Nguyệt chi liênÁnh trăng chảy tràn như nước, vằng vặc chiếu đầy đôi mắt, ta ngồi nơi đầu
cầu Nại Hà sốt ruột nhìn ngắm những linh hồn qua lại như mắc cửi, lòng
không ngừng tìm kiếm một bóng hình màu xanh. Có lẽ ta thật sự ngốc
nghếch, đã biết rõ người chàng yêu chẳng phải mình mà vẫn ở đây chờ mong mãi, cũng giống như những ngày xưa cũ mải miết ngóng chờ bên cửa, chờ
chàng quay về.
Ta tên là Đinh Nguyệt Hoa. Cái tên mang ý nghĩa “tinh hoa của mặt trăng”, bởi như nhị ca nói, vào lúc ta chào đời, cả trời đêm
vốn tối đen như mực bỗng hé lộ một mảnh trăng sáng tỏ, vị thầy tướng số
bảo ta có quý tướng cực kỳ hiếm thấy, từ đó ta được đặt tên là Nguyệt
Hoa.
Nhưng cùng chào đời với ta hôm đó còn có một cô gái. Cô
ấy là muội muội sinh đôi của ta tên Cốc Liên. Trong trí nhớ của ta, hai
tỷ muội chẳng hề giống nhau chút nào. Ta hoạt bát hiếu động, muội ấy ít
lời kín đáo, ta nũng nịu dễ thương, muội ấy trầm tĩnh hiền hậu. Muội ấy
tựa như đóa sen nở trong đêm tối, xinh đẹp mà không phô trương, thanh
đạm mà chẳng kém phần sang quý.
Từ nhỏ, trong nhà, ta luôn nhận được sự nuông chiều của
mọi người. Cả cha mẹ lẫn ca ca đều chăm chút ta, ta nói một thì không có hai, muốn gì là nhất định đòi cho được cái đó. Những lúc như thế, Cốc
Liên thường giấu mình, âm thầm đánh giá mọi việc xảy ra trước mắt.
Năm đó chúng ta mười lăm tuổi, lứa tuổi đẹp nhất của thời con gái. Cũng vào năm ấy, hai người ca ca của ta dẫn theo Triển Chiêu
về nhà, để giúp giải quyết sự xung khắc Miêu Thử[1]. Trong tiệc rượu, đại ca bóng gió giới thiệu ta là muội muội ưng ý nhất, nhưng đúng lúc đó Cốc Liên từ bên cạnh bước ngang qua. Nếu như khi ấy
ta phát hiện ra ánh mắt biến đổi rõ rệt của Triển Chiêu thì có lẽ số
mệnh của ta đã khác đi nhiều lắm, tuy nhiên, ta chẳng mảy may chú ý gì.
[1] Theo chuyện kể lại, Triển
Chiêu trong một lần trổ tài võ công trước mặt hoàng thượng, được hoàng
thượng ban cho danh hiệu Ngự Miêu. Có năm hảo hán chuyên cướp của người
giàu, chia cho người nghèo – tự xưng Ngũ Thử (năm con chuột) bao gồm:
Toàn Thiên Thử, Triệt Địa Thử, Xuyên Sơn Thử, Phiên Giang Thử và Cẩm Mao Thử (Bạch Ngọc Đường) nghe tiếng ấy bèn tìm đến Triển Chiêu đòi so tài
cao thấp. Ở đây tác giả lồng ghép nhân vật của Liên hoa yêu cốt vào
truyền thuyết về Triển Chiêu.
Khi các ca ca khen ngợi tuyệt chiêu võ công của Ngự Miêu
Triển Chiêu, ta không phục nên nhất định đòi giao đấu với chàng, bất đắc dĩ chàng đành phải nhận lời. Trong khoảnh khắc xoay người thi triển thế võ, ta bỗng nhìn thấy nụ cười của muội muội, một nét cười vừa lạnh lẽo
vừa giễu cợt khiến ta rùng mình ớn lạnh. Bị phân tâm bởi nụ cười đó nên
khi quay đầu lại, thanh Cự Khuyết bảo kiếm của Triển Chiêu kề sát cổ…
“Keng” một tiếng, hai thanh kiếm va mạnh vào nhau, ta
nhìn thấy thanh Câu Nguyệt của Cốc Liên đang chặn đứng đường kiếm của
Triển Chiêu, đồng thời chém văng chiếc khuyên tai của ta.
“Đa tạ Triển đại nhân nương tay, vừa rồi tỷ ta đã phân
tâm…” Nghe thấy Cốc Liên nói như vậy, ta cũng hiểu rằng muội ấy muốn giữ thể diện cho ta. Tiếp đó, Cốc Liên cởi bỏ hoa tai rồi kéo ta rời khỏi
đấy.
Rất lâu sau, ca ca ta bước lên tú lầu, nói rằng Triển
Chiêu muốn cầu hôn muội muội ta. Ta ngưỡng mộ đến mức có phần ghen tỵ.
Đó là người ta nhắm trước, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà người chàng cầu hôn lại chẳng phải ta?
Nhưng điều khiến ta không bao giờ ngờ đến lại là: Cốc Liên từ chối.
Đồ ngốc! Ngốc từ trong trứng ngốc ra! Người ưu tú như vậy còn không muốn, thật là đại ngốc hết thuốc chữa!
Nhưng dù sao sự ngu ngốc ấy cũng có lợi cho ta, nên ta
đem theo vỏ bọc ân cần, ngoan ngoãn gợi ý với ca ca: Muội muội lớn của
các ca ca là dịu dàng biết chăm sóc người khác nhất, nguyện ý nghe theo
sự sắp đặt của trưởng bối.
Kết quả không ngoài dự liệu, Triển Chiêu đem theo Trạm
Lư, để lại cho ta thanh Cự Khuyết, ngày cưới được định là ngày hoàng đạo mồng Mười tháng Mười hai âm lịch năm sau.
Ta sung sướng đến phát điên, cả ngày chỉ biết suy nghĩ và mơ mộng về cuộc sống vợ chồng trong tương lai, đôi má thường xuyên đỏ
ửng như trái táo chín. Đoạn thời gian đó tâm tư ta tốt đến không còn
biết gì hơn nữa, đến cả việc nhìn vào gương mặt băng giá vạn năm không
đổi của Cốc Liên, ta cũng thấy thân thương đến vô cùng.
