Payna run sợ lùi ra xa Tel”Annas. Tôi nhìn thấy rất rõ cái dấu ấn ấy. Nó phát sáng lên rồi bất ngờ nổ. Mọi người hoảng hốt.
- Nữ vương...
Dấu ẩn nổ vang, khói đen bay mù mịt. Sau làn khói ấy, tôi nhận ra một bóng người nhưng không biết hắn là ai.
Mấy tên lính xì xào:
- Ngài Volkath tới rồi.
- Tên Volkath à? - Tôi lẩm bẩm.
Hắn bước ra khỏi làn khói, quay tới quay lui như đang tìm một cái gì đó. Có lẽ mục tiêu của hắn là Tel”Annas. Đứng trước nữ vương, hắn túm lấy cổ cô giơ lên:
- Nhà ngươi là một tên khốn nạn!
- Ư...
- Ta sẽ bắt nhà ngươi phải trả giá.
Nói rồi, hắn rút thanh kiếm dài màu đỏ ra định đâm vào cổ Tel”Annas, nhưng Payna đã kịp thời ném cây quyền trượng vào khiến hắn phải tốn thời gian đỡ đòn. Nhanh như cắt, tôi lao vào ôm lấy Tel”Annas lăn ra xa. Hắn tung Bá vương trảo trúng tôi.
- May quá thoát ra rồi.
- Ai thoát hả? - Hắn từ đâu chui ra sau lưng tôi khiến tôi giật mình. Chưa kịp làm gì thì gã Volkath đâm mạnh vào lưng tôi.
Tôi nhanh chóng cúi người xuống né đòn rồi tung cước vào cổ chân khiến hắn đau điếng ngã xuống. Ngay tức khắc, tôi triệu hồi cây cổ thụ trói hắn lại rồi tung “Nhật hỏa“. Cây bốc cháy rụi nhưng tôi không nghe thấy hắn gào thét gì cả.
Đến khi cháy hết, tôi há hốc mồm kinh ngạc khi hắn chả bị gì cả. Tôi ngơ ngác:
- Hắn ta...
- Nhà ngươi nghĩ chỉ với nhiêu đó mà đòi đánh bại ta à?
Nói rồi, hắn vung kiếm ném về phía tôi. Nó quẹt ngang qua ngực tôi rồi bay về phía hắn. Vết thương tuy không sâu nhưng đau. Máu cứ rỉ rỉ ra và chảy xuống.
Payna hét lớn:
- Nhóc, coi chừng! Nếu như hắn liếm được máu của nhóc là chết đấy.
Một lần nữa, hắn tung Bá vương trảo. Krixi xuất hiện kịp thời tung bão lá ngay dưới chân tôi nên khi vừa áp sát, tên Volkath đã bị hất tung lên. Tôi dùng ma thuật trị thương rồi bay lên cùng với hắn.
- Chết này! - Tôi vận nội công tung một cú đấm thật mạnh vào đầu hắn. Hắn choáng váng ngã xuống bên dưới. Chờ có thế, cả khu rừng Chạng Vạng lao vào hội đồng hắn.
- HÂY YA! - Tên Volkath vừa tiếp đất thì một con ngựa từ đâu xuất hiện. Hắn ở trên ngựa liên tiếp dùng thanh kiếm dài đâm xuống phía bên dưới. Mọi người vô cùng bất ngờ.
Không nao núng, Payna hét lớn:
- Mọi người, xông vào!
- RÕ!
Tên Volkath nhảy xuống ngựa thì một luồng ma thuật hất văng cả đám ra xa. Không hề hấn gì, cả bọn xông vào tấn công. Nhưng điều kì lạ, có đánh kiểu nào hắn cũng không xi nhê.
Conan lấy quả bóng trong giày sút thẳng vào mặt hắn. Tên Volkath trả đòn bằng cách tung một cú đánh đầu thật mạnh vào người Conan khiến cậu ta bất tỉnh.
Một điều nữa là hắn không màng đến những người đang tấn công bên dưới mà tiến thẳng về chỗ Tel”Annas đang nằm bất tỉnh.
- Được lắm! - Hắn khom người xuống định bắt Tel”Annas thì tôi tung sợi dây leo nắm chặt tay của cô ấy kéo đi.
Hắn cười nhếch mép tung một đòn kiếm ma thuật khiến dây leo bị đứt làm đôi khi tôi đang kéo đi giữa chừng. Zuka lao ngay vào ôm lấy Tel”Annas rồi lộn ra ngoài. Tên Volkath tung Bá vương trảo về phía Zuka.
- Nguy hiểm! - Tôi bất giác hét lớn.
Vừa áp sát Zuka xong, cậu ta ném Tel”Annas về phía tôi. Nhanh như cắt, hắn đạp thẳng vào người Zuka lấy đà bay tới.
Krixi hét lớn:
- Đừng hòng động vão nữ vương của ta! - Vừa nói, cô tung Bão lá chặn đứng đường đi của hắn. Tôi ôm lấy Tel”Annas lộn mấy vòng trên mặt đất.
