Liên Tình

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

“ Mau, nhanh lên…nhanh chuẩn bị nước ấm cùng bố khăn, phu nhân sắp sanh rồi!” một phụ nhân -1 có thân hình phúc thái -2 hối hả ngược xuôi đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, một bên dặn hạ nhân chuẩn bị tất cả người đỡ đẻ, một bên thì ứng phó với vị phu nhân vì lần đầu sanh mà bụng đau liên tục, liền phát ra những tiếng thét chói tai.

“Phu nhân, người kiên nhẫn một chút, cố gắng hấp khí ( hít vào), dùng lực đẩy ra, đem hài tử sinh hạ, cứ từ từ không cần gấp a!”

Một bên dạy sản phụ hít thở để làm giảm bớt sự đau đớn, một bên tay chân bận rộn lên xuống nơi bụng của nàng mà đẩy mạnh , cố gắng làm cho thai nhi trong bụng mẹ mau chóng sinh ra, nước ối vỡ đến bây giờ đã gần một ngày, lại vuốt xuống, chỉ sợ người mẹ cùng đứa nhỏ đều có thể gặp chuyện không may.

“ A—-đau quá, đau quá a!! ta không sinh, ta không sinh nữa đâu!!”

Nữ nhân vì lần đầu sinh hạ mà đau đớn không chịu nổi, sớm đem tất cả cấp bậc lễ nghĩa giáo dục đều vứt bỏ, âm thanh không ngừng hô to, các ngón tay đều bấu chặt sau gối cơ hồ nổi gân xanh trắng.

“ Sao vậy, sao mà lâu quá vậy? rốt cuộc có sinh được hay không?” Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên mặc hoa phục cũng nóng lòng đến độ ở trên hành lang đi tới đi lui, mỗi khi nghe được tiếng thét chói tai liền gấp đến muốn chạy vào xem, nhưng đều lại bị người hầu ngăn cản.

“ Cha , không cần lo lắng, Nhị nương sẽ không có việc gì.” Một nam hài khoảng chừng bảy, tám tuổi bộ dạng thanh tú nhàn rỗi ngồi ở trên lan can, đôi chân nhỏ nhàm chán lúc ẩn lúc hiện .

“ Phu nhân, mau! Thở thêm một lần nữa đi, đứa nhỏ sắp ra rồi! Dùng sức đẩy mạnh nữa đi!” Bà mụ lo lắng thúc giục sản phụ.

“ A—“ thiếu phụ sau lần hô cuối, liền mệt đến không kêu ra được tiếng nào, cuối cùng, mới nghe được tiếng khóc rất to của đứa trẻ mới sinh, thanh âm trong trẻo vang vọng khắp cả phòng.

“ Sinh rồi! Sinh rồi!” Bà mụ cẩn thận đem đứa nhỏ mới sinh để vào nước ấm rửa sạch uế vật ( vật dơ bẩn) trên người đứa nhỏ, lại dùng mao thảm-3 đem đứa nhỏ cẩn thận bao bọc.

“ Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia, là một vị thiên kim xinh xắn a!” Bà mụ béo ịch đem đứa nhỏ vừa mới sinh thanh tẩy xong, mới ôm ra ngoài, đưa vào trong lòng vị nam nhân đang hết sức nóng lòng bế con.

Nam tử cười đến toét miệng, cao hứng chơi đùa với tiểu hài tử trong vòng tay, khuôn mặt nhỏ nhắn với nhiều nếp nhăn tựa như nhíu chặt, dường như bất mãn rời đi cơ thể mẹ, khóc càng lớn tiếng, đôi tay phấn nộn gắt gao nắm lấy, nam tử đem đứa nhỏ mới sinh ôm đến trước mặt tiểu nam hài, vui vẻ nói: “ Lâm nhi, ngươi xem, nàng là tiểu muội muội của ngươi, nga! Xem xem có đáng yêu không? Nàng tên gọi là…..ách…..đến lúc đó mời người coi tướng rồi hãy đặt sau !”

Tiểu nam hài tò mò tiến lại gần xem, nhất thời chán nản, hời hợt nói: “ xuy ~ nàng nhiều nếp nhăn quá, siêu xấu, nga !”

