“A…” Nhạc Mai Song bị những động tác điêu luyện
kích thích đến toàn thân nổi gai ốc, gương mặt hồng lên, cất tiếng rên
rỉ khe khẽ trong lòng Âu Dương Bạc Ngữ: “Muốn, tất nhiên là muốn, nhưng
Tiểu Phong, Tiểu Lộ vừa mới…”.
“Đừng nhắc đến hai đứa nghiệt chủng đó nữa, bọn
chúng có phải con đẻ của anh đâu!” Âu Dương Bạc Ngữ phẫn nộ, khuôn mặt
đỏ cả lên.
“Cái gì? Bọn chúng không phải của anh với chị…” Nhạc Mai Song hết sức kinh ngạc.
“Thật ra, bọn chúng là chị em nhặt bên ngoài về đấy. Chị em không thể sinh con.”
“Cái gì?”
“Việc này, anh và chị em đã giao ước rồi, vốn dĩ định sống để bụng chết mang theo, nhưng nào ngờ…”
“Bạc Ngữ…” Nhạc Mai Song ôm chặt lấy Âu Dương Bạc Ngữ.
“Muốn an ủi anh không? Đêm nay anh ở đây đợi em!” Âu Dương Bạc Ngữ vốn chỉ định hôn lên môi Nhạc Mai Song, nhưng người
đàn bà bị “phòng không” đến tám năm nay lại đáp trả quá cuồng nhiệt…
…
Ở một nơi khác, Hàn Cốc Liên sắc mặt trắng bệch,
nằm trên giường ngủ rất sâu. Lam Úy lo lắng đứng trực một bên. Đêm qua,
sau khi Chung Quỳ đi khỏi, Cốc Liên về phòng vốn định xem động tĩnh của
Dụ Dâm, nhưng bỗng nhiên mặt mũi tối sầm, lăn ra ngất xỉu.
“Úy Úy!” Đang ngủ say, Cốc Liên đột nhiên mở choàng mắt.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng lo, muội cảm thấy rồi!” Lam Úy
lập tức đỡ Cốc Liên đang muốn ngồi dậy: “Con Dụ Dâm lại đang rục rịch
gây chuyện đấy!”.
“Úy Úy, đưa gương cho ta.” Cốc Liên chỉ xuống chiếc gương đặt trên bàn trang điểm.
“Tỷ tỷ, có cần muội xem thế nào không?” Lam Úy đưa gương cho Cốc Liên, nhìn vẻ yếu mệt của cô với vẻ lo lắng.
“Không cần đâu, muội đừng lo cho ta, ta không
sao.” Dường như nhìn thấy nỗi lo lắng của Lam Úy, Cốc Liên xoa đầu cô
bé: “Ta chỉ là nhất thời bất cẩn, sử dụng pháp thuật quá mức mà thôi,
không có gì to tát cả, một thời gian nữa sẽ hồi phục thôi”.
“Tỷ tỷ!” Lam Úy ôm chầm lấy Cốc Liên: “Muội sợ,
Thiên sư nói tỷ chỉ còn bốn năm dương thọ, tỷ mà không còn nữa thì muội
biết làm sao”.
“Yên tâm, Úy Úy, kể cả khi ta thật sự phải đi, ta cũng sẽ sắp xếp cho muội đâu vào đó rồi mới đi được.” Cốc Liên cũng
vòng tay ôm lấy Lam Úy: “Nhưng dù sao đến lúc đó còn tận bốn năm nữa, ta vẫn còn thời gian để dạy dỗ muội thành ngang tầm với các tiên nữ trên
Thiên đình”.
“Tiểu thư, tiểu thư dậy rồi sao?” Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng vào tiếng Tiểu Hương.
“Úy Úy, muội đi xem Nhạc Mai Song thế nào, lát
nữa hãy quay lại nhé.” Cốc Liên vội vàng giấu chiếc gương xuống dưới
gối, đưa mắt ra hiệu cho Lam Úy.
“Vâng, tỷ tỷ.” Ánh sáng xanh lóe lên, Lam Úy vụt biến mất…
…
Đại tiểu thư Hàn gia Hàn Cốc Liên bệnh nặng, tin
này trước buổi trưa đã nhanh chóng truyền khắp dinh thự Hàn gia. Đám
người hầu kẻ hạ thi nhau bàn tán, vài người biết chuyện xấu mặt của Âu
Dương gia lại càng to mồm hơn. Có người nói thiếu gia và tiểu thư Âu
Dương gia đã biến thành ác quỷ ám đại tiểu thư nhà này, lại có người bảo đất nhà họ Hàn vốn đã nặng âm khí, thậm chí có người còn nói Hàn Ấu Kỳ
đã làm chuyện thất đức gì khiến trời cao báo ứng lên Hàn Cốc Liên…
Hàn Ấu Kỳ vô cùng phiền não: Một là vì thi thể
của Âu Dương Nghi Phong và Âu Dương Nghi Lộ hiện tại vẫn còn trong quan
tài, bắt buộc phải nghĩ cách nhanh nhanh đem chôn. Hai là phải lo chạy
chữa cho bệnh tình của Liên Liên. Tuy bác sĩ nói chỉ là trúng gió, không có gì nghiêm trọng, nhưng kể từ khi biết chuyện, Nhạc Mai Song liền ở
trước mặt ông khóc lóc ầm ĩ cả một buổi sáng, nhất định đòi đến thăm
Liên Liên. Có sự hiện diện của người ngoài nên Hàn Ấu Kỳ cũng khó nói,
đành phải đồng ý. Ba là trong phủ bây giờ có nhiều lời đồn đại, cũng may chỉ lưu truyền nội bộ, nếu việc của Âu Dương Nghi Phong và Âu Dương
Nghi Lộ mà đồn ra ngoài thì…
Bước chân gấp gáp hơn, Hàn Ấu Kỳ tiến về phía dãy phòng dành cho vợ chồng Âu Dương Bạc Ngữ. Ông hít sâu một hơi định thần rồi mới gõ cửa phòng.
“Bạc Ngữ, Mai Đình nghỉ có tốt không?” Hàn Ấu Kỳ vừa bước tới đẩy cửa vừa cất tiếng chào hỏi.
“Ồ, cô ấy nói gặp ác mộng, nhưng khi tôi hỏi mơ
thấy gì thì cô ấy bảo không nhớ được nữa!” Âu Dương Bạc Ngữ mời Hàn Ấu
Kỳ vào phòng.
“Ấu Kỳ đến đấy à?” Nhạc Mai Đình đang nằm trên giường, vội vàng ngồi dậy.
“Chị, sức khỏe vẫn tốt chứ ạ?” Hàn Ấu Kỳ tiếp tục hỏi han: “Có cần mời đại phu tới khám không?”.
“Không cần phiền vậy đâu, tôi không sao.” Nhạc
Mai Đình dùng khăn lụa chấm chấm khóe mắt: “Ấu Kỳ, Tiểu Phong và Tiểu Lộ cậu định thế nào? Bạc Ngữ vừa nói Tiểu Phong cũng…”.
“Anh chị, như em tính, việc này không thể công
khai, rốt cuộc thì cũng là anh em loạn luân, để lộ ra ngoài sẽ thành dễ
nói chẳng dễ nghe.” Hàn Ấu Kỳ im lặng quan sát hai vợ chồng ngồi đối
diện: “Ý của em là chúng ta nên mai táng một cách kín đáo, thần không
biết quỷ chẳng hay, người khác có hỏi thì bảo hai cháu đi nước ngoài
rồi, hiện tại không phải rất thịnh hành vụ đó sao, sẽ chẳng ai nghi ngờ
gì đâu”.
“Cứ như vậy đi!” Âu Dương Bạc Ngữ tỏ vẻ tán đồng, nhưng vẫn còn chút lo lắng: “Chỉ là… những người hầu trong phủ của cậu
liệu có đồn chuyện ra ngoài?”.
“Cái đó anh chị yên tâm, trong phủ của em đều là
người thật thà, lát nữa em đem ít tiền bịt miệng họ là xong ngay! Còn ý
chị ra sao?”
