Theo tiếng quát khẽ, một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, băng tuyết hiện ra, Đỗ Trần mặc bạch y múa kiếm, hàn băng phong đao cuộn lên, trong phút chốc, kiếm quang lấp lánh cùng Đỗ Trần hợp làm một, bắn ra ngoài.
Tên đệ tử vọt lên đầu tiên phản ứng cực kỳ mau lẹ, một cước mạnh liền ổn định thân hình, một cước khác lại chợt rung động, Rầm một tiếng, hắn cùng Đỗ Trần trong lúc bùn đất vọt lên cao, lập tức bày ra một đạo tường đất.
Hắn vừa động, Đỗ Trần liền nhận ra, là tường đất phòng ngự thuật trong học viện tứ cấp. Vậy, những hắc y nhân này đều là đệ tử đấu thần đảo rồi!
Hắn cười vang:
- Đồng học, ngươi bỏ học khóa phòng ngự hệ sao!
Đỗ Trần đang bay trên không, đầu vai lách ra. Hóa ra một đạo băng tuyết kiếm quang lập tức xoay tròn, khi đánh trúng tường đất, giống như một mũi khoan xuyên thủng bí pháp phòng ngự của thổ hệ tứ cấp. Nhìn được một đôi mặt hoảng sợ trốn sau tường đất.!
- Trốn học sao lại là một đệ tử giỏi!
Kiếm phong của Đỗ Trần đâm tới đầu vai của đệ tử kia, lật cổ tay xoay kiếm, biến mũi kiếm thành thân kiếm, hàm chứa tứ cấp đấu khí chém mạnh xuống, lại thuận thế gạt ra.
“Ối chà” Một tiếng, đồng học kia đã ngã xuồng, khăn che mặt của hắn cũng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt non choẹt.
Quả nhiên là một đệ tử.
- Lão thiên a, ta nhìn thấy cái gì đây!? Hắn một chiêu đã đánh bại đệ tử xếp thứ sáu năm thứ tư!
Mấy vị đệ tử còn lại kinh hãi không nói lên lời, sao có thể như thế!? Francis rõ ràng chỉ là đệ tử năm thứ tư! Hơn nữa năm nay mới lên năm thứ tư a!
Băng tuyết bay đầy trời, hoàn toàn che mắt bọn họ, trước mắt rõ ràng, chỉ còn lại kiếm phong của thệ tuyết lạnh thấu tới xương …
Người mạnh nhất trong những đệ tử này đã bị Đỗ Trần một chiêu đánh ngã, còn lại bất quá là đệ tử cấp thấp, Đỗ Trần cũng chẳng muốn lãng phí nhiều khí lực trên người bọn chúng. Hai chân chưa chạm đất, mũi kiếm rung lên, thân thể giống như bàn long phi thăng, nhảy lên trên cao, một tay vác kiếm sau lưng, tay còn lại vừa lật, chưởng tâm vọt lên, một đoàn thủy văn tập đạn đã ngựng tụ trong lòng bàn tay!
- Các học đệ, trốn học là không tốt, thật sự không tốt! Nếu không các ngươi hiện tại hẳn là phải biết khom người mà chạy trốn mới đúng!
Đỗ Trần tuân theo thiện dụ, dụng tâm sắp đặt một chút giáo huấn. So với âm thanh còn nhanh hơn, một mảng vân thủy từ trong lòng bàn tay hắn trào ra, giống như một đầm nước sâu bị một táng đá lớn ngàn cân ném xuống. Thủy văn tầng tầng tứ tán, bọt nước bắn loạn, “Rầm Rầm” nổ trên đầu mấy người đệ tử.
Sau khi những người trợ giúp xông ra, Chesini kích động nắm chặt tay, nhưng hắn vừa há một nửa cái miệng còn không kịp phát ra tiếng cười, những đệ tử lao ra ngoài đã bị gạt ngã toàn bộ!
- Cái… cái này…
Hắn nhìn đến ngẩn ra.
