Liên Hoa Bảo Giám

Chương 462: Chương 462: Tuyết, hoa






Đỗ Trần nhìn theo ánh mắt Glagins, biết Glagins đang ám chỉ “Sát” cũng tu luyện Phong tuyết Kinh Ức, nhưng lại cố ý hỏi:

- Ah, Các hạ biết những gì?

Glagins giơ chén rượu lên, đợi Đỗ Trần hạ xuống đất mới uống một hơi cạn sạch, cười nói:

- Phong tuyết Kinh Ức, nguyên là từ lãnh chúa Sainz thành bang Kuna của thời đại anh hùng, sau chia thành chính tà hai phái. Trong đó phương pháp tu luyện của chính phái cực kỳ tàn nhẫn, dùng băng hàn cực độ đẩy chính mình vào tuyệt cảnh để hoán đổi lực lượng, người sống sót vạn người có một, còn tà phái bí pháp lại cực kỳ âm độc, người đời bất dung, cho nên cả ngàn năm qua ít có người tu luyện. Năm trăm năm trước, truyền nhân của Phong tuyết Kinh Ức tà phái phải nhập Kinh Ức Cốc tị nạn, từ đó trở đi bộ bí pháp này chỉ lưu truyền trong Kinh Ức Cốc, bị các đời cốc chủ phong ấn.

Đỗ Trần mỉm cười lắng nghe, nhưng trong lòng thấy khiếp sợ Kinh Ức Cốc.

Glagins tiếp tục nói:

- Bất quá nghe nói sáu mươi năm trước, đương kim Kinh Ức Cốc nhị đương gia Thomas không hiểu vì sao đấu khí tẫn tán, bất đắc dĩ tu luyện Phong tuyết Kinh Ức tà phái công phu để hoán đổi lực lượng. Mà hai năm rưỡi trước đây, Kinh Ức Cốc chủ thần bí đã nhận một người còn thần bí hơn làm quan môn đệ tử. Vị đệ tử này thiên phú siêu quần, nếu đi theo lộ số đấu thần thông thường, kiếp này cũng có cơ hội trở thành phong hào đấu thần. Nhưng không hiểu vì sao, hắn lại chọn bí pháp cực kỳ tàn nhẫn - Phong tuyết Kinh Ức chính phái công phu, vạn người sống một để luyện… và cuối cùng hắn cũng luyện thành.

Đỗ Trần trợn mắt lên nhìn “Sát”.

Glagins phá lên cười:

- Gã đệ tử kia sau lại làm sát thủ, một sát thủ thú vị chỉ giết người đáng chết! Hai năm gần đây, hắn chưa một lần thất thủ, hắn được phong sát thủ vương, trong giới sát thủ bài danh chỉ dưới ta. Vì vậy ta có hứng thú với hắn, liền mời hắn đánh một trận trên Thiên Vương sơn, đồng thời nhờ mấy vị bằng hữu khảo sát nhanh lai lịch của hắn. Kết quả… chính là những gì ta vừa nói!

Vừa nói dứt lời, “Sát” lạnh lùng cười:

- Ngươi đã đem ta truy tra hết thảy, vậy ngoại trừ là thiên hạ đệ nhất sát thủ, ngươi còn có một thân phận khác!

Glagins cười mà không đáp.

Hắn đương nhiên là có thân phận thứ hai, Tinh Không chiến thần hậu duệ, người đã pháp định làm kẻ kế thừa một trong ngũ gia Vẫn Thần. Bằng vào hệ thống tình báo của Vẫn Thần ngũ gia, Kinh Ức Cốc mặc dù thần bí, nhưng Glagins muốn điều tra cũng không tính là quá khó khăn!

Nhưng đối với Đỗ Trần, những thông tin trên của Glagins cũng là trân quý. Đỗ Trần cười nói:

- Nói vậy, “Sát” chính là quan môn đệ tử cửa Kinh Ức Cốc đại đương gia, còn tại Đấu Thần đảo chế tạo động loạn chính là… Thomas?

Glagins nhè nhẹ gật đầu:

- Những gì ta biết, ngươi đều đã biết, còn về phần giải cứu băng độc của Thomas như thế nào, đừng hỏi ta, hãy hỏi “Sát”!

- Đa tạ! Nhờ ngươi chuyển cáo tới quý gia tộc, Duerkesi thành ghi nhớ ân tình đêm nay ngươi kể ta nghe một tiểu cố sự!

Đỗ Trần đa tạ xong liền quay sang “Sát” chắp tay:

- Các hạ mặc dù xuất thân Kinh Ức Cốc, nhưng hai năm nay chỉ giết người đáng chết, lại luyện Phong tuyết Kinh Ức chính phái hẳn không phải ác nhân, vậy không biết… có thể chỉ điểm cho ta biện pháp giải cứu băng độc?

Sát trầm mặc trong chốc lát rồi đột nhiên hỏi:

- Nếu ta nói không biết, ngươi có định bắt ta trở về nghiêm hình tra khảo không?

