Liệp Bộ

Chương 5: Chương 5: Hội triển lãm (3)




Đế giày bước trên sàn đá cẩm thạch vang lên thanh âm “lộp cộp”, càng rõ ràng hơn là tiếng đóng mở cánh cửa tủ đựng đồ.

Tiếng bước chân kia quá mức quen thuộc, bị nhốt ở đây hơn mười ngày mười đêm, tiếng bước chân này đối với Shinichi Kudo quả thật là một cơn ác mộng.

Nín thở lùi sâu vào trong tủ, không gian trong này cũng không lớn, cho dù là hai đứa con nít thân hình nhỏ gầy cũng phải cuộn tròn cơ thể lại để ẩn nấp.

Tuy rằng lúc tìm ngăn tủ, “cô gái” bên cạnh cậu đã động tay động chân, nhưng tổng cộng cũng chỉ có mấy chục ngăn, một đám mở ra cũng không cần bao nhiêu thời gian.

Một tiếng “Lạch cạch” vang lên.

Thân thể Shinichi không tự kìm hãm được co rút lại, nhà kho khoá cửa tối đen, cậu cũng không nhìn được biểu tình của “cô gái” đang lui tới loay hoay bên người cậu, nhưng cậu biết, chắc chắn là cô ta cười nhạo, châm chọc cậu nhát gan.

“Lạch cạch.” Lại một tiếng nữa, nhưng hình như là từ một hướng khác.

Đúng vậy, trong trường hợp này sẽ không có ai mở tủ theo thứ tự, hai tên áo đen nhất định chia nhau ra. Cũng cho thấy xác xuất có thể trốn thoát của bọn họ… Rất xa vời!

Mồ hôi chảy trên mặt, không biết là cho chạy đường dài hay là thân thể đau nhức, hoặc là do quá khẩn trương và… sợ hãi!

Đối với một thám tử mà nói, khẩn trương và sợ hãi không khiến họ cảm thấy xấu hổ, trên thực tế hai loại cảm xúc này còn làm cho tư duy của họ càng thêm phát triển, cũng càng thêm bình tĩnh, có lẽ bởi vì thám tử khác biệt so với người bình thường.

Gặp nguy không loạn!

Cho dù khẩn trương đến mức mỗi dây thần kinh đều buộc chặt, trong đầu Shinichi Kudo vẫn không ngừng hoạt động. Một đám phương án được nghĩ đến, rồi lại bài trừ từng cái một, chỉ hi vọng có thể tìm được biện pháp chạy trốn tốt nhất trước khi bị phát hiện.

Trong tay bỗng nhiên có một xúc cảm lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào. Tựa hồ có chút run rẩy, cảm xúc băng lãnh kia như gần như xa liên tiếp chạm vào người cậu.

Shinichi Kudo giơ tay bắt lấy vật lạnh lẽo kia.

Tiếp theo, hít một ngụm lãnh khí, chỉ là hơi thở này nhanh chóng bị một bàn tay đầy mồ hôi khác bịt kín.

Là súng! Cô gái này lại mang theo súng!

Súng bị dùng lực nhét vào tay Shinichi.

“… Nếu… cậu còn muốn sống… thì cầm lấy… tôi tin tưởng bọn họ… sẽ không tìm được chúng ta… nhưng không có gì đảm bảo tên đa nghi kia không đổi ý… Tôi… hiện tại không có sức lực… cho nên nếu cửa bị mở ra… cậu liền nổ súng… hiểu chưa?!”

Giọng nói rất nhẹ, thậm chí hô hấp kia giống như khống chế được. Đúng vậy, dưới tình huống này, cho dù là một tiếng động nhẹ cũng có khả năng bị hai người kia nghe được.

Hai người gần sát như vậy, Shinichi dễ dàng nghe được hoàn chỉnh lời nói của “cô gái” kia.

Tay cô vẫn che trên mặt, cậu kéo tay kia xuống, súng trong tay có lẽ vì thân thể teo nhỏ mà trở nên to lớn dị thường…

Cho dù không thấy mặt “cô gái”, Shinichi vẫn theo trực giác nhìn thoáng qua, sau đó nắm thật chặt súng trong tay. Cho dù cậu là thám tử nhưng cơ hội tiếp xúc với súng cũng không nhiều…

“Lạch cạch!” Thanh âm gần trong gang tấc, phát ra ở bên phải, cách một tầng sắt mỏng manh.

Mồ hôi nhanh chóng tràn ra, khẩu súng cậu đang nắm thật chắc thậm chí có ảo giác bị trượt xuống.

Đêm đen yên tĩnh. Conan đột nhiên mở mắt ra. Lại nằm mơ. Không thể nghi ngờ, trước khi tổ chức kia được tìm thấy cậu sẽ vẫn mơ thấy ác mộng.

