Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 21: Chương 21: Chương 20: Tuấn ca ăn mày




Tới Mạc La thành, mẹ con Đỗ Tư Tư ly khai Hy Bình đi thăm thân nhân.

Tuyết Nhi không chịu buông Hy Bình, cứ bám lấy áo Hy Bình bắt hắn cùng đi. Tuy nhiên Hy Bình và Đỗ Tư Tư dùng hết kế của người lớn để dỗ ngọt nó, Tuyết Nhi chung quy cũng quyến luyến chia tay với lão “phụ thân” già xấu, cùng mẹ bước đi.

Hy Bình dù không muốn xa họ, nhưng nhớ tới “lời bên gối” của Đỗ Tư Tư đêm qua, nếu nhớ tới Tuyết Nhi, hãy tới Bích Lục Kiếm Trang. Hy Bình nghĩ mình sẽ có cơ hội gặp lại họ.

Sau khi tiễn mẹ con Đỗ Tư Tư đi, Hy Bình vốn định đến Vũ Đấu Môn ngay, nhưng hắn chỉ biết Vũ Đấu Môn ở trong thành này, còn cụ thể địa chỉ ở đâu thì hắn mù tịt. Hắn cũng không gấp nên quyết định tìm kiếm một tửu điếm ăn một bữa cho no nê, xong rồi mới đi dạo các nơi, sau khi đi chơi cho đã, hắn sẽ hỏi thăm người đi đường và bắt đầu đi Vũ Đấu Môn. Ngày mốt sẽ là ngày đại thọ bảy mươi tuổi của Độc Cô lão đầu, hắn nhắm là sẽ có đủ thời gian.

Hy Bình tìm kiếm một chỗ gọi là “Nghinh Khách phường”, thì ra là một tửu điếm, vào gọi vài món ăn và một bầu rượu, một mình độc ẩm. Hồi tưởng lại tại Viễn Dương Tiêu Cục lúc đó cùng Lôi Long và Tứ Cẩu uống say sưa, thật là một chuyện sảng khoái.

Hôm nay không biết họ tới Vũ Đẩu Môn chưa? Lôi Phượng tại Viễn Dương Tiêu Cục có khỏe không? Nàng không biết có lo nghĩ tới bộc nhân này không? Còn Băng Băng, giờ này chắc đang hận ta lắm, không biết nàng sẽ đối phó với ta ra sao?

Ôi, suy nghĩ nhiều làm cóc khô gì, mọi chuyện sẽ qua, tới đâu hay tới đó, hiện tại chỉ nên uống rượu thôi, lo lắng làm gì? Uống rượu ?... Ài, uống một mình không có tư vị gì hết, phải chi có họ ở đây thì rất tốt.

- Cút xéo ngay! Cái thứ tiểu khất cái đầu đường xó chợ, nếu còn không biến cho mau ta sẽ lấy chổi quét ngươi ra ngoài!

Âm thanh đay nghiến của điếm tiểu nhị cắt đứt luồng suy nghĩ trầm tư của Hy Bình.

Hy Bình nhìn ra ngoài cửa, thấy một thiếu niên tuấn tú quần áo tơi tả đang tranh chấp dằn co với điếm tiểu nhị.

Thiếu niên nói:

- Ta vào ăn cơm, ta có tiền, sao lại không cho ta vào?

Điếm tiểu nhị quát mắng:

- Người ngợm ngươi như vậy, còn nói có tiền? Muốn ăn quịt à, làm ơn biến đi... Mà cho dù ngươi có tiền, cũng xin mời ngươi đi ăn chỗ khác, bổn điếm không hoan nghênh loại người như ngươi!

Thiếu niên dậm chân, tức tối nói:

- Ngươi, ngươi đúng là dùng mắt chó nhìn người.

- Tiểu nhị, tiểu khất cái này là ta mời tới, ngươi mau cho hắn vào!

Hy Bình thật ra đang muốn có người đồng ẩm, hướng về tiểu nhị thuận miệng nói.

Tiểu nhị nhìn về phía người khách có khuôn mặt giống như ác quỷ, trong tâm vừa sợ vừa hiếu kỳ, không ngăn trở thiếu niên nữa.

