Liên Hoa Bảo Giám

Chương 455: Chương 455: Thật giả






Nói là làm, Đỗ Trần lập tức dừng việc nghiên cứu ma khí, bắt tay chuẩn bị chiêu sinh, bất quá trong lòng Đỗ Trần có cảm giác là lạ, lại có vài phần buồn cười!

Điều này giống như trước kia, chính mình đã tốt nghiệp một đại học danh tiếng, tốt nghiệp xong mấy năm đã tạo nên một phần gia nghiệp, có công ty riêng, hôm nay trở về trường cũ tuyển nhân sự là các đàn em nam nữ của mình… loại này vừa là lưu luyến tuổi thanh xuân năm đó, còn có một điểm tự hào công thành danh toại hoà thành cảm giác huyền diệu, quả nhiên không có trải nghiệm bản thân sẽ không thể nào chính thức đạt được!

Ba ngày sau, Beierkesi giữa gió biển và sắc xanh chậm rãi tiến vào vùng biển Đấu Thần đảo. Khoảng cách Đấu Thần đảo càng gần, thuyền đi biển thấy càng nhiều, hôm nay bến cảng bờ đông Đấu Thần đảo đường vào khá nhỏ, thuyền bè trên đường kéo nhau nhập cảng không dưới trăm chiếc, có chiếu đậu ngoài khơi, có chiếc vào cảng. Cờ xí của các thế lực lớn hoà màu sắc tạo thành một mảnh phong cảnh độc đáo, mà cờ hình liên hoa của Đỗ Trần Thần giáo đang nằm trong đội thuyền đợi nhập cảng sau, có vẻ cũng không quá bắt mắt, mà du thuyền hào hoa Beierkesi cũng bị che lấp giữa đội hình các chiến thuyền.

Kế trên boong tàu, Tuyết Cơ ôm tiểu Bối Bối tựa lan can đứng, thưởng thức cảnh sắc Ôn Tuyền sơn sương mù bao phủ, mỹ lệ tuyệt trần làm người ta sửng sốt. Mà đại cao thủ Alex của chúng ta… lạnh lùng đứng ở pho tượng đầu thuyền khép hờ hai mắt, một tay chống eo, một tay chỉ xéo bầu trời, không ai bằng được!

Nhìn người yêu cùng đứa nhỏ, Đỗ Trần khóe miệng lộ ra ý cười từ đáy lòng, vợ xinh con đáng yêu, đây chính là cảm giác hạnh phúc gia đình...

Chỉ mong giờ phút này thời gian dừng lại, vạn vật không hề trôi qua!

Nhưng trong lúc này bên hắn một người hừ lạnh một tiếng phá hủy không khí tốt đẹp, chính là sư đệ của Đỗ Trần, vương tử Nanotimor đã 15 tuổi trưởng thành, Chesini!

Đỗ Trần quay đầu cười híp mắt ngắm nhìn sư đệ:

- Như thế nào mà lại tức giận?

Rồi kề tai hắn hạ giọng, ác độc nói:

- Đừng quên, không có giải dược của ta, ngươi cả đời đều không thể cận nữ sắc! Lần này ngươi là chuyên gia hành chính duy nhất trong thành. Thành thành thật thật tuyển dụng nhân tài tốt cho sư huynh, hiểu chưa?

Chesini nghiêm mặt lạnh lùng, cứng ngắc gật gật đầu. Là một trong số ít người ngoài hiểu được chân diện mục “lương thiện” của Đỗ Trần đại nhân, tiểu tử này đối với vẻ đắc ý của Đỗ Trần có ấn tượng ác cảm không chịu nổi:

- Có thể, bất quá, dù sao ta đã 15 tuổi, lần nay giúp người tuyển nhân tài xong cũng nên thả ta về nước!

Đỗ Trần thân thiết cười nói:

- Gấp cái gì? Không có ta cho người đánh giá kết quả tốt nghiệp, người chạy không thoát đâu!

Hắn vỗ vỗ đầu vai sư đệ:

- Ngươi bây giờ là một người tốt rồi. Chờ khi ngươi có thể trở thành hảo hoàng đế, sư huynh tự nhiên thả ngươi về nước!

Chesini cắn răng nhìn Đỗ Trần, căm phẫn nói:

- Ta tới cùng còn kém cái gì? Liya tỷ tỷ nói qua, ta học lý luận sách vở đều qua, chỉ cần về luyện tập mấy năm, tuyệt đối có thể làm cho dân chúng trong nước có cuộc sống tốt đẹp!

