Liên Tình

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19

Hi Trần ngẩn ngơ bưng một mâm đồ ăn chậm rãi đi trên hành lang, trong lòng thầm nghĩ, mình đang nằm mơ chăng? Từ khi sinh ra cho tới bây giờ bé chưa từng có mộng đẹp, chân thực đến nỗi mỗi đêm bé đều giật mình tỉnh giấc, sợ rằng hết thảy đều là giả.

.

Tỉnh dậy từ một ngày nọ, mọi thứ dường như trở nên không giống trước kia, không ai giao cho bé công việc nặng nề, bé cũng chưa từng gặp lại Hà đại nương, cũng không ai vì bé làm việc chậm chạp, mà đánh bé và không cho bé đồ ăn nữa.

.

Hiện tại là giữa trời đông giá rét, trước đây trên người vốn chỉ là y phục vải thô rộng thùng thình vậy mà bây giờ bé lại được mặc loại áo lông cáo mềm mại ấm áp, đường thêu tinh tế đến nỗi bé chưa từng thấy qua, không còn vì rét lạnh mà cả người đông cứng đến khó chịu, tay chân không nghe sai bảo, cuộc sống như vậy thật là hảo, bé còn có thể sông lâu hơn một chút. . . . . .

.

Ban đầu, Vương gia không cho bé làm việc gì hết, nhưng thân thể đã quen lao động không thể nào chịu nổi cả ngày rãnh rỗi nhàn hạ, bé xin Phong Minh rất lâu, mới khiến Phong Minh miễn cưỡng thử hỏi ý kiến của Vương gia, cuối cùng bé trở thành thiếp thân người hầu của Vương gia, chỉ cần hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Vương gia, những chuyện còn lại nhất quyết không được chạm tay vào.

.

Một trận gió lạnh kéo đến, mơn trớn hai gò má gầy gò của Hi Trần, kéo suy nghĩ của bé quay về, vội vàng lắc lắc đầu, thầm mắng chính mình lại lười biếng làm việc, hấp tấp khập khiễng đi đến trước thư phòng, gõ lên cửa, nhẹ nhàng cất tiếng: “Vương gia. . . . Nô tài đưa ngọ thiện đến cho ngài đây.”

.

“Tiến vào.” Từ trong thư phòng truyền ra âm thanh trầm thấp dễ nghe của nam nhân.

.

Hi Trần hít một hơi thật sâu, tự ổn định bản thân đang căng thẳng, vì sợ đối mặt với nhãn thần bức nhân của Vương gia nên tay chân trở nên luống cuống, bé đẩy cửa đi vào, ngoài ý muốn nhìn thấy thân hình nam nhân mệt mỏi nghiêng người tựa vào bàn, tay phải đỡ bên sườn gương mặt tuấn mỹ như chạm bằng băng, tay trái như có như không mà lật xem thư sách.

.

Khập khiễng tiến lên, đặt khay trên tay xuống, tay chân lanh lẹ xếp đặt đồ ăn, hai tay cung kính đưa đũa cho Nghiêm Dục Phong, Hi Trần liền giống như tiểu lão thử* trốn tránh cái gì đó mà lui xuống cách xa án tư vài bước,cúi đầu không nói.

(tiểu lão thử: chuột già nhỏ :”>)

.

Nghiêm Dục Phong khẽ liếc bé, cất tiếng thanh lãnh: “Lại đây.”

.

Hi Trần chăm chú nhìn Nghiêm Dục Phong, lắc lắc đầu, bé biết Vương gia gọi bé chuyện gì, nhưng mà. . . . . .

.

“Vương gia. . . . Nô tài. . . . Đã ăn rất no rồi. . . . Thật sự ăn không vô nữa. . . .”

.

Bỗng nhiên, dạo này Vương gia bắt bé phải ăn một ngày ba bữa cơm, mà mỗi bữa đều cho bé ăn no đến căng bụng rồi mới vừa lòng thả bé đi, hơn nữa mỗi ngày còn phải uống dược bốn lần, dạ dày đã sớm co lại giống như dạ dày chim sẻ làm sao có khả năng chịu đựng được? Hi Trần chưa hề biết hóa ra ăn no cũng sẽ làm cho người ta khó chịu như vậy.

.

“Muốn ta tự đến bắt ngươi sao?” Nam nhân vô tình lạnh lẽo nói.

.

