Liệp Bộ

Chương 51: Chương 51: Bắt được (1)




Lúc đoàn người Ran đi vào hội trường, đã có người kiểm tra đường dây dẫn điện. Tựa hồ là phát hiện cái gì, hai công nhân ghé tai lại nói vài câu.

“Xin chào, xin hỏi các anh có nhìn thấy một cậu bé, đại khái cao chừng này, mang kính mắt không?” Ran vươn tay ước chừng độ cao với hai công nhân.

Trong đó một công nhân lắc lắc đầu với cô, tiếp theo nhìn dây điện trong tay thở dài.

“Sao vậy ạ?” Nhìn ra dị thường, Ran tuy rằng trong lòng lo lắng cho Conan, lại vẫn hỏi thêm một câu.

“Trẻ con bây giờ thật quậy phá, cô xem đây này, rõ ràng có người cắt đứt. Cô xem, nếu cắt đứt dây điện chúng tôi vẫn có thể sửa được, nhưng mà lỡ có người bị giật điện thì thật sự nguy hiểm.” Người công nhân điện kia không khỏi oán giận nói.

Ran nhìn dây điện, vết cắt gọn gàng, quả thật là dùng vật sắc bén để cắt.

Conan hôm nay ra ngoài đã dặn cô không được tới trường học, rồi sau đó ở trường học thấy được người đàn ông kia, Conan mất tích, đường dây điện ở hội trường lại bị cắt đứt. Các sự kiện tuy không hẳn là có liên quan đến nhau, nhưng Ran vẫn cảm thấy dường như có khối đá đè nặng trong ngực, khó có thể thở được.

“Chị Ran, chị làm sao vậy?” Ayumi ngửa đầu thấy sắc mặt trắng bệch của Ran, lập tức dò hỏi.

Ran Mori lắc đầu, miễn cưỡng cười cười, rồi sau đó nói: “Chúng ta tiếp tục đi tìm Conan đi.”

Ba đứa nhóc đều gật đầu.

Trong hội trường tìm một vòng, vẫn không thể tìm được, bốn người chuẩn bị rời đi, thời điểm rời khỏi cửa, Ran ma xui quỷ khiến thế nào lại thấy phòng dụng cụ bí ẩn nối tiếp với hội trường.

“Vừa rồi Conan là đứng chỗ này sao?” Ran hỏi, hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cánh cửa kia.

“Dạ.” Ayumi gật gật đầu, “Conan giống như đang nhìn ai đó, mà không phải xem kịch rối gỗ.” Ayumi nhớ lại nói.

Nhìn ai đó? Trong lòng ẩn ẩn biết cái gì, hai tay Ran đều cầm lấy nắm cửa, tay cô kịch liệt run rẩy. Conan, Shinichi… sẽ không…

Cô sợ hãi, sợ hãi mở cánh cửa này ra, sẽ nhìn thấy… Máu tươi, hay là Conan… thi thể. Cho dù là cái nào, cô đều không thể thừa nhận được.

Hít sâu một hơi, Ran Mori kéo mạnh cửa ra. Trong phòng dụng cụ chỉ lác đác lẻ loi một ít thiết bị dạy học, cùng với chiếc mũ dạ rơi trên mặt đất, cũng không có gì khác, Ran trong lòng thở ra một hơi.

“A, đây là.. mũ dạ?” Mitsuhiko nhanh chóng một bước cầm lấy mũ dạ, có chút tò mò nhìn, “Chẳng lẽ dùng để diễn kịch?” Ở trường tiểu học, làm sao lại xuất hiện mũ dạ.

Mà lúc này, sau khi mới thả lỏng, Ran đột nhiên ý thức được cái gì, cả người lạnh đi, cô làm sao không biết cái mũ dạ kia được, người đàn ông kia… Một thân đồ đen, trên đầu đội chiếc mũ kiêu ngạo này. Là vì quá mức nổi bật, cho nên mới ném chiếc mũ vào nơi này, nhưng mà, khi đó hắn tươi cười, căn bản là không kiêng nể gì, vô cùng càn rỡ.

“Chị Ran, chúng ta đến nơi khác tìm thử đi.” Ayumi lôi kéo tay Ran nói.

“Đúng vậy đúng vậy, Conan cậu ấy rất thích chạy loạn.” Genta tức giận bất bình nói.

Ran lại lắc lắc đầu, tựa hồ dùng khí lực rất lớn, mới nói: “Không cần, chị nghĩ chị biết em ấy ở nơi nào.”

