Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 30: Chương 30: Chương 29: Y nhân bí mật




Hy Bình cho rằng Độc Cô Phách phải cho hắn nhìn sắc mặt, ra ngoài ý liệu của hắn, Độc Cô Phách thấy hắn lại cao hứng phi thường, xem ông ta thì giống như thấy được bảo bối, hận không thể đem hắn rút nhỏ lại cho vào lòng bàn tay từ từ thưởng thức, phương pháp có thể giải được ham thích trong lòng.

Hy Bình lúc này cảm giác bản thân biến thành mặt trăng trên trời. Không! Là thái dương trên trời, đang ánh sáng rực rỡ soi sáng thế gian, mà người của mặt đất vì sự tỏa sáng của hắn biến đến cực kì khả ái.

Trong đó, vị lão đầu kêu là Độc Cô Phách trước mặt là một ví dụ rất tốt.

Bạn coi, ông ta dưới sự tỏa sáng của Hoàng Hy Bình ta, mặt mày hồng hào, diện mạo từ thiện, khả ái bao nhiêu, liền giống Nguyệt Lão - - A, không sai, Nguyệt Lão ở trên mặt trăng vừa tối vừa lạnh không phải bởi vì sự soi sáng của Hoàng Thái Dương ta đây mới biến thành khả ái sáng ngời sao?

“Hy Bình, Hy Bình!” Hắn bị kêu gọi của Độc Cô Kì trở về hiện thực, nghe nàng tiếp tục nói: “Gia gia cùng chàng chàng nói chuyện kìa!”

Phải rồi, ta thế nào không nghe được chứ? Ừ, có thể sau khi lão đầu biến thành khả ái, thanh âm cũng biến đến quá ôn nhu, thực phải nghe cẩn thận.

Độc Cô Phách hỏi: “Ngày mai chính là vì cháu, Thanh Vân, Tử Uy cùng ba thư muội bọn chúng cử hành hôn sự, cháu có ý kiến gì không?”

Hy Bình kêu to: “Đương nhiên có ý kiến, cháu cùng Phượng Nhi bọn họ không có cử hành hôn lễ, vả lại chúng cháu quyết định ngày mai về Trường Xuân Đường, hôn sực sau này làm lại, Kì Kì sẽ theo cháu đi.”

Độc Cô Phách lại không miễn cưỡng, có chút thất vọng nói: “Cháu muốn như thế, gia gia cũng không miễn cưỡng cháu.”

Hy Bình cười dài nói: “Gia gia, như quả không có việc, cháu nên đi về.”

Độc Cô Phách thở dài nói: “Ừ!”

Phong Tự Lai lại kéo Hy Bình sang một bên, nói: “Tiểu tử, ngươi phải đối với nữ nhi của ta tốt một chút, nếu không ta không thể bỏ qua cho ngươi, rõ chưa?”

Hy Bình đáp: “Nhạc phụ đại nhân, người yên tâm, tiểu tế đối với nữ nhân trước đến nay đếu rất tốt, huống chi Ái Vũ là nữ nhân của tiếu tế chứ?”

Phong Tự Lai vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Như quả ngươi ở Trường Xuân Đường chán, thì dẫn theo Ái Vũ cùng một đám tiểu nương tử của ngươi đến Cái Bang thăm hỏi lão trượng ta đây. Mẹ, diễm phúc của tiểu tử trái lại không tệ, nhưng đừng kêu Ái Vũ sống góa!”

Hy Bình cảm thấy rất bất ngờ hỏi: “Oa, nhạc phụ, loại lời này người cũng có thể nói ra miệng sao?”

Phong Tự Lai ngượng ngùng nói: “Bình thường thôi, mọi người đều là nam nhân mà!”

Hy Bình nói: “Người thực đang hoài nghi năng lực của nữ tế người da!”

Phong Tự Lai cười nói: “Tốt rồi! Ta tin tưởng ngươi!”

Hy Bình nói: “Đây còn gần giống.”

Tiếp đấy, hắn lại bái kiến Âu Dương Nam Thiên, Độc Cô Ưng phu phụ, cùng bọn họ lôi ra một chút chuyện nhà, kế cáo từ quay về.

