Liên Hoa Bảo Giám

Chương 96: Chương 96: Thấm Thủy Thánh Quang






Quái! Sao lại không đi được? Trong lòng Đỗ Trần sinh ra ý nghĩ này, đột nhiên hắn hiểu được cỗ áp lực trên đỉnh Thiên Vương sơn đã làm hắn không đi được, nhưng tử vong khí tức đã biến mất, hoàn toàn biến mất.

Xoay người lại nhìn, hắn thấy cự thủ của Phillip trong nháy mắt đã ngừng lại sự bạo liệt, tiếp đó hóa thành nhiều điểm huyết thủy, thân thể hắn chậm rãi ngã quỵ, nhìn kỹ cũng hoàn toàn chết rồi.

Đây là chuỵện gì? Tấm chắn Liên Hoa thật lớn áp bách trước mặt Phillip, nhưng ngoại trừ Đỗ Trần ra thì không ai thấy dược nó. Thích khách, tấm chắn vô hình run nhè nhẹ, tản mát ra một loại cảm giác vô cùng huyền diệu, cùng lúc đó linh giác trong đầu Đỗ Trần phát uy sau khi đóa Liên Hoa thứ tư nở ra.

Cảm giác thật kỳ diệu, Đỗ Trần tinh tế thưởng thức, mới vừa rồi Phillip tự bạo trong nháy mắt có cảm giác huyền diệu du nhiên nhi sanh trong đầu hắn. Tiếp đó, cảm giác này toát ra ngoài tác động lên tấm chắn Liên Hoa thành một thể cộng hưởng, sau đó… vong linh tự bạo bức lùi tam đại cao thủ biến mất.

Chẳng lẽ tấm chắn liên hoa của mình chống lại toàn bộ uy lực tự bạo sao? Điều này sao có thể? Bản thân mình còn không có năng lực cường dại như vậy a!

Trong mọi người chỉ có một người hiểu rõ Đỗ Trần là Bác Bì cũng nhức đầu, hắn cười nhẹ.

Phụ tử Helen to mắt cứng lưỡi nhìn Đỗ Trần, trong đầu chỉ có một ý niệm. Cao nhân! Chính thức là cao nhân! Tuyệt đối là cao nhân! Tùy ý vung tay lên là có thể giải quyết vong linh tự bạo, thậm chí không có chút đấu khí ba động, cái này cũng giải thích vì sao nhân gia vừa rồi lại thích ý lãnh nhãn bàng quang. Có lẽ đối với hắn mà nói, tràng chiến đấu vừa rồi thật sự không có lực hấp dẫn, hắn đến tột cùng là người hay là… Thần!

Hình dáng Roland tương đối cổ quái, hắn ôm đầu, hai tay vén mái tóc rối bời lên nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần, tâm tình bất định, khuôn mặt rất là quái dị.

“Khái!”

Đỗ Trần dùng một tiếng ho khan hóa tỉnh mọi người từ trong khiếp sợ, thấp giọng nói:

“Lo lắng cái gì? Chẳng lẽ muốn ta tự mình động thủ thu thập tàn cuộc?”

“Vâng!’

Bác Bì ứng lời hướng thi thể Phillip đi tới. Phải có được tin tức của Phản Linh Loại, nếu không Francis cũng có thể biến thành vong linh.

Đỗ Trần lại ho khan một tiếng, quay mặt nhìn Roland:

“Ngươi còn có…”

“A!”

Vẻ mặt cổ quái của Roland càng trở nên quỷ dị, hắn ôm đầu bắt đầu kêu lên thảm thiết, cả người run rẩy nhìn qua như là người bị bệnh điên trong kiếp trước của Đỗ Trần. Hắn run rẩy quát:

“Thấm Thủy Thánh Quang! Thấm Thủy Thánh Quang! Ngươi là bọn hắn, ngươi là bọn hắn!”

Những lời nói đó khiến Đỗ Trần sửng sốt, thánh quang kia là cái đồ vật chó má gì? Đây là lão tử “Bồ Đào”, tôn sư thân truyền không có liên hệ với thánh quang rắm thối đó.

