Lúc Vân Bỉ Khâu và Lý Liên Hoa ăn mì, Quách Họa đang khổ sở suy nghĩ về địa đạo trong Bách Xuyên Viện. Có một chuyện mà gã nghĩ mãi không thông:
Người trong địa đạo bị tưới dầu toàn thân, bốc cháy, trên người nổi đầy
nốt phồng nên da mới bị tước rách, vậy dầu từ đâu mà ra? Gã tìm kiếm
trên dưới địa đạo cả mười lần, vẫn không tìm thấy chảo dầu ở chỗ nào.
Nếu không có chảo dầu, vậy dầu từ đâu mà có? Phụ Nam Phi mất kiên nhẫn
đứng trên gọi gã mấy lần, nhưng Quách Họa vẫn không nỡ rời đi, cho tới
tận khi sắc trời tối sẫm, Phụ Nam Phi bỏ đi rồi, gã vẫn cầm đuốc lần sờ
trong địa đạo.
Mặc dù Quách Họa chẳng thông minh nhưng tuyệt đối
không phải kẻ dễ nản chí, trong suốt mấy canh giờ tìm kiếm, gã đã tìm
thấy một thứ mà bọn Kỷ Hán Phật không tìm thấy. Đó là một thứ bị cháy
đen to bằng một bàn tay người, Quách Họa nhận thấy nó không phải hòn đá
bởi vì khi gã giẫm lên, nó rất mềm. Lúc Quách Họa đang ngẩn người nhìn
thứ mình nhặt được thì sau lưng có tiếng nói:
- À…
Quách Họa giật mình, quay phắt người lại, hai tay bày tư thế Ác Hổ Phác Dương (*).
(*): Hổ rình vồ dê
- Là người hay là ma?
Người đứng sau gã cũng giật mình kinh hãi, quay ngoắt người lại theo Quách Họa, ngó quanh ngó quất.
- Ở đâu? Là người hay ma?
Quách Họa thấy bộ dạng đó của hắn thì thở ra, thu thế lại.
- Lý Liên Hoa!
Kẻ không biết đứng sau lưng Quách Họa từ bao giờ kia chính là Lý Liên Hoa. Thực ra Vân Bỉ Khâu vừa rời khỏi, Lý Liên Hoa đã chui ngay vào địa đạo
này, kiểm tra lại một lượt cái nơi ban ngày hắn đã muốn kiểm tra nhưng
lại không tiện, có điều không ngờ Quách Họa lại đăm chiêu suy nghĩ vì
một cục than, đúng là khiến hắn khâm phục.
- Này! Lý Liên Hoa, Lý tiên sinh… - Quách Họa gọi. – Sao tiên sinh lại ở đây?
- Sao ngươi cũng ở đây? – Lý Liên Hoa mỉm cười.
Quách Họa sờ đầu.
- Ta xuống tìm chảo dầu.
- Ta cũng vậy. - Lý Liên Hoa nghiêm túc đáp.
Quách Họa hoang mang.
- Nhưng không tìm thấy.
- Đừng nói chuyện này vội. Sau khi quay về, Kỷ Hán Phật đã bắt đầu kiểm
lại quân số, tìm xem có kẻ nào mất tích trong Bách Xuyên Viện hay chưa? – Lý Liên Hoa nói.
Quách Họa gật đầu.
- Đại viện chủ lập
tức kiểm tra rồi, không có đệ tử nào trong viện mất tích cả, chỉ có một
nha đầu làm việc trong nhà biếp biến mất từ mấy hôm nay, có lẽ về thăm
nhà một chuyến.
- Thế thì lạ thật đấy, lẽ nào đây chính là nha đầu giúp việc trong nhà bếp đó? – Lý Liên Hoa lấy làm lạ.
Quách Họa hoang mang lắc đầu.
- Không biết nữa.
