Khi tôi gắn cả ba chiếc chìa khóa vào chiếc rương và mở khóa thì nhìn thấy một tờ giấy. Vừa cầm lên định đọc thì tôi bị đánh mạnh vào đầu rồi bất tỉnh.
*
- Hùng! Hùng!
Tiếng của thằng Hải vang lên. Tôi từ từ mở mắt ra, hình như tôi đã về lại thế giới thật.
- Hùng!
- Hừ... cái gì vậy?
- Sao mày không mặc quần áo gì hết vậy? Hôm qua bị tụi nó chơi à?
Tôi nhìn lại mình thì thấy mình đang trần như nhộng thật, cũng phải thôi. Đêm qua tôi bị ba thằng chơi mà.
- Mày lên lầu lấy cho tao một bộ đồ đi.
- Mày có chân sao không đi lấy?
- Thế này tao lấy kiểu gì?
Hải tặc lưỡi đi lên lầu. Tôi gọi to:
- Nhớ lấy đồ lót luôn nha! Ủa cái gì đây...
Trên tay tôi đang cầm một tờ giấy, rất giống tờ giấy tôi lấy được trong rương kho báu tôi thấy trong giấc mơ đêm qua. Mở ra thì tôi trố mắt khi đó là tờ di chúc của bố mẹ Sephera để lại. Không thể tin được.
- Tao lấy quần áo rồi này!
Mặc đồ xong xuôi, tôi nói với thằng Hải, giọng mừng rỡ:
- Mau đến nhà của Cresht nhanh đi, tao tìm được rồi.
- Được gì?
- Di chúc!
Hải trố mắt:
- Di chúc? Rồi sao?
- Cứu được Sephera rồi, nhanh đi! Conan đâu?
- Nó đang tìm di chúc. Còn bọn phục vụ đi ra ngoài, chắc đi mua thuốc rồi.
Tôi bảo:
- Nhanh đi, không có thời gian đâu.
Hải tập hợp toàn quân lại. Tôi đóng cửa lại rồi chạy đến khu rừng Chạng Vạng. Đến nhà Cresht, tôi chạy vào:
- Chị Sepher...
- Ngươi đến rồi sao, thằng nhóc kia?
- Cái quái gì vậy?
Trước mặt tôi là ba tên phục vụ, bọn chúng đang kề dao vào Sephera. Tôi ngơ ngác:
- Chuyện gì thế này?
- Thằng nhóc kia, mau đưa tờ di chúc cho bọn ta.
- Hải, giải ma thuật nhanh, tao có cách.
Thằng Hải gật đầu. Tôi tiến lại gần nắm lấy tay Sephera. Hải giải ma thuật ngay lập tức.
- He he...
- Cười gì thế, con nhỏ kia?
Tôi thục một phát vào bụng tên đại ca khiến hắn ngã lăn ra đằng sau. Một tên thuộc hạ cầm dao lao vào, tôi rút kiếm ra đỡ. Ngã người xuống, tôi đạp mạnh vào cổ chân hắn. Hắn đau đớn giơ chân tôi, tôi đạp luôn chân còn lại làm hắn ngã lăn.
Một tên còn lại bắt Sephera.
- Chết này... ơ...
Cô ấy tung chiêu sóng ngầm khiến hắn bắt trượt. Hải nhanh trí bắn một viên đạn vào đầu hắn khiến hắn hét lên rồi ngã xuống. Cresht ngơ ngác:
- Chuyện... chuyện gì thế này?
Tên đại ca ôm bụng:
- Đáng ghét, đừng trách ta độc ác.
- Ngon thì vào đây!
Hắn ta bắn một mũi tên vào người Sephera, nhưng mũi tên khi ghim vào người cô thì lại biến mất. Tôi ngạc nhiên:
- Cái gì vậy?
- Coi đây!
- Aa~... Đau bụng quá...a~! - Sephera ôm bụng đầy đau đớn. Tôi quỳ xuống đỡ Sephera:
- Chị bị sao vậy?
Cô ấy rên rỉ:
- Không biết nữa... đau quá~!
- Để em xem! Hải, mày lên quất hắn đi!
Nó lao lên. Tôi dùng ma thuật lên bụng cô ấy, có vẻ đã dễ chịu hơn.
- Sao rồi?
- Đỡ hơn rồi, nhưng vẫn âm ỉ khó chịu lắm...
Cresht hét lớn:
- Hải, để anh lên phụ nhóc!
- Được!
Hai người họ bay lên tẩn tên đại ca. Tuy nhiên, hắn không phải tay vừa khi liên tiếp né những đòn đánh của hai người bọn họ. Hải rút kiếm tung đòn, hắn ưỡn người sang một bên. Cresht băng tới đâm lao thì hắn lại ngã người xuống né đòn rồi tung cước vào chân Cresht.
