Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 231: Chương 231: Đào Xuất Đại Địa




Qua ngày, Vạn Diệu xuất lĩnh ni cô của Vạn Diệu Am cùng Đại Địa Minh truy lùng Hy Bình. Diệu Duyên không đi, bởi nàng tuổi vẫn còn trẻ, trải qua một đêm mưa bão như đêm qua, làm sao nàng có thể động đậy được đây? Vạn Diệu cũng rất yêu quý đồ đệ này, mặc dù nàng cảm thấy sự dại dột đêm qua của đồ đệ này thật là mất mặt, nhưng đồ đệ này lại là một tay bà nuôi dưỡng, bà đối xử với Diệu Duyên như với con gái của mình vậy.

Đại Địa Minh tìm suốt một ngày vẫn hoài công đành phải quay về. Vạn Diệu đương nhiên biết rõ Hy Bình chính đang ở ngay trên giường mình, vui vầy cùng đồ đệ của mình. Nàng cũng muốn quay về sớm một chút nhưng đã giả vờ thì phải giả vờ đến cùng. Tuy nàng là ni cô, nhưng giả vờ thì ai mà chẳng làm được.

Ni cô thì cũng là người! Đã là người thì phải có thất tình lục dục. Người ta nói quyền lợi thì luôn đi kèm với nghĩa vụ. Nàng lúc này lựa chọn quyền lợi, và, nghĩa vụ phải được hoàn thành.

Lại là một đêm nữa. Đối với Lạc Hùng mà nói, một ngày thực quá ngắn, tuy nhiên, Vạn Diệu đã chờ đợi màn đêm này từ rất lâu rồi, tưởng như bóng tối này cần phải mất cả vạn năm rồi mới tới. Nàng trở lại Cổ Phong tạ, trở về gian phòng của nàng.

“Bảo bối, nàng đã trở lại?” Hy Bình kêu lên. Nếu ánh sáng đủ mạnh, có lẽ sẽ nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Vạn Diệu trông như một quả đào chín mùi.

Nàng đêm qua trong lúc ý loạn tình mê, cũng không câu nệ cách xưng hô này, bây giờ dĩ nhiên cảm thấy rất hối hận.

Vạn Diệu giận dữ nói: “Chàng hãy nhỏ giọng lại, kẻo mọi người nghe thấy.”

“Sợ cái gì chứ, nếu nghe thấy, ta lại ra giết hết!”

Vạn Diệu cười nói: “Chàng nếu quả như lợi hại thì đã không cần trốn trên giường của ni cô.”

Hả? Những lời này xuất phát từ Vạn Diệu sao? Hy Bình cho rằng những lời này không khác gì những câu tục tiểu, dâm ô, và biết rằng cô nàng đầu trọc này không còn thích hợp làm ni cô nữa. Nàng chắc muốn hoàn tục trở lại, trên cái đầu bóng láng ấy mọc lại những mớ tóc mượt mà sum suê không phải là tốt hơn sao.

Hy Bình cười nói: “Được, ta không trốn nữa, giờ ta ra ngoài, thế nào?”

Vạn Diệu tâm thần nhất hoảng, nói: “Không được.”

“Sao lại không được?”

“Vì... không được” Vạn Diệu khuôn mặt ửng hồng, nhìn Hy Bình ôm hôn đồ đệ của mình, nàng ta nói: “Diệu Duyên, còn không dậy mau?”

Diệu Duyến yếu ớt đáp lại: “Sư phụ, đệ tử không có khí lực nào để dậy cả, với lại bây giờ là buổi tối, dậy làm gì nữa?”

Hy Bình nói: “Đừng lý tới sư phụ của nàng nữa, nào, hãy để ta hôn vào cái môi nhỏ của nàng.”

Vạn Diệu lập tức bò lên giường, trèo qua hai người, nằm dài xuống rồi nói: “Đưa cho ta cái chăn.”

Rồi cũng không đợi ai nói gì, Vạn Diệu kéo chăn, chui vào, nằm ôm lấy người Hy Bình, nói: “Chàng định lưu lại đây bao lâu? Lạc Hùng chắc chắn sẽ sớm phát hiện ra chàng.”

“Ta ước được nằm trong lòng nàng suốt cả đời...”

“Chàng....”

“Nhưng ta không muốn ở chốn này nữa” Vừa nói Hy Bình vừa vuốt ve đôi tay mềm mại của nàng ta. “Ta thật không thích, lại muốn trở về với nữ nhân của ta, mặc dù thì ta cảm thấy là có người theo đang theo dõi ta, nhưng điều đó cũng không làm ta trễ nải, bất quá chỉ làm cho ta thấy không quá khó chịu. Bảo bối, nàng cũng sẽ rời nơi này đi! Đến với Tứ đại gia, hay đến Minh Nguyệt Phong.”

“Không còn địa phương khác nào để ta đến sao?”

“Minh Nguyệt Phong thì có mẫu thân và nữ nhân của ta, còn ở Tứ đại gia thì không cần nói nàng cũng biết, mặc dù phụ thân ta là một cừu nhân của chúng, nhưng ta tin rằng chúng vẫn chưa thật sự giết ông ta! Nhiều nữ nhân của ta cũng ở Tứ đại gia...”

“Ta sẽ đến Minh Nguyệt Phong! Ta và Mộng Tình là lão bằng hữu với nhau... nhưng sao chàng lại khiến ta đối mặt với Mộng Tình được?”

“Nàng cứ gọi bà ta là mẫu thân thôi, ha ha.”

“Đồ chết bầm! Ta chỉ muốn gọi Mộng Tình là tỷ tỷ mà thôi...”

Hy Bình vừa cười vừa nói: “Nhưