Bên ngoài, Đỗ Trần đang trình bày đơn giản với Porter trạng thái thân thể của Tuyết Ny, sắc mặt vẫn rất âm trầm, cảm giác trong lòng, giống với khi sư phụ đạo môn kiếp trước của mình thân nhiễm trọng bệnh, sắp buông tay rời bỏ thế giới.
Trên ngực như có một khối đá lớn đè lên, Porter thấp giọng giải thích cho Đỗ Trần bệnh sử của Tuyết Ny, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, một là Đỗ Trần nghe không hiểu tên căn bệnh kỳ kỳ quái quái kia, hai là Tuyết Ny bị bệnh lâu năm tình trạng sớm suy sụp rồi, nếu tự nàng không có cao cấp đầu khí, hơn nữa tinh thông y thuật, sợ rằng sớm đã…
Tóm lại tình huống của Tuyết Ny là thiên mệnh đã cạn, vạn vật trong trời đất này không có cách nào trốn tránh được sinh lão bệnh tử, quy luật đó đang phủ xuống đầu Tuyết Ny.
Lúc sau, trong mật thất truyền đến một tiếng ho khan, Porter vội vàng chạy vào chăm sóc, Đỗ Trần không hề tiến vào, mà thấp giọng hỏi Dịch Cốt vừa tiến đến.
- Có cách nào có thể kéo dài thọ mệnh không?
Dịch Cốt cười bất đắc dĩ:
- Thiếu gia, người cách lục cấp đấu thần không xa nữa, hẳn là đã hiểu được, điểm cuối cùng của con đường đấu thần là vĩnh sinh bất diệt. Trước khi đi tới dược điểm cuối của con đường đấu thần, không một ai có thể vĩnh viễn sống được!
Hắn thở dài mất mác:
- Ta sẽ chết, thiếu gia người cũng thế, thậm chí năm đó tục truyền thần hoàng Prince đã hợp nhất được năm nguyên tố, thống lĩnh thần thánh liên minh chiến thắng Vẫn Thần đại chiến, không phải sau Vẫn Thần đại chiến cũng thọ tàn an giấc sao?
- Vậy sau khi biến thành vong linh, ta dùng thánh khí chuyển hóa nàng thì sao?
Đỗ Trần nói ra, lập tức tự mình vứt bỏ cái tưởng đó - kỳ thực, người chết biến thành vong linh, điều kiện cực kỳ hà khắc - thực sự ngoài tấm thân thiên sứ thực vật, không một ai nắm chắc sau khi chết sẽ biến thành vong linh mà kéo dài cuộc sống. Nếu không mỗi người sau khi chết đều biến thành vong linh, vậy tam đại lục đã sớm biến thành thiên hạ của vong linh rồi, Phillip cũng không cần phí tâm chế tạo đại quân vong linh, những lão tổ mẫu năm đó vì trấn áp Mark Cuban mà chuyển hóa vong linh, cũng cần rất nhiều tướng quân thực vật hệ liên thủ làm phép.
Căn cứ vào lý luận đấu thần, Tuyết Ny là đấu thần hệ kim chúc, với điều kiện trực tiếp biến thành vong linh - đấu thần thực vật hệ nguyên tố hoàn toàn tương khắc, sau khi nàng chết, ngay cả cơ hội biến thành vong linh cũng không có!
Hơn nữa vong linh cũng không phải là vĩnh sinh bất diệt, bọn họ cũng chỉ là dạng năng lượng thôi, cũng có một ngày phải tiêu vong!
- Ài, vĩnh sinh bất diệt… có ý nghĩ gì chứ?
Đỗ Trần đột nhiên lắc đầu thở dài.
Dịch Cốt ngạc nhiên nói:
- Thiếu gia vĩnh sinh bất diệt sao lại không có ý nghĩa chứ? Bao nhiêu năm nay, lịch đại đấu thần truy cầu chính là vĩnh sinh bất diệt a!
Đỗ Trần không giải thích, những lời này, Dịch Cốt không hiểu, mà bất luận kệ nào cũng không hiểu, chỉ có chính Đỗ Trần mới trải nghiệm qua loại cảm giác này - ta không chết, nhưng người thân của ta sẽ chết… Đây chính là bi ai của kẻ vinh sinh bất diệt.
Ở lại Đồ Thư quán một đêm, ngày hôm sau thân thể Tuyết Ny đã tốt hơn một chút, được Porter chiếu cố nàng khôi phục rất nhanh, nhưng nhìn qua, bệnh của Tuyết Ny so với trước kia càng thêm nghiêm trọng.
Đỗ Trần tâm tình trầm trọng trở lại Beirkesy, nhưng theo đó tới một tin tức không tốt. Đại hội kén rể đêm qua không biết vì sao không có kết thúc, cuối cùng không một ai có thể cưới Francesca. Mà Betty và Ropemi cũng theo nhau rời khỏi đấu thần đảo, ngay cả dặn Đỗ Trần một câu cũng không, tựa hồ quên mất một người như hắn.
Đỗ Trần rất kỳ quái. Hắc, ta còn chưa đưa ra người trong lòng, các ngươi sao đã đi rồi?