- Đáng ghét! - Cresht dùng lao đỡ đòn cước rồi nhảy lên. Hải rút một mớ phi tiêu bằng nước phóng về phía hắn.
Tên đại ca nhảy lên, tung đòn đạp Cresht nằm xuống, vừa ngay lúc phi tiêu của nó rơi xuống.
- Đau đấy! Thằng nhóc kia chơi kì vậy!
- Hừ... - Hải quệt mồ hôi - Tên này khó xơi đây.
Hắn nói:
- Đủ rồi, giờ là lượt của ta! - Nói rồi hắn nắm chặt bàn tay lại. Sephera hét lên:
- ĐAU QUÁ!!!
- Chị Sephera!
Cô ấy rên rỉ:
- Đau... đau quá... cứ như... Thả chị ra, chị cần đi vệ sinh nhóc ơi!
- Cresht, nhà vệ sinh ở đâu, dẫn cô ấy đi nhanh đi!
Sephera ngã xuống sàn nhà, miệng thở hổn hển như quá đuối. Cresht khoác vai cô:
- Em ráng chịu xíu, anh dẫn em đi ngay!
- Đ..đau quá anh ưi... Nhanh đi, em bĩnh ra quần giờ!
Tôi chống nạnh suy nghĩ: “Trong bụng cô ấy có gì mà đau bụng dữ vậy nhỉ?“. Nhưng không kịp suy nghĩ, một tên thuộc hạ nhanh chóng lao tới định nhặt tờ di chúc. Tôi nhanh chóng cầm lên, liếc sơ qua rồi hét lớn:
- Thách các ngươi tìm được đấy!
Nói rồi tôi tạo ra hơn hai trăm tờ di chúc y vậy rồi thảy đầy căn nhà. Tên đại ca hét lớn:
- Tao mà tìm được thì mày chết!
- Cứ tìm đi! - Tôi kéo Hải ra khỏi căn nhà.
Hải bảo:
- Chắc mắt thần của Tuấn Phi mới tìm được á!
- Không ra đâu, bản thật ở đây này. - Tôi giơ ra cho thằng Hải xem.
Lúc này, việc của tôi cần làm là nhờ người có thẩm quyền xử tội tên kia. Thế là tôi “gọi điện” cho Lunar:
- Chị Lunar!
- Chuyện gì vậy nhóc?
- Em cần phải giải quyết một vụ tranh chấp tài sản, mà giờ em không giải quyết được, mọi việc thế này... - Tôi kể lại mọi việc cho Lunar nghe.
Cô ấy đáp:
- Vụ này chị không giải quyết được, cần phải đưa lên tòa án rồi.
- Thế tòa án ở đâu?
- Lên tòa án của lâu đài Khởi Nguyên đi.
Tôi gật đầu:
- Được, giờ chị đến đó nói với họ một tiếng, em sẽ dẫn cả bọn đến sau.
- Ok nhóc!
Quay sang Hải, tôi bảo:
- Mày mau dẫn Sephera đến lâu đài Khởi Nguyên đi, đưa lên tòa án giải quyết.
- Được!
Còn tôi, tôi vào nhà. Hai tên kia vẫn đang mày mò, tên còn lại nằm bất tỉnh dưới sàn nhà. Tôi chữa thương cho hắn, rút bừa một tờ di chúc ra rồi nói:
- Nhanh lên, theo tôi lên tòa giải quyết vụ việc.
*
Khoảng chín giờ sáng, tôi cùng ba tên phục vụ đã có mặt trong tòa án. Lunar thì đã đợi sẵn. Chủ tọa là Thane cùng với thư kí là Astrid.
Lunar hỏi:
- Sephera đâu rồi?
- Em bảo thằng Hải rồi, ở đây có ba thằng thì khả năng chúng gọi người ngoài chặn đường khá thấp.
- Để chị tìm cách liên lạc.
Bất ngờ có một người chạy đến chỗ tôi:
- Ê, có phải người Trái Đất không?
- Ơ... ông là ai?
- Tui tên là Phúc, mới tới đây lúc sáng. Vừa bấm vào game là bị cuốn tới đây.
Tôi hỏi:
- Ông có điện thoại không?
- Đây này, chi?
- Nhanh lên, call cho thằng Hải ngay. - Tôi mở lên rồi nhập số phone của thằng Hải - Alo, mày tới chưa?
Hải tặc lưỡi:
- Không được rồi mày ơi, Sephera đau bụng dữ quá.
- Thế à? Cả tiếng rồi đấy, nếu không nhanh lên là phiên tòa dẹp đấy, người ta không giải quyết nữa đâu.