Thế nhưng, mộng ước chẳng duy trì được bao lâu bởi… Cốc Liên chết.
Muội ấy chết trong Xung Tiêu lầu, dưới đường kiếm của ta, ta đã giết muội ấy. Chỉ bởi Cốc Liên nói ta và Triển Chiêu sẽ vĩnh viễn không có hạnh phúc. Vào thời khắc lưỡi kiếm đâm xuyên qua tim Cốc Liên, Bạch Ngọc Đường không cẩn thận để gây thù chuốc oán với công quyền, cho nên khi ta vừa kịp trốn xuống gầm bàn thì cả vạn mũi tên đã đâm xuyên
qua thân thể hai người bọn họ, che khuất cho nhát kiếm trí mạng của ta…
Sau đó, ta chờ đợi người đến cứu trong vô thức, trở lại
Đinh gia trang trong vô thức, im lặng tham dự lễ tang của muội muội.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của cha mẹ và ca ca, ta bắt đầu hối hận!
Chỉ vì một câu nói mà ta lỡ giết Cốc Liên. Ta không hiểu
vì sao mình lại làm vậy, nhưng ta biết từ đó niềm vui thực sự đã không
bao giờ còn thuộc về ta nữa. Trong những giấc mộng giữa đêm, hình ảnh
Cốc Liên với nụ cười quỷ dị trước khi chết cứ hiện rõ khiến ta không
lạnh mà phát run.
Vào ngày hoàng đạo mồng mười tháng Chạp âm lịch, ta ngồi
trong kiệu hoa nghe tiếng động ồn ào bên ngoài, nhưng trong đầu lại cứ
văng vẳng lời nguyền của Cốc Liên: Tỷ và Triển Chiêu sẽ vĩnh viễn không
có hạnh phúc, vì trong tim Triển Chiêu không có tỷ!
Kiệu tiến vào cổng, nhất bái thiên địa, nhị bái cao
đường, phu thê giao bái, lễ xong! Ngồi trên chiếc giường cưới, khuôn mặt ta ửng hồng. Những tiếng chúc rượu ồn ã bên ngoài dần vãn đi, rồi cửa
phòng khẽ mở, nhịp tim ta cũng theo đó mà dồn dập lên.
“Tỷ tỷ, chúc mừng!” Như tiếng sét giữa trời quang, ta
chấn động ngẩng phắt đầu lên, tấm vải đỏ rơi xuống đất. Trước mắt ta,
khuôn mặt với cặp má nhợt nhạt và đôi mắt tứa máu khiến ta phát run như
vừa rơi vào động băng.
“Muội… muội là người hay ma?”
“Tỷ đã tận mắt thấy thi thể của muội được chôn cất mà vẫn hỏi vậy sao?” Cô gái lặng lẽ nhìn ta trong bộ váy đỏ rực toàn thân:
“Đời này kiếp thứ nhất tỷ giết muội, muội không oán gì, nhưng tỷ nên nhớ tội nghiệt của tỷ đã được ghi vào món nợ đầu tiên. Sinh tử luân hồi
không có nghĩa là kết thúc, tỷ nên biết mà tính đường lo liệu”.
Giật mình choàng dậy, Triển Chiêu đã đứng trước mặt ta,
gương mặt anh tuấn không chút hơi ấm. Quay người lại, chàng vắt chân
ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, nhìn ta với gương mặt vô cảm.
“Xin lỗi”, chàng nói: “Ta không thể yêu nàng”.
Vào giây phút ấy cả thế giới như sụp đổ trước mắt ta!
Từ đó, ta trải qua cuộc sống chỉ có hình thức, sống đời
vợ chồng chỉ trên danh nghĩa, ngày ngày trôi qua vô vị đến phát điên. Và ta cứ sống như thế ròng rã ba mươi năm.
Lần thứ hai ta gặp lại Cốc Liên vào sinh nhật lần thứ bốn mươi sáu của mình. Muội ấy lướt trên ánh trăng mà tới, lạnh lùng nhìn
ta chằm chằm.
“Huyền Vũ[2] tinh quân quy vị, tỷ không đợi được huynh ấy quay lại rồi.”
[2] Huyền Vũ là tên một chòm sao trong Nhị thập bát tú.
Lời muội ấy nói ta chẳng hiểu gì cả, nhưng ta biết Triển
Chiêu sẽ không bao giờ trở về bên ta nữa, bởi ngày hôm sau tin tức xấu
đưa đến: Người ta yêu nhất vì bảo vệ Bao đại nhân mà trượt chân rơi
xuống vách đá, thân thể thịt nát xương tan.
Ta không khóc. Ta đã tưởng mình sẽ khóc đến chết đi sống lại, nhưng hóa ra ta đã chẳng còn lấy một giọt lệ nào.
Cuối cùng ta kết thúc mọi thứ bằng cách dùng chính thanh Cự Khuyết của chàng tự tay cắt đứt khí quản trên cổ mình.
Ta biến thành ma, ngày ngày ngồi trên cầu Nại Hà, chỉ hy vọng được nhìn thấy chàng lần nữa.
“Lam Liên tiên tử đã vi phạm luật trời, sát hại đồng môn, bị phạt mười kiếp chết dưới tay Mai Song…” Một tiếng phán lớn vang vọng trên cầu, Cốc Liên bước qua mặt ta.
“Sư tỷ, kiếp thứ hai sắp bắt đầu rồi, tỷ đã chuẩn bị tốt chưa?”
Tử Linh điểuCó một loài chim tên gọi Tử Linh, thường bay ngang chân trời Ma vực. Tử
Linh là sinh linh có tiếng hót hay nhất tam giới, mỗi lần nghe thấy
những âm thanh thánh thót phát ra từ cổ họng chúng, người ta sẽ lưu
luyến mãi không quên. Thế nhưng ít người biết rằng tiếng hót của Tử Linh lại có nguồn gốc từ quá khứ đau thương.
…
Tôi sinh ra là người câm, một cô gái câm có cố gắng thế
nào cũng không sao phát ra được dù chỉ một tiếng. Những ký ức trước khi
lên năm tuổi của tôi vô cùng hạnh phúc. Tuy sinh ra trong gia đình không giàu có, nhưng tôi là bảo bối mà cha mẹ thương yêu nhất, con cái luôn
là máu thịt tâm tư của cha mẹ, bất kể chúng có khiếm khuyết gì đi nữa.
