Liên Hoa Bảo Giám

Chương 230: Chương 230: Thịnh yến của các thiếu gia.






Khoảng cách giữa băng sơn và bến tàu đấu thần đảo gần từng bước, “Rắc rắc” tiếng tảng băng tan ra nứt gãy rồi liền lại không ngừng, cách bến tầu còn có trăm mét trên bến tàu băng sơn dừng trên mặt biển, từ sườn núi xuất ra một đạo băng trụ, khi nhanh khi chậm kéo dài tới bên bờ bến tàu, xa xa nhìn lại, càng giống như một chiếc cầu băng lớn.

Đỗ Trần tâm trì thần vãng, thầm nói, thật là phô trương! Cái này so với Beirkesy và Á Long liễn của lão tử đều là xé gió a!

Goethe quay đầu nhún vai, không nhìn băng sơn kia, khinh thường nói:

- Tiểu ba lâm! Francis tiên sinh ngươi xem, ta nhất định nói đúng, Rocky khẳng định là tới tán gái, nếu không hắn dùng tới Ngọc cầm băng thuyền của Đại Tuyết sơn để làm gì a!?

Dùng công cụ giao thông xé gió nhất định là đi tán gái sao? Đỗ Trần có chút né tránh, cười nói:

- Ngươi vừa mới nói tiểu ba lâm là ý tứ gì? Còn có Rocky này lai lịch thế nào? Tại sao hắn tới Peck sẽ xui xẻo?

Goethe lè lưỡi cười đểu, nhỏ giọng nói:

- Tiểu ba lâm là câu chửi của hải tộc chúng ta, về phần Rocky này… Là thiếu chủ băng tuyết thành bảo của bắc cực Đại Tuyết Sơn, gia sản lớn mạnh! Bất quá ba năm trước đây băng tuyết thành bảo của bọn họ mở rộng lãnh tổ, phạm vào biên cảnh hải tộc, Peck và hắn đánh một trận! Đúng rồi, ngươi hắn là biết Rocky a!

Goethe dùng đầu vai đụng vào Đỗ Trần, ngẩng đầu hất cằm về phía Ôn Tuyền sơn:

- Hắn là sư huynh của ngươi, tốt nghiệp… hẳn là cũng có bảy tám năm rồi!

Sư huynh? Ha ha, đấu thần đảo mỗi năm đều tuyển gần ba ngàn đệ tử, hợp cách tốt nghiệp cũng có bảy tám trăm người, Đỗ Trần sao có thể nhớ được toàn bộ? Tính ra, sư huynh mà hắn chân chính nhớ được chỉ có một - Tinh không đệ nhất đấu thần, Charleman!

Trên cầu băng đi tới một vị công tử thanh thoát, hai sáu hai bảy tuổi, áo lông cừu trắng. Tóc bạc rũ xuống vai, diện mạo anh khí bừng bừng, mà theo sau hắn là hai bạch y thị nữ, một người đang cầm một kiện thánh khí nguyên hình, nhanh chân theo sát, vừa nhìn qua, băng vụ mờ ảo, người đẹp tuổi trẻ, mơ hồ như nhân vật thần tiên! Dáng vẻ của Rocky này thật giống một nhân vật!

Còn vượt qua mình!

- Goethe, nhiều thiếu gia hùng mạnh đồng thời tới đấu thần đảo. Nhất định là có đại sự rồi, ngươi nói với ta một chút. Còn có ai tới nữa?

Đỗ Trần hỏi.

Goethe gập ngón tay cá tính toán nói:

- Ngoại trừ hải hoàng trưởng tử Peck, thiếu chủ Đại Tuyết sơn Rocky. Ta còn biết đông chiến hoàng thái tử của hoàng bảo lũy Ken! Dã man nhân vương tử của Băng đống đài nguyên Avliotes… mấy nhân vật tai to mặt lớn chỉ có mấy người, còn lại đều là cá nhỏ tôm bé, không đề cập tới cũng được! Hắn phán đoán “Tai to mặt lớn” là tiêu chuẩn của hắn, hơn hắn là “Tai to mặt lớn”, kém hắn… chính là cá nhỏ tôm bé.

