Edit: Hầu lão
Beta: Lynn
“Nhị thiếu gia đã trở về.” Vô Ưu hét to một tiếng.
Tề Triết Hoài vốn nhìn khuôn mặt tươi cười của Phó Vịnh Hoan thì lập tức đông lạnh lại, không cao hứng nói: “Ta về nhà lâu như vậy, bảo người đi gọi hắn đến đây, hắn lâu như vậy mới đến.”
Phó Vịnh Hoan bị Tề Triết Hoài cầm tay, đoán trước là Vô Ưu biết Tề Tín Sở trở về, mới kêu to lên cho hắn biết.
Ngay khi hắn vừa mới rút tay ra, Tề Tín Sở bước vào đại sảnh.
Phó Vịnh Hoan bỗng từ trong tay của Tề Triết Hoài rút tay về, đứng ra xa một tí. Hắn cùng Tề Tín Sở đã cãi nhau mặt lạnh, không muốn để cho Tề Tín Sở hiểu lầm hắn cùng Tề Triết Hoài có quan hệ.
Tề Triết Hoài muốn làm chính sự, bởi vậy cũng không cùng Phó Vịnh Hoan ôn chuyện, gã lần nữa ngồi vào chủ vị, kêu một tiếng tổng quản.
Tổng quản lập tức đến trước mặt.
Tề Triết Hoài dáng vẻ đại thiếu gia như duỗi tay ra, “Đem tất cả sổ sách đưa cho ta, chìa khóa kim khố khóa vật quý giá trong nhà cũng mang đến.”
Tổng quản khom người thấp giọng nói: “Đại thiếu gia, thật cao hứng khi ngươi đã trở về, nhưng sổ sách là người làm chủ mới có thể xem, chìa kháo tự nhiên cũng ở chỗ hắn.”
“Nếu ta đã trở về, không phải ta làm chủ chứ là ai?”
Tề Triết Hoài vung tay lên, tựa hồ sẽ một quyền đánh tới tổng quản.
“Đại thiếu gia, trước khi ngươi gặp chuyện không may cha ngươi đã đem Tề gia giao cho nhị thiếu gia, hàng năm đưa hai nghìn lượng cho ngươi tùy ý sử dụng.” Tổng quản ngẩng mặt, những lời này nói đến đào tâm đào phế, chỉ vì muốn nói sự tình, kỳ thật Tề Triết Hoài trước khi gặp chuyện không may đã biết.
“Cha ta bệnh nặng, thần trí không rõ, bằng không làm sao lại lập di ngôn loạn thất bát tao như thế? Một năm hai ngìn lượng? Có lầm không, một tháng bạc tiêu phí của ta cũng còn hơn số đó.”
“Huyện thái gia có thể làm chứng, di thư kia cũng là huyện thái gia đến nhà tuyên bố.”
Tổng quản càng cung kính trả lời, dường như biết trả lời như vậy sẽ làm Tề Triết Hoài tức giận, bởi vậy hắn nói chuyện càng cẩn thận và cung kính, chỉ sợ làm cho Tề Triết Hoài càng thêm không vui.
“Ngươi nô tài làm phản, chỉ nói lời phản chủ! Bảo ngươi cầm đến, thì ngươi cầm hết đến đây.”
Sắc mặt Tề Triết Hoài thay đổi, gã một cước đá vào người của tổng quản Tề Tín Sở kéo tổng quản ra sau, một đá này đá lên trên người Tề Tín Sở.
Thần sắc trên mặt Tề Tín Sở không thay đổi, vẫn uy nghiêm lãnh khốc, phủi phủi quần áo âm thanh lạnh lùng nói: “Đi xuống, ai cho ngươi ngồi vào chủ vị, đó là chỗ của ta.”
Nghe vậy, sắc mặt Tề Triết Hoài thay đổi.
Biểu cảm Tề Tín Sở lạnh như băng, hoàn toàn không để ý đến bộ dạng tác uy tác phúc của gã bộ dạng kia không chỉ vô dụng với y, càng làm cho y khinh bỉ gã.
