Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 7: Chương 7: Yên chi huyết




Tựa

Chuyện xưa kể rằng, Tường Vi[1] tiên nữ trên Thiên giới vì đem lòng yêu kẻ phàm trần mà vi phạm luật trời, tự ý thay đổi tơ hồng Nguyệt Lão, khiến Vương Mẫu phẫn nộ đày xuống chân núi Tiêu Minh. Bao ngày bao đêm, nàng tiên thương nhớ tình lang nước mắt lưng tròng. Qua phiến đá hùng hoàng trong suốt như gương trước mặt, biết được chàng trai mình yêu thương sâu sắc chẳng lâu sau đã lấy một khuê nữ làm vợ, trái tim nàng vỡ vụn, dòng lệ cạn khô, máu thay nước mắt rơi xuống.

[1] Tường Vi: là tên gọi khác của hoa hồng

Giọt đỏ tươi màu son đó nhỏ trên từng phiến hùng hoàng, viên ngọc thạch trong phút chốc hoá thành chiếc vòng ngọc màu trắng như tuyết, ở giữa có điểm một chấm màu đỏ, người ta gọi đó là Yên chi huyết[2].

[2] Yên chi huyết: Giọt máu màu son

Tương truyền hàng nghìn năm nay, cô gái nào có được Yên chi huyết, cô gái ấy sẽ nhận được lời chúc phúc của Tường Vi tiên nữ, được gả cho người tốt, vợ chồng ân ái một đời hoà hợp.

Nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Suốt trong dòng thời gian đằng đẵng nào đã có ai nhìn thấy Yên chi huyết thật, nên tất nhiên cũng chẳng ai biết về bí mật thực sự của Yên chi huyết…

1 Chị em tương tàn

Một đêm trăng thanh gió mát, tòa biệt thự nhà họ Tô không ngừng vang lên những tiếng kêu gào khủng khiếp.

Căn phòng khách mờ ảo, chỉ có ánh sáng vàng vọt yếu ớt tỏa ra từ chiếc đèn duy nhất. Dưới bóng đèn, một cô gái xinh đẹp cầm con dao nhọn sáng loáng trong tay, cười lạnh lùng nhìn chằm chằm một cô gái khác đang nằm trong vũng máu. Cô gái toàn thân đẫm máu cố gắng ngẩng đầu lên, phản chiếu trong đôi đồng tử là khuôn mặt với dung mạo giống mình như đúc.

“Tô Na, vì sao?”, thở hắt ra một hơi, cô thiếu nữ nhìn người em đã gắn bó với mình bao năm với vẻ không thể tin nổi.

“Đến giờ chị vẫn không hiểu vì sao tôi giết chị ư?”, cô gái tên Tô Na cúi xuống, ánh mắt tràn đầy oán hận tàn độc: “Tô San, đồ tiện nhân vô liêm sỉ! Chị biết rõ tôi yêu Á Phong, vậy mà vẫn dùng thủ đoạn hạ lưu để cướp anh ấy khỏi tay tôi, chị biết tôi hận chị đến mức nào không? Hận chỉ muốn băm vằm chị ra thành từng mảnh!”.

Với đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng, Tô Na cầm dao đâm liên tiếp nhiều nhát trên người Tô San, cho đến khi thi thể chị gái tan nát, không còn ra hình nữa, cô mới thở hổn hển ngồi sụp xuống nền đất.

Bất chợt, một tia sáng lóe lên thu hút sự chú ý của Tô Na. Đó là chiếc vòng ngọc màu trắng như tuyết, ở giữa điểm một chấm đỏ tựa son tỏa ánh lấp lánh đến mê người.

“Ha ha ha…” Tô Na cười lớn, nhanh chóng chụp lấy chiếc vòng, đồng thời tàn độc hất cánh tay Tô San vẫn còn đặt ở trên qua một bên: “Tiện nhân! Có nằm mơ chị cũng không ngờ rằng chiếc vòng này cuối cùng lại rơi vào tay tôi đâu”. Vui sướng đeo chiếc vòng vào tay, mắt Tô Na lóe lên ánh chiến thắng điên cuồng: “Yên chi huyết! Mình có Yên chi huyết rồi! Mình sẽ sống hạnh phúc suốt đời bên Á Phong, ha ha ha…”.

