Hai cha con thương lượng chốc lát, lại lần nữa quan sát cả tòa huyệt động dưới đất...
Tám trăm binh sĩ hải tộc mang chiến tranh thánh khí, mỗi người ít nhất đều có thực lực trên tam cấp đấu sĩ, con mắt không di chuyển nhìn chằm chằm vào mục tiêu. Một tầng toàn phong bế pháp trận chính tay Hải Hoàng bố trí, ngay cả một tia không khí cũng đừng mong tiến vào, còn có trăm cao thủ cùng mục tiêu liên hệ chặt chẽ, vừa chạm vào mục tiêu bọn họ lập tức sẽ cảm thấy.
Mấu chốt nhất là, hộp thánh khí kia và cây Sinh Mệnh liền một thể, trừ phi ngươi có năng lực cắt đứt cây Sinh Mệnh, nếu không chớ mong mang nó đi.
Thực tế, Đỗ Trần gắng sức có lẽ có thể thử một lần, nhưng cái giá thế nào? Một khi thất thủ, đối diện sẽ là sáu vạn đại quân hải tộc phụ cận đảo Borg! Tiểu thâu thông minh, tuyệt sẽ không chơi loại trò mức nguy hiểm cao!
Cái mũi của Đỗ Trần đều sắp bị nắn đến xanh lét rồi, nhưng hắn cuối cùng cũng chỉ có thể u ám thở dài.
Tiểu Bối Bối nhìn bộ dạng mặt mũi nhăn nhó của ba ba, dẩu miệng buồn bực nói:
- Chơi chẳng vui gì cả! Không nghĩ rằng ba ba cũng có lúc không cách nào trộm...
Đỗ Trần đột nhiên cười, trong mắt tinh quang lóe lên, trong lòng đã có chủ ý:
- Bối Bối, con đường thâu đạo có ba tầng cảnh giới, tầng thấp là móc trộm gần người, bằng nghề trên tay và kỹ thuật tự mình trộm đi mục tiêu. Tầng trung là sắp đặt chính xác, xuất kỳ bất ý, chẳng phí chút sức lấy đi mục tiêu…
Đôi mặt to của tiểu Bối Bối long lanh long lanh:
- Con biết, con biết, lợi hại nhất chính là kẻ trộm làm người ta ngoan ngoãn đem mục tiêu đưa đến trên tay mình! Ba Ba, người nói...
- Đại đạo bất thao qua!
Đỗ Trần đưa ngón cái tay phải quẹt mũi, chỉ về hướng chiếc hộp sắp được mài dũa hoàn tất:
- Đợi bọn chúng mở ra rồi, ba ba khiến chúng ngoan ngoãn đem thứ đó đưa đến trên tay ta!
Tiểu nha đầu nắm lấy bím tóc, cả mặt mê mang.
Chẳng biết vì sao, trong lòng Đỗ Trần sau khi có sắp đặt hoàn chỉnh, đột nhiên thở dài một tiếng.
Hai tay trống không rời khỏi huyệt động, Đỗ Trần uốn người phi thân về phía Beierkesi đậu bên bờ biển, vừa tiến vào khoang thuyền, hắn không khỏi bật cười.
Porter ngực ôm thụ cầm, ngẩn ngơ ngồi ở bên cửa sổ, ánh mắt lạc lõng, không biết đang nghĩ cái gì.
Đỗ Trần đột nhiên xuất hiện sau lực hắn, khe khẽ vỗ gáy hắn:
- Vương tử điện hạ, nghĩ gì đó?
Porter cả kinh, quay ngoắt đầu lại vừa nhìn:
- Là ngươi à? Ta không sao. Chỉ là nghĩ đến tình hình khi còn nhỏ dạo chơi ở chỗ này... việc có gì tiến triển không?
Trong miệng lấy bừa một lý do, nhưng trong lòng Porter lại cay đắng cười thê thảm. Ta nghĩ cái gì? Ta đang nghĩ chủ nhân của lọn tóc trong ngực ngươi rốt cuộc là ai?