Năm tôi lên năm tuổi, cha lên núi đi săn gặp hổ dữ, từ đó không bao giờ quay về nữa. Hai tháng sau, vào một buổi tối mẹ ôm tôi
khóc ròng suốt một đêm, không ngừng nói lời xin lỗi. Sau đó mẹ cũng rời
xa tôi, khoác bộ quần áo thật đẹp rồi để người ta kiệu đi mất. Còn nhớ
lúc đó tôi chạy theo một quãng rất xa, nhưng trực giác mách bảo tôi, mẹ
không còn cần tôi nữa.
Cuối cùng chiếc kiệu ấy khuất dần, tôi ngã xoài bên vệ
đường khóc váng lên, mặc cho những giọt nước mắt rơi xuống như mưa,
trước sau tôi vẫn không thể thốt lên đến nửa lời.
Rồi tôi trở thành một đứa bé ăn mày đi xin cơm, bám theo
một đám trẻ con ăn mày đi nhặt nhạnh canh thừa cơm vãi, cho đến khi cậu
bé tên Thẩm Nhiên xuất hiện.
Là người học việc trong Mộ Dung gia cực kỳ giàu có, Thẩm
Nhiên thường xuyên ra ngoài mua đồ nọ thức kia. Có lần do đói quá, nhìn
thấy chiếc bánh nướng trong tay cậu, tôi bèn nhào tới cướp lấy. Hiển
nhiên cậu bị tôi làm cho giật bắn mình, lặng đi một hồi, còn tôi thì
nhân lúc lộn xộn chạy biến vào một góc không có người, hấp tấp nhét cả
cái bánh vào miệng nhai ngấu nghiến như hổ đói, hai ba miếng đã ăn hết
sạch. Khi tôi ngẩng đầu lên, cậu đã đứng ở một nơi cách đó không xa, mỉm cười nhìn tôi.
“Chắc muội đói lắm hả? Cho muội nốt cái này này.” Mùi
thơm ngào ngạt của chiếc bánh ngọt còn nóng hổi xộc vào mũi tôi, làn hơi ấm tỏa ra từ chiếc bánh làm ướt khóe mắt và ấm cõi lòng tôi.
Từ đó, tôi theo Thẩm Nhiên vào Mộ Dung gia, bắt đầu học
việc trong nhà thuốc. Do đầu óc cũng chẳng đến nỗi nào nên những kiến
thức sư phụ truyền dạy tôi đều nhanh chóng lĩnh hội, dần dần trở thành
môn đồ ưng ý nhất trong mắt sư phụ.
Sau này tôi mới biết, Mộ Dung thế gia vốn cực kỳ nổi
tiếng trên giang hồ, võ lâm minh chủ đương nhiệm Lâm Thanh Dự là cháu
trai của Mộ Dung lão gia. Thẩm Nhiên mấy năm nay theo Lâm thiếu gia đi
đánh đông dẹp bắc, nghiễm nhiên trở thành cảnh vệ của thiếu gia.
Cuộc sống trong phủ có phần nhàm chán, thú vui duy nhất
là cùng ngồi ăn những thứ bánh trái nho nhỏ với Hàn Cổ Liên – tiểu a
hoàn kề cận bên đại tiểu thư Mộ Dung My Sương. Cổ Liên là một người
hướng nội, bình thường ít nói nhưng rất trọng tình nghĩa. Tuy đại tiểu
thư rất nóng tính, thường xuyên đánh mắng người dưới, nhưng Cổ Liên chưa một lời than vãn.
Nhớ dịp tết Trung thu năm tôi mười bảy tuổi, Cổ Liên đem
tới hai chiếc bánh nướng nhân thịt, nói rằng Lâm thiếu gia thưởng cho
mình. Vị ngọt của vỏ bánh và vị mặn của lớp nhân thịt bên trong hòa
quyện nhuần nhuyễn, thực sự rất ngon.
“Linh Linh, cô biết không, hôm nay đại tiểu thư vừa bị mất mặt một phen đấy”, mắt Cổ Liên híp lại, như thể sắp phá lên cười.
“?” Lòng hiếu kỳ của tôi lập tức bị khơi gợi, bởi Cổ Liên chưa từng nhắc tới chuyện không hay của My Sương đại tiểu thư.
“Hôm nay Lâm thiếu gia hăng hái đọc một bài thơ cho tiểu
thư nghe, nhưng thiếu gia quên béng mất Mộ Dung tiểu thư không hề biết
chữ.”
“…” Tôi kinh ngạc, đại tiểu thư của một thế gia có truyền thống hiếu học mà lại không biết chữ? Điều này… điều này quả là đáng
buồn cười!
Vậy là đêm đó hai cô tiểu nha đầu ngốc nghếch cùng ngồi
tán chuyện vui vẻ dưới ánh trăng thanh, tất nhiên là cô ấy nói tôi nghe. Nhưng tôi không biết đây lại là lần tụ hội vui vẻ cuối cùng của chúng
tôi, bởi chẳng lâu sau Thẩm Nhiên trúng phải kịch độc.
Chất độc đó có tên là Hiên Tình, người bị trúng độc sẽ
hôn mê bất tỉnh và giảm thính lực, nhưng ý thức thì vẫn tỉnh táo như
thường. Nếu không kịp thời có thuốc giải trong bảy ngày thì sẽ thổ huyết mà chết.
Tôi khóc ngất, điên cuồng lật giở cuốn sách thuốc của sư
phụ song không hề thấy ghi chép gì về Hiên Tình trong đó. Tôi vô cùng
tuyệt vọng!
Ngày ngày tôi giúp Thẩm Nhiên lau rửa mớm thuốc, rồi viết những tâm tư của mình vào lòng bàn tay huynh ấy, từng chữ từng câu đều
rất mực chuyên tâm. Vào ngày cuối cùng sư phụ đến, nói với tôi rằng nếu
muốn cứu huynh ấy thì phải mạng đổi mạng, đem chất độc trong người huynh ấy truyền sang cơ thể tôi, nhưng tôi chỉ có năm ngày thọ mạng mà thôi.