Roland chẳng biết sao lại hiểu lầm, ôm dầu tru lên một lúc, tiếp đó hắn nổi điên bay lên hoảng loạn chạy hướng Đấu Thần đảo.

Hắc, hắn bị kích thích nên bệnh cũ tái phát, lại một lần nữa nổi điên! Đỗ Trần chuyển ý nghĩ. Đây là chuyện tốt, ít nhất phụ tử Ted càng dễ dàng chạy thoát.

Hắn bật cười, lúc này Bác Bì cũng đã đi tới trước mặt Phillip. Đột nhiên, Thiên Vương sơn bắt dầu lắc lư.

Oanh, oanh! Động đât ư? Trên đỉnh núi mở ra vô số khe hở. Tiếp đó, hắc, lục, lam, hồng, hoàng, năm loại khí từ trong khe xả ra, trực đến tận trời.

Bác Bì bị quang mang chiếu phải quay đầu nhắm mắt, vội la lên:

“Đấu khí tụ, mọi người cẩn thận!”

Kỳ thật không cần hắn nói Đỗ Trần đã ngự Liên Hoa bay ra xa.

Nói xong Bác Bì nhắm mắt cúi người định lấy đi thi để của Phillip. Ân! Thi thể đâu?

Trong lòng Bác Bì khẽ lạnh, không để ý tới cường quang mà mở to con mắt nhìn khắp mọi nơi, chẳng những thi thể của Phillip không có, mà Trừu Cân cùng Hóa Thi bị trọng thương hôn mê bên cạnh cũng không thấy đâu.

Đây là chuyện gì? Nghe nói giáo chủ đại nhân năm đó cũng mất tích thế này.

Đấu khí tụ, vạn đáo sáng sáng mờ ảo ngàn dải sáng, tiếp đó, mọi người đều không nhìn thấy gì nữa.

Bác Bì không kịp suy nghĩ liền ôm Dịch Cốt lao lên bầu trời. Trong lúc này, Ted nhìn chằm chằm vào quang hoa đấu khí trên đỉnh Thiên Vương sơn, xác thực mà nói là nhìn chằm chằm vào một dải quang mang xanh biếc thuần túy, bên trong còn có bao trùm một luồn bạch quang nhàn nhạt.

Nhìn bóng lưng Đỗ Trần, Ted muốn nói lại thôi, hắn thầm nghĩ: “Quên đi, hắn là cao nhân đã biết rồi, không cần mình nhắc! Nếu không biết… chính mình càng sẽ không nói cho hắn.”

Bác Bì mang theo Dịch Cốt đi tới trên hoa sen của Đỗ Trần, xa xa nhìn lại cảnh sắc Thiên Vươn sơn hắn âm thầm thở dài, đặt Dịch Cốt đang hôn mê dưới chân Đỗ Trần.

“Thi thể của Phillip không thấy đâu, ta muốn đi tới tầng thực nghiệm thứ mười chín của Phillip theo như kế hoạch, sau đó chúng ta tới tế đàn.”

Hắn muốn đi tìm tin tức của Mayfair.

Đưa mắt nhìn Bác Bì rời đi, Đỗ Trần nói:

“Các ngươi có thể đi, ta đã làm toàn bộ rồi. Roland bệnh cũ tái phát, Ziege bị thánh giáo triệu hồi, cao thủ ẩn thân học viện có các chức trách khác, ta hứa trong thời gian ngắn sẽ không có người truy giết các ngươi! Mặt khác, tất cả mọi người sẽ cho rằng phụ tử các ngươi đã theo Phillip chết ở Thiên Vương sơn.

“Đại ân không có gì hơn là nói lời cảm tạ!”

Ted chắp tay cảm tạ nhưng không có ý rời đi, mà là nhìn thoáng qua nữ nhân của mình:

“Miện hạ, ta còn có một điểm thỉnh cầu người…”

Không muốn! Đỗ Trần khẩn trương, Ted suy nghĩ gì hắn trong lòng tự rõ. Phụ tử hai người cừu gia khắp thiên hạ, con đường phía trước rất nguy hiểm, Ted nếu muốn nữ nhi của hắn bình an thì biện pháp tốt nhât là phóng tới bên người “cao nhân”.

