Liên Hoa Bảo Giám

Chương 273: Chương 273: Tiểu lễ vật, Đỗ Trần thần đưa lên






Giáo hoàng sắc mặt bình tĩnh, nụ cười hòa ái như trước đọng trên mép, nhưng trong lòng hắn có chút ngạc nhiên, thậm chí, có một tia mừng rỡ.

Francis tham tài, hắn đương nhiên sẽ là một người tham tài, thật sự là một người thiện lương a.

Nhưng ngươi hạ khẩu vô bằng nói mấy câu đã muốn mang di một khoản lớn tài phú từ nơi ta sao?

Giá trị của ngươi bây giờ trong lòng ta, chỉ là một trăm vạn kim tệ, nếu muốn nhiều hơn, vậy triển hiện ra giá trị lớn hơn nữa đi.

Vì vậy giáo hoàng cười nói:

- Ta tiếp nhận sự ca ngợi của ngươi, sủng nhân của thần. Ta đại biểu cho chúng thần trên trời cho rằng, bình dân hai bên bờ sông New Zealand đã chịu nhiều khốn khổ, thánh giáo chẳng những muốn chúc phúc cho họ, hơn nữa, sẽ trợ giúp họ trọng kiến gia viên! Bất quá bây giờ nói chuyện này còn có chút quá sớm, chờ khi sự kiện long tộc lắng xuống, Bairu sẽ thương đàm với ngươi.

Hừm, lão tiểu tử này là một tên gian thương, còn phải đàm phán.

Đỗ Trần lại ca ngợi giáo hoàng, kết thúc một vòng giao phong - chiến quả, mình cùng Dịch Cốt gia nhập trận doanh của giáo hoàng, tham gia chiến dịch đối kháng với long tộc của hắn, từ đó đổi lại được một trăm vạn kim tệ trợ giúp cho bình dân trong lãnh địa.

Hai người nói chuyện tiếp.

Thomas đứng một bên lại thừa dịp ánh mắt giáo hoàng không để ý tới mình, gãi gãi đầu, trong lòng nói thầm: “Đáng chết, giáo hoàng lão đại cái gì đều tốt, nhưng lai thích nói nhảm! Francis cũng thật là, ngươi nói hai người kia ta ta ngài ngài một hồi, có tác dụng rắm thối a?”

Đỗ Trần một mặt ứng phó câu hỏi của giáo hoàng, một mặt nói thầm trong lòng: “Lão tiểu tử này là kẻ không thấy thỏ không thả chim ưng, nhưng bây giờ đã chịu chi cho mình một trăm vạn! Mẹ nó, lão tử chỉ đáng giá như vậy thôi sao? Hai bên bờ New Zealand nhiều núi ít đất, ba mươi vạn dân có tới mười vạn nông phu, lão tử đang chuẩn bị kiếm một khoản lớn kiến tạo lâm hải thê điền, giải quyết chén cơm cho dân chúng, khoản tiền ấy quyết không có đủ a....”

Lúc này giáo hoàng nói:

- Sủng nhân của thần! Vị bằng hữu nọ của ngươi, chính là người đã trợ giúp Thomas cùng Bairu phá giải vong linh tự bạo sao, hiện ở đâu? Có tiện cùng ta gặp mặt một lần không? Ta đại biểu cho chúng thần trên trời cảm thấy cần phải tự mình cảm tạ hắn đã cứu hai vị nhân tài hiếm có của giáo đình.

Đỗ Trần khom người nói:

- Bệ hạ, vị bằng hữu của ta biết được ta sắp bái phỏng ngài, đặc ý nhờ ta ân cần thăm hỏi ngài, mặt khác ngài có thể xưng hắn là Đỗ Trần.

A a, Francis lộ ra tên của vị bằng hữu thần bí kia rồi! Tốt lắm! Francis nếu nguyện ý dẫn kiến vị bằng hữu kia với giáo hoàng, vậy, giá trị của hắn tăng lên rồi.

Giáo hoàng nói:

- Nguyên lai bằng hữu của ngươi tên là Đỗ Trần! Ta cũng đại biểu chúng thần trên trời ân cần thăm hỏi hắn, đồng thời, mang cho hắn một phần lễ vật nho nhỏ...