Gã Volkath không hề sợ sệt, hắn tiến tới chỗ cả hai và hăm he:
- Mau đưa con nhỏ ngươi đang giữ ra đây!
- Còn lâu!
- Nếu ngươi không chịu hợp tác thì đừng trách tại sao ta độc ác. Mau đưa nó cho ta.
Payna đứng ngoài hét lớn:
- Nhóc, đừng có đưa! Nếu nhóc chết thì bọn ta có thể hồi sinh nhóc được mà.
Tôi cố giữ bình tĩnh:
- Tại sao ngươi muốn bắt cô ta?
- Bắt? Tại sao ta phải bắt cô ta rồi phải nuôi cho tốn cơm? Điều ta muốn chính là giết cô ta.
- Cái gì? Tại sao nhà ngươi lại...
Hắn cười ha hả:
- Ta muốn trả thù! Chính bởi vì cô ta mà ta đã mất đi cơ hội thống trị thế giới này. Ta hận ngươi, hận ngươi!
- Ư ư... ư... - Tel”Annas rên lên đau đớn. Dấu ấn quỷ vương đỏ như máu phát sáng lên.
Tôi quát lớn:
- Dừng lại đi! Kẻ mà ngươi phải giết chính là ta đây này!
- Ngươi nói cái gì? - Hắn gầm gừ trông rất giận dữ.
- Ta chính là người đã thiết lập thế giới hòa bình. Tel”Annas không liên quan gì cả, chính ta mới là người ngăn cản tham vọng của ngươi.
Hắn liếm môi:
- Ha ha, thì ra là ngươi. Chả sao, ta sẽ giết chết ngươi vậy. Đằng nào thì ngươi cũng sẽ là người chết..
Nói rồi hắn lấy thanh kiếm định đâm thẳng vào cổ tôi. Không một chút sợ hãi, tôi lấy tay gạt lưỡi kiếm của hắn qua một bên rồi thổi một chiếc phi tiêu từ trong miệng. Trúng trán, hắn ôm đau đớn:
- Oái oái...
Nhanh như cắt, tôi lao tới rút thanh kiếm Andura mà tôi vừa chế tức thì đánh thẳng vào đầu hắn. Hai lưỡi kiếm chạm vào nhau. Volkath đâm mũi kiếm về trước thì tôi lùi lại rồi đánh mạnh hất văng thanh kiếm của hắn lên cao. Xong, tôi tung một nhát chém thật mạnh vào người hắn.
- Aaaa...
Hắn ta ngã xuống. Tôi lấy chân đạp lên cổ hắn:
- Sao nào, có chịu thua chưa?
- Hừ!
“PHẬP”, hắn bất ngờ cắn mạnh vào chân tôi khiến tôi đau đớn ngã xuống. Nhanh như cắt, hắn cầm lấy thanh kiếm rồi chạy đi mất.
Payna hét lớn:
- Mọi người, mau vào nhanh kẻo có chuyện lớn.
- Ư ư... - Tôi rên rỉ trong đau đớn.
- Đừng sợ, bình tĩnh thôi. - Payna trấn an - Khiếp, nguy hiểm quá. Nếu không nhanh chắc nhóc sẽ hóa quỷ mất.
Sau khi lấy được đống máu quỷ ra, Payna lại thở dài:
- Khổ rồi đây.
- Sao thế? - Krixi hỏi.
- Vết thương này là do quỷ, không bao giờ lành. Trừ khi sử dụng loại băng trừ quỷ...
Chưa kịp nói xong thì có tiếng nói phía sau:
- Có đây! Băng trừ quỷ đây.
- Nữ... nữ thần mặt trăng? Sao người ở đây? Tôi có triệu hồi đâu?
Lunar chỉ vào tôi:
- Tại thằng quỷ sứ này này. Triệu hồi ta vào đêm ba mươi, bắt ta ở đây nửa tháng mới quay về được. Mai là ta về được. Thôi đây là băng trừ quỷ, băng cho nó đi. Quên nữa, phải chữa cho Tel”Annas nữa.
Cứ như thế, Payna băng bó vết thương cho tôi bằng loại vải băng đặc biệt ấy. Khi xong việc thì đã rạng sáng. Quái, mặt trời mọc sớm quá.
Tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết, chỉ biết khi tỉnh dậy là đã trưa.
- Nhóc con tỉnh rồi đó hả?
- Nữ thần... nữ thần mặt trăng đó hả? Ư... - Chân tôi đột nhiên đau.
- Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, đừng cố làm gì cả.
Tôi hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
- Đêm qua nhóc bị tên Volkath cắn vào chân đó quên rồi sao?
Giờ thì tôi nhớ ra rồi. Lunar đưa cho tôi một chén cháo:
- Nhóc ăn đi, ta nấu đó.
- Ăn được không?
- Đừng có coi thường ta nha! Ta nấu ăn hơi bị ngon đó.
Hỏi thế cho vui thôi chứ tôi đã đói lắm rồi. Chà chà, đúng là ngon thật. Tôi ăn một hơi đã hết chén cháo. Lunar bảo:
- Nhóc cần gì thì cứ nhờ ta...