Liên Hoa Bảo Giám

Chương 236: Chương 236: Vân hải dạ thoại






“Một chữ mời vua, mà không lấy tính mạng các hạ kính phụng quần tinh”. Lá thư này dùng từ ngữ so với vài lần trước hoàn toàn bất đồng, không có sát khí lẫm lẫm, nhưng khí phách không không hề giảm chút nào!

Nhìn thoáng quá lá thư, Đỗ Trần trong lòng nổi lên một tia ảo não cùng may mắn, mình đã quá tin tưởng vào tình báo của Mina rồi, nên không có suy nghĩ bao nhiêu - Mina nói thiên hạ đệ nhất sát thủ chỉ hành động khi hết tháng cũ đầu tháng mới, khi ngân nguyệt thối lui, nhưng đây chỉ là căn cứ vào hành động của hắn trong quá khứ mà phân tích được, ai quy định thiên hạ đệ nhất sát thủ không thể xuất thủ ở giữa tháng.

Vạn hạnh a, thời gian gần đây, cả nhà mình đều ở trên Beirkesy, may thay hôm nay đưa tất cả mọi người đi làm việc thiện rồi, nếu không… Chỉ cần khi thiên hạ đệ nhất sát thủ tới, tiểu Bối Bối còn ở trên thuyền, thì mình phải hối hận đến chết!

Dưới sự tra hỏi của Đỗ Trần, hộ vệ kia kể tỉ mỉ điều trải qua:

- Francis tiên sinh, người kia khắp người tinh quan màu bạc, đột nhiên từ trên trời giáng suống, rơi xuống trên boong tàu Beirkesy, khi các huynh đệ phát hiện, hắn đã dùng đấu khí thôi động thuyền của ngoài rời đi một khoảng rất xa rồi.

Hắn chỉ về phia nam của bến tầu:

- Hắn ta chạy hướng này, bây giờ hải thuyền trong bang đã xuất hải truy kích!

Beirkesy ngày thường neo đậu ở bến tàu phía cực nam của đấu thần đảo, do huynh đệ Hồng Sa bang trong coi - Đỗ Trần từng cứu bang chủ của bọn họ là Pier, cho nên những huynh đệ trong bang thập phần tận tâm.

Đỗ Trần nhìn lá thư lần thứ ba, “một chữ mời vua”, xem ra là vị thiên hạ đệ nhất sát thủ kia muốn nói chuyện với mình rồi! Vậy, không lo hắn chạy xa để mình không tìm được!

- Các huynh đệ đã nhọc lòng rồi, bây giờ còn một việc muốn làm phiền các ngươi.

Tên hộ vệ kia hết sức cơ trí, nghe vậy vội nói:

- Thập Tam gia có chuyện cứ việc phân phó, bang chủ của chúng ta đã nói qua, ngài là ân nhân cứu mạng của người, là giao tình quá mệnh! Tọa thuyền của ngài được huynh đệ chúng ta trông coi bị người ta đoạt mất, nếu như không thể giúp ngài làm tốt công việc, chúng ta còn mặt mũi nào đi gặp bang chủ!

- Ha ha, quá lời rồi!

Đô Trần vuốt mũi suy nghĩ một chút, phân phó:

- Đầu tiên, ngươi đi vào thành tìm Brook đấu thần tùy tùng của ta, kêu hắn lập tức tới đây, sau đó bảo Harry đưa nữ nhi của ta cùng Chesini, các ngươi hộ tống đi…

Hắn vốn muốn nói để Hồng Sa bang chiếu cố cho nữ nhi của mình, nhưng tâm niệm vừa chuyển, Đại tiểu thư Christina của Hồng Sa bang cùng với Anne là tỷ muội đồng tình, để các nàng trông coi nữ nhi của mình chẳng phải là tự tìm phiền toái sao?

- Để bọn Harry tới Đồ Thư quán, vừa lúc Tuyết Ny a di đang nhớ Bối Bối!

Hộ vệ kia lập tức xoay người đi làm việc.

