- Khó nói, “Hắn” đến tột cùng mạnh tới bước nào, không ai rõ! Nhưng, với thực lực của Ziege so sánh, rất nguy hiểm.
- Quên đi.
Betty không kiên nhẫn phất phất tay:
- Quản làm gì, dù sao sanh tử của Francis tạm thời không quan hệ tới chúng ta! Ziege bây giờ thế nào? Có chết không?
- Chẳng những không chết, ngược lại nhân họa đắc phúc!
Keane giản lược tình hình trận chiến ấy, không khác Mina đã kể cho Đỗ Trần bao nhiêu, hâm mộ cười nói:
- Hắn sau khi đánh bại Ziege, ngược lại để lại thủy hệ thánh khí kinh ức (bụi gai) lại cho Ziege, Ziege cũng thật sự may mắn, được kinh ức thủy hoàn nhận chủ, chờ khi thương thế của Ziege khỏi hẳn, phỏng chừng thực lực của hắn có thể khôi phục lại đỉnh phong trạng thái vạn lưu ngũ tuyệt phong.
- Hắc, tiện nghi cho lão già này, kinh ức thủy hoàn, thật sự là đồ tốt a.
Betty cũng hâm mộ cười:
- Vậy lão già này vận khí thật tốt! Được rồi, hắn bị giáo hoàng gọi gấp về thương lượng chuyện long tộc núi Mi Geile khiêu khích sao? Ha ha, có ý tứ, giáo hoàng cùng Ziege liên thủ, cùng đánh với long thần, thật sự là đại tràng cảnh a.
Khoát một tay:
- Đi, hôm nay tâm tình không tốt, đi tìm Pier trút giận! Lại thắng hắn một lần nữa.
Pier đáng thương...
Mười túc xá số 18.
Trái lo phải nghĩ, Đỗ Trần thật nghĩ không ra rốt cục là nữ tử nào để cho Betty lại... cảnh báo như thế, hình như theo đuổi nàng nhất định nhận được sự khinh bỉ. Bất quá mặc kệ thế nào, gia tộc Tucker đã minh xác biết được mình không muốn cưới Anne, kết quả này rất làm người ta hài lòng.
Bác Bì đi bộ từ trong phòng ra, cười nói:
- Giải quyết rồi sao? Ta nói mà, rất nhiều chuyện cũng không có phức tạp như ngươi tưởng, nói rõ ràng, ngược lại càng dễ xử lý.
Nhìn hình dáng thoải mái của Đỗ Trần, Bác Bì cười ha ha, lại nói:
- Được rồi, ta đi giúp người tra xét xem, nữ tử mà Betty nghĩ tới rốt cục là ai!
- Không cần tra xét, dù sao ta không thật sự theo đuổi nàng... tối hôm qua không phải nói rồi sao? Hôm nay tất cả đều theo ta đi học tập làm việc thiện.
Đỗ Trần gọi hắn lại, nhưng Bác Bì chạy cực kỳ nhanh, bỏ lại câu nói rồi không thấy đâu nữa:
- Ai nha, ta còn đi thăm dò a, điều này so với làm việc thiện trọng yếu hơn! Hơn nữa, làm việc thiện cũng phải học sao?
- Lấy cớ, ngươi đang lấy cớ đào khóa.
Đỗ Trần phẫn nhiên kêu to.
Bác Bì đã chạy xa, Đỗ Trần mặc dù biết rõ hắn không muốn đi làm việc thiện mới cố ý đào tẩu, nhưng cũng không có biện pháp bức hắn lưu lại, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Dịch Cốt.
Dịch Cốt đang tính toán, thiếu gia, ngươi có thể chỉ trích Bác Bì đào khóa sao? Nếu không có hắn trong tối ngoài sáng hỗ trợ, bản ghi chép đào khóa của ngài cũng đủ để học viện khai trừ ngài vài lần rồi... bất quá nói xong, mình cũng không muốn đi học làm việc thiện a, nghĩ tới mình đường đường là giáo chủ của Đỗ Trần thần giáo, sao có thể đi nói chuyện phiếm với tên khất cái đầu đường xó chợ chứ? A, dụng lời thiếu gia mà nói, gọi là an ủi cô quả lão nhân cùng tâm linh bất lực, thật sự là đại việc thiện a...
