Rayna chạy dọc theo bờ sông, song song với đoàn thuyền của khu rừng Chạng Vạng đang di chuyển. Nước sông trong khu rừng Chạng Vạng chảy rất mạnh, nên thuyền đi rất nhanh.
- Lunar không hạ được Volkath rồi, phải tìm cách khác thôi nhóc ơi. - Rayna bảo.
- Lúc nãy em có sử dụng một mũi tên Andura tấn công tên Volkath, nhưng không chắc sẽ có hiệu quả bởi uy lực của chúng không mạnh mấy.
Rayna thở dài:
- Cũng phải, nhóc không hề giỏi về khoản tấn công nên sát thương gây ra là không nhiều. Giờ chúng ta lên đồi A1, nơi đó có chiến lũy để phòng thủ.
- Này này khoan đã, em chợt nghĩ ra một chuyện: sao chúng ta không đánh lạc hướng quân địch?
- Đùa hả nhóc?
- Không, chúng ta đánh lừa kẻ địch di chuyển để mọi người có thể chạy thoát an toàn. Chúng ta sẽ di chuyển đến lâu đài Khởi Nguyên và Cung điện Ánh Sáng xin cứu viện.
Cô ấy nghe có vẻ sợ sệt:
- Nguy hiểm quá nhóc ơi...
- Liều thôi, không còn cách nào khác.
Cả hai quyết định quay ngược trở lại. Tôi cầm thanh đao dài hai lưỡi nhằm mục đích phá vòng vây. Bọn chúng đổ dồn về tôi nhưng không tài nào bắt được.
- Hự, đừng hòng bắt ta! Rayna, bứt tốc đi!
- ĐƯỢC!
Rayna tăng tốc chạy một mạch ra khỏi khu rừng, phía sau bọn lính đang truy đuổi rất nhanh. Tôi không biết chọn chúng là cái quái gì mà di chuyển nhanh đến vậy.
Bất chợt một con dao găm mạnh vào lưng tôi. Cũng may không dính máu quỷ, chứ không là rắc rối nữa.
*
Sau khi đến cung điện Ánh Sáng, cả bọn thở phào. Nhìn về phía sau, không còn bóng dáng một tên nào. Bây giờ là bốn giờ sáng, không khí im ắng hẳn, chỉ còn những tên lính đang trong phiên trực, còn những tên còn lại chắc ngủ hết rồi.
Được sự cho phép của bọn lính, tôi cùng với Rayna bước vào trong. Những ngọn đuốc ở hành lang cung điện tạo ra một ánh sáng mờ mờ, không nhìn rõ mọi vật lắm.
- Để em đi tìm Lauriel cho, chị đi tìm Ilumia nha.
- Được! - Cả hai gật đầu rồi chia ra. Vốn đã đến cung điện vài lần nên tôi nhớ rõ đường đi đến phòng của Lauriel. Nghĩ bây giờ là bốn giờ, chắc Lauriel đang ngủ, tôi mở đại cửa phòng.
Thứ bên trong khiến tôi phải kinh ngạc. Bên dưới ánh sáng ngọn đèn ngủ màu vàng, Zephys đang say sưa hành sự với Lauriel. Tôi há hốc mồm, miệng ú ớ:
- A..anh Zephys... anh... anh đến đây...
Chưa kịp dứt hết câu, Lauriel đã la toáng lên vội lấy chăn che lại cơ thể đang trần như nhộng của mình. Zephys thì cũng chẳng có quần áo gì, lấy đại chiếc váy của Laurie quấn quanh phần dưới cơ thể cho đỡ ngượng.
Tôi cố lấy lại sự điềm tĩnh:
- Anh Zephys, anh đến đây khi nào vậy? Em cứ tưởng anh ở lại khu rừng Chạng Vạng chiến đấu chứ?
- Thật ra thì anh đến đây tìm hỗ trợ...
Tôi nheo mắt:
- Tìm hỗ trợ hay tìm Lauriel để hành sự? Hai người chưa kết hôn đấy, dính bầu ráng chịu à.
- Ôi trời ơi, dính sao được mà dính hả nhóc. Lauriel có một phong ấn đặc biệt khiến cô ấy không thể mang thai được đấy. Với lại anh với cô ấy đã đăng kí kết hôn rồi, làm đám cưới luôn rồi, chỉ có mỗi việc không mời rộng thôi.
- Thế cơ à? Mà thôi chuyện đó không quan trọng, việc em đến đây là muốn nhờ chị Lauriel xem tình hình của Lunar thế nào.
- Thôi được rồi, anh Zephys trả cái váy lại cho em đi.
Sau khi mặc lại y phục, Lauriel tiến tới bên Lunar. Đặt tay lên mạch, Lauriel thở phào:
- Không có vấn đề gì bất thường, chỉ cần nghỉ ngơi là vết thương sẽ lành hẳn.
- Vậy thì tốt quá.
- Chúng ta mau đến gặp nữ thần Ilumia đi. - Zephys bảo.
Mọi người đồng ý và đến căn phòng của Ilumia. Hiện giờ thì cô ấy đang chợp mắt trên ghế, có vẻ như cô ấy đã có một ngày làm việc khá mệt mỏi khi giấy tờ còn rất nhiều trên bàn.
- Nữ thần ơi.
- Có việc gì? - Ilumia tỉnh dậy, có vẻ như cô ấy ngủ rất tỉnh.
Tôi lên tiếng:
- Chuyện là thế này: tên Volkath đang có âm mưu thống trị thế giới và chúng chọn khu rừng Chạng Vạng làm nơi bình định đầu tiên, khu rừng Chạng Vạng không chống trả lại, do đó chúng tôi cần cứu viện.