Đỗ Trần cười mỉm không đáp, Chesini tức giận dậm chân về khoang thuyền. Từ khi trải qua chuyện ăn xin đến nay, Chesini thực sự đã thoát thai hoán cốt. Có thể vì dân chúng lo lắng đã là người tốt, nhưng mà để trở thành hảo hoàng đế, chẳng những cần phải tốt, mà còn cần phải rèn luyện. Khi Chesini lĩnh ngộ được điểm sau này, mới là lúc hắn có thể tốt nghiệp…

Đưa mắt nhìn Chesini, Đỗ Trần cố ý giơ mặt doạ dẫm một câu, trông cực kỳ giống hình dạng hỗn nhai đầu tiền thế mới nhập bang - sự thật là khi Đỗ Trần năm đó nhập bang, cũng bị lão đại khi dễ như vậy. Bất quá, cuộc sống sau đó không lâu, tâm trí thành thục, giải thích được ý tứ lão đại, cũng cười mà qua, trong lòng có vài phần cảm kích! Giờ phút này Đỗ Trần giáo dục Chesini, phương pháp cũng không khác biệt!

Nhưng Đỗ Trần không có chú ý tới, Tuyết Cơ bế đứa nhỏ đã nhìn thấy bộ dạng lưu manh doạ dẫm của hắn, khẽ cau mày.…

Á Lực chính là Francis, Francis chính là Á Lực, điểm này không thể nghi ngờ, chính mình cũng chấp nhập Francis, nhưng mà...… giờ khắc này Á Lực ôn nhu nho nhã cùng với Francis lưu manh doạ dẫm, vô luận như thế nào cũng không cách hoà nhập thành một người a!

Ý niệm trong đầu chợt lóe lên rồi trôi qua, Tuyết Cơ hạnh phúc nở nụ cười, mặc kệ như thế nào, trước mắt đều là người yêu mình có thể chờ đợi cả đời!

Du thuyền đã cập cầu cảng, Đỗ Trần đi tới, cười nói:

- Chesini xuống tàu sẽ đi lo chuyện chiêu sinh, Tuyết Cơ, chúng ta đi cho sư phụ một cái kinh hãi, lão nhân gia... đệ tử yêu quý nhất đã thành thân lập nghiệp!

Tuyết Cơ gật đầu cười, thuận đi theo sau Đỗ Trần lên bến cảng tới thành khu. Đột nhiên nàng cúi đầu nói:

- Á Lực, ngươi với Chesini có đúng hay không có chút khắc bạc? Hắn dù sao mới chỉ có 15 tuổi, hơn nữa mấy ngày hôm trước ta đã từng đã thấy hắn trợ giúp rất nhiều khất cái cùng lưu dân, là đứa nhỏ tốt…

Đỗ Trần sửng sốt, cười nói:

- Ngọc không mài sao dùng, Chesini phải được giáo huấn mới có thể trở thành bá chủ tương lai của cả Yaqin a!

- Nhưng là...

Tuyết Cơ còn muốn nói lại gì đó, nhưng đã đến thành khu.

Phát hiện Đỗ Trần, đồng thanh hoan hô, mấy trăm bình dân vây quanh một nhà nói chuyện:

- Ai nha, Francis thiếu gia trở lại, ha ha, mọi người mau đến xem a!

Người khác nói:

- Thiếu gia, ngài có thể nhận ra ta không, nhờ phúc ngài lão nhân ta bây giờ có ăn có uống, cuộc sống quá thoải mái mà!

- Ân nhân a, ngài là tới chiêu sinh đúng không? Con thứ ba của ta năm nay tốt nghiệp, không nói sai, ngươi nếu để ý hắn, lão thái bà ta này khiến cho Tiểu Tam thề thuần phục ngài!

Bình dân trên mặt đều là nụ cười thành thật, phát ra từ sự tôn trọng tận đáy lòng!

Đỗ Trần cũng vậy, một mặt nở nụ cười thân thiện cùng dân chúng tiếp đón. Tuyết Cơ mỉm cười yên lặng nhìn người yêu được tôn kính, trong lòng cũng có vài phần tự hào.

Tự nhiên trong lòng lại nổi lên ý nghĩ - Á Lực ôn nhu nho nhã, Duerski công tước lưu manh hung hổ, đại nhân thân thiện hòa ái, được dân chúng tôn sùng, đến tột cùng ai mới chính là Francis?

Đột nhiên Tuyết Cơ nhận ra người trước mắt có chút xa lạ!

Thủy Tinh đại lâu tại Ôn Tuyền sơn vẫn như không có thay đổi, khí thế khôi hoành, giáo vụ nhân viên coi cửa cơ hồ đều nhận ra Đỗ Trần, kinh hãi đón tiếp không cần nói đến.

Đỗ Trần tay trong tay Tuyết Cơ đột nhiên nổi tính trẻ con, cười nói:

- Ta nghĩ, muốn cho sư phụ một cái kinh hãi, chư vị có thể cho phép hay không?

Giáo công cười nói:

Đại công tước ngài là đệ tử cưng của Ziege viện trưởng, tự nhiên không cần thông báo, viện trường đang ở phòng làm việc, xin mời!

