Thời điểm Gin tỉnh lại đã là đêm khuya, hắn liếc nhìn con số trên màn hình di động, 2:30. Cơn sốt đã thuyên giảm, nhưng vết thương trên cánh tay vẫn còn đau đớn, trong mắt Gin chợt loé lên một mạt sát ý, hắn chưa từng có lúc nào chật vật như vậy.
Một góc điện thoại thông báo cuộc gọi nhỡ, nhưng hắn cũng không để ý, thả điện thoại di động vào lại túi áo.
Một loạt động tác này, hắn đều không hề bận tâm đến người vẫn đang ngủ say trong lồng ngực hắn.
Cho đến khi nghe thấy một vài thanh âm bất an, Gin mới ý thức được sự tồn tại của thiếu niên. Liền thấy cậu nhắm chặt hai mắt, mày hơi nhíu, mặc dù đang ngủ lại tựa hồ vô cùng bất an…
Gin tất nhiên biết nguyên nhân cậu bất an, cũng bởi vì lý giải này mà trong mắt hắn lộ ra vài phần sung sướng.
Hẳn là sợ hãi, đối với Gin một người không nghe lời so với vạn vật đều nghe lời khiến hắn có thể nhận thêm rất nhiều, dù sao ngay cả bản thân hắn cũng không biết, một phần hứng thú này có thể duy trì trong bao lâu, nhưng mà đó hẳn cũng là thời hạn thiếu niên này có thể sống…
Tay trái không bị thương tuỳ ý vẽ phác trên gương mặt Conan, đã không còn kính mắt che, độ cong mượt mà của đôi mắt, sóng mũi cao thẳng cùng với độ cong mà trẻ con nên có, khoé miệng Gin ác ý cong lên…
Rồi sau đó, tay kia không một chút cảnh báo, liền nắm lấy cằm cậu bé, thậm chí liên luỵ đến cổ.
Conan từ một trận đau đớn và hít thở không thông mà tỉnh lại, trong mông lung cậu thậm chí cũng không biết chuyện gì đã phát sinh, liền đã muốn liều mạng đấu tranh…
“Ngươi…” Đợi đến khi thấy rõ cặp mắt xanh lục đầy hứng thú kia, Conan đã nằm ở một bên sofa.
“Khụ khụ khụ!!” Ho khan hồi lâu, Conan vỗ về cổ mình, lúc nãy trong giấc ngủ, sống chết một đường… Chính mình thế nhưng lại ngủ, trong lúc Conan kinh ngạc vì hành động của người đàn ông kia, đối với bản thân ở trong tình huống này mà có thể buông lỏng cảnh giác, cũng cảm thấy khó tin.
Sau khi thở dốc thật lâu, Conan mới ngồi dậy, bởi vì tay vô cớ bị còng, cho dù có tách ra, thì khoảng cách hai người cũng rất gần…
“A, hiện tại đã muốn giết ta?” Conan cười nhạo nói một tiếng, nhìn hiên ngang lẫm liệt, trong lòng lại vô cùng căng thẳng, cậu không biết người đàn ông trước mặt này đang nghĩ cái gì, giết cậu căn bản cũng chỉ là một ý niệm.
Gin quay đầu, vươn tay nắm lấy cằm Conan, sau đó vươn người đến gần bên tai Conan, cố ý đè thấp thanh âm: “Yên tâm, tạm thời tôi còn luyến tiếc giết cậu.” Khoé miệng mở ra, đầy thích thú. Dứt lời hắn liền đứng lên, cũng không có bận tâm sẽ liên luỵ đến Conan, bởi vì động tác của hắn, trong miệng không khỏi “tê” một tiếng.
Trên cổ tay cậu vì hành động lúc nãy mà vẫn còn sưng đỏ, hiện tại bị Gin lôi kéo như vậy, Conan mới phát hiện, đau đớn rõ ràng.
Theo sát phía sau Gin, rồi sau đó một lớp bụi bốc lên, tấm vải đen phủ chiếc xe bị xốc lên.
Một chiếc Porsche thể thao màu đen đã hiện lên trước mặt.
“Muốn đi đâu.” Ngồi trên ghế lái phụ, Conan không tự chủ được mở miệng hỏi.
“Rời khỏi nơi này, mang cậu đến một nơi cậu có thể vô cùng chờ mong, Shinichi Kudo.” Lời nói hàm xúc không rõ ràng ý tứ, Gin đã khởi động ô tô.
Conan cúi đầu, đã lâu không được người khác gọi bằng cái tên này, thế nhưng lại có cảm giác không thích hợp.
Rời khỏi nơi này? Rời khỏi Thuỵ Sĩ?