Rầm, rầm, rầm!

Khi hai người đang nói chuyện, tiếng trống trận đùng đùng từ xa truyền tới, còn chưa đợi Đỗ Trần hỏi Goethe. Rocky thiếu chủ của Đại Tuyết sơn đã dừng bước trên cầu băng, mắt nhìn cự hạm màu đen rẽ sóng mà tới, cười sang sảng:

- Avliotes sư huynh cũng tới rồi. Năm đó sau lễ tốt nghiệp rồi từ biệt, chúng ta đã bảy năm không gặp!

Một âm thanh như sấm vang lên:

- Rocky sư đệ, năm đó khi tốt nghiệp ngươi chạy thật nhanh, nếu không, ta nhất định đem ngươi - kẻ đứng đầu 72 người tốt nghiệp kéo tới đây!

Dã man nhân tính tình hào sảng, cho tới bây giờ có cái gì nói cái đó, lúc này Rocky cùng Avliotes chào hỏi liền cũng như thế.

Nói rồi, một đại hán như thiết tháp từ hắc sắc cự hạm bay lên, rơi trên cầu băng của Rocky, chấn cho băng sơn cũng rung chuyển, Avliotes không hổ danh dã man nhân, đầu to bóng lưỡng, khuôn mặt xoa dầu, một thân cơ nhục mạnh mẽ to lớn so với giáp nặng còn thô hơn, hắn vỗ mạnh lên vai Rocky:

- Lúc này ngươi có thể chạy thoát sao? A, đi, đi tới Ôn Tuyền sơn tế bài đấu thần các, sau đó lại đánh với ngươi một trận! Ngươi sẽ không cự tuyệt chứ?!

- Đương nhiên sẽ không, tốt nghiệp bảy năm rồi, không biết lôi đài đấu thần có gì thay đổi không, mấy năm nay ta bận rộn tranh đoạt một tuyến sông băng, cũng không có trở lại xem a!

- Chỉ có ngươi bận à? Sư huynh ngươi không phải cũng bận đánh sống chết với thú nhân sao? Ha ha. bất quá không lâu trước thánh địa thú nhận đại loạn, ta nhân cơ hội đoạt của họ ba ngàn dặm thảo nguyên, bây giờ góc tây bắc thảo nguyên Einstein dó ta định đoạt!

Hai người cùng cười, một nho nhã, một phóng khoáng, sóng vai bay về trung tâm của đấu thần đảo, Ôn Tuyền sơn!

Đỗ Trần xa xa nhìn bọn họ, đột nhiên mỉm cười, có lẽ mười năm sau, những sư đệ của mình cũng nhìn mình trở về đất cũ như thế này? Đấu thần đảo dạy học ngàn năm, môn đồ của Ziege khắp thiên hạ, sư huynh sự tỷ như vậy không biết còn có bao nhiêu a!

Trong nhất thời, trong đầu Đỗ Trần toát ra ý niệm muốn tốt nghiệp nhanh một chút, bảy năm trước, Rocky cùng Avliotes cùng là đệ tử hỗn đản trên đấu thần đảo trốn học tán gái, nhưng bảy năm sau, đại lục phong vân biến ảo nhưng lại do bọn họ làm chủ …

Mấy tia thương cảm khó hiểu nhảy mắt biết mất, vẫn phải hiện thực một chút, Đỗ Trần gọi Goethe về túc xá số mười tám, dù sao Chesini đã ở chỗ này rồi, cũng chẳng quan tâm thêm một Goethe, tiểu vương tử của hải tộc vừa thấy mình có thể ở lại bên cạnh Dịch Cốt, hưng phấn không ngậm miệng lại được

Trong lòng vẫn vướng mắc ngày 13 tháng 5 rốt cuộc sẽ xảy ra việc gì, còn có một cái sát thủ quái lạ sẽ tìm mình “Nói chuyện phiếm”. Đỗ Trần mỗi ngày mân mê hỏa toản giới chỉ mà Mayfair lưu lại, hạ quyết tâm, dù sao trên đầu cũng không có chuyện quan trọng phải làm, dứt khoát, đơi sau khi Francesca từ tinh anh huấn luyện trở về phải đi tìm nàng ta!