Francis nào đâu phải là tứ cấp đấu sĩ trong lời đồn. Thực lực thật sự của hắn. Căn bản đủ khiêu chiến vượt cấp với cao thủ ngũ cấp đỉnh phong a!
Đúng, ngũ cấp cũng căn bản không được tính là cao thủ gì. Nhưng Francis căn bản là hạ địch vượt cấp! Vượt cấp! Trời a, có thể phát ra thực lực của cấp bậc siêu việt … Chẳng lẽ hắn và mình là thiên tài giống nhau!?
Gáy lạnh toát, Chesini đột nhiên ý thức được Đỗ Trần đã biến mất trong tầm mắt. Mà đằng sau có một bàn tay nắm lấy mình.
Đỗ Trần sau khi giải quyết những đệ tử này, lắc mình phóng vào rừng, bắt giữ nguyên hung âm thầm chỉ huy, vừa muốn mạnh tay giáo huấn hắn, bỗng thấy khuôn mặt đứa nhỏ non nớt khờ dại lại ngạo khí vô vùng, liền thu hồi tám phần khí lực trên tay, chỉ ấn lên người.
- Tiểu sư đệ của ta, ngươi bây giờ đã biết quên mất thứ gì chưa? Ngươi căn bản là không nghe ngóng được thực lực chân chính của sư huynh ngươi!
Đỗ Trần cười dài nói.
Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, còn bị người ta cố ý dạy hư, không cần phải nặng tay.
Hơn nữa Đỗ Trần cảm giác được, tiểu tử này trong thân thể mặc dù có một tia đấu khí, nhưng thực sự yếu ớt vô cùng, thật sự sợ rằng nặng tay một chút sẽ đánh chết hắn! Khó trách Mina nói tiểu hỗn đàn này ngay cả một đầu trư cũng không đánh được!
- Tiểu sư đệ, thực lực của ngươi rất là không ổn a!
Đỗ Trần nói, khóe miệng tràn ngập tiếu ý . Năm đó, tam sư huynh hung ác trong ngoài như một khi giáo huấn hắn, cũng chính là mắng mỏ như vậy.
Chesini thực lực chẳng ra gi, nhưng tình tình không nhỏ, khẩu khí càng lợi hại hơn! Hắn cố sức quay đầu, trợn mắt nhìn Đỗ Trần, giận dữ hét lên:
- Ngươi con mẹ nó dám đánh ta!? Ngươi không biết lão tử là ai à!?
Đỗ Trần liền cau mày, tiểu hỗn đản thật này thiếu giáo dục! Lão tử năm đó cũng không láo toét như vậy! Lật tay nắm vạt áo của hắn nhấc lên, “Bốp” Liền cho hắn một cái tát:
- Tiểu tử kia, dám xưng lão tử với ta lần nữa, lão tử cho ngươi đẹp mắt…
- Đẹp mắt cái rắm!
Tiểu tử này liên tục nói lời bẩn thỉu, thân thể bị đấu khí của Đỗ Trần phong tỏa không thể động đậy, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn chửi mắng dữ tợn:
- Mau thả ta ra, nếu không ta kêu phụ hoàng phái thập vạn, không, trăm vạn đại quân chém chết cả nhà ngươi!
Lúc này Chesini mặc dù bạo ngược, nhưng nhìn cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi, trăm vạn đại quân? Hừ! Há chỉ nói có thể khai động sao? Ngây thơ? Khờ khạo? Hay là ngu ngốc đây?
Vì Đỗ Trần hạ thủ lưu tình, những học sinh may mắn còn có thể đứng lên tới vây quanh, sắc mặt không ai là không sợ hãi, vội nói:
- Francis học trưởng, tập kích ngươi là chúng ta, Chesini điện hạ không liên quan đến việc này, ngươi mau thả người ra, có việc gì tìm chúng ta nói chuyện!
- A! Các ngươi thật ra cũng rất trung thành!