Thiếu niên đắc ý vén áo bước tới trước mặt Hy Bình ngồi xuống.

Hy Bình hỏi:

- Tiểu khất cái, uống với ta vài chung được không?

Thiếu niên cãi:

- Lão đầu xấu xí, không được gọi ta là tiểu khất cái!

Hy Bình hỏi lại:

- Vậy ngươi muốn ta gọi là gì?

Thiếu niên trả lời:

- Xin gọi là tiểu tuấn ca Phong Ái Vũ!

Hy Bình nghi hoặc hỏi :

- Phong A Di?

Thiếu niên tức quá chỉ vào Hy Bình nói:

- Ngươi! Ngươi….. không phải là Phong A Di, ta là Phong Ái Vũ. Phong như phong lưu, Ái như ái tình, Vũ như vũ thủy, hiểu chưa, đồ ngu.

Hy Bình tỏ vẻ như đã hiểu ra nói:

- Hiểu ra rồi! Phong Ái Vũ, Phong như phong tao, Ái như tình ái, Vũ như vân vũ, cái này, bất quá….. tên ngươi hơi bị biến thái đó.

Phong Ái Vũ lần này tức quá chịu không được chửi ầm lên:

- Ngươi là tên hỗn đản, ngươi mới là biến thái!

Hy Bình ngồi thẳng người lên, tay phải vỗ vỗ vào ngực nói:

- Bổn công tử không phải là hỗn đản, ta chính là đại tuấn ca Hoàng Ngưu, đường đường nam tử hán tuyệt không phải là biến thái. Còn ngươi, là một nam hài tử mà lại gọi cái gì Ái, cái gì Vũ, ha ha thật tức cười!

Nghe Hy Bình nói vậy, Phong Ái Vũ cười lớn lên, các khách nhân đang ăn uống nghe vậy cũng phun cả đồ ăn ra ngoài. Con bà nó! Bộ mặt như vậy mà tự xưng là “đại tuấn ca”.

Phong Ái Vũ chỉ tay vào Hy Bình cười khanh khách, nói:

- Ngươi, ngươi... ngươi là đại tuấn ca? Ha ha ha…..

Hy Bình không thèm để ý mọi người đang cười cợt mình, nghiêm nghị nói:

- Ta bổn lai là đại tuấn ca, có gì đáng cười, con bà ngươi, cười mà cũng cười kiểu biến thái, đúng là tên lại cái.

Phong Ái Vũ lập tức ngưng cười, nổi xung thóa mạ:

- Ngươi mới là lại cái! Tên biến thái, đồ xấu xí, lão chết bầm, tên đầu gỗ…..

Hy Bình nhíu mày, vội nói:

- Thôi được rồi! Ta đâu có mời ngươi thóa mạ ta ở nơi công cộng, ta mời ngươi đồng ẩm chung, ngươi có thể trước tiên đình lại, sau đó uống cho ướt môi đã.

Vì Hy Bình chân thành thiện ý thỉnh cầu, Phong Ái Vũ kết thúc ba phút diễn giảng kích động, hùng hổ trừng mắt nhìn Hy Bình ra điều cho ngươi biết ta lợi hại, sau này đừng chọc tức tới ta nữa!

Hy Bình thở phào cảm kích:

- Cảm ơn trời đất!

Phong Ái Vũ chìm đắm trong chiến thắng, sau một lúc mới sực tỉnh lại từ sự vui vẻ to lớn này, nói:

- Ta, ta không biết uống rượu.

Hy Bình nói:

- Không biết uống có thể học, nam nhân nào mà không biết uống rượu ? Nào, uống, con bà nó, đừng có như là đàn bà.

Phong Ái Vũ ngập ngừng:

- Thật sự ta không uống được mà.

Hy Bình không để ý tới sự từ chối của Phong Ái Vũ, rót một chung đầy rồi để trước mặt y, mời:

- Không có gì, ngươi là tiểu tuấn ca, ta là đại tuấn ca, hai ta đều chung một gia đình tuấn ca! Huynh đệ, uống rượu, cạn, không say không về!

Phong Ái Vũ rất e ngại, thịnh tình của gã “đại tuấn ca” này thật khó chối từ, người này tuy là xấu xí, nhưng tánh tình có thể chấp nhận được, nghĩ lại chỉ uống thử một lần, chắc không có vấn đề.

