Tựa
Cõi Tây phương cực lạc trên Cửu thiên là nơi ánh
sáng tỏa ra vĩnh hằng. Sau khi thành Phật, Như Lai liền ở lại đây giảng
kinh thuyết pháp, phổ độ chúng sinh.
Hôm nay, trăm ngàn chim phượng, môn vàn loài hoa
cùng tung bay trên Tây Thiên tịnh độ, Phật Tổ thân dẫn theo chư Phật tôn giả đến nghênh đón Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát năm xưa vì chúng
sinh thiên hạ mà từ bỏ nguyên thân, gieo mình vào lục đạo luân hồi vừa
mới quay về.
Hàng vạn tia sáng màu xanh từ nhân gian dội lên,
xuyên qua những đám mây, xé toang lớp kết giới che chắn Thiên đình.
Trong luồng sáng, một bóng người dần xuất hiện, mắt xanh tóc đen, trán
nổi bật ba chiếc lông công lay động theo gió, hết sức tao nhã và cao
quý.
“A di đà Phật, chúc mừng Minh Vương trở lại Tây
Thiên”, Như Lai khẽ đọc pháp hiệu, mỉm cười nhìn Khổng Tước Bồ Tát vừa
bước lên thềm mây: “Bao năm nay Bồ Tát vì an nguy của chúng sinh thiên
hạ mà chịu khổ cực muôn phần, cuối cùng cũng tra ra được sự thật, công
lao quả không nhỏ”.
“Phật Tổ từ bi, độ hóa thế nhân, thân già này tự
hổ thua kém”, Đại Minh Vương khẽ cúi mình thi lễ: “Lão tăng đáng trách,
tuy tra ra sự thật nhưng vẫn không sao ngăn được việc giải trừ phong ấn
trong đầu Lam Liên tiên tử, chẳng thể cứu nổi vạn vật thoát khỏi đại họa sắp đến”.
“Không có cách nào cả, ký lai chi tắc an chi. Dù
sao cũng không thể tránh khỏi điều này, chi bằng chúng ta hãy chuẩn bị
tốt tâm lý để ứng chiến.” Quay đầu nhìn đóa lam liên duy nhất giữa hồ
sen, Phật Tổ khẽ nhíu mày: “Rốt cuộc thì có ai ngờ kẻ đứng sau màn kịch
lại đồng căn đồng mệnh với Cốc Liên, hai đóa sen song sinh kỳ lạ nhất
sinh ra từ tộc Lam Liên trong kỷ nguyên này”.
“A di đà Phật, có lẽ năm đó đến bản thân chí
thượng tôn giả cũng chẳng hề biết mình còn có thêm một đứa con nữa.” Hai tay chắp trước ngực, Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật khẽ thở dài: “Dù sao
trước khi nụ sen nở, Nạp Y La đã trở về Phật giới rồi”.
“Đúng vậy, sư đệ Nạp Y La quả thực không biết gì, và lão nạp cũng chưa từng nghĩ Mị Gia lại giấu một bí mật động trời đến thế trong Ma vực.” Như Lai bất chợt giơ tay về phía đóa sen xanh nở rộ
giữa đầm sen, dưới sự nâng đỡ của ánh kim quang, đóa sen nghìn cánh rời
khỏi mặt nước, từ từ bay đến trước mặt Phật Tổ.
“Thảo nào hàng nghìn năm nay, ngài và Ngọc Hoàng
vẫn không có cách gì biết được thân phận thật của kẻ đó. Hóa ra mệnh số
của hắn tương đồng với Cốc Liên, không, đúng ra phải nói bọn họ vốn chỉ
là một người.” Giọng điệu pha chút ngạc nhiên đến từ hai vị tôn giả Văn
Thù và Phổ Hiền mới quay về từ hạ giới: “Phật Tổ liệu có thể nói rõ hình thức tồn tại của họ không?”.
“Người đó tên gọi Hàn Thiên Liên, là huynh muội
song sinh của Cốc Liên. Họ vốn là hai đóa lam liên khác nhụy trong cùng
một nụ sen, đồng thời cùng có Mê hoặc nhãn. Theo truyền thuyết ghi chép
lại từ thời thượng cổ, huynh muội họ sẽ là kẻ tiếp theo cai trị tam
giới…” Như Lai ngừng lời, khẽ vuốt đóa sen trước mặt: “Nhưng nếu hai
người cùng nhập đường tà đạo thì tam giới sẽ bị hủy diệt dưới tay họ”.