“Cũng chỉ còn cách đó thôi.” Nhạc Mai Đình miễn cưỡng gật đầu…
Vậy là, vài ngày sau, di hài của Âu Dương Nghi
Phong và Âu Dương Nghi Lộ đã được chôn cất một cách vội vã, tiếp đó Hàn
Ấu Kỳ bỏ ra hai trăm đồng đại dương nhằm bịt miệng toàn bộ đám người làm trong phủ.
Sự vụ xem ra đã xong xuôi, nhưng trong mắt Hàn Cốc Liên, một vấn đề khác vẫn còn đang tiếp diễn…
13
Hồ sen về đêm cực kỳ tối tăm và yên tĩnh, ánh
trăng rải trên những chiếc lá sen một màu nhợt nhạt. Mọi thứ đều có vẻ
hết sức bình thường, song cái khung cảnh tự nhiên này trong mắt Cốc Liên lại trở nên vô cùng ô uế.
Từ phía xa, tiếng bước chân chầm chậm đi tới, rồi một bóng người xuyên qua cánh cổng đầy ánh trăng bên cạnh, tiến về phía hồ sen.
“Tiểu Song, Tiểu Song, em ở đâu…” Âu Dương Bạc Ngữ thấp giọng gọi.
“Bạc Ngữ…” Giọng nói mềm mại quyến rũ thấu đến
tận xương đáp lại, từ trong bóng tối Nhạc Mai Song thân mặc váy voan
trắng, mặt hoa da phấn bước tới, dáng vẻ mềm yếu như thể gió thổi cũng
bay, đang tựa vào thân một cây tùng gần đó.
“Tiểu Song, anh đợi thời khắc này đã tám năm rồi, hôm nay cuối cùng cũng đạt được ước nguyện.” Âu Dương Bạc Ngữ vội vã
kéo Nhạc Mai Song vào vòng tay mình, cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi
môi đỏ mọng mềm mại của người tình.
“Ư… Bạc Ngữ…” Nhạc Mai Song kích động thở gấp…
Trên mái nhà phía xa, Hàn Cốc Liên nở nụ cười
khinh thường nhìn Mai Song, lạnh lùng đánh giá đôi gian phu dâm phụ đang đắm chìm trong mê đắm.
“Tỷ tỷ, sao hôm nay Nhạc Mai Song muốn đến thăm tỷ, tỷ lại không chịu gặp?” Lam Úy đứng bên nghiêng đầu thắc mắc.
“Bởi ta ghét cô ta, từ khi cô ta còn là Mai Hoa
tiên nữ, ta đã không thích rồi, sau này cô ta đầu thai làm người, ta lại càng ghét hơn!” Hàn Cốc Liên cau mày.
“Ồ…” Lam Úy hiếu kỳ ngắm nghía Nhạc Mai Song ở phía xa: “Tỷ, cái gọi là ‘tình cảm’ ở loài người là gì vậy?”.
“Úy Úy, ta muốn muội nhớ kỹ, trên thế gian này
thứ đáng sợ nhất không gì hơn lòng người, muội vĩnh viễn không bao giờ
biết một khắc nữa nó sẽ thay đổi ra sao.” Cốc Liên nhìn Lam Úy: “Cho nên không được phép phát sinh hứng thú với cái gọi là ‘tình cảm’ ở loài
người, bởi ‘tình cảm’ chính đến từ lòng người, mà lòng người là thứ
không đáng tin cậy nhất”.
“Muội nhớ rồi.” Lam Úy gật đầu: “Con Dụ Dâm này chính là đang lợi dụng tình cảm của loài người phải không tỷ?”.
“Chính xác! Dụ Dâm thời kỳ đầu ký sinh trên thân
thể không có bất kỳ động thái nào, nó sẽ lén lút thăm dò tư tưởng của
người được ký sinh, tìm ra mặt yếu, rồi từ từ tiến hành cám dỗ và định
hướng, khiến người đó cuối cùng cũng tiếp cận mục tiêu nó chọn. Thường
thì lúc này mặt đen tối trong người bị ký sinh sẽ phát huy lên cực
điểm.” Hàn Cốc Liên giơ tay vẽ hình một đóa hoa sen: “Nhưng muốn buộc nó rời đi thật ra cũng rất dễ…”.
Bàn tay khẽ lật một cái, dấu hình hoa sen ngay
lập tức bay thẳng xuống phía đầm sen nghe “ùm” một tiếng, làm nước bắn
tóe lên đến hơn ba mét, tạo thành một trận mưa trút xuống đầu hai kẻ
đang gian díu bên hồ, khiến họ ướt sũng từ đầu đến chân.
“Á…” Nhạc Mai Song thét lên, vô thức lùi ra khỏi Âu Dương Bạc Ngữ: “Cái gì vậy, cái gì rơi xuống đó vậy?”.
“Không biết nữa!” Âu Dương Bạc Ngữ mò mẫm ra phía bờ hồ ngó xuống dưới: “Có khi từ trên trời rơi xuống cũng nên!”.
“Bạc Ngữ, em nghĩ có khi hôm nay thôi đi, em có
cảm giác bị lén theo dõi, bất an lắm.” Nhạc Mai Song run lẩy bẩy: “Em về trước đây”.
“Để anh đưa em về!” Âu Dương Bạc Ngữ rõ ràng cũng bị hiện tượng quái dị này làm cho sợ chết khiếp, liền vội vã cùng Nhạc
Mai Song rời khỏi hồ sen.
Đúng vào lúc bọn họ quay lưng, từ trên tay Nhạc
Mai Song, một con trùng nhỏ mảnh như sợi tơ chầm chậm thả mình tuột
xuống nền đất, trong khi hai người không hề biết đến sự tồn tại của nó,
cứ chạy xa dần…
…
“Úy Úy! Đó là Dụ Dâm đấy.” Cốc Liên hai tay chắp lại bay vọt lên không, Lam Úy cũng làm theo.
“Tỷ tỷ, Dụ Dâm chỉ nhỏ xíu vậy thôi hả?”, Lam Úy ngạc nhiên hỏi.
“Tất nhiên là không! Kết giới sương mù khai mở!”
Hai bàn tay chắp lại của Cốc Liên bỗng dang ra, trong chớp mắt, một màn
sương mù bay về phía đầm sen và vây chặt lấy cái đầm: “Úy Úy dùng Cửu âm hỏa diễm đốt nó đi!”.
“Vâng, tỷ tỷ!” Lam Úy hai tay bắt chéo, lật lên
trên, một chuỗi những đốm lửa xanh sẫm cực lớn vù vù bay đi, từng đốm
hình cầu hướng về phía Dụ Dâm trên nền đất mà bùng tới.
Tiếng “Ú u…” vang lên, con Dụ Dâm bị Hỏa diễm bao vây, thân hình vốn nhỏ xíu bỗng chốc phình to với tốc độ chóng mặt,
chẳng bao lâu một con giòi trắng kích cỡ còn lớn hơn cả đầm sen xuất
hiện, chiếm hết hơn nửa không gian bên trong kết giới.
“Trời!” Lam Úy giật bắn mình: “Tỷ tỷ, thế quái nào mà nó to đến thế?!”.
“Úy Úy, nhìn thấy mắt nó chưa? Làm mù mắt nó
mau!” Ngón trỏ và ngón út hai bàn tay Cốc Liên bắt chéo vào nhau, miệng
lẩm nhẩm thần chú, ngay tức khắc từng dải từng dải ánh sáng màu xanh lam từ đầu ngón tay chiếu về phía Dụ Dâm, nhanh chóng quấn tròn từng vòng
quanh thân thể to béo của nó. “Thu!” Cốc Liên thét lên một tiếng lớn,
những dải xanh lập tức siết chặt, thắt thân thể Dụ Dâm thành từng khúc
nần nẫn.
“Ú u…” Dụ Dâm gào thét, quằn quại điên cuồng.
“Úy Úy! Ta không giữ lâu được nữa, mau làm mù mắt nó rồi dùng Hỏa diễm đốt đi! Nhanh!” Cốc Liên chống đỡ với vẻ vô cùng
gắng sức.
