Edit: Hầu lão bà bà
Beta: Lynn
Gió thu lãnh liệt, thổi từng đợt từng đợt làm những cành cây đong đưa, lá vàng cũng theo gió thu mà bị cuốn đi, không biết cuốn tới nơi nào.
Trong gió thu lãnh liệt, những tờ tiền vàng mã cuốn vào trong lửa, bị ngọn lửa lớn nuốt chửng. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt những tờ giấy, coi như tỏ rõ nhân sinh vô thường, phút chốc lướt qua.
Trong quan tài không có để thi thể của thiếu gia Tề gia Tề Triết Hoài, vì y gặp phải mã tặc bị loạn chém giết chết, thậm chí ngay cả xác chết đều bị đẩy xuống sườn núi, thi cốt không thể thu nhặt, tử trạng có thể nói là vô cùng thê thảm.
Cũng bởi vì không có thi thể, cho nên trong quan tài chỉ để một bộ quần áo mà y từng mặc trong phòng cũ kỹ của Tề gia tựa như đồng cảm với cái chết của thiếu chủ tử, ở trong gió người bi thương mà run run.
“Hắn không chết, hắn không chết! Dựa vào cái gì người này nói hắn đã chết, các ngươi liền tin ngay? Hắn là con vợ kế, từ trước đến nay ghen tị địa vị con trai trưởng của Triết Hoài, hắn cũng cùng Triết Hoài không hợp cha của Triết Hoài vừa mới mất, thi cốt chưa lạnh, người thừa kế còn chưa công bố, Triết Hoài làm sao lại cùng hắn xuất môn đã bị mã tặc loạn đao chém chết, thi thể còn bị đẩy xuống sườn núi? Các ngươi tin chuyện ma quỷ này, ta không tin.”
“Vịnh Hoan thiếu gia, van cầu ngươi bớt lời chút.”
Người bên cạnh không ngừng khẩn cầu, Phó Vịnh Hoan một chữ không nghe, sau khi sải bước tới đại sảnh, đã tái nhợt nghiêm mặt tức giận mắng, tiếng mắng càng ngày càng sắc bén, nước mắt trong hốc mắt còn chưa khô, một thân tiều tụy đến cực điểm.
Từ cái ngày nghe thiếu gia Tề gia chết đi, hắn cũng chưa ăn uống chợp mắt dù sao người chết đi cũng là thanh mai trúc mã của hắn từ hơn hai mươi năm quá, làm sao hắn không thương tâm muốn chết!
Phó Vịnh Hoan tiến tới đại đường, ánh mắt phẫn nộ ôm hận nhìn về phía người ngồi chính vị ở đại sảnh, hắn vươn tay chỉ vào Tề Tín Sở mà mắng to.
“Ngươi không xứng ngồi ở cái vị trí kia! Đi xuống, ngươi đi xuống cho ta! Gia nghiệp của Tề gia, thậm chí từng cọng cây ngọn cỏ đều là của Triết Hoài, không phải của ngươi! Ngươi xuất thân ti tiện, là bá phụ uống say không cẩn thận cùng tỳ nữ sinh ra, ai cũng biết nương ngươi trong mắt chỉ có ngân lượng cùng châu báo, ngươi xuất thân ti tiện đến căn bản là không xứng kế thừa tất cả nơi này.”
“Ta cầu ngươi, Vịnh Hoan thiếu gia, cầu ngươi đừng nói thêm gì nữa.”
Người hầu hạ bên cạnh Phó Vịnh Hoan chính là thanh niên tướng mạo xấu xí, Phó Vịnh Hoan giúp hắn đặt một cái tên nhã trí, gọi là Tắc Vô Ưu, so với khuôn mặt hắn thì quả như hoàng quất tử bì nhưng mặc dù khuôn mặt không đẹp, cũng là người hầu cực kỳ trung thành với Phó Vịnh Hoan.
Tuổi của hắn lớn hơn Phó Vịnh Hoan, bộ dáng trung hậu làm cho người ta biết được hắn thật là vì khẩu xuất cuồng ngôn của chủ tử mà lo lắng sợ hãi.
