“Em không biết đâu, trong phòng Thiết Kế cũng có rất nhiều người nhìn cô ta không vừa mắt, chỉ là không dám nói ra mà thôi!”
Hạ Tử Hy vừa ăn cơm vừa chăm chú nghe Khả Khả nói, một bộ dáng sẵn sàng nghe chuyện.
“Lúc trước, có một nữ đồng nghiệp không biết vì lý do gì mà đắc tội với cô ta, liền bị cô ta mắng cho đầu rơi máu chảy, khóc nức nở cả một ngày, cô ta hiện tại sớm đã xem mình là nữ chủ nhân của nơi này rồi!”
Khả Khả kể lại câu chuyện xảy ra trước đây.
Nghe vậy, Hạ Tử Hy nhướng mày: “Cho nên, nếu không tính đến việc cô ta là thiên kim của Tập đoàn Lăng thị và thân phận bạn gái hiện tại của Mục tổng, thì chính là một người đáng ghét!” Khả Khả nói.
Nghe câu nói này của Khả Khả, Hạ Tử Hy không nhịn được cười: “Quả nhiên người đáng ghét thì nhìn như thế nào cũng không khiến người ta yêu thích được!”
“Đúng vậy! Nếu như không phải vì cô ta có bối cảnh phía sau, thì cô ta thật sự cái gì cũng không phải, chỉ có điều hôm nay nghe những lời em nói, trong lòng chị cảm thấy cực kì sảng khoái!” Khả Khả cười, nói.
Nghe lời này của Khả Khả, Hạ Tử Hy cũng mỉm cười theo.
Hai người tiếp tục ăn cơm trưa, lúc này Khả Khả đột nhiên nhìn sang Hạ Tử Hy nói: “Tại sao chị luôn có một cảm giác Lăng Tiêu Vân như cố tình làm khó em?”
Từ khi Hạ Tử Hy vào làm tại Tập đoàn Vân Duệ, Lăng Tiêu Vân gần như chưa từng tức giận với bất kỳ người nào khác ngoại trừ Hạ Tử Hy, giống như mỗi khi nhìn tháy Hạ Tử Hy đều nghiền răng nghiền lợi tức giận.
Tất cả người phòng Thiết Kế đều hiểu rõ, nhưng không ai muốn nói ra, tránh chuốc họa vào thân. Chỉ là Khả Khả không nhịn được, mới tâm sự với Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy vừa ăn vừa tập trung suy nghĩ, “Có thể Lăng Tiêu Vân nghĩ rằng em xinh đẹp hơn cô tal”
Nghe câu trả lời này của Hạ Tử Hy, Khả Khả không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hiện tại cô không những cảm thấy miệng lưỡi Hạ Tử Hy lợi hại, mà cô còn cảm thấy Hạ Tử Hy rất hài hước.
Dù cho đây là sự thật, nhưng thông qua cách nói chuyện của Hạ Tử Hy, Khả Khả vẫn cảm thấy rất buồn cười.
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn cô, vừa ăn vừa nói: “Chị không cảm thấy vậy sao?”
Khả Khả liên tục gật đầu nói: “Tử Hy, chị phát hiện, tính cách của em càng ngày càng hợp với chị!”
“Vậy rốt cuộc chị cảm thấy có đúng không?”
“Đúng!” Khả Khả gật đầu, cô chính là thích sự tự tin này của Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy mỉm cười, cũng không nói gì thêm, hai người liền tiếp dùng bữa.
Thông qua cuộc nói chuyện lần này, quan hệ giữa Hạ Tử Hy và Khả Khả như sát lại với nhau hơn.
Hai người vừa nói vừa cười, chủ đề nói chuyện cũng tăng lên không ít.
Sau khi ăn cơm xong, hai người liền cùng nhau quay về văn phòng.
Lúc này Mục Cảnh Thiên và Lăng Tiêu Vân hai người đang dùng bữa trong một nhà hàng món Tây, Mục Cảnh Thiên vẫn giữ im lặng, tuyệt đối không mở miệng nói chuyện, Lăng Tiêu Vân lúc này đang ngồi trước mặt hắn, đây cùng là lần đầu tiên cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng người đàn ông đang ngòi trước mặt mình, nhưng trái tim là không ở bên cô.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên mở lời.
“Không có gì!” Mục Cảnh Thiên lạnh nhạt trả lời, sau đó nhìn Lăng Tiêu Vân, “Tại sao hôm nay lại đột nhiên đến tìm anh ăn cơm vậy?”
Nghe câu hỏi của Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân ngước mắt lên nhìn hắn, sau đó nói: “Tất nhiên là do nhớ anh rồi, em trước đây không phải cứ cách ba hay năm ngày đều đến tìm anh hẹn ăn cơm sao?”
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nhướng mày, lần đầu tiên hắn cảm giác vô cùng chán ghét khi ở bên Lăng Tiêu Vân, mỗi khi ở bên nhau, nếu không phải em nhớ anh thì sẽ là em yêu anh, không có bất kỳ dinh dưỡng nào, lúc này trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện khuôn mặt Hạ Tử Hy.