Tôi vui mừng đồng ý, lập tức nhận thấy nỗi tiếc nuối và
bi thương trong mắt sư phụ, song chỉ cần huynh ấy được bình an vô sự,
tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
Hai ngày sau Thẩm Nhiên tỉnh lại. Tôi cố nén cơn đau khập khiễng đến phòng huynh ấy, chỉ mong nhìn thấy huynh ấy một lần nữa, để
khắc sâu hình ảnh huynh ấy vào lòng mình nhưng…
“Hôm nay thấy khá hơn nhiều rồi chứ?” Chưa bước vào
phòng, tôi đã nghe thấy giọng nói duyên dáng vọng ra từ bên trong. Ghé
mắt nhìn, toàn thân tôi bỗng run lên bần bật. Trong phòng, My Sương tiểu thư đang tất bật ân cần pha trà rót nước cho người nằm trên giường, ánh mắt ấm áp, cử chỉ dịu dàng: “Thẩm đại ca không biết chứ, mấy hôm huynh
hôn mê nô gia lo lắng muốn chết được, van xin cha rất lâu mới làm ra
được thuốc giải…”.
Cô ấy vừa nói gì? Thuốc giải? Làm gì có thuốc giải nào! Rõ ràng… rõ ràng do tôi cầu xin sư phụ thay máu cho Thẩm Nhiên nên…
“Đa tạ ơn cứu mạng của đại tiểu thư.” Tôi nghe thấy tiếng người đó nói.
Ngay lập tức, tôi quay người đi như chạy, rời khỏi nơi
đó. Không cần huynh ấy báo đáp gì, tôi chỉ mong huynh ấy được sống tốt,
cho nên kết cục thế này là tốt nhất. Nếu huynh ấy có thể trở thành người nhà Mộ Dung danh giá, chẳng phải sẽ rất hạnh phúc sao? Nhưng vì sao… vì sao lòng tôi đau như bị cắt xé năm bảy khúc nhường ấy? Nằm trên giường, tôi nôn nao chờ đợi cái chết. Lòng tôi đã chết, chắc thể xác cũng sẽ
đến số nhanh thôi.
“Linh Linh, tôi đưa cô đi gặp huynh ấy”, Cổ Liên nắm tay tôi, nước mắt thấm ướt váy áo.
“…” Gặp huynh ấy, rồi sao nữa?
“Linh Linh, tôi không thể để cô cứ thế mà đi được, tôi đến gặp huynh ấy! Cô đợi tôi, tôi sẽ nói cho huynh ấy biết!”
Đừng đi! Với tay theo nhưng tôi chỉ chộp vào khoảng không, bóng Cổ Liên đã biến mất nhanh như chớp.
Đó là lần cuối cùng tôi gặp người bạn tốt nhất của mình.
Hai ngày sau, vào lúc bệnh tình đã đến lúc nguy kịch, sư phụ đem đến cho tôi tin của cô ấy.
Cổ Liên đã chết, bị Mộ Dung My Sương đánh đến chết. Nghe nói trước lúc chết, cô ấy cố ráng sức mà gào thét tên tôi.
Sau đó tôi cũng ra đi. Linh hồn tôi rời khỏi thể xác, nhẹ nhàng bay lên không trung, nơi ấy tôi gặp lại Cổ Liên. Khóe miệng dường như hàm chứa vẻ nhạo báng lạnh lùng, cô ấy im lặng nhìn xuống dinh thự
nhà Mộ Dung.
Hôm nay là ngày đại hỷ của Mộ Dung đại tiểu thư. Tôi nhìn thấy Thẩm Nhiên mặc áo hỷ đỏ vui mừng đứng đợi cô dâu đến.
Bất chợt, đám hắc y nhân tay cầm đao kiếm từ đâu xộc vào
chém giết loạn xạ. Tôi đưa mắt nhìn người mình yêu, huynh ấy vung lưỡi
kiếm sáng loáng trong tay, kiếm lướt theo gió cực kỳ trơn tru, khiến tôi ngơ ngẩn nhìn mãi đến quên hết mọi thứ.
“Huynh ấy sẽ rõ sự thật rất nhanh thôi”, Cổ Liên đứng bên tôi cười lạnh lẽo: “Huynh ấy lập tức sẽ được nhận báo ứng”.
Thoạt đầu tôi không hiểu, nhưng sau đó lập tức hiểu ra ý của Cổ Liên, hiểu ra toàn bộ sự thật.
“Tôi – Mộ Dung Phương Quân xin được tuyên bố, hôm nay là
ngày đại hôn của tiểu nữ My Sương nhà chúng tôi với cháu trai là Lâm
Thanh Dự…”
Giờ phút đó, gương mặt Thẩm Nhiên pha trộn giữa ngạc
nhiên, hoang mang và tổn thương. Tôi nhìn thấy My Sương tiểu thư dứt
khoát giằng mạnh tay ra khỏi tay huynh ấy, bước tới bên cạnh Lâm thiếu
gia.
“My Sương…” Miệng huynh ấy run run, vẻ mặt kinh ngạc không tin nổi sự thật trước mắt: “Vì sao?”.
“Hứ! Ngươi là cái gì mà cũng đòi chòi mâm son! Cũng chỉ
cái đồ ngốc Diệp Tử Linh mới chịu bỏ mạng vì ngươi thôi.” Gương mặt khó
ưa của Mộ Dung My Sương không chút cảm xúc: “Lại còn cả con nha đầu thối Hàn Cổ Liên ưa chĩa mũi vào chuyện không phải của mình nữa, chết là
đáng. Nếu không phải vì làm theo kế hoạch ta đã chẳng hơi đâu mà nhọc
công nói chuyện với kẻ hạ nhân như ngươi…”.
Lễ thành hôn bị gián đoạn, rồi tiến hành lại từ đầu, chỉ
là thay tân lang mà thôi. Thẩm Nhiên loạng choạng rời khỏi Mộ Dung phủ,
lảo đảo tìm đến trước căn phòng nhỏ mà tôi ở lúc sinh thời. Tôi lướt sau lưng huynh ấy, nhìn huynh ấy lưu luyến hoài niệm tháng ngày tươi đẹp
chúng tôi đã có trước kia. Nhìn những giọt lệ lăn dài trên má huynh ấy
mà tôi chẳng cách nào ngăn được.
Bỗng nhiên, từ phía xa, hai tên đầu trâu mặt ngựa tay sai dùng xích sắt trói Cổ Liên lại, cô ấy mỉm cười vẫy tay với tôi rồi đi
theo bọn chúng vào bóng tối.
Đợi đã! Tôi cũng là hồn ma, các người không bắt tôi sao? Tôi thét lên trong lòng.