Dù sao trước kia Phó Vịnh Hoan mặc dù được người Tề gia kính trọng, nhưng hiện tại đã thay đổi chủ tử, hắn làm như vậy, chính là gây bất lợi cho chính mình.
Phó Vịnh Hoan là một ngoại nhân, không chỗ nương tựa, chỉ cần hiện tại làm chủ nhà mất hứng, tùy thời cũng có thể dùng danh nghĩa gì đuổi hắn ra khỏi cửa Tề gia.
Hắn lại thế nào bênh vực lẽ phải cũng khó địch cường quyền, lên đại đường chất vấn chủ tử hiện tại, quả thực là gây trở ngại cho chính mình.
Lão bộc của Tề gia câm như hến, mỗi người nhìn tân chủ tử ngồi ở vị trí chủ nhà.
Tân chủ tử tuy là con vợ kế Tề gia, coi như là thiếu gia, nếu Tề Triết Hoài không mất, địa vị của y ở Tề gia so với người ngoài như Phó Vịnh Hoan còn thấp hơn.
Phó Vịnh Hoan là con của hảo hữu thế giao của lão chủ nhân Tề gia, bởi vì vợ chồng cùng mất, cho nên Phó Vịnh Hoan được đón về Tề gia, coi như ăn nhờ ở đậu.
Chẳng qua lão chủ nhân Tề gia đối hắn rất tốt, để cho hắn được hưởng những gì như con của mình Tề Triết Hoài, hai người trải qua cuộc sống thiếu gia bởi vậy ở Tề gia, mỗi người thấy hắn, cũng cung kính mà hô to một tiếng Vịnh Hoan thiếu gia.
“Tề Triết Hoài đã chết, mặc kệ ngươi tin hay không, hắn đã chết.”
Âm thanh nói chuyện trầm thấp có lực, từ ngày Tề Triết Hoài và hắn cùng gặp mã tặc chết đi, sau khi Tề Tín Sở bị thương trở lại Tề gia, cơ hồ chưa từng mở miệng tuy rằng y vốn là người rất trầm, giống như cái bóng hắc ám của Tề gia, không thể thấy ánh sáng gì.
Nếu không phải Tề Triết Hoài đã chết, chỉ sợ ai cũng không thể ngờ được là Tề gia nhưng lại kế thừa từ y.
“Ngươi nói bậy! Cho dù hắn chết, cũng là ngươi cố ý cài trận giết hắn, ai cũng biết hắn chết thì đối ai có lợi nhất, ta muốn cáo phủ Thượng Quan, ta muốn cho ngươi đừng hòng cướp được một xu một đồng của Triết Hoài.” Phó Vịnh Hoan nộ xích, thậm chí nói lời tàn độc.
“Quan phủ đã tới.”
Thanh âm của Tề Tín Sở như khuôn mặt của y không hề thay đổi, phát ra thanh hưởng không cao không thấp.
Sau khi Tề Triết Hoài qua đời, Tề Tín Sở tuy rằng thiết linh đường, nhưng trong mắt y cũng không có một giọt nước mắt, lòng gan dạ sắt của y có thể thấy như một con báo.
Y cùng với Tề Triết Hoài mặc dù là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng hai người cũng như người xa lạ, huynh đệ so với người xa lại còn bất hoàn hơn, cho nên đối với cái chết của Tề Triết Hoài, hắn căn bản không hề có cảm giác.
Vì sao y đối với cái chết thảm của huynh trưởng cùng cha khác mẹ hoàn toàn không có bi thương, bởi vì một cái chết của người so với người ngoài xa lạ còn xa lạ hơn, thì không có gì đáng để bi thương.
“Quan phủ thật sự đã tới sao?” Phó Vịnh Hoan mặt tái nhợt chuyển hướng tổng quản của Tề gia.
Tổng quản Tề gia hơn bốn mươi tuổi, từ hơn mười tuổi đã ở Tề gia làm việc, bởi vậy rất được sự tín nhiệm của lão chủ nhân Tề gia, đề bạt làm tổng quản, chuyện lớn bé ở Tề gia đều được ông phụ trách.
Bất quá hai năm nay lão chủ nhân Tề gia già yếu đau khớp, làm cho ông già đi rất nhiều, mới hơn bốn mươi tuổi mà tóc đã hoa râm.