Cười vang đắm chìm trong giấc mơ hạnh phúc, cô không hề chú ý đến bóng hình màu đen đang bồng bềnh trôi giữa không trung bên ngoài cửa sổ…



Hàn Cảnh Minh – cha của Cổ Liên – thời còn sống có một người bạn lâu năm, tên Tô Liên Kiệt. Tô Liên Kiệt hơn Cảnh Minh năm tuổi, vừa học xong trung học đã vội kết hôn với một phụ nữ người Mỹ gốc Hoa từng có một đời chồng. Nghe nói sau khi cưới, người đàn bà này mang theo về nhà chồng một cặp chị em song sinh. Cô chị Tô San thông minh ngoan ngoãn, cô em Tô Na trầm tính ít lời. Về nhà bố dượng, hai cô gái mới đổi sang họ Tô. Hàn Cảnh Minh thường lấy chuyện này ra pha trò, nói Tô Liên Kiệt có “song hỷ lâm môn”, vừa kết hôn đã được làm bố. Tô Liên Kiệt vốn tính tình thoải mái, nghe vậy chỉ cười chứ chưa bao giờ để bụng.

Thế nhưng hai năm trước, cũng chính là một năm sau tang lễ của hai vợ chồng Hàn Cảnh Minh, cô con gái thứ hai Tô Na của hai vợ chồng họ Tô bỗng mất tích một cách bí ẩn. Cảnh sát điều tra một thời gian nhưng không có kết quả, cuối cùng đành bỏ cuộc, cho dừng tìm kiếm, hồ sơ được xếp vào chồng những vụ án tồn đọng. Cũng chính từ đó, cô con gái thứ nhất nhà họ Tô bắt đầu trở nên trầm tính u ám, chỉ trước mặt người bạn trai Lạc Á Phong mới hé nụ cười, khôi phục lại dáng vẻ thuở trước.

Đối với sự biến đổi của Tô San, vợ chồng Tô Liên Kiệt cũng chẳng chú ý lắm. Dù sao trước giờ, là một người chị, Tô San vẫn luôn chăm chút cho cô em vốn sống nội tâm của mình, nên khi Tô Na mất tích, tâm tư của Tô San sa sút cũng là chuyện đương nhiên.

Trong hai năm không ngừng tìm kiếm Tô Na, tình cảm của Tô San và Lạc Á Phong ngày càng nồng thắm. Qua thời gian dài yêu thương tìm hiểu nhau, cuối cùng họ cũng nhận sự đồng ý của cha mẹ hai bên, cùng nắm tay nhau bước vào lễ đường.

Phương Tĩnh Hương có phần bất ngờ khi nhận được thiệp mời của Tô San bởi sau khi Hàn Cảnh Minh qua đời, hai nhà ít qua lại hơn. Nhưng dù sao cũng là người trên, bà vẫn vui mừng kéo cô Tuệ đi mua sắm chuẩn bị quà cưới cho đôi trẻ.

Vào hôm tiến hành hôn lễ, Phương Tĩnh Hương đưa Cổ Liên đến ngôi biệt thự nơi gia đình họ Tô tổ chức tiệc cưới. Vừa bước vào cửa, đôi mày Cổ Liên bỗng nhíu lại. Cô bé vốn thích yên tĩnh, trước giờ rất ghét những nơi tiệc tùng huyên náo. Trong căn phòng lớn bày la liệt hoa tươi, các nam thanh nữ tú ăn mặc chỉnh tề xinh đẹp, đứng tụm năm tụm ba tán chuyện cười đùa rôm rả.

“Ồ, đây chẳng phải bác Phương sao?” Đúng lúc đó từ trong đám đông, một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi bước nhanh về phía Phương Tĩnh Hương.