Cảnh sát Thuỵ Sĩ hẳn đã phong toả toàn bộ sân bay, nhà ga cùng bến cảng, hắn muốn rời đi như thế nào?
Đã là đêm khuya, nhưng trong khách sạn vẫn mở đèn rực rỡ.
Hai mắt Ran Mori nhìn chằm chằm điện thoại, đã trễ như thế này, vẫn chưa có tin tức của Conan…
Conan, em đang ở đâu? Em có sao không?
Trong lòng không ngừng cầu nguyện, bởi vì ngoại trừ việc này cô cũng không có biện pháp khác. Chờ đợi, ngoại trừ chờ đợi, cô thậm chí cũng bị hạn chế rời khỏi khách sạn. Chỉ có thể chờ đến sáng mai sẽ bị trục xuất về nước.
Trong lòng bất an theo thời gian trôi qua, càng lúc càng nhiều.
Ran cắn chặt răng đến nỗi để lại dấu trên môi, có lẽ… Tuy rằng không biết được thân phận những người đó, nhưng có thể sẽ hỗ trợ được!!
Nghĩ như thế, Ran nổi lên dũng khí, cầm lấy ống nghe điện thoại, mở tờ giấy đã được nắm chặt đến nhăn nhúm ra…
Điện thoại vừa kết nối đã có người nhấc máy, nhưng lúc này thanh âm lại không phải người phụ nữ lần trước.
“Tôi là Akai Shuichi.” Như biết được người gọi đến là ai, giọng nam không hề nghi ngờ nói như thế.
Akai Shuichi, Ran trong lòng ngẩn ra, thế nhưng lại nói tiếp.
“Tôi là Ran Mori, tôi muốn hỏi đến tột cùng anh là loại người nào?” Vốn muốn trực tiếp thỉnh cầu người đàn ông này cứu Conan, nhưng lúc lời đến bên miệng, Ran lại nghĩ đến, cô căn bản không biết gì về người đàn ông này. Chẳng lẽ cũng là Mafia?
Người đàn ông đầu kia tựa hồ cười khẽ một tiếng, “Ran Mori, có một bạn trai thanh mai trúc mã là học sinh trung học, tên là Shinichi Kudo, nhưng đã mất tích đến nửa năm, đúng không?” Thản nhiên nói, cũng không có tình cảm gì, như là đang đọc một đoạn tin ngắn.
Nhưng một đoạn này đối với Ran Mori có thể xem như ném một hòn đá dậy nên ngàn tầng sóng, “Anh, anh làm sao biết được? Anh quen Shinichi? Cậu ấy ở nơi nào?’ Hai tay siết chặt trước ngực, nghi vấn trong miệng căn bản chưa được suy xét đã xuất khẩu.
“Tôi không quen Shinichi Kudo, chỉ là bởi vì cậu ta cùng đứa trẻ bị bắt đi có liên quan, cho nên mới điều tra, nhưng mà ngày cậu bé kia xuất hiện, thật đúng là trùng hợp…” Thời điểm nói như thế, Akai Shuichi cũng mang theo giọng điệu trầm ngâm, quả thật rất đúng nhịp.
“Ồ, thì ra là như vậy.” Ran lạc giọng nói, đối với bí ẩn của Shinichi và Conan, so với vấn đề hiện tại, hiển nhiên không dậy nổi hứng thú.
“Tìm tôi có chuyện gì? Nếu vì cậu bé kia, tôi sẽ tận lực bảo vệ an toàn cho nó, nếu như lúc tôi gặp được cậu bé vẫn còn sống.” Akai Shuichi vẫn như lệ thường không chút lưu tình mà nói, ở trong tay của Gin, trải qua thời gian dài như vậy, người có thể sống sót được chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà khiến cho gia đình của nạn nhân hiểu được điều này trước, hiển nhiên là cần thiết.Sắc mặt Ran trắng bệch, tuy rằng đối với đáp án như vậy là quá khách quan, nhưng tóm lại vẫn có được một chút hi vọng…
“Được rồi, cảm ơn anh, nếu có thể, làm ơn, cố gắng hết sức mang Conan trở về.” Trước khi tắt điện thoại. Ran dường như tiêu hao hết sức lực, nói như vậy.
Nghe được một tiếng thở dài đầu kia điện thoại, “Tôi biết”
Nhận lời đơn giản như vậy, tựa hồ không có thành ý đáng kể, nhưng không biết vì sao, trong lòng Ran thoáng có chút yên tâm.
Có lẽ nguyên nhân quá mức đơn giản, cho nên lúc người kia đồng ý, có thể cảm giác được vài phần nắm chắc đi!