“A di đà Phật, thiện tai, thiện tai!” Khẽ thở
dài, những tấm lòng từ bi quảng đại, yêu thương nhân thế của các chư
Phật bị chấn động mạnh bởi sự thật to lớn…
“Phật Tổ, đến nay bốn tầng phong ấn đã bị phá vỡ, tầng cuối cùng sẽ là gì đây?” Phật Di Lặc tiến tới, đưa ra thắc mắc
cuối cùng trước Như Lai.
“Tầng cuối cùng này… là sự hận thù của Mị Gia,
trong đó gồm cả bí mật mà sư đệ Nạp Y La đã bảo vệ cả cuộc đời.” Phật Tổ khép mi, nỗi bi thương trong đôi đồng tử thẳm sâu đến vô tận: “Nếu tầng phong ấn thứ năm bị giải, thì đến lão nạp cũng chẳng biết Cốc Liên liệu có chấp nhận được sự thật vô cùng tàn nhẫn đó hay không”…
1 Giấc mộng say
“Nương, nương! Con sợ, con muốn về nhà…” Trong
vũng máu đỏ tươi, đóa sen nhỏ màu xanh lam khóc nức nở, muôn vàn cánh
hoa rũ xuống khuôn mặt người đàn bà bị trọng thương đến không thể cứu
chữa trước mặt.
“Liên Liên, ta muốn con nhớ kỹ, hủy hoại toàn bộ
Ma vực chúng ta chính là mục đích của tất cả những kẻ thuộc Thiên giới.” Người đàn bà yếu ớt giơ cánh tay lên, thù hận chỉ vào các vị tiên gia
đang lơ lửng giữa không trung: “Liên Liên phải nhớ, ta và các thúc thúc
bá bá đã từng yêu thương chăm bẵm con trong Ma vực đều bị những kẻ đó
giết chết. Con nhất định phải trở về Ma vực, tiếp tục gánh vác vương vị
của ta, trở thành Ma chủ kế nhiệm, báo thù phục hận cho hàng vạn lê dân
Ma tộc chúng ta!”.
“A di đà Phật, Mị Gia, cô việc gì phải khổ sở như vậy!” Trên ngai sen vàng, Phật Tổ nhíu mày thở dài buồn bã: “Cốc Liên
còn chưa tu thành hình người, cô đã đem thù hận truyền sang thân nó, bắt nó trở thành ma quỷ, lương tâm cô ở đâu?”.
“Ha ha ha… Lương tâm? Đây chẳng phải đều do các
ngươi bức ta hay sao?” Bất chợt ngẩng đầu, nữ vương Ma vực ngửa mặt lên
trời cười những tràng dài nhưng nước mắt thì cứ tuôn rơi như suối: “Như
Lai, đừng tưởng bí mật của ngươi và Nạp Y La không ai hay biết, giấy
không thể gói được lửa, huống hồ ta với hắn từng là phu thê. Ngươi, hắn
và cả Ngọc Hoàng cùng thông đồng với nhau hủy diệt Ma quốc mà ta khổ sở
bao năm kiến tạo. Ta vốn đã chẳng còn yêu hắn, chẳng còn quan tâm đến
hắn, nhưng các ngươi, chính các ngươi cứ nhất định đòi cướp con gái ta.
Ta nói cho các ngươi biết, Liên Liên sẽ không thành Phật đâu, nó là con
dân của Ma vực, là công chúa của Ma quốc ta, sẽ có một ngày nó trở về,
trở về gánh vác công cuộc đại thống nhất Ma tộc!”.
Giận dữ tràn ngập trái tim và khối óc, Mị Gia thổ ra một ngụm máu. Những giọt máu đen vừa ngấm vào đóa lam liên thì lập
tức bị nhụy hoa hút hết. Màu xanh nhạt vốn có của nhụy hoa dần chuyển
sang đỏ thậm.
“Nương, con khó chịu quá! Thiên Thiên, ca ở đâu,
mau đến cứu muội…” Bị khí âm oán độc khống chế, đóa lam liên bé nhỏ
thống khổ vùng vẫy những cánh hoa của mình.