Đỗ Trần bị Chesini chửi mắng làm trong lòng nổi giận, tăng thêm đấu khí, bịt miệng của hắn, sau đó quát lên:
- Bọn các ngươi, trong khoảng thời gian này đi theo Chesini, còn làm không ít những việc thương thiên hại lý sao? Hừ, chỉ dựa vào chuyện đêm nay, đã đủ khai trừ các ngươi rồi! Các ngươi quên mất thân phận của ta rồi sao?
Các đệ tử hai mặt nhìn nhau, thần sắc sợ hãi, bị đấu thần học viện khai trừ, có nghĩa là tiền đồ cả đời của họ cũng đều bị hủy diệt! Nhưng … dưới cơn giận dữ của Chesini, bọn họ muốn nói lại thôi!
Nữ đồng học đầu tiên dẫn dụ Đỗ Trần từ sâu trong rừng chạy ra:
- Đừng, Francis học trưởng, chúng ta đều là bình dân của Nanotimor đế quốc, không dám cũng không thể kháng lệnh của vương tử!
Nàng bị cái nhìn chằm chằm phẫn hận của các đồng học cúi đầu xuống, giống như trách mắng đã bán đứng Chesini, nhưng trong miệng thấp giọng nói:
- Chúng ta nếu không nghe Chesini vương tử, hắn nói … hắn nói … hắn sẽ không buông tha cho những người nhà ở Nanotimor của chúng ta!
- Chà!
Đỗ Trần quay đâu lại đánh giá Chesini đang cười lạnh tự đắc trong tay, trong mắt hàn quang chợt lóe!
- Được, nhỏ tuổi như vậy đã biết đem người nhà ra uy hiếp đồng học! Sư đệ tốt của ta!
Chesini bị Đỗ Trần bịt miệng, nói không ra lời, chỉ có thể tức giận trợn mắt với Đỗ Trần, trong mắt tựa hồ sắp phát ra lửa.
Nữ đồng học kia cầu khẩn:
- Francis học trưởng, chúng ta thật sự chưa làm việc gì thương thiên hại lý. Hôm nay, hôm nay Chesini tìm những đệ tử bình dân của Nanotimor nói, nói đi làm một việc, nếu chúng ta không nghe hắn, hắn sẽ đánh tin, để cho quân đội Nanotimor đối phó với cha mẹ thân nhân của chúng ta!
- Thật sự là sư đệ tốt!
Đỗ Trần xua xua tay:
- Các ngươi có thể rời đi, nếu các ngươi bị ép buộc. Vậy ta cũng không truy cứu việc đêm nay nữa!
Thấy các đệ tử do dự không dám rời đi, hắn lại nói:
- Chesini này ta sẽ tự mình giao cho Ziege viện trưởng. Viện trưởng sẽ làm hắn không dám trả thù các ngươi! Việc này, ta hứa!
Các đệ tự hướng tới Đỗ Trần cúi chào thật sâu rồi cùng rời đi.
Đỗ Trần nhìn chằm chằm vào Chesini trong tay, lại thu hồi một chút đấu khí.
Chesini liền liền há mồm chửi:
- Con mẹ…
“Bốp” Đỗ Trần tát hắn một cái:
- Đánh vương tử của một nước. Ừm, cảm giác rất không tệ! Tiểu tử, thành thành thật thật nói, nếu không sư huynh sẽ cho ngươi biết thế nào là hoa đào nở đầy mặt!
Nói xong. Đỗ Trần lại cười, Năm đó Tam sư huynh cũng giáo huấn mình như vậy a…
Chesini từ nhỏ đến lớn được cưng chiều nuôi dưỡng, há từng chịu qua ủy khuất bậc này, hắn hét lớn:
- Ngươi chờ đấy, ta trở về sẽ viết thư kêu phụ hoàng phái binh giết ngươi, còn nữa. Ta, ta sẽ nói cho Ziege, ngươi dám đánh vương tử!
Đỗ Trần bĩu môi cười:
- Quên đi, ta trực tiếp đi tìm sự phụ, tiểu tử nhà ngươi, ngay cả tiếng người cũng không nói! Thật sự thiếu dạy dỗ!
- Con mẹ ngươi mới thiếu …
Bốp! Lại là một cái tát nữa.
- Tiểu tử, ngươi chơi đùa giống với lão tử năm đó! Bất quá…
Đỗ Trần đột nhiên ngửa mặt nhìn lên tinh không, đủ loại chuyện kiếp trước bỗng hiện lên trong đầu, mặc dù sư phụ của kiếp trước đã tạ thế, các sư huynh đệ cũng trở mặt thành thù, chẳng có thân bằng hảo hữu đáng để tưởng nhớ, nhưng dù sao cũng là nơi mình sống hai mươi mấy năm. Chesini tên tiểu tử này, thật sự với mình năm đó rất giống nhau a! Mặc dù đầu óc thật sự không linh hoạt lắm, ngay cả câu hảo hán không để ý đến thua thiệt trước mắt cũng chẳng hiểu!
- Cũng tốt, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi, năm đó sư huynh của ngươi đã chơi như thế nào nhé!
Nói xong, Đỗ Trần đem Chesini ném lên, lại đưa tay vào trong ống tay áo, từ trong không gian trống không lấy ra một sợi dây thừng, cái này làm Chesini nhìn trợn mắt há mồm.
Xe nhẹ quen đường (1), đem Chesini trói lại treo trên cây, Đỗ Trần lại một lần nữa đưa tay vào ống tay áo lấy ra hai tập sách nặng trịch, nhét vào trên ngực hắn, sau đó cười âm hiểm:
- Tiểu tử, ngày hôm qua ngươi nói ta là người lương thiện, nhưng hôm nay sư huynh cho ngươi hiểu được, ngươi sai rồi, thật sự sai rồi, sai rất nhiều…
Chesini còn đang nhìn chằm chắm vào tay áo của Đỗ Trần, nghe vậy sửng sốt. Trong tiếng cành lá reo “xào xạc”, trong gió, giọng Đỗ Trần âm trầm khủng bố, tựa hồ như từ u minh luyện ngục kêu gọi… Lúc này, đêm tối gió to.
- Francis, có gan ngươi dẫn ta đi tìm Ziege, ta muốn nói cho Ziege ngươi ngược đãi ta!
Ước chừng một khoảng thời gian ngắn, Đỗ Trần thực sự vác Chesini đi tới văn phòng của Ziege.
Lão viện trường sửa sang lại thư tịch cùng hành trang, quay đầu lại nhìn bộ dạng hai người, trong lòng mơ hồ biết phát sinh việc gì.
Đỗ Trần bộ dạng xấu hổ:
- Sư phụ, Chesini…
- Sư phụ, sư huynh hắn chẳng phải người tốt a! Hắn căn bản chẳng phải người thiện lương mỹ đức gì!
Chesini bộ dạng cực kỳ ủy khuất, hắn thoát ra khỏi bàn tay của Đỗ Trần, phịch, quỳ gối trước mặt Ziege, ôm đùi Ziege kêu gào:
- Sư phụ, sư huynh hắn đánh ta, hắn dám đánh vương tử của Nanotimor, là muốn kích động đại chiến giữa hai nước a!
Đỗ Trần lại làm vẻ xấu hổ, nhìn Ziege, nhún vai, tựa hồ muốn nói lại thôi, chỉ đành thở dài.
Chesini nước mắt tuôn rơi, với tuổi hắn mà nói, kỹ xảo diễn xuất này đã phi thường kinh điển rồi.
- Sư phụ, đêm nay ta cùng bằng hữu cắm trại trong rừng Thanh Thủy, sư huynh đột nhiên đi tới, hắn, hắn nhìn trúng một vị nữ đồng học trong chúng ta, chúng ta không đáp ứng, hắn, hắn liền …
Ziege thở dài day day trán:
- Chesini, ngươi nói những lời này, chính người cũng thành thực được sao?!
Đỗ Trần ra vẻ hào khí, hừ một tiếng nói:
- Sư phụ, người cứ để cho hắn nói hết đi! Nói không chừng người sẽ tin!