Muộn rồi, hết thảy đều muộn rồi...
Không lâu trước đây, ta tự tin giả nam trang trước tiên làm huynh đệ, có thể được trái tim của ngươi. Không lâu trước đây, ta mộng tưởng ngày phục quốc thành công, dùng trường bào nữ vương xuất hiện ở trước mặt ngươi. Không lâu trước đây vị trí nhiếp chính thân vương công quốc Mickey, ở trong lòng ta, trong mắt ta ngươi đã ngồi nhiều lần...
Ài, đáng tiếc một lọn tóc dài kia...
Có lẽ chính ta quá tự tin sao?
Đỗ Trần không biết Porter đang suy nghĩ cái gì, vẫn phấn kích bừng bừng nói ra phát hiện của mình mấy ngày nay. Cuối cùng nói:
- Ta chính mắt nghiệm chứng, nếu không có thứ trong bì giáp, Hải Hoàng tuyệt đối sẽ không thích thống trị đảo Borg! Nói cách khác, chỉ cần chúng ta rút củi dưới đáy nồi.
- Để thứ kia cùng đảo Borg không có quan hệ, như vậy bảo Hải Hoàng buông tha cho đảo Borg, Mickey phục quốc là chuyện thuận lý thành chương.
Nghe được hai chữ phục quốc, Porter trong tâm trạng trăm mối tơ vò cố phấn chấn tinh thần. gượng cười nói:
- Ta hiểu và chấp nhận tất cả suy đoán của ngươi, bất quá... thứ kia không dễ lấy! Tên “Đại đạo” ngươi chuẩn bị “Bất thao qua” như thế nào?
Đỗ Trần vỗ vỗ trán Porter:
- Tiểu tử ngốc, ngươi không phải rất thông minh sao? Tình báo ta đều nói cho ngươi rồi, ngươi còn nghĩ không ra ta muốn làm gì sao?
Đỗ Trần đột nhiên lại thở dài một tiếng, chính là tiếng thở dài này đã nhắc nhở Porter.
Hắn thần sắc máy động, vui vẻ nói:
- Qua mấy ngày nữa chính là tế điện ngàn năm của gia tộc Tucker, Hải Hoàng thân là minh hữu về tình về lý đều phải đi tới dự, mà với mức độ trọng thị đối với lễ tiết của gia tộc Tucker, nghi lễ nhất định vừa thối vừa dài! Vì vậy, trên đảo Borg nhất định Hải Hoàng phải có một thời gian dài rời xa công việc vắng mặt trên đảo, tới lúc đó ngươi có thể trở lại trên đảo... hay, chỉ cần người của gia tộc Tucker chính thức hạ thiếp mời, kế hoạch của chúng ta tức khắc có thể bắt đầu rồi! Nhưng...
Porter cố cười không ra.
- Nhưng ngươi làm như vậy, cần nhân chứng tuyệt đội không có mặt tại chỗ, nhân chứng này, ngươi định dùng Anne hoặc là người khác của gia tộc Tucker sao?
Đỗ Trần cũng thở dài:
- Thế sự vô thường, ai có thể nghĩ rằng, ba năm trước Anne khóc lóc ép ta kết hôn, bây giờ trở thành đại nhân vật của gia tộc Tucker chứ? Ai lại nghĩ rằng, ba năm sau chúng ta mỗi bên vì thứ gánh trên lưng mà câu tâm đấu giác... ha ha!
Cười khổ một tiếng, Đỗ Trần nghiêm sắc mặt:
- Đợi ta trở về, lập tức bảo Dịch Cốt cầm danh sách, liên hệ thủ lĩnh nô lệ trên đảo, ngươi và Lancine cẩn thận một chút, cũng âm thầm liên kết! Lúc tất yếu, quân đội đại tam giác hải vực của Goethe ngầm giúp chúng ta! Ngoài ra ta cũng sẽ liên hệ với Arthur… nếu không ngoài sở liệu, chúng ta sẽ nhất kích thành công!
Hai người lại thương nghị một hồi, Porter muốn nói lại thôi:
- Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện tại nơi này! Ngươi...