Cô không biết người đàn ông kia vì sao lại muốn bắt Conan, nhưng tác phong của hắn ta sau một lần trải qua cô cũng minh bạch, đó là làm người khác sợ hãi từ đáy lòng. Trước mặt người đàn ông kia, hoàn toàn bất lực… Như là hiện tại.

Ran chậm rãi đi ra khỏi hội trường. Ba đứa nhỏ đi theo nhìn thoáng qua, đối với chuyện gì đã phát sinh cũng hoàn toàn không rõ.

“Chị Ran, có phải Conan đã gặp chuyện gì hay không? Bọn em có thể giúp đỡ không?” Cho dù không biết chuyện gì, nhưng xem sắc mặt của Ran, tất nhiên không phải là chuyện tốt, Ayumi có chút lo lắng hỏi.

“Dạ, chúng em dù sao cũng là đội thám tử nhí.” Mitsuhiko tự tin nói.

Ran ngồi xuống, thần sắc tựa hồ có chút mỏi mệt, cười nhạt nói: “Conan làm sao gặp chuyện gì được? Em ấy chỉ là thích chạy loạn, chị có chút lo lắng. Không có việc gì, các em đi chơi đi!” Ran nói xong liền đứng lên, lưu lại ba đứa nhóc đang nhìn nhau.

“Thế nào?” Eric nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Ran, trên thực tế không cần hỏi cũng biết kết quả.

“Cái gì thế nào, tiểu quỷ Conan kia đâu? Đến cùng có chuyện gì đã xảy ra? Ran?” Sonoko giao lại điện thoại cho Ran, tò mò hỏi, vừa rồi cô muốn hỏi Eric, nhưng Eric ngày thường nhiệt tình, lúc này lại nói năng rất cẩn trọng.

Ran quay đầu nhìn Sonoko, nước mắt vẫn tích tụ trong hốc mắt nháy mắt tí tách chảy xuống.

“A a! Ran, sao lại thế này, cậu đừng khóc mà!” Ran vốn kiên cường, giờ phút này trong đôi mắt kia làn tràn đầy đau thương, thanh âm bị đè thấp, nước mắt cũng phải rơi xuống, Sonoko căn bản là luống cuống tay chân.

Thật lâu sau, Ran xoa xoa nước mắt, nói, “Sonoko, chuyện này cậu đừng hỏi được không?”

Sonoko quả thật là muốn hỏi Ran có xem cô là bạn hay không, nhìn bộ dáng của Ran cũng biết chuyện này rất quan trọng. Lúc này mình bị bài trừ… Trong lòng sao lại không tức giận được. Nhưng Ran và cô từ bé lớn lên cùng nhau, tất nhiên cô biết Ran sẽ không vô duyên vô cớ gạt cô ra ngoài, trừ phi chuyện này cô thật sự không nên biết, hoặc là biết chuyện này, sẽ mang lại cho cô… nguy hiểm!

Tuy rằng rất không bằng lòng, nhưng Sonoko vẫn gật gật đầu.

Eric thần sắc nghiêm trọng nhìn Ran, trong lòng thở dài. Ngày ấy Conan sau khi trở về nói chuyện với Ran, tuy rằng anh biết nghe lén là không tốt, nhưng nhìn bộ dáng Ran thất hồn lạc phách hai ngày, anh mơ hồ cảm thấy cậu bé kia có vị trí không bình thường trong lòng Ran.

Mà nghe được hai người nói chuyện, quả thật khiến anh khiếp sợ, cậu bé kia thế nhưng lại là bạn học của Ran, nói cách khác bọn họ cùng tuổi, lại bởi vì dùng loại thuốc nào đó mà biến thành bộ dáng hiện tại.

Lúc đó Eric dựa vào bên cạnh cửa, cảm thấy thế giới này đều quay cuồng. Bố của mình là thành viên tổ chức. Mà chính mình không bị thương nặng phần lớn bởi vì không biết gì về tổ chức, đương nhiên một phần khác cũng vì ngày hôm ấy phát sinh chuyện, có lẽ vốn dĩ bọn chúng muốn giết hết người trong lâu đài, chỉ là bởi vì người kia giả trang thành người làm vườn mà xuất hiện…

Hai người đàn ông kia đã cho anh biết, cái gọi là tổ chức đáng sợ, lại không hề nghĩ đến… Cậu bé kia tuy rằng không nói nguyên nhân bị teo nhỏ là vì tổ chức, anh lại có thể cảm nhận được.

Mà Ran hẳn là thích cậu nhóc kia, anh có thể khẳng định, chẳng qua… Anh sẽ không từ bỏ, huống hồ anh thấy cảm tình của cậu ta dành cho Ran không phải là tình yêu.