“Vâng!” Lam Úy để vận sức ở mức cao nhất, hàng
vạn ngọn lửa như mưa lao về phía Dụ Dâm, trong chớp mắt thiêu đốt dữ dội thân thể con quái. Dụ Dâm điên cuồng quẫy đạp trong ngọn lửa, khiến
những dải sáng xanh cũng dập dờn như múa.
Bỗng một dải sáng bắt đầu vụt tắt, Hàn Cốc Liên
cố gắng duy trì sự cân bằng, nhưng vẫn bị nghiêng trái nghiêng phải theo sự chuyển động của dải sáng.
“Úy Úy, nhắm vào mắt nó, đúng rồi! Bắn nhanh!”
Cốc Liên hét một tiếng lớn, Hỏa diễm trong tay Lam Úy biến thành cây
kim, đâm thẳng vào mắt Dụ Dâm.
“Ú ú…” Toàn thân Dụ Dâm lung lay ầm ầm, lăn lóc
lộn nhào trên mặt đất, cái đuôi vừa dài vừa to liên tiếp quét những
đường ngang giữa không trung.
“Úy Úy tránh ra!” Cốc Liên cúi mình tránh được cái đuôi của Dụ Dâm.
“Tỷ tỷ, làm thế nào bây giờ?” Lam Úy sợ hãi, vừa
nhảy nhót tránh né vừa la hét, mắt không rời khỏi cái đuôi khổng lồ đánh thẳng về phía Cốc Liên đang đứng cũng chẳng vững: “Tỷ tỷ! Mau tránh
đi!”.
“Á!” Nghe thấy tiếng gào của Lam Úy, Cốc Liên mới chú ý đến cái đuôi kia đang quất về phía mình. Đã quá gần rồi, không
còn cách tránh được nữa! Cốc Liên nhắm chặt mắt đợi cú quất nghìn cân…
Đúng vào lúc đó, một bóng người từ trên trời bay
vút xuống, một tay đỡ lấy Cốc Liên ôm chặt vào lòng, tay kia cầm kiếm
chém mạnh xuống chiếc đuôi vĩ đại của Dụ Dâm. “Phựt” một tiếng gọn gàng, cái đuôi kia bị chặt đứt thành hai.
Thấy có người ôm chặt mình, Cốc Liên từ từ mở to
mắt. Vừa nhìn rõ người trước mặt là ai, cô có chút chán ghét, vội đẩy
người ấy ra.
“Hạo Đan cung chủ?” Hàn Cốc Liên lùi ra sau rơi
xuống ngay trên một cây bách, còn Lam Úy thì trốn sau lưng cô, tay níu
chặt vạt áo người phía trước một cách bất an.
“Lam Liên tiên tử, lâu rồi không gặp!” Hạo Đan mỉm cười, nhưng cây kiếm trong tay thì lại vung mạnh chém lìa đầu Dụ Dâm.
“Cốc Liên rất cảm tạ ơn Cung chủ cứu mạng.” Tuy
là đang cảm ơn, song ánh mắt Hàn Cốc Liên lại lạnh như băng: “Không biết Cung chủ lần này giáng thế vì lẽ gì?”.
“Ha ha…” Trên khuôn mặt điển trai của Hạo Đan
xuất hiện nét cười rạng rỡ: “Cốc Liên, cô yên tâm. Không phải ta đến
giành nội đan với cô đâu.” Tay Hạo Đan khẽ khua lên, chỉ trong nháy mắt, thân thể kềnh càng của Dụ Dâm bỗng bốc thành hơi nước tan đi mất, để
lại một hạt châu trong suốt như pha lê: “Đây chính là nội đan của Dụ
Dâm, vật quý nhất trong tam giới, nay cực kỳ hiếm trong toàn cõi, nghe
nói nuốt nó vào có thể gia tăng ba trăm năm pháp lực!”.
“Đúng vậy!” Hàn Cốc Liên giơ tay chộp lấy, hạt châu bay thẳng vào lòng bàn tay cô: “Cho nên Cốc Liên phải đem nó cho Lam Úy!”.
“Liên hoa yêu cốt đời thứ sáu phải không?” Hạo
Đan nhìn về phía Lam Úy: “Ừ, cô giáo dưỡng thật không tệ, vừa ra đời
được bốn năm, pháp lực đã cao thế này, chỉ là…”.
“Cốc Liên chỉ còn bốn năm dương thọ, việc này Cung chủ biết chứ?” Cốc Liên nhìn thẳng vào Hạo Đan.
“Đúng, ta biết.”
“Cốc Liên khẩn cầu Cung chủ nhận lời! Sau khi Cốc Liên chết, xin ngài hãy nhận Lam Úy lên Thiên đình, vốn cô bé đã thuộc
về trên ấy rồi!”
“Muội không đi, muội muốn ở lại trần gian đợi tỷ!” Lam Úy ôm chặt Cốc Liên hét lớn.
“Im miệng! Lam Úy, trước mặt Cung chủ không được thất lễ!” Cốc Liên giận dữ mắng Lam Úy.
“Vâng tỷ tỷ.” Lam Úy lẩm bẩm, có vẻ cực kỳ tổn thương.
“Xin Cung chủ hãy nhận lời!” Cốc Liên kính cẩn thi lễ.
“Được! Ta nhận lời cô!” Nói xong, Hạo Đan quay
người bay thẳng lên không trung về Thiên đình, trong làn gió chỉ còn lưu lại một tiếng thở dài khe khẽ…
14
Bệnh tình của Hàn Cốc Liên càng nặng thêm!
Cốc Liên vốn chỉ trúng gió thông thường, nhưng
chẳng biết vì sao chỉ qua một đêm sức khỏe bỗng cực kỳ suy yếu, khiến
Tiểu Hương sợ đến mức trời còn chưa sáng đã vội vã chạy đến đập cửa
phòng Hàn Ấu Kỳ. Nghe tin bệnh tình của cô con gái cưng trở nặng, Hàn Ấu Kỳ bèn hoảng hốt phái người đến phòng khám mời thầy thuốc giỏi nhất
tới.
Vừa sáng sớm, căn phòng nhỏ của Hàn Cốc Liên đã
đầy chật người. Hàn Ấu Kỳ lo lắng túc trực bên giường, nhìn thầy thuốc
bắt mạch, không ngừng hỏi han hết câu này đến câu khác. Còn Âu Dương Bạc Ngữ và Nhạc Mai Đình thì đứng một bên an ủi Nhạc Mai Song lệ tuôn như
mưa suốt từ đầu đến giờ.
“Căn bệnh này của tiểu thư nói ra cũng kỳ lạ.” Vị thầy thuốc già đứng dậy: “Dường như do hao tổn thể lực quá mức, lại
thêm trúng gió, nhưng cũng có khả năng do thay đổi thời tiết, cơ thể
không thích ứng kịp gây nên, tôi kê đơn thuốc này, cứ uống trước xem
đã”.
“Cảm ơn! Xin mời sang bên này…” Hàn Ấu Kỳ bước qua một bên, lệnh cho quản gia đưa vị thầy thuốc già đi kê đơn bốc thuốc.
“Liên Liên…” Nhạc Mai Song lao đến bên giường,
khóc lóc nắm chặt lấy đôi tay con gái vẫn nằm li bì trên giường: “Liên
Liên, con mà có mệnh hệ gì thì mẹ cũng chẳng sống nổi nữa…”.
“Em gái, đừng nói vậy, Liên Liên sẽ không có chuyện gì đâu.” Nhạc Mai Đình bước tới đỡ Nhạc Mai Song dậy.
“Tôi thấy cô bé Liên Liên này thể trạng yếu ớt,
cần phải nghỉ ngơi nhiều, chúng ta không nên ở đây làm phiền cô bé nữa.” Âu Dương Bạc Ngữ cũng đứng bên cạnh khuyên giải.
“Mai Song, anh chị nói đúng đấy, chúng ta ra
ngoài đã!” Hàn Ấu Kỳ bước tới đỡ Nhạc Mai Song, vừa dìu vừa kéo vợ ra
ngoài phòng: “Đi nào, đi nào, chúng ta ra phòng khách nói chuyện”.
“Tôi…” Nhạc Mai Song vẫn muốn nói gì, nhưng đã bị kéo tuột ra ngoài mất.
Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh. Sau khi lo lắng
giúp Cốc Liên tém lại mép chăn, chắc chắn rằng cô bé nhất thời sẽ không
tỉnh giấc, Tiểu Hương cũng quay người đi ra ngoài sắc thuốc. Từ trong
không trung, Lam Úy nhẹ nhàng hiện hình, bàn tay bé nhỏ khẽ khàng vuốt
má Cốc Liên, đôi mắt mở to ánh lên vẻ lo lắng và sợ hãi.
“Tỷ, bao giờ tỷ mới tỉnh lại?” Lam Úy bò vào
giường cuộn mình nằm bên cạnh Cốc Liên: “Úy Úy sợ, Úy Úy không lên Thiên đình đâu. Úy Úy muốn ở cùng tỷ”. Lam Úy áp mặt khẽ cọ vào mặt Cốc Liên. Nhưng, vào giờ khắc đó, Cốc Liên không hề cảm thấy bất cứ điều gì, cô
đang đắm chìm trong giấc mơ xưa cũ…
…
“Thích Ca Mâu Ni, Thích Ca Mâu Ni!” Trong hồ bảo
liên trước ngai Phật Tổ, một đóa sen màu xanh lam rất lớn đang chuẩn bị
hé cánh. Đài hoa to bằng bánh xe, có đến hàng nghìn cánh hoa. Ở giữa
nhụy hoa, một bé gái với mái tóc xanh lam nhạt bay lên rồi lượn vài vòng giữa không trung: “Thích Ca Mâu Ni, hôm nay ngài giảng kinh gì?”.
“Cốc Liên, ngươi lại vô lễ với Phật Tổ rồi, không phải đã nói rất nhiều lần rằng phải gọi Phật Tổ sao?” Đức Quan Âm ở bên hé miệng cười.
“Nhưng ngài chính là Thích Ca Mâu Ni mà!” Cô bé
nhìn Quan Âm vẻ không phục: “Con gọi ngài là Thích Ca Mâu Ni thì có gì
không đúng!”.
“Ha ha…” Như Lai Phật Tổ ngồi phía trước bật cười thành tiếng: “Dù sao, Quan Âm tôn giả, người trong Phật giới ta vốn dĩ
cũng chẳng để tâm mấy chuyện xưng hô tôn kính nữa là Cốc Liên vốn không
phải người trong Phật giáo, thôi đừng kỹ lưỡng quá!”.
“Vâng, đệ tử xin lĩnh giáo.” Quan Âm cúi mình thi lễ.
“Vậy Thích Ca Mâu Ni, ngài hôm nay giảng kinh gì
vậy?” Cô bé bay lên tay Như Lai: “Ngài vẫn giảng Đại Bi chú chứ, nghe
hay lắm ạ!”.
“Cốc Liên, con là đóa hỗn liên[5] nghìn năm có một của Lam Liên tộc, thông minh bẩm sinh, nếu chịu khó tu luyện sau này nhất định sẽ trở thành đấng chí tôn Phật giới, chỉ là…”
Phật Tổ trầm ngâm: “Chỉ là con phải trải qua bảy bảy bốn chín nạn trước
khi tu thành chính quả”.
[5] Hỗn liên: Sen lai.
“Bốn mươi chín kiếp nạn? Nhiều thế ạ!” Tiểu Cốc
Liên nhíu mày: “Thế con không cần thành Phật nữa, con sẽ sang Thiên đình làm tiên!”.
“Ha ha…” Phật Tổ cười nhẹ: “Mệnh số của vạn vật trên thế gian, từ thời u minh đã được định sẵn, ai cũng không thể thay đổi”.
“A!” Cùng với tiếng kêu kinh hoàng, Hàn Cốc Liên bỗng mở choàng mắt, thở gấp gáp rồi ngồi bật dậy.
“Tỷ, sao thế?” Lam Úy nằm bên cạnh bị dựng dậy
bất ngờ, có phần lo lắng nhìn Hàn Cốc Liên: “Tỷ mơ thấy ác mộng à? Toát
bao nhiêu mồ hôi lạnh thế này!”.
“Ta không sao, chỉ là mơ thấy những chuyện trước
kia thôi.” Cốc Liên xoa đầu Lam Úy: “Muội vào giường ta thế này cũng
thật bất cẩn, lát nữa bị Tiểu Hương bắt gặp chắc cô ấy sẽ sợ chết khiếp
cho xem”.
“Vừa rồi cô ấy ở thềm ngoài phòng sắc thuốc, bị
bà già Vương lắm mồm nói cho một trận, bây giờ vào trong sân rồi.” Lam
Úy cười vui vẻ.
“Vậy sao, ta ngủ bao lâu rồi?” Cốc Liên vặn vặn cánh tay bị Lam Úy gối đến tê rần.
“Đêm qua trở về tỷ ngủ luôn, thấy sắc mặt tỷ
trắng bệch đến khiếp, muội bèn nghĩ cách kéo Tiểu Hương tới, cô ấy cũng
sợ hết hồn đấy. Sau đó cô ấy hoảng hốt đi gọi Hàn Ấu Kỳ, rồi đến cả thầy thuốc và Nhạc Mai Song cũng tới nữa, khóc ầm ĩ đến điếc tai.” Lam Úy
cau mày: “May mà sau khi thầy thuốc đi khỏi, vợ chồng Âu Dương Bạc Ngữ
khuyên can được Nhạc Mai Song ra ngoài, nếu không chả biết còn ồn ào đến bao giờ nữa!”.
“Hình như sức khỏe ta ngày càng kém rồi.” Hàn
Cốc Liên ho khẽ một tiếng: “Âu Dương Bạc Ngữ và Nhạc Mai Đình đi rồi hả, ta không cảm thấy hơi thở của họ nữa”.
“Đúng vậy, trưa hôm nay bọn họ đã đi rồi.” Lam Úy trèo lên đùi Cốc Liên: “Tỷ, cái người tên Hạo Đan đêm qua là ai vậy?
Trông thật đẹp trai!”.
“Phì…” Cốc Liên cười nhẹ: “Úy Úy, muội không phải thích ngài ấy rồi đó chứ?”.
“A, ai bảo thế…” Khuôn mặt Lam Úy đỏ bừng lên.
“Trông rõ rành rành kìa!” Cốc Liên buồn cười véo
nhẹ đôi má hồng ửng của Lam Úy: “Úy Úy, muội phải nhớ, trên Thiên giới
điều cấm kỵ nhất chính là tình cảm, Hạo Đan là cung chủ của Dao Hoa
cung, pháp lực cao thâm nhưng quan trọng nhất là, con người ngài ấy
không có tình cảm”.
“Tỷ trước kia cũng là người của Dao Hoa cung sao? Kể cho muội chuyện trước kia đi, được không?” Lam Úy xoay người nằm vào lòng Cốc Liên.
“Cũng được, dù sao đã rất lâu ta không hồi tưởng
lại những điều đó rồi.” Ánh mắt Cốc Liên bắt đầu trở nên thâm trầm: “Lâu đến mức ta tưởng như mình đã quên bẵng hết… Năm vạn bốn nghìn năm
trước, ta sinh ra tại hồ sen trước ngai Phật Tổ ở Tây Thiên. Phật Tổ năm đó bảo hỗn liên giáng thế, trong trời đất bắt buộc có đại nạn, cho nên
vào lúc ta vẫn chưa tu thành hình người, Phật Tổ hằng ngày đều ngâm Đại
Bi chú độ hóa cho ta, cứ như vậy cho đến khi ta tu thành hình người thì
đã thuộc làu làu Đại Bi chú”. Gương mặt Cốc Liên thoáng nụ cười: “Ta vẫn nhớ thời gian đó, ta cứ thích gọi Phật Tổ là Thích Ca Mâu Ni, Thích Ca
Mâu Ni, nhưng Phật Tổ không hề giận, trái lại, Quan Âm ở bên thì cứ
không ngừng trách móc ta, ha ha…”.
“Sau này thế nào tỷ lại thành tiên nữ trên Thiên đình?” Lam Úy hiếu kỳ hỏi.