Hi Trần bối rối ngơ ngác đứng tại chỗ, rồi mới nhận mệnh tiến lên phía trước, vẫn ngoan ngoãn tự ăn cơm, ít nhất có thể tự suy nghĩ. Nếu bị Vương gia bắt, bé không ăn xong hết đồ ăn, thì đến khi trời tối đen bé cũng không thể rời khỏi thư phòng một bước.

.

Nhận mệnh ngồi trên ghế bên cạnh bàn, đây là Nghiêm Dục Phong sai người làm riêng cho y, bằng không thân hình nhỏ xinh kia mà ngồi trên ghế thông thường, cái cổ dù có cố rướn lên cũng không biết có thể nhìn thấy được cái gì không.

.

“Dùng bữa!” Đem đũa bạc nhét vào trong tay Hi Trần, ra lệnh.

.

Hi Trần nhìn một khay đầy đồ ăn mỹ vị tinh xảo, không có một chút hứng thú, thậm chí còn cảm nhận được đồ ăn sáng còn trong dạ dày giống như muốn phun ra, hướng vẻ mặt mong mỏi nhìn Vương gia đang yên lặng dùng bữa bên cạnh, lại bị nhãn thần nghiêm khắc của y nhìn lại, đành phải vô cùng ủy khuất khó nhọc bới cơm, không gắp thức ăn, vì chỉ với chén cơm kia đã khiến bé ăn hết sức vất vả, nào có sức mà ăn thêm thức ăn khác nữa.

.

Sau ngày bị Phương cô nương chế giễu bé không biết dùng đũa, Phong Minh liền kiên nhẫn dạy bé trong một thời gian, dến giờ Hi Trần đã có thể sử dụng linh hoạt.

.

Nghiêm Dục Phong hừ lạnh một tiếng, liền gắp một đống đồ ăn cho vào bát Hi Trần, không để cho bé cự tuyệt, khuôn mặt nhỏ gầy của Hi Trần liền nhăn lại. . . . . .

.

Vùa dùng bữa vừa quan sát Hi Trần, bé con kia nhíu chặt đôi lông mày thanh tú nhỏ dài, tựa như phải ăn hoàng liên đắng nghét, y nhíu nhíu mày, tiểu đông tây phải chăng bắt đầu tức giận?

.

Không như trước kia, bất kể cho Hi Trần ăn cái gì, Hi Trần đều mang dáng vẻ nhận được đại ân không ngừng nói lời cảm tạ, hiện tại mỗi ngày đều cho bé ăn cơm uống dược, ngược lại tựa như đang ép buộc bé, tuy những thay đổi nhỏ của tiểu đông tây làm cho y rất vừa lòng, nhưng y cũng sẽ không vì vậy mà thả lỏng canh chừng bữa cơm của tiểu Trần nhi.

.

Kiên quyết bắt Hi Trần ăn nhiều thức ăn, uống thuốc bổ dến như vậy, cũng không cho phép bé làm công việc nặng nhọc, mỗi ngày bất quá cũng chỉ cho bé hầu hạ chút việc vặt vãnh nhẹ nhàng như thay áo, dùng bữa, tắm rửa vân vân thôi, không có việc gì liền đem Hi Trần nhốt trong phòng buộc bé ngủ, thế này giống như dưỡng trư, vậy mà vẫn không thấy bé có thêm chút thịt nào, Nghiêm Dục Phong không khỏi hoài nghi thuốc bổ của Lăng Ngữ Hàn phải chăng là đồ bỏ không có tác dụng.

(nuôi heo rồi thịt, đạo lý muôn đời của seme :”D)

.

Chỉ một lát sau, Nghiêm Dục Phong đã dùng xong cơm, quay đầu nhìn về phía tiểu đông tây vẫn đang khổ sở cúi đầu, bần thần cả buổi, trước mắt vẫn còn một chén lớn đồ ăn chờ bé

.

Cảm giác được một đạo ánh mắt đang chăm chú nhìn vào mình, Hi Trần khó hiểu ngẩng đầu, bất ngờ phát giác Vương gia đã sớm dùng xong bữa, dù vô cùng bận rộn mà vẫn để mát đến bé, Hi Trần vội vàng đứng lên căng thẳng nói: “Vương, Vương gia. . . . Ngài đã dùng xong thiện? Vậy. . . . Nô tài đem đồ dọn xuống. . . .” Như vậy bé sẽ không phải miễn cưỡng cố gắng mang mớ thức ăn này nhét vào bụng

.

“Ngồi xuống.” Đồ chưa ăn hết đã muốn đi?

.