Đỗ Trần sững sờ, hắn đúng là có tâm tư như vậy, nhưng chuyện này nói ra thật không có ý tứ! Đỗ Trần khảng khái nói:

- Francis ta ân oán rõ ràng, các hạ không phải ác nhân. Cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ không dễ dàng bức bách một người tốt hiếm có trong Kinh Ức Cốc!

Sát bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người cao hơn hắn nửa cái đầu - Đỗ Trần:

- Tốt lắm, ta chọn không nói!

Câu này hàm ý, hừ, ta chính là không nói, để xem ngươi làm gì được ta? Vừa rồi ngươi Duerkesi đại công cũng đã nói rõ a, cho dù ta không nói, ngươi cũng sẽ không tìm ta gây phiền toái…

Cái này, cái này thế nào như là tiểu nha đầu làm nũng vậy?

Đỗ Trần thoáng sửng sốt, bước lui về phía sau một bước cười nói:

- Nếu các hạ không muốn nói, ta mà hỏi lại thì là phá hoại quy củ, các hạ xin cứ tự nhiên!

Trong lòng hắn oán hận, ngươi muốn cùng lão tử chơi trò cút bắt sao? Hừ, để Đỗ Tư bám trên người ngươi ngấm ngầm chọn thời điểm hạ thủ, bắt ngươi trở về, ta không tin ngươi không mở miệng!

Đỗ Trần thực sự có đôi chút nóng nảy. Tổn thất do băng độc gây ra thực sự là bao nhiêu còn đang thống kê, nhưng lúc vừa rồi liếc qua, Đỗ Trần tin là có ít nhất hơn một vạn người phải bị đông thành cây băng để bảo vệ tính mạng! Hơn một vạn người không tính là một việc thiện lớn, nhưng lần này không giống những lần trước, bởi hơn một vạn này là đồng học, sự phụ, học viên cùng thời, bạn tốt của Đỗ Trần… cho dù không vì công đức, Đỗ Trần cũng vắt hết óc để cứu bọn họ.

Trong khi Tuyết Cơ cùng Ziege cũng không biết biện pháp giải cứu băng độc, nếu không bọn họ cũng không dùng hạ sách đóng băng cả mấy khu trì hoãn thời gian, cho nên Đỗ Trần bây giờ bám sát lộ tuyến gần nhất - Sát, trong lòng không biết bao nhiêu ý nghĩ ác độc đã quay cuồng xuất hiện!

Sát thấy qua biểu thái nghĩa chính nghiêm từ của Đỗ Trần, suy nghĩ đôi chút lại hỏi:

- Nếu ta không nói, ngươi có thật sự không tìm ta gây phiền toái?

Miệng nói gì hắn cũng chẳng quan tâm, vốn là chưa bao giờ hắn tuân thủ, nên Đỗ Trần cười nói:

- Tiếng tăm của Francis như thế nào, các hạ chưa nghe qua sao?

Sát gật đầu, lẩm nhẩm nói:

- Ngươi quả nhiên là hảo nam nhân thiên hạ ít có…

Rồi hắn đột nhiên thở dài:

- Đã như vậy, ta nói thật với ngươi!

Đỗ Trần có đôi chút sửng sốt, có chút không hiểu cách thức tư duy của “Sát”.

Sát thấp giọng nói:

Bí cập của Phong tuyết Kinh Ức tà phái ta có xem qua, nhưng không nghiên cứu cẩn thận, chỉ biết là để phá giải băng độc của tà phái, lấy chữ “Nghịch” làm đầu!

- Nghịch?

Đỗ Trần trong lòng khó hiểu, nhưng lại thêm một chuyện nghi vấn trong lòng – Sát nói có thể tin tưởng được không? Bất kể hắn nói thế nào, Thomas vẫn là sư thúc của hắn, hắn vì cái gì mà phải nói chân thực phản bội Kinh Ức Cốc sư thúc?

Chữ Nghịch này, Đỗ Trần chỉ dám tin hai thành!

Glagins lại nhẹ nhàng vỗ vỗ trác án, ý bảo đề tài này có thể kết thúc, cười nói với Sát:

- Còn nhớ vì sao tối nay chúng ta tới đây không? Bớt nói chuyện nhảm, động thủ đi! Francis, gần đây nghe nói ngươi đính hôn, đệ muội lại là một mỹ nhân thế gian hiếm thấy, đợi qua trận này, nhất định phải đòi ngươi hai chén rượu mừng!

Nói xong Glagin lãng tiếu không ngừng, cười đùa nói:

- Nếu ngươi không nộp cho ta hai chén mỹ tửu tốt nhất, đến lúc ngày hô lễ, ta nhất định đem ngươi đào hôn.

Nghĩ đến Tuyết Cơ, Đỗ Trần không khỏi lưu lộ chân tình, cười ngọt ngào. Nhưng Sát ở bên không biết bị làm sao, thân thể run lên bần bật, chẳng qua hắn dùng mặt nạ, lại mặc trong giáp nên không thấy được thần thái như thế nào…

Thiên Vương sơn đột nhiên nổi lên nhiều hoa tuyết!

Tháng sáu tuyết bay!