“Liên Liên tha lỗi cho ta! Ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi.” Nhìn con gái quằn quại đau đớn tưởng như chết đi sống lại, Mị Gia thương xót ôm con vào lòng, nhỏ giọng thì thầm với đóa sen: “Liên
Liên đồng ý với ta điều này: Kể từ giờ không được nhắc đến ca ca nữa
nhé! Ca ca con là hy vọng cuối cùng của ta, chỉ ca ca mới có thể đem con trở về. Tạm thời quên ca ca đi con gái, tuyệt đối không được nhắc đến
ca ca trước mặt đám thần Phật này, vĩnh viễn không được…”.
Một ngụm máu nữa tiếp tục thổ ra, Mị Gia, vị nữ vương đời đầu của Ma tộc thượng cổ đã vĩnh viễn bị xóa khỏi tam giới rộng lớn.
“Nương…” Lóe lên ánh sáng bạc, đóa hoa bé nhỏ
xoài mình gào khóc đau đớn trên thân thể người mẹ đang dần hóa thành tro tàn bay theo gió…
…
Bị tiếng khóc đánh thức, Hàn Cốc Liên hoang mang mở to đôi mắt còn đang ngái ngủ. Cảnh vật nơi đây khiến cô hết sức kinh ngạc.
Trên mặt hồ rộng lớn, hàng trăm đóa sen đủ màu sắc chen nhau đua nở, trong đó có cả loài thúy liên[1] đã tuyệt chủng từ lâu và loài ngân liên[2] cực kỳ hiếm có. Bao bọc xung quanh là làn nước biếc xanh với muôn vàn
chiếc lá màu lục, càng khiến những đóa hoa thêm thơm hương tỏa sắc rực
rỡ đến dị thường.
[1] Thúy liên là đóa sen màu xanh phỉ thúy.
[2] Ngân liên là đóa sen màu bạc.
Thế nhưng, chính tại khung cảnh đẹp như mơ ấy lại vang lên tiếng khóc đau thương đến thắt tim, phá vỡ hoàn toàn cảm giác
thanh bình trong lòng, Cốc Liên quay người nhìn về phía phát ra âm
thanh.
Đó là một ngôi mộ nhỏ, bốn phía cỏ cây mọc đầy,
trên mặt đất nứt nẻ của nấm mộ, một hòn đá chặn ít tiền giấy trắng,
trước mộ cô quả đến tấm bia đá cũng chẳng có. Ánh mắt Cốc Liên dừng lại
bên cạnh đống đất, nơi một cô bé chừng tám, chín tuổi với cặp mắt to
tròn màu lam ánh vàng sưng đỏ vì khóc đang đau khổ gạt đi dòng lệ.
“A di đà Phật, tiểu thí chủ có điều gì không vui
sao?” Hàn Cốc Liên đang định tiến về phía trước xem có chuyện gì xảy ra
thì bỗng từ một phía của mặt hồ, vị tăng lữ trẻ theo phái giữ tóc từ từ
bước tới, cất giọng ôn hòa thấm đẫm từ bi và lương thiện.
“Như Lai!”, Lam Liên tiên tử kêu lên thất thanh,
sau đó lặng đi, ngây ra nhìn hai người trước mặt đang trò chuyện với
nhau như thể không hề biết đến sự tồn tại của mình. Nói một cách khác,
cô bây giờ giống như kẻ xuất hồn, có thể nhìn thấy mọi điều trên thế
gian, song người khác lại không thể biết về sự có mặt của cô.
“Sao có thể thế được?” Xòe rộng đôi tay, Cốc Liên vội vã chộp lấy hòn đá bên cạnh, nhưng chỉ trong thoáng chốc, tay cô
tức khắc xuyên qua hòn đá trên đất: “Sao có thể như thế? Lẽ nào… mình
chết rồi!”. Hoảng hốt nhìn chằm chằm tay mình, tai cô như đang truyền
đến đoạn đối thoại giữa vị tăng lữ và cô bé kia.
“Đại sư, nương con là người trong Ma tộc, liệu bà ấy có được luân hồi không?” Cô bé nghiêng đầu chăm chú hỏi: “Nương con
cả đời chưa làm điều sai trái, mạng của cha con đều do bà ấy cứu, vậy
tại sao đám người tộc trưởng lại giết nương chứ?”.
“A di đà Phật, thất phu vô tội, hoài bích kỷ tội[3].” Vị tăng lữ hai tay chắp trước ngực, cúi đầu khẽ thở dài: “Thần tiên và
yêu ma vốn đã chẳng chung đường, huống hồ tộc Lam Liên mang thiên chức
lãnh đạo, nên dù nương con có lương thiện bao nhiêu thì thần tiên và yêu ma yêu thương nhau vẫn là tội lớn. Bọn họ cho phép giữ lại con đã là
một đặc cách lớn rồi”.
[3] Nguyên chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai họa, sau
cũng có ý so sánh người có tài năng hay ý tưởng, nhan sắc… cũng có thể
mang đến tai họa.
“Vậy nương con đáng chết sao?” Nhẹ nhàng đưa tay
vuốt lớp đất trên mộ, nước mắt cô bé rơi tí tách: “Nương tốt như vậy, là người yêu thương con nhất trên đời này”.
“Tiểu thí chủ, người đại thiện chắc chắn sẽ được
thiện báo. Bất luận là yêu hay ma, chỉ cần sinh thời hành thiện tích đức thì khi chết đi đều có một phán quyết công bằng.” Hòa thượng khẽ cười,
lấy ra một chuỗi hạt tụng niệm: “Tiểu thí chủ, cái này tặng cho con, mỗi ngày niệm Đại Bi chú một nghìn lần, có thể chiêu độ cho vong hồn người
đã khuất”.
“Thật vậy sao? Cảm ơn đại sư!” Đón lấy chuỗi hạt
trong tay vị tăng nhân, cô bé cảm kích cúi mình thi lễ: “Con sẽ đọc kinh mỗi ngày cho nương nghe, hy vọng nương sớm về cõi cực lạc”.
“Đúng rồi, Phật ta từ bi phổ độ chúng sinh, nhất
định có thể giúp nương con. Bần tăng cáo biệt, thí chủ xin bảo trọng.”
Dứt lời, vị tăng lữ quay người đi về phía Tây, mỗi bước dưới bàn chân
lại nở ra hằng ha sa số những đóa sen nghìn cánh.
“Đại sư đợi đã, con vẫn chưa biết ngài là ai!”
Sau lưng vị đại sư, cô bé vội vã kêu lên thật lớn: “Con là Mị Gia, con
gái của trưởng lão tộc Lam Liên”.
“Ha ha… A di đà Phật, bần tăng Nạp Y La, là chí thượng tôn giả của Tây Thiên Phật giới.”
2 Hàn Thiên Liên
Phương Tĩnh Hương - Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Hàn thị Hồng Kông đã qua đời.
Hưởng thọ sáu mươi lăm tuổi, bà nhắm mắt xuôi tay trong một cơn bạo bệnh bất ngờ. Tuy nhiên điều kỳ lạ là dường như đã
sớm dự liệu được điều bất hạnh xảy ra, trong vòng một tuần trước khi qua đời, thông qua cô Tuệ, người giúp việc lâu năm đáng tin cậy của mình,
Chủ tịch Phương đã kịp thời thiết lập một bản di chúc.
“Này, này, cậu nghe gì chưa?” Trong phòng vệ sinh của công ty, hai cô nhân viên trang điểm rất đậm đang thì thầm to nhỏ
với nhau: “Chủ tịch đã giao lại toàn bộ tài sản cho một người tên là
Bạch Hạo Đan, thấy bảo giấy tờ do chính tay bà Phương xác nhận”.
“Đúng vậy đấy, nghe nói anh chàng Bạch Hạo Đan
này trước đây là gia sư dạy dương cầm cho Hàn Cốc Liên. Ba năm trước,
sau khi cô bé vô cớ chìm vào hôn mê thì anh ta liền trở thành trợ lý
riêng của Chủ tịch Phương. Nhưng lần này anh ta tiếp nhận gia sản nhà họ Hàn với thân phận vị hôn phu của Cổ Liên.” Quay ngang quay ngửa thấy
xung quanh không có ai, hai cô gái nhỏ giọng cười nhạt vẻ khinh bỉ: “Ai
biết được anh ta dùng thủ đoạn gì để lấy lòng bà Phương Tĩnh Hương, chứ
Hàn Cốc Liên mới mười mấy tuổi, hiện tại còn chưa biết sống chết thế
nào, gã họ Bạch kia nếu muốn khiến cô bé chết thì thật dễ như trở bàn
tay”.