Bác Bì có thể lấy cớ đào tẩu, nhưng Dịch Cốt không dám, hắn ai oán nhìn Đỗ Trần.
Đệ nhất thánh nữ trong hội Beiermengde, đệ nhất thư ký quan Harry, không chút tình nguyện đi theo Đỗ Trần, hiện tại Đỗ Trần thần giáo chỉ có mấy người này thôi. Mặt khác, còn có hai người bên ngoài khảo sát giáo đồ - vương tử Nanotimor Chesini, tiểu vương tử đại tam giác hải vực Goethe! Bất quá đây là bồi huấn tinh anh, bọn họ hai người ở ngoài còn chưa có tư cách tham gia thôi.
Đỗ Trần thần dụ đệ tam điều, người có thân phận cao thấp, bần phú chênh lệch, có chênh lệch bần phú, thì có cơ hội làm việc thiện! Đây là kinh nghiệm mà Đỗ Trần tổng kết được, sự thật thì cũng là như thế, đấu thần đảo mặc dù là nơi hội tụ của cao cấp đấu thần, có vị trí là tinh thần tín ngưỡng của tam đại lục, nhưng với việc Ziege khiêm dung chính sách, nhiều năm qua đấu thần đảo nhân khẩu đã tăng hơn sáu mươi vạn. Nhiều người như vậy cùng một chỗ, có rất nhiều người nghèo ở khu bình dân, có khất cái cũng không phải là điều kỳ quái.
Nhưng hiện tại có một số người nghèo cùng khất cái rất buồn bực. Cũng rất kỳ quái...
Trong góc phòng một tửu quán trên bến cảng, một lão khất cái trang phục rách nát khoảng bảy tám mươi tuổi đang căng thẳng nhìn hán tử cao gầy trước mặt, hắn khí chất âm hiểm, ánh mắt bạo lệ, tựa hồ giết qua không ít người! Nhưng hết lần này tới lần khác một người như vậy lại cho lão một mai kim tệ, sau đó âm lãnh nhìn mình! Trong miệng còn nói một chuỗi chú ngữ cổ quái...
Dịch Cốt nhìn chằm chằm vào lão khất cái trước mắt, thầm nói, lần đầu làm việc thiện, hơn nữa mình đã xuất ra sự hòa thiện, nụ cười thân thiết nhất, nhưng mục tiêu sao lại... sợ như vậy?
- Thu kim tệ lại đi, có nghe hay không?
Dịch Cốt lạnh lùng nói.
Dịch Cốt giết không ít người, tay dính đầy máu tươi toát ra một tia bất mãn, nhưng lão khất cái nọ lại nói ra một câu:
- Ta, ta, đại gia tha ta đi, ta đã bảy mươi tuổi rồi, không có sống được mấy năm nữa...
Ở một chỗ khác, tình huống của Harry tốt hơn một chút, không, tốt hơn nhiều lắm. Tuyết Bỉ nhân thường xuyên theo Đỗ Trần ra ngoài, trên bến cảng không ít người đều biết hắn, cũng bởi vì nhân duyên của hắn với Đỗ Trần tương đối tốt, vì vậy ngay khi Harry đi chung quanh tìm việc thiện, phía sau có người hô to:
- Ha ha, là tiên sinh Harry! Đi, uống rượu! Đừng cự tuyệt, cấp huynh đệ chút thể diện đi! Đi!
Hắn bị mấy đại hán kéo vào tửu quán...
Ở chỗ khác, tiểu Bối Bối lẳng lặng đứng bên vỉa hè, mắt to mờ mịt nhìn lão khất cái, có người biết nàng là tiểu nha đầu thông minh, có thể đang đi chơi gì đó, nên cũng không có quấy nhiễu nàng. Nhưng cũng không ít người không nhận ra nàng, trong chốc lát, tiểu nha đầu kia bị một đám người lạ vây quanh trong góc. Ngay cả lão khất cái mang theo nàng cũng bị gạt ra.
- Hài tử thật đáng yêu a? Chẳng lẽ là lạc đường?
- Đúng vậy, nhất định là không tìm được ba ba, mụ mụ rồi, đi, tiểu muội muội đừng khóc, nói cho tỷ tỷ, nhà ngươi ở đâu?