“Bởi vì… Liên hoa yêu cốt.” Nụ cười của Cốc Liên trong chốc lát trở nên băng giá.
“Một Liên hoa yêu cốt giống như muội ư?” Đôi mắt trong veo của Lam Úy khẽ chớp.
“Đúng vậy!” Cốc Liên vuốt mái tóc của Lam Úy:
“Tiền thân của Liên hoa yêu cốt là một đóa sen được kết thành từ nộ khí
của một vạn đóa sen trên khắp thế gian, nộ khí đó mà phát tỏa thì thừa
đủ để hủy diệt cả một tòa thành. Năm ấy Thiên đình vẫn chưa có cách nào
để tiêu trừ lượng nộ khí lớn như vậy, mặt khác bọn họ lo lắng nộ khí sẽ
bị bọn quái vật Ma giới lợi dụng mà quậy phá trong nhân gian, cho nên
lần đó Ngọc Hoàng đến Tây Thiên xin Phật Tổ trợ giúp”.
“Cho nên, Phật Tổ mới đẩy tỷ ra?”
“Đúng vậy, bởi ta là một đóa hỗn liên hiếm thấy
trong Lam Liên tộc, thêm nữa đóa sen chất chứa nộ khí kia lại thuộc về
tộc Lam Liên, cho nên ta mới bất đắc dĩ được Ngọc Hoàng phong làm Lam
Liên tiên nữ, chuyên việc phụ trách dẫn dắt ra Liên hoa yêu cốt.” Cốc
Liên mệt mỏi dựa người vào chiếc gối tựa.
“Muội vẫn chưa hiểu, vì sao nhất định phải dẫn
dắt Liên hoa yêu cốt?” Lam Úy thắc mắc: “Đốt đóa sen xanh đó đi chẳng
phải là xong rồi sao?”.
“Muội không hiểu, một khi đốt bỏ một đóa sen xanh tràn đầy nộ khí như vậy, cơn giận ngất trời ấy sẽ phát tán khắp tam
giới, đến lúc đó muốn gom lại cũng chẳng có cách nào nữa!”
“Vậy tỷ làm thế nào? Cũng nhét chúng vào bụng một người phụ nữ giống như đã làm với muội à? Vì sao làm thế? Như vậy có
thể hóa giải nộ khí hay sao?”
“Không sai, nộ khí khi qua thân thể người sống tự nhiên sẽ bị thân thể đó tiếp nhận, đương nhiên chỉ là một phần, đây
chính là nguyên nhân chủ yếu cho việc Hoa Thiển lúc mang muội trong
bụng, tâm trạng cực kỳ không ổn định. Giấc mộng mà ta tạo với bà ta,
thật ra để che giấu cho việc sa sút tinh thần của bà ta, khiến người
khác tưởng bà ta vì gặp ác mộng nên có tâm trạng thất thường đến vậy.”
Cốc Liên nhìn Lam Úy: “Đã hiểu rõ chưa?”.
“Tỷ, muội vẫn có đôi chút không hiểu, cơ thể con
người chỉ hút được một phần nhỏ nộ khí, vậy…” Lam Úy nuốt nước bọt: “Chỗ còn lại đi đâu rồi?”.
“Ha ha ha ha…” Cốc Liên phá lên cười, toàn thân
đột ngột tỏa lan một khí lạnh âm u mạnh mẽ, ánh mắt trong chốc lát trở
nên tăm tối: “Úy Úy, muội nói xem thân thể ta có nộ khí nặng như vậy là
từ đâu?”.
“Tỷ… tỷ…” Lam Úy lắp bắp, bị ánh mắt của Cốc Liên làm cho sợ hết vía.
“Hai tên lừa đảo Như Lai và Ngọc Hoàng đã lừa ta, bọn họ không hề nói với ta rằng, người dẫn dắt tự thân chính là vật hy
sinh lớn nhất!” Gương mặt Cốc Liên bỗng chốc tràn ngập nỗi oán hận ngùn
ngụt: “Vốn dĩ ta đã chấp nhận số phận rồi, nhưng vì sao, vì sao lại ám
hại ta? Ta không hề giết Nhạc Mai Song! Sao ta phải chịu khổ hình trong
suốt bảy kiếp? Như Lai và Ngọc Hoàng rõ ràng biết ta bị hàm oan, nhưng
vì sao không hề giúp ta, cứ mở mắt nhìn ta chết thảm khốc hết lần này
đến lần khác? Vì sao?”, Hàn Cốc Liên điên cuồng thét lớn, cơn nộ khí màu đen từ thân cô ngùn ngụt phát tán ra ngoài, trong phút chốc nhấn chìm
cả dinh thự Hàn gia. Bị ảnh hưởng của nộ khí, mọi người trong nhà từng
người một ngã ngất xuống nền đất. Nộ khí màu đen tràn ngập cả dinh thự,
sau đó bắt đầu chầm chậm lan ra ngoài. Cả bầu trời dần bao kín bởi những đám mây đen kết từ nộ khí, cơn mưa đen ào ào đổ thẳng xuống như thác,
trùm khắp cả thành phố Thượng Hải.
“Tỷ, dừng lại đi!” Lam Úy thu mình vào góc
giường, kinh hoàng nhìn ánh mắt Cốc Liên dần mất đi ánh sáng, biến thành một sắc màu hỗn loạn…
…
Cùng lúc đó, Như Lai Phật Tổ vốn đang giảng kinh
trên Cửu thiên bỗng biến sắc nhìn về phía đóa sen duy nhất trong hồ bảo
liên từ từ mất dần sắc xanh vốn có, chầm chậm chuyển thành màu tối sẫm.
“Phật Tổ!” Mặt Quan Âm tái mét: “Phong ấn trên mình Lam Liên tiên nữ đã bị giải rồi!”.
“Không thể nào! Phong ấn đó do Phật Tổ tự tay làm mà!” Phật Di Lặc ngạc nhiên.
“Quan Âm tôn giả, lấy pháp khí của ta đưa Hàn Cốc Liên lên đây.” Như Lai Phật Tổ khẽ vẫy tay, một đóa sen vàng bay tới
rơi vào tay Quan Âm: “Và cả Liên hoa yêu cốt đời thứ sáu nữa, cũng đưa
lên cùng đi”.
“Vâng, thưa Phật Tổ!” Quan Âm lĩnh mệnh, quay người bay xuống hạ giới…
15
Thứ đáng sợ nhất trên đời này có lẽ không gì hơn
bóng tối, bởi khi thế giới của một người đột ngột mất đi ánh sáng, nỗi
tuyệt vọng lập tức sẽ như thác lũ nhấn chìm người đó.
Tròn ba ngày, thành phố Thượng Hải bị bao phủ
trong bóng tối mịt mùng, những trận mưa trút xuống không ngừng như rửa
quét mặt đất. Trận mưa đó khác với mưa thường ở chỗ: Nước mưa đen hôi
thối lan đến đâu, nơi ấy liền bị ăn mòn theo những cấp độ khác nhau.
Khung cảnh tuyệt mỹ dọc bờ sông Hoàng Phố vào giờ khắc đó trôi lềnh bềnh cả một lớp cá chết phơi bụng trắng phớ. Nước sông đen ngòm lan tỏa thứ
mùi kinh khiếp khiến người ta buồn nôn. Mọi người tuyệt vọng trong bóng
tối. Cả Thượng Hải vốn sầm uất chỉ trong ba ngày đen tối đó bỗng trở
thành một thành phố chết. Trên con đường đen sì chẳng còn gì khác ngoài
tiếng mưa rơi trên nền đất.
Từ phía xa, một bóng người bé nhỏ đi vơ vẩn trong cơn mưa đen, nhưng lạ thay những giọt mưa rơi thẳng xuống mà không hề
chạm vào người cô.
“Tỷ, mau dừng lại đi!” Lam Úy tự gói mình trong một kết giới lơ lửng giữa không trung, để mưa đen không thể rơi vào người.
“Dừng lại? Vì sao phải dừng?” Hàn Cốc Liên lộ vẻ
nghi hoặc, trong đôi mắt hỗn loạn không có lấy một tia sáng: “Như thế
này không hay sao? Xem kìa, yên tĩnh biết bao!”.