“Ngươi nghe rõ cho ta, một năm hai nghìn lượng, không nhiều không ít, còn lại cùng người khác ngang hàng, mùa hè cùng mùa đông mỗi bộ y phục, một năm ba đại lễ thêm chút đồ ăn, nếu ngươi không thích, thì có thể rời khỏi Tề gia.”
“Ngươi loại ti tiện dám dùng ngữ khí này nói với ta? Tề gia là của ta, không phải của ngươi!”
Tề Triết Hoài vung tay lên, muốn nắm lấy quần áo của Tề Tín Sở giơ đấm.
Tề Tín Sở đem gã đẩy ngã xuống đất, luận về khí lực, y so với Tề Triết Hoài thói nhà giàu thì có lực hơn.
“Ngươi đã nhận là của ngươi, ngươi đi nói cho quan phủ nghe a! Ai mới là chủ nhà.”
Lời của Tề Tín Sở làm cho Tề Triết Hoài không cách nào nói lại, chỉ có thể tức giận bỏ đi.
Phó Vịnh Hoan không biết có nên đuổi theo không, chung quy vẫn vì lo lắng cho Tề Triết Hoài mà đuổi theo Vô Ưu nhìn mà dậm chận.
Tề Tín Sở buồn bả nhìn bóng của hắn chốt lát, lập tức quay đầu lại, kiên cường tinh thần nói: “Ta muốn tiếp tục đến tiệm làm việc. Nếu Triết Hoài trở về, thì an bài hắn ở căn phòng trước kia.”
Y vừa xuất môn, tổng quản vẻ mặt bi thương rưng rưng mắt kêu to: “Xong rồi, Tề gia sẽ loạn!”
Phó Vịnh Hoan đuổi theo, nói hết lời hay, Tề Triết Hoài mới bất cam bất nguyện trở lại Tề gia lần nữa.
Hiện tại Tề gia ăn dùng tiết kiệm, chỉ là hai thứ ăn mặc này, người hầu hạ của Tề Triết Hoài đã bị gã mắng đến thối đầu bất đắc dĩ, tổng quản đành phải muốn người thay hắn ra ngoài làm một phần thượng, mới làm cho gã nguôi bớt cơn tức.
Vô Ưu một mặt bi thảm nói: “Thiếu gia, ngươi đuổi theo làm gì? Vất vả lắm ngươi mới cùng nhị thiếu gia gặp mặt một lần, ngươi đuổi theo như vậy, trong lòng của nhị thiếu gia nghĩ như thế nào, ngươi cũng không để ý sao?”
“Triết Hoài mới vừa về, nào có thể Tề gia ngay cả chút ấm áp cũng không cho hắn sao? Ta đuổi theo làm gì? Tổng quản cùng Tín Sở không đuổi theo mới kỳ quái.”
Vô Ưu nghe xong càng thêm sầu lo, “Hắn trở về sẽ gây sóng gió! Thiếu gia, ngươi hay là ít ở bên cạnh hắn thì hơn.”
Phó Vịnh Hoan tức giận nói: “Không cho phép ngươi nói tiếp! Triết Hoài đối với ta rất tốt, các ngươi làm gì mà đem hắn như tiểu nhân mà đối đãi?”
Vô Ưu gấp đến độ tranh cãi, “Ngươi cùng hắn cùng một chỗ sẽ chịu thiệt! Ngươi không thấy ở trên đại sảnh, đại thiếu gia ồn ào tranh gia sản sao? Nếu không phải nhị thiếu gia ép hắn dừng lại, ai còn có thể ép hắn được? Trong mắt của hắn chỉ có lợi ích, không có tình cảm.”
Phó Vịnh Hoan không vui đến cực điểm, hướng ngoài cửa nói: “Ngươi đi ra ngoài cho ta, ngươi nói thêm một câu nói xấu Triết Hoài nữa, ta sẽ không cần ngươi hầu hạ.”
Vô Ưu hết cách đành ra ngoài.