“Quan phủ vào ngày xảy ra tai nạn cũng đã tới.” Tổng quản hồi đáp câu hỏi của hắn.
“Nếu quan phủ thật sự đã tới, hắn làm sao có thể an an ổn ổn ngồi ở trong nhà? Vì sao không bắt hắn đi, cáo hắn tội mưu sát đoạt tài sản?”
Phó Vịnh Hoan nhìn Tề Tín Sở mà trong ánh mắt tràn ngập oán hận cùng miệt thị, Tề Triết Hoài là hắn giết, bằng không y tại sao lại vô duyên vô cớ gặp nạn mà chết?
Phó Vịnh Hoan nói sắc bén đến như vậy, từng câu từng chữ tựa như dao, lực sát thương rất lớn bọn người hầu không dám nói lời nào, nhưng trong mắt mọi người đích xác xuất hiện hoài nghi.
Từ trước đến nay hai huynh đệ cùng cha khác mẹ không hợp nhau, cũng không nói chuyện thì vì sao lại cùng nhau ra ngoài?
Lại vì sao một người bị thương quay về, một người bất hạnh gặp tai nạn người bị thương quay về lại chiếm được toàn bộ gia sản, người chịu khổ còn là cầm gia sản chấp tay giao người ta?
Nghe vậy, Tề Tín Sở từ trong mũi lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ như khinh thường, không cùng Phó Vịnh Hoan chấp nhặt.
Trên ánh lửa đốt giấy vàng mã chiếu vào trên mặt của y, đường nét mày thô mắt sắt trên mặt cực sâu, cá tính biểu hiện nơi đuôi chân mày cùng khóe mắt rất tàn ác.
Y không giống Tề Triết Hoài có khuôn mặt hay cười, nhất cử nhất động cũng giống như công tử phú gia xuất thân hào hoa, trên mặt Tề Tín Sở đích mang sát khí cùng âm trầm, khiến cho người ta nhìn không ra cảm tình nội tâm phía sau của y.
Thấy Tề Tín Sở không vui, tổng quản vội vàng mở miệng.
“Vịnh Hoan thiếu gia, quan phủ đã tới, cái chết của đại thiếu gia không hề nghi ngờ, nếu nói là cái gì đoạt sản tranh tiền khó nghe như vậy, đây không phải là làm cho lão gia chết đi cho dù ở dưới cửu tuyền nghe xong cũng khó chịu sao? Chuyện gia sản luôn đều là Nhị thiếu gia trông nom, chuyện này tuyệt đối cùng Nhị thiếu gia không quan hệ. Vịnh Hoan thiếu gia, xin ngươi nén bi thương, không nên gây sóng gió nữa.”
Tổng quản nói một câu gây sóng gió, ý tứ những lời này như hắn bàn lộng thị phi, Phó Vịnh Hoan tức giận đến thiếu chút nữa ngay cả tim cũng muốn nôn ra.
Y tại sao có thể không có lương tâm như vậy, thay đổi chủ tử liền thay đổi sắc mặt!
Phó Vịnh Hoan mắng to lên: “Tổng quản, ngươi ăn mê dược gì, người này cũng coi là có liên quan với Tề gia? Ta là vì cái chết của Triết Hoài không chịu nổi, ngươi lại giúp người này nói chuyện!”
Vẻ mặt đau khổ tổng quản nhìn trên mặt đất, bị Phó Vịnh Hoan chỉ trích cũng không hồi đáp một câu.
Tề Tín Sở lạnh giọng nói: “Ta cũng còn được coi là nhị thiếu gia của Tề gia, còn ngươi là gì của Tề gia? Tề gia không nên cho ta chưởng quản, lại có thể nên để người khác họ chưởng quản sao?”
Phó Vịnh Hoan hai hàng lông mày vừa dương lên, ánh mắt như đan phượng cũng như dương lên, nước mắt đọng lại gò má lại từ từ chảy xuống.
Mặc kệ người khác nói gì, hắn cũng không thể làm cho kẻ đáng ghét này thừa kế tất cả vốn là của Triết Hoài như vậy.
“Cho dù không phải ta tới quản, cũng tuyệt đối không tới phiên ngươi tới quản.”