“Tỷ, tỷ tỉnh lại đi!” Lam Úy hét lên rồi bay đến trước mặt Cốc Liên: “Tỷ mau tỉnh lại đi!”.
“Như thế này thật tuyệt! Ta rất thích!” Hàn Cốc
Liên lớn tiếng cười, gạt Lam Úy ra: “Rơi lớn hơn chút nữa, lớn hơn nữa!
Ha ha ha…”.
“Tỷ!” Cơn mưa vốn trút như thác nước, nay lại càng lớn thêm.
“A di đà Phật, thiện tai, thiện tai!” Quan Âm lơ
lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn Hàn Cốc Liên đang mất hoàn toàn lý trí đứng dưới màn mưa đen phát ra từng tràng cười lớn điên loạn.
“…” Dường như cảm nhận được một đấng phi phàm vừa hạ giới, Hàn Cốc Liên ngẩng đầu, trong đôi đồng tử hỗn loạn phản chiếu
bóng dáng thanh tao của Quan Âm.
“Lam Liên tiên nữ, phong ấn của cô đã bị nộ khí
thổi bay rồi, cô hẳn rất đau khổ phải không?” Quan Âm chìa tay về phía
Cốc Liên: “Đến đây, theo ta về Thiên giới, Phật Tổ sẽ giúp cô phong ấn
lại. Đến đây nào, đi với ta!”.
“Phật Tổ? Thiên giới?” Cốc Liên nghi hoặc: “Sao ta phải đi với ngài? Ta hiện rất tốt, chẳng cần phong ấn gì cả”.
“Tỷ”, Lam Úy run rẩy ôm lấy Cốc Liên: “Đó là Quan Âm phải không?”.
“Ngươi chính là Liên hoa yêu cốt đời thứ sáu?”
Ánh mắt lạnh lùng của Quan Âm quét qua Lam Úy: “Nếu Lam Liên không dẫn
dắt ngươi, phong ấn đã chẳng bị nộ khí từ cơ thể ngươi ăn mòn rồi!”.
“Các người có tư cách gì mà trách ta!” Lam Úy
giận dữ nhìn Quan Âm: “Người trên Thiên giới các người chỉ giỏi nhất trò bóp méo sự thật, việc gì chắc chắn giải quyết không nổi liền đi tìm một người chịu tội thay, đem tất cả sự tình đổ lên đầu người ấy. Điển hình
là chuyện Như Lai và Ngọc Hoàng lừa tỷ ta đi dẫn dắt Liên hoa yêu cốt
đó, cuối cùng đổ oan cho tỷ ấy. Nhìn tỷ ấy chết thảm, đám thần tiên các
người lại bàng quan khoanh tay đứng một bên nhìn, bây giờ còn ở đấy mà
giả nhân giả nghĩa, các người có mặt mũi không hả?”.
“To gan!” Quan Âm bất chợt chỉ ngón tay, một luồng sáng lạnh băng xuyên qua kết giới, đánh thẳng vào người Lam Úy.
“Á…” Một tiếng thét thê lương, Lam Úy rơi xuống đất, đau đến toát mồ hôi.
“Dạy dỗ ngươi một chút, kẻo sau này lại bất kính với Phật Tổ, lúc đó tự mình chịu tội!” Quan Âm lạnh lùng nhìn Lam Úy.
“Úy Úy…” Đôi đồng tử hỗn loạn của Cốc Liên đột nhiên sáng lên tia tỉnh táo.
“Tỷ, Thiên đình bất công với tỷ, tỷ còn về đó làm gì!” Lam Úy nhổ ngụm máu trong miệng ra.
“Mê hoặc lòng người!” Quan Âm tức giận hất tay nhằm về phía Lam Úy đánh tới.
“Bang” một tiếng chói tai, quả cầu lửa cực lớn
bùng lên giữa không trung, mái tóc đen của Cốc Liên bay tán loạn, đôi
mắt vốn đen thẫm, giờ bỗng đổi thành màu đỏ sẫm như máu.
“Tỷ…” Lam Úy giương mắt nhìn gần như không dám
tin, Cốc Liên vốn đã rơi vào hỗn loạn, trong phút chốc đột ngột lại đỡ
được chiêu của Quan Âm.
“Lam Liên tiên nữ… trúng tà rồi!” Quan Âm nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Cốc Liên, hít một hơi khí lạnh…
…
Trên Cửu thiên, Như Lai Phật Tổ cau đôi mày nhìn
đóa sen đã hoàn toàn biến thành màu đen. Từ nhụy sen, đốm sáng đỏ lóe
lên, trong thoáng chốc một luồng khí ma thuật mạnh mẽ dội thẳng lên.
“Phật Tổ!” Văn Thù Bồ Tát kinh hoàng: “Ma khí? Lẽ nào Lam Liên tiên nữ đã bị nhập ma rồi!”.
“Văn Thù, Phổ Hiền, các vị mau đi giúp đỡ, e rằng Quan Âm tôn giả đã kích giận Hàn Cốc Liên!” Như Lai Phật Tổ một tay bắt quyết hướng về phía đóa sen đen, lập tức xuất hiện luồng sáng vàng bao
trùm phía trên bông sen, làm mờ nhạt phần nào ma khí nơi đó.
“Vâng!” Văn Thù, Phổ Hiền lấy pháp khí của mình, bay xuống hạ giới.
Như Lai Phật Tổ nhắm nghiền đôi mắt, thầm niệm
Đại Bi chú, từng lớp từng lớp chú bắt đầu gột rửa đóa sen đen nghìn cánh trong ánh sáng vàng.
…
Nơi thành phố bị màn đêm bao phủ, Quan Âm đứng
giữa không trung dõi ánh mắt vào Cốc Liên khi sương đen từ bốn phía bất
chợt nhảy nhót tiến tới bao trùm lấy cô.
Tiếp đó, Cốc Liên chầm chậm giơ tay, một đám sương đen đặc quánh nhanh chóng tụ lại trên tay cô, cuộn thành một quả cầu đen.
“Quan Âm Bồ Tát, biết đây là gì chứ?” Cốc Liên
cười sắc lạnh: “Đây chính là nộ khí của Liên hoa yêu cốt bị ta hấp thu
vào thân mình đó. Mỗi lần ta dẫn dắt Liên hoa yêu cốt, một nửa nộ khí
trong bọn chúng sẽ bị ta hấp thu, nghìn vạn năm qua ta tổng cộng đã dẫn
dắt ra sáu đời Liên hoa yêu cốt, thân ta đã tập hợp nộ khí của ba vạn
đóa hoa sen!”. Ánh mắt băng giá của Cốc Liên quét qua mặt Quan Âm, “Thật ra ta hiểu, trước giờ Ngọc Hoàng và Như Lai đều muốn tiêu diệt ta, rốt
cuộc ai chịu mang một con rắn độc chứa đầy nộ khí ngay cạnh mình chứ.
Nhưng bọn họ vẫn không nắm thóp được ta nên chưa có cơ hội hành động,
cho đến tận hai nghìn năm trước, khi ta bị sa bẫy. Cơ hội nghìn vàng
cuối cùng cũng đến, bọn họ thậm chí không thèm điều tra một chút nào,
liền vội vã đem ta ném vào lục đạo luân hồi, khiến ta phải chịu đựng bảy kiếp khốn khổ!”. Hai tay Cốc Liên lật lên trên, quả cầu đen đùng đùng
nhằm thẳng Quan Âm bay tới.
“Phá vỡ!” Tay Quan Âm nhanh chóng bắt quyết, một
bức xạ màu trắng xuất hiện chống lại quả cầu đen lớn kia. “Vù” một
tiếng, bức xạ trắng trong thoáng chốc bị quả cầu đen nuốt mất. “A!” Quan Âm ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sương đen dày đặc bao
quanh. Cùng với sự bao vây đó, khí sương hóa thành một chuỗi xích đen
siết dần quanh thân thể Quan Âm, đồng thời điên cuồng hấp thu năng lượng trên người, khiến Quan Âm không sao sử dụng được pháp lực, trong chốc
lát từ không trung rơi xuống.
