Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor

Chương 87: Chương 87: Binh đoàn kiến độc




Vừa ra ngoài, Liliana đã hỏi dồn dập:

- Sao rồi? Diệt hết chưa?

- Bọn này diệt hết bọn chúng rồi. Khổ thân, giờ phải thay quần áo thôi.

Đúng là đồ của tôi và Fennik đều ướt chèm nhẹp do ở trong một môi trường ẩm ướt rất nhiều. Thay đồ xong, Fennik nói nhỏ vào tai Liliana:

- Em! Em sắp làm mẹ rồi đấy.

- Sao chứ? Em?

- Đúng.

Cô ấy tròn mắt:

- Nhưng... anh bảo anh đã diệt hết bọn chúng rồi mà?

- Đúng là vậy. Nhưng anh đã dùng t*ng trùng của anh thụ tinh cho trứng của em để bọn t*ng trùng kia không làm gì được.

Tên sát thủ vừa tỉnh dậy, nghe thấy liền cười to:

- Ha ha ha! Các ngươi nghĩ dễ vậy sao? t*ng trùng của ta có khả năng đục thủng trứng thụ tinh rồi diệt...

- Bọn ta đã diệt hết rồi! Có lỗ tai không vậy?

Hắn nghiến răng:

- Không ngờ lại có ngày mình giao phối thất bại...

- Nói mau! - Tôi nắm lấy cổ áo của hắn - Ngươi làm thế này với mục đích gì?

Hắn đáp với giọng rất bình thản:

- Ta thích thì ta làm.

- Vô lí! - Fennik hét to.

- Ngươi mau khai thật đi! Mục đích của ngươi là gì?

Hắn ta vẫn một mực không chịu khai thêm gì. Không biết phải làm gì, tôi bảo với Fennik và Liliana hãy bắt giao bọn họ cho cảnh sát. Hai người bọn họ đồng ý.

Sau khi giao hắn ta cho cảnh sát, tôi rủ hai người bọn họ đi bắt cái bọn hội thánh nhưng Liliana không chịu. Cô ấy muốn về. Đành vậy, tôi đành bỏ qua.

Về đến lâu đài Khởi Nguyên, tôi và Fennik dẫn Liliana đến chỗ Thane. Mọi người có vẻ rất bất ngờ về cô ấy khi cả tháng không thấy.

Fennik quỳ xuống:

- Thưa ngài Thane, tôi có một thỉnh cầu.

- Việc gì?

- Hiện tại thì Liliana đã có thai, cho nên...

Chưa kịp dứt câu, mọi người đã vỗ tay chúc mừng cho hai người bọn họ. Tôi cười nhẹ.

- Ta hiểu rồi. Giao cô ấy lại cho ngươi đấy, Fennik.

- Vâng. Đi thôi em. - Cậu ta nắm tay Liliana dẫn đi. Tôi đi theo.

*

Để cho tiện, tôi mở rộng căn nhà của tôi cho hai người họ ở nhờ. Sở dĩ như vậy là để có gì tôi giúp hai người họ trong những việc khẩn cấp. Chính bản thân tôi cũng không biết là tôi có lo lắng thái quá hay không, nhưng tôi muốn làm vậy.

- Nhà em đây, hai anh chị cứ lên tầng trên ở. Em sẽ ở tầng dưới.

- Cảm ơn, nhưng mà...

Tôi gạt phắt:

- Có gì đâu. Chúng ta còn phải chăm sóc cho Liliana nữa. Có gì em sẽ phụ anh. Lần đầu thì chắc anh không quen nên nếu có gì em hỗ trợ.

- Rồi được rồi.

Liliana bất chợt hỏi:

- Anh có chắc là em có thai không vậy?

- Chắc mà! Chính anh thấy đấy.

Tôi không muốn phá vỡ bầu không khí, nhưng thấy Liliana lẫn Fennik bị nhiễu thông tin, tôi nói ra sự thật:

- Chưa chắc t*ng trùng gặp trứng và tạo thành hợp tử đã có thai đâu. Nếu như trong quá trình di chuyển đến nơi làm tổ mà xảy ra gì thì việc có thai là không.

- Chết thật...

Liliana ngạc nhiên:

- Anh muốn em có thai lắm sao?

- Đương nhiên rồi. Em hỏi gì lạ vậy?

- Nhưng... nhưng em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ...

Tôi cười khúc khích:

- Sống một ngàn năm rồi mà còn chưa chuẩn bị sẵn sàng à?

- Chịu thôi, đâu có ai làm chị có thai được đâu.

Tôi nghĩ thầm: “Chắc tại bọn họ không dám làm thì có.“. Đang nghĩ thì có tiếng ngoài cửa:

- Hùng! Cứu thương!

- Đâu đâu nào... Heio đấy hả? Rayna nữa, hai người có chuyện gì vậy?

Thấy Rayna nhăn nhó, tôi đưa cô ấy vào trong nhà. Thì ra chân của cô bị thương rất nặng. Nhưng vết thương này không phải là một vết đâm hay chém. Nó ăn sâu vào trong phần da trong, giống như bị một cái gì đó cắn xé dữ dội lắm. Máu vẫn đang rỉ ra từng giọt từng giọt.

- Đau... - Rayna rên lên.

Tôi trấn an:

- Cứ bình tĩnh và thả lỏng. Em sẽ làm dịu vết thương ngay.

Thế là tôi sử dụng ma thuật làm dịu vết thương rồi đắp loại băng ma thuật mà Payna từng đắp cho Zephys. Chờ cho Rayna bình tĩnh trở lại, tôi hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Sao chân của cô...

- Tôi bị kiến tấn công.