“Ta không có hứng thú nghe ngươi thỉnh cầu! Các ngươi nên đi thôi!” - Đỗ Trần nhíu mày nói.

Ted mới vừa rồi thấy Đỗ Trần biểu hiện “thực lực” nên không dám dây dưa, chỉ là khẩn cầu:

“Chẳng biết nữ nhi của ta có thể phụng bồi bên ngài không?”

Trong lòng hắn cũng đổ máu, ai muốn tặng nữ nhi cho người khác chứ? Nhưng Ted rất rõ tiếp theo hắn muốn làm gì, đầu tiên là quyết không để nữ nhi tham dự vào.

“Với thân phận của ta đối với nữ nhi của ngươi có hứng thú sao? Ngươi nghĩ nữ nhi của ngươi có tư cách theo ta sao?”

Đỗ Trần kiên đinh nói. Trong lòng hắn thật sự có chút do dự, ai không muốn có một nữ hầu đẹp nhất đại lục chứ. Nhưng Bảo Giám hắn còn chưa tu luyện thành công mà lại để một nữ tử xinh đẹp như thế bên người, nói không chừng một ngày nào đó sẽ hồ đồ mà phạm sai lầm. Thứ hai, hắn là cao thủ giả dạng, Helen nếu ngày đêm ở bên người thì sớm muộn gì cũng phát hiện ra, đến lúc đó…

Ted gật dầu, lại nói:

“Ta hiểu ý tứ của miện hạ. Bất quá, Helen thiên tư thông minh, nếu có nó bên ngài…”

“Ta nói lần cuối, ta đối với nữ nhi của ngươi không có hứng thú!”

Đỗ Trần có chút âm trầm, lửa giận đã không che dấu chút nào.

“Nữ nhi của ta tuy không dám nói là ‘phong hoa tuyệt đại’, nhưng trên tam đại lục cũng ít có nữ tử có thể sánh cùng…”

“Ta rất chán ghét nữ nhi của ngươi, ngươi hiểu không? Nếu bức ta ta giết các ngươi! Ta hôm nay tính tình thật quá tốt cho nên ngươi mới dám cư nhiên phóng túng như vậy có phải không?”

Ngữ khí của Đỗ Trần lạnh tới điểm đóng băng.

Helen cúi đầu không dám quấy rầy hai người nói chuyện, nhưng trong lòng nàng rất rõ, trước kia nàng đã làm rất nhiều chuyện khiến Francis chán ghét, nhưng…

Ted thầm nghĩ, xem ra hắn thật sự không muốn thu lưu nữ nhi, nhưng chính mình ngày sau tất phải gặp hung hiểm sẽ làm nữ nhi chịu khổ không ít, vậy tốt nhất là tìm biện pháp kết hảo hữu với vị cao nhân trước mắt, coi như là cho nữ nhi một đường lui bình an sau này.

Được rồi! Đưa ra đồ vật này vậy, mình dùng không được nhưng người trước mặt dám chắc có thể sử dụng. Đúng vậy, với thực lực của hắn có lẽ chỉ có món đồ này mới có thể đả động được hắn.

Nghĩ vậy, Ted hít sâu một hơi, bụng ép lại. Tiếp đó hắn mở miệng nôn ra một viên đá nhỏ màu đen đen, chỉ là một hòn đá nhỏ.

“Cha!...”

Helen muốn nói lại thôi, cuối cùng là cái gì cũng đều không có nói.

Đỗ Trần sửng sốt. Hắc, bụng còn có thể dấu đô vật, một chiêu này có vẻ không thể so với liên hoa ẩn thân, bất quá lại không có ác tâm, hắn cũng không nói là mất vệ sinh…

Ted lấy hai tay cầm hòn đá nhỏ đặt trước mặt Đỗ Trần:

“Đại ân của miện hạ, hai cha con chúng ta không biết báo đáp thế nào, món đồ nhỏ này vô luận làm sao cũng xin ngài thu lấy.”

Đừng xem hòn đá này không đáng xem, dám chắc là đồ tốt. Đỗ Trần sờ cái mũi, gật đầu nói:

“Ta hiểu ý tứ của ngươi, nếu ta không thu nhận đồ vật này hẳn ngươi cũng sẽ phiền lòng! Đưa đến đây!”

