Từ ngày Zip về ở với Mina, cậu ta làm việc quần quật suốt ngày không ngơi nghỉ. Sáng thì rửa chén, lau dọn nhà cửa. Trưa cũng rửa chén, lau dọn nhà cửa. Tối cũng y vậy không khác gì mấy. Bao nhiêu việc nhà dồn hết cho Zip. Tuy vậy, cậu ta không hề than vãn gì về việc này. Lí do là bởi lúc dọn về với Mina, cô ấy nói: “Ở với chị thì em phải biết làm việc.“.
Mina rất hài lòng với Zip trong khoản làm việc. Cô không hề có ý định lợi dụng sức lao động của Zip làm gì cả. Thật lòng cô cũng muốn giúp đỡ Zip nhưng cô còn rất nhiều việc phải làm.
*
Một hôm nọ, tôi và Alice đến nhà Mina chơi rồi xem đá bóng. Hôm nay là chung kết giải AOV's Cup giữa hai câu lạc bộ Forrest FC và Black United. Tôi cổ vũ Forrest FC, vì đó là câu lạc bộ của khu rừng Chạng Vạng.
Mina bước ra đón tiếp:
- Chào. Hai đứa lại đến xem bóng à? Vào đi.
- Vâng! - Tôi đáp, rồi cả hai vòng trong nhà.
Đã thành lệ, cứ mỗi lần tôi dẫn Alice đến nhà Mina là tôi coi bóng. Hai đứa bước lên cầu thang rồi rẽ phải là đến được căn phòng. Lúc này Zip đang lau dọn phòng. Cậu ta ngạc nhiên:
- Hai... hai người...
- Bọn này đến xem đá banh. - Tôi trả lời.
- Ấy chết chết, phòng này tui chưa dọn xong, hai người xuống dưới đợi một chút được không?
Tôi nói:
- Cũng được. Dọn nhanh đi.
- Ok. - Zip nhanh chóng hoàn thành việc lau dọn căn phòng. Chỉ năm phút là căn phòng được dọn xong. Tôi gọi Zip ngồi xuống và hỏi chuyện:
- Ngày nào chú mày cũng làm việc cật lực thế à?
- Phải. Thôi để tui xuống dưới rửa chén.
- Nữa à? - Tôi trố mắt.
Zip cười:
- Đúng đó. Thôi tui đi đây. - Tức thì cậu ta chạy xuống. Tôi quay sang nói với Alice:
- Làm việc kiểu này chắc chết quá chị nhỉ.
- Ừ, chị mà làm như thế chắc chị xỉu rồi. Mà trận đấu chuẩn bị bắt đầu rồi kìa.
Tôi nói:
- Hai đội đang ra sân à, không biết có chào cờ hay gì không nhỉ? Chắc không.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, cả hai đội dàn đội hình. Trận đấu đã được bắt đầu. Tôi phán:
- Trận này Forrest FC ăn chắc.
- Không, Black United mới thắng. Chị cá với anh Max ba cây kẹo rồi, phải lấy bằng được kẹo.
Tôi cười:
- Người ta đá chứ chị có đá đâu, phải trông cậy vào đội thôi.
Một pha chọc khe từ vị trí của Toro. Bóng được chuyền đến vị trí của Zuka. Dứt điểm.
- VÔ! Vô đi! - Tôi gào lên - DZÔOOO!!!
- Á không phải chứ. - Alice ôm đầu.
Bàn thắng được ghi rất sớm. Các cầu thủ của Forrest FC càng chơi càng hăng máu, họ liên tiếp tạo ra những cơ hội ngon ăn và liên tục kiểm soát thế trận. Dù vậy họ chưa thể xuyên thủng mảnh lưới của Black United thêm một lần nào nữa.
Mina bước vào phòng.
- Đây, bịch bánh này chị thưởng cho em vì công sức...
- A hay quá! Cảm ơn chị nha.
Mina giật mình:
- Thôi chết rồi!
- CÁI... Sao bất công quá vậy! - Zip vừa đi vào phòng thì nhìn thấy cảnh này.
- Cảm ơn chị nha. - Alice mừng rỡ.
Mina đang ngớ người vì không biết xử lí sao. Chưa kịp nói gì với Zip thì cậu ta chạy vụt xuống. Mina bó tay.
Tôi vẫn hăng say theo dõi trận bóng, không để ý gì xung quanh. Alice vừa ngồi xuống thì bỗng giật mình. Con bé... mắc tè. Nó vội vứt bịch bánh xuống đất chạy một mạch vào nhà vệ sinh.
*
Một lát sau, Alice trở lại. Cầm bịch bánh lên, con bé xé toạc bịch bánh ra và ăn.