- Biết làm sao giờ, đau bụng thế này thì tao cũng chịu.
Phúc ghé vào tai tôi:
- Hình như thằng đại ca của bọn bị cáo nãy giờ cứ nắm chặt bàn tay lại, không biết để làm gì.
- Hử... nó vận ma thuật! Chị Lunar!
- Rồi chị hiểu rồi. - Lunar vẽ lên không khí mấy đường rồi bắn lên cánh tay hắn. Một hình mặt trăng tròn cùng với từ gì đó viết bằng chữ mặt trăng.
Hắn rên lên:
- AAAA!!!
- Sao vậy đại ca?
- Tay của ta... bị phong ấn rồi, không vận ma thuật được.
Lunar cười khẩy:
- Hừ, chiêu niêm phong ma thuật này chỉ có chị làm được thôi đấy, đương nhiên là chỉ mình chị giải được.
- Tuyệt. Hải, Sephera sao rồi?
- À có vẻ ổn rồi, cô ấy hết đau bụng rồi.
Lunar nói:
- Để chị đi rước hai người họ.
*
Khi quay trở lại, không phải hai mà là ba. Có cả Cresht đi theo. Có đủ người, phiên tòa bắt đầu. Chủ tọa Thane hỏi:
- Mời cô Sephera trình bày.
- Thưa, bố mẹ tôi mất đi để lại cho tôi tài sản. Theo như di chúc thì bố mẹ tôi để lại toàn bộ tài sản cho tôi, nhưng ba tên này lại đòi nhượng lại tài sản. Nếu tôi phản đối thì bọn họ cưỡng hiếp tôi.
- Hành vi này diễn ra bao lâu rồi?
Sephera đáp:
- Dạ thưa, nửa năm ạ.
- Tờ di chúc cô có đem theo không?
Tôi đưa tờ di chúc cho Sephera nhưng không ngờ rằng tôi lại đưa nhầm tờ di chúc giả. Tên đại ca không biết liền giật mình:
- Ê ê tờ di chúc đâu?
- Đây này!
Sephera vừa giao tờ di chúc cho Thane thì tên đại ca hét lớn:
- Nhầm rồi! Đó là di chúc giả, di chúc thật ở đây!
Thane cầm hai tờ di chúc rồi nói:
- Tờ của tên bị cáo là thật.
- Sao... sao cơ?
- Nhưng theo tờ di chúc thật, Sephera được quyền thừa kế tài sản của bố mẹ cô ấy.
Tên đại ca trố mắt:
- Gì chứ?
- Đây này, tôi trích một đoạn cho nghe: “Toàn bộ tài sản của bố mẹ sẽ giao lại cho con, Sephera.“.
Tên đại ca lẫn thuộc hạ của hắn á khẩu không nói được gì. Thane tuyên bố:
- Toàn bộ tài sản thuộc về Sephera. Còn tên Rimis kia, ngươi không có quyền lợi gì với chúng.
- Không... không thể nào...
Sephera nói thêm:
- Hắn còn cưỡng dâm tôi nữa, phạt nặng hắn vào.
- Có bằng chứng không?
Hải đứng lên:
- Có ạ!
Ba tên bị cáo lẫn tôi đều trố mắt. Rõ ràng đêm hôm qua, thằng Hải trúng thuốc ngủ kia mà? Nhưng không, thằng Hải đã tính trước một bước. Trước khi uống ly sữa pha thuốc, Hải đã uống một lượng lớn cà phê đặc, thành ra nó không ngủ say như Conan mà ngủ không sâu. Khi nó nghe tiếng rên la bên dưới nhà thì nó đã xuống lắp đặt điện thoại quay lại toàn bộ sự việc.
Đưa bằng chứng lên chủ tọa, Thane tuyên bố:
- Các ngươi cưỡng bức có tổ chức, lại nhiều người hiếp một người, phạm tội rất nhiều lần, ta tuyên bố mười lăm năm tù!
- Không... không thể nào...
Tôi cười khẩy:
- Hừ!
- Giờ thì tất cả mọi người có liên quan đóng án phí, ba mươi lăm quân huy.
*
- Ê cảm ơn ông nha Phúc, nhờ có ông mà vụ án mới giải quyết được đó.
- Không có gì đâu, mà ông sống ở đâu? - Phúc đáp rồi hỏi.
Tôi đáp:
- Khu rừng Chạng Vạng.
- Hiểu rồi. Trên Facebook tui thấy ông để hình Krixi, chắc yêu cô ấy đúng không?
- Cô ấy có chủ rồi, với lại giờ tôi có người khác rồi.
Vừa nói, tôi giơ bàn tay mang chiếc nhẫn ra...