Nghĩ tới đây, Phong Ái Vũ miễn cưỡng nói:

- Tốt! Ta uống, nhưng chỉ uống một chung thôi!

Hy Bình và Phong Ái Vũ cùng uống cạn.

Hy Bình định uống thêm, nhìn qua Phong Ái Vũ thì thấy hắn đột nhiên gục xuống bàn, thân người bất động. Hy Bình gọi vài lần mà không thấy phản ứng, đứng lên nhìn, nghĩ thầm con bà nó, tên tiểu tử này chỉ một chung là lăn quay hôn mê rồi!

Làm sao đây?

Gọi đi gọi lại vẫn không tỉnh, chắc là có chuyện phiền rồi, hắn định kêu vài người giúp khiêng hắn vào khách sạn để an nghỉ, rồi ly khai nơi này cho mau.

Hy Bình giúp nâng đỡ Phong Ái Vũ lên, tay đụng vào ngực, cảm thấy chỗ đó mềm và sưng lên, hắn lấy làm ngạc nhiên, sau khi nhìn kỹ càng, Phong Ái Vũ tuy mặc y phục nam nhân, quần áo lại rách rưới, khuôn mặt bị bôi bẩn, nhưng da thịt trắng hồng, rất là đẹp. Bây giờ vì cự ly gần, hắn có thể ngửi được mùi hương xử nữ nhè nhẹ. Hy Bình như say lên, tim bỗng rung động.

“Hèn gì, tên họ và tướng mạo ngươi như là lại cái, thì ra bản lai là con gái.” Hy Bình thay đổi ý định ban đầu, nghĩ lại: “Đã chuẩn bị tiền kêu người khiêng nàng ra, nàng hóa ra nữ nhân, thật đúng tâm ý của ta. Ta một mình phải cực khổ ôm khiêng nàng đi, lát nữa khi thức dậy, nàng chắc không cần ân đền oán trả.

Hoa Xuân Khách Sạn.

Nửa đêm, sau hai giờ sáng.

Trong một gian phòng.

- Á! Ngươi ngủ kế bên ta…..

Sau khi Phong Ái Vũ tỉnh lại, thấy Hy Bình bên cạnh nằm ngủ ngon lành. Tiếng kêu như trời đất rung chuyển khiến Hy Bình đương nhiên tỉnh ngủ.

Hy Bình tỉnh lại mở mắt ra, thấy Phong Ái Vũ hai tay che ngực, đang nhìn hắn từ trên giường, nhãn thần đầy nét hoài nghi, oán hận, trách vấn, có cả kinh hãi và phòng bị.

Hy Bình cảm thấy cực kỳ thích thú, cười nói:

- Tỉnh rồi ư?

- Sao ngươi ngủ kế bên ta?

Phong Ái Vũ phảng phất như là nhất định phải minh bạch chuyện này.

Hy Bình cười nói:

- Ngươi bị say, ta kêu người khiêng ngươi tới đây…..

Phong Ái Vũ không đợi cho hắn giải thích hết, hét lên:

- Ngươi không được ngủ kế bên ta!

Hy Bình cười hỏi lại:

- Sao lại không? Chúng ta là hảo huynh đệ, rượu ngon cùng uống, giường tốt cùng nằm, khà khà...

Phong Ái Vũ nhanh trí đáp:

- Nhưng ta có tập quán ngủ một mình từ nhỏ. Ngươi ngủ kế bên làm ta không quen, ngủ không được. Ngươi đi qua phòng khác được không?

Hy Bình chợt nói với giọng cương quyết:

- Không được! Giờ đã khuya rồi. Ngươi nói lại đi, ngươi trước giờ ngủ một mình, sau này lấy vợ phải ngủ chung thì sao? Bây giờ cứ luyện tập với ta trước, tới lúc đó sẽ quen đi. Nếu không tới đêm động phòng hoa chúc không lẽ ngươi một cước đá lão bà của ngươi xuống gầm giường?

Phong Ái Vũ khẩn cấp nói:

- Ta không thích lão bà!