- Ưm... bánh gạo ngon quá!
Bánh quá ngon, nó quất sạch sẽ. Đến khi bịch bánh chỉ còn một cái, Alice vỗ vai tôi:
- Nhóc ơi.
- Hửm?
- Ăn bánh không?
Tôi ngạc nhiên:
- Sao tự nhiên đưa bánh cho em? Sao có một cái thế?
- Bánh ngon quá nên chị ăn hơi nhiều, giờ còn một cái thôi. Nhóc ăn đi.
- Ờ... - Tôi cầm bánh lên, định đưa vào miệng cắn.
Bất ngờ, Alice ôm bụng:
- Ư ư... sao tự nhiên đau bụng quá...
- Cái gì? - Tôi giật mình nhìn chiếc bánh. Không lẽ bánh có độc? Nhưng việc quan trọng là lo cứu Alice đã. Tôi hét to:
- MINAAAAA!!!
- Cái gì thế? - Mina tức tốc chạy lên - Có chuyện gì?
- Alice trúng độc rồi.
Cô ấy hoảng hốt:
- Sao?
- Cứu Alice đã. Hình như cô ta trúng thuốc trừ sâu thì phải.
Mina gọi to:
- Nhóc! Gọi cấp cứu nhanh, chị sẽ sơ cứu cho Alice.
- Vâng. - Tôi vội rút điện thoại gọi cấp cứu. Đồng thời, tôi gọi Lindis đến hỗ trợ giải quyết vấn đề, khi Mina nhờ tôi làm như vậy.
*
Alice đã được đưa đến bệnh viện. Lindis tập hợp tất cả mọi người lại. Tôi ngơ ngác:
- Ủa rốt cuộc có chuyện gì thế?
- Alice trúng độc. - Lindis đáp - Tôi đang nghi Mina chính là hung thủ vụ án này.
Cô ấy giật mình:
- Không... không thể như thế được. Tôi không hề làm việc đó.
- Đừng chối. Tôi vừa tìm thấy một chai thuốc trừ sâu dưới bếp. Sao, còn chối không?
- Này, đừng có nói ẩu nha! Nếu như thế là tất cả mọi người trong nhà đều có khả năng là hung thủ chứ đâu phải riêng mình tôi đâu?
Lindis cười, một nụ cười nham hiểm:
- Hừm, cô nghĩ vậy sao? Nói cho cô hay, trong khoảng thời gian... Tôi lấy thời gian thằng nhóc này đến làm chuẩn. Trong thời gian đó, thằng nhóc này thì đang xem bóng đá, Zip đang rửa chén. Còn cô?
- Tôi... lúc đó tôi đang ở trong phòng của tôi chuẩn bị bánh.
Lindis ngạc nhiên:
- Bánh để trong phòng?
- Vâng, lần trước tôi đem vào trong đó ăn.
- Zip làm việc nhà, không lẽ cô không biết?
Mina trả lời:
- Tôi cứ nghĩ nó trên phòng mà thằng nhóc Hùng xem đá bóng cơ.
- Lúc đó em cố gắng dọn phòng thật nhanh cho nó - chỉ tôi - xem bóng đá nữa. - Zip giải thích.
- Đúng vậy. - Tôi đáp.
Lindis hỏi tiếp:
- Nhưng ngay cả khi vào trong phòng, cô cũng phải thấy Zip không có ở đó chứ. Đằng này cô lại đưa cho Alice.
- Không phải, tại hai đứa nó lùn ngang nhau nên tôi nhầm...
Tôi chăm chú nhìn bịch bánh. Alice đã xé bỏ phần bọc có dây buộc. Tôi nhận ra đây là kiểu buộc gút. Điều này làm tôi có chút thắc mắc: “Gói đồ không ai buộc gút, bởi buộc cách này thì người nhận sẽ rất khó khăn để lấy đồ.“.
Tôi đề nghị:
- Mina, chị làm một bịch bánh gạo cho em mang về được không? Nhớ buộc dây vào giùm em nha.
- Ơ được thôi.
Lindis quát:
- Thằng này điên à? Đang dầu sôi lửa bỏng lại đòi bánh. Ở đây, không đi đâu cả.
Tôi vẫn im lặng, và bước xuống dưới lầu. Bất ngờ, tôi nhìn thấy một bịch bánh. Cách buộc dây là buộc nút đôi, khi mở chỉ cần kéo dây. Tôi nghĩ thầm: “Sao lại có bịch bánh này ở đây? Mình có cảm giác bịch bánh này mới là của Mina. Nhưng mình phải thử xem bịch bánh này có độc không đã.“. Tôi quay vào:
- Chị Mina, chị nhanh chuẩn bị bánh đi nha.