Chiếc ô tô màu bạc đang chạy nhanh bỗng nhiên dừng lại, ở trên đường cao tốc, tắt máy.

Gin nghiêng đầu nhìn người vừa rồi vẫn là thân thể đứa bé, giờ phút này đã biến hoá thành hình dáng của Shinichi Kudo. Thật lâu sau, khoé miệng kia hơi hơi nhếch lên.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, quả thật khó có thể tin được. Nhưng mà lúc trước nghiên cứu thuốc này cũng chính là như thế, lại không nghĩ rằng thật sự thành công. Chỉ tiếc thành công quá muộn, người muốn dùng cũng không thể dùng đến…

Cái này gọi là phản lão hoàn đồng, trường sinh bất tử?

Gin lấy trong lòng ra một điếu thuốc, đốt xong rồi hút, ánh mắt không nhìn theo bả vai của thiếu niên kia lộ ra sau chiếc áo khoác màu đen. Nhưng tay lại ở nơi đó bồi hồi, chậm rãi vuốt ve…

Thực kỳ diệu, không phải sao? Nơi này hắn cũng đã từng chạm qua, lúc vẫn là thân thể con nít, cảm giác hoàn toàn bất đồng với hiện tại.

Gin hơi hơi cúi người nhìn người kia dù mê man vẫn nhíu chặt mày, rồi sau đó rất nhanh liền không thấy hứng thú, quả thật hắn vẫn có hứng thú với đôi mắt mở ra chất chứa đầy sợ hãi kia hơn…

Tuỳ tay xốc áo khoác màu đen lên, thân thể hoàn toàn trần trụi của thiếu niên hiện ra trước mắt. Gin hít một ngụm thuốc, khói thuốc chậm rãi di động trước mắt, ở trên thân thể thiếu niên kia giống như mang theo vài phần mông lung.

Thân thể thật gầy, chân thon dài, eo mỏng và vai hẹp, thật là điều mà một thiếu niên nên có. Làn da của Shinichi là điển hình của người da vàng, nhưng hai điểm nổi lên trước ngực lại vô cùng nhạt màu, lộ ra một chút màu da hồng nộn nộn. Ở trên đỉnh màu sắc đậm hơn, lại có xúc cảm thị giác rất lạ.

Ở cổ hơi hơi lộ ra hầu kết, rất nhỏ, tất nhiên sẽ thô hơn so với thời điểm là trẻ con, nhưng mà một tay vẫn có thể bóp nát.

Đối với thân thể gầy yếu như vậy, làm sao có đủ dũng khí đối kháng với hắn, trong đôi mắt kia mặc dù có sợ hãi, nhưng vẫn kiên cường bất khuất không từ bỏ chiến đấu…

Vì cái gì? Hiển nhiên không có đáp án, mà Gin cũng không có tâm tư suy nghĩ về điều này.

Đây chỉ là món đồ chơi mà hắn thập phần vừa lòng, bằng không hắn cũng không cần hao tổn tâm trí như vậy, chỉ cần một phát súng là có thể giải quyết sạch sẽ.

Có thể là sau một trận chiến đẫm máu, một con thú vẫn tiếp tục chiến đấu, thậm chí chỉ là ấu thú, trong mắt lộ ra sợ hãi vẫn không ngừng phản kháng, cũng rất thú vị… có thể gợi nên hứng thú của hắn.

“Brừm brừm…” Di động bỗng nhiên vào lúc này rung lên.

“Đại ca!” Điện thoại vang lên ngữ khí cung kính của Vodka.

“Chuẩn bị tốt?” Gin nói.

“Đúng vậy, vé máy bay đã mua, mọi chuyện tiếp theo cứ giao cho em.” Vodka thề son sắt, tựa hồ mang theo vài phần tiếu ý. Tuy rằng không phải giết người, nhưng nhìn thấy kẻ phản bội mình sợ hãi, thậm chí uất ức khẩn cầu, loại cảm giác này vốn rất tốt. Có lẽ đây là ý tưởng của hắn.

“Tao đổi ý rồi, mày đem cô ta về đây, sẽ có hữu ích.” Nói xong Gin liền tắt điện thoại.

Ran Mori về nhà sau khi qua một hồi vất vả. Tuy rằng đã báo cảnh sát, nhưng mà cảnh sát đối với tội phạm truy nã quốc tế còn rất nhiều nghi vấn, Conan mất tích cũng chưa đến 24 giờ, căn bản không thể lập án, hiển nhiên đơn thuần muốn dựa vào cảnh sát là không được.