Ân, Francis thích số tròn, giáo hoàng bổ sung nói:

- Thiên hạ có năm loại nguyên tố cơ bản, chẳng biết hắn là đầu thần hệ nào?

“Ta cho ngươi thêm năm mươi vạn!”

Năm mươi vạn? Không... tính.

Đỗ Trần cười nói:

- Bẩm cáo bệ hạ, vị bằng hữu của ta đã dung hợp nguyên tố thứ hai...

“Ta cần ngươi hai cái năm mươi vạn.”

- A a, không thể tưởng được vị bằng hữu của ngươi là thập nhất cấp đấu thần, đồng cấp với các thần trên trời mà ta đại biểu. Ân, cũng chỉ có như vậy, hắn mới có thể nhấc tay phá giải Phillip tự bạo! Sau Vẫn Thần chiến, chúng thần điêu linh. Thần tung đều là khó gặp a!

“Hừm, ta cho ngươi hai cái năm mươi vạn, nhưng ngươi mau để cho ta nhìn thấy hắn.”

Ngươi bây giờ đã nghĩ gặp Đỗ Tư? Điều này có thể không làm được, tên kia thân thể cứng ngắc, chỉ có thể linh quang chợt lóe, tuyệt không thể tế thủy trường lưu! Đỗ Trần nói:

- Nhưng theo như lời ngài, vị bằng hữu của ta hành tung thần bí, là khó gặp...

Giáo hoàng sắc mặt không đổi, nhưng ánh mắt nhìn Đỗ Trần có chút sắc bén.

Đỗ Trần vội hỏi:

- Ai nha, bệ hạ thứ tội, Francis sơ kiến thần uy của bệ hạ, hoảng sợ đã quên mất một việc - Đỗ Trần, cũng chính là vị bằng hữu kia của ta, còn ủy thác ta mang tới cho ngài một phần lễ vật “Nhỏ”.

- A? Hắn quá khách khí rồi! Thomas, mang lễ vật của Đỗ Trần tiên sinh lên đây.

Thomas ngây ngốc nhìn hai tay trống trơn của Đỗ Trần:

- Lễ vật? Francis không có nhắc tới với ta a.

Đỗ Trần cười nói:

- Bệ hạ, kiện lễ vật “Nhỏ”... a a, Thiên Mục thần điện của ngài sợ rằng không chứa nổi!

Thomas nhìn lại thần điện có thể chứa cả trăm người một chút, nhíu mày nói:

- Nơi này không chứa được, vậy mà coi là “Tiểu lễ vật” sao?

Đỗ Trần cười không đáp.

Giáo hoàng lẳng lặng nhìn Đỗ Trần, đột nhiên vung tay lên:

- Nới rộng toàn bộ đại thần điện, người không phận sự tránh lui.

Theo lời hắn nói, vách tường bằng gỗ của thần điện màu vàng đột nhiên hiện ra hai đội trọng giáp võ sĩ, động tác cực kỳ nhanh chóng, chốc lát đã tổ hợp lại tường gỗ của thần điện, lui về sau mười thước, Thiên Mục thần điện cho người ta cảm giác như tựu khoách lớn lên mấy lần.

Đỗ Trần lại lắc đầu:

- Bệ hạ, còn phải lớn hơn chút nữa.

Võ sĩ lại tăng khoảng cách.

- Không đủ, lớn chút nữa.

Thomas vội la lên:

- Francis, tới cùng là lễ vật gì? Hiện tại hoành thụ của thần điện đã dài hơn một trăm năm mươi thước rồi. Làm lớn nữa, thì giáo hoàng phải ngự trên tường ngoài mất thôi.

- Cứ như vậy đi.

Đỗ Trần cười mị hoặc vươn nắm tay, mở năm ngón tay trước mặt giáo hoàng, mặt trên có một đóa Liên Hoa nhỏ màu vàng xán lạn:

- Bệ hạ, đây là một thứ mà vị bằng hữu của ta dùng bí pháp chế thành, chuyên môn để chứa tiểu lễ vật.

Đôi mắt giáo hoàng đảo qua Liên Hoa, không ngừng gia tăng - tất cả áp lực đều ép lên Đỗ Trần, nhìn Liên Hoa thoạt nhìn đẹp mắt, không có gì đặc dị, nếu không, hoài bích kỳ tội a.

- Bệ hạ, địa phương không đủ lớn, xin ngài dời bước.