Năm ngày sau, Arthur dẫn các đệ tự huấn luyện tinh anh trở về, nhưng lại đưa cho Đỗ Trận một tin xấu, cùng một tin tức xấu hơn - tin xấu là Lily giáo quan đối với hành động trốn học của Đỗ Trần đại phát lôi đình, chuẩn bị giáo huấn hắn. Tin tức càng xấu hơn là, Francesca trong huấn luyện tinh anh lại có đột phá, thành công tấn cấp lên ngũ cấp đấu sĩ! Mừng quá kỳ vọng, thâm cảm chính mình dạy học thành công Lily lập tức mang Francesca tới khu huấn luyện của đệ tử năm thứ năm, lúc nào trở về cũng không xác định.

Mà Arthur cũng có một tin tức riêng tư, đó là tướng quân Leonardo được thả ra, mặc dù không có phục hồi nguyên chức, thậm chí còn bị giáng cấp làm một tiểu đội trưởng nho nhỏ, nhưng còn ở lại trong quân, bằng vào năng lực của hắn, sớm muộn gì cũng có cơ hội một lần nữa trở thành tướng quân. Đây chính là một tin tốt không thể sai được, nhưng làm cho Đỗ Trần kinh ngạc, từ Renault truyền đến một lời đồn, là một vị thần tử bá tước tên là Brockman âm thầm vận động, mới làm cho Leonardo tử lý đào sinh.

Brockman này, thật sự làm cho Đỗ Trần kinh ngạc hồi lâu.

Những thanh niên tài tuấn đi đến đấu thần đảo càng ngày càng nhiều, học viện tuy quản lý nghiêm khắc, nhưng không ngăn được những người này phần lớn tốt nghiệp từ học viện, mặc dù học viên cấp cao biết rõ có đại sự, nhưng cũng không thể ngăn đệ tử trở về chốn cũ. Vì vậy, ở học viện dưới giám thị của cảnh vệ đội, mỗi ngày đều thấy được những giáo hữu tốt nghiệp nhiều năm ở trên lôi đài đấu thần “Luận bàn chuyện cũ”, thỉnh thoảng xuất hiện án mạng chẳng ai để ý. Tóm lại, đấu thần đảo đắm chìm trong một loại không khí quỷ dị …

Một ngày hạ tuần tháng tư, trong miệng còn đang niệm lại cái gì đầu tháng, thiên hạ đệ nhất sát thủ không đến tìm mình chứ? Đỗ Trần thành công tấn cấp lên ngũ cấp đấu sĩ, trong lịch sử học viện, một năm bốn tháng có thể tấn cấp ngũ cấp đấu sĩ, có thể nói là độc bộ đương thời. Đương nhiên, cái này dứt bỏ được cái tên biến thái Charleman, tên gia hỏa kia trong cùng thời gian đã bắt đầu tiến vào cảnh giới lục cấp đấu thần rồi!

Nhưng tất cả mọi người đều biết, cơ hồ cùng ngày Đỗ Trần tấn cấp, ở thủy bích hàn đàm có tên điên cuồng tiếu cả ngày, hô to:

- Charleman tính cái rắm! Đồ đệ của lão tử lại tấn cấp lục cấp đấu thần trước ngươi hai tháng!

Cũng chính là ngày này, Francesca trở về, hơn nữa không đợi Đỗ Trần tìm nàng, nha đầu hiếu thắng bị Đỗ Trần mấy lần chỉnh cho này đã tới trước cửa Đỗ Trần.

- Francis đồng học, Lily giáo quan sai ta đến đây lãnh giáo ngươi!

Francesca khách khách khí khí gõ cửa, so với trước kia, huấn luyện của Lily làm trên người nàng ít đi một phần nóng nảy, nhìn qua đã mang vẻ anh tư lộ ra một mùi vị thành thục, nhưng hàn phong chói mắt của song kiếm trong tay vẫn y như trước.

