Sắc màu của bóng đêm đã che phủ Đại Địa Minh, giống như một màn ảm đảm, cũng che phũ cả thế giới trong một loại ảm đạm, tình sầu không biết kéo dài đến đâu.
Màn đêm này là bạn đồng hành của nổi buồn của người trên thế gian, ai ai cũng hứa hẹn với nhau.
Điều đó trở thành một loại kết luận mà thế gian không thể phủ định.
Mộng Hương đi đến Minh Ước viện phía sau Đại địa Minh. Minh Ước viện trông thật hiu quạnh, lúc bình thường không như vậy. Đó là một lạc viện rất lớn, bình thường có nhiều người đi đến nơi này, chỉ là bây giở lại vắng vẻ không có một ai, trừ Mông Hương nàng ở bên ngoài. Nhưng trong hiu quạnh có một loại bất đồng tầm thường nho nhỏ. Bởi vì ở đây có treo một cái đèn lồng, treo tại một trong năm cái đình tử tối đen. Ngọn đèn phát ra ánh sáng trắng, tuyết giống như lu mờ. Sở dĩ xuyên qua một loại tuyết là một dạng ánh sáng mờ chiếu sáng lạc viện, làm cho con người có cảm giác tiều tuỵ vô lực. Tuy nhiên, cũng có nhiều người tin rằng, loại ánh sáng rực rở này là một loại u tĩnh nhất và loại khích động lãng mạn, đa số đều có trong lòng những người luyến ái.
Mộng Hương có cảm giác hoàn cảnh rất tuyệt mỹ. Nàng rất thích cảnh vật như thế này, giống như bộ dạng lãnh đạm thường ngày của nàng, cũng giống như nét mơ hồ của nàng sau tâm mạn che mặt, hoặc có thể nói giống như ánh mắt như mộng như huyễn của nàng. Người như nàng là một loại người mông lung huyền ảo.
Nàng rất thích cái cảm giác mông lung. Trên nhân thế bổn lai ai cũng có nhiều mông lung, làm cho con người lưu luyến nhân thế.
Bởi vì mới lập động, đêm đang lạnh, nhưng trong Mộng Hương nàng đang có cảm giác, cái lạnh mang đến quá ít.
Bất quả chỉ có thể xuyên một tấm sa mỏng, nàng không có cảm giác lạnh.
Nàng tiến đến Đình tử ngồi xuống, nàng biết sẽ có vài người đến đây tìm nàng. Nàng bất tất phải đến sớm, chỉ là nghe câu truyện của sư phụ, trong tim nàng không có khả năng giữ được bình tĩnh. Sở dĩ đến đây trước, để tim nàng sớm bình tĩnh trở lại. Nếu không thể bình tĩnh, cũng dễ dàng chở đợi.
Hắn cũng có lẽ ở đằng xa, tuy nhiên nàng tự mình không muốn thừa nhận. Nhưng nàng quả thực thấy có một nam nhân đi tới, từ đằng xa có một nam nhân xuất hiện.
Nàng không biết tại sao tự mình cho nam nhân này cơ hội lựa chọn. Bổn lai phó ước lâu nay không phải là phong cách của nàng, bây giờ phải đợi, nàng có cảm giác tự mình thay đổi, có phải nam nhân làm cho nàng thay đổi, gọi là Lạc Thiên không?
Nàng không dám khẳng định, cũng có thể lý giải. Tim của mình sau ngày hôm nay rung động rất lớn. Đúng vậy, nàng từng nói tim mình không thể rung động vì bất cứ nam nhân nào, cũng không lấy bất cứ nam nhân nào. Nhưng là một nữ nhân, nàng có cảm giác, nàng phải tìm một ngọn núi cường đại để nương tựa.
Lạc Thiên, không chỉ là thiếu chủ của Đại Địa Minh. Từ góc độ nữ nhân mà nhìn, hắn là trời gần như để nữ nhân bất kỳ nào cũng có thể nương tựa!
Nữ nhân nào cũng có thể giành được sự bảo hộ của ngực hắn.
Mộng Hương nàng không cần bất kỳ nam nhân nào bảo hộ, mà chỉ những lúc nàng có cũng chưa bao giờ có khủng hoảng quá nhiều. Như thế khi tim nàng khủng hoảng sẽ cần một loại sức mạnh ôn nhu cường đại vuốt ve an ủi.