Hắn không biết, một sự hiểu lầm tuyệt vời đã xảy ra, mà sự hiểu lầm tuyệt vời còn đang tiếp tục. Sau này, nó còn dẫn tới “Hậu quả” còn tuyệt vời hơn, Đỗ Trần hiện tại càng không biết…
Bất quá có thể thoát khỏi dây dưa với hai nhà, Đỗ Trần rất là vui vẻ.
Nhưng hắn cũng chẳng vui được bao lâu, tâm tình thoái mãi của hắn bị một phong thư tiêu diệt triệt để …
Tin không phải do bưu ký mang đến, mà là do một vị quan viên ở lãnh địa New Zealand tự mình mang đến tay lĩnh chủ!
Lúc này đây, quan viên kia đang run run rẩy rẩy dưới ánh mặt bạo nộ của Đỗ Trần:
- Lĩnh, lĩnh chủ đại nhân, ngài không có nhầm đâu, lãnh địa của ngài địch xác biến thành như vậy!
Trời ạ, vì sao mình lại gặp phải cái nhiệm vụ xui xẻo - đem tình hình tệ hại trong lãnh địa trình bày với Đỗ Trần.
- Đáng chết!
Xem qua tình hình trình bày trên bức thư, Đỗ Trần luôn luôn cho ngoại nhân thấy một hình tượng lịch sự nho nhã, hòa ái tự nhiện cũng nhịn không được chửi mắng. Bởi vì trên thư câu đầu tiên là… Lĩnh chủ đại nhân tôn quý, thủ phủ của ngài, có hơn một nửa nhân khẩu của cảng New Zealand trải qua nạn cướp bóc, bình dân tử vong hơn một ngàn, người bị thương không kể xiết, hơn nữa… nền kinh tế trong cảng vừa mới có chút khởi sắc đã bị trở lại nguyên trạng, thậm chí trước cả thủy tai cũng không bằng!
Có thể nói, Đỗ Trần không tiếc mồ hôi xương máu, vì bình dân hai bên bờ New Zealand, hơn mười vạn kim tệ phần lớn bị làm “sạch”.
Đơn giản hơn, siêu cấp việc thiện Đỗ Trần “Để ba mươi vạn binh dân có cuộc sống hạnh phúc” cơ hồ bị người ta chặt ngang lưng, chết từ trong trứng nước.
Trời đất bao la, việc thiện lớn nhất của Đỗ Trần, sao có thể không giận!
Lén nhìn đánh giá khuôn mặt phẫn nộ của Đỗ Trần, viên quan thấp giọng giải thích:
- Đại nhân, ngài biết đó, duyên hải New Zealand luôn có ba vấn đề khó khăn lớn - đạo phỉ hoành hành, thủy tai không ngừng, còn có Ngư nhân quấy nhiễu. Lần này, chính là một lượng lớn Ngư nhân cướp phá thủ phủ của ngài…
- Đủ rồi!
Đỗ Trần vỗ bàn, tức giận nói:
- Quân đội trong lãnh địa làm cái gì? Hải quân đế quốc làm cái gì? Vì sao Ngư nhân ngu xuẩn cũng có thể công phá pháo đài phòng biển của cảng New Zealand, dễ dàng cướp phá trong thành? Còn cơ hồ hủy mất thủ phủ lãnh địa của ta? Chẳng lẽ quân đội của ta và hải quân đế quốc đều là đồ trưng bày phải không?
Viên quan bị dọa tới mức không dám nói tiếp, mặc dù thiện danh của Đỗ Trần dương xa, nhưng là đối với bình dân mà thôi. Thái độ lĩnh chủ đại nhân đối với quan viên nghiêm khắc vô cùng, thậm chí nói là hà khắc. Đỗ Trần sau một lần xử quyết hơn mười tham quan, cũng ban bố pháp lệnh “Kẻ tham ô hơn mười kim tệ giết không tha”, hắn trong lòng quan viên có thêm một danh xưng - lĩnh chủ đồ tề thiếu quý tộc!
Đỗ Trần nén hỏa khí, thấy viên quan này cũng không phải là thân tín xuất thân từ từ thiện cơ kim, liền không kiên nhẫn nói:
- Rốt cục là xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta!
Viên quan cúi đầu nhỏ giọng:
- Mười ngày trước, không biết bao nhiêu Ngư nhân lợi dụng khả năng ẩn dấu khí tức của chúng lẻn vào vào gần bến cảng, đột nhiên làm loạn, khi quân đội bảo vệ bến cảng phát giác hải tộc đánh lén, chuẩn bị phòng ngự thì bọn họ lại phát hiện …
Hắn sắn mặt nhăn nhó.
- Phát hiện cái gì?
Đỗ Trần không kiên nhẫn nói.
- Phát hiện được…. trong lãnh địa của ngài bọn đạo phỉ đã tiềm nhậm trong thành, cùng Ngư nhân nội ứng ngoại hợp, không chế pháo đài phòng biển. Kết quả, kết quả sau nửa giờ cảng New Zealand thất thủ!