Lau mồ hôi trên trán. Aiiii! Conan trong lòng thở dài.

Đứng lên, cậu không mang dép lê, bước từng bước chân trần đạp lên thảm trên sàn gỗ đã thấm lạnh, ngược lại khiến cho đầu óc thanh tĩnh hơn rất nhiều.

Thật sự phải cảm ơn ban tổ chức đã lo lắng chu toàn, cung cấp đủ phòng khách sạn, giúp Conan tránh khỏi việc phải ngủ cùng Ran Mori, rất xấu hổ.

Kéo rèm cửa nặng nề sát đất ra, bên ngoài cửa sổ xuất hiện quang cảnh rất rộng, bởi vì hiện giờ cậu đang ở tầng 25 nên nhìn thấy cảnh đèn điện sáng trưng trong đêm tối yên tĩnh.

Tay đặt trên cửa kính lạnh lẽo, Conan lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Lúc trước bọn họ bỏ trốn cũng là trong đêm đen, cho nên hai người kia chỉ có thể dựa vào tiếng động mà tìm người, cũng may mắn bọn chúng không phát hiện bộ dáng teo nhỏ của cậu, ha ha… Thật sự là rất, rất may mắn, nếu không hôm nay gặp nhau mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy…

Thế nhưng lại để chúng thoát!

Conan căm giận đấm một cú lên kính cửa sổ, nắm tay nhỏ bé dùng toàn lực, liền nhìn thấy khớp ngón tay run rẩy không ngừng.

Đáng giận!

Lần này mất đi cơ hội, không biết đến lúc nào mới có được cơ hội khác. Nghĩ như thế trong lòng cậu càng thêm phẫn uất.

Còn nữa, sau khi thoát ra từ tủ đựng đồ hai người mỗi người một ngả, cô gái kia cuối cùng đã đi đâu?

Căn cứ vào nghiên cứu của tiến sĩ Agasa, thành phần thuốc trong thân thể cậu thật sự rất phức tạp, cũng chỉ có người trực tiếp nghiên cứu chế tạo mới có thể biết được thành phần thuốc giải. Nếu uống không đúng thuốc giải biết đâu kết quả càng tệ hơn tình trạng hiện giờ.

Đúng vậy, nếu bắt được tổ chức kia nhưng thân thể không thể khôi phục thì cũng không tính là viên mãn!

Conan hơi cúi đầu, lúc không mang kính đôi mắt cậu mang theo một tia nhìn lợi hại. Cho dù bị teo nhỏ nhưng cậu vẫn là thám tử trung học Shinichi Kudo… Cho dù là tổ chức hắc ám hay cô gái kia, cậu đều sẽ tìm cho bằng được!

Trong lòng lại hạ quyết tâm, cậu vẫn không ngừng không ngừng nhắc nhở chính mình, nhắc nhở để bản thân càng thêm ngập tràn ý chí chiến đấu.

Đúng vậy, thân là một thám tử sao lại không có ý chí chiến đấu chứ. Cậu không thể uể oải như vậy mãi được, lại càng không thể sợ hãi.

Đúng, phải như thế. Cậu đã hạ quyết tâm rồi, thân thể cũng mệt đi rất nhiều, giấc ngủ chậm chạp ập đến.

“Xoạt” một tiếng, bức màn bị kéo lên, bóng tối trong phòng theo khe hở chỉ lộ ra một tia sáng…

“Đại ca, tổ chức rất coi trọng nhiệm vụ lần này!” Ngồi trên xe, Vodka nói, mặt đeo kính đen nhìn không rõ được biểu tình.

Trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc như cũ, hai tay Gin đặt trên vô lăng, khoé miệng mang theo một nụ cười.

“Tao sẽ xử lý!”

Giơ tay cầm thuốc trong miệng, Gin thổi ra một làn khói, sương khói lượn lờ bên trong xe, cùng với nụ cười kia mơ hồ mang theo hương vị mị hoặc.

Sáng sớm Conan liền bị một tiếng mở cửa thật lớn đánh thức. Trên mặt cậu vẫn còn vẻ buồn ngủ mù mờ, liền cảm giác bên tai có một trận lải nhải khiến người khác không chịu nổi.

“Ai ai ai…” Kogoro Mori ngồi trên sô pha trong phòng khách, một tay chống sau ót, hiển nhiên là di chứng sau khi say rượu.

Conan ngượng ngùng cười, lê dép lê tiến vào toilet.

“Bố, con đã sớm nói rồi, đừng có uống nhiều rượu như vậy…” Ran vừa cằn nhằn với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, vừa lấy tay xoa xoa thái dương của bác Mori.

Conan đang đánh răng cười khan vài tiếng, trong gương hiện ra một gương mặt cực kỳ non nớt…

Thật là chướng mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.