Tề Tín Sở lộ ra nụ cười khinh thường, nụ cười kia chọc giận Phó Vịnh Hoan.
Phó Vịnh Hoan mất đi lý trí lại muốn tiến lên khắc khẩu, tổng quản ngăn lại hắn, khóc nói: “Vịnh Hoan thiếu gia, ngươi đừng náo loạn nữa, thi cốt đại thiếu gia chưa lạnh, ngươi ở trước linh cữu của hắn muốn tranh cãi ầm ĩ không ngớt sao?”
Buổi nói chuyện này được Phó Vịnh Hoan cơ hồ sụp đổ. Nước mắt hắn vung vãi trên đất, ôm quan tài khóc rống, sinh thấy người, chết không thấy xác, cảnh tượng ở chung lúc trước hiện lên, hắn khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
“Không có gì mà khóc lóc! Sáng ngày mai sẽ đem quan tài trống đi hỏa táng, đỡ phải thấy phiền lòng, cả ngày khóc sướt mướt, ồn ào chết được.”
Phó Vịnh Hoan nghe Tề Tín Sở nói lời khinh miệt, mở to mắt cả giận nhìn y.
Tề Tín Sở ngược lại lộ ra biểu cảm âm trầm với hắn.
Phó Vịnh Hoan cơ hồ muốn xông tới, tay đấm chân đá một phen với y.
“Ngươi không cần đắc ý, toàn bộ người thế gian đều biết được Tề gia căn bản là không phải của ngươi! Triết Hoài nhất định không chết, hắn sẽ trở về lấy lại hết thảy của hắn.”
Tổng quản nộ xích một tiếng, kêu lên: “Câm mồm đi, Vịnh Hoan thiếu gia, cho dù, cho dù đại thiếu gia còn sống, Tề gia cũng không phải hắn kế thừa! Lão gia đã viết di ngôn đặt ở trong quan phủ, ta hầu hắn viết, ta biết hắn đem tất cả hết thảy đều giao cho Nhị thiếu gia.”
“Nói bậy, ngươi nói bậy!” Phó Vịnh Hoan kêu thảm một tiếng, làm sao hắn có thể tin chuyện ma quỷ này được?
Tề Tín Sở khinh thường nhìn phía hắn, “Phó Vịnh Hoan, về sau ngươi còn muốn xem sắc mặt của ta mà ăn cơm, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút.”
“Ngươi, ngươi ghê tởm!” Phó Vịnh Hoan khí giận nảy ra, bi thương quá độ, lại tức giận đến ngất đi.
Tổng quản một tay đỡ lấy hắn, trách cứ Vô Ưu nói: “Còn không nhanh đưa Vịnh Hoan thiếu gia vào nghỉ ngơi.”
“Được, được.” Vô Ưu vội vàng đưa Phó Vịnh Hoan đi vào.
Tổng quản nhìn quan tài trống không, nước mắt lần thứ hai chảy xuống, từng giọt từng giọt đọng lại trên quan tài, ai cũng không hiểu được hắn có bao nhiêu thương tâm cùng thống khổ.
“Không ăn, không ăn, mau ra ngoài đi.”
Vô Ưu muốn nói mấy câu, nhưng Phó Vịnh Hoan nằm ở trên giường, đem mặt chuyển một bên, không chịu ăn cơm.
Chuyện Tề Tín Sở kế thừa Tề gia chẳng những là chuyện xác định vững chắc, hơn nữa cũng quả thật không có chỗ khả nghi gì.
Huyện thái gia được lão chủ nhân Tề gia trước khi chết đã phó thác, đưa di ngôn của hắn phong ở trong quan phủ, vài ngày sau mới mở ra xem, quả nhiên người thừa kế là Tề Tín Sở.
Phó Vịnh Hoan vốn không tin, mà ngay cả nhìn di ngôn, hắn cũng hận không thể xé hủy nó.
Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, với tài lực của Tề gia hiện tại, chẳng lẽ không có thể nịnh bợ Huyện thái gia, tìm người bắt chước bút tích của lão gia Tề gia sao?
Cá tính Tề Tín Sở đê tiện vô sỉ đến cực điểm, y nhất định đã sớm kế hoạch hết thảy!