Chiếc Porsche thể thao, tốc độ xe nhanh lại ổn định. Cửa xe bị đóng kín, Conan chỉ có thể nương theo đèn đường nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ.
Cảnh tượng hoàn toàn xa lạ!
Tốc độ xe quá nhanh, khiến cậu thậm chí đông tây nam bắc cũng có chút mơ hồ.
Cho đến khi nhìn thấy một dải sắc nước lung linh, cùng với một dãy núi, Conan mơ hồ mới có thể xác định, hẳn là đã đi đến sông Rhine… (1)
Lúc Conan đang nhìn ra ngoài cửa sổ xác định phương hướng thì xe dừng lại, bởi vì quán tính, không có dây an toàn, Conan suýt nữa đập vào kính chắn gió phía trước. May mà bởi vì cái còng tay, trong lúc thân thể mới đập về phía trước đã được kéo lại.
Nhưng mà đau cổ tay là điều không thể tránh khỏi, tất nhiên cậu cũng chẳng cảm tạ sự tồn tại của chiếc còng tay này.
“Xuống xe!” Gin nói như vậy, liền kéo Conan xuống xe.
Chiếc xe dừng lại ở bên một cánh rừng.
Như một tù nhân đi về phía trước, đi khỏi rừng cây, Conan mới hiểu được dụng ý của Gin.
Giờ phút này một chiếc du thuyền xa hoa khoảng 80 thước Anh (2) đang neo đậu trước bến cảng, trong đêm khuya yên tĩnh, nếu không cẩn thận phân biệt, cả chiếc du thuyền tối đen kia tựa hồ hoà vào bóng đêm …
Giờ phút này Conan đã hoàn toàn xác định nơi này là sông Rhine, đất liền thuộc về thành thị Thuỵ Sĩ, cũng chỉ có sông Rhine này là thông ra biển…
Nói cách khác bọn họ sẽ theo đường biển mà rời đi?
Không có khả năng! Conan lập tức phủ định suy đoán trong tàu, con thuyền rời bến, nhất là rời bến giữa đêm khuya, chắc chắn sẽ phải thông qua kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc…
Nếu cậu đoán không sai, nơi này hẳn là bến tàu Basel (3), đi ra cửa biển khoảng hơn 800km, ước chừng khoảng 150km từ cửa biển đến nơi hải quan kiểm tra, mà với tốc độ của du thuyền, hẳn là 100km/h. Nói cách khác, ra đến cửa biển ước chừng phải chạy bảy giờ.
Conan nhìn sắc trời đen kịt sau cơn mưa, hiện tại hẳn là khoảng ba giờ, đến bảy giờ sau, trời đã sáng, cậu không tin những người này không kiêng nể gì mà có thể thoát được kiểm tra an ninh giữa ban ngày, thản nhiên rời bến!
Gin chỉ là đứng trên bến tàu, rồi sau đó lấy từ trong lòng ra một điếu thuốc, châm lửa. Sương khói lượn lờ cùng hương bạc hà toả ra.
“Gin anh đến rồi? Nghe nói Vodka kia bị bắt…” Không biết từ khi nào xuất hiện một tên đàn ông, gương mặt đang nhướn mày xuất hiện đột ngột.
Tựa hồ cũng không trả lời câu hỏi, chỉ là tay cầm điếu thuốc, mũ dạ màu đen che đậy, đôi mắt màu xanh lục, thần sắc như thế nào cũng không thấy rõ được.
Conan nhìn tương tác giữa hai người, tuy rằng đã sớm biết Gin ở trong tổ chức có địa vị rất cao, nhưng mà, khiến cậu kinh ngạc là, tên đàn ông này cho dù khẩu khí nói chuyện hay là thần thái, đối với Gin chưa kể đến kính trọng, tựa hồ lộ ra ẩn ẩn khiêu khích.
“Đã chuẩn bị xong?” Kết thúc một điếu thuốc, ném mẩu thuốc lá xuống đất, giày da màu đen dẫm lên, một chút lửa cũng không còn… Gin giương mắt, cặp mắt xanh lục trong đêm đen tựa như dã thú, phát ra ánh sáng mờ nhạt. Ngữ khí đạm nhạt, tựa hồ không hề để ý khiêu khích của người kia.
Tên đàn ông gật gật đầu: “Đứa nhóc này là?” Nhìn chằm chằm Conan một lúc, lại chưa nghe Gin phân phó như thế nào, vì thế ở phía trước du thuyền, hắn hỏi.
Gin cúi đầu nhìn thoáng qua Conan: “Một con mèo con mà thôi.”