“ Khư ! Xú tiểu tử, người thì biết cái gì? Ngươi khi sinh ra còn không phải cũng giống như vậy sao, so với nàng còn mặt mày còn nhăn nhó xấu xí hơn a! Làm như kiếp trước người ta thiếu tiền ngươi không bằng.”

Nam tử nhắc đi nhắc lại hai câu, liền tự đùa với tâm can bảo bối trong lòng,

“A—a!!!” vốn lặng im hồi lâu, chợt trong phòng lại lần thứ hai truyền đến một trận hét chói tai

“ Sao, làm sao vậy?” nam tử nghe được tiếng thét chói tai thiếu chút nữa sợ tới mức xém đánh rơi đứa nhỏ trong lòng, khẩn trương hướng bên trong hỏi.

“Lão… lão gia, còn một đứa nữa a!” Bà mụ béo ụ mồ hôi chảy ròng ròng một bên xoa bụng thiếu phụ , một bên liền dặn dò thêm những người hầu ngoài kia chuẩn bị đồ vật này nọ.

Người đàn ông kia cùng tiểu nam hài nhất thời miệng mở to tròn giống như trứng gà, sợ tới mức sửng sờ tại chổ, không thể động đậy, còn….còn một đứa ư?!

“ Cái gì? Song bào thai -4 ?! Đây là xuất hiện của điềm xấu ! Đây là một mầm tai họa ! Ai, ôi! Đau chết mất ! Sở Thiên Nghiêu, ta không bao giờ….sinh hài tử của ngươi nữa đâu a..aa!”

Vừa nghe trong bụng chính mình còn một đứa, Quan Nguyệt Hà sắc mặt liền biến đổi, ở nhà mẹ nàng cấm kỵ song bào thai, cái kia sẽ mang đến bất hạnh, theo nhà nàng, cha ông truyền lại từ xưa từ trước tới nay chưa bao giờ từng xuất hiện song bào thai, như thế nào gả cho Sở Thiên Nghiêu có thai lần đầu lại là sinh đôi chứ?! Quan Nguyệt Hà căm giận, tức giận mắng, như thế nào lại cho nàng gặp được vị hôn phu như thế, thống khổ như vậy.

“ Phu nhân, đừng cố nói chuyện, mau dùng sức đem đứa nhỏ sinh ra, bằng không ngay cả người cũng sẽ xảy ra chuyện!” bà mụ không đoán được trong bụng cư nhiên còn có một thai nhi, mới vừa rồi thời điểm thai thứ nhất đã kéo dài lâu vậy, lần này lại chậm trễ nữa, đứa nhỏ muốn ra thật là một vấn đề.

Quan Nguyệt Hà nguyên nghĩ muốn tiếp tục mắng chính vị hôn phu của mình, lại nghe Từ ma ma người chiếu cố nàng từ nhỏ đến lớn ra tiếng cảnh cáo, lúc này mới phẫn hận quay lại, chính mình tập trung sinh hạ lần hai, cho dù không muốn hài tử thứ hai này, nhưng vì bảo mệnh, nàng vẫn phải đem nó sinh hạ.

Bởi vì lần sinh trước, sản đạo -5 đã khuếch trương rất nhiều,vả lại thai nhi trong bụng sinh ra so với thai trước có vẻ còn nhỏ hơn, vì thế lần này so với lần trước thoải mái hơn, Quan Nguyệt Hà dùng lực một chút liền đem đứa nhỏ trong bụng sinh hạ.

“ Thật tốt quá! Rốt cục cũng đi ra, là một bé trai a!” Từ ma ma lúc này đây rất chú ý nhìn bụng Quan Nguyệt Hà rõ ràng đã tiêu tan rất nhiều, không thể lại có thêm thai nhi nữa liền yên lòng mà đem đứa nhỏ thứ hai rửa sạch sẽ.

Sau đó cẩn thận đem tiểu nam hài dùng một tấm vải sạch bao bọc lại, Từ ma ma phát hiện đệ đệ so với tỷ tỷ nhỏ rất nhiều, ngay cả tiếng khóc cũng không giống như tỷ tỷ gào khóc lớn đến độ long trời lở đất, ngược lại tinh tế ôn nhu, chỉ nghe thấy liền khiến kẻ khác rất đau lòng, thân hình so với tỷ tỷ cũng nhỏ hơn nhiều, có lẽ ở trong bụng mẹ là bị tỷ tỷ lấn áp, không chiếm được chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, mới có thể nhỏ gầy như vậy!