Tất cả mọi người đều bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng đúng. Kiến rừng khác kiến nhà, nó tấn công mãnh liệt. Ở Trái Đất có một loại kiến là kiến ba khoang, tuy nguy hiểm nhưng chúng không cắn mà chỉ gây độc làm rộp, phỏng da. Tính mạng thì chắc không ảnh hưởng, nhưng đủ gây ra sự khó chịu. Đằng này, Rayna bị một loại kiến nào đó ăn thịt.

Liliana tỏ vẻ hiểu biết:

- Có phải là kiến Ốc-cô-phi-la không?

- Tôi... tôi không rõ...

- Chắc chắn là nó rồi. Loài kiến này rất mạnh, chúng thường tấn công theo bầy đàn hàng tỉ tỉ con. Mỗi lần đi qua đâu là nơi đó tan hoang đến đấy.

Heio nói:

- Giờ mới nhớ. Lúc đó Rayna bị bọn kiến bám vào chân khá nhiều, tôi cố phủi ra nhưng bất lực. May là tôi nhảy ngay xuống xuối đẩy bọn kiến ra ngoài.

- Cũng hay.

Rayna thều thào giọng yếu ớt:

- Mọi người... đừng đi ra ngoài vào lúc này. Chúng... đông lắm...

Liliana là người hiểu rõ loài kiến này nhất khi cô đã đọc rất nhiều sách lúc còn ở lâu đài Khởi Nguyên. Tôi ra cửa sổ nhìn sang phía nhà Krixi:

- Chị Krixi! Qua đây với em!

Cô ấy nghe vậy, tuy không biết có chuyện gì nhưng bay sang và hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Lúc nãy Rayna bị tấn công bởi kiến. Em nghĩ chúng ta nên nấp ở đây.

Krixi phì cười:

- Chị chưa bao giờ nghe tới chuyện kiến bò vào nhà cắn người cả,

- Nên nghe em! - Rayna lên tiếng - Lũ kiến đó đông lắm.

Vừa nói xong, tôi hoảng hốt vội đóng sầm tất cả các cửa lại. Lũ kiến kéo đến nhưng không nhắm vào ngôi nhà của tôi hay của Krixi. Chúng đi thẳng về phía trước.

- Phù may quá... Chết bà! Còn mọi người thì sao?

- Nhóc mau bắn tên thông tin gửi cho nữ vương đi kẻo chết hết đó.

Tôi bắn một mũi về hướng của Tel”Annas.

*

Tel”Annas đang ngồi kiểm tra sổ sách thì nhận được mũi tên. Vừa đọc xong, cô gọi toàn bộ mọi người vào vị trí chuẩn bị chiến đấu. Thật sự thì dù đã sống ở khu rừng Chạng Vạng từ rất lâu song đây là lần đầu tiên cô phải đối đầu với một đội quân kiến.

Vừa ngay lúc ấy, tôi cõng Conan, Fennik và Liliana đến căn cứ. Krixi thì cõng Rayna. Tel”Annas có vẻ thở phào nhẹ nhõm:

- May quá! Các ngươi không bị gì.

- Chuẩn bị chiến đấu thôi.

Mọi người ở bên dưới có vẻ đang rất tập trung chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến. Nhưng tôi nghĩ bọn họ khó lòng nào trụ nổi một đàn kiến ăn thịt nguy hiểm như thế này.

Conan hét lớn một cách bất ngờ:

- Chúng tới kìa!

- Dùng chiêu này vậy! “NHẬT HỎA!“.

Một vòng tròn lớn xuất hiện và thiêu rụi bọn kiến. Thế nhưng tôi chỉ có thể diệt một toán chứ không thể diệt hết. Chúng vẫn tràn vào mãnh liệt. Tôi quyết định đào một địa hào lớn xung quanh căn cứ rồi đẩy nước vào. Bọn chúng cũng nguy hiểm, không sợ nước nữa. Chúng nhảy xuống hào bơi qua như đúng rồi.

Chỉ chờ đến khi chúng tụ tập đủ dưới hào, tôi đẩy nước thật mạnh! Bọn chúng trôi sạch.

Krixi hào hứng:

- Hay quá nhóc!

- Chưa đâu. Bọn chúng chắc chắn sẽ tấn công thêm lần nữa. Cách này cũng chỉ là tạm thời, nếu bọn chúng có chiến lược nào khác thì em e là...

Tel”Annas hét lớn:

- Bọn bên dưới sao rồi?

- Dạ dạ...

Có lẽ bọn họ quá sợ hãi trước lực lượng hùng hậu của bọn kiến nên họ không dám làm gì. Tôi hiểu điều này nên gọi họ lên trên chòi nơi mà tôi cùng Tel”Annas, Krixi,... đứng.

Zuka hỏi:

- Sao giờ?

- Chúng ta phải phòng ngự chờ bọn chúng bỏ đi chứ chắc chắn không thể đánh bại nổi bọn này. Quá đông.

Kil”Groth gật gù:

- Đúng đúng.

- Nữ vương, trong rừng có nơi nào cao cỡ như một ngọn đồi không?

Cô ấy đáp:

- Có. Để làm gì?

- Nếu chúng ta thất thủ thì chúng ta sẽ rút lên đó phòng ngự.

Ngọn đồi cách đấy không xa nên việc di chuyển tương đối thuận tiện. Quay lại với việc đối phó bọn kiến, tôi đã đẩy nước, rồi sử dụng lá thông đốt... nhưng vẫn chưa thấm vào đâu so với lực lượng của chúng.

Conan lẩm bẩm:

- Tức thật! Kim gây mê lẫn giày tăng lực đều không thể sử dụng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.