Đỗ Trần nhìn hòn đá nhỏ, nhìn một chút rồi tiện tay nhận lấy.

“Thứ này nhìn qua cũng gần được.”

“Gần được?” - Ted định mở miệng nhưng lại ngậm lại. - “Tốt lắm, vậy phụ tử chúng ta xin cáo từ.”

“Cách mười dặm ở phía nam có một cái thuyền, trên truyền không có ai, các ngươi có thể dùng nó rời đi.”

Đỗ Trần tiễn phụ tử hai người đi, sắc trời đã sáng, đấu khí trên Thiên Vương sơn đã tan hết.

Nhìn một mảnh đỉnh núi tang thương Đỗ Tràn thở dài, tiếc hận nói:

“Đáng tiếc Phillip giết nhiều người, nếu không vừa rồi dùng tấm chắn liên hoa cản hắn tự bạo sẽ cứu được hơn trăm mạng.”

Tra xét một lần, người trên Thiên Vương sơn còn sống chỉ còn Thomas, Bairu và hai chấp pháp đấu thần, tính mạng của những người này đều là do Đỗ Trần dùng tấm chắn cứu, bọn họ cũng khiến cho đóa liên hoa thứ năm bắt đầu nở.

Giấu Dịch Cốt còn đang hôn mê vào hoa sen, lại cứu tỉnh Bairu, Đỗ Trần nói:

“Phillip cùng trợ thủ của hắn đã chết hết rồi, bị bằng hữu của ta giết chết.”

Bairu thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi:

“Ta còn chịu được, hậu viện của thánh giáo trưa nay sẽ tới. Francis, ngươi bây giờ có thể lập tức tới Đấu Thần đảo cùng bằng hữu của ngươi hủy đi luyện kim thực nghiệm thất của Phillip.”

Bairu không nói Đỗ Trần cũng sẽ làm. Hắn ngồi trên một thuyền nhỏ li khai Thiên Vương sơn không lâu thì ngự Liên Hoa một đường phi tới thực nghiệm thất.

Giờ phút này trong thực nghiệm thất trống rỗng, đại bộ phận trợ thủ đã chết tại Thiên Vương sơn, bộ phận nhỏ lưu lại đều bị Bác Bì tới trước giết chết. Đỗ Trần một đường thẳng tiến không trở ngại đi tới trước cửa tầng hầm thứ mười chín. Bác Bì chính đang ở trước một phiến cửa ngầm chờ Đỗ Trần, dù hắn mang mặt nạ nhưng vẫn hiện lên vẻ mờ mịt suy nghĩ.

“Ngươi không có tiến vào tầng mười chín sao? Có phải không có biện pháp mở cửa không?” - Đỗ Trần quan thiết hỏi.

“Không, ta có chút sợ!”

Bác Bì cúi đầu:

“Ngươi biết không, có một số việc mà chưa đạt tới mục đích thì liều mạng đi làm, đến khi đạt đến mục đích trước mắt thì lại khiếp đản!”

Bác Bì chậm rãi ngước đầu lên:

“Francis, ta dám khẳng định mẫu thân ngươi không có chết!”

Hắn nói chuyện Phản Linh Loại.

“Nói cách khác, mẫu thân ta nếu đã chết thì nhất định sẽ biến thành vong linh, mà ngươi đã nhìn thấy nàng được hạ táng, cũng không có chuyện gì. Cho nên là nàng giả chết?”

Hắn chỉ vào cửa ngầm, thanh âm có chút run rẩy:

“Mẫu thân ngươi nếu không chết, chính là ở chỗ này!”

“Vậy còn chờ gì nữa?”

Đỗ Trần xuất ra công cụ, chẳng mấy chốc đã mở được khóa trên cửa ngầm, sau đó chậm rãi mở cửa.

Phía dưới là một kiến trúc giống như toại đạo (hầm ngầm), cánh cửa chậm rãi mở ra, một đôi mắt to đột nhiên đối thị với Đỗ Trần.

“Mụ mụ!”

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.