Sau khi đem tiểu nam hài ôm ra ngoài cửa giao cho Sở Thiên Nghiêu , Từ ma ma liền tự ý quay vào trong phòng giải quyết hết mấy công việc còn lại sau khi sanh của Quan Nguyệt Hà.

Sở Thiên Nghiêu ôm hai đứa nhỏ trong lòng, đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ , nhìn qua lại đôi long phượng song thai, thai thứ nhất là tỷ tỷ, thai thứ hai là đệ đệ, hai người khoảng cách chỉ hơn kém nhau một khắc, tỷ tỷ hình thể giống như đứa trẻ khi sinh ra kích thước bình thường, thanh âm cũng vang dội, nhưng hướng tới đệ đệ liền so ra nhỏ, gầy một chút, tiếng khóc tựa như tiếng mèo con kêu, mỏng manh đến cơ hồ làm cho người ta không thể nghe rõ.

Sở Thiên Nghiêu biết thê tử mình lo lắng, kiêng kị song bào thai, nhưng…nói như thế nào cũng đều một mẹ sinh ra, nếu đem hai tỷ đệ tách ra, hình như…có chút tàn nhẫn

“Dư bá, ngày mai tìm một thầy tướng số đến xem hai đứa nhỏ, xem mệnh cách của bọn nó, cũng coi xem bọn nó nên lấy cái tên gì thì tốt.” Sở Thiên Nghiêu quay đầu đối một gã diện mạo trung hậu thành thật – tổng quản hầu hạ Sở gia cả đời mà nói. Hắn muốn xem bát tự của hai tiểu nhân mệnh này, cũng là loại trừ những lời nói kiêng dè của thê tử.

Sở Thiên Nghiêu ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, đối với vận mệnh rất tin không nghi ngờ, khi hắn sinh ra, phụ thân cũng từng tìm thầy tướng số thay hắn tính qua, nói hắn đời này nhất định là thương nhân, tuy không phải giàu có gì, nhưng là so với bách tính bình thường có thể nói cuộc sống thập phần đầy đủ, giàu sang phú quý. Lúc trước khi Sở Ngàn Lâm sinh ra , hắn cũng cho là thầy tướng số xem qua, tiểu tử mệnh cách cùng hắn giống nhau, từ nhỏ chính là muốn kế thừa quản lý gia nghiệp này, nhưng mẫu thân Sở Ngàn Lâm sớm qua đời, thầy tướng số nói với Sở Ngàn Lâm một mình muốn giữ lấy gia nghiệp thì dễ, nhưng nếu nghĩ muốn mở rộng bản đồ kinh thương, phải cần có người đến giúp đỡ

Nước phù sa không rơi vào ruộng ngoại nhân -6, Sở Thiên Nghiêu như thế nào cũng không thể giao gia nghiệp mà hắn vất vả tạo nên cho một ngoại nhân giúp đỡ. Đúng vậy, hắn lại thú -7 thê, con gái thứ hai của Hàng Châu thủ phủ Quan Dĩnh – Quan Nguyệt Hà, chính là nghĩ muốn thêm một vài đứa bé để mở rộng tài phú của hắn, làm rạng rỡ trên dưới Sở gia.

**********************************

Chú thích

1- Phụ nhân: phụ nữ, đàn bà đã có chồng

2- thân hình phúc thái: bộ dạng phúc hậu

3- mao thảm: khăn lông

4- song bào thai: sinh đôi

5- mình nghĩ chắc ai cũng biết rồi QT ca ca dịch cái này làm cho mình không biết nói làm sao

6- “ 肥水不落外人田” – QT dịch là “ Nước phù sa không rơi vào ruộng ngoại nhân” theo nghĩa đen thì nước phù sa có nhiều chất dinh dưỡng thì không được chảy và ruộng của người ngoài. Nghĩa bóng là cái gì tốt thì không thể cho ng` khác hưởng.

7- Thú : cưới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.