Liên Hoa Bảo Giám

Chương 416: Chương 416: Tinh Thần lực đại đối quyết (Hạ) - Lịch sử của Hải tộc






Tuy mỗi người đều chứa tâm tư riêng, tửu yến vẫn kết thúc trong không khí nhiệt liệt vui vẻ. Hải Hoàng dẫn Đỗ Trần tới trong Nữ Thần cung làm một vòng, lần nay xem xét và nghiên cứu Sainz nhất định sẽ không cho Đỗ Trần nhìn thấy quá nhiều địa điểm cơ mật, bất quá Đỗ Trần cũng có thu hoạch, ít nhất hắn trước khi đi trộm Nữ Thần cung cũng tra rõ kết cấu kiến trúc bề ngoài của nơi đây, còn có mật độ của trú binh Hải tộc ở chỗ này nữa.

Sau khi quan sát nghiên cứu, lại cùng Đỗ Trần “luận bàn” một lần, uy lực của Chỉ Gian Sa vẫn vô cùng mạnh, Hải Hoàng lại bại, nhưng Đỗ Trần cảm giác được, Hải Hoàng đang tiến bộ, hắn nói mình sắp đột phá thập nhật cấp, thật sự không phải là nói khoác.

Bất quá cái này chẳng cần phải lo lắng, đợi Đỗ Trần hoàn thành việc thiện lớn phục quốc, cứu vớt ba trăm vạn nô lệ, Hải Hoàng... Ha ha!

Mới về đến lầu các tạm trú, Goethe cười hì hì bày sẵn ghế cho Đỗ Trần, dâng lên rượu sữa hải mã đặc sản của hải tộc, cung cung kính kính:

- Sư phụ, mời ngài!

Đỗ Trần bê chén rượu lên, xéo mắt nói:

- Tiểu tử nhà ngươi từ khi nào hiểu chuyện như thế này?

- Sư phụ, ta vẫn luôn hiểu chuyện mà! Cái này... một chiêu kia ngài vừa mới đánh bại Hải Hoàng gọi là gì, thật nhiều thật nhiều núi lớn từ trên trời giáng xuống, đem tên hỗn đản Sainz chôn sống a! Hắc hắc, có thể hay không...

Goethe xoa nắn hai tay cười ngượng.

Từ lâu nay quan sát đối với Goethe, làm Đỗ Trần đối với tên đồ đệ này coi như tương đối hài lòng, hắn khẽ mỉm cười, đơn thủ khẽ quét qua trước mặt Goethe, đột nhiên, một chiếc trọng thuẫn xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt Goethe lập tức dán chặt vào không chịu dời ra nữa.

- Một chiêu này của ta là thổ hệ, ngươi học không được, bất quá chiếc thuẫn bài này ngươi mang theo tùy thân, nó chuyên khắc thủy hệ công kích của Hải tộc, bằng thứ này, ngươi ít nhất có thể ngăn một kích trí mạng của Sainz!

Goethe mừng quá kỳ vọng, lập tức bái lạy, xoa vuốt thuẫn bài trong mắt tinh quang trực bốc lên.

- Đa tạ...

- Chớ vội cám ơn, Goethe, ta hỏi ngươi một việc!

Đỗ Trần đi tới cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt xác định nơi trú quân Hải tộc dày đặc trong lòng chảo.

- Hôm nay ta đã gặp rất nhiều tướng lĩnh dưới trướng của Hải Hoàng, bất quá cũng phát hiện được một chỗ kỳ quặc - Hải tộc chưa hề trải qua Vẫn Thần đại chiến, hơn nữa ít có thiên tai nhân họa, vậy.. vì sao cao thủ cửu cấp của Hải tộc ít như thế?

- Đúng nha đúng nha! Bối Bối cũng càm thấy kỳ quái!

Tiểu Bối Bối gật gật đầu.

Goethe vội đến phía sau sư phụ, cười nói:

- Sự phụ, ngài không biết, chuyện này còn có liên quan đến lịch sử và chủng tộc của Hải tộc!

- Ồ?