“Ngươi không thuộc về địa phủ.” Hai tên đầu trâu mặt ngựa biến mất, chỉ vẳng lại giọng nói băng giá. Vậy tôi là cái gì? Cô hồn dã quỷ hay sao? Tôi nghĩ thế.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vừa chớp mắt đã hai mươi
năm ròng, tròn hai mươi năm tôi âm thầm bên cạnh Thẩm Nhiên. Trong thời
gian này bao nhiêu chuyện xảy ra. Vào đúng đêm thành thân, Lâm thiếu gia bị quy tội tư thông với giặc ngoại xâm. Cả nhà Mộ Dung thế gia bị liên
lụy, cũng tan tác hết, chỉ còn lại Mộ Dung My Sương, nhưng My Sương sống cuộc sống người không ra người, quỷ chẳng phải quỷ, rồi bất ngờ qua đời ba năm trước sau khi trải qua hơn mười năm sống khổ sở. Tôi chưa từng
biết hóa ra người mà Lâm Thanh Dự thực sự yêu thương lại là Cổ Liên. Ở
hiền gặp lành, ác giả cá báo, chỉ là báo ứng đến sớm hay muộn mà thôi.
Linh hồn tôi tiếp tục vật vờ bên cạnh người yêu, sau khi
quay về cuộc sống điền viên, huynh ấy ngày đêm quỳ trước mộ tôi, không
ngừng nói chuyện với tôi…
“Cô còn yêu hắn không?” Một dáng người khoác áo màu thiên thanh bỗng xuất hiện trước mắt tôi. Tôi kinh ngạc bởi dung mạo này
giống Cổ Liên như đúc: “Nếu hắn yêu cô, vì sao ngay từ đầu lại không
nhận ra cô chứ?”.
Người ấy muốn nói gì?
“Cô gái kia đến chữ cũng không biết, sao có thể là cô được?”
Tôi chợt hiểu ra! Hóa ra là thế, hóa ra ngay từ đầu người huynh ấy yêu thực sự không phải tôi. Nước mắt rơi xuống, tôi phát điên
đến ức muốn thét lên thật to, như thể tất cả những đau đớn tủi nhục từ
khi sinh ra trên thế giới này đã hóa thành sức lực rồi quần tụ lại thành một nỗ lực cuối cùng…
Một tiếng hót tuyệt hay bất chợt vang lên giữa bầu trời.
Thẩm Nhiên ngẩng đầu, một con chim Tử Linh còn đẹp hơn cả phượng hoàng
đang cất cánh bay vút về phía những đám mây…
Ngưng Thúy trâmTình yêu là gì?
Tình yêu đến trong âm thầm lặng lẽ, tựa như gai sắc của
đóa hoa hồng, vào lúc người ta không chú ý, sẽ nhẹ nhàng đâm lút trong
da thịt.
Hàn Thiên Liên ngồi bệ vệ trên ngai vàng, khẽ thở dài
nhìn về phía Tây Thiên rồi chầm chậm đưa tay gỡ chiếc trâm ngọc cài trên đầu xuống. Đó là chiếc trâm hình phượng tuyền màu trắng muốt, đôi mắt
phượng là hai viên ngọc màu lam hiếm có.
“Hơn hai nghìn năm rồi, thời gian qua thật nhanh.” Bàn
tay dịu dàng vuốt ve đôi lam ngọc, mắt Thiên Liên ánh lên vẻ thương
tiếc: “Liên Liên đã không còn nhớ chút gì về ngươi nữa mà ngươi vẫn chưa quên được hay sao?”.
“Nàng không còn nhớ nữa cũng chẳng sao, ta nhớ nàng là đủ rồi.” Một vệt sáng chói lóa bỗng lướt qua đôi mắt ngọc, chiếc trâm bay
vụt lên lơ lửng giữa không gian, rồi bóng người mờ ảo dần xuất hiện.
“Có đáng không, Băng Ngưng?” Vấn lại mái tóc dài dày, Hàn Thiên Liên cười ưu tư.
“Đáng hay không cũng chẳng can hệ gì. Vì yêu nàng, ta hy
vọng nàng được hạnh phúc.” Chiếc trâm phượng tự mình cài lên mái tóc đen của người đàn ông, cắm chặt vào lọn tóc dày: “Đây cũng là nguyên nhân
ta luôn ở bên ngài”.
“Ha ha, chính vì ta và Liên Liên là huynh muội song sinh ư?”
“Có lẽ thế, vì nhìn thấy ngài cũng như thấy nàng vậy…”
…
Ta là tuyết hồ ly tu luyện nghìn năm, đạo hạnh cao thâm, ở Ma vực hầu như không ai đáng làm đối thủ của ta, khiến ta trở nên cao
ngạo đến mức quên cả trời cao đất dày.
Năm đó, ta đánh bại được đối thủ thứ ba nghìn. Với suy
nghĩ hoang dã, điên cuồng say trong chiến thắng, ta bèn chạy đến khiêu
chiến với Vực chủ, còn lớn tiếng huênh hoang rằng nếu ta thắng thì ngôi
vị chủ nhân Ma vực phải được thay đổi.
Còn nhớ khi ấy Hàn Thiên Liên thân mặc thanh y, voan đen che mặt, ngồi trên ngai không nộ mà uy.
“Được, ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi”, Thiên
Liên nói: “Có điều nếu ngươi thua, ngươi sẽ phải nghe theo sự sắp xếp
của ta”.
Ta thừa nhận mình lúc đó đã quá kiêu ngạo tự mãn, cho nên khi bị lưỡi kiếm của kẻ khác kề sát cổ, ta nghĩ vậy là mình xong rồi!
Lúc mở mắt ra, ta thấy mình đã rời khỏi Ma vực và đang ở
một nơi xa lạ, thân thể bị đánh cho quay về nguyên hình, pháp lực bị
phong ấn vào tận nội đan trong người.
“Ngươi thua rồi, giờ ta muốn ngươi đi theo bảo vệ người
trong phòng kia, cho đến khi cô ấy kết thúc cuộc sống mới thôi.” Giọng
nói lạnh lùng vọng vào tai, ta nhìn thấy bóng hình chủ nhân Ma vực đi
càng lúc càng xa.