Tiểu Bối Bối tinh quái cười nói:

- Tốt, ba ba, mụ mụ, chúng ta che dấu hơi thở đi lên hù dọa lão gia gia, hì hì!

Phòng làm việc của Ziege trồng nhiều hoa, nằm tại tầng trên cùng của thuỷ tinh thất, tầng này cũng chỉ có một phòng, là phòng làm việc của Ziege. Ngày thường tiến vào hành lang tầng cao nhất phải qua môn phòng (phòng thường trực) thông báo, bất quá, hôm nay Đỗ Trần đến tự nhiên là một người ngoại lệ!

Tựa hồ nhìn thấy trước, tại phía trước phòng làm việc của Ziege, Đỗ Trần hít một hơi thật sâu, cước bộ thong thả lại rồi ngẫm lại. Sau sự kiện Auerbach Đại Hạp cốc đã hơn một năm chưa thấy qua sư phụ, chẳng biết lão nhân đã hơn trăm tuổi có khang kiện như cũ hay không...

Đang nghĩ, Đỗ Trần đột nhiên rùng mình, hành lang trước cửa phòng lão nhân tựa hồ có chút âm lãnh. A! Không đúng, thập nhất cấp đấu thần còn có thể bị phong hàn sao?

Tuyết Cơ nhíu mày, thấp giọng nói:

- Á Lực, hành lang này có chút quái dị!

Tiểu Bối Bối cũng gật gật đầu:

- Hình như lão gia gia không có ở một mình mà!

Đang nói, két một tiếng, cửa lớn phòng làm việc mở ra, một người đi ra, theo người này mở cửa, nhiệt độ hành lang trong nháy mắt lại giảm xuống mấy độ!

Người đến vừa thấy bọn người Đỗ Trần đứng ở hành lang, nhất thời thần sắc khẽ biến, lại nhanh chóng làm bộ hình dáng vô sự, bước đi qua bên người Đỗ Trần. Đáng chết đích, làm sao có người không thông báo mà lên đây, lại thấy chính mình từ phòng Ziege đi ra? Hơn nữa...… chính mình đương nhiên không phát hiện hơi thở mấy người này!

Đỗ Trần ngắm liếc mắt người đến, bộ dáng bốn năm mươi tuổi, một đầu tóc ngắn màu tím, khuôn mặt cổ phác, mũ đen giày đen, phủ trên áo là thiếp giáp màu bạc, nhìn qua như là trang phục chiến đấu của nhân viên giáo đình, mà thân hình hắn cực kỳ cao lớn, so với Đỗ Trần cao hơn quá hai cái đầu, loại người này ít có… cực kỳ cao!

Hai bên đi ngang qua nhau, khi người tóc tím đi xa, hành lang khôi phục lại một chút cảm giác ấm áp của thời tiết tháng sáu.

Tuyết Cơ dùng bí pháp nói:

- Á Lực, mới vừa rồi cảm giác âm lãnh ở hành lang, chính là người này tạo ra! Hắn chắc tu luyện bí pháp băng tuyết nào đó, không thể tưởng dùng hơi thở trong cơ thể khống chế tự nhiên, đến chỗ nào nhiệt độ chỗ đó nhất định giảm xuống!

Đỗ Trần sờ sờ cái mũi, cảm giác kinh ngạc, nhưng không để tâm, thời gian tháng sáu chính là lúc các thế lực lớn hội tụ Đấu Thần đảo, ngẫu nhiên có quái nhân của thế lực nào đến gặp gỡ sư phụ Ziege cũng không phải kỳ quái, xác thực nói là chuyện rất bình thường, không đáng nói!

- Người nào đó tìm đến nhờ sư phụ đề cử đại biểu học sinh tốt nghiệp xuất sắc chăng? Quên đi, chúng ta đi đi!

Vừa khi bọn người Đỗ Trần tiến vào phòng làm việc, người tóc tím đã xuống cầu thang đột nhiên trở lại hành lang, gõ vào vách hành lang một...

Nhớ lại năm đó lúc Brockman đánh cắp Tyre thú… gõ một hồi, vách tường tầng cao nhất đột nhiên xuất hiện một cái mật đạo, lúc ấy Đỗ Trần đã là...đệ tử cưng nhất của Ziege, cũng không có tư cách tiến vào mật đạo!

Người này cũng không đi xuống cầu thang, mà từ mật đạo rời khỏi thủy tinh đại lâu!

Trong phòng làm việc, Ziege đang uống nước, ngồi ở phía trong phòng, sắc mặt âm trầm, tựa hồ có tâm sự buồn phiền, chợt thấy Đỗ Trần đi vào, góc con mắt tinh quang chợt lóe:

- Francis? Ngươi lên đây sao không báo?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.