Biết tiểu xảo của mình bị nhìn thấu, Hi Trần mang vẻ mặt ảo não ngồi lại vị trí cũ, cắn môi dưới, chớp chớp đôi mắt long lanh ngân ngấn nước sợ hãi nhìn qua lại giữa Nghiêm Dục Phong với thức ăn, Hi Trần thật sự ăn không vô, ăn nữa chỉ sợ mình sẽ nôn mất thôi.

.

Nghiêm Dục Phong nhìn hành động đầy tính trẻ con của Hi Trần, khóe miệng khẽ nhếch, đem người ôm đến trên đùi mình, bàn tay to theo thường lệ tiến vào trong áo Hi Trần, xoa nhẹ trên cái bụng nhỏ bé mềm mại, tự mình xem xét sự thật.

.

Hi Trần bối rối để Nghiêm Dục Phong tùy ý vuốt ve, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng khép mở: “Vương gia. . . . Nô tài thật sự. . . . Đã ăn no . . . . Ngọ thiện này. . . . Có thể. . . . Để muộn chút nữa. . . . Nô tài lại ăn? . . . .”

.

Bản tính tiết kiệm khiến bé vẫn là không nỡ đem đồ chưa ăn hết vứt bỏ, nên bé mới chia ra nhiều bữa từ từ ăn hết, dù có thiu hay hỏng, bé cũng không muốn phí phạm.

.

Trong thâm tâm nam nhân khẽ thở dài, lặng lẽ thu hồi cánh tay, không ép buộc Hi Trần dùng thiện, nhưng y nhất định cũng không để bé ăn cơm hay thức ăn đã để qua đêm.

.

Đưa tay vào áo lấy ra một lọ rượu thuốc, cởi bỏ quần áo Hi Trần, lộ ra thân thể trắng trẻo nhưng vẫn là gầy trơ xương, đem rượu thuốc đổ vào trong lòng bàn tay, thong thả mà mạnh mẽ xoa bóp trên thân thể nhỏ gầy kia, trải qua hơn nửa tháng xoa bóp, chỗ xương gẫy từ trên xuống dưới của thân thể tiểu đông tây, kể cả cánh tay trái bị vặn gãy kia của bé dường như đã khỏi hẳn, chỉ có khuyết điểm duy nhất là bàn chân kia.

.

Lăng Ngữ Hàn nói qua, gãy xương lúc trước do không kịp thời mời đại phu, mà người băng bó lại không biết y thuật nên làm cho chân phải nguyên bản có hi vọng khỏi hẳn đã trở nên khó càng thêm khó, thêm vào đó hơn mười năm nay thân thể không để cho chân có cơ hội được hảo hảo nghỉ ngơi, khắp thiên hạ, sợ chỉ có sư phụ của mình mới có năng lực chữa trị chân cho bé, nếu không cái chân khập khiễng này. . . . chắc chắn sẽ theo bé đến suốt đời.

.

Hi Trần vẻ mặt đỏ ửng ngượng ngùng để bàn tay thô to của Nghiêm Dục Phong xoa bóp trên thân mình, dù từ hơn nửa tháng nay đều là Nghiêm Dục Phong tự tay làm công việc này, nhưng vẫn khiến hạ nhân chưa từng nhìn thấy vẻ mặt hòa nhã của y cảm thấy không ngừng lo sợ.

.

Rượu thuốc thấm vào da thịt chỗ nào mang đến cảm giác nóng rực nhưng không khó chịu, ngược lại làm cho bé cảm thấy cực hạn thoải mái, thân thể cả đời lạnh lẽo chưa từng ấm áp đến vậy, giống bị ánh mặt trời ôn hòa sưởi ấm, không vì rét lạnh mà phát run, hương rượu thuốc nhàn nhạt tràn ngập trong không gian, đốt lên cảm giác buồn ngủ trong người.

.

“Mệt mỏi?” Thanh âm trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu Hi Trần.

.

Một câu nói khiến Hi Trần nhất thời giật mình tỉnh giấc, bé vội vàng chấn chỉnh lại tinh thần, ngữ khí sợ hãi nói: “Không, không có. . . . Nô tài không dám. . . . Vương gia. . . . Thực xin lỗi. . . .”

.

Đôi mắt Nghiêm Dục Phong bình tĩnh liếc nhìn Hi Trần, không biểu lộ cảm xúc gì đối với thái độ khúm núm này của bé, giúp bé chỉnh xiêm y, cầm bát dược đang đặt trên bàn, vốn nhiệt độ của nước dược lúc này có chút ấm, không nóng đến mức làm phỏng miệng Hi Trần, đưa đến trước miệng bé, tỏ ý muốn bé uống hết.