Sở dĩ, nàng đến đây, thứ nhất, biết truớc được tấm lòng của một nam nhân cường đại này!
“Để tiểu thư phải chờ lâu, ta không ngờ tiểu thư lại đến sớm thế.”
Một thanh âm ôn nhu cắt đứt dòng suy nghĩ của Mộng Hương. Nàng quay mặt ra nhìn, trong ánh sang lờ mờ, có một thanh niên như đại đĩnh bạt từ trong bóng đêm mỉm cười đối với nàng. Với nụ cười đầy tự tin nhãn thần của hắn thâm nhập trực tiếp vào phương tâm của nàng, làm nàng cảm giác bóng đêm ảm đạm cũng có nhân tính như mị lực của nụ cười.
Nam nhân này, sau khi nàng đến Đại địa minh, đối với nàng biểu hiện tình ý lúc có lúc không. Nàng đối với hắn cũng không phản cảm gì lớn, chỉ là không nghĩ hắn và nàng lại có một bước tiến triển lớn thế này. Tối nay phó ước, có một lý do xuất phát từ Hoàng Hy Bình. Mà cái lý do đó chỉ có duy nhất trong lòng của Mộng Hương hiểu mà thôi.
Mặt của nam nhân này rất an tĩnh, nhưng không mất nụ cười anh tuấn, có thể nói bộ mặt rất mỹ cảm. Mặc dù không thể so sánh với Hy Bình và Lãnh Vô Tâm, nhưng bộ ngực bộc lộ cá tính cực kỳ phân minh, phối hợp với thân thể cao ráo mạnh mẽ. Và tự động nảy sinh một loại ngạo khí giống như khí độ hùng tráng vô cùng, làm cho người nhìn hắn cảm thấy rất uy nghi cao cả, phảng phất như tập hợp linh khí của Đại Địa Minh vào người, tạo cho hắn thành một cao sơn phách lực, một khí phách không thể xâm phạm.
Đó chính là Lạc Thiên!
Chính là người Mộng Hương phải đợi.
Mộng Hương đứng dậy, gió thổi qua tấm mạn che mặt của nàng, như muốn bóc lấy da mặt nàng, mỹ cảm mong lung lộ ra làm mê người. Tay nàng đưa lên giữ lấy tấm mạn che mặt, phảng phất muốn bay ra ngoài rơi xuống. Chỉ là nàng quá sơ suất, tự nhiên như do trời tạo thành, hơn nữa không người cảm giác như mong muốn.
Mộng Hương nhẹ nhàng nói: “Đến sớm hay đến muộn miễn đến là được rồi. Nếu như đến sớm cũng hay, cũng có thể thưởng thức được bóng đêm này.”
Lạc Thiên đi đến đình tử, nói: “ Tiểu thư nói câu này thật hay. Chỉ là ta có quá nhiều việc không đáng kể, bận quá đến bây giờ mới có thời gian rãnh Mặt khác vì tiểu thử đợi ở đây, chỉ có Lạc Thiên ta. Ta không tập quán đợi người, cũng không có tập quán để người đợi, nhưng đối với tiểu thư, ta có thể đợi, ha ha, mời ngồi!”
hắn chỉ một cái bàn và bốn cái ghế đá gần bên nhau trong đình tử, tự mình tù ý ngồi xuống một cái. Mộng Hương lựa chọn một cái cân xứng cùng hắn ngồi xuống.
Lạc Thiên nói: “Ta bặc biệt vì người mà bố trí một phen, tiểu thư có cảm giác như thế nào?”
Thanh âm Mộng Hương như mộng, nàng nói: “ Công tử cũng ra mệnh lệnh đặc biệt không cho người khác qua lại viện tử này à?”
Lạc Thiên mỉm cười rất tự nhiên, nói: “Điều đó thì tất nhiên phải như vậy.”
Mộng Hương nhìn phía trước hùng vĩ nhưng không thô thiển của nam nhân này, một lúc lâu nói: “ có lẽ.”
Lạc Thiên nói: “ Có thể ngắm nhìn được khuôn mặt của tiểu thư, đối với Lạc Thiên ta rất vinh hạnh.”