Hy Bình không ngờ Lôi Phượng với Lãnh Như Băng lại cự tuyệt cùng hắn thân mật, lí do là bọn họ quá mệt mỏi, như quả đêm nay lại theo hắn ngủ chung một chỗ, ngày mai nhất định không rời khỏi giường - - ngày mai còn phải lên đường. Mà Phong Hoa lưỡng nữ cũng không được, thương tích đêm qua chưa lành, nào có thể lại thêm thương mới chứ?

Đi đâu ngủ đây?

“Tóm lại không thể kêu ta ngủ trên sàn nhà chứ?”

Lôi Phượng không hiểu ra sao cả.

Lãnh Như Băng cười nói: “Chàng không phải trước đây ngủ rất ngon sao? Kì thật sàn nhà cũng là một nơi không tệ, chàng nên tiếp tục phát dương truyền thống tốt đẹp của chàng chứ.”

Hy Bình không nữ nhân này đều biến thành băng băng của hắn, còn kêu hắn ngủ trên sàn nhà, thiên lí ở đâu chứ?

Hắn mặt mày tang khổ hỏi: “Băng Băng, ta tối nay không động tới các nàng, được hay không?”

Lãnh Như Băng nói: “Không được, tên vô lại này của chàng, vửa lên liền lại có thể làm bọn thiếp đến …..” Đột nhiên phát hiện không biết nói thế nào, mặt liền đỏ, giậm chân nói: “Làm đến ….. thì là cái đó!”

Lôi Phượng cười nói: “Hy Bình, chành đến trong phòng Tư Tư ngủ! Thiếp cùng chàng qua, thuận tiện đem Tuyết Nhi bế qua lại, nếu không chàng chính là không cách nào giở trò xấu!”

Hy Bình ôm nàng lên gặm loạn, nói: “Nàng thực sự là Phượng Nhi tốt của ta!”

Hy Bình ôm Lôi Phượng, đi đến trước phòng Đỗ Tư Tư.

Lôi Phượng kêu: “Tư Tư, là muội với Hy Bình.”

Đỗ Tư Tư mở cửa để bọn họ vào trong phòng, Tuyết Nhi còn chưa ngủ, nằm trên giường kêu ầm: “Phụ thân, lại đây, bế Tuyết Nhi đi ngủ.”

Lôi Phượng đi qua, bế cô bé lên, hỏi: “Tuyết Nhi, Phượng di bế cháu ngủ, được không?”

Tuyết Nhi hỏi: “Phụ thân cũng cùng Phượng di ngủ chung sao?”

Lôi Phượng đáp: “Phụ thân tối nay cùng mẫu thân ngủ, Tuyết Nhi ngoan, chúng ta đi nhé, Phượng di có thể giống như mẫu thân yêu thương Tuyết Nhi.”

Tuyết Nhi kêu lên: “Phượng di, Tuyết Nhi cũng muốn cùng phụ thân mẫu thân ngủ ư.”

Lôi Phượng chợt thấy đau đầu, nói: “Ngoan, Tuyết Nhi tối nay như quả ngủ ở đây, phụ thân mẫu thân có thể không vui, chẳng lẽ Tuyết Nhi muốn làm một đứa trẻ hư khiến phụ thân mẫu thân không vui sao?”

Tuyết Nhi ngẫm nghĩ, khuôn mặt nhỏ xoay qua nhìn nhìn Hy Bình lại nhìn nhìn Đỗ Tư Tư, sau đó mới hướng tới Lôi Phượng nói: “Phượng di, Tuyết Nhi là hài tử ngoan ư, Tuyết Nhi theo Phượng di ngủ, không làm hài tử hư.”

Lôi Phượng thở phào một hơi - - cuối cùng cũng dỗ dành xong tiểu ma vương này.

Nàng cười nói: “Tuyết Nhi thực ngoan, chúng ta đi.” Bế Tuyết Nhi xong liền đi ra khỏi cửa.

Đỗ Tư Tư khóa trái cửa, quay đầu thấy Hy Bình chính giống như một con dã lang chăm chú nhìn nàng, hai con mắt miêu tả rất nhiều khiến nữ nhân vừa nhìn liền minh bạch chuyện gì, nàng vừa xấu hổ vừa vui mừng, cúi đầu không nói.