.

Hi Trần ngoan ngoãn hướng Nghiêm Dục Phong cất tiếng tạ ơn, liền bưng bát lên uống từng ngụm từng ngụm, tuyệt không cảm thấy dược thủy ngăm đen đậm đặc kia thực khó uống, đây là dược liệu Lăng Ngữ Hàn tỉ mỉ điều phối, dù đắng thế nào bé nhất định sẽ không lãng phí.

.

Đợi Hi Trần uống hết dược, Nghiêm Dục Phong mới cất tiếng: “Về phòng ngủ một lát đi.”

.

Vừa nghe nam nhân nói muốn bé đi ngủ, Hi Trần có chút sợ hãi lắc đầu, “Nô tài không thể ngủ. . . . Nô tài phải hầu hạ Vương gia. . . .” Chủ tử còn chưa nghỉ ngơi , bé làm hạ nhân sao dám tự tiện lười biếng?

.

Hi Trần không muốn đi ngủ, còn vì một nguyên nhân khác, nếu bé ngủ một mình, nhất định sẽ lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy bản thân vì làm việc chậm chạp mà bị đánh đến mình đầy thương tích, hoặc là bị một đám người dùng ánh mắt xem thường khinh miệt mà chế nhạo. Cho dù cuộc sống hiện tại và trước kia chêch lệch nhau đến hàng vạn dặm, nhưng cảm giác sợ hãi của bé với cơn ác mộng kia vẫn rõ mồn một.

.

Vậy mà không biết vì sao, chỉ cần ngủ cùng chỗ với Vương gia, ngửi thấy mùi hương thanh sảng trên người y, lại thêm vòm ngực rộng lớn ấm áp kia, bé sẽ có giấc ngủ không mộng mị. (bạn edit: bé mê dai đẹp từ trong máu=.=)

.

Nghiêm Dục Phong sao lại không biết ý nghĩ của tiểu đông tây trong ngực, nếu không phải là hoàng đế yêu cầu y lên kế hoạch để bình định người Hột Hồi đang tác loạn ở biên cương, y sẽ không phải chịu nỗi khổ phòng không vì chẳng có tí ti thời gian nào để mà trêu đùa vật nhỏ này.

.

Ba tháng sau, lúc băng tuyết tan đón chào mùa xuân đến, y nhất định phải xuất binh viễn chinh Hồi Hột tộc, tuy rằng đó là do trước đây chính y tự xin xuất chiến, nhưng khi ấy Hi Trần còn chưa vào trong phủ, kẻ ham hiếu chiến thị huyết như y sao có thể bỏ qua cơ hội tùy ý giết người này?

.

Nghiêm Dục Phong nhíu mày mím môi suy nghĩ làm thế nào trong ba tháng, đem thân thể hư nhược của tiểu đông tây trong ngực dưỡng thành khỏe khoắn, khoái hoạt, nếu có thể sẽ đem bản tính tự ti nhát gan kia nhổ tận gốc, làm bé trở thành một tiểu gia hỏa tinh nghịch động lòng người thì càng tốt.

.

Đến khi một đạo thanh âm sợ hãi gọi suy nghĩ của y quay về, y mới đưa lãnh mâu dời về phía khuôn mặt nhỏ gầy tuyệt mĩ thoát tục kia.

.

“Vương gia. . . . Nô tài không quấy rầy ngài . . . . Nô tài thu dọn bữa tối.” Hi Trần sợ hãi vội mở miệng, sợ chính mình ở chỗ này đợi lâu, quấy rầy Vương gia.

.

Nghiêm Dục Phong cũng không ngăn cản bé, dặn dò bé không được làm việc nặng, lập tức lại vùi đầu vào một đống lớn bản đồ quân sự đầy kí tự.

.

Bưng đồ ăn đã dùng xong, lúc Hi Trần tiến gần đến trù phòng, lại nghe thấy hai hạ nhân trong phủ nói chuyện.

.

“Tam Bảo, lại phải đưa cơm cho toàn gia kia sao?” A Phúc bới móc chế nhạo hỏi.

.

Kẻ tên Tam Bảo trừng mắt liếc nhìn A Phúc một cái, xuy một tiếng, khinh thường nói: “Ngươi cho là ta nguyện ý a? Thật không hiểu Vương gia có chủ ý gì? Lũ người kia bị bắt tới nhiều ngày như vậy, vẫn không tra hỏi, cũng không ép cung, lại nhốt trong địa lao dưỡng như vậy, làm hại ta còn phải một ngày hai bữa cơm hầu hạ bọn họ, mỗi ngày nghe tiếng bọn hắn cầu xin tha thứ kêu oan kêu cứu mạng như quỷ rống quỷ gào, thật sự là phiền chết người!”