Đột nhiên nàng mỉm cười:
- Này, khi trên đường đến đây ngươi còn chưa trả lời ta một vấn đề, lọn tóc trong ngực ngươi rốt cuộc là của ai?
Đỗ Trần sửng số, cười khổ lắc lắc đầu:
- Là huynh đệ thì đừng hỏi nữa... ngươi nên cẩn thận nhiều hơn, Bối Bối, chúng ta đi thôi!
Là huynh đệ thì đừng hỏi nữa?
Ngươi cho ta một cái đáp án như vậy?
Porter ngơ ngẩn gẩy đàn, pang, tơ bạc giống như của dây đàn đứt ra...
Thời gian như nước chảy, cuộc sống bình dị cứ thế trôi qua, đảo Borg nhìn như gió êm sóng lặng nhưng ẩn chứa cuồng phong bạo vũ, thủ lĩnh trong di dân Mickey đã âm thầm sắp đặt với Porter, Đỗ Trần cũng đã làm ra vẻ đàm phán với lão ô quy, chỉ là Đỗ Trần không hiểu, thủ lĩnh trong đám di dân Mickey vì sao sau khi gặp mình lại vô cùng tôn kính? Cảm giác tôn kính có điểm qua mức, ánh mắt bọn họ không giống sự cảm kích đối với người giúp họ phục quốc, ngược lại giống như kính sợ đối với quốc vương...
Thật là kỳ quái!
Thời gian năm ngày thoáng một cái đã qua, cuối cùng tình huống không ngoài dự liệu Đỗ Trần đợi tới rồi - giữa trưa hôm đó, ngoài khơi phương đông của đảo Borg xuất hiện hai chiếc thuyền lớn tử kim sắc, cờ xí lôi điện trường kích giống như tuyên bố với trời đất, chúng ta thuộc về gia tộc Tucker.
Chỉ chốc lát sau, một đội người hầu lễ phục màu đen, bao tay màu trắng chỉnh tề đi tới lầu các trụ sở của Đỗ Trần.
Đỗ Trần sớm đã nhìn thấy liền xuống lầu đi ra nghênh tiếp, khi nhìn thấy đầu lĩnh... hắn ngây dại.
Tóc dài màu vàng, váy màu tím, tiểu thư quý tộc ưu nhã ung dung đẹp đẽ cao sang... chính là Anne, nàng nhún người cười:
- Bạn học cũ, ta tới đón ngươi tới thành Emerald dự lễ!
Đỗ Trần đáp ứng lời mời, trước vài ngày lễ điển kia sẽ có người chính thức hạ thiếp mời, hơn nữa long trọng nghênh tiếp, đây đều là lễ nghi quý tộc, cũng đều trong ý liệu của Đỗ Trần. Nhưng hắn không nghĩ rằng, người đến chẳng ngờ là Anne!
- A a, bạn học cũ, nàng bảo một người quản gia tới là được rồi, tại sao tự mình đến?
Anne cười nói:
- Đỗ Trần thần giáo hai năm nay ở Einstein đại lục danh như gió thổi, nếu là chỉ phái một quản gia đến, chẳng phải là mất lễ phép của nhà Tucker của chúng ta sao?
Đỗ Trần cười hỏi:
- Anne tiểu thư đến đây đón ta, vậy nghênh tiếp Hải Hoàng tới dự lễ không biết là ai?
- Là a di của ta, phu nhân Betty, hôm này người đang ở Nữ Thần cung thương lượng chút việc vặt với Hải Hoàng. Đợi lát nữa sẽ đi chiếc thuyền khác, chúng ta sẽ gặp mặt ở thành Emerald!
Anne nhìn thấy đám người Brook toàn bộ đều xuống lầu gác, kỳ quái nói:
- Xem ra các ngươi chuẩn bị toàn bộ đều đi dự lễ rồi? Không lưu lại vài người ở nơi này tiếp tục đàm phán với Hải Hoàng sao?