Hy Bình cười nói:

- Nam nhân nào mà không thích có vợ? Ta có rất nhiều nữ nhân, còn có một đàn con lóc nhóc, để ta dạy ngươi vài cách động phòng với nữ nhân, bọn họ sẽ nhất định thích ngươi! Qua đây, cứ coi ta là nữ nhân, hoặc là tân nương, tận tình thi triển thủ đoạn ôn nhu tình áí đối với ta. Như vầy, như vầy...

Hy Bình biểu diễn một kiểu cho xem, đúng là không thể thô kệch, xấu xí hơn được.

Phong Ái Vũ không biết nên giận hay nên cười, hơi mất tự nhiên, nói:

- Ngươi đúng là một nam nhân, làm sao ta coi là một nữ nhân được. Hừ, ngươi biến thái chứ ta không biến thái... Nếu ngươi không kêu thêm phòng, cũng được, ta sẽ ngủ dưới đất. Ngủ dưới đó ta thấy còn thoải mái hơn.

Nàng tính bò qua người Hy Bình để xuống giường, hắn chặn lại, nói:

- Thôi được. Dù ngươi có tập quán không ngủ chung cũng không cần xuống đất ngủ. Ngươi mới say rượu tỉnh lại, thân thể yếu đuối, rất dễ sanh bệnh, để ta ngủ dưới đất cho, ta cường tráng hơn ngươi cả trăm lần!

Hy Bình thở dài leo xuống giường, ngao ngán không vui, không tưởng được đối tượng thay đổi, nhưng vận mệnh nằm đất lại không thay đổi! Ôi, phải chi được ngủ kế bên nàng tương tự như là nằm kế Tuyết Nhi khả ái.

Nghĩ tới Tuyết Nhi, tự nhiên lại nhớ tới Đỗ Tư Tư, nàng và hắn cùng nhau chung giường ngủ hết hai đêm, một nữ nhân mỹ lệ ai oán, ôn nhu.

Phong Ái Vũ nhìn Hy Bình nằm ngủ dưới đất, lòng cảm thấy có chút bất nhẫn, nhưng làm sao bây giờ? Nếu cho hắn biết nàng là thân nữ nhi, không biết hắn sẽ giở trò gì?

May là lão nhân này còn chưa phát hiện, nếu không, nàng không dám nghĩ tới...

Nàng lại có chút mâu thuẫn, như là không muốn giấu Hy Bình mình là gái cải nam trang, tất cả chỉ vì đùa giỡn nên chưa bộc lộ.

Ngày thứ hai, sau khi hai người ra khỏi cửa, Phong Ái Vũ tới trước Hy Bình, phát hiện ra nam nhân này rất cao to, mình không phải là lùn nhưng còn rất thấp so với hắn, nếu không phải vì hắn vừa già vừa xấu thì đúng là “đại tuấn ca”.

Hy Bình nhìn nàng thấy đúng là dung mạo khả ái, cười nói:

- Tiểu tuấn ca, ta phải đi dạo trong thành một lát, ngươi có đi không?

Phong Ái Vũ trong lòng rất vui vì thấy Hy Bình thay đổi cách xưng hô, cao hứng nói:

- Tốt! Ta cũng muốn đi dạo, nhưng, nhất định phải đi với ngươi à?

Hy Bình đáp:

- Đương nhiên, chúng ta là hảo huynh đệ, có câu hảo huynh đệ luôn đồng hành với nhau, ngươi có nghe qua chưa?

Phong Ái Vũ lắc lắc cái đầu.

Hy Bình không cho phân biện, nói:

- Đi, tìm kiếm chỗ ăn uống cho no say, sau đó lại đi vào thành du ngoạn tiếp.

Phong Ái Vũ nói gấp:

- Ta không uống rượu đâu!

Hy Bình nói :

- Sau này, ngươi mà đòi uống rượu, ta tuột hết y phục ra, đét vào mông.

Phong Ái Vũ la lên:

- Ngươi không được đánh mông ta!

Hy Bình nhìn nàng, dương dương đắc ý trấn an:

- Ta chỉ hành động khi nào ta phát hiện ngươi uống rượu, hì hì!

Phong Ái Vũ quay đầu lại chạy đi...