Mộng Hương nói: “ Lạc công tử bất tất như thế, kỳ thật là Mộng Hương rất vinh hạnh. Mộng Hương có thể cùng Lạc công tử trò chuyện vui vẻ, cũng là một loại duyên phận khó gặp.”
Lạc Thiên mỉm cười, đột nhiên vỗ vỗ tay, từ trong viện môn một nha hoàn tiến lại, mang một khay có một bình trà và hai chén trà tinh mỹ tiến vào đình tử, đặt bình và chén trà xuống, rồi quay mình bỏ đi.
Lạc Thiên cầm bình trà giúp Mộng Hương châm trà, cũng châm đầy chén trà phía trước của mình, nâng chén lên mời: “ Lạc Thiến biết tiểu thư không thích rượu, nên mang trà thay rượu kính nang một chén.”
Mông Hương nâng chén trà lên rồi hạ xuống nói: “Đa tạ thịnh tình công tử. Chỉ là tấm mạn che mặt của Mộng Hương, không có phương tiện để tiếp nhận chén trà xanh, nhưng trong lòng Mộng Hương đã uống rồi.”
Khuôn mặt của Lạc Thiên thể hiện có gì đó mất mác, nhưng liền đó hắn khôi phục lại vẻ khí độ và tự tin, mỉm cười nói: “ Dĩ nhiên là như thế, Lạc Thiên không thể làm khó tiểu thư. Lạc Thiên xin uống trước, tiểu thư tự nhiên.”
Mộng Hươg cảm kích nói: “Đa tạ công tử!”
Lạc Thiêng nâng chén trà lên uống, rồi bỏ chén trà xuống, ngưng thị nhìn Mộng Hương nói: “ Lạc Thiên lấy hết can đảm hỏi một câu, không biết tiểu thư đối với Lạc Thiên tâm ý như thế nào?”
Mộng Hương nói: “đó thì…..”
“ Không được nói, ta khẳng định có thể cho ngươi biết điều đó.”
Đột nhiên có một thanh âm như tiếng sấm động làm hai người trong đình tử giất mình. Nhìn ra xung quanh tìm kiếm, nguyên lai là Hoàng Hy Bình đầu heo!
Mộng Hương nhìn thấy Hoàng Hy Bình, tức giận nói: “ Hoàng Hy Bình, ngươi nói thế là nghĩa gì?”
Lạc Thiên cũng kinh ngạc nói: “ Hắn là Hoàng Hy Bình?”
Mộng Huơng không có hồi đáp. Hoàng Hy Bình thì tiến về trước một bộ, tự giới thiệu mình: “ Trừ ta ra, có ai dám tham gia hội ước của bọn ngươi?”
Hắn tiến vào đình tử, tự tiêng ngồi lên một cái ghế đá bên trong, làm Lạc Thiên và Mộng Hương phân khai. Hai khuỷu tay chống lên bàn đá, hai bàn tay để dưới cằm, nhãn tình di chuyển qua hai bên, nhìn ngắm Lạc Thiên, sau ngó Mộng Hương, nói: “ Ta đến đây, không có quấy nhiễu các ngươi chứ? Ah! Muốn hay không muốn bây giờ ta bỏ đi? Không muốn, vậy trước hết để ta uống chén trà. Tốt, Mộng xú khí, chén trà trước mặt nàng này để ta uống! Vì nàng có tấm mạn che mặt cũng không thể uống, miệng ta khát muốn chết. Không biết đêm nay ai hái sao, oh, thật sắc sảo!”
Hắn đưa tay ra nâng chén trà trước mặt Mộng Hương ngữa đầu uống xuống. Sau đó trầm mặt nhìn hai người, trước khi cầm lấy chén trà trước trước mặt Lạc Thiên, nói 1 tiếng: “àh, không phiền ngươi chứ!”
Lạc Thiên đẩy bình trà và chén trà lại cho hắn. Hắn nhận lấy tiếp tục uống, sau đó dùng tay chùi miệng, cười nói: “Đa tạ ngươi, xem ra ngươi là người rất tốt, ngươi tên gọi là gì?”