Hy Bình nâng mặt nàng lên, đây là một gương mặt mê người, trên khuôn mặt thiếu phụ thành thục này người nhất là đôi mắt đó, trong ánh mắt chất chứa u oán vô cùng vô tận, khiến mỗi nam nhân nhìn thấy đều sinh ra lòng liên ái cùng bảo hộ đối với nàng.

Hắn hôn nhẹ cánh môi hồng của nàng, nói: “Ta rất nhớ nhung cơ thể lõa lồ của nàng, ta từng đã nhìn thấy dáng dấp xinh đẹp của nàng mặc y phục, đến hiện tại còn đem mỗi một động tác của nàng ghi lại trong lòng, tối nay ta muốn xem coi dáng dấp của nàng thoát y có phải cũng rất đẹp hay không.”

Sắc mặt Đỗ Tư Tư liềm tối, u oán trong mắt càng đậm, nàng nhẹ nhàng nói: “Hy Bình, thiếp tạm thời không muốn cùng chàng ….. thiếp còn không quên được hắn, thiếp …..”

“Cái gì?” Hy Bình nắm chặt lấy hai vai nàng ta, tựa hồ mất đi khống chế hỏi: “Hắn? Hắn là ai? Nói cho ta hay, trong lòng nàng còn có bao nhiêu nam nhân khác?”

Đỗ Tư Tư kìm nén nước mắt gần như tuôn trào ra, nói: “Hy Bình, chàng, chàng nắm đau tiếp.”

Hy Bình kinh hãi, phát giác bản thân thực sự dùng lực quá độ, nguyên lai bản thân thực sự rất để ý thiếu phụ mĩ lệ thê oán này.

Hắn thả Đỗ Tư Tư ra, cười như tự giễu cợt, có chút áy náy nói: “Xin lỗi, ta quá kích động, nàng có bao nhiêu nam nhân là tự do của nàng, ta không nên hỏi tới. Ừ, Tư Tư, để một lần, được không?”

“Chàng muốn làm mà?” Đỗ Tư Tư thấy hắn muốn đi, không khỏi phân trần ngăn cản.

Hy Bình nhìn nàng rất lâu, nói: “Buổi sáng nàng nói, ta nếu muốn nàng, không cần phải bất luận lí do gì. Đêm nay ta tới, nàng lại bởi vì một nam nhân khác cự tuyệt ta! Ta luôn trực giác được trong lòng nàng che giấu một bí mật, nguyên lai là như thế. Ta phải đi về, ta không thích hợp lưu tại nơi đây, không phải sao?”

Nói xong, né qua Đỗ Tư Tư, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi cửa.

Đỗ Tư Tư như mất hồn đóng cửa lại, ngổi tựa trên đất, nước mắt từ trong hai con mắt u oán chảy ra.

Hy Bình sau khi nhịn nỗi đau trong lòng rời khỏi cửa phòng, trong mắt có loại cảm giác có cát, hắn muốn quay người lại ôm lấy Đỗ Tư Tư, nói hắn không muốn đi, nhưng hắn vẫn đi.

Hắn có lí do của hắn, hắn biết Đỗ Tư Tư không hướng vào hắn, hắn không thể đối đãi giống như Lãnh Như Băng với nữ nhân xấu xí đó cũng cường ngạnh tới thế, hắn cho phép bản thân ôm loạn hôn loạn nữ nhân, nhưng dưới tình huống thông thường, hắn không thể cưỡng bách một nữ nhấn không yêu hắn cùng hắn hoan hảo, đây là một chút điểm nguyên tắc làm người của hắn.

Nếu Đỗ Tư Tư trong lòng thích là một nam nhân khác, hắn không có lí do không để nàng ta đi thích người khác. Hắn biết rõ, Đỗ Tư Tư vẫn còn có thể theo hắn, nhưng kiểu đấy nàng ta có thể vui vẻ sao?

Nàng ta ban đầu đã rất đáng thương, Hoàng Hy Bình ta tuy hiếu sắc vô sĩ tài giỏi, lại cũng còn là một nam nhân. Một nam nhân, có những chuyện nào có thể làm, những chuyện nào không thể làm, ta vẫn còn biết, để một nữ nhân khó chịu không phải sở trường của loại nam nhân ta đây, chi bằng dứt khoát bỏ qua nàng ta. Tuy như vậy có chút đau đớn cũng có chút đáng tiếc, nhưng đau dài không bằng đau ngắn?