“Ha ha, Liên Kiệt phải không, lâu quá rồi không gặp”, Phương Tĩnh Hương mỉm cười chào hỏi người đàn ông vừa tiến tới: “Lệ Dung vẫn khoẻ chứ? Hồi hai cháu kết hôn, bác vì vấn đề sức khoẻ nên không tham dự được, giờ đến đám cưới của Tiểu San, bác chắc chắn không thể bỏ qua rồi!”.

“Bác khách sáo quá, bác đến dự chính là đã coi trọng cháu rồi. Nào, nào, mời bác vào!”, người đàn ông vừa nói vừa đưa Phương Tĩnh Hương và Cổ Liên vào phòng chờ: “Bác ngồi nghỉ ngơi chút ạ, hôn lễ lát nữa mới bắt đầu”.

“Được rồi, cảm ơn! Liên Liên đến đây nào, chào bác đi!”, Phương Tĩnh Hương cúi xuống bế cô cháu gái.

“Cháu đây là con gái Cảnh Minh ạ? Trông giống bố y hệt”, Tô Liên Kiệt nhẹ nhàng xoa đầu Cổ Liên: “Bác à, sau khi Cảnh Minh ra đi, cháu vì bận việc nhà nên cũng ít qua thăm bác được, bác không trách cháu chứ ạ?”.

“Trách cứ gì! Thằng bé này lại nghĩ lung tung”, Phương Tĩnh Hương nhìn Tô Liên Kiệt cười khẽ: “Bác biết hai năm nay cháu vì việc của Tô Na mà hao tâm tổn trí không ít. Thế nào, vẫn chưa có tin tức gì sao?”.

“Haizzz… Chẳng biết con bé Tiểu Na bỏ đi đâu, hai năm rồi mà một chút tăm tích cũng không có, Lệ Dung và Tiểu San sắp lo đến phát điên rồi”, Tô Liên Kiệt bất lực lắc đầu.

“Thật khó cho cháu quá, chẳng phải là con ruột của mình lại phải tận tâm đến thế. Hai đứa trẻ có người bố tốt như cháu quả là phúc phận của chúng nó”, Phương Tĩnh Hương nhẹ nhàng an ủi người đàn ông.

“Bố, mẹ đang tìm bố đấy!” Cánh cửa bỗng bật mở, cô thiếu nữ chừng mười tám, mười chín tuổi trang điểm lộng lẫy bước vào.

“Ồ, Tiểu San, mau đến đây! Còn nhớ bà Phương không?” Thấy con gái, Tô Liên Kiệt mừng rỡ kéo đến trước mặt Phương Tĩnh Hương.

“Có chứ ạ, bà Phương là mẹ chú Hàn mà!”, cô gái cười dịu dàng nắm lấy tay Phương Tĩnh Hương, trên cổ tay bất chợt trượt xuống một chiếc vòng.

“Yên chi huyết!” Cổ Liên vẫn im lặng từ đầu tới cuối, vào phút giây nhìn thấy chiếc vòng đột nhiên mặt tái mét, ngã xuống ngất xỉu trong vòng tay bà nội.

2 Tuyết Ly

“Cô là Hàn Cốc Liên phải không? Ta tên Tuyết Ly, là Tường Vi tiên nữ đây!”, cô gái xinh đẹp trong bộ váy màu đỏ mỉm cười.

“Cốc Liên, ta chỉ nói với một mình cô thôi, ta đang yêu một người đàn ông…”, tiên nữ cúi đầu ngượng nghịu đỏ mặt.

“Hàn Cốc Liên, ta hận cô!”, cô gái bị đày ải dưới chân núi oán hận trừng mắt nhìn Cốc Liên: “Sao cô lại làm lộ bí mật, cô đã hủy hoại hạnh phúc của ta, ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”…



“Tuyết Ly!”, Cổ Liên hét lớn rồi choàng tỉnh, bịt chặt mắt không ngừng thở dốc.