Nghĩ kỹ, Ran lại một lần nữa lấy điện thoại ra. Dãy số của Akai vẫn lưu lại trong nhật ký cuộc gọi, không do dự liền gọi đi, dù sao trì hoãn một giây, đối với Conan đều thêm phần nguy hiểm.

Nhưng mà vừa mới gọi đi, một giọng nói liền vang lên.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Trong lòng Ran run lên, vẫn chưa từ bỏ ý định gọi tiếp mấy lần, đáp trả vẫn luôn là như vậy… Akai Shuichi đang làm cái gì, vì sao tắt máy? Ran trong lòng phát điên hỏi, mi mắt gắt gao nhíu lại, hốc mắt đỏ bừng.

Cuối cùng sau khi gọi 16 cuộc, Ran dừng lại, ngồi trên sô pha suy sụp tinh thần, đặt di động lên bàn.

Eric nhìn Ran như thế, trong lòng rất khó chịu, vươn tay đặt lên vai Ran: “Không có việc gì, tất cả rồi sẽ tốt thôi…”

Ran cúi đầu, không trả lời.

Mặt khác, tuy rằng Ran nói những lời này, bảo không cần lo lắng, nhưng ba đứa nhóc đội thám tử nhí vẫn có được cảm giác không thích hợp.

“Các cậu nói thử, có phải Conan xảy ra chuyện rồi không?” Ayumi nắm chặt tay trước ngực, lo lắng nói.

Mitsuhiko và Genta gãi gãi đầu. Mitsuhiko nói, “Tớ vừa rồi cảm giác sắc mặt chị Ran rất tệ, Conan nhất định xảy ra chuyện gì rồi, chị Ran nói như vậy là để chúng ta không tự tiện hành động thôi.”

Genta nghe lời Mitsuhiko, gật gật đầu.

Ayumi nghĩ nghĩ, nói: “Đúng rồi, khi đó tớ thấy Conan, cậu ấy hình như có mang theo huy hiệu liên lạc mà bác tiến sĩ cho, chúng ta có thể dùng cái này liên hệ với cậu ấy, thử xem xem.”

“Ừ ừ.” Mitsuhiko và Genta đồng thời gật đầu.

Ba người liền bắt tay tìm huy chương.

“Brừm brừm brừm…” Đang lái xe, Gin nhíu mày lại, vươn tay lấy điện thoại ra phát hiện cũng không phải di động mình kêu.

“Brừm brừm brừm…”

Thanh âm rất nhỏ kia vẫn tiếp tục, Gin vừa lái xe, vừa nghiêng đầu tìm kiếm. Rồi sau đó dừng mắt ở bên chân, Shinichi Kudo vì thân thể biến lớn mà quần áo bị xé rách.

Vươn tay nhặt quần áo lên, bên ống tay áo, một chiếc huy hiệu liên tục nhấp nháy.

Không biết chạm phải nút hay cơ quan gì, một giọng nữ từ huy hiệu phát ra.

“Conan, cậu đang ở đâu? Chị Ran đang tìm cậu đó!!” Giọng bé gái non nớt lộ ra một chút nôn nóng, cùng với vui sướng.

Gin cười nhạo một tiếng, kéo huy hiệu xuống từ tay áo, dùng hai ngón tay niết. Quả thật chiếc huy hiệu này được làm rất tinh xảo, nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện được.

“Conan? Cậu đang ở đâu?” Thật lâu không nghe thấy hồi âm, mang theo chút nghi ngờ hỏi.

“Răng rắc” một tiếng, chỉ là dùng hai ngón tay, liền bóp méo chiếc huy hiệu, kết cấu bên trong bị hỏng, huy hiệu bị biến dạng, thậm chí có thể nhìn thấy hư hỏng bên trong, loé ra tia điện.

Tuỳ tay ném huy hiệu ra ngoài cửa sổ, Gin cúi đầu nhìn đống quần áo, kính mắt, giày và thắt lưng. Tuy rằng với đống đồ này hắn cũng không kiêng kỵ, nhưng nếu bởi vì chúng mà bị tìm đến, tựa hồ quá coi thường cái người tìm kiếm kia rồi.

Xe ô tô trên đường cao tốc, cửa kính bị mở ra, toàn bộ quần áo vật phẩm trang bị đều bị ném trên đường xe chạy.

Hiện tại nơi này chỉ có tôi và cậu, thám tử nhí! Khoé miệng tươi cười càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng kiêu ngạo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.