- OK, ta hiểu. Lauriel, ta giao việc này cho ngươi cùng với hai vạn quân.
- RÕ!
- Mà nè, mới vừa làm gì đúng không? - Ilumia bất ngờ vỗ vào chỗ nhạy cảm của Lauriel khiến tôi giật mình.
Lauriel ngạc nhiên:
- Ơ... làm gì ạ?
- Làm gì mà hai chân dang ra thế kia, mới làm tình à?
- Đâu có ạ...
Ilumia cười:
- Thôi, ta giỡn chút thôi.
- Người giỡn quá đáng đấy. - Lauriel bực bội.
- Việc của ngươi đấy, làm đi.
Tôi lay Lunar dậy:
- Chị ơi, chị!
- Ưm ưm... gì vậy... chị đang ngủ mà... - Lunar mơ màng.
- Chị gửi thông tin cho khu rừng Chạng Vạng là sẽ có lực lượng của cung điện Ánh Sáng đến tiếp ứng nha.
Lunar chống tay đứng dậy, tiến ra cửa sổ viết chữ lên không khí rồi bắn lên mặt trăng.
Tôi chợt nhớ ra một chuyện:
- Ủa rồi Rayna đâu rồi?
*
- Hu hu... mình lạc được dzồi... Hu hu! - Rayna vừa đi vừa khóc trong cung điện bởi cô chẳng biết đường đi, hành lang lại tối om như mực.
- Này, thí chủ có việc gì mà khóc thế? - Jinna hỏi từ phía sau.
- Ta... ta bị lạc đường!
- Thí chủ cần đi đâu?
Rayna đáp:
- Hic hic... ta cần gặp nữ thần.
- Để bần tăng dẫn thí chủ đi. - Nói rồi Jinna dẫn Rayna đi đến phòng của Ilumia. Khi đến nơi, Rayna chạy nhào tới ôm chặt lấy tôi:
- Nhóc đây rồi! Chị sợ quá!
- Sợ gì?
- Chị bị lạc đường.
Lunar đứng ngoài nói vọng vào:
- Nhóc ơi, toàn bộ lực lượng khu rừng Chạng Vạng đã di chuyển lên đồi A1, còn quân địch đã chiếm lấy phần căn cứ của khu rừng Chạng Vạng. Để dễ di chuyển, để chị dùng ma thuật dịch chuyển đi cho nhanh nha. Giờ là khoảng bốn giờ rưỡi, mặt trăn còn mọc, triệu hồi quân đi rồi chúng ta đi.
Mọi người tuân theo lời của Lunar, toàn bộ hai vạn quân di chuyển đến đồi A1 ngay trong đêm.
Đồi A1 là một dãy những con đồi nhỏ, xung quanh cây cối um tùm, rất phù hợp cho chiến thuật đánh du kích. Tôi để ý có một số trại lính được bố trí xung quanh rất hay ở chỗ nó rất giống với cây cối, không dễ nhận ra.
- Chúng tôi cảm ơn vì cung điện Ánh Sáng đã giúp đỡ chúng tôi.
- Có gì đâu, chúng ta là người một nhà mà, phải giúp đỡ nhau mới đúng.
- Tên Nakroth đâu rồi? - Zephys hỏi.
Tôi sực nhớ:
- A đúng rồi, quên hắn nữa chứ.
- Anh Nakroth nói với chị là anh ấy đến lâu đài Khởi Nguyên để xin quân tiếp viện.
- Chà chà, xem ra vụ này thú vị rồi đây.
Lunar bảo:
- Để chị đi đón bọn họ.
Thế là Lunar lại bay đi. Lindis đứng kế bên Tel”Annas thở dài:
- Tội nữ thần thật, làm việc không ngơi nghỉ. Vừa mới hồi phục sau chấn thương phải ôm đồm này nọ.
Zephys và Lauriel bước ra ngoài. Zephys bảo:
- Em à, hay là...
- Anh muốn em mang thai à? Còn lâu nhé.
- Sao thế?
Lauriel giải thích:
- Nếu như em mang thai, em sẽ không thể làm thiên sứ được nữa, đến lúc đó anh nghĩ sao?
- Ơ cái này...
- Vậy thôi, em không thể mang thai được.
Zephys thở dài. Từ lúc kết hôn đến giờ, Lauriel cứ dặn đi dặn lại chuyện đó. Lí do là cô đã từng đọc một quyển sách ghi chép rằng, nếu thiên sứ mang thai thì thiên sứ sẽ mất đi sự trong trắng, và kết quẩ thì ai cũng biết cả. Lauriel hiểu rõ điều này nên cô đã sử dụng một loại ma thuật đặc biệt, muốn phá giải nó thì cần phải đọc được dòng chữ hiện ra.
Tôi bước ra hỏi Zephys:
- Thế chữ đó thế nào?
- Nguyên một đoạn dài, anh không hiểu gì cả, giống như chữ của mấy đứa không biết viết mà quẹt quẹt vậy.
- Viết ra giấy em xem.
Zephys viết cả một đoạn dài:
“我們哭了 我們笑著/ 我們抬頭望天空/ 星星還亮著幾顆/ 我們唱著 時間的歌/ 才懂得相互擁抱/ 到底是為了什麼/ 因為我剛好遇見你 /留下足跡才美麗/ 風吹花落淚如雨/ 因為不想分離 /因為剛好遇見你/ 留下十年的期許 /如果再相遇 /我想我會記得你“.
Tôi đọc xong thốt lên:
- Trời đất ơi, chữ Trung Quốc!