- Hải tộc chúng ta chủng loại rất nhiều, thọ mệnh cũng không giống nhau. Mượn Cấm hải trọng giáp sĩ của Hải Hoàng mà nói, bọn họ là Ngao vương tộc là Hải tộc có thiên phú và lực lượng mạnh nhất, nhưng đáng tiếc thọ mệnh bình thường của họ chỉ có 10 năm, cho dù bọn họ có tu luyện tới cao cấp đấu thần, thọ mệnh kéo dài gấp mười lần, vậy cũng mới một trăm năm a! Ngược lại, ngài xem lão ô quy Padalecki kia, hắn có thể sống hơn một nghìn năm nhưng thiên phú lại thối nát tới mức không ổn, chỉ có thể luyện tinh thần lực!

Nói rồi, hắn cực kỳ khinh thường bĩu môi, giống như đang trào phúng Padalecki.

Tiểu Bối Bối lại nói:

Padalecki thật lợi hại! Thứ tinh thần lực này không giống đấu khí, có thể hấp thu nguyên tố bên ngoài tu luyện, nó phải dựa vào thiên phú. Thiên phú không được, chỉ có thể dựa vào suy ngẫm tích lũy, hắn có thể hơn một nghìn năm mà như một ngày tu luyện đã rất lợi hại rồi!

Hơn một ngàn năm như một ngày... Xem ra Padalecki này là lão ô quy ý chí phi thường kiên định! Đỗ Trần hỏi:

- Theo ý tứ của ngươi, có thiên phú không có thọ mệnh, có thọ mệnh không có thiên phú, cái này mới dẫn đến cao thủ Hải tộc đột phá thần cảnh rất ít?

Đỗ Trất vuốt vuốt mũi:

- Không đúng sao? Hải tộc nhiều chủng tộc thế, chẳng lẽ lại không có loại vừa có thiên phú cũng có thọ mệnh sao?

Goethe gật đầu nói:

- Có, tỷ như ta và Hải Hoàng đều là Hổ vương sa tộc, chính là đã có thiên phú cũng có thọ mệnh, bất quá sư phụ, ta vừa rồi không phải đã nói sao, trừ chủng tộc ra cũng có nguyên nhân lịch sử...

- Lịch sử thế nào?

- Điều này phải nói từ hậu kỳ Vẫn Thần, dựa theo phương pháp tính lịch của nhân loại, đại khái chừng thời anh hùng, một đời hải vương đó, cũng chính là tằng tổ gia gia Yoda của Sainz đột nhiên chết, đồng thời rất nhiều cao thủ hải tộc thất tung không rõ ràng! Nhưng Yoda chết quá bất ngờ, hơn nữa xương cốt không còn, ngay cả chiếu thư chỉ định người kế thừa cũng không có, kết quả vì tranh đoạt vị trí Hải Hoàng, hải tộc chúng ta chìm vào đại loạn thời gian dài, cho đến bốn trăm năm trước, phụ thân Sainz hoành không xuất thế, mới dựng lại được trật tự của hải tộc... sư phu, ngài nhìn ta nhiều thế làm gì?

Đỗ Trần ánh mắt sắc bén:

- Ngươi nói anh hùng lịch 812? Tháng nào?

Năm này, chính là năm Wolfe chiêm tinh, sau đó đi tới Thiên Khung đại lục hướng Margaret sắp chết mà xin lỗi.

Goethe cười ngượng xoa đầu:

- Ta ta học lịch sử không giỏi... sư phụ, giữa mấy trăm năm Hải tộc biến loạn kia, chẳng những Hải tộc chúng ta chém giết lẫn nhau, nước biển cũng đang biến hóa! Nghe cha ta nói, một đoạn thời gian đó thổ nguyên tố trong nước biển cao vô cùng, ngài cũng biết, hải tộc chúng ta phần lớn là thủy hệ bí pháp, thổ nguyên tố quá cao, tư nhiên đè ép Hải tộc dựa vào nước mà sống, dưới loại hoàn cảnh này, Hải tộc chúng ta cũng rất khó xuất ra cao thủ...

Tiểu vương tử còn đang thao thao bất tuyệt giải thích, tâm tư Đỗ Trần đã không ở trên người hắn nữa rồi.

Anh hùng lịch 812, Wolfe nam hạ Thương Khung, Hải tộc dị biến, Đại Địa Tinh Hoa dẫn động vụ nổ lớn ở đảo Borg, hàm lượng thổ nguyên tố trong nước biển tăng cao áp chế cao thủ hải tộc phát triển...