Lý Liên Hoa giật lùi tới vị trí buổi sáng nhìn thấy người chết. Lùi được
mấy bước, hắn tỉ mỉ quan sát dấu vết dưới đất, lẩm bẩm tự nói một mình:
- Bếp… buổi sáng ở đây có đặt một bếp đựng chảo dầu, có hai người gặp
nhau ở đây, người đứng ở vị trí của ta giơ chân đá, - Hắn bắt chước đá
một chân về phía trước – khiến chảo dầu đổ xuống đất, dầu chảy bắn lên
người đối diện, người đó ngã, dầu chảy ra cửa bắt lửa cháy lớn, đường
thoát của “ta” bị bịt, bèn quay người chạy ra đầu kia của địa đạo…
Quách Họa nghe mà gật đầu lia lịa.
- Ta cũng nghĩ thế.
Lý Liên Hoa thở dài.
- Thực ra ta chỉ đang nói bừa mà thôi…
Quách Họa ngẩn người, đầu óc gã vốn hỗn loạn giờ lại càng rối như bòng bong.
Lý Liên Hoa đi đi lại lại quanh địa đạo vài vòng, Quách Họa cầm đuốc
theo sau hắn.
Là kẻ nào đã giết cô gái này tới bốn lần? Ngực nàng bị một thanh kiếm dài lưỡi sắc mỏng đâm một nhát, trán lại đập vào đâu
đó gây ra vết thương không nhỏ, tay phải bị chặt từ cổ tay, còn bị tưới
dầu thiêu chết, tuột mất một lớp da. Kẻ nào đối xử tàn nhẫn với nữ nhân
như thế? Cây đuốc trên tay Quách Họa khua khua ở cửa địa đạo một lúc,
mấy viên đá vụn rơi xuống suýt thì rơi xuống đầu Lý Liên Hoa khiến hắn
gật mình nhảy sang bên tránh.
- A di đà phật… - Đột nhiên thấy
một viên đá rơi xuống cục than mà vừa rồi Quách Họa nhìn chằm chằm, hắn
hỏi bằng giọng kỳ lạ. – Đây là cái gì?
Quách Họa đáp:
- Hình như là một bàn tay…
Lý Liên Hoa giật nảy mình.
- Tay gì? Bàn tay bị chặt đấy à?
Quách Họa gật đầu.
- Bị dầu chiên rồi.
Lý Liên Hoa hít ngược một hơi. “Bàn tay” đã bị dầu chiên co quắp giống như đang nắm thứ gì đó, hắn nhặt hai cành cây khô bị gãy dưới đất thò vào
bàn tay khều khều, thứ bàn tay đó nắm khiến hắn dựng hết lông mai. Trầm
ngâm một lúc, hắn thận trọng thu “bàn tay” đó đặt vào góc địa đạo, đón
lấy bó đuốc trong tay Quách Họa soi xung quanh, thấy trên vách đá có rất nhiều dấu vết, có vài vết đã mờ, rất nhiều vết chỉ là do tiện tay vạch
lên, vẽ gà vẽ vịt, nhưng có một câu được viết lặp lại hai lần, chữ xiêu
vẹo, rõ ràng là người không học hành nhiều viết, đó là bốn chữ “Ái Hỉ
Sinh Ưu”(*)
(*) Yêu ghét sinh buồn phiền.
- Quách đại công tử, ngươi có thể mời người nào trong Bách Xuyên Viện quen biết cô nương này xuống nhận xem có phải cô ấy không? – Lý Liên Hoa ngẩn ngơ nhìn bốn chữ “Ái Hỉ Sinh Ưu” kia. – Sau đó hỏi xem sư phụ trong bếp ăn của Bách
Xuyên Viện hôm qua và hôm nay, ba bữa trong Bách Xuyên Viện ăn những gì?
Quách Họa đột nhiên nhớ ra một chuyện:
- A Phát nói hôm qua nó nhìn thấy một nữ quỷ chỉ có nửa người trong này, Vương đại tẩu và A Phát chắc biết A Thụy.
Lý Liên Hoa gật đầu.
- Tối nay Phương trượng Vô Liễu mời ta tới ăn cơm…
Quách Họa hoàn toàn chẳng nghi ngờ.
- Ta sẽ tới Phổ Độ Tự tìm tiên sinh.
- Ta có thể ở trong bếp… - Lý Liên Hoa áy náy.
Quách Họa kiên định:
- Ta sẽ tới bếp tìm tiên sinh! – Rồi quay người bỏ đi.