- Ờ được rồi. - Mina đi xuống. Tôi chạy vào nói với Lindis:
- Chị xét nghiệm giùm em bịch bánh này được không?
Cô ấy cười:
- Chuyện này không cần. Chị thừa biết bịch bánh có độc rồi.
- Giờ có làm hay không? - Tôi trợn mắt.
- Ơ chị... thôi được. - Lindis gọi điện thoại nhờ trợ lí.
*
Kết quả rất bất ngờ: bịch bánh không hề có độc. Lindis nghĩ thầm: “Có khi nào độc không nằm ở trong bánh không? Nếu như vậy thì Mina đã đầu độc Alice bằng cách nào chứ?“.
Vừa lúc ấy, Mina bước vào đưa bịch bánh cho tôi:
- Đây, bánh của nhóc này.
- Vâng em cảm ơn. - Tôi cầm bịch bánh - Hửm?
Bịch bánh được buộc dây kiểu nút đôi. Như vậy có nghĩa là bịch bánh Alice cầm lúc nãy không phải của Mina. Và đó chính là bịch bánh hung thủ đánh tráo với bánh của Mina. Đúng rồi, bây giờ tôi đã hiểu toàn bộ sự việc rồi.
Lúc này Lindis vẫn đang loay hoay xem hung thủ hạ độc Alice bằng cách nào. Tôi tập hợp mọi người lại và tuyên bố chắc nịch:
- Em đã hiểu toàn bộ sự việc diễn ra ở đây rồi, và em đã biết ai là hung thủ.
- Chắc chắn là Mina! - Lindis đáp.
Mina quát:
- Này, đừng có vu khống nghe chưa!
- Cô đừng chối, tội nặng thêm đó.
- Mina nói đúng đấy, đừng có vu khống. - Tôi nói.
Lindis sửng sốt:
- Cái gì?
- Mina không phải là hung thủ. Lí do là vì cô ấy không có lí do nào để làm cả.
- Nếu nói thế thì... hung thủ là...
Tôi bảo:
- Hung thủ chính là... ZIP!
- Cái gì? - Zip hoảng hốt - Tôi ư...???
- Phải.
Mina vội nói:
- Khoan đã, Zip trước giờ đâu có hận thù gì với Alice đâu?
- Đúng là hận thù thì không cóc, nhưng nó vừa đến thôi.
Ngưng một lúc, tôi nói tiếp:
- Để thưởng cho Zip vì công sức làm việc nhà, chị đã tặng cho Zip một bịch bánh gạo. Nhưng có điều, do nhầm lẫn bởi chiều cao Alice và Zip ngang nhau, chị đã đưa bịch bánh cho Alice. Và Zip vô tình thấy điều đó.
- Ơ... Zip! - Mina vội nhìn sang.
- Chính vì cảm thấy bất công, Zip quyết định hạ độc Alice. Thật tình mà nói, em không tin Zip lại có thể hạ độc Alice chỉ vì một bịch bánh.
Zip xịu mặt:
- Phải... tôi đã làm như thế... Nhưng tại sao ngươi lại biết?
- Đây là bịch bánh của Mina. Nhìn đi, nó được buộc nút đôi để dễ tháo. Nhưng Zip, ngươi lại buộc gút. Còn một lí do nữa.
- Là gì?
Lúc này tôi lấy bịch bánh tôi nhặt ở ngoài hành lang:
- Đây là bịch bánh mà Mina định tặng cho ngươi đó Zip. Trong lúc vận chuyển, có phải ngươi đã hút vào bụng rồi đi ra ngoài. Nhưng ngươi không lường được rằng ngươi quá to so với cái cửa, thế là ngươi phải vứt vội bịch bánh không?
- Vâ..ng...
Lindis thở dài:
- Thật là... có mấy bịch bánh cũng giết người được. Chán ngươi thật... Alo! - Cô ấy bất ngờ có điện thoại - Sao cơ ạ?
- Chuyện gì thế?
- Hay quá, Alice được cứu rồi. Cô ấy không bị sao cả, do chúng ta sơ cứu kịp thời đấy.
Zip ngồi thu lu trong góc phòng. Tôi cầm bịch bánh đến:
- Này Zip. Đây đều là bánh Mina tặng, ngươi nhận đi.
- Ơ sao đưa tôi hai bịch?
- Đưa lại cho Alice một bịch và xin lỗi cô ấy, nhá!
Zip rơm rớm nước mắt, mỉm cười gật đầu:
- Ừm.