Dừng một chút, lén lút xem xét sắc mặt của Đỗ Trần, hắn mau mắn bổ xung:
- Bất quả quân đội của ngài dưới chỉ huy của chúng ta thực hiện nguyện tắc của ngài nhân mạng là quan trọng nhất, bỏ qua tài sản cùng công trình trọng yếu, bảo vệ bình dân triệt thoái, cho nên lúc đó chỉ có không đầy một nghìn bình dân gặp nạn…
Đỗ Trần bị lời bổ sung của viên quan tức đến phát cười, đây là điển hình của việc trốn tránh trách nhiệm hơn nữa còn nhân cơ hội tâng công! Bất quá nếu tình huống theo lời viên quan này nói là thật, vậy sự tình thật sự không hề tầm thường rồi.
- Tình huống Ngư nhân nổi loạn ta có thể hiểu, nhưng những dã thú này trước kia nhiều nhất cũng chỉ cướp bóc thôn trang duyên hải, bắt nhân loại làm lương thực. Nhưng lần này tại sao bọn họ lại tập kích đại quy mô bến cảng, chẳng lẽ hải tộc muốn tuyên chiến với Lanning đế quốc sao? Còn nữa, hải quân đế quốc đâu? Việc này không liên quan đến các lĩnh chủ khác, họ không gửi quân đội chi viện còn có thể hiểu được, nhưng hải quân đế quốc vì sao không bảo vệ lãnh địa của ta? Điều này đã ngươi tra ra rõ chứ?
Viên quan bị hỏi đến cứng họng không trả lời được:
- Cái, cái này, chúng ta đang điều tra!
Thấy sắc mặt Đỗ Trần không vui, hắn cuống quít bổ sung:
- Bất quá hải quân đế quốc giải thích với chúng ta - bọn họ cũng muốn bảo vệ bình dân, nhưng Baergena bệ hạ đối với việc Ngư nhân phương nam làm loạn duy trì chính sách “Kiên Bích Thanh Dã” (vườn không nhà trống ), cho nên gần lãnh địa của ngài căn bản không có bao nhiêu chiến thuyền của hải quân, đợi hạm đội chi viện của hải quân đến, Ngư nhân đã triệt thối rồi…
- Sự thật thực sự là thế sao? Hừ! Baergena bệ hạ đối với sự kiện này có thái độ thế nào?
- Ài, Đại nhân, Ngư nhân làm loạn căn nguyên từ xưa, lần này chúng cấu kết với đạo phỉ trên mặt đất, mặc dù mang đến nguy hại rất lớn, nhưng bệ hạ cũng chỉ có thể trấn an phủ tuất (cho tiền người chết ), ra lệnh cho hải quân đế quốc tăng cường bảo hộ gần cảng New Zealand…
Lời hắn nói rơi vào tai Đỗ Trần biến thành hai ý tứ khác - thứ nhất, Ngư nhân làm loạn với đế quốc nhiều năm, nếu có biện pháp giải quyết, Baergena bệ hạ đã sớm giải quyết rồi.
Thứ hai, Francis ngươi là chủ nhân duyên hải New Zealand, hai chữ lĩnh chủ này là để ngươi thể hiện khả năng, thân là lĩnh chủ, phải phụ trách bách tính trong lãnh địa. Bất quá việc này có chút kỳ quái, cứ phóng tay mà làm, đế quốc sẽ chống lưng cho ngươi!
Đỗ Trần từ trong miệng viên quan hỏi không ra được bao nhiêu tin tức - đây là quan lại cũ trong lãnh địa, bản lĩnh kiếm gái uống rượu ai ai cũng tinh thông, nhưng nói dến quân chính đại sự, bọn họ không tăng thêm phiền toái cho chỗ này đã là tốt rồi.
- Đối với chuyện này, các ngươi thương lượng giải quyết như thế nào? Có ý kiến như thế nào?
Đỗ Trần lại hỏi.
- Chúng, chúng ta hi vọng ngài tự mình trở về xử lý chuyện này, dù sao, lần này tổn thất phi thường lớn, xử lý cũng cần quyền hạn phi thường lờn. Trừ phi là ngài, nếu không chúng ta xử lý sẽ gặp nhiều chỗ không tiện!
Lời nói mặc dù hợp lý, nhưng nghe thế nào, cùng đều là đẩy đống hỗn loạn này cho Đỗ Trần.
- Ừm, ta biết rồi, ngươi có thể lập tức trở về lãnh địa, ta sẽ tự mình đi xử trí chuyện này…
Đuổi viên quan đi rồi, Đỗ Trần không nhìn được chửi mắng vỡ họng:
- ***, cấu kết với đạo phỉ trên đất liền tập kích thành thị nhân loại, Ngư nhân - giống dã thú có thể làm ra chuyện này?
Hắn xoay người hướng ra cửa quát:
- Dịch Cốt, tìm Goethe đang làm việc thiện lại đây, ta muốn hỏi, hải tộc vương tử hắn giải thích như thế nào về việc Ngư nhân của hải tộc hủy đi thủ phủ của lão tử!