Đỗ Trần đang chỉ dạy phương pháp làm việc thiện cho Chesini và Goethe, nghe vậy sửng sốt, lập tức cười nói:

- Đi thôi, các ngươi tự tìm cách việc thiện đi!

Nhiều người sức lớn, trong khoảng thời gian này Đỗ Trần đã thành tựu được không ít công đức, hiệu quả tương đương cũng rõ ràng, mắt thấy đóa Liên Hoa thứ chín nở một nửa rồi.

Đi tới ngoài cửa, Francesca thản nhiên cười, buông kiếm nói:

- Francis đồng học, ta đã chính thức tấn cấp ngũ cấp đấu sĩ rồi, bất quá, Lily giáo quan nói, chỉ có giao thủ với cao thủ đồng học như ngươi mới có thể mau chóng tiến bộ, cho nên, xin được chỉ giáo hết mình!

Xú nha đầu, lại muốn bị lão tử chỉnh nữa sao? Đáng tiếc hôm nay không có tâm tình chơi với ngươi!

Đỗ Trần cười lịch sự, có chút nhã nhặn:

- Francesca đồng học, chuyện luận bàn xin đợi một chút, ta còn có một chuyện trọng yếu muốn hỏi ngươi.

Nói rồi, hắn tự tay lấy ra chiếc hỏa toản giới chỉ (nhẫn lửa kim cương), đưa tới trước mặt:

- Một vị thân nhân bảo ta mang chiếc nhẫn này tới tìm quý gia tộc…

- Không ngờ là ngươi!

Francesca kinh ngạc nhìn Đỗ Trần, lập tức hai mắt nổi lên một vẻ giận dữ, nhưng lập tức biến mất, nàng bình tĩnh nói:

- Ta còn nghĩ là Charles! Bất quá nếu ngươi đã nói, vậy ta sẽ nói với ngươi!

Đỗ Trần sương mù đầy đầu.

Francesca nhận lấy giới chỉ từ trong tay Đỗ Trần, bỏ vào trong vạt áo của mình:

- Mặc dù ngươi đã mang theo lôi hỏa toản giới (nhẫn kim cương lôi hỏa), nhưng, ta không đồng ý! Năm đó cha mẹ ta đội ơn mẫu thân ngươi cứu mạng, ân tình này chúng ta nhất định sẽ báo đáp - nên ta thu nhận chiếc nhẫn này, nhưng hôm nay…

- Ái dà, tiểu thư Francesca, nàng rốt cục đã trở về rồi, ta đã đợi nàng hơn một tháng!

Một công tử ca thân hình gày gò cắt đứt lời nói của Francesca, chậm rãi đi đến, tới trước mặt Đỗ Trần, cười nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, ta gọi ngươi một tiếng sư đệ hẳn là được chứ! Sư huynh nói cho ngươi biết a, sao có thể tùy tiện tặng nhẫn kim cương cho cô gái chứ? Cái này rất dễ khiến người ta hiểu lầm đó!

- Ngươi là ai?

Francesca đối với hành động cắt dứt lời mình của hắn rất bất mãn, mắt lạnh lùng đánh giá, chợt, xung quanh không biết khi nào có rất nhiều công tử ca, hơn nữa khu túc xá cũng lảng vảng mấy tên gia hỏa dung mạo đặc dị.

- Vị đồng học này, bất kể ngươi là ai. Francis đồng học và ta đang nói chính sự, nếu ngươi có việc, xin chờ chốc lát!

Francesca không vui nói.

- Đồng học? Ha ha, đã lâu rồi không có ai gọi ta như vậy. Ta là Piriz của Yaqin!

Hắn nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần:

- Hai năm trước khi ta tốt nghiệp, ta chính là ở túc xá số mươì tám. Ha, Francis sư đệ, nghe được ngươi đứng thứ hai trên đấu thần bảng, không biết có thể cùng với sư huynh ta luận bàn một chút hay không?

Luận bàn? Đỗ Trần đột nhiên hiều được tình hình rất quen thuộc trước mắt này, giống như… Khi đệ tử quý tộc ở St. John đối phó với tình địch, thường hay dùng nhất chẳng phải chính là chiêu “Luận bàn” này sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.