Ai, nguyên nghĩ nàng ta có thể có một chút điểm hứng thú như thế với họ Hoàng ta, xem ra là ta tự tác đa tình. Bỏ đi, ngày mai sau khi tỉnh lại, lão tử liền gì đều quên đi.

A, chỗ đó của Phượng Nhi cùng Băng Băng đi không được, bọn họ nếu hỏi ra, đồ đệ của “Nhất Đại Tình Thánh” ta đây lại có thể bị nữ nhân cự tuyệt, còn có thể diện gì? Nhắm đến chỗ đó của Ái Vũ cùng Tiểu Mạn nằm một đêm thôi!

Hy Bình gõ vang cửa phòng, đợi rất lâu, Hoa Tiểu Mạn mới ra mở cửa, Hy Bình nhỏ giọng oán trách hỏi: “Tiểu Mạn, thế nào chậm như vậy chứ?”

Hoa Tiểu Mạn trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói: “Người ta hành động không thuận tiện mà!”

“Vậy thì để ta bế nàng đi!” Sau khi hắn đóng cửa, liền bế Hoa Tiểu Mạn lên đi.

Hoa Tiểu Mạn kinh sợ nói: “Chàng không ở bên Phượng thư ngủ ư? Thiếp cùng Ái Vũ còn chưa có hồi phục, chàng chẳng lẽ lại muốn …..”

Hy Bình cười nói: “Đừng khẩn trương, ta là có tiết chế, đêm nay ta chỉ muốn ôm các nàng ngủ một giấc ngon, chẳng lẽ các nàng không muốn ôm một mĩ nam tử ta đây ngủ sao?”

Nói xong, hắn lên giường, đem Phong Ái Vũ vừa tỉnh ôm trong lòng, tay còn lại ôm Hoa Tiểu Mạn, khoan khái đến rên rỉ nói: “May mà các nàng không có đuổi ta đi.”

Nửa bên thân người của Hoa Tiểu Mạn ép lên ngực hắn, hỏi: “Ca, ai cam lòng đuổi huynh đi thế?”

Hy Bình đột nhiên kích động hôn nàng, nói: “Tiểu Mạn, muội mới rồi gọi thực rất êm tai, sau này nên kêu huynh như vậy. Tiểu Ái Vũ, nàng cũng gọi một tiếng cho huynh nghe chứ?”

“Ca.” Môi của Phong Ái Vũ nhẹ nhàng đụng vào lỗ tai của Hy Bình, lúc này cái lưỡi nhọn tinh xảo của nàng đang khiêu khích vành tai của hắn.

Hy Bình chỉ cảm thấy vừa ngứa ngáy vửa thư thái, nhịn không được hỏi: “Tiểu Ái Vũ, muội là lại muốn phải không?”

Phong Ái Vũ lập tức để đôi môi rời khỏi tai hắn, sợ sệt nói: “Không dám.” Cánh môi ôn nhuận của nàng một khắc sau liển lại in ở cổ Hy Bình.

Hy Bình khóc cười không được - - Tiểu ni tử (bé gái) này, chỉ cần tỉnh liền không thể an phận.

Hắn không nặng không nhẹ vỗ lên mông Phong Ái Vũ một cái, nàng ta giận dữ nói: “Không cần đánh mông muội mà!”

Tay Hy Bình lưu lại trên cái mông cao vểnh, hơn nữa lại sung mãn đàn hồi của nàng ta nhè nhẹ xoa nắn, hỏi: “Dễ chịu không?”

“Ừ!” Phong Ái Vũ rên rỉ hưởng thụ vuốt ve của hắn.

Hoa Tiểu Mạn cũng lại dự cuộc vui, đem đôi môi đưa đến trên cánh môi dày của Hy Bình, hai người miệng lưỡi triền miên.

Sau khi phân khai, Hy Bình nói: “Tiểu Mạn, huynh nhớ chúng ta là một lần hôn mà định tình, muội thực sự vừa dũng cảm vừa ngọt ngào, không trách hôm đó ta có thể hôn muội hôn đến nghiện.”