“Đúng vậy, cậu nói xem một người đang khỏe mạnh
bình thường làm sao mà bảo hôn mê là hôn mê ngay được, nhiều khả năng là gã họ Bạch kia đã chuốc cho cô bé thuốc men gì cũng nên.”
“Thôi đừng nói nữa, có người đến kìa! Để người
ngoài nghe thấy thì đừng mong giữ được bát cơm nhé…” Sau phút thỏa thuận ngầm, hai cô nhân viên đổi chủ đề rồi tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì,
cùng rảo bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Thế nhưng, vào thời khắc cánh cửa phòng vệ sinh
khép lại, trên bề mặt chiếc gương treo ở vách tường bỗng từ từ lóe lên
một luồng sáng màu xanh lam yếu ớt…
…
Trong phòng khách của ngôi biệt thự nhà họ Hàn,
tấm gương ảo ảnh tạo bằng nước trong suốt như kim cương bỗng “bùm” một
tiếng, đột ngột vỡ tung, những giọt nước bắn trên nền đất phản chiếu
hình ảnh cặp nam tử anh tuấn đẹp đẽ, phong cách hoàn toàn khác nhau đang ngồi tựa lưng trên ghế sô pha.
“Nhìn thấy chưa Dao Hoa cung chủ, đây chính là
hình tượng của ngài trong lòng những con người vô tri kia.” Cố ý lên
giọng cười nhạo, người khoác áo thiên thanh mỉm cười gian trá, từ từ cầm tách cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm nhỏ.
“Ta không có hứng nghe chuyện ngồi lê đôi mách
đó. Hàn Thiên Liên, ngươi chỉ cần nói linh hồn Cốc Liên hiện đang ở đâu
thôi.” Nhìn chằm chằm vào gương mặt giống hệt Cốc Liên đến từng đường
nét, Bạch Hạo Đan kìm nén để không cho người đối diện một chưởng. “Cô ấy hôn mê đã tròn ba năm rồi, chỉ còn một tháng nữa là sinh nhật lần thứ
mười sáu, cũng là ngày kết thúc dương thọ kiếp này của cô ấy, nhưng bất
kể người Thiên giới và Phật giới tìm kiếm bao nhiêu vẫn không sao tìm
thấy linh hồn cô ấy. Rốt cuộc năm đó có phải ngươi hút mất cô ấy không,
điều này chỉ ngươi mới rõ.”
“Ha ha… Ý Cung chủ là ta đã hại Cốc Liên? Không
đời nào! Liên Liên là muội muội duy nhất của ta, sao ta lại làm thế
được.” Người đàn ông tên Hàn Thiên Liên cười phá lên, như thể vừa nghe
thấy một chuyện gì vui lắm: “Trừ việc bất đắc dĩ phải khiến Liên Liên
chịu nỗi thống khổ bảy kiếp, chỉ cần muội ấy rụng một sợi tóc cũng đã đủ làm ta đau đớn vô hạn rồi. Còn về chuyện không tìm ra linh hồn muội ấy, ngài đã hỏi qua Như Lai chưa, chẳng lẽ đến Phật Tổ cũng bó tay sao?
Thật ra ngoài ta thì Như Lai chính là người biết rõ linh hồn Liên Liên
đang ở đâu nhất, chỉ là ông ta không dám nói ra mà thôi!”.
“Phật Tổ biết? Vậy vì sao ngài ấy không nói ra?” Hạo Đan cúi đầu khó hiểu.
“Như Lai không nói vì ông ta biết chẳng mấy chốc
Cốc Liên sẽ nắm được sự thật năm đó, nắm được bí mật giữa ông ta và cha
chúng ta Nạp Y La, đồng thời cũng sẽ sớm công bố với quần tiên Thiên
giới. Ông ta biết rất rõ kế thừa ký ức và nỗi oán hận của nương, Liên
Liên sẽ không dễ dàng bỏ qua mình đâu. Có lẽ Như Lai đã sớm chuẩn bị
xong kế hoạch ứng chiến rồi. Tất cả cũng chỉ để bảo vệ hình ảnh uy nghi
mà Phật giới đã mất bao năm xây dựng mà thôi.”
“Rốt cuộc là bí mật gì?” Nghi hoặc nhìn Hàn Thiên Liên, lòng Bạch Hạo Đan bỗng dâng lên một nỗi bất an.