Nhiều chuyện như thế phát sinh ở cùng một năm, không thể không làm Đõ Trần chìm vào trầm tư!

-------------

Quảng trường đổ nát trước cửa Nữ Thần cung, nô lệ nhân loại đang thu thập đống hỗn loạn sau khi thịnh yến kết thúc, tướng lĩnh Hải tộc đa phần đã trở về hồ nước muối nhân tạo nghỉ ngơi, hoặc là chấp hành quân lệnh hàng ngày, chỉ có Hải Hoàng còn ngồi lại ở thịnh yến.

Nhắm mắt trầm tư, không ai dám quấy rầy hắn, ngay cả nô lệ đang thu thập bàn ghế.

Thống khoái! Vừa rồi Hải Hoàng bị một nhân loại đánh bại, điều này quá thống khoái! Ha ha, hắn đang buồn bực sao? Đây chính là nỗi đau còn chưa qua đi! Những nô lệ hưng phấn nghĩ như thế.

Rất nhiều tướng lĩnh trong Hải tộc cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng Padalecki không cho rằng như vậy, hắn chậm rãi tới sau lưng Sainz, thấp giọng nói:

- Bệ hạ, ngài còn đang hoài nghi mục đích chân chính Francis tới đảo Borg?

Hải Hoàng từ từ mở mắt:

- Đúng vậy, lý do Francis nói tuy là hợp tình hợp lý, nhưng... năm năm rồi, ta tìm được thứ kia năm năm rồi! Bây giờ chính là thời khắc quan trọng, không chấp nhận một chút sơ xuất nào!

Hắn đứng phắt dậy, chắm chú vào lầu các nghênh khách như ẩn như hiện phương xa:

- Padalecki, ngươi phái cấm hải trọng giáp chiến sĩ nghiêm mật giám thị bọn chúng!

Padalecki khẽ nhún người:

- Tuân lệnh… bệ hạ, có cần lão thần đi tra xét bọn chúng một lần hay không?

Sainz lạnh lùng nhin Padelecki:

- Ngươi nói là dùng tinh thần lực mê hoặc bọn chúng, lôi ra bí mật của chúng? Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, hắn hiển nhiên là không tin lão ô quy đủ năng lực làm việc này.

Padalecki nói:

- Thực vậy, một cao cấp đấu thần cho dù là không chuyên tinh thần lực, linh hồn của hắn cũng sẽ theo đấu khí tăng lên cường hoành, Francis một phong hào đấu thần, lão nô cho dù có thể mê hoặc hắn ta, từ trong miệng hắn moi ra toàn bộ bí mật, thì sau khi xong việc hắn cũng sẽ phát giác ra tất cả!

- Ngươi tự biết mình thế là tốt!

Hải Hoàng lạnh lùng nói.

Lão ô quy nói:

- Bệ hạ, nếu như lão nô không lầm, ngài không lo lắng ta mê hoặc được Francis hay không. Mà là lo lắng ta như thế nào không lưu lại dấu vết, đúng không? Dù sao ngài bây giờ còn chưa muốn trở mặt với thần thánh liên minh!

- Hừ! Coi như ngươi đoán đúng rồi! Ta và Francis đều là phong hào đấu thần, tự nhiên rõ ràng thực lực của hắn, bằng vào tinh thần lực cửu cấp của ngươi, căn bản là không cách nào sau khi mê hoặc linh hồn phong hào đấu thần lại không lưu lại một tia dấu vết!

Padalecki cười:

- Bệ hạ ngài nói đều đúng. Nhưng... ta không nhất định đi mê hoặc Francis a, ngài nói đúng không?

Hải Hoàng thần sắc máy động:

- Mục tiêu của ngươi là ai?

- Francis và Brook đều là phong hào đấu thần, tự nhiên bỏ ra bên ngoài, Goethe mặc dù tạm được, nhưng quan hệ của hắn và Francis chỉ là do lợi ích, nhất định không biết bao nhiêu bí mật, vậy chính là... hai đứa con của Francis!

Hải Hoàng suy nghĩ trong chốc lát:

- Không. Padalecki, hai đứa nhỏ này đã dẫn tới chú ý của những người có lòng rồi, Francis ba năm trước thu dưỡng bọn chúng. Lúc đó hai đứa nhỏ này chính là bộ dạng ba tuổi, nhưng ngươi xem bây giờ, Beiermengde và Alex dường như không lớn lên bao nhiêu, cái này nó rõ trên người hai hai đứa này ẩn chứa rất nhiều bí mật, không thể dùng chúng mạo hiểm!