Sự trừng phạt này đối với ta không có gì ghê gớm lắm, vì
chẳng mấy chốc ta nhận ra người mình phải bảo vệ chỉ là một tiểu cô
nương chưa đầy mười tuổi. Điều khiến cô bé khác biệt so với những người
khác là đôi mắt màu xanh lam. Cũng chính vì nguyên nhân này mà từ khi
sinh ra, cô bé luôn bị người khác coi là loài yêu ma đầu thai, từ nhỏ bị giam cầm trong khu nhà hoang vắng, ngày ngày chỉ có cô a hoàn tên
Nguyệt Song tới đưa cơm.
Cô bé tên gọi Tiểu Liên, là một đứa trẻ dịu dàng nhưng ít nói. Lần đầu tiên nhìn thấy ta, cứ ngỡ ta bị lạnh, cô bé cẩn thận ôm ta vào lòng, sưởi ấm cho ta bằng chính hơi ấm thân thể cô bé.
Liên Liên rất cô đơn. Trong khu phòng chẳng có ai khác,
hằng ngày cô bé chỉ biết nói chuyện với những con chim bay qua, nên sự
xuất hiện của ta đối với cô bé mà nói tựa như một món quà từ trên trời
rơi xuống.
“Tuyết Tuyết, ngươi biết không? Nguyệt Song tỷ tỷ nói
Giao thừa năm nay cha mẹ sẽ đưa đệ đệ ta sang bên này, đến lúc đó ta có
thể gặp họ rồi.” Cô bé hạnh phúc ôm lấy ta vui mừng nói thêm: “Ta đã lớn đến từng này rồi mà chỉ mới gặp họ có một lần, từ hồi đệ đệ mới chào
đời cơ. Lúc đó mẹ tới Thành Hoàng miếu ở đây dâng hương, ta bèn leo lên
các bậc thang để nhìn họ. Mẹ ta rất xinh, còn đệ đệ thì vô cùng đáng
yêu…”.
Lời nói bỗng dừng lại, ta nhìn thấy ánh mắt Tiểu Liên
thoáng nét bi thương, rồi câu chuyện được chuyển sang chủ đề khác. Cô bé bắt đầu tưởng tượng về hình dáng của người thân đã quá lâu không gặp,
nhưng cái phần sau của câu chuyện bị bỏ dở thì ta biết rất rõ. Lần đó,
khi Liên Liên đứng trên bậc thang nhìn trộm cha mẹ mình, cha cô phát
hiện ra lập tức sai người lấy gậy đuổi đánh cô bé xuống khỏi gờ tường.
Hôm đó cô bé khóc trọn một đêm, đến khi trời rạng sáng thì tự tìm cách
lừa dối bản thân, nói rằng cha không nhìn rõ nên mới cho người đánh
mình, rằng cha mẹ rất yêu mình, như thương đệ đệ vậy.
Sáng Ba mươi Tết, Tiểu Liên dậy rất sớm, cẩn thận chải
mái tóc đen dài mượt mà, rồi ngồi dưới bậc thềm ngoài sân chờ đợi. Nhìn
khuôn mặt đỏ au bởi khí lạnh của cô bé, ta có phần thương xót bèn leo
lên vai Tiểu Liên, dùng cái đuôi xù lông thật dày che khuôn mặt cô bé
cho cô bé đỡ lạnh. Cứ thế, ta ở bên cô bé chờ đợi, đợi mãi…
“Nghe thấy gì chưa? Dinh thự Hàn gia bị cháy, lão gia,
phu nhân và tiểu thiếu gia suýt chút nữa bị lửa thiêu chết, giờ còn đang hôn mê kia kìa!” Ngoài bức tường bất chợt vọng vào tiếng của Nguyệt
Song: “Như tôi thấy chắc do con tiểu yêu tinh mang xui xẻo trong kia ám
hại rồi. Nhưng dù sao vậy cũng tốt, năm nay tôi có thể về nhà ăn Tết
rồi, cứ khóa cửa lại là yên tâm chẳng có ai tới”.
“Vậy con tiểu nha đầu trong kia làm thế nào?” Tiếng một
cô a hoàn khác lo lắng: “Mấy ngày không đưa cơm cho nó, ngộ nhỡ nó chết
đói thì sao?”.
“Lại còn lo cho nó! Lão gia và phu nhân chẳng mong nó
chết quá đi chứ, nếu không phải vì danh tiếng người tốt thì lão gia đã
bóp chết nó từ lúc mới sinh rồi.” Tiếng lách cách của chiếc khóa bị khóa lại, bóng đêm cũng theo đó mà bao trùm xuống cả khoảng sân một màn u
tối.
“Tuyết Tuyết, ta thật sự là yêu tinh sao?” Lúc lâu sau, giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống mặt ta, nóng bỏng.
“Rõ ràng ta chẳng làm gì cả, vì sao, vì sao tất cả mọi người đều nói ta là yêu tinh hại người chứ?”.
Đó chẳng phải là lỗi của cô!
“Nếu ta chết có phải đều tốt cho tất cả mọi người không?”
Tất nhiên không phải, nếu cô chết ta sẽ giết hết tất cả
bọn chúng! Miệng mấp máy, nhưng ta chẳng có cách nào nói ra được những
tiếng trong lòng mình.
Từ hôm đó, Tiểu Liên bắt đầu tuyệt thực, nhưng trên thực
tế thì chẳng ai đưa thức ăn đến cho cô bé. Người hầu kẻ hạ trong khu nhà đều nhân cơ hội nghìn vàng chủ nhân Hàn gia đang hôn mê bất tỉnh mà tự ý về nhà ăn Tết. Cổng lớn đã khóa, để ra ngoài ta cũng phải hết cả hơi
mới nhảy qua được bức tường cao, nhưng ta vẫn kiên trì đi khắp nơi tìm
đồ ăn về cho Liên Liên.
Thế nhưng, bốn ngày sau, vào sáng mồng Năm Tết, trong màn tuyết trắng xóa, Tiểu Liên ngủ say không bao giờ còn thức dậy nữa.
Trước lúc ra đi, cô bé nói với ta rằng cô hy vọng những người thân của
mình sẽ tiếp tục sống trong hạnh phúc và vui vẻ.