Glagins còn đang cùng Đỗ Trần trêu chọc, còn không chú ý tới Sát, mãi đến khi đầy tuyết tung bay, hắn mới quay đầu lại cười nói:

- Có phải đây là tuyết cảnh do Phong tuyết Kinh Ức tạo ra không? Tuyết bay trắng trời quả thật tuyệt mỹ, chỉ là… thiếu đi chút tinh hà điểm xuyết cho nó!

Nói xong, hai vai Glagins rung lên, hàng ngàn vạn đốm tinh quang từ sau lưng phát ra, nhất thời cùng tuyết cảnh tương giao ánh sáng, đám tinh quang vòng vo trên không, rồi sắc bén đánh úp về phía Sát dường như vẫn còn đang ngơ ngẩn.

Cuộc chiến tranh giành ngôi vị thiên hạ đệ nhất sát thủ bắt đầu!

Đỗ Trần chân đạp Thanh Vân bay lên trên không, ngắm nhìn vạn đạo tinh quang trong lòng không khỏi than thầm một tiếng. Đây chính là kết tinh trí tuệ của một đại gia tộc nghiên cứu tích lũy ngàn năm, chính mình trong thời gian ngắn không thể bắt kịp, tuy nhiên có thể mượn chiêu này để di bổ cho chiêu “Thiện niệm thiên ti tỏa” cũng được. Đỗ Trần quen thói định “Thâu quỹ tích vận hành” của Glagins bí pháp, nên ánh mắt dõi theo tinh quang bay tới đỉnh đầu Sát, đột nhiên cả kinh!

Sát làm sao vậy? Hắn vì sao vẫn chưa nhúc nhích? Choáng váng hay là đang phát ngốc chờ chết?

Glagins cũng phát hiện Sát có chút cổ quái, quát:

- Một vạn ba ngàn tám trăm đạo tinh quang đang bao trùm toàn bộ các cốt xương toàn thân ngươi, hãy chú ý!

Hắn không muốn giết một đối thủ đang thất thần, nên xuất ngôn nhắc nhở!

Sát hét lên một tiếng bừng tỉnh, ngẩng đầu liếc tinh quang đang lao tới nhưng vẫn bất động, như là vẫn đang choáng váng, trơ mắt nhìn quang mang đánh vào thân thể mình, trong tâm Đỗ Trần như cảm giác được ý vị của một cỗ tuyệt vọng…

Oanh long một tiếng, mười đạo quang mang sinh sinh đem Sát nổ thành hằng hà miếng băng phiến!

Hắn thực sự là đã chết?

Đợi chút, là băng phiến, không phải là huyết nhục…

Trong lòng Glagins nhất động, kẻ trước mắt hóa ra chỉ là một tượng băng sống động! Vậy Sát đã chuyển đi đến đâu? Một cơn sát ý từ não hậu kéo tới, Sát đột nhiên xuất hiện sau lưng Glagins, hai tay cầm một thanh băng nhận, nhưng cũng không nhân cơ hội này sấn vào tập kích Glagins - Hắn thực sự đã có cơ hội!

- Ngươi là hàng sát thủ tiền bối, nhượng ngươi một chiêu coi như là lễ! Thanh âm của Sát lạnh như băng nhưng khàn khàn, mà như lại mang chút đau thương thì phải?

Đỗ Trần cảm giác thanh âm của Sát biến đổi có chút quái dị!

Glagins xoay người lại nhìn Sát cười hào sảng:

- Ngươi quả thật không làm ta thất vọng. Nhưng theo ta được biết, trong Phong tuyết Kinh Ức bí pháp của cả chính tà hai phái đều không có một chiêu này của ngươi! Có phải là ngươi tự nghĩ ra không?

Sát nghiến răng nói:

- Đúng vậy. Chiêu này là Phong tuyết Kinh Ức thức một trăm hai mươi bốn - Luyến tuyết!

Trên không trung, mi mắt Đỗ Trần đột nhiên giật giật!

Glagins gật đầu:

- Một chiêu này không tệ! Bất quá ngươi không còn cơ hội lần hai chuyển đến sau lưng ta nữa rồi. Tay phải hắn vung lên, bắn ra một đạo tinh quang về phía Sát, nhưng lúc này hắn đã tập trung vào chân thân của Sát!

Nhưng Sát không vội vàng hoảng hốt, sau khi Glagins ra tay trong nháy mắt đầy trời hoa tuyết đang bay đột nhiên dừng lại, cùng với những tảng tuyết ở trước mặt Sát tụ thành một màn hoa tuyết hình lục giác tăng tốc xoay tít, tinh quang bị hoa tuyết chặn lại, nhưng mỗi một lần hoa tuyết quay tròn là tinh quang lại mờ đi một phần cho đến khi tắt hẳn.

Lúc này không đợi Glagins hỏi, Sát hạ giọng đau khổ nói Phong tuyết Kinh Ức thức một trăm hai lăm - niệm hoa!

Mi mắt Đỗ Trần lại giật giật.

Lúc này, Đỗ Tư thu nhỏ nằm trong liên hoa đã tới Thiên Vương sơn, toàn bộ hai chiêu vừa rồi của Sát đều thu vào trong mắt, đột nhiên “Ô” một tiếng Francis, gã kia là đệ tử của ngươi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.