Anne ở tận thành Emerald, lại biết trên đảo Borg đang đàm phán, tình báo của nhà Tucker thật sự lợi hại a! Đỗ Trần vuốt mũi nói:
- Cái gì nên đàm phán đã đàm phán xong rồi, chúng ta chuẩn bị từ thành Emerald trực tiếp trở về Einstein, không trở lại đảo Borg nữa!
- Ồ?
Đôi mắt màu xanh da trời của Anne hiện lên vài tia quang mang khác thường, nàng cười:
- Tất cả mọi người đều đi, đây thật sự là vinh hạnh của gia tộc ta! Chúng ta trước tiên lên thuyền, ngài định đi thuyền của nhà ta, hay là Beierkesi?
Không đợi Đỗ Trần trả lời, Anne cười nói:
- Không biết ta có thể đi lên Beierkesi nhớ lại một chút việc thời học sinh ngày xưa hay không đây?
Đỗ Trần trong lòng căng thẳng, nha đầu này cố ý lên thuyền của ta là ý gì?
Không chỉ có Đỗ Trần sửng sốt, những người hầu đi theo Anne cũng ngẩn ra:
- Tiểu thư, như vậy với lễ tiết không...
- Ta chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh cùng bạn học cũ nói chuyện xưa không được sao?
Trong mắt Anne lóe lên quang mang sắc bén:
- Các ngươi không cần đi theo ta, tự khai đại thuyền đi trước dẫn đường!
Đám người hầu hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể gật đầu, nói đến bước này, Đỗ Trần cũng chỉ có thể nhún người cười, mời:
- Nếu đã như vậy, là vinh hạnh của ta! Anne tiểu thư... Mời!
Hai người sóng vai, cùng đi tới bờ biển, leo lên Beierkesi, nhưng thủy thủ trên thuyền lại thiếu đi hai người - Lancine và Porter, bọn họ lưu lại trên đảo Borg, chuẩn bị kế hoạch bí mật phục quốc!
Đợi sau khi Dịch Cốt xử lý một chút chuyện vặt cáo biệt với Hải Hoàng, Beierkesi chầm chậm rời khỏi bến tàu.
Gió biển hiu hiu, tử kim sắc đại thuyền Anne mang theo ở phía trước dẫn đường, Beierkesi theo ở phía sau, Đỗ Trần và Anne sóng vai đứng ở đầu boong tàu, tiểu Bối Bối hiểu ý đem tất cả mọi người rời đi.
Đi được mười phút, hai người không ai mở miệng trước, Đỗ Trần cảm thấy có vài phần xấu hổ, cười nói:
- Năm đó, chúng ta lần đầu tiên ra ngoài du học cũng là tình hình bây giờ, bất quá lúc đó Demis giáo thụ đang phơi nắng, Cem câu cá, buồn cười nhất là Jason còn tính toán giá trị ngư nghiệp…
- Ta không muốn nghe những cái đó!
Anne đột nhiên cúi đầu nhẹ giọng ngắt lời Đỗ Trần:
- Francis, ngươi hẳn là nhìn ra, ta cố ý đi thuyền của ngươi tuyệt không phải vì nhớ chuyện cũ chứ? Giữa bạn học cũ với nhau, hà tất làm ra vẻ thế?
Đỗ Trần cười xấu hổ.
Anne nhìn lên bầu trời, tay vịn lan can phiền muộn thở dài, mặc cho gió biển thổi tung mái tóc dài:
- Ta đi Beierkeisi, chỉ làm muốn tìm một hồi không có quản gia người hầu đi theo, tự do hít thở gió biển... ngươi sẽ không ngại chứ?
Đỗ Trần ảm đạm nói:
- Ta hiểu, khi lớn lên, trên vai chúng ta phải đeo quá nhiều thứ rồi, tự do mất đi cũng đã quá nhiều...
- Đúng vậy! Ngươi còn nhớ Avril không?
Anne chợt hỏi.
Đỗ Trần mím chặt môi:
- Đương nhiên nhớ kỹ, bất quá đã hơn một năm không có tin tức của nàng ta, hơn ba năm không gặp rồi! Lần trước nghe được tin tức của nàng, chính là sau đại thắng Tinh Hà, khi ta và thủ tướng Antoine đi đàm phàn, nàng ta bây giờ có khỏe không?