Theo một tiếng của Đỗ Trần, quát khẽ... hô!

Cuồng phong nổi lên trong thần điện.

Theo đó, một cự long dài hơn trăm thước xuất hiện trong thần điện, oanh một tiếng, hạ xuống trước mặt giáo hoàng, lún sâu xuống thảm sàn màu đỏ.

Tiếp đó, Liên Hoa trong tay Đỗ Trần hóa thành nhiều điểm kim quang, nhìn qua, cực kỳ thê mỹ tiêu tán đi... Đỗ Trần thở dài:

- Tiểu tử xinh đẹp kia đã hoàn thành sứ mạng, cũng trở về với bổn nguyên.

Giáo hoàng cùng Thomas căn bản là không có chú ý tới Liên Hoa trong tay Đỗ Trần, cự long xuất hiện trước mắt, Thomas sợ ngây người.

Mặt giáo hoàng không chút dao động, nhưng không biết trong lòng chấn động đến mức nào, hắn chậm rãi đi vòng quanh thân thể cự long một vòng, bước tới nhìn miệng vết thương sau lưng, lạnh nhạt nói:

- Một trong vạn lưu ngũ tuyệt phong, đứng đầu thần thánh cự long ngày trước,... Constantine.

Đứng từ trên cao mười mét nhìn xuống miệng vết thương, vẻ mặt giáo hoàng vẫn bình thản như trước:

- Miệng vết thương quái dị, mặt trên có dấu hiệu đả thương của kim chúc hệ, lại có tính hủ thực của thủy hệ từ kim chúc diễn hóa ra, càng có một loại lực lượng thần bí cực kỳ thần thánh trong đó... thật là có chút,... không, là thần! Dụng ba loại lực lượng hỗn hợp thành sát chiêu, một chiêu kích tàn Constantine! Khiến hắn ngay cả phản kháng cũng không có.

Đỗ Trần không thể không bội phục nhãn lực của giáo hoàng.

Nhưng hắn càng bội phục sự hiểu biết của Dịch Cốt với cơ thể long tộc - một chiêu của hắn, cắt đứt xương sống của Constantine, hơn nữa miệng vết thương trong ngoài như một, làm cho người ta nhìn không ra là từ trong, hay là từ bên ngoài hạ thủ.

Đồng thời, còn khiến cho lão long trở thành rồng thực vật - nếu để Constantine còn tỉnh sẽ nói là bị người đánh lén từ bên trong, mà không phải nói dối:

- Với thần uy của Đỗ Trần thần, nhất chiêu kích tàn Constantine.

Chết, hắn nếu vận khí tốt có thể biến thành vong linh sao? Cho nên, không chết mà sống thực vật long là kết quả tốt nhất.

Đương nhiên, Đỗ Trần còn phải bội phục Đỗ Tư dụng Liên Hoa pháp bảo xử lý miệng vết thương, miệng vết thương thần thánh này, cho thấy người xuống tay cường đại tới mức nào.

Giáo hoàng thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi tới ghế ngồi màu vàng:

- Hơn nữa Constantine trên mặt còn lưu lại vẻ mặt kinh hoàng, nhất định là trước khi chiến đấu hắn đã cực kỳ lo lắng, gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ. Ngoài điều này ra, miệng vết thương của Constantine là từ lưng kéo dài tới nội phủ, miệng vết thương mượt mà đều tăm tắp. Hồn nhiên nhất thể, có thể thấy được vị thần xuống tay đã sớm đùa bỡn với Constantine. Cho nên mới công kích như thế, không một chút trở ngại cùng do dự...

Hai mắt khép hờ, nói xong, giáo hoàng Samar IX ngồi xuống ghế:

- Francis, bằng hữu của nguơi tặng ta một lễ vật phi thường tốt a.

Hắn hai mắt khép hờ đã hoàn toàn nhắm lại.

Đỗ Trần rất nhanh nói:

- Vị bằng hữu của ta không lâu trước nghe nói bệ hạ hàm oan, long tộc càng bức người, liền tự thân chuẩn bị tiểu lễ vật này cho bệ hệ giải ưu!

Thomas cả kinh nói:

- Một chiêu tiêu diệt Constantine, lão đại cũng làm không được! Vị bằng hữu nọ của ngươi cũng là thần ư? Là vị nào? Giáo đình thần điện tất cả các pho tượng thờ phụng...