Ta khóc! Đó là lần đầu tiên ta biết rơi lệ kể từ khi chào đời, lần đầu tiên nếm cảm giác đau đớn vò xé. Ta trơ mắt nhìn linh hồn
Tiểu Liên bị Vô Thường mang đi, gương mặt cô bé lại lạnh lùng và thờ ơ
như thể tất cả những điều đã trải qua chẳng mảy may liên quan gì đến
mình…
Gặp lại Hàn Thiên Liên. Thiên Liên lặng lẽ mai táng di
thể của Tiểu Liên, sau đó đốt sạch cả khu nhà hoang kia. Trong ánh lửa,
Thiên Liên từ từ gỡ tấm vải voan che mặt xuống. Ta kinh ngạc nhìn gương
mặt giống Liên Liên như hai giọt nước. Thiên Liên nói Tiểu Liên là
chuyển thế của muội muội mình Hàn Cốc Liên, vốn là công chúa Ma tộc bị
Như Lai cướp khỏi Ma vực. Vị vực chủ Ma vực này đã từng thề nhất định
phải báo thù, phải đưa được muội muội quay về Ma giới.
Sau khi pháp lực được giải, điều đầu tiên ta làm là lập
tức giết chết con nha đầu tên Nguyệt Song, ngũ mã phanh thây xé xác cô
ta ra thành từng mảnh. Vẫn chưa hả giận, ta hủy diệt luôn cả cái thôn
đó, chỉ giữ lại người nhà Hàn gia, rồi loại bỏ ký ức về Tiểu Liên trong
chúng.
Kết thúc mọi việc, ta quay lại Ma giới, dùng chính sức mạnh của mình hóa thành chiếc trâm phượng bạch ngọc cẩn thúy.
Khi ái tình lặng lẽ lướt qua, liệu ngươi có thể bắt được không?
…
Bích La châuNgươi có biết sức mạnh của tình thân không? Tình yêu ấy vô tư, nhưng đôi khi lại khiến ta vô cùng cuồng điên.
Còn nhớ đó là lần chuyển kiếp thứ tư, Địa Tạng Vương để
ta trở thành một chú chim sơn ca. Không biết ngài ấy nghĩ gì mà lại để
ta có khả năng hiểu được tiếng con người.
Ta bị bán vào một dinh cơ rộng lớn, chủ nhân nơi đó họ
Ngô, là một bà cụ gần sáu mươi tuổi. Nghe nói cháu gái lớn của Ngô lão
bà bị ngớ ngẩn bẩm sinh, từ nhỏ đã không biết cười cũng chẳng biết khóc, như thể không có bất kỳ ý thức gì, mà ta lại được bà lão mua làm quà
tặng cho đứa trẻ đó.
Tiểu nha đầu này tên Ngô Bích La, người cũng như tên, vô
cùng xinh đẹp, chỉ là trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé tuyệt không chút cảm xúc, ánh mắt trống rỗng chẳng hàm chứa một xáo động nào.
“La Nhi à, bà nội tặng cháu chú chim nhỏ rất đáng yêu
đây, xem này! Nó đẹp chứ hả?” Ngô lão bà cười hiền từ, đưa ta đến trước
mặt cô bé: “Nó tên là Liên Liên, cái tên này bà nội đặt đấy, sau này La
Nhi và Liên Liên sẽ trở thành bạn tốt nhé, có vui không?”. Cô bé vẫn
chẳng phản ứng gì, như thể hoàn toàn không nghe thấy những lời bà lão
nói.
Khẽ thở dài một tiếng, lão bà buồn bã ôm cô cháu gái của mình vào lòng, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo.
“Trời Phật rủ lòng thương, giờ bà nội còn chăm sóc được
cho cháu, nhưng sau này bà nội không còn thì lấy ai chăm sóc cháu đây?
Cha mẹ cháu mất sớm, nhà cô chú thì đã chẳng ưa gì cháu, nếu không có bà đứng ra chẳng biết cháu sẽ thế nào…” Im lặng dựa vào lòng bà, đôi mắt
Bích La mịt mù không một gợn sóng.
Sự thật chứng minh nỗi lo của Ngô lão bà cuối cùng đã ứng nghiệm. Vào mùa xuân năm thứ hai kể từ lúc ta đến gia đình này, bà cụ
ngã bệnh rồi qua đời.
“Đều do cái đồ hắc tinh sao chổi này hại cả! Nếu không
phải vì cả ngày chăm lo cho mày, mẹ ta đã chẳng mệt mà chết!” Trên linh
đường, cô bé quỳ trước quan tài bị người thúc thúc mắng như tát nước vào mặt: “Cái đồ ác độc bẩm sinh, chưa sinh ra đã hại chết đại ca ta! Loại
người tai họa như mày còn sống làm gì không biết…”.
“Nhị ca, huynh phí hơi phí sức với cái đồ ngốc đó làm gì! Cứ tống cổ nó đi là xong.” Ngô Tiểu Mai – người cô cô liếc nhìn Bích La với vẻ ác cảm, liền đó cẩn thận lật giở mấy thứ giấy tờ trên tay: “Gia
sản tổ tiên để lại, hai chúng ta chia thế nào đây? Thôi nhà cửa ruộng
đất để cả cho huynh, muội là phận gái đã gả về nhà chồng chỉ cần chút
tiền thôi là đủ rồi, huynh thấy sao?”.
“Chuyện tài sản dễ nói, nhưng con nhà đầu này thì không thể đuổi đi được, hàng xóm láng giềng sẽ chê cười.”
“Vậy thì tìm đại nơi nào đó mặc nó tự sinh tự diệt là xong. Dù gì mẹ mất rồi, nó cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu.”
Vậy là cô bé bị người thân của mình đuổi ra ở một căn
phòng nhỏ tít phía xa, từ đó không ai nhìn ngó đến, chỉ có ta là trở
thành người bạn đồng hành duy nhất sẻ chia cùng Bích La.
Dạo gần đây, người trong Ngô gia có vẻ xuân phong đắc ý,
đến đi đường cũng phải kèn trống rộn ràng. “Rượu ngon đỏ mặt người, tiền tài động nhân tâm”, hàng núi tiền đổ vào túi thì ai chẳng sung sướng,
nhưng nào ngờ báo ứng lại tới với bọn họ nhanh đến thế.
Đúng vào đêm chôn cất Ngô lão bà, nhị lão gia nhà họ Ngô
bỗng nhiên lên cơn ngứa ngáy điên cuồng, từng mảng từng mảng thịt da cứ
thế lả tả rơi xuống theo những đầu móng tay gãi liên hồi của hắn, khiến
nhị phu nhân ở bên cạnh sợ hãi đến thét lên thất thanh. Triệu chứng
tương tự cũng xuất hiện trên con gái lão bà.