- Đứa nhỏ này sao không nói gì a? Chẳng lẽ là cô nhi? Ai, quá đáng thương rồi!
Tên khất cái trước kia đứng cùng tiểu Bối Bối, nhìn lại quần áo tiểu nha đầu cũng không tính là cao quý, tựa hồ ý thức được cái gì, thở dài, nhét vào tay tiểu Bối Bối mấy mai đồng tệ rồi rời đi. Tiếp đó, liên tiếp có mấy người tiến lên, vỗ vỗ tiểu nha đầu, nhét vào tay chút tiền lẻ, sau đó thở dài rời đi...
Không bao lâu, tiểu Bối Bối trong vạt áo trước ngực đã có hơn mười mai đồng tệ, còn có mấy mai ngân tệ, điều kỳ quái là đương nhiên còn có một mai kim tệ, đệ nhất thánh nữ của chúng ta hoàn toàn choáng váng.
Bối Bối muốn cùng lão gia gia nói chuyện phiếm, muốn làm việc thiện, nhưng không ngờ, lại là đối tượng để người khác làm việc thiện? Ba ba xấu.
Trong lúc này, một tiểu cô nương xinh đẹp tiến lên, ân, là một tỷ tỷ tốt! Nàng “Hoa lạp” một tiếng tất cả tiền của tiếu Bối Bối đều rơi xuống đất, sau đó cười hì hì nhìn người vừa phát âm, nhìn một chút:
- Thật xinh đẹp, Bối Bối thích.
Thuận tay từ trong túi lấy ra một viên thô nhỏ to bằng ngón cái, là một viên thủ liên đáng giá mấy ngàn kim tệ, giơ lên cao đưa trước mắt tiểu cô nương:
- Tỷ tỷ, Bối Bối đổi với ngươi.... ngươi đổi với Bối Bối a, buổi tối Bối Bối mời ngươi ăn cực băng yến.
Dường như cô nương kia lừa trẻ nhỏ, tiểu cô nương kia chẳng biết làm sao.
Tránh ở trong tửu quán, thấy hết thảy, Đỗ Trần thống khổ sờ trán:
- Làm việc thiện không cần học sao?
Đỗ Trần đi tới bên Dịch Cốt, nói mấy câu an ủi lão thái thái nọ, để cho lão nhân một mai ngân tệ, lại đi vào tửu quán lôi Harry ra, thuận tiện bắt lấy một tên tiểu thâu đang hành nghề trong tửu quán, sau đó tìm lại tiểu Bối Bối “Thất lạc”.....
Trong lúc này thì, người trên bến cảng bắt đầu động, mọi người mà Đỗ Trần liệt vào mục tiêu việc thiện đều tụ lại một chỗ, hơn nữa chạy nhanh, mỗi người đều vui vẻ đắc ý.
- Đi mau, có người phát tiền.
- Mau mau, có cơm ăn rồi...
Đỗ Trần sửng sốt, theo hướng người hội tụ nhìn lại, một khu bến cảng, bây giờ đã tụ tập không ít nhân vật khất cái, lưu dân, hơn nữa rất nhiều quần áo giản lậu, thủy thủy cởi trần cũng đang dừng việc, vội vã chạy đi, có mấy lão bản đui mù còn đang lớn tiếng quát tháo thủy thủ, kêu bọn họ tiếp tục làm việc, nhưng quần tình kích phẫn, có người phát tiền, loại chuyện tốt này dù liều mạng ai cũng muốn đi.
Nơi này đã tụ tập rất nhiều người, xem chừng có tầm ba bốn trăm người, mọi người đều động, không thấy rõ bên trong tới cùng là ai phát tiền làm việc thiện.
Lập tức hắn nắm lấy một tên khất cái từ trong chạy ra hỏi, tên khất cái còn có vài phần hờn giận:
- Ha ha, đừng kéo ta, a, là tiên sinh Francis, cảm kích ngài ngày đó trợ giúp... a a, ta nghe nói có đại thiện nhân tới, đang phát tiền, nghe nói chỉ cần người tới là được phát tiền, còn có cơm hải sản để ăn.
Nói xong, tên khất cái cúi đầu với Đỗ Trần rồi vội vã chạy.
- Hắc, làm việc thiện a? Là ai, dám cướp tư nguyên việc thiện với lão tử?