Đỗ Trần chắp tay đứng ở bờ biển, hơi cau mày, sau khi bình an vượt qua đầu tháng không thấy bóng dáng Bác Bì đâu, có trời mới biết hắn lêu lổng nơi nào, bên giờ bên người mình chỉ có thể điều dụng một mình Dịch Cốt… bất quá thế cũng đủ rồi. Sau khi Dịch Cốt tinh tiến, trong tuyệt đỉnh cao thủ đương thời, ngoài trừ giáo hoàng và long thần tuyệt đối sẽ không dễ dàng xuất hiện, có thể dễ dàng thắng hắn chỉ có hai người Roland cùng Bác Bì. Tệ lắm, mình trốn trong Liên Hoa, để Dịch Cốt mang theo mình đào mệnh tuyệt đối không có vấn đề - với tốc độ và kỹ xảo tuyệt vời của Dịch Cốt muốn đào mệnh… sợ rằng cho dù là thiên hạ đệ nhất sát thủ cũng hít bụi không kịp!

Nửa khắc sau, Dịch Cốt lắc mình bay tới, biết được thánh thuyền của Đỗ Trần thần bị cướp mất. Hắn chỉ âm trầm cười lạnh một câu:

- Hắn phải trả một cái giá nho nhỏ!

Một chiếc thuyền nhỏ ngược sóng mà đi, Đỗ Trần đứng ở đầu thuyền, Dịch Cốt đã ẩn mình trong Liên Hoa - nhiều lần thực chiến chứng minh, Dịch Cốt đột nhiên xuất hiện đánh lén so với chính diện giao phong uy lực càng lớn hơn! Chút đấu khí thôi động tuyền chậm rãi tiến đến, dưới bóng đêm, một bức họa tóc vàng áo trắng, cảnh sắc trời tối nước xanh lại phấp phới tráng lệ.

Trên đường gặp được mấy chiếc thuyền của Hồng Sa bang, tình báo họ mang đến, làm Đỗ Trần cười lạnh không thôi, người kia cưỡi Beirkesy lúc nhanh lúc chậm, tựa hồ là cố ý làm người ta truy kích theo, giống Đỗ Trần chuyên rình rập.

Đi về phía đông hơn mười hải lý, bóng Beirkesy xuất hiện tại đường chân trời, khi Đỗ Trần tiếp cận, nó đã dừng lại. Chiến thuyền của Hồng Sa bang rớt lại đằng xa, đã có người chuẩn bị lên thuyền chiến đấu.

- Các vị huynh đệ Hồng Sa, xin hãy dừng lại, tối nay ta với lão hữu hồi tưởng chuyện cũ, một mình lên thuyền là được!

Những bang chúng bình thường này trình độ kém xa Dịch Cốt, Đỗ Trần cũng không muốn để cho người vô tội mất mạng. Hắn vuốt mũi, ngầm lấy ra hai đóa Liên Hoa, thúc thuyền tiến phía trước.

- Thuyền tốt, người hay, có đảm sắc!

Trên thuyền Beirkesy truyền đến một âm thanh hạ thấp kéo dài, giống như long ngâm, lại giống như kiếm rung:

- Vừa rồi ta còn đang nghĩ, ngươi một mình phó ước, còn mang theo thiết giáp chiến thuyền, và cao cấp đấu thần bên người!

Hắn cười sang sảng:

- Nếu các hạ đơn thân phó ước, có thể sánh với một chén rượu ta tự mình điều chế “Tinh Tuyết Hải”, mời!

Đỗ Trần vừa chuyển mình phi thân về phía Beirkesy, đã thấy gió biển lạnh băng trôi nổi lên, một tiếng rít tiến đến, nhưng không ẩn chứa bao nhiêu đấu khí, trong mơ hồ, còn có một mùi thơm ngát của rượu bay vào lỗ mũi.

Ba ngón tay khẽ vặn, nắm lấy đáy chén rượu, dùng nghi lễ quý tộc ưu nhã nhất thưởng thức rượu màu trắng bạc trong chiếc cốc thủy tinh, mỹ tửu tinh quang chiếu sáng đưa đến bên môi, khẽ nhấp một cái:

- Quả nhiên là rượu ngon!

Đỗ Trần ném chén rượu bay trở lại trước mặt người kia, mượn cơ hội đánh giá hắn.