“ Lạc Thiên”
Hy Bình đưa tay vỗ vào vai hắn, nói: “Ta đã nghe nói qua về ngươi, ngươi là biểu ca của Thuỷ Khiết Thu tiểu nương tử ta, nghe nói ngươi đánh nhau rất lợi hại, hôm nay gặp ngươi thật quá tốt.”
“ Hoàng Hy Bình!” Mộng Hương tức giân hét lớn.
Hy Bình bịt kín tai lại, quay mặt về phía nàng nói: “ Mộng xú khí, không được hét lớn vào tai ta. Ta không thể nghe được, nhưng nàng phải rất tế nhị, phải bảo trì phong độ nha!”
Lạc Thiên nói: “ Trà ngươi cũng đã uống, ta nghĩ ngươi nên đi được rồi.”
Hy Bình thả hai tay bịt tai ra, kỳ là nhìn Lạc Thiên, hốt nhiên nói: “ Ngươi muốn ngâm Mộng xú khí à?”
Lạc Thiên nói: “ Ngươi nói cũng không sai. Nhưng có không phải ngâm Mộng xú khí, mà là ta muốn theo đuổi Mộng Hương tiểu thư.”
Hy Bình mỉm cười nói: “ Tuy ngươi sử dụng từ ngữ có văn hoá, nhưng mục đích thì giống nhau, da mặt cũng rất dày.”
Mộng Hương lạnh lùng nói: “ Hoàng Hy Bình, ngươi đi hay không đi?”
Hy Bình bắt đầu nhìn xung quanh, nói: “ Ờ, trời đất tối đen thế này, nàng nói ta có thể đi đâu? Ở đây có một ngọn đèn, ta muốn đến đây lấy nó chiếu sáng tìm đường, ai biết thình lình đụng nàng nơi đây hội ước? Sau khi nàng hội ước, Hòang Hy Bình ta có chút ít khả năng nào không? Hắn muốn ngâm nàng, nàng để hắn ngâm, ta thật sự không được ngâm sao?”
“ Ngươi…..” Mộng Hương muốn nói mà không có lời.
Hy Bình quay lại Lạc Thiên nói: “ Uý, lão huynh, ngâm nữ nhân ai cũng có phần. Ngươi là một những người câu dẫn Mộng xú khí. Thế thì không hay, nếu chúng ta bị Triệu nhị công tử nhìn thấy, e rằng rút đao lấy mạng ngươi. À, Mộng xú khí, nàng nói phải không?”
Mặt hắn chuyển hướng qua Mộng Hương. Mộng Hương đưa chưởng đánh qua, đánh vào mặt đầu heo của chàng, tuy không mạnh, thanh âm cũng nhỏ, nhưng hắn kêu lên đau khổ nói: “ Ngày hôm nay nàng đánh còn chưa đủ sao?”
Mộng Hương nói: “Đáng tiếc là ta chưa giết ngươi!”
Lạc Thiên lúc này phảng phất như là ngoại nhân, ho khẻ một tiếng, bối rối nói: “ Các người, quen biết nhau?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Hy Bình ứng thanh liên tiếp.
Mộng Hương giận hơn nói: “ Ai quen biết với ngươi chứ?”
Hy Bình thâu mặt hướng đến nàng, nói:” Ta gọi nàng là Hương Hương. Đúng! Hương Hương, thật hay, đi, sau này gọi nàng là Hương Hương!”
Tất cả đã qua miệng hắn, thình lình có cảm giác phía sau cổ khó cử động, phảng phất bị người nắm giữ, chính là từ phía sau hắn nắm lấy hắn. Hắn quay mặt lại, nguyên lai người nắm giữ cổ áo chàng là tay của “hảo nhân” Lạc Thiên.
Sự thích thú của hắn hạ xuống, do bời vì hắn không phải là hảo nhân, đưa tay đánh vào tay hắn, nói: “úy, tiểu tử ngươi, không dược nắm y phục ta, muốn đánh nhau thì thả ta ra. Mẹ nó, lão tử đâu có kết thân với thê tử của ngươi, ngươi khẩn trương cái gì?”
Lạc Thiên thả hắn ra. Hắn chỉnh sửa lại cổ áo từ trên xuống, miệng lầm bầm nói: “ Ta muôn giữ quần áo chỉnh tề, nam nhân phải bảo trì được hình tượng của mình trước nữ nhân. Ngươi không được làm lưu mờ hình tượng của ta, phải lật đổ đối thủ cạnh tranh là ngươi, cũng không cần làm mất uy tín tình địch của ngươi!”