“Quan Âm, cảm thấy thế nào?” Hàn Cốc Liên mỉm
cười bước đến trước mặt Quan Âm: “Biết không? Từ khi ta dẫn dắt Liên hoa yêu cốt đầu tiên, hơn năm vạn năm qua, ta vẫn chịu đựng sự đau khổ như
thế đấy”. Cốc Liên quỳ xuống nhìn Quan Âm đang cắn chặt răng chịu đựng
nỗi đau đớn khủng khiếp: “Hóa ra trong mắt Quan Âm cũng có tia tuyệt
vọng!”. Cốc Liên đứng dậy vẫy tay, chuỗi xích đen càng siết chặt hơn.
“A!” Cuối cùng, Quan Âm không chịu nổi đau, thét lên.
“Quan Âm, ngài không biết đâu, lòng ta đã sớm
tuyệt vọng rồi. Đối với ta mà nói, cái chết không phải là kết thúc, mà
luân hồi cũng chẳng tương đương với sự cứu rỗi cuối cùng.” Ánh mắt Cốc
Liên đong đầy đau thương: “Nếu có thể, ta hy vọng mình được quay về hồ
bảo liên, lại được làm đóa sen tinh khiết vô lo vô ưu ngày đó”. Một giọt lệ trong suốt bỗng trào ra từ mắt Cốc Liên, rơi xuống trên đôi môi Quan Âm. Vị đắng của nó khiến Quan Âm phải giật mình: “Tạm biệt, Quan Âm, đi nếm nỗi khổ luân hồi mà ta phải chịu đựng đi!”. Dứt lời, tay Cốc Liên
giơ lên, nộ khí của ba vạn đóa sen đã nuốt gọn Quan Âm chỉ trong chốc
lát.
“Phật Tổ!!!” Quan Âm phát ra tiếng kêu gào trước khi biến mất hoàn toàn trong nộ khí.
“Tỷ, tỷ tỷ.” Lam Úy bò xoài trên nền đất, kinh hoàng nhìn Quan Âm tôn giả, một trong bốn vị đại Bồ Tát đang dần biến mất…
16
Cõi Tây phương cực lạc vốn là miền đất hứa bình
yên và thanh thản muôn đời, nhưng vào giờ khắc này, trên miền đất hứa ấy lại phát sinh một vụ nổ lớn: Chính vị Quan Âm đường đường là một trong
bốn vị tôn giả kề cận Phật Tổ bỗng chốc tiêu tan vào cõi luân hồi, tin
tức này không nghi ngờ gì chính là tiếng sét giữa trời quang, khiến các
vị chư Phật có mặt tại đó phải hoảng hốt kinh ngạc.
“Phật Tổ, pháp lực của Lam Liên tiên nữ sao lại
lớn đến thế, có thể đủ sức đẩy Quan Âm tôn giả đến đất chết!” Phật Di
Lặc nhìn Như Lai Phật Tổ với vẻ không tin nổi.
“A di đà Phật”, đôi mày dài của Nhiên Đăng Cổ
phật khẽ nhăn lại: “Xem ra Lam Liên tiên nữ vẫn còn quá vương vấn những
việc ngày đó, nỗi oán hận trong nghìn năm luân hồi tích tụ lại thành ra
đến kiếp này bị nhập ma.”
“Cổ Phật, sự việc năm đó ta và ngài trong lòng
đều rõ Lam Liên tiên nữ bị hàm oan. Tuy nhiên vì đại cục, Ngọc Hoàng cho rằng sao không tương kế tựu kế tìm ra người đứng đằng sau, bởi vậy Cốc
Liên mới phải chịu thiệt, vào vòng luân hồi. Nhưng ai ngờ ta và Ngọc
Hoàng bấm tay tính số nghìn năm, bói ra thế gian này ngoài Lam Liên tiên nữ, vẫn còn tồn tại một người thứ hai sở hữu Mê hoặc nhãn. Người này
cao thâm khó lường, ta và Ngọc Hoàng không thể bói ra thân phận thật của hắn ta.” Như Lai Phật Tổ bắt quyết, ngay lập tức bắn ra một giọt mưa
bay về phía đóa sen màu đen, rồi hóa thành nghìn giọt mưa vàng lấp lánh
từng giọt rơi xuống một nghìn cánh sen đen, nhưng lại bị chúng hấp thụ
hết.
“Aizzz…” Như Lai Phật Tổ khẽ thở dài: “Xem ra Lam Liên tiên nữ đã nhập ma quá nặng, Phật vốn từ bi, làm sao chúng ta có
thể làm ngơ. Truyền Địa Tạng Vương Bồ Tát về Tây Thiên”.
“Vâng!” Kim Tra theo hầu Phật Tổ nhanh chóng phụng mệnh rời đi.
…
Ở một nơi khác trong không gian đen tối mịt mùng
của dinh thự Hàn gia, Cốc Liên đang ôm Lam Úy ngồi bên hồ sen, nước mưa
đen giăng mắc nhưng đều như có linh tính mà tránh xa hai người.
“Úy Úy, đã đỡ chưa?” Cốc Liên thu lại bàn tay đặt trên ngực Lam Úy: “Xin lỗi, ta đã làm liên lụy đến muội”.
“Tỷ, Quan Âm chết rồi sao?” Giọng Lam Úy run rẩy: “Tỷ đã giết một vị Bồ Tát trong Phật giới, Thiên đình sẽ không bỏ qua đâu.”
“Cái đó ta biết từ lâu rồi.” Cốc Liên nhìn sâu
vào mắt Lam Úy: “Vốn dĩ ta muốn đưa muội lên Thiên đình, nhưng giờ thì
không thể nữa rồi. Ta đã giết Quan Âm nên dù muội có thể lên được trên
đó thì đám tiên nữ phiền nhiễu ấy cũng sẽ chẳng chịu dung nạp muội đâu.” Cốc Liên cúi đầu buồn bã: “Là ta đã làm lỡ việc của muội.”
“Tỷ tỷ”, Lam Úy ôm lấy Cốc Liên: “Muội vốn chưa từng muốn lên cái Thiên đình gì đó, muội sẽ vĩnh viễn theo tỷ”.
“Úy Úy!” Biểu cảm trên mặt Cốc Liên cực kỳ nghiêm trọng, ánh mắt nhìn thẳng Lam Úy: “Ta có một món đồ cần muội giữ giúp”. Ánh sáng xanh chợt lóe, rồi một quả cầu pha lê màu xanh nhạt sáng lóa
trồi lên từ trán Cốc Liên: “Úy Úy, hãy giữ kỹ cái này, nếu muội gặp được chuyển kiếp của ta, nhớ đem nó giao cho cô ấy!”
“Vâng, tỷ tỷ.” Lam Úy đỡ lấy quả cầu xanh, trong chốc lát quả cầu kia đã biến vào lòng bàn tay cô bé.
“Đi đi, Úy Úy! Bất kể trốn ở đâu, đều không được
để người Thiên đình phát hiện.” Tay Cốc Liên huơ lên mở ra một kết giới
sương mù mờ ảo, bao trùm lấy Lam Úy sau đó biến mất.
“Tỷ…” Khoảng sân trống còn vọng lại âm thất thanh cuối cùng của Lam Úy.
“Tạm biệt, Úy Úy.” Những giọt nước mắt lăn dài
trên gò má, rơi xuống hồ sen. Trong tòa dinh thự đen ngòm chỉ còn độc
một mình bóng dáng Cốc Liên lẻ loi nhỏ bé…
…
Cơn mưa đen vẫn liên tiếp không ngừng rơi, hòa quyện cùng màn sương đen dày đặc chờn vờn trong thành phố.
Văn Thù và Phổ Hiền đau thương đứng giữa không trung, nhìn chiếc bình thuần ngọc vỡ nát, đó là pháp khí duy nhất của Quan Âm.
“A di đà Phật!” Văn Thù khẽ thở dài: “Xem ra Lam
Liên tiên nữ sau khi nhập ma, pháp lực ít nhất cũng phải tăng đến hai
mươi lần.”