Từ đó về sau, Phó Vịnh Hoan cùng Tề Triết Hoài lại càng thân thiết hơn, tuy rằng bọn họ vốn thân như huynh đệ, nhưng là vì Tề Tín Sở đối với hắn lãnh đạm, trong lòng hắn có lỗ hổng mới càng thân thiết hơn với Tề Triết Hoài nhưng vừa mới ở chung khi còn hòa thuận vui vẻ, ở lâu, ngay cả Phó Vịnh Hoan cũng không quen với tác phong của Tề Triết Hoài.
Tề Triết Hoài không muốn hắn ở tiệm hoa coi tiệm, chỉ cần hắn bồi gã vui đùa khắp nơi. Vừa mới bắt đầu, Phó Vịnh Hoan còn cùng gã nghe khúc khán hí, thời gian lâu dần, Phó Vịnh Hoan khó có thể chịu được tác phong hết ăn rồi nằm của gã.
Càng tệ hơn, gã muốn Phó Vịnh Hoan bồi gàn cùng đi hoa lâu uống hoa tửu, rượu rồi hắn sửu thái tất lộ (trơ trẽn đến phát tởm), cũng không quan tâm hắn ở đây, cùng kỹ nữ tác phong to gan làm chuyện cẩu thả, thật sự khó coi đến cực điểm. Hắn xoay người, *** thanh lãng ngữ từng tiếng truyền đến, khiến cho hắn hận không thể rời khỏi đây.
Một năm hai nghìn lượng đương nhiên không đủ cho gã tiêu xài vui đùa! Tề Triết Hoài ầm ĩ đòi tiền, Tề Tín Sở hoàn toàn không để ý tới gã, chủ ý của gã liền đánh tới người của Phó Vịnh Hoan. Cửa hàng bán hoa của Phó Vịnh Hoan hai mùa xuân đông đều buôn bán tốt, buôn bán lời mấy trăm lượng, cũng bị gã cầm chi tiêu cũng không đủ.
Gã đến sòng bạc, tiêu xài còn hơn phung phí, khiến cho Phó Vịnh Hoan trợn mắt há hốc mồm. Hắn rốt cục biết ngày đó tiểu nhị ở tiệm vải nói thật.
Trước kia Tề Triết Hoài đối với hắn khẳng khái hào phóng, nhưng nay không có tiền liền hướng hắn lấy tiền, cửa hàng bán hóa của hắn đã mất tiền dư, Tề Triết Hoài liền mắng hắn keo kiệt, không chịu lấy tiền ra.
Hắn nhiều lần giải thích, Tề Triết Hoài căn bản không muốn nghe.
Đến cuối cùng, Phó Vịnh Hoan hảo tâm chịu không nổi khuyên nhủ nói: “Triết Hoài, mỗi ngày vui đùa cũng không phải kế sinh nhai, ngươi đến tiệm giúp đỡ đi, bằng không đến tiệm hoa của ta giúp đỡ cũng được.”
Vừa nghe lời ấy, Tề Triết Hoài nổi giận đùng đùng.
“Ta đến tiệm hoa giúp đỡ? Làm tiểu nhị của ngươi sao? Ngươi đem ta thành cái gì?”
Bị Phó Vịnh Hoan giáo huấn, Tề Triết Hoài nói đến rất khó nghe: “Trước kia ngươi ở nhà ta ăn không ngồi rồi, từ nhỏ đến lớn dùng ngân lượng của nhà ta đếm không hết lấy của ngươi mấy trăm lượng, ngươi liền chưng ra cái mặt chết đến nơi, còn bảo ta đến tiệm hoa làm tiểu nhị cho ngươi?”
“Ngươi nói cái gì vậy, quả là cố tình gây sự mà.”
Vì gã nói nặng, Phó Vịnh Hoan phát hỏa, hai ngươi tan rã trong khó chịu.
Phó Vịnh Hoan không còn bồi Tề Triết Hoài vui đùa, chuyên tâm quản tiệm hoa của hắn tổng quản nếu muốn hắn thị sát sản nghiệp Tề gia, hắn lập tức đi ngay.
Bất qua tổng quản cùng hắn ra ra vào vào lâu, Tề Triết Hoài cảm thấy quái dị.
làm gì tổng quản cả ngày lẫn đêm đều cùng Phó Vịnh Hoan thị sát sản nghiệp của Tề gia? Sản nghiệp của Tề gia thì có liên quan gì với Phó Vịnh Hoan chứ? Muốn hắn thị sát cái gì?