- Francis, việc ngươi làm còn không dám thừa nhận sao?
Chesini căm phẫn kêu to, giống như bị ủy khuất lớn lao:
- Những bằng hữu này của ta đều có thể làm chứng! Hơn nữa, hơn nữa đánh đuổi bằng hữu của ta xong, còn treo ta lên cây đánh, hắn, hắn còn…
- Còn có cái gì chưa nói hết!
Ziege cười khổ một tiếng:
- Ngươi nói Francis đánh người? Sao ta không thấy vết thương nào???
Chesini sửng sốt, thấy Đỗ Trần đứng đằng sau lưng Ziege nhìn mình cười ha ha, hắn vội xé quần áo của mình:
- Sư phụ người xem, đây… A!? Không đúng, hắn rõ ràng đã đành ta, ta bây giờ còn đau!
- Tiểu sư đệ, cho dù đặt điều nói dối cũng làm cho giống thật chứ, ít nhất cũng ngụy tạo vết thương cho mình rồi hãy nói! Đương nhiên nếu ngươi ngụy tạo vết thương thì càng không đúng rồi!
Đỗ Trần bình tĩnh nói:
- Sư phụ, con tự tác chủ trương thay người hứa bảo vệ người nhà mấy đồng học bị tiểu sư đệ hiếp đáp. Người sẽ không phiền lòng chứ?
Ziege gật đầu than thở:
- Con làm tốt lắm, Francis. Có được đệ tử như con, ta thật sự tự hào! Chesini, ngươi trời sinh ngỗ ngược, toàn làm việc sai trái! Thật là nghĩ rằng ta không biết sao! Ngươi không ngờ còn nói Francis đánh ngươi? Tốt, ngươi chẳng phải nói những bằng hữu của ngươi có thể làm chứng sao? Ngươi đưa bọn họ lại đây, ở trước mặt ta, bọn họ nhất định sẽ lời thật nói thật!
Chesini có chút ngẩn người, những đệ tử này tuyệt đối không dám là chứng giả trước mặt Ziege, bất quá đầu óc hắn xoay chuyển cũng nhanh:
- Bọn họ đều không dám tới, Họ bị Francis đánh cho sợ rồi, Francis còn uy hiếp không cho bọn họ nói ra …
Ziege liền bị chọc cười:
- Chesini, ta hỏi ngươi một lần nữa. Những lời ngươi nói đây, ngươi tự minh thành thực được sao?
Chesini càng choáng váng, nhưng lúc này cưỡi hổ khó xuống, thì thào nói:
- Ta tại sao không thành thực, cái này, cài này là sự thật a!
Ziege càng thêm dở khóc dở cười:
- Ngươi có biết Francis là ai hay không? Ngươi tùy tiện chọn một trong ba mươi vạn người ở đấu thần đảo hỏi một câu, xem ai có thể tin “Mỹ đức của thành St. John” lại vô cớ đánh ngươi “Tai họa của thành Pierre”? Còn đi ức hiếp bằng hữu của ngươi?
Đỗ Trần đột nhiên phát hiện ra, lão già ngoan cố đôi khi cũng thật đáng yêu, hắn lại len lén nhìn Chesini cười đểu.
- Chesini, ngươi trước sau đều như vậy, sau lưng người ta đều làm thế, coi ta không biết gì sao?
Ziege tức giận râu dê liền vểnh lên.
- Ta… ta chẳng phải là người tốt, nhưng *** Francis cũng không phải, hắn trước mặt người ta thế này, sau lưng lại thế khác.
Chesini giậm chân tức giận chửi mắng:
- Hắn đợi sau khi các bằng hữu của ta rời đi, lập tức thay đổi bộ mặt, quả thức là một ác ma thập ác bất xá! Chân cẳng đánh ta hơn nửa giờ!
Đỗ Trần thở dài, lùi lại một bước, không ngừng thở dài.