- Năm đó... sau việc kia, ta và Avril đồng bệnh tương lân, trở thành bạn tốt, một tháng trước ta còn gặp nàng ấy!
Anne cười thần bí:
- Bất quá bây giờ nàng ta đã không còn ở Đấu Thần học viện nữa, cũng không ở đế quốc Lanning...
Đỗ Trần nghi hoặc nói:
- Vậy bây giờ Avril đang ở đâu?
Nhưng Anne lại lắc đầu, khéo léo cười một chút, cho đến lúc này, Đỗ Trần mới mơ hồ tìm được bóng dáng của nữ hài tử nhu thuận rời nhà đi ra năm đó:
- Nha đầu ngốc đó nói, nàng ta sẽ thực hiện lời hứa năm đó với ngươi, tóm lại khi ngươi gặp lại Avril, ngươi sẽ kinh ngạc lớn!
Đỗ Trần bây giờ lấy làm kinh hãi! Avril còn nhớ kỹ lời hứa năm đó sao!
Ba năm rồi…
Không đợi Đỗ Trần hỏi tới, Anne thay đổi đề tài:
- Lần trươc thấy bên người ngươi có rất nhiều người hầu, rất nhiều lời không thể nói, Francis, bây giờ ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?
- Xin mời!
Anne cười cười, đối mắt màu xanh da trời nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đỗ Trần cùng màu với nàng, chậm rãi nói:
- Ta bây giờ là đấu khí và tinh thần lực song trọng lục cấp đấu thần! Tự nhiên hiểu được nhiều thứ hơn trước, ví như... ký ức của ta bị người khác động tay chân!
Đỗ Trần cắn chặt răng, tới rồi, theo thực lực tăng lên của Anne, cái vấn đề này vốn không cách nào tránh được! Helen đáng chết, di chứng năm đó ngươi lưu lại rốt cuộc cũng bạo phát rồi!
Anne thấy Đỗ Trần né tránh ánh mắt của mình, nhún vai:
- Vật đổi sao dời, ta bây giờ không muốn truy cứu trách nhiệm bất kỳ ai, hệ thống tình báo của nhà ta đã đánh giá, có người ở trong ký ức của ta lưu lại sự kính sợ và sùng bái đối với ngươi, loại cảm giác này chuyền hóa thành tình yêu, mà việc này hẳn là không liên quan đến ngươi, bởi vì ngươi cự hôn rồi, cũng chằng từ điểm này kiếm lấy lợi ích gì, ngược lại làm cho gia tộc của ta không vui...
Đỗ Trần lẳng lặng nghe, trong lòng lo lắng bất an, nhanh chóng tính toàn ý tứ chân chính của Anne.
- Ta muốn hỏi ngươi, năm đó lý do ngươi cự hôn là ngươi đã có người trong lòng, câu đó của ngươi... là thật sao?
--------------------------
Chú Thích:
Phủ để trừu tân (Rút củi dưới đáy nồi)
Kế “Phủ để trừu tân” là bớt lửa dưới nồi, ý nghĩa là giải quyết trên căn bản một vấn đề, chủ ý không cho nó phát ra (bớt lửa cho nước khỏi trào).
Khi có một việc đã bùng nổ ra rồi thì tìm cách làm cho nó dịu đi, không để nó tiếp tục ác liệt.
Chỗ diệu dụng kế “Phủ để trừu tân” là không nghe thấy tiếng, không nhìn thấy hình, vô cùng như trời đất, khó hiểu như âm dương, khiến cho kẻ thù rơi vào kế của mình mà họ không biết.Cái đức của người quân tử không thể không cho thiên hạ biết, nhưng cái mưu kế của trượng phu không thể không giấu thiên hạ
Kế “Phủ để trừu tân” lúc nào cũng là kế rất âm độc, lớn mang hiệu quả lớn, nhỏ có hiệu quả nhỏ.