Tới được quán trọ thì Phong đã mệt bở hơi tai, gần như kiệt sức.
Mồ hôi nhễ nhãi vã ra như tắm, ướt đẫm cái áo sơ mi xanh của mình.
Gió biển mang theo hơi lạnh thổi vào người hắn làm hắn run lên một cái.
Bước vào trong quán, hắn không nghĩ ngợi ngồi phịch xuống trước một cái bàn gỗ cũ hình chữ nhật.
Hắn lúc này khuôn mặt vì mệt mỏi kiệt sức mà trở nên tái nhợt, đôi môi khô khóc. Vươn một tay ra với lấy ấm nước trên bàn, hắn cứ thế mà tu ừng ực.
Thỏa mãn được cơn khát, vừa tỉnh táo hơn một chút thì bất chợt” ọc ọc“. Đến lượt cái bao tử của hắn kêu gào.
Hắn lúc này mới ngẩng đầu dậy, quét mắt một lượt qua xung quanh.
Nơi đây chỉ là một quán trọ hết sức giản dị. Tất cả vật dụng đều làm từ gỗ, qua năm tháng đã trở nên cũ kĩ nhiều.
Chủ quán đang đứng trong quầy là một người đàn ông tầm sáu chục tuổi, tóc cũng đã điểm bạc. Trên người mặc bộ y phục giống y phục trong các bộ phim dã sử .
Bên dưới có xếp bảy cái bàn nhưng có lẽ trời không còn sớm nữa mà gồm cả hắn vào cũng chỉ còn ba cái có người ngồi.
Tất cả bọn họ có vẻ như đều là thương nhân buôn bán. Nhưng từ lúc hắn bước vào, bọn họ đều nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi, tò mò, hiếu kỳ.
Nhưng hắn cũng đâu thèm chú ý nữa, cái bụng hắn sôi ùng ục lên rồi thì quan tâm họ làm gì.
Ngay lập tức hắn lên tiếng:
- Ông chủ! cho xuất cơm.
Một mảnh im lặng... rồi những tiếng xì xào vang lên. Những ánh mắt đổ dồn về phía hắn, mấy gã thương nhân không ngừng chỉ trỏ phía hắn rồi cười cười gì đó.
Phong giờ mới phát hiện ra một vấn đề hết sức nan giải...
Bất đồng ngôn ngữ!
Dĩ nhiên là vậy, ngôn ngữ ở thế giới này làm sao giống như Việt ngữ được cơ chứ.
Hắn còn đang bối rồi chưa biết xử lí thế nào thì bất chợt, thanh âm cười nói quen thuộc của Lan lại vang lên trong đầu hắn:
- Hì hì. Em quên mất ngôn ngữ của ngài không giống với bọn họ.
- Để em truyền tải ngôn ngữ bọn họ cho ngài ngay. Sẽ đau đầu một chút, ngài cố chịu nhé!
Phong nghe vậy là thấy vui rồi, không ngờ lại còn thể loại truyền ngôn ngữ kiểu này. Hắn đồng ý ngay lập tức.
Lan không chần chừ truyền tải ngôn ngữ cho hắn.
Phong cảm thấy trong đầu mình như có hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đâm vào vậy. Cảm giác hết sức đau đớn.
Hắn ngồi đó, đầu cúi gục xuống, mắt nhắm tịt lại, cắn răng chịu đau. Hai tay hắn ôm đầu lúc lắc liên tục, lúc lúc lại đập xuống mặt bàn gõ vang lên mấy thanh âm “ cộp cộp“.
Một lúc sau, cơn đau đã biến mất.
Tất cả người có mặt trong quán đều ngạc nhiên, kinh hãi nhìn về thân ảnh thanh niên đang gục đầu xuống bàn, không một ai nói gì.
Hắn đã sớm kiệt sức rồi thì chớ lại còn phải chịu đau đớn như vậy, nên bây giờ đã chả còn chút sức lực nữa.
Ánh mắt mơ hồ rồi ngất lịm đi. Trước khi mất ý thức, hắn nghe xung quanh hắn là những tiếng nói vội vàng, hoảng hốt của mấy người trong quán.
- Mau... mau đỡ cậu ta dậy...!
o0o
Sau khi ngất đi, hắn tỉnh dậy ở một khoảng không đen vô tận, cái lạnh lẽo thấu vào cơ thể hắn.
Là bên trong hệ thống.
Một cảm giác ấm áp quen quen truyền vào thân thể hắn. Một vòng tay nhỏ nhắn, trắng nõn nhẹ nhàng luồn qua người hắn, ôm chặt lấy hắn.
Thanh âm trong trẻo vang lên khắp không gian rộng lớn như phá tan đi sự tĩnh mịch, lạnh lẽo âm u dưới này.