“Không tệ, chỉ riêng màn mưa đen tạo thành từ nộ
khí kia cũng đã đủ để hủy diệt cả thành phố.” Phổ Hiền nhíu mày: “Chúng
ta buộc phải nhanh chóng tìm cho ra Lam Liên tiên nữ, đưa cô ta về Phật
giới.”
“Ha ha… Khỏi phiền đến hai vị tôn giả.” Hàn Cốc
Liên đang lơ lửng trong một đám sương đen: “Hai vị chẳng mấy khi hạ
giới, hãy lưu lại thêm chút đi!” Với nụ cười ngọt ngào nhất, Hàn Cốc
Liên giơ cánh tay lên, sương đen dày đặc bốn phía bỗng “vù” một cái, dồn dập lao đến tấn công Văn Thù và Phổ Hiền.
Văn Thù và Phổ Hiền nào dám chậm trễ, một người
rút bảo kiếm, người kia múa gậy Như Ý, điên cuồng gạt đám sương đen,
nhưng đám sương này càng gạt càng nhiều, rất nhanh đã đan thành một tầng kết giới đen sì, bao trọn cả hai vị giữa không trung.
“Lam Liên tiên nữ! Đừng mê muội không biết ăn năn nữa, nếu còn tạo nghiệt, cô sẽ vĩnh viễn không được đầu thai đâu!” Văn
Thù có phần nao núng, hét lớn về phía Cốc Liên.
“Vĩnh viễn không được đầu thai ư?” Mắt Cốc Liên
lóe lên một tia chế giễu: “Đối với một người không có tim mà nói, được
luân hồi hay không chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào cả! Giết bọn họ đi!” Theo tiếng hét của Cốc Liên, lớp sương bên trong kết giới lập tức hóa thành
mười vạn sợi xích sắt, đánh thẳng vào Văn Thù và Phổ Hiền.
“Á…” Bên trong kết giới cùng lúc vang lên tiếng
thét thảm thương, mười vạn sợi xích sắt càng lúc càng siết chặt lấy Văn
Thù và Phổ Hiền.
“Giết bọn họ đi!” Đôi mắt đỏ ngầu của Hàn Cốc
Liên lấp lánh những tia vàng kim: “Cho bọn họ biết nếm mùi đau đớn là
như thế nào!”
“A di đà Phật!” Đúng lúc đó, bên trên tầng mây
đen, giọng niệm lớn vang lên, rồi một linh thú to lớn giống rồng nhưng
không phải rồng, như hổ mà cũng chẳng phải hổ rống một tiếng phá tan kết giới sương đen, thẳng tay tát vào mặt Cốc Liên.
“A…” Một tiếng thét thất thanh, Hàn Cốc Liên bị đánh mạnh văng xuống đất.
“Đế Thính[6]!” Căm hận nhìn trừng trừng vào linh thú, miệng Hàn Cốc Liên thổ ra một ngụm máu.
[6] Đế thính: Là con
linh thú mà Địa Tạng Vương Bồ Tát thường dùng để cưỡi. Tương truyền khi
Đế Thính quỳ mọp xuống đất thì trong giây lát sẽ biết rõ tất cả sự vật
trong trời đất.
“Cốc Liên, cô đã nhập ma rồi? Vì sao?” Vị tôn giả dừng giữa không trung hỏi với vẻ không hiểu.
“Địa Tạng Vương, ngài đừng giả ngây ngốc nữa!”
Ánh mắt Cốc Liên lạnh lùng quét qua vị Bồ Tát đang tiến gần tới trước
mặt: “Hàng trăm nghìn năm nay, ta vẫn luôn tìm kiếm sự thật, nhưng đám
Bồ Tát, Phật Tổ các người rõ ràng biết chân tướng mà vẫn khoanh tay đứng nhìn, lương tâm các người ở đâu?” Cốc Liên bò trên nền đất, máu tươi
không ngừng rỉ ra nơi khóe môi.
“Cốc Liên, ta chỉ có thể nói cho cô, kẻ làm hại
cô cả Ngọc Hoàng và Phật Tổ đều không thể bói ra. Các ngài vì muốn bảo
vệ cô nên mới để cô nhập vào luân hồi.” Địa Tạng Vương cúi mình vỗ nhẹ
lên đầu Cốc Liên.
“Ha ha ha… bảo vệ ta!” Cốc Liên cười khẩy, hất
tay Địa Tạng Vương ra: “Để ta chịu bao nỗi bất công, nếm đủ mọi thống
khổ trong bảy kiếp, cuối cùng chết không toàn thây, đó gọi là bảo vệ ư?
Ha ha ha… Địa Tạng Vương, ngay cả nói dối, ngài cũng chẳng biết đường!”
“A di đà Phật, người xuất gia không nói dối, Cốc
Liên, đây là thiên kiếp của cô, nếu có thể vượt qua, cô nhất định sẽ tu
thành chính quả.”
“Ta không còn cơ hội nữa rồi.” Cốc Liên cười thảm: “Ta đã giết Quan Âm, tội ác tày trời, Thiên đình sẽ chẳng dung tha đâu.”
“Cô nhầm rồi, không phải cô giết Quan Âm, mà cô
đã giúp ngài ấy.” Địa Tạng Vương cười nhẹ: “Quan Âm tôn giả lúc đó đã
niệm chú sát sinh, may mà cô kịp thời ngăn chặn, do đó cái chết của ngài ấy không liên quan tới cô, ngài ấy niệm chú sát sinh bừa bãi và đáng bị trừng phạt.”
“Địa Tạng Vương, ngài đang giải tội cho ta đấy
ư?” Cốc Liên cười, ánh mắt bắt đầu lung lay: “Hiện tại cái thân xác này
không còn cố được bao lâu nữa, ta bắt buộc phải tái nhập luân hồi, nhưng bất kể kiếp sau ta có được ký ức của kiếp trước hay không, ta cũng
không bao giờ từ bỏ đâu. Địa Tạng Vương… xin ngài chuyển lời tới Như
Lai, nếu lúc đầu ta không chọn làm Lam Liên tiên nữ… như vậy mọi việc đã chẳng đến nước này, ta thật sự hối hận…”. Lời nói của Cốc Liên đã vĩnh
viễn dừng tại đó, một giọt lệ màu xanh lam từ khóe mắt cô nhẹ nhàng lăn
xuống.
“Phù…” Sau một hơi thở hắt ra, Như Lai Phật Tổ buồn bã nhìn đóa sen đang ngày càng đen trước mặt dần dần khô héo.
“Phật Tổ, Lam Liên tiên nữ đã kết thúc tám kiếp
đầu thai!” Địa Tạng Vương mở rộng tay, giọt nước mắt màu xanh lam lóe
sáng lay động trong đó: “Chỉ là trong kiếp này, cô ấy vẫn còn bốn năm
dương thọ, có lẽ nên tính thêm vào tuổi kiếp thứ chín của cô ấy.”
Phật Tổ im lặng khẽ gật đầu, một trận mưa màu
vàng kim bông trút rào rào xuống cả thánh phố đang ngập chìm trong mây
đen, tất cả những cụm mây sương tạo thành từ nộ khí chầm chậm bị chiếc
bình ngọc vỡ hút hết…
Kết thúc
Thượng Hải cũ đã khôi phục vẻ sầm uất vốn có, và
cũng không còn ai nhớ gì về ba ngày đen tối kia nữa, như thể sự việc đó
chưa bao giờ xảy ra.
Năm Dân quốc thứ tám, Hàn gia nức tiếng Thượng
Hải một thời giờ đã xuống dốc. Năm ấy, đại tiểu thư Hàn gia Hàn Cốc Liên vừa tròn tám tuổi đã yểu mệnh. Đại phu nhân Nhạc Mai Song vào ngày thứ
ba kể từ hôm con gái chết bất chợt điên loạn thiêu rụi toàn bộ cơ ngơi
Hàn gia rồi trầm mình trong biển lửa. Tiếp theo, ông chủ Hàn Ấu Kỳ chỉ
qua một đem dường như già hơn ba mươi tuổi, vội vàng bán tống bán tháo
Hoa Úy tửu lâu, chuyển ra nước ngoài sinh sống, kể từ đó không rõ tung
tích. Hàn gia danh tiếng lẫy lừng một thời đã biến mất như vậy…