Hoa Tiểu Mạn tức giận nói: “Còn nói? Sau khi huynh giở trò xấu, ném người ta xuống liền chạy, muội khi đó toàn thân vô lực ngồi trên đất, huynh cũng quay đầu đỡ người ta một cái, tên vô lại huynh đây, muội vốn phải hận huynh, thế nhưng khi sửu lão quỷ huynh đây đem Băng Băng từ trước mắt người ta ôm đi, không biết thế nào, trong lòng muội cảm thấy rất tủi thân, thực muốn khóc.”

Hy Bình nói: “Huynh còn kì quái muội sáng sớm hôm đó thế nào con mắt vừa đỏ vừa xấu, nguyên lai là tại vì huynh mà khóc.”

Hoa Tiểu Mạn giận dữ nói: “Còn không phải chàng hại sao? Muội đêm đó đều không có ngủ, trời vừa sáng liền đến trước cửa phòng huynh. Sau khi huynh đi ra, muội cho rằng huynh có thể hướng tới người ta nói vài câu xin lỗi hoặc là lời an ủi, nào biết huynh đối với yêu thương quan tâm của người ta không để ý tới, còn nói liền muốn đi. Muội vừa nghe, đầu óc một mảng trắng không, chỉ muốn giữ huynh lại, chỉ cần huynh đồng ý lưu lại, huynh muốn hôn hoặc giả làm gì với muội, muội đều nguyện ý, nhưng huynh cuối cùng không ngờ bỏ chạy, muội mới minh bạch, nguyên lai trong lòng muội đã có huynh.”

Hy Bình kinh ngạc nói: “Làm sao có thể chứ? Huynh cưỡng hôn muội, hơn nữa lúc đó huynh vừa già vừa xấu, muội không hận huynh, trái lại yêu huynh sao?”

Hoa Tiểu Mạn đáp: “Muội không biết vì sao, cũng có thể bởi vì khi huynh hôn muội hôn đến rất động tình cũng rất ôn nhu, khi huynh ôm muội mạnh mẽ nhưng lại không thô lỗ, mỗi nữ nhân đều thích nam nhân mạnh mẽ mà lại ôn nhu, muội lúc đó trong lòng huynh cảm thụ được hành động ôm nhau một nữ nhân mong đợi, nữ nhân vĩnh viễn đều mộng tưởng tựa vào ngực nam nhân cường tráng mà ôn tồn, đây là chuyện nam nhân các huynh không cách nào lí giải được.” Nàng ta nói tiếp: “Huynh trong lòng muội, tịnh không phải thực sự vừa già vừa xấu, bởi vì muội biết huynh dịch dung, nhưng muội không ngờ huynh là tuấn mĩ thế này, tuấn mĩ đến khiến mỗi nữ nhân thấy đều có thể tim đập nhanh thêm. Khi muội trong yến tiệc lần đầu thấy được chân diện mục của huynh, muội đột nhiên rất muốn huynh biến về xấu xí như thế như trước kia, bởi vì muội sợ huynh nam nhân tuấn mĩ như vậy có thể mời gọi rất nhiều nữ nhân. Thế nhưng huynh là một nam nhân cường tráng vô bì, nữ nhân có lẽ yêu thích nam nhân tuấn mĩ nhưng nữ nhân thực sự yêu lại là nam nhân cường tráng. Mà huynh, vô luận là tại một phương diện nào đều là mạnh mẽ ưu việt, ca của muội, muội yêu huynh!”

Hy Bình có chút cảm động, nói: “Huynh cũng yêu muội, huynh đồng thời cũng yêu rất nhiều nữ nhân, huynh không dám nói có thể cho muội toàn bộ tình yêu, nhưng dám nói ta thực sự thích muội, có thể cho muội toàn bộ vui sướng. Ngủ thôi! Chúng ta ngày mai còn phải dậy sớm.”

Hoa Tiểu Mạn hỏi: “Lại hôn Tiểu Mạn chứ?”

Sau khi Hy Bình cùng nàng hôn qua, phát hiện Ái Vũ sớm trong sự xoa nắn của hắn, đã tiến vào trong giấc ngủ.

Hai người nhìn nhau cười, cũng theo đó ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.