.

“Đúng vậy! Ta cũng thấy khó hiểu, toàn gia họ Sở kia lừa gạt Vương gia, đem tên cẩu nô tài què chân thế chỗ gả đến đây, vì sao Vương gia bắt được bọn họ về, lại chẳng thèm để ý đến bọn họ chứ? Ta vốn tưởng rằng sẽ có một màn diễn hành hình van xin thật hay để xem chứ!” A Phúc vẻ mặt tiếc hận nói.

.

“Ai! Quên đi quên đi, ta phải thật nhanh đưa cơm đến địa lao, tránh cho toàn gia kia khiến các lao đầu đại ca không được yên tĩnh.” Tam Bảo bất đắc dĩ nói với A Phúc, liền vội xoay người rời đi.

.

Hi Trần khiếp sợ đứng tại chỗ, Vương gia. . . .đã bắt được lão gia rồi sao? ! Vậy. . . . Y không phải sẽ giết bọn họ chứ? Mình nên làm cái gì bây giờ? Mình phải làm thế nào để cứu được bọn họ ra?

.

Lo âu vội vàng đem đồ vật vứt lại trù phòng, bé bước thấp bước cao cố hết sức đuổi theo Tam Bảo, gọi y dừng lại.

.

Tam Bảo nhìn thấy Hi Trần, liền khinh thường giễu cợt nói: “Ta còn tưởng là ai chứ! Nguyên lai là tên nô tài què chân tráo gả ngươi a! . . . . Ái chà ~~ khuôn mặt này rửa sạch sẽ đúng là xinh đẹp thật! Còn mặc đầy lụa là gấm vóc chất liệu tốt như vậy a! Quả nhiên làm nam sủng có khác, khuôn mặt hảo, kỹ xảo hảo, hầu hạ khiến Vương gia thư thái thoải mái, Vương gia cao hứng, không phải cái gì cũng đều thưởng cho ngươi sao? Xin hỏi thiếu gia người, tìm hạ nhân ta có chuyện gì sai bảo?”

.

“Tam Bảo đại gia. . . . Xin ngài giúp cho. . . . Để nô tài đến gặp lão gia bọn họ được không?” Hi Trần nhỏ nhẹ mở miệng hỏi, cố không để ý đến chua xót trong lòng, bé biết bất luận bé giải thích thế nào, cũng không sẽ có ai tin kẻ mỗi đêm đều ngủ trong phòng Vương gia.

.

“Ai nha! Thật sự là làm ta giật mình a! Tiểu nam sủng vẫn còn nhớ mãi không quên chủ tử cũ nha! Chẳng lẽ ngươi còn e Vương gia đối với ngươi không tốt?” Tam Bảo ác độc mỉa mai Hi Trần không biết tốt xấu là gì.

.

Vừa nghe đến tội danh như vậy, Hi Trần kích động giải thích: “Không, không phải. . . . Vương gia đối nô tài ân trọng như núi. . . . Là chủ tử tốt nhất trên đời này . . . . Nô tài. . . . Nô tài chỉ muốn đi thăm lão gia bọn họ một chút. . . . Van cầu ngài. . . . Xin giúp đỡ. . . Để nô tài nhìn bọ họ. . . . Nô tài cái gì cũng đều không làm. . . . Chỉ là nhìn bọn họ một chút. . . . Tam Bảo đại gia. . . . Nô tài cầu ngài . . . . Được không?”

.

“Hừ! Chỉ dựa vào ngươi, muốn cứu bọn họ ra cũng không có khả năng đâu, bên trong các vị lao đầu đại ca đều có võ công cao cường, được rồi! Ta ta liền thỏa mãn ước nguyện của ngươi, nha! Ngươi sẽ đưa cơm vào cho bọn hắn! Tiểu gia ta đi nghỉ ngơi, bất quá, ngươi cũng đừng nói cho người khác là ta cho ngươi đi, có nghe hay không?” Tam Bảo đưa tay đem cái sọt tre chứa cơm canh giao cho Hi Trần, còn không quên nghiêm ngặt cảnh cáo một tiếng.

.

“Nghe, nghe rõ. . . . Tạ ơn Tam Bảo đại gia. . . . Tạ ơn!” Hi Trần cầm chặt sọt tre, cảm kích hướng Tam Bảo hành lễ nói lời cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.