“Ta không biết”, Thiên Liên mỉm cười, thích thú
ngắm nhìn vẻ quan tâm ánh lên trong mắt Hạo Đan: “Bí mật này nương ta
từng nhắc với ta, nhưng cụ thể thế nào thì ta không rõ. Bây giờ chỉ có
Như Lai và Liên Liên đang chìm trong giấc ngủ là rõ thôi, cho nên hôm
nay ta đến đây trước là muốn nói với ngài: Nếu ngài thật lòng thương yêu muội muội ta thì hãy từ bỏ chức vụ trên Thiên đình đi, bởi chẳng lâu
nữa Liên Liên sẽ chính thức gia nhập Ma đạo. Đến lúc đó tất cả chư tiên
Thiên đình đều sẽ trở thành kẻ thù của muội ấy, tất nhiên ngài cũng
không ngoại lệ”.
“Vì sao ngươi lại nói với ta điều này? Ngươi nên
biết ta không bao giờ dễ dàng từ bỏ Thiên chức, và cả Cốc Liên nữa, ta
tin cô ấy cũng không dễ dàng nhập ma.” Đứng thẳng dậy, Hạo Đan lịch sự
phác một cử chỉ tiễn khách: “Cảm ơn vì đã giải đáp các câu hỏi của ta!
Còn bây giờ, nếu không muốn bị Thiên tướng phát hiện ra sự xuất hiện của ngươi ở nhân gian thì hãy lập tức quay về đi. Yên tâm, ta sẽ không đề
cập với Ngọc Hoàng bất kỳ điều gì ngươi vừa nói”.
“Thanh Lệ nói quả không sai, Dao Hoa cung chủ là
người duy nhất xứng với Liên Liên, ha ha… Thấy tấm chân tình của ngài
với muội muội nên ta mới đến đây khuyên ngài từ bỏ Thiên giới, rốt cuộc
ta cũng cảm thấy trong trời đất này một thần tiên giống như ngài quả
thật hiếm có. Tuy nhiên, ta phải nói cho ngài biết, sau khi tiếp nhận
hận thù cả đời của mẹ ta thì tuệ căn của Cốc Liên sẽ biến mất hoàn toàn. Muội ấy sẽ trở thành nữ vương thứ hai của Ma vực chúng ta.” Nhìn Hạo
Đan với ánh mắt thông cảm, thân thể Hàn Thiên Liên dần mờ khuất: “Rời bỏ đi! Liên Liên sẽ không trở về Dao Hoa cung nữa đâu. Phải ở lại nơi còn
vương hương vấn bóng người mình thương yêu, chịu đựng nỗi tương tư như
xát muối, thà rằng rời bỏ trước còn hơn. Nếu không nghe ta, sau này ngài sẽ hối hận đó”.
“Đợi đã! Linh hồn Cốc Liên rốt cuộc đang ở đâu?”
Nhìn bóng người trước mặt sắp hoàn toàn tan biến, Hạo Đan cố gắng hỏi
với theo vấn đề quan trọng nhất.
“Linh hồn muội ấy vẫn luôn ở trong thân thể, chỉ
là trú ngụ tận tầng phong ấn cuối cùng mà thôi. Hiện giờ muội ấy đang
tận mắt chứng kiến cuộc đời bi thương của nương ta, đồng thời cũng đang
phá giải tầng phong ấn cuối cùng…”
3 Định mệnh
Tương truyền trong cuốn Thượng cổ mật sử của Thiên giới có ghi chép đầy đủ từ danh tính các chư thần thời viễn cổ
đến những lời sấm về tương lai, điều số một của chương đầu tiên mang nội dung như sau:
Một vạn năm nghìn năm sau thời khai thiên lập địa, Ma giới sinh sôi thịnh vượng, Thiên chi liên nữ[4] có Mê hoặc nhãn sẽ sa vào Ma vực, đồng thời dùng ánh mắt mê hoặc đầy
yêu khí để mê muội chúng sinh. Chí tôn Phật giới phải liên minh với mười hai vị tướng Thiên đình mới có thể tiêu trừ tai họa đến tận gốc rễ, dọn sạch đám sâu mọt phá hoại tam giới…
[4] Thiên chi liên nữ: Người con gái hoa sen của Thiên giới.