Vị thiên hạ đệ nhật sát thủ chẳng những không giống một tên thích khách tay đầy máu tanh, khí thế âm lệ độc ác, lại càng giống một thi nhân du ngoạn, lịch sự nho nhã! Trên boong tàu hắn đặt một chiếc bàn bằng gỗ đỏ, nửa nằm nửa ngồi, chăm chú mân mê một loạt chén dụng cụ thưởng rượu trắng bạc trên bàn. Hơn nữa hắn còn đeo mặc nạ ánh sao, chỉ có thể nhìn thấy được nửa khuôn mặt tuấn lãng, áo gấm màu đen, mái tóc dài ánh ngân quang buông sau vai, phất phơ cùng gió biển.

- Klap Gins!

Hắn nâng chén báo tên của mình:

- Nhưng ta thích gọi là “Thiên Lý”!

Theo lời hắn nói, trên Beirkesy tinh quang nhảy múa, không ngờ chiếc thuyền lăng không bay lên, hơn nữa càng bay càng cao, trong khoảnh khắc, tầng mây liền xuất hiện trước mặt Đỗ Trần.

Trong lòng thầm nghĩ ngay trên Liên Hoa, Dịch Cốt có thể tùy thời ra tay, Đỗ Trần nhìn phương hướng tầng mây, cười nói:

- Các hạ mời ta tới, là chỉ vì uống rượu trên trời sao?

Kalp Grins cười thản nhiên, nhưng không đáp lời, mà lẳng lặng khống chế Beirkesy chậm rãi bơi trong biển mây!

Chẳng lễ hắn muốn đem mình tới địa phương bí ẩn kia? Đỗ Trần trong lòng nghi hoặc, nhưng có Dịch Cốt trên tay, hắn cũng không cần quá lo lắng.

Một lúc lâu.

- Đương nhiên không chỉ đơn giản là uống rượu! Ta muốn biết một việc…

Hắn nghiêng người nhìn biển mây phía xa:

- Ngươi, rốt cuộc có người trong lòng hay không?

Đỗ Trần thầm sửng sốt, hắn tưởng câu hỏi của Klap Gins sẽ là về cao thủ thần bí được hư cấu kia. Nhưng sao hắn lại lôi ra việc mình có người trong lòng hay không?

- Việc này có liên quan với các hạ sao?

- Đương nhiên có liên quan rồi!

Klap Gins nói thản nhiên:

- Ngươi biết tại sao gia tộc St. Darke muốn làm đại hội kén rể này không?

Đỗ Trần hơi lắc đầu, hoàn toàn không tự mình đoán ra - như thế, hắn mới có thể từ trong miệng Klap Gins biết thêm thứ gì đó!

- Huyết mạch của gia tộc ta phi thường đặc thù, mỗi đời nam nhân chỉ có thể lấy nữ nhân có được chúng thần ân điển, mới có thể tiếp tục duy trì huyết mạch!

Klap Gins phát hiện ra ánh mắt rất quái dị của Đỗ Trần, không khỏi đắc ý cười nói:

- Đừng hiểu nhầm, ta là nam nhân bình thường, có thể tìm nữ nhân. Nhưng chỉ có nữ nhân có được chúng thần ân điển mới có thể sinh hài tử cho ta, hiểu chưa?

Vậy huynh đệ ngươi còn hơn ta! Đỗ Trần bĩu môi.

Klap Gins tiếp tục nói:

- Gia tộc của ta tới đời của ta chỉ có một nam đinh… vì duy trì huyết mạch gia tộc, lão gia tử nhà ta khốn khổ tìm kiếm khắp tam đại lục nữ nhân được chúng thần ân điển… cuối cùng cũng tìm được một người. Đó chính là Francesca!

Đỗ Trần chợt cười:

- Nhưng Francesca đã có hôn ước bên người với ta rồi!

- Đúng vậy. Francesca đã có hôn ước rồi! Nhưng dưới nguy cơ duy trì huyết mạch gia tộc, lễ nghi gì, quy củ gì đều là rắm chó! Cho nên, lão gia tử nhà ta mới mặt dày, làm bộ không biết sự thật Francesca đã có hôn ước bên người, lợi dụng công ước chúng thần hướng tới gia tộc St. Darke cầu thân! Kết quả rất thú vị!