Gã cho gọi tổng quản lên hỏi, tổng quan cũng bẩm báo thành thật.
“Nhị thiếu gia muốn rời khỏi Tề gia đã lâu, có thể nửa tháng nữa sẽ rời đi.”
Trên mặt của Tề Triết Hoài hiện lên vẻ vui sướng. Gia sản này nên là của gã, là lão nhân hắn bệnh đến hồ đồ, mới có thể cho Tề Tín Sở.
“Hắn nên sớm rời đi, gia sản này là của ta.”
Tổng quản lạnh lùng dội thùng nước lạnh vào gã.
“Nhị thiếu gia nói sẽ cấp cho Vịnh Hoan thiếu gia, mới đây cũng sẽ thỉnh huyện thái gia của quan phủ đến, trước mặt của hắn đem đồ đạc kiểm kê rồi giao cho Vịnh Hoan thiếu gia.”
Tổng quản nói còn chưa hết câu, còn đang nói tiếp, Tề Triết Hoài tức giận đến nổi trận lôi đình, cầm đồ đạc ném xuống đất.
“Hỗn trướng! Có lầm hay không? Phó Vịnh Hoan họ Phó, không phải họ Tề, dựa vào cái gì đem sản nghiệp nhà của ta đưa cho hắn? Tề Tín Sở bị bệnh điên, còn ta thì không.”
“Nhị thiếu gia nghĩ tới, hắn sẽ đem mấy của cửa hàng kiếm tiền nhất Tề gia cho ngươi, từ nay về sau Tề gia ở riêng, ngươi cùng không thể đi đòi cửa hàng của Vịnh Hoan thiếu gia, càng không thể ầm ĩ với hắn.”
“Ta chỉ có thể được một phần?” Tề Triết Hoài căn bản cười không nổi. Tất cả cái này đều là của hắn, Phó Vịnh Hoan dựa vào cái gì mà được hết gia sản vốn là của gã chứ?
“Gọi Vịnh Hoan về đây, ta hỏi hắn rốt cuộc dùng gian kế gì, lại làm cho loại tiện nhân kia đem gần hết đưa cho hắn!”
Tổng quản theo lệnh của gã, đem Phó Vịnh Hoan gọi về.
Vốn dĩ lúc trước bọn họ không vui mà tan, lần này ồn ào càng thêm khó chịu.
Phó Vịnh Hoan bảo gã đừng chỉ lo vui đùa.
Tề Triết Hoài thiếu chút nữa động thủ đánh hắn, nếu không phải tổng quản gọi người ngăn trở, chỉ sợ Phó Vịnh Hoan sớm bị đánh.
Mặc dù không đánh được Phó Vịnh Hoan, nhưng Tề Triết Hoài nói rất ngoan độc.
Gã uy hiếp hắn là cô nhi ăn ở tại nhà gã chớ đắc ý, một ngày nào đó gã sẽ lấy lại phần của mình, còn gã sẽ vui vẻ cao hứng nhìn hắn đói chết.
Hai ngươi đến vậy đã muốn xé rách mặt, không còn có thể hòa hảo được nữa.
Phó Vịnh Hoan tức giận đến phát khóc trở về phòng, Vô Ưu đưa khăn cho hắn.
“Vô Ưu, là ta sai rồi, các ngươi đều nói đúng! Còn ta chỉ là kẻ ngu ngốc lại vì hắn mà trở mặt với Tín Sở, khiến cho Tín Sở không cần ta nữa.”
Tề Tín Sở đối với hắn luôn ôn nhu săn sóc, nhưng chính mình không hiểu, lại lấy thân thế đâm y bị thương hiện nay Tề Triết Hoài cũng lấy thân thế chính mình ăn nhờ ở đậu đâm hắn bị thương, có thể nói là báo ứng.
“Thiếu gia, đừng khóc, loại người này sớm ầm ĩ trở mặt thì càng tốt, ngươi cùng hắn càng thường ở bên cạnh thì càng dễ bị thiệt.”