Hắn thấy Đỗ Trần khoát tay với hắn, lắc đầu buồn bã:

- Xin lỗi trước lời nói không cung kính, thần mà giáo đình cung phụng, cũng có thiếu sót...

- Francis!

Giáo hoàng đột nhiên phát ra thanh âm lạnh như băng, nhưng nội dung, lại khiến cho lòng Đỗ Trần nóng lên:

- Ta đại biểu chúng thần nói, hai bên New Zealand được chúng thần chúc phúc! Thành Duerkesi, không lâu sau sẽ trở thành thành thị phồn hoa nhất tam đại lục.

Thomas còn hồ đồ, hỏi:

- Có thiếu sót, chẳng lẽ thần điện không có thờ phụng hắn?

- Thomas.

Giáo hoàng mở mắt, lập tức mỉm cười:

- Vẫn Thần đại chiến, chúng thần vẫn lạc vô số, nhân lực giáo đình có hạn, lúc kiểm định chúng thần thì khó tránh khỏi thiếu sót... Francis, bằng hữu của ngươi có bằng lòng là tân thần điện cung phụng không.

Hắn liệu có chịu thừa nhận địa vị thống trị của giáo hoàng ta, có nguyện ý tiếp nhận quan hệ hợp tác với ta không?

- Bằng hữu của ta còn nói một câu...

Đỗ Trần bắt chước thanh âm một cao thủ thần bí cao ngạo:

- Samar IX đại biểu chúng thần trên trời, mà ta, diệc vị thần.

Như ngươi mong muốn.

Giáo hoàng cười dài.

Đỗ Trần nhân cơ hội nói:

- Bệ hạ, bằng hữu của ta không cầu điều gì, chỉ nguyện mỗi người đều hướng thiện! Mà ta, cũng nghe lời dạy của hắn, hành thiện.

- Bằng hữu của ngươi là thần, vậy lời hắn nói, là thần dụ.

Giáo hoàng bình thản nhìn kỹ Đỗ Trần:

- Giáo đình đang sửa lại thánh giáo pháp điển, pháp điển mới, sẽ gia nhập thêm nội dung mới, tỷ như, thần quyến thiên, đệ tam chương sẽ viết, Đỗ Trần thần nói, phàm là tín đồ của ta, tất hành thiện, hành đại thiện giả, tất được ta chúc phúc. Tín đồ của ta phải làm việc thiện, người làm nhiều việc thiện, tất được ta chúc phúc.

- Hậu ân của bệ hạ, Francis thiệt tình ca ngợi.

Đỗ Trần khom người hô to.

Nhưng giáo hoàng lại lắc lắc đầu:

- Phổ định chúng thần phải do ta cùng hắn ở đương trường quyết định, Francis, mau liên lạc với bằng hữu của ngươi.

Đỗ Trần nở nụ cười:

- Tự nhiên rồi, bệ hạ rất nhanh sẽ thấy hắn...

- Phục hồi thần điện như cũ, Thomas, mang Constantine xuống.

Giáo hoàng cũng cười, nhìn về tuyết lang đang ngủ:

- Andy, nếu Constantine bị bằng hữu của chủ nhân ngươi cầm phế, vậy, ngươi quyết nhiên sẽ không phải nhi tử của Constantine, yên tâm đi, đai biểu chúng thần trên trời, tuyệt sẽ không cho long tộc thương tổn ngươi.

.. Thomas tổ chức nhân thủ tin cậy, tạo thành một cái đại trướng trong điện, tạm thời giấu Constantine đi:

- Lão tử a, cái lỗ tai ta đều muốn chết rồi, lão đại cùng Francis nói nhảm nhiều vậy làm gì?

- Thomas, ngươi chừng nào thì mới có thể thông minh một chút?

Bairu lắc đầu đi tới, trợ giúp Thomas chỉ huy người che dấu đi Constantine.

- Ta sao lại không rõ?

Thomas oán giận nói:

- Lão đại cùng Francis không phải nói nhảm cả ngày sao? Hơn nữa đông một câu, tây một câu nói loạn lên.

- Ai!!!

Bairu bất đắc dĩ thở dài:

- Vừa rồi, giáo hoàng bệ hạ cùng Francis làm một cuộc mua bán, một khoản mua bán rất rất lớn, một khoản có thể ảnh hưởng tới bố cục tương lai tam đại lục.