Klap Gins ưu nhã đưa chén mỹ tửu cho Đỗ Trần, lại tự lấy cho mình một chén băng thủy. Tiếp tục nói:

- Gia tộc St. Darke cũng ngại công ước chúng thần không tiện cự tuyệt nhà ta. Nhưng lại muốn tuân thủ ước hẹn với Mayfair phu nhân. Đem Francesca gả cho ngươi. Francis, vì vậy bọn họ nghĩ ra một thủ đoạn không hề cao minh - dựa vào kẽ hở của công ước chúng thần, làm việc nháo nhào. Làm các thiếu gia công tử nối danh thiên hạ đều dính vào, sau đó trong hỗn loạn âm thầm giúp Francis ngươi cưới Francesca!

- Cho nên trên đấu thần đảo gần đây mới có nhiều chuyện như vậy, nhiều thiếu gia tranh đấu với nhau như thế!

Đỗ Trần cười tiếp lời:

- Xem ra, chúng ta coi như là “Tình Địch” rồi, nhưng ta nói rõ ràng cho ngươi, ta sẽ không lấy Francesca!

- Sai, chúng ta không phải tình địch, hẳn phải coi là … nan huynh nan đệ đồng bệnh tương lân! Ài!

Klap Gins cười vang:

- Ngươi không muốn lấy “bà nam nhân” kia, vậy ta muốn lấy nàng sao?

Đỗ Trần kinh ngạc trong chốc lát, lập tức cười to:

- Quả thật là động bệnh tương lân, ta bị trưởng bối của gia tộc St. Darke bức hôn, mà ngươi, bị trưởng bối trong nhà buộc phải lấy Francesca! Ha, cái này thật thú vị, Klap Gins tiên sinh, ngươi bây giờ làm thế nào?

- Vốn là, chuyện này dựa theo lẽ thường, chính là ta ẩn thân trong bóng tối, bỏ công không bỏ sức, nhìn ngươi trong hỗn loạn cưới Francesca! Như vậy, ta cũng có thể ăn nói với trong nhà, mà ngươi thành con rể gia tộc St. Darke, cũng là thành viên của Vẫn Thần. Cho nên chúng ta cũng không thể làm khó ngươi!

Klap Gins trầm ngâm nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần:

- Nhưng kết quả là ngươi lại cự hôn! Điều này làm cho ta căm tức, đã hiều chưa? Trường tranh đấu của các thiếu gia dưới đó bất quá là trò chơi đấu cờ của ta và gia tộc St. Darke, chân chính lấy Francesca chỉ có hai người - Ngươi, hoặc là ta!

Đỗ Trần không chút né tránh đối nhãn cùng Klap Gins, âm thanh cũng trở nên lạnh lùng:

- Cho nên, một khi ta rút lui, ngươi cũng sẽ không muốn lấy Francesca!

- Chính là như thế, chỉ có ngươi lấy Francesca, ta mới có thể yên tâm tiếp tục thưởng thức cuộc sống tốt đẹp! Francis, chúng ta là nan huynh nan đệ, nhưng phải có một người tiến vào vũng bùn Francesca, cho nên, ngươi nói phải là ai đây?

Không khí liền trở nên khẩn trương một chút.

Đỗ Trần lạnh nhạt nói:

- Dù sao cũng không phải là ta, ta có người trong lòng rồi!

Hắn trở nên đề phòng.

Klap Gins gật đầu:

- Ta cũng không phải là ngươi không nói lý, phá hủy mười giáo đường, không hại một người thân! Người nếu là thật sự có người trong lòng, ta sẽ không làm khó nan huynh nan đệ! Nhưng nói thật, ta tra xét ngươi rất lâu rồi… Ngươi thật sự có sao?.

Âm thanh của hắn cũng trở nên lạnh lùng:

- Thái độ của ta chỉ cần một câu là đủ, chỉ cần ngươi chứng minh ngươi thật sự có người trong lòng, vậy ta nghĩ cách khác cự hôn - ta sẽ không làm khó một đôi uyên ương! Nhưng nếu ngươi không hề có người trong lòng, vậy xin thứ lỗi, tại sao ngươi không thể lấy Francesca chứ?

Hai người cùng đứng lên, bạt kiếm giương cung.

- Francis, hãy để ta thấy người trong lòng của ngươi - hơn nữa ta dùng đấu thần huyết thệ mà bảo chứng nàng ta sẽ không gặp phiền toái!

Klap Gins mỉm cười:

- Nhưng ngươi có thể kiếm ra “Nàng” sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.