Padelecki thăm dò:

- Vậy chỉ còn lại con tuyết lang ăn ngon lười làm kia...

Sainz trầm ngâm hồi lâu:

- Thần sủng của Đỗ Trần thần giáo ta chỉ nghe qua có một Pamir, đó là tuyệt đại hung thú! Tuyết lang này ngược lại ít được chú ý, Padalecki, đối phó với con tuyết lang này ngươi có nắm chắc không?

Lão ô quy cười:

- Lão nô đã dò xét Andy cẩn thận rồi, lai lịch của con Tuyết lang này là bởi vì Francis này là người vô cùng nhớ tình cũ, hắn từng có một con Tuyết lang là thần sủng, bất quá bị Ma tộc ám hại rồi! Cho nên Francis mới tìm một còn Tuyết lang có hình dạng tương tự, cũng gọi là Andy! Andy này mặc dù ăn ngon lười làm, nhưng khứu giác và cảm giác lực lại vô cùng mẫn cảm, càng thêm trung thành cảnh cảnh, cho nên nó được Francis tín nhiệm, lúc nào cũng mang bên người!

Thấy Hải Hoàng không có phản ứng gì, lão ô quy nói bổ sung:

- Bệ hạ, tinh thần lực của Andy này ta đã tra rõ rồi, thật sự là một con Tuyết lang bình thường, ha ha, vừa rồi bộ dạng của nó ở trên yến hội ngài nhìn thấy không? Quả thật là mất hết phong độ quý tộc của Francis a!

Nhớ tới bộ dạng của Andy, Sainz cũng cười:

- Đúng vậy, tên gia hỏa này cũng không ngờ sinh ra bọ chét, thật là... ha ha, ngươi tự đi tùy thời động thủ, chớ nên lưu lại hậu họa cho ta!

Thần sắc hắn trở nên sắc bén.

Lão ô quy nhún người thi lễ, chậm rãi cáo lui.

Đêm, đám người Đỗ Trần đã ngủ, lúc này, rầm rầm rầm, một trận tiếng đập cửa đánh thức Andy.

- Ta, Chris Andy, là quý tộc tuyết lang có mộng tưởng có khẩu vị, mộng tưởng của ta chính là... giết chết tên hỗn đản quấy rối giấc ngủ của ta! Trời ơi, ta đang mơ đến ngư sí tửu yến đó!

Tuyết lang tức giận nhảy xuống giường, dùng đuôi mở cửa ra, trước mặt là một vị nô lệ nhân loại khuôn mặt thành thật, cơn tức giận phải ra khỏi giường còn chưa tan đi Andy rống to:

- Làm cái gì thế?

Nô lệ bị dọa nhảy dựng lên, run run rẩy rẩy nói:

- Khách, khách nhân tôn quý, Padalecki tổng quản phân, phân phó nói, hắn thấy ngài hôm nay ăn rất nhiều, sợ ngài đêm muốn muốn ăn gì đó, cho nên bảo ta đên hỏi ngài một chút, là có cần gì hay không, hắn cũng sai người chuẩn bị ngư sí tửu yến! (ngư sí = vây cá )

Con mắt Andy sáng ngời, cơn tức giận phải ra khỏi giường lập tức tan thành mây khói:

- Chậc, chậc, vị tiên sinh này, ngài thật anh tuấn... thế tửu yến ở nơi nào?

Người hầu vội vàng nói ra địa điểm, Andy vẫy đuôi, chảy nước miếng:

- Trời ơi, ta đã biết, giấc mộng của ta sẽ luôn trở thành hiện thực...

Chỉ vài bước nhảy khỏi lầu các, bắt đầu chạy tới chỗ tửu yến, bất quá Tuyết lang còn không quên ngẩng đầu lên, hạnh phúc cười ngớ ngẩn, một tiếng soi tru:

- Ca ngợi ánh trăng!

Cũng cùng lúc đó, trên người hắn một con bọ chét nào đó ôm oán hận nói:

- Đêm nay trăng thật lớn a, cười cho gia một cái...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.