Thomas trừng lớn ngưu nhãn, nhìn chằm chằm Bairu.

Bairu lắc đầu giải thích:

- Vừa rồi, Francis dụng thực lực của Brook làm vốn, lấy của giáo hoàng không ít chỗ tốt. Sau đó hắn đột nhiên tăng lên, chứng minh sau lưng mình có một cường giả có thể nhất chiêu kích tàn Constantine, bức giáo hoàng nỗ lực càng nhiều… quên đi! Trực tiếp nói cho ngươi kết quả là được.

- Ngươi phải nhớ kỹ! Francis cùng tùy tùng của hắn, cùng với vị Đỗ Trần thần kia, sẽ quy phục sự thống trị của giáo hoàng, ngày thường không tham bái, nhưng xuất sự sẽ tới viện trợ! Hắn, xem như thành một bộ phận của giáo đình, ngày sau sẽ bán mạng cho giáo hoàng.

Thomas sững sờ:

- Francis thật sự làm được sao?

- Đúng vậy, nhưng giáo hoàng bệ hạ phải trả giá cũng không ít.

Bairu tính toán nói:

- Bệ hạ cần lượng kim tệ vô hạn ủng hộ việc kiến thiết thành Duerkesi, hơn nữa, hắn sẽ thừa nhận địa vị chính thống của Đỗ Trần thần, mặc cho hắn truyền bá giáo nghĩa không nguy hại tới thánh giáo.

Thomas nghe cả nửa ngày, cuời nói:

- Hắc, bệ hạ tiền còn nhiều mà, thừa nhận một tiểu giáo phái cũng dễ, xem ra, chúng ta lần này kiếm lớn rồi, chẳng những có được Constantine sống dở chết dở, còn được một vị thần cấp cao thủ ủng hộ! Francis chịu thiệt rồi.

- Francis thật là chịu thiệt! Nhưng, hắn có biện pháp gì sao?

Bairu cười nói:

- Thứ hắn muốn trong mắt giáo hoàng bệ hạ không tính là cái gì, nhưng, thứ này - kim tệ vô hạn lượng, vị trí chính thống được thánh giáo thừa nhận, đối với hắn bây giờ mà nói, cũng là cao không thể hơn được! Muốn, phải nỗ lực thật lớn.

Lạnh lùng cười, Bairu dụng một câu nói tổng kết:

- Đây là quyền lợi, bệ hạ có quyền, có thể làm ra những hành động có hại cho sinh ý của Francis.

Bairu bổ sung:

- Mặt khác, ta vừa rồi nghe ra một điều kiện tiên quyết trong vụ mua bán, là Francis phải để cho bệ hạ thấy Đỗ Trần thần kia, xác thực mà nói, là thấy thực lực của Đỗ Trần thần.

Thomas gật đầu:

- Đúng vậy, không thể để cho Francis là cái thùng rỗng, lão đại là không thấy thỏ không thả chim ưng!

...Trong Thiên Mục thần điện.

Đỗ Trần lại cười trộm, giáo hoàng lão tiểu tử ngươi không thấy thỏ không thả chim ưng có phải không? Nhưng lão tử ta cũng không phải là cái thùng rỗng. Đỗ Trần thần? Rắm thối, tìm một cơ hội cho nguơi gặp Đỗ Tư là được... để cho thánh giáo xuất ra thủ đoạn lừa gạt bọn ngu dân cung phụng, đi giúp bình dân Duerkesi thành, chờ khi trọng kiến xong, bảo giám hẳn sẽ phán định đây là một việc thiện lớn lao! Mặt khác, Constantine mang đến, giáo hoàng một khi dụng Constantine bình tức tràng tranh đấu này, công đức cũng tính cho ta.

Nhưng, giáo hoàng làm sao dùng Constantine bình tức tràng tranh đấu này, cũng đáng giá chú ý a.

Đỗ Trần đang thích thú mơ tưởng, lại có chút cảm thấy kỳ quái - sư phụ Ziege sao còn chưa tới a?

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ỹ:

- Bẩm báo bệ hạ, long thần tự mình dẫn người tới trước cửa khiêu khích, hôm nay bị viện trưởng Ziege ngăn trở ở Nguyệt hồ, xin ngài lập tức phải người tăng viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.