Ánh mắt mê hoặc đầy yêu khí? Cốc Liên cười khẩy
gấp trang sách lại. Hóa ra mọi thứ đã sớm được các chư tiên Thượng cổ dự báo. Điều đáng buồn nhất là mẹ cô lại không hề biết những khó khăn gian lao trở thành vận mệnh cả đời mình đã được định sẵn từ lâu ở một nơi
nào đó. Định mệnh giống như một khán giả tàn nhẫn, lạnh lùng cười nhạo,
hờ hững bàng quan ngắm nhìn thế nhân vùng vẫy trong bộ đồ chơi xếp hình
chế sẵn theo khuôn từ trước, cứ mãi vô tri mà cố gắng tranh giành và
phấn đấu, sa đọa và suy sụp, rồi cuối cùng trăm người như một đều chỉ đi đến kết cục cái chết chờ đợi mà thôi.
Nhẹ nhàng bay lượn giữa không trung, ánh mắt Cốc
Liên tìm kiếm xung quanh. Từ hôm vô tình gặp cha mẹ quá cố bên hồ, cô đã nhận ra rằng nơi mình đang ở lúc này không phải là thế giới vẫn quen
thuộc trước đây. Cũng giống như câu chuyện đi xuyên không gian và thời
gian trong truyền thuyết, cô đang trở về thời khắc vốn thuộc về Mị Gia
và Nạp Y La. Tuy không hiểu nguyên nhân song Cốc Liên cảm thấy cực kỳ
ung dung tự tại, bởi nơi đây không có người nào chú ý tới sự tồn tại của cô, kể cả lúc bay lượn ngay dưới tầm mắt Như Lai cũng chẳng có vấn đề
gì cả.
Tùy tiện ném quyển Thiên thư quý giá xuống đất,
Cốc Liên quay về hồ bảo liên đã chọn làm nơi trú ẩn lâu nay. Đưa tay
chạm khẽ vào những đóa sen trong hồ, một cảm giác lạnh lẽo xa lạ bỗng
dâng lên trong lòng. Nơi đây không phải là hồ bảo liên quen thuộc của
cô, cũng không có sự ấm áp vẫn khiến cô cảm thấy an nhàn thoải mái.
Phải làm sao mới có thể trở về không gian, thời
gian quen thuộc đây? Cốc Liên đau đầu nghĩ ngợi. Tuy ở đây được hưởng
thú vui không ai để ý, nhưng đến hòn đá cô cũng không cầm lên được, tồn
tại theo cái cách y hệt như một hồn ma không có thực thể vậy.
“Bẩm Phật Tổ, Nạp Y La tôn giả cầu kiến.” Giật
mình bởi tiếng nói, Cốc Liên bất giác đưa mắt ra phía cửa. Đó là chí
thượng tôn giả Nạp Y La, chính là người trông giống như Như Lai như hình với bóng, cũng là người cha cô chưa từng gặp mặt kể từ khi sinh ra.
“Truyền tôn giả tấn kiến.” Như Lai giơ tay ra hiệu, trên gương mặt hiền từ tràn ngập hoan hỷ.
“Bần tăng Nạp Y La bái kiến Đại Nhật Như Lai.”
Dường như là huynh đệ sinh đôi, từ cửa một vị cao tăng cúi đầu chầm chậm bước vào: “Sư huynh vẫn khỏe chứ?”.
“Ha ha! Lão nạp rất khỏe, đa tạ sư đệ hỏi thăm,
Nạp Y La giáng trần du lãm mấy thập kỷ, liệu có thêm trải nghiệm gì
chăng?”, Phật Tổ hỏi han, nhìn khuôn mặt giống mình như đúc với ý cười
càng đậm nét.
“A di đà Phật, bần tăng lần này hạ phàm đã trải
nghiệm được khá nhiều bụi trần.” Chẳng chút câu nệ ngồi xuống ghế, chí
thượng tôn giả chậm rãi tâu lên vị Phật tối cao: “Nguyên nhân của tất cả nỗi thống khổ thế gian đều không vượt qua ba chữ: Tham, Sân, Si. Gốc rễ của ba chữ này lại không gì ngoài chữ Dục. Khổ não của người phàm trên
thế gian đều từ dục mà ra, trong lòng có dục sẽ không nhìn thấu được
ranh giới sinh từ tình, lại càng dễ bị ma quỷ cám dỗ. Phật ta từ bi độ
hóa giúp chúng sinh vạn vật xem nhẹ tình ái lợi danh, từ đó cởi bỏ ma
quỷ trong lòng và tiến cao thêm một bậc”.