“Tỷ, tỷ không sao chứ?”, Lam Úy tàng hình giữa không trung lo lắng bay vèo tới: “Sao bỗng dưng tỷ lại ngất đi thế? Làm muội sợ chết đi được, bà tỷ cũng lo lắng lắm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Ta không sao, khiến mọi người phải lo lắng rồi”, Cổ Liên đưa tay gạt mồ hôi lạnh trên trán, đưa mắt nhìn quanh: “Đây là đâu? Sao chúng ta lại ở đây?”

“Đây là phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, bà tỷ thấy tỷ ngất nên bỏ luôn cả hôn lễ, đưa thẳng tỷ tới đây đấy”, Lam Úy quay người rót một cốc nước đưa cho Cổ Liên: “Rốt cuộc tỷ đã thấy những gì? Muội chưa bao giờ gặp tỷ hốt hoảng đến thế?”.

“Không phải ta hốt hoảng. Dù sao cũng đã chết bao nhiêu lần rồi, thêm lần nữa cũng chẳng đáng gì”, Cổ Liên ngồi ngả lưng vào chiếc gối vừa được Lam Uý dựng cao lên, đôi mắt tràn đầy mệt mỏi: “Ta chỉ ngạc nhiên thôi, bao nhiêu năm như vậy, cô ấy cuối cùng cũng quay lại.

“Ai? Ai quay lại?”, Lam Úy nghi hoặc nhìn Cổ Liên.

“Tuyết Ly, Tường Vi tiên nữ năm xưa”, Cổ Liên khẽ thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô ấy từng nói sẽ không bỏ qua cho ta, e rằng lần này cô ấy sẽ đến tìm ta báo thù”.

“Rốt cuộc là…” Đang định nói gì, thì tiếng cửa mở lách cách vọng đến cắt ngang câu nói của Lam Úy.

“Liên Liên, cháu tỉnh rồi, làm bà lo quá đi mất.” Từ ngoài cửa, Phương Tĩnh Hương hấp tấp chạy vào, ôm chặt Cổ Liên: “Con bé này chỉ giỏi dọa bà, sao sáng nay không chịu ăn sáng hả? Bác sĩ nói con bị thiếu dinh dưỡng, chắc lúc bà nội không có nhà lại bỏ ăn chứ gì?”.

“Bà nội”, Cổ Liên dụi vào lòng Phương Tĩnh Hương, hơi ấm đầy sẻ chia tỏa ra từ bà khiến cô bé không thể cầm lòng mà bật khóc thổn thức: “Sau này con sẽ ăn uống đầy đủ, không bỏ bữa nữa đâu”.

“Sao vậy, sao lại khóc thế?”, Phương Tĩnh Hương hoảng hốt lau nước mắt trên mặt cháu gái: “Có phải thấy khó chịu chỗ nào không? Để bà nội đi gọi bác sĩ nhé!”.

“Con không sao, con muốn về nhà”, Cổ Liên rúc vào lòng Phương Tĩnh Hương tận hưởng cảm giác thoải mái an lành hiếm có…

Đúng lúc đó, bên ngoài cánh cửa khép hờ vọng đến những tiếng gõ nhè nhẹ, Bạch Hạo Đan ôm bó hoa bước vào.

“Bác Phương, Liên Liên đã khoẻ hơn chưa ạ?”, Hạo Đan tiến tới đưa bó hoa cho Phương Tĩnh Hương.

“Thầy Bạch, cậu đến thì cứ đến, còn mua hoa làm gì!”, Phương Tĩnh Hương lịch sự đứng dậy đón bó hoa, hài lòng mỉm cười.

“Có gì đâu ạ! Hoa này là người khác tặng, cháu nhớ đến chiếc lọ lần trước ở nhà bác, nghĩ rằng cắm vào nhất định sẽ rất hợp nên đem tới thôi ạ”, Hạo Đan vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó: “Nhưng lúc đến nhà bác, nghe cô Tuệ nói Liên Liên bệnh, cháu lo quá bèn chạy tới ngay xem sao, nhân tiện mang hoa theo luôn. Liên Liên khỏe rồi chứ ạ?”.

“À, không sao, chỉ là thiếu chất thôi. Con bé này toàn bỏ bữa”,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.