“Tín Sở, Tín Sở.”
Phó Vịnh Hoan chịu ủy khuất mà khóc lớn, trong miệng kêu tên của Tề Tín Sở nhưng Tề Tín Sở không còn muốn hắn nữa, còn muốn rời khỏi Tề gia, đem hắn cùng Tề gia vứt sang một bên.
Nghĩ tới lúc trước mình ngu xuẩn bảo hộ cho Tề Triết Hoài, khiến cho hắn rốt cuộc không thể ngừng khóc.
Hắn làm sao lại biết đến loại tình trạng người không rõ này?
Đúng như Vô Ưu nói, khi hắn cùng Tề Triết Hoài không có ích lợi tất sẽ xung đột, chỉ có thể có quan hộ tốt khi còn tiền tài, Tề Triết Hoài liền mất hết tình người, đem hắn cho là ác nhân xâm chiếm tài sản nhà gã.
Phó Vịnh Hoan buồn bực mấy ngày, thứ nhất là Tề Triết Hoài nói với hắn những lời ác độc, hai ngươi chung quy là thanh mai trúc mã hai mươi năm, thấy gã sa đọa như thế, trong lòng đương nhiên khổ sở.
Thứ hai là lúc trước vì Tề Triết Hoài mà trở mặt với Tề Tín Sở. Với về ngoài khí vũ hiên ngang của Tề Tín Sở, nếu y muốn kết tân hoan khác, chỉ sợ rất nhanh sẽ tìm được đối tượng.
Càng làm hắn khó chịu chính là, Tề Tín Sở còn không quá mấy ngày nữa sẽ bỏ sản nghiệp Tề gia, rời quê đến nơi khác mưu sinh, không còn gặp lại hắn nữa.
Cho dù giờ phút này trong lòng hắn vạn phần hối hận lúc trước nói những lời khiến Tề Tín Sở tức giận, nhưng tính cách của Tề Tín Sở vô cùng cương liệt, tình cảm nói đoạn liền đoạn hắn rốt cuộc không tìm được cơ hội nói một câu với y, chỉ có thể trơ mắt thấy tổng quản bận rộn, chuẩn bị để ba ngày sau Tề Tín Sở rời khỏi đây.
“Vịnh Hoan.”
Sáng sớm hôm đó, Tề Triết Hoài lại đến trước cửa phòng của Phó Vịnh Hoan, trong tay cầm theo một gói kẹo mè.
“Thật xin lỗi, Vịnh Hoan, ngày ấy ta giận điên lên mới có thể nói không lựa lời. Ta ở Tề gia người người cũng không nghe ta nói, ngay cả hảo huynh đệ ngươi này cũng mất đi, ta đây chẳng phải chỉ còn một mình?”
Gã đem hộp kẹo mở ra, đổ ra trước mắt Phó Vịnh Hoan.
“Vịnh Hoan, ngươi xem hôm nay ta đặc biệt dậy sớm, đi mua kẹo mè nổi danh nhất. Ta nhớ trước kia ngươi thích nhất ăn cái này, ta đây có lòng, nào có thể ngươi không tha thứ cho ta sao?”
Nhắc tới tình cảm ngày xưa, Phó Vịnh Hoan cho dù ý chí sắt đá như thế nào cũng hóa mềm xuống.
Hắn nhìn đống kẹo kia, thở dài nói: “Triết Hoài, ta không trách ngươi tức giận với ta, ta tức giận là ngươi chơi bời lêu lổng, tiêu tiền như nước. Tề gia không thể như xưa, chính là chúng ta đồng tâm hiệp lực khôi phục lại, ngươi không cần không chịu làm gì cả.”
“Ta biết, ta biết, ta đây ngày mai đi tới cửa hàng hoa của ngươi giúp đỡ là được.”
Gã lại nguyện ý hạ người đến đến tiệm giúp đỡ, điều này khiến cho khúc mắc trong lòng Phó Vịnh Hoan cũng biến mất theo.
“Làm sao, ngươi đổi tính sao? Còn muốn đến cửa hàng hoa của ta giúp đỡ.” Hắn cười cười rồi nói.