Vừa nghĩ tới Tề Triết Hoài bị chết không có giá trị như vậy, sau khi chết ngay cả quan tài trống không cũng lập tức hoả táng, ở trong phòng đã trống không sạch trơn, nhìn cũng biết Tề Tín Sở có bao nhiêu hận đối với vị huynh trưởng này.
Vừa nghĩ tới Tề Triết Hoài, Phó Vịnh Hoan nhịn không được mà khóc lần nữa.
Hắn đã không cha không mẹ, hiện nay ngay cả người thân ái nhất cũng cách xa hắn, cuộc đời của hắn còn có ý nghĩa gì?
“Vịnh Hoan thiếu gia, ngươi tại sao lại không ăn cái gì?” Tổng quản bên ngoài thở dài hỏi.
Phó Vịnh Hoan hận ông trung thành đối với Tề Tín Sở, ông giống như đem sự trung thành đối với lão gia Tề gia mà chuyển hết lên người Tề Tín Sở, ngay cả quan tài cũng là Tề Tín Sở nói một câu đốt, ông liền đốt, làm cho trong lòng Phó Vịnh Hoan rất muốn nôn.
Hắn khẳng định tổng quản nhất định là vì tiền đồ của mình, mới quên Tề Triết Hoài đối với ông rất tốt.
“Tề gia đổi người, ta không ăn một cái gì của Tề gia, để cho ta chết đói đi.” Hắn tức giận mà nói.
“Ngươi là nói gì vậy? Đại thiếu gia đã chết, ta tựa như đã chết một người thân, ngươi đừng làm cho ta càng khổ sở! Vịnh Hoan thiếu gia, ngươi còn sống là rất tốt a!”
Phó Vịnh Hoan che lỗ tai lại, lời a dua nịnh hót này hắn không tin.
“Cút, ta không thích nghe! Triết Hoài không còn, ta ăn mặc mà nhìn cái mặt của kẻ tiểu nhân bỉ ổi kia, ta đây không ăn, chết đói luôn đi, ta không cần.”
“Vịnh Hoan thiếu gia!” Tổng quản thanh thanh đau khổ, che mặt mà khóc, nước mắt còn đọng trên mặt.
Cửa phòng một tiếng rầm bị đẩy ra. Ở tề gia, ai dám không được sự đồng ý của hắn mà đẩy cửa vào? Hắn xoay người đã thấy, Tề Tín Sở lại đứng ở cửa phòng của hắn.
Cừu nhân gặp lại, hết sức đỏ mắt!
Phó Vịnh Hoan căm tức y, hắn há có thể cho phép kẻ không chào đón nhất vào phòng tư mật của hắn?
“Ai cho phép ngươi vào phòng của ta? Cút cho ta.”
Tề Tín Sở lạnh lùng thốt: “Ai cho phép ngươi ở trong phòng của Tề gia ta? Ngươi mới nên cút cho ta.”
“Ngươi, ngươi......”
Phó Vịnh Hoan tức giận đến muốn đấm ngực dậm chân, nhưng lại vẫn không thể trả lời, bởi vì phòng này quả thật của Tề gia, hắn sống nhờ như thế, chịu ân huệ Tề gia, bởi vậy hắn vô thoại khả đáp.
Phó Vịnh Hoan kiên cường xoay người xuống giường, “Ta bây giờ ra đi, không cần ở lại nơi này của ngươi.”
“Ta thật muốn nhìn ngươi vô ngân vô lượng, đói khổ lạnh lẽo thì còn có khí thế như vậy nữa hay không!”
Trong âm điệu của Tề Tín Sở luôn luôn có sự khinh thường cùng khinh bỉ nồng đậm lần nữa chọc giận Phó Vịnh Hoan.
“Cho dù không có khí thế, cũng sẽ không hướng ngươi xin ăn.” Phó Vịnh Hoan xuống giường, đẩy Tề Tín Sở rồi quay đi.
Tề Tín Sở lớn tiếng gọi hắn lại: “Chậm đã.”
Phó Vịnh Hoan quay đầu lại trợn mắt nhìn nhau.