Ziege chẳng buồn nhìn qua nữa:
- Đánh ngươi hơn nửa giờ? Sao ta không thấy vết thương!? Francis trong ngoài bất nhất? Chesini, ngươi hồ đồ cũng phải có giới hạn! Ngươi biết hay không, sáu mươi vạn bình dân của thanh St. John, ba mươi vạn dân bên bờ New Zealand, hơn mười vạn bình dân lao công trên bến tàu đấu thần đảo… lại còn cộng thêm hơn trăm vạn người dân truyền miệng tán tụng Francis! Ngươi cho rằng một tên ác côn thập ác bất xá, có thể che mắt hơn trăm vạn người sao?
Ziege vô cùng tức giận, giơ tay muốn đánh Chesini, nhưng thở gấp vài hơi lớn, hắn thu tay lại, nói với Đỗ Trần:
- Francis, Chesini này là lão hữu năm đó của ta phó thác cho ta chiếu cố, ta hiện giờ có việc trọng đại khác, chỉ có thể giao hắn cho sư huynh con, ta biết con chịu ủy khuất, việc này…
- Sư phụ người không cần phải nói gì nữa, một ngày làm thầy, cả đời là cha, chia sẻ ưu phiền với người đệ tử con nên làm! Hơn nữa Chesini phẩm hạnh xấu xa, nhưng dù sao hắn cũng còn nhỏ tuổi, cái này ngươi làm sư huynh như con cũng có trách nhiệm dạy dỗ.
Ziege thở dài thật sâu, gật đầu nói:
- Nếu Chesini có thể có một phần trăm phẩm hạnh của con, ta coi như cũng có thể ăn nói với lão hữu rồi, nhưng hắn…
- Ngươi, Francis, ngươi *** hỗn đản! Ta liều mạng với ngươi!
Chesini liền tức giận phát khóc, không còn để ý gì nữa lao về phía Đỗ Trần, liền bị Ziege giam trong thủy quyển!
Vừa rồi ở trong rừng Thanh Thủy, Francis đệm trước ngực mình một quyển sách dày, còn dùng gậy to ra sức đánh, còn dùng cái gì, cái gì biện pháp “Phân cân thác cốt” làm cho mình đau dớn không muốn sống, nhưng lão hồ đồ Ziege này sao lại không tin a!
Đỗ Trần nhìn lướt qua thư tịch đã thu dọn cẩn thận trên bàn của Ziege, vội nói:
- Sư phụ có việc lớn bên người, đệ tử không dám quấy rầy người nữa, vậy, con sẽ đem Chesini trở về!
- Con còn nguyện ý tiếp tục dạy nó?
Ziege trợn tròn mắt tam giác, trong lòng thầm than, có đệ tử như thế, thầy còn cầu gì nữa!
Đỗ Trần cung cung kính kính cáo lui, ước chừng đi ra khỏi phạm vi Ziege nghe được, hắn xốc Chesini đôi mắt tức giận đỏ như máu, nhưng không chỗ phát tiết, không chỗ kêu oan. Nháy mắt khinh thường, thấp giọng cười âm hiểm nói:
- Tiểu sư đệ, giờ ngươi đã rõ chưa? Ngươi thật sự quá non nớt, quá đáng yêu a …
Chesini đôi môi run rẩy, hiển nhiên tức giận tới cực hạn, cũng cực kì chán nản nhưng hắn còn có thể thế nào được đây?
- A…
Nghe cẩn thận, tiếng rên này … tựa hồ là tiếng nữ nhân! Trong âm thanh thống khổ còn mang một chút vui sướng, một chút hạnh phúc …
Đỗ Trần sững sờ, đây chính là khu nhà của giáo học ở đấu thần đảo Ôn Tuyền sơn, hai bên hành lang đều là văn phòng của các sư phụ, hơn nữa cách đó không xa là văn phòng của viện trưởng Ziege, có người ở chỗ này… Nói văn nhã một chút, là giấu người đẹp trong lầu vàng?
---------------
Chú thích:
1. Xe nhẹ quen đương: làm việc thành thạo, quen tay