- Chủ nhân chắc đau lắm hả, là em khiến ngài đau... hức..
Chuyển mình quay lại, đối diện với hắn là khuôn mặt xinh đẹp như tiên của Lan.
Phong thấy rõ khóe mắt cô ngân ngấn nước, khuôn mặt thường hay vui vẻ tươi cười lúc này lại lộ ra vẻ buồn rầu.
Lúc này có ai nói cô không phải con người Phong sẽ không ngại gì mà dần cho kẻ đó một trận nhừ tử.
Không hiểu sao vừa rồi hắn còn rất đau nhức, mệt mỏi cực độ, ấy vậy mà giờ đây những nỗi đau đớn, mỏi mệt đó như biến mất.
Hắn nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Lan, hai tay bất giác đưa lên ôm cô vào lòng, nói:
- Lan ngốc, em nghĩ ta là ai, một chút đau đớn này làm sao làm khó ta được...Ha ha..
”ọc...ọc..”- Bụng hắn lại réo lên phản đối.
Hắn lắc đầu cười khổ một tiếng không nói gì.
Lan bỗng bật cười khanh khách nhìn bộ dạng buồn cười của hắn.
Tiếng cười trong trẻo, ngây thơ như ngọn lửa ấm áp trong đêm đông lạnh giá, tiếng cười đó in vào trong con tim hắn, vang vọng mãi không ngừng.
Hắn cứng người, cười cười thầm nghĩ .
” Thật là... vừa rồi còn thút thít khóc, vậy mà ngay lập tức cười vui vẻ như vậy.
Nói đây là một hệ thống máy móc vô tri vô giác thì chỉ có kẻ ngu mới nghĩ vậy. Tâm tình thì cứ như một đứa trẻ con lên ba vậy ah!”
Hắn cùng cô tay trong tay ngồi đó nói trò chuyện vui vẻ. Hắn có thể cảm nhận rõ sự ấm áp dịu dàng từ cô truyền sang, đúng là một cảm giác dễ chịu.
Cứ vậy, hắn cùng cô trò chuyện, hắn kể cho cô nghe những câu chuyện cười mà hắn biết khiến cô cười nắc nẻ, cười đến nỗi gập cả người lại.
Nhìn cô vui vẻ như vậy, trái tim hắn trở nên ấm áp dị thường. Những lúc này, mọi chuyện ngoài kia, mọi đau đớn hay cô đơn đều không còn, tưởng như chỉ thế giới chỉ có hai người.
Cảm giác này thật là kỳ lạ ngay cả hắn cũng không thể giải thích...
o0o
Mặt trời đã lên, tia nắng ban mai chiếu rọi vào những giọt sương còn đọng trên lá, long lanh rung rinh trước cơn gió buổi sớm.
Có một vài chú chim kỳ lạ bay tới đậu bên cạnh một cái cửa sổ nhỏ, cất thanh âm líu lo trong trẻo như muốn gọi người trong căn phòng đó dậy.
Trong căn phòng nhỏ bằng gỗ, bên dưới lớp chăn khẽ động đậy.
Một bàn tay vươn ra, như một thói quen, cánh tay ấy đưa lên trên đầu giường đánh mạnh một cái từ trên xuống.
” Cốp” một tiếng.
- Á...
Người trong chăn theo phản xạ kêu lên một tiếng, ngồi phắt dậy, khuôn mặt nhăn nhó cầm cánh tay bị đau.
Phong đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
Đây chỉ là một căn phòng hết sức giản dị, đồ dùng hầu như được làm từ gỗ tự nhiên, trừ một vài đồ gốm sứ ra.
Hắn không còn cảm thấy những đau đớn đã mất hết, chỉ còn lại cơn đói cồn cào ruột gan.
Bất giác nhớ lại sự việc tối qua. Hắn kiệt sức ngất đi, sau đó thì đến với hệ thống, tại đó hắn cùng Lan nói chuyện vui vẻ.
Bây giờ nhớ lại hắn vẫn cảm thấy vui, tự nhiên nở một nụ cười tươi.
Đang định đi ra khỏi phòng, cánh cửa “ kẽo kẹt” một tiếng rồi mở ra.
Đi vào là một người con trai, nhìn cách ăn mặc hắn dễ dàng đoán được đây là người làm công ở đây.
Trên tay gã còn cầm một khay đồ ăn cùng nước uống.
Gã bước vào đưa khay thức ăn cho Phong rồi nói:
- Cậu thật may mắn, ông chủ tôi vốn là người tốt bụng hay giúp người. Hôm qua chính ông chủ đã đưa cậu lên đây.
Phong nghe vậy trong lòng cũng thấy cảm kích ông chủ quán.
Gã làm công dặn dò hắn vài câu, Phong khẽ gật đầu, “ậm ừ” vài tiếng với gã, sau đó thì gã cũng đi để lại Phong một mình trong phòng.
Đang trong cơn đói cồn cào, hắn liền lập tức xử lí đống thức ăn trên khay. Đồ ăn ở đây rất lạ mắt, hương vị cũng mang nét khác biệt. Nhưng đang đói, hắn đâu để ý đến điều này.
Một lúc sau, tất cả thức ăn đã biến mất vào bao tử hắn. Cầm ly nước lên uống một hơi hết sạch. Lúc này hắn mới thở dài một tiếng thỏa mãn.
- Chào buổi sáng chủ nhân!- Thanh âm của Lan lại vang lên.
Không hiểu sao nghe giọng nói của Lan, Phong lại có cảm giác vui vẻ lạ thường. Hắn cười đáp lại:
- Chào buổi sáng! Lan.
- Mà từ sau em không cần phải gọi ta là chủ nhân nữa, cứ gọi là anh Phong là được. - Nói rồi hắn lại cười cười.
Nghe hắn nói vậy, cô im lặng một giây rồi “vâng” một tiếng. Tuy không nhìn thấy nhưng hắn có thể nhận rõ cô đang rất vui mừng.
- Vậy bây giờ ta làm gì tiếp đây Lan?- Hắn nghiêm túc hỏi.
- Em cũng không biết nữa. Theo em trước hết chúng ta hãy ra ngoài xem sao.
- Ừ, vậy cũng được!
Sau đó hắn rời khỏi phòng, đi xuống trước quầy gặp mặt ông chủ quán.
- Ông chủ, tôi thực sự rất cảm ơn về chuyện tối qua!- Phong lễ phép nói.
Ông chủ quán nhận ra Phong, miệng ông nở một nụ cười đôn hậu đáp lại:
- Thực chẳng có gì to tát cả, thấy người gặp nạn đương nhiên phải giúp rồi. Đừng quá để tâm.
Ông nói tiếp:
- Ta tên Shu, cháu tên gì vậy?
- Bác cứ gọi cháu là Phong.
- Phong à, cái tên này không phổ biến ở đây lắm. Trông cháu như vậy chắc không phải người nơi đây.
Phong vẫn giữ thái độ lễ phép đáp:
- Đúng vậy! Cháu mới đến đây lần đầu.
Phong cùng ông chủ quán nói thêm vài câu nữa rồi hắn chào tạm biệt ông ta.
o0o
Bầu trời hôm nay rất đẹp.
Trên trời trong xanh, thỉnh thoảng có vài đám mây trắng nhỏ bé nhẹ nhàng bay phiêu diêu, bồng bềnh trong gió.
Dương quang rực rỡ rọi khắp cả bến cảng náo nhiệt.
Những tiếng nói không ngừng vang lên của những con người tại đây. Những người đó liên tục vận chuyển lên xuống đống hàng hóa từ các con tàu to lớn.
Cảnh tượng rất chi náo nhiệt, tấp nập.
Ở một góc phố, khá đông người đang tụ tập quanh tấm bảng thông báo.
Phong thấy hiếu kỳ liền rảo bước đến đó.
Khó khăn lắm cuối cùng cũng luồn lách qua đám người để xem tấm thông báo. Trên đó ghi một hàng chữ rất rõ ràng.
”TUYỂN HỌC VIÊN HỌC VIỆN NINJA”
Phong hắn cũng không rõ ràng lắm, quay sang người bên cạnh hỏi:
- Vị này cho tôi hỏi học viện này là như thế nào vậy?
Người đó cũng thoải mái trả lời:
- Chàng trai này, chắc cậu mới tới đây lần đầu nên không biết. Để ta nói cậu nghe.
- Học viện ninja này rất là nổi tiếng, người đứng đầu nơi đó chính là ngài Kusho lừng danh.
- Cứ năm năm học viện sẽ tuyển học viên mới một lần. Thôi, ta chuẩn bị đi đăng kí đây trước.-Nói rồi người đó cũng đi.
Phong cũng chả ở lại nữa, hắn tìm một nơi ít người, ngồi dưới bóng một cây cổ thụ, mắt nhìn xa xăm về phía đường chân trời, nơi biển trời phân chia.
- Em thấy ta có nên thử đăng ký vào học viện ninja không Lan?
Thanh âm trong trẻo trong đầu hắn trả lời:
- Theo em anh cũng nên đi, dù sao anh ở đây cũng đâu có việc gì.
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, hắn lên tiếng:
- Vậy ta đi. Em chỉ đường giúp ta với Lan.
- Vâng- Giọng Lan đáp lại.
Vậy là Phong đã quyết tâm vào học viện ninja...