“Nhất định là con tiểu yêu tinh kia nguyền rủa chúng ta
rồi, nếu không sao nó lại bình yên vô sự chứ!” Ngô Tiểu Mai gào lên,
nhưng không dám chạm vào cơ thể đang ngứa ran: “Ta đã nói từ lâu rồi,
các người không được giữ nó lại, nó chính là con yêu tinh hại người!”.
Đột ngột rút mạnh then sắt nặng gài trên cửa, người đàn bà với đôi mắt
đỏ ngầu lao nhanh về phía căn phòng nhỏ Bích La đang ở.
Trốn dưới mái hiên, ta nghe rõ toàn bộ câu chuyện, trong
lòng bất chợt lo lắng cho cô bé đáng thương. Bích La đâu có làm gì, sao
ta có thể để cô bé chết trong tay đám người lòng lang dạ sói này được.
Cố sống cố chết vỗ đôi cánh gấp gáp, ta điên cuồng đuổi
theo người đàn bà về phía căn phòng của cô bé. Còn chưa tới cửa, ta đã
nghe thấy lời chửi mắng của Ngô Tiểu Mai, đồng thời chiếc then sắt cũng
liên tiếp vụt xuống người Bích La như mưa rào. Cô bé co người, đau đớn
toàn thân run rẩy.
“Đánh chết mày, đồ tiện nhân! Đáng lẽ mày phải chết từ
lâu rồi mới phải!” Người đàn bà càng đánh càng mạnh, đột nhiên định giơ
tay quất xuống đầu Bích La.
Ta cuống lên, quyết liệt lao xuống với cái mỏ sắc cong
cong làm vũ khí duy nhất. Một tiếng thét thảm thiết vang lên xé toạc màn đêm, ta đã mổ mù mắt người đàn bà độc ác ấy. Nhưng ngay sau đó Ngô Tiểu Mai tóm chặt lấy ta đè xuống đất, phang cho ta một then sắt vỡ toang
đầu.
Ta chết, linh hồn bay lên rồi lập tức hồi phục lại ký ức
kiếp trước. Trong thoáng chốc ta nhìn thấy Ngô lão bà vốn đã chết đang
đứng sau người đàn bà điên cuồng chột mắt, dễ dàng bẻ gãy cổ bà ta đánh
“rắc” một tiếng. Tiếp đó, những luồng sương mù đen đặc bắt đầu lan tỏa
bao phủ toàn dinh thự.
Chỉ thoáng chốc, mọi người trong dinh thự tuyệt vọng điên cuồng cào xé cơ thể mình. Làn sương đen len lỏi vào những lớp quần áo,
ngấm vào thịt da khiến chúng mưng mủ từ trong ra ngoài.
“Bà nỡ làm vậy sao?” Ta hỏi: “Họ cũng là con cháu bà,
cũng là máu thịt mà bà mang nặng đẻ đau, bà dùng độc chất ăn mòn hủy
hoại sinh mệnh họ như vậy, liệu có xuống tay được không?”.
“Ta không có những đứa con vô lương tâm như vậy.” Đưa mắt nhìn Bích La đang nằm trên đất chỉ còn thoi thóp hơi thở, lão bà buồn
thảm quay sang ta: “Từ nhỏ ta đã dạy chúng phải biết dùng lòng thiện đối đãi với mọi người, huynh đệ tỷ muội phải biết nhường nhịn lẫn nhau,
nhưng chẳng biết từ lúc nào trong mắt chúng chỉ còn có tiền. Nhân tính,
đạo đức toàn bộ chúng đều ném đi cả. Nếu để mặc bọn chúng làm hại La Nhi thì chẳng bằng kéo chúng cùng xuống địa ngục với ta cho xong”.
Dinh thự dần dần yên tĩnh trở lại, những âm thanh kêu gào thảm thiết đã tắt. Cùng với làn gió lạnh lẽo, hai bóng hình Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện trước mắt ta.
“Lam Liên tiên tử, kiếp thứ tư của cô đã kết thúc, mau
theo chúng ta quay về thôi.” Xích sắt nặng nề lập tức quàng vào cổ ta,
quay đầu lại ta chỉ còn thấy Ngô lão bà nhẹ nhàng ôm và xoa đầu Bích La.
“La Nhi, bà nội phải đi rồi, lần này sẽ không thể quay về được nữa, cháu phải học cách tự chăm sóc bản thân, đừng để bà nội phải
lo lắng nữa, nhớ chưa?”
Xích sắt vô thường màu đen quàng lên cổ lão bà, từ từ kéo bà đi xa dần…
“Bà… nội.” Một giọng nói trong trẻo bất chợt vang lên, cô bé chưa bao giờ thốt lên một tiếng từ khi sinh ra vào giờ phút đó lại
mở lời: “Bà nội, đừng đem bà nội đi…”. Quay phắt người lại, nước mắt lão bà từng giọt rơi xuống.
Đúng lúc đó, một ngọn lửa màu xanh lam bùng lên từ thân cô bé, chiếu sáng cả một góc trời.
“A di đà Phật! Bích La châu, cuối cùng ngươi đã khai mở
được tâm trí của mình, từ nay được lên thành hàng tiên!” Một giọng nói
ôn hòa vang lên giữa tầng không. Ta ngẩng đầu thấy Địa Tạng Vương vẻ mặt vui mừng ngồi trên lưng Đế Thính, đôi tay chắp vào nhau.
“Bồ Tát, Bích La tự ý nhập luân hồi, tự biết tội lỗi
không thể tha thứ, nhưng Bích La xin nguyện dùng thân nghìn năm tu hành
của mình để hóa giải tội nghiệt bà nội đã phạm hôm nay.” Ngọn lửa sáng
chói dần lụi tàn, thân thể Bích La hóa thành viên ngọc màu lam lấp lánh
to bằng quả trứng ngỗng rồi tự sa vào lòng bàn tay của Địa Tạng Vương Bồ Tát…
…
Tương truyền, dưới địa phủ có một viên thần châu trấn áp
được ma quỷ, tên gọi Bích La. Năm đó, hạt châu nhớ nhung sự phồn hoa
nhân thế, bèn nhân cơ hội thần thú có nhiệm vụ trông coi mình không để
ý, tự tiện nhập vào luân hồi, chuyển thế thành người.
Và một câu chuyện tình thân đã bắt đầu từ đấy…
END