Lạc Thiên lại hoài nghi nói: “ Ngươi thực sự là người dẫn đầu tứ đại võ lâm thế gia Hoàng Hy Bình?”
Hy Bình thấy thích hợp liền nói: “Đứng trước ba từ “Hoàng Hy Bình” còn phải cộng thêm hai câu: quyền vương, ca thần.”
“cốc” một tiêng, Mộng Hương đưa tay gỏ lên đầu chàng một cái, nghe nàng nói: “ Cẩu thỉ, đầu heo, sắc lang, vô lại, đó là tất cả đứng trước tên của ngươi, ngươi là hỗn đản!”
Hy Bình xoa xoa đầu, thẳng thắng nói:” Tế nhị chút, tế nhị chút!”
Mộng Hương tức khí nói:” Trước mặt ngươi, bất cứ ai không cần tế nhị. Ngươi để lăn nhanh đi, nhìn thấy ngươi, ta lại lại thấy khó chịu.”
Hy Bình cười nói:” Nếu nàng để Bảo Nguyệt lấy ta. Ta tự lăn đi, không thì không đi!” lời này nói không sai, chàng hít vào miệng một hơi lãnh khí!
Mộng Hương quay mặt qua 1 bên, lên giọng: “ không thể được.”
Hy Bình nói: “ Vậy ta sẽ ngồi đây xem các người đàm tình thuyết ái, thuận tiện làm cố vấn tình yêu cho các ngươi. Hai vị hồng nam lục nữ, có gì anh anh em em, mời nói ra nhanh! Nói đi để mọi người còn đi ngủ, các ngươi không cảm thấy hôm nay hơi lạnh sao? Hắc, thật vậy, lạnh rất hay, Mộng xú khí, mượn tay nàng sử dụng một lúc.”
Hắn nắm lấy tay Mộng Hương. Mộng Hương tình lình dấu tay ra phía sau, giống như hành động của tiểu nữ hài thình lình giận dổi lên tiếng: “ không cho mựơn!”
“ Sao lại khó chịu như thế? Chúng ta cũng đã có ôm qua, cũng đã hôn qua. Hơn nữa, ta cũng đã nhìn hết thân thể nàng, có một tay, cũng không cho ta nắm là sao?”
Mộng Hương nổi giận nâng mạn che mặt lên nói: “ ngươi…..”
Lạc Thiên kinh ngạc nhìn Hy Bình, tiếp đó nhìn Mộng Hương, nói: “ Tiểu thư, nàng và hắn…..”
Mộng Hương băn khoăn nói: “ Lạc công tử, không phải như vậy, hắn nói láo!”
Hy Bình nói: “ Ta chuyện gì phải nói láo. Lão tử nói đều là sự thật. Nàng dám nói nàng không để ta hôn vào cái miệng nhỏ của nàng không?”
Mộng Hương đưa cặp mắt tức giận nhìn Hy Bình, lại không nói một lời.
Lạc Thiên đột nhiên nói: “ Dù cho bị ngươi hôn qua, thì cũng không có chuyện gì lớn. Ta dám khẳng định ngươi dùng sức mạnh ép hôn Mộng tiểu thư.”
Hy Bình phảng phất tìm được tri kỷ, vui mừng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tuy dùng sức mạnh hôn, nụ hôn lầu đầu của nàng vẫn là ta. Ha ha, Lạc Thiên, ngươi muốn ngâm Mộng xú khí, ta cũng muốn như thế, chúng ta hãy công bình cạnh tranh như thế nào?”
Mộng vừa muốn mở miệng nói, Lạc Thiên đã nói: “ Ta tiếp thụ lời khiêu chiến này!”
Mộng Hương tức giận nói: “ Các ngươi muốn làm gì?”
Hy Bình vẫy vẫy tay, nói với Lạc Thiên:” Ta và ngươi đánh cá. Chúng ta ngồi đây ngẫm nghĩ nửa khắc, ai tiến tới ai từ bỏ Mộng Hương trước, ngươi nói như thế nào?”
Lạc Thiên nói: “được.”