“Ta đi ra ngoài như ngươi muốn, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
“Quần áo là Tề gia ta mua cho ngươi, ngươi cỡi ra cho ta! Nếu không cần Tề gia ta chia ra một xu, không cần tiền dơ bẩn của Tề Tín Sở ta, không muốn ăn mặc của kẻ tiểu nhân bỉ ổi ta đây, vậy ngươi cởi sạch ra đi.”
Phó Vịnh Hoan tức giận đến toàn thân phát run. Hắn quả thực cởi hết quần áo, ở trời thu hàn cởi áo khoác, vứt trên mặt đất, vừa ném vừa mắng.
“Được, trả lại cho ngươi, ta tình nguyện toàn thân trần trụi, cũng không nguyện ý chịu ân tình của ngươi.”
Vô Ưu ở ngoài cửa đã nhìn thấy tình cảnh hai người bọn họ giằng co, hắn lập tức xông tới ôm lấy chân của Phó Vịnh Hoan, quỳ xuống nói: “Thiếu gia, ngươi mấy ngày nay ăn ít uống ít, thể lực vốn không tốt, thời tiết lại lạnh, ngươi đừng tra tấn chính ngươi vạn nhất phong hàn, cũng không phải là chuyện đùa.”
“Tránh ra! Ta thà rằng chết đi, cũng không nguyện ý chịu nhục, lại càng không nguyện ý nhìn hung thủ giết người đoạt quý này vui vẻ.”
“Ta là hung thủ giết người? Ngươi trái lại đã muốn thay ta bình an tội danh.” Vẻ mặt của Tề Tín Sở càng thêm âm trầm, mâu thuẫn cơ hồ đã hết sức căng thẳng.
“Đúng vậy! Ngươi hung thủ giết người, nếu quan phủ xử lý không được ngươi, ta cũng sẽ tự mình một đao trả máu ngươi, báo đại cừu cho Triết Hoài.” Phó Vịnh Hoan hận không thể bây giờ tiện tay một đao đâm y.
Tổng quản gấp đến độ dậm chân, “Vịnh Hoan thiếu gia, không thể nói lung tung, lời như thế truyền đi còn có thể nghe sao? Huynh đệ tương tàn bốn chữ này rất đẫm máu.”
“Ta chính là muốn nói, hắn có thể làm gì ta?” Phó Vịnh Hoan mặc dù bi thương quá độ mà gầy đến cơ hồ chỉ còn xương cốt, nhưng khí chất độc đáo của hắn vẫn động lòng người như xưa.
“Ta có thể bắt ngươi làm gì, ngươi muốn xem thử không?”
“Ngươi không gan cẩu. Ngươi tiểu nhân đê tiện chuyên dùng gian trá, ta không tin ngươi gan cẩu dám đụng vào một đầu ngón tay của ta nếu là có, ta cũng chờ ngươi.”
“Vịnh Hoan thiếu gia, ngươi không cần khiêu khích nữa, Nhị thiếu gia nhẫn ngươi, không phải sợ ngươi.” Tổng quản lại lo lắng mà kêu to kinh khủng.
Tề Tín Sở đem tổng quan cùng Vô Ưu đuổi ra khỏi phòng, cũng đóng cửa phòng.
Phó Vịnh Hoan thấy thế, đầu nâng rất cao.”Ngươi rõ ràng cũng đem ta giết trong phòng này, tựa như ngươi hại chết Triết Hoài, bằng không chỉ cần ta còn một hơi thở, ta tuyệt không sẽ bỏ qua ngươi, ta muốn làm cho tất cả mọi người biết tội giết huynh của ngươi.”
Phó Vịnh Hoan không sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng vào y.
“Giết ngươi? Nào có thể dễ dàng như vậy?” Tề Tín Sở sải bước tiến tới hắn.
Phó Vịnh Hoan còn tức giận mắng không ngớt, vừa thấy được khuôn mặt âm trầm của y, liền tức đến rung mình. “Ngươi hung thủ giết người vô tình vô nghĩa, đê tiện tiểu nhân cướp tài sản của người...... Ngươi, ngươi làm gì?”
Tiếng tức giận mắng người của Phó Vịnh Hoan biến thành thanh hưởng của sợ hãi.