“A di đà Phật, xem ra ngày sư đệ thành Phật đã
chẳng còn xa nữa. Có thể nhìn thấu sinh tử thế gian, xem nhẹ danh lợi
phàm trần, tiến tới đại ngộ triệt để là Y La có hy vọng phong Phật đó.”
Như Lai gật đầu, môi giấu nét cười nhìn Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật bên
cạnh: “Cổ Phật có hài lòng với ngộ tính của Y La không?”.
“Vâng! Nạp Y La tôn giả đường xa mới về, chắc
chắn rất mệt mỏi, trước tiên cứ nghỉ ngơi chút đã, đợi mai chư Phật cùng tụ hội nghiên cứu Phật pháp rồi sẽ lại đến nghe, được chứ?” Không nhìn
ánh mắt khó hiểu của Phật Tổ, Nhiên Đăng phất tay ra hiệu cho chí thượng tôn giả lui đi.
“Cổ Phật có lời muốn nói?” Nhìn theo bóng lưng sư đệ đang xa dần, vẻ mặt Như Lai trở nên nghiêm túc.
“Phật Tổ từ bi lấy lòng khoan dung đối đãi với
người, nhưng số kiếp là điều tuyệt đối không thể xem nhẹ dù chỉ một
chút.” Khẽ nhíu mày, Thượng Cổ Phật đưa tay bấm đốt: “Tôn giả tuy coi
thường sống chết, xem nhẹ danh lợi song tai ách cuối cùng này e rằng vẫn không thể vượt qua. Thiên chi liên nữ đã xuất hiện, có thể gia nhập Ma
vực bất cứ lúc nào, Y La thì chính là khắc tinh trong số mệnh của người
con gái đó”.
“Ý Cổ Phật, lão nạp hiểu. Đó là số kiếp cuối cùng trước khi Y La thành Phật, cũng là số mệnh khó vượt qua nhất trong bảy
bảy bốn chín thử thách - ái tình.” Phật Tổ khẽ thở dài, ánh mắt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Lẽ nào thật sự không có cách gì thay đổi lời sấm trong
Thiên thư sao? Y La thật bất hạnh”.
“Các người đã sớm biết cha mẹ ta sẽ tương ngộ,
tại sao còn không ngăn cản?” Hết sức tức giận, Hàn Cốc Liên từ lá sen
bay vụt lên đứng đối diện với đôi mắt thương cảm của Như Lai. Cô bỗng
ngẩn ra trong thoáng chốc: “Sao phải rơi lệ chứ? Mọi việc xảy ra trong
tương lai chẳng phải các người đã dự liệu được từ sớm rồi sao, vậy có lý gì mà thương tâm nữa?”.
Quay người bay xuống hạ giới, Cốc Liên muốn xem
rốt cuộc nguyên nhân gì dẫn đến việc mẹ cô từ thần nữ Thiên tộc lại rớt
xuống thành yêu ma theo lời Phật giới…
…
“Mị Nhi, mau đi! Đừng để người ta nhìn thấy mắt
con.” Trên giường bệnh, người đàn ông trung niên ốm yếu thều thào không
ra hơi: “Sau khi ta chết, phong ấn sẽ tự giải. Đến lúc đó nếu để người
ta phát hiện ra bí mật trong đôi mắt con, họ sẽ bức tử con giống như bức tử nương con, cho nên con phải rời đi ngay, đi càng xa càng tốt”.
“Cha, cha muốn con đi đâu? Cha và nương đều không còn nữa, con biết đi đâu?” Quỳ bên giường, cô thiếu nữ xinh đẹp khóc
đến nói không thành lời, nắm chặt đôi tay đã bắt đầu lạnh giá của cha.
“Đi được đến đâu… thì đi… chỉ cần… đừng ở lại
đây.” Cố gắng quay đầu nhìn bài vị của người yêu bên cạnh, người đàn ông khẽ gọi cái tên mình đã yêu tha thiết cả một đời, rồi nuốt xuống hơi
thở cuối cùng.
“Cha!” Thét lên thất thanh, vội vã nhào tới ôm thi thể đã giá lạnh, nước mắt thiếu nữ lấp lánh sắc đỏ dị thường…