Hy Bình hốt nhiên cuời cuời, nói: “ Ngươi kết thúc sẽ rất thảm, ha ha.”
Cười xong, hắn chuyển mặt nhìn Mộng Hương. Hai mắt nhìn nàng đầy ác ý. Lập tức nàng quay mặt không dám cùng hắn đối thị. Hắn đột nhiên đưa tay ôm Mộng Hương vào lòng. Mộng Hương cảm thấy kinh ngạc, muốn tránh nhưng đã muộn, miệng của chàng đã bao quanh môi của nàng, cách tấm mạn che mặt hôn nàng!
Lạc Thiên tức giận vô cùng, một chưởng đánh lên bàn đá, bàn đá vỡ từng mảnh, phát ra một âm thanh lớn.
Lúc này Hy Bình không thể nghe không thể nhìn, chỉ biết ôm Mộng Hương tránh đi tiếp tục dùng sức mạnh đôi môi. Nhưng sau một lúc, Lạc Thiên thình lình ngồi xuống, nhìn hai người phía trước, lên một tiếng cũng không đuợc.
Khi miệng của Hy Bình rời môi của Mộng Hương, thì phần tấm mạn che mặt ở nơi đó cũng ẩm ứơt. Dòng nước mặt từ đôi mắt Mộng Hương chảy ra.
Hy Bình quay đầu nhìn Lạc Thiên nói:” Sức nhẫn nại của ngươi rất mạnh. Nhưng ngươi có di chuyển, hơn nữa, lúc đó ta cũng đã thắng rồi.”
Lạc Thiên không thể nói được gì, Phảng phất không thèm nói chuyện với Hy Bình, hai mắt của hắn cũng nhắm lại.
Mộng Hương sớm đã bình tĩnh trở lại, lúc này Hy Bình không thể hôn nàng. Nàng yên lặng chúi vào ngực của Hy Bình, bộ ngực rất là lợi hại, hơi thở từ miệng xuyên qua qua tấm mạn che mặt vào nách của Hy Bình.
Hy Bình ôm chặt nang một chút, nói:” Nếu như nàng để Bảo Nguyệt ở với ta, ta để nàng và Lạc Thiên với nhau. Nếu nàng cản trở chuyện của ta và Bảo Nguyệt, ta sẽ thu nạp nàng.”
Mộng Hương nói qua hơi thở:” thả ta ra.”
Hy Bình nói:” Nàng nếu không đáp ứng ta, ta không thả nàng ra, hơn nữa không đụng vào nàng, tiểu tình nhân?”
Mộng Hương trầm mặt, mắt đầy lệ nhìn chàng.
Hy Bình đưa đầu tới hơn lên nhưng giọt lệ, nói:” Không phải mạnh bạo chứ?”
Mộng Hương bộc lộ sự uỷ khuất trong nhãn thần, có chút mạnh dạng nói:” Ta không đáp ứng ngươi. Ngươi không phải là người tốt, ta tuyệt không đáp ứng!”
Hy Bình có chút thất vọng nói:” ta đích xác không phải là hảo nhân, nhưng Bảo Nguyệt thích con người xấu của ta. Nàng và nàng ta đều là nữ nhân, vì sao nàng làm khó nàng ta? Đồng thời nàng cũng làm khó ta!”
Mộng Hương tránh ra một chút, nói:” ngươi thì biết cái gì?”
Hy Bình nói:” Ta cái gì cũng không biết. Ta chỉ muốn mọi chuyện mà ta muốn biết, ta phải đạt được. Nàng mà cử động nữa, ta sẽ ôm nàng về phòng của ta, không cần biết ta dám hay không, trở về phòng để nàng sinh hài tử cho ta!”
Mộng Hương tức giận hét lớn: “ Ta phải giết ngươi!”
Hổ mục của Hy Bình mở trừng trừng, ôm lấy nàng, đứng dậy bước đi, vừa bước ra khỏi đình tử, phía sau có tiếng hét giận dữ:” Hoàng Hy Bình thả Mộng Hương ra!”
Hy Bình đứng lại, ôm Mộng Hương chuyển thân quay lại.
Lạc Thiên liền nói:” ngưoi dừng lại, tự lăn về Phong Nhân viện, ngươi mười phần đều là người điên!”