Hy Bình và Phong Ái Vũ đi hết một ngày, vẫn chưa mò ra Vũ Đấu Môn ở đâu, thật ra hắn chỉ vui chơi cùng Phong Ái Vũ, không cần biết có Vũ Đấu, hay không có Vũ Đấu.

Chiều hôm đó, Hy Bình thuận miệng hỏi một người đi đường:

- Xin hỏi có biết Vũ Đấu Môn ở đâu?

Người đó thấy lão già mặt mũi xấu xí, lắc đầu đáp cộc lốc:

- Không biết.

Phong Ái Vũ ngạc nhiên hỏi Hy Bình.

- Ngươi muốn đi Vũ Đấu Môn.

Hy Bình hỏi lại:

- Ngươi biết cách đi ?

Phong Ái Vũ kiêu ngạo:

- Đương nhiên biết!

Hy Bình vui quá, kéo mặt nàng lại, hôn một cái thật mạnh, la lớn:

- Ngươi thật vĩ đại!

Người đi đường ngừng lại trừng trừng nhìn vào bọn họ, một nam nhân hôn một nam nhân giữa thanh thiên bạch nhật trên đường phố đông người?

Hy Bình xua tay đuổi những người bu quanh, hét lên:

- Nhìn cái gì? Chưa bao giờ thấy cha hôn con à?

Phong Ái Vũ bỏ mặc mọi thứ, lách khỏi đám người bỏ chạy.

Hy Bình rượt theo, hỏi:

- Ngươi chạy đi đâu mà nhanh quá vậy?

Phong Ái Vũ quay đầu đáp:

- Ta phải tránh xa ngươi ra, ngươi là tên khốn!

Hy Bình nói:

- Ta chỉ là hôn ngươi một cái thôi mà, hà tất phải tức giận làm gì.

Phong Ái Vũ nổi giận:

- Ngươi là nam nhân.

Hy Bình thản nhiên nói:

- Ồ! Thì ra ngươi không thích nam nhân hôn, cứ đi tới kỹ viện cho cả đám nữ nhân hôn ngươi được không?

Phong Ái Vũ dậm chân nói :

- Ngươi, ta thật không muốn, ta không theo ngươi nữa!

Hy Bình cười nói:

- Chúng ta đều là nam tử hán, đụng chạm nhau một chút đâu có quan hệ gì? Nếu ngươi không thích, sau này không đồng ý cho hôn, ta sẽ không dám nữa. Nhưng với điều kiện là ngươi phải dẫn ta đi Vũ Đấu Môn!

Phong Ái Vũ tức khí nói:

- Ngươi đi thì tự đi, ta không đi với ngươi!

Hy Bình van cầu:

- Phân ra như vậy sao! Ta và ngươi là huynh đệ tốt xấu có nhau, xin ngươi làm một việc tốt!

Phong Ái Vũ rồi cũng dịu lại, hỏi:

- Ngươi tới Vũ Đấu Môn làm gì ?

Hy Bình cười thầm trong lòng, nói:

- Độc Cô Phách lão đầu đại thọ bảy chục, ta đi chúc thọ.

Phong Ái Vũ nghe như giận lắm, bất bình nói:

- Độc Cô Phách là Độc Cô Phách, sao còn thêm vào “lão đầu”, hừ !

Hy Bình cười nói:

- Thì đúng là lão đầu mà, khó mà chỉnh lại thành tiểu hóa tử.

Phong Ái Vũ như muốn bịt miệng hắn lại:

- Nói tóm lại, ta không cho phép ngươi gọi như vậy!

Hy Bình nhượng bộ :

- Được, được, thì không gọi là lão đầu, bây giờ mình đi kiếm gã ta, được chứ?

Phong Ái Vũ liếc hắn, nói :

- Bây giờ muộn rồi, ngày mai đi tiếp, ta lại mệt mỏi cả ngày rồi, chỉ muốn kiếm một chỗ để ngủ.

Hy Bình đồng tình nói:

- Ta cũng muốn kiếm chổ nghỉ tạm, để ta dẫn ngươi đi tửu điếm ăn một bữa no, sau đó tìm một khách sạn tốt, ngủ cho ngon giấc, thế nào?

Phong Ái Vũ nghĩ người này công phu vuốt đuôi thật sự tuyệt đỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.