Sự việc này xảy ra quá đột ngột, cô một chút chuẩn bị cũng không kịp chuẩn bị.
“Anh…” Hạ Tử Hy không biết phải mở lời như thế nào.
*Có phải rất bất ngờ không biết tại sao tôi lại biết hay không?” nhìn dáng vẻ có chút hoảng hốt giật mình của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên từ từ noi.
*Tôi…tôi không biết anh đang nói gì!” Hạ Tử Hy có tật giật mình, vừa dứt lời liền quay người đi.
Lúc này không rời đi còn đợi đến khi nào?
Nhìn thấy bóng dáng Hạ Tử Hy rời đi, Mục Cảnh Thiên cũng không nhanh không chậm bước theo sau cô, ngay khi Hạ Tử Hy chuẩn bị bước ra khỏi cánh cửa này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên tóm chặt cô.
“Muốn đi đâu?” Mục Cảnh Thiên cất lời, trực tiếp ép sát Hạ Tử Hy vào tường.
Lúc này, buổi tiệc rượu vẫn đang được diễn ra, cũng không có bắt kỳ ai chú ý đến hai người bọn họ.
“Anh muốn làm gì?” Hạ Tử Hy lo lắng thấp thỏm, lúng túng vặn hỏi Mục Cảnh Thiên.
“Làm gì?” Nghe đến đây, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhéch lên một nụ cười lạnh, từ từ tiến đến gần cô; “Hạ Tử Hy!
Câu hỏi này phải là tôi hỏi cô mới đúng, cô che dấu thân phận ở bên tôi lâu như vậy, mục đích của cô là gì?”
“Tôi hi “Đáng chết! Vậy mà lại nguyền rủa tôi đã chét, lừa gạt tôi lâu như vậy!”
Hạ Tử Hý:-”
Cô quả thật có nói qua những lời như vậy.
Nhìn khuôn mặt tối đen của Mục Cảnh Thiên, cô thật sự: không biết phải mở lời như thế nào.
*Cô nói xem, tôi nên trừng phạt cô thế nào mới tốt đây?”
Mục Cảnh Thiên đột nhiên trở nên dịu dàng nói, nhưng ánh mắt khi nhìn Hạ Tử Hy giống như một kẻ sát nhân đang nhìn con mồi sắp chết của mình; khiến người khác sỏn tóc gáy.
“Mục Cảnh Thiên, tôi thừa nhận bản thân đã lừa gạt anh, nhưng dù sao chúng ta cũng đã ly hôn, anh dựa vào gì để trừng phạt tôi?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại hắn.
Ly hôn.
Hai từ này kích động đến Mục Cảnh Thiên.
“Câm miệng!”
“Xem ra cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên lập tức kéo tay Hạ Tử Hy rời đi.
“Mục Cảnh Thiên, anh muốn làm gì?”
“Hạ Tử Hy, cô tốt nhất nên ngậm miệng lại cho tôi, nếu không tôi thật sự không biết bản thân sẽ làm gì với cô đâu!” Mục Cảnh Thiên lạnh lùng quát lớn.
Vào lúc Hạ Tử Hy đang bị Mục Cảnh Thiên kéo đi, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Mục Cảnh Thiên, anh đang làm gì?” Lúc này, Hạ Tử Dục lập tức bước đến, chất vần Mục Cảnh Thiên.
“Anh hail” khi nhìn thấy Hạ Tử Dục, Hạ Tử Hy lập tức kêu lên một tiếng.
Hạ Tử Dục nhíu mày, nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi: “Anh đang muốn làm gì?”
“Đây là chuyện của tôi, anh tốt nhất đừng nhúng tay vào!”
“Buông con bé ral”