Hy Bình mỉm cừơi độc ác nói:” Tốt, làm sao ta có thể quên đuợc ngươi chứ? Không sai, ta nên dừng lại, ta nên rút khỏi, hầu hết không giữ được chử tín. Ai! Làm nam nhân chân chính thật khó, làm gì cũng phải giữ chữ tín. Trái lại ngươi cũng không biết mệt mỏi, chờ đợi một cơ hội khác, ta và Mộng xú khí nói vài câu thì bỏ đi, ngươi có thể tiếp tục ngâm nàng, ha ha.”
Lạc Thiên đang đứng dậy, lúc này nghe Hy Bình nói, suy nghĩ, liền ngồi trở lại ghế đá, để mọi người không thể không bội phục tính nhẫn nại của hắn - quả nhiên là người làm đại sư.
Hy Bình nói bên tai Mộng Hương: “ Nàng là nữ nhân đẹp nhất mà ta từng gặp, có lẽ Thuỷ Khiết Thu có thể so bì với nàng. Ta rất muốn có được nàng, nhưng ta không thể hạ bệ Lạc Thiên, sở dĩ quyết định thả ra. Ta đã hôn vào cái miệng nàng trong phòng, việc này ta sẽ nhớ mãi, mặc dù cái hôn vừa rồi cách đây không lâu, nhưng lại cách tấm mạn che mặt, ta lúc này chỉ nghĩ đến nụ hôn lần trước với nàng!”
“ không!” Mộng Hương khóc lớn nói.
Nhưng tay Hy Bình đã nâng tấm mạn che mặt của nàng, hôn vào đôi môi hồng của nàng.
Lúc này Mộng Hương đang đối diện với Lạc Thiên, sở đĩ Lạc Thiên không thể nhìn rõ khuôn mặt của Mộng Hương. Hắn chỉ biết Hy Bình đang hôn Mộng Hương.
Rời môi ra!
Tấm mạn hạ xuống.
“Ta đã nói qua phải báo thù ngươi. Với mối thù của ta, ta báo thù đối với nữ nhân, luôn luôn ôn nhu như thế, nhưng là một loại báo thù không có vết thương không có thấy máu, có thể thật sự nàng hận ta suốt đời.”
Mộng Hương lưu lại dòng lệ uỷ khuất, rung động nói:” Ngươi nói lời này trước hay sau hôn ta?”
Hy Bình gật gật đầu, rất chân thần nói: “ Đúng! Lúc sau!”
Mộng hương đột nhiên nổi nóng nói: “ Thả ta ra, ngươi là hỗn đản, trong hoàn cảnh này, mà ôm ta để làm gì?”
Hy Bình ngưng thị nhìn nàng một hồi, đưa tay lau nuớc mắt cho nàng lần nữa, thả nàng ra, chuyển thân bỏ đi hai bộ. Hắn thình lình cảm thấy sau lưng đau đớn, cho người lao về phía trước, hạ xuống một nơi, có thể đứng lâu dài, chầm chậm chuyển thân qua.
Hắn nâng tay lên phủi bụi trên mặt, nhìn Mộng Hương nói: “ Nàng đá quá nhẹ, không thể trúng điểm trọng yếu.” nói xong hắn liền chuyển thân, chuẩn bị bỏ đi.
Mộng Hương nói: “ không có ta cho phép, ngươi tới chết cũng không có được Bảo Nguyệt. Ngươi đối với ta có làm tất cả mọi chuyện, không thể tính toán dễ dàng. Ngươi cứ trở về, là nam nhân, hãy đường đường chính chính đánh nhau của ta, không được canh lúc ta không chú ý ôm loạn lên. Ngươi là một đại sắc ma, uý, ngươi có nghe ta nói không?” Hắn đã biến mất ở phương trời nào.
“Thật không muốn trọng phục! Ta đã nói quá nhiều, ta chỉ đanh nhau trên giường với nữ nhân. Nhưng, nàng muốn đánh nhau như vậy với ta sao?” Hy Bình không trở lại, hắn biết Mộng Hương không muốn đánh nhau trên giường với yêu tinh. Do đó hắn bỏ đi.
Đi ra khỏi Minh ước viện, nghĩ tới nghĩ lui, hốt nhiên, hắn kinh ngạc hét lên:” Nàng làm gì ở đây?”