Ngữ điệu của Phó Vịnh Hoan có chút vui vui, không xem là châm chọc, cho nên Tề Triết Hoài cũng cười lên.
“Ai! Nhiều ngày ta bình tĩnh suy nghĩ, vui đùa khắp nơi cũng rất nhàm chán, kỳ thật ta hẳn là hảo hảo làm chút chuyện. Nghĩ đến tuổi ta lớn hơn ngươi một chút, ngươi có thể chưởng quản cửa hàng hoa, ta lại cái gì cũng chưa làm qua, nói ra thật sự dọa ngươi, cho nên ts nghĩ đến cửa hàng hoa của ngươi học chút chuyện quản lý về sau nếu Tề gia có chút sản nghiệp về ta, ta cũng biết làm thế nào kinh doanh.”
Phó Vịnh Hoan vừa nghe, hé ra nụ cười. Xem ra gã không phải bất trị, ít nhất gã hiện này đã vì sau này mà tính toán. “Ta biết Triết Hoài ngươi không xấu, ngươi chính là cần thời gian ngẫm lại.”
“Đúng vậy, Vịnh Hoan, ngươi là hảo huynh đệ của ta, sau này còn dựa vào ngươi dạy ta nhiều hơn.”
Hai người nói chuyện vô cùng khoái trá, Tề Triết Hoài còn chắp tay nói: “Vịnh Hoan, vì để bồi tội với ngươi, ta đặc biệt làm một bàn tiệc rượu, mời vài bằng hữu đến náo nhiệt, cầu ngươi cho ta chút mặt mũi nhất định phải đi, để cho ta bồi tội, trong lòng ta mới có thể buông chuyện này.”
“Không cần! Mở tiệc rượu tốn rất nhiều bạc, nào có thể phung phí như vậy?”
Tề Triết Hoài sầu khổ nói: “Chính là ta đã làm! Nếu ngươi không đi, chẳng phải cho thấy trong lòng ngươi không tha thứ cho ta, ta đây làm sao không biết xấu hổ ngày mai đi đến cửa hàng bán hoa của ngươi giúp đỡ?”
Gã nói thành khẩn như vậy, Phó Vịnh Hoan do dự một chút.
Tuy rằng một lát nữa mới đến tiệm hoa trông coi, nhưng tiệc rượu hẳng là hao phí không bao nhiêu thời gian!
Ngay lúc Phó Vịnh Hoan muốn gật đầu đáp ứng, Vô Ưu nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói: “Thiếu gia, ta thấy không cần đi, có thể hay không…” Câu nói này hắn nói rất nhỏ tiếng: “Có trá a?”
Phó Vịnh Hoan trợn nhìn Vô Ưu một cái. Bọn họ đối với Tề Triết Hoài có ấn tượng không tốt, bởi vậy luôn đem phương diện xấu xa mà nhìn cho gã.
Hắn gật đầu đáp ứng nói: “Được rồi, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Tề Triết Hoài vui vẻ đến nhảy dựng lên, nắm lất tay của Phó Vịnh Hoan, “Đi thôi, Vinh Hoan, bằng hữu cửa ta đã đợi ở bên kia, chúng ta đi náo nhiệt náo nhiệt.”
Vô Ưu muốn đi theo, Tề Triết Hoài ngăn đường đi cửa hắn, tức giận quát bảo hắn dừng lại: “Ta mời thiếu gia ngươi, cũng không mời ngươi! Nô tài như người không lớn không nhỏ muốn làm gì?”
“Ta là người phụng dưỡng thiếu gia, tự nhiên đi theo thiếu gia.”
“Các ngươi khắp nơi đề phòng ta làm gì? Sợ ta ăn Vịnh Hoan sao? Ta người truy xấu, nhưng không có ăn thịt người.” Tề Triết Hoài nói hết sức tức giận.
Phó Vịnh Hoan không muốn khiến bên này bên kia có chút ngăn trở, bởi vậy cũng đuổi Vô Ưu. “Không cần đi theo, ta một lát sẽ ra cửa hàng bán hoa giúp đỡ. Ta đến tiệm hoa cũng không cần ngươi hầu hạ, ngươi ở nhà đi.”
Vô Ưu trong lòng rất lo lắng, cuối cùng vẫn lén đi theo Tề Triết Hoài cùng Phó Vịnh Hoan, xem tiệc rượu mở ở nơi nào.
Chỉ thấy bọn họ càng chạy đường càng nhỏ, cuối đường có một ngôi nhà nho nhỏ, nhưng là nơi hẻo lánh, hơn nữa bọn họ vào trong, cửa đã có người đi ra trông coi.
Vô Ưu trực giác kỳ quái, nếu muốn làm tiệc rượu, vì sao lại bày ở nơi này? Cho thấy là có trá, huống hồ hai người thủ vệ lưng hùm vai gấu, cùng không phải hắn đánh thắng được trong lòng uýnh lên, lập tức chạy trở về tìm viện binh.
Phó Vịnh Hoan vào cửa, có chút kỳ quái hỏi: “Triết Hoài, nơi này giống như không có người ở.”
Tề Triết Hoài cười trả lời: “Vịnh Hoan, ta biết người thích yên tĩnh, cho nên đặc biệt thỉnh sư phó làm tiệc ở nơi này. Nguoi xem chỗ này tuy nhỏ, nhưng tiểu kều nước chảy, hoa mai thơm hương, không phải rất tao nhã, rất định khẩu vị của ngươi?”
Trong lòng Phó Vịnh Hoan nghi ngờ tiêu tan, hóa ra gã đặc biệt tìm chỗ như vậy!
Hắn nở nụ cười, “Ngươi thật có tâm, Triết Hoài.”
Tề Triết Hoài giúp hắn mở cửa phòng. “Tiệc rượu ta bày ở bên trong, mời một bằng hữu mới quen đến làm bạn. Bằng hữu kia đã sớm biết ngươi, nhưng khổ không có cơ hội, mới năn nhỉ ta nhất định xếp một chỗ cho hắn, hy vọng ngươi bỏ qua.”
“Quen biết bằng hữu là chuyện tốt, ta làm sao lại để ý?”
Nói vừa xong, một đường vào cửa, sắc mặt Phó Vịnh Hoan trầm xuống trong tiệc rượu là Lý Đại đối với hắn dây dưa không ngớt.
Nhưng hắn vừa mới nói không ngại, há có thể lập tức rời đi, đành phải không vui vẻ mà tiến vào, mặc cho cặp mắt của Lý Đại nhìn trên người hắn, nhìn thấy hắn cơn tức đầy mình.
Tề Triết Hoài giúp hắn kéo chiếc ghế, hắn đành phải ngồi bên cạnh Lý Đại.
“Vịnh Hoan, mấy ngày trước đây ta thật sự xin lỗi, ba chén này là rượu ta hướng ngươi xin lỗi, ngươi nhất định phải uống hết, mới tính là tha thứ cho ta.” Tề Triết Hoài rót ba chén rượu.
Phó Vịnh Hoan chỉ monh nhanh chóng rời khỏi nơi này, bới vì ánh mắt suồng sã của Lý Đại cứ lướt qua trên người hắn, tựa như đôi tay bẩn thiểu sờ loạn trên người của hắn.
Hắn nhịn tức xuống: “Được, cửa hàng bán hoa của ta còn có chuyện quan trọng, uống hết ba chén rượu này, ta phải đi.”
Hắn liền uống ba chén, rượu tính rất mạnh, còn mang theo hương vị kỳ quái, nhưng hắn cố gắng thoát thân, hoàn toàn không để ý hương vị của rượu kia.
Sau khi uống xong, Tề Triết Hoài giới thiệu Lý Đại với hắn.
Phó Vịnh Hoan lạnh lùng mà gật đầu xem như nghe lọt được, tiếp theo lạnh lùng nói: “Ta đã uống xong ba chén, muôn đi về trước.”
Hắn đứng lên, cước bộ lại lảo đảo, Lý Đại cùng Tề Triết Hoài đồng thời đỡ lấy hắn Lý Đại thậm chí còn dựa vào, cánh tay vừa đỡ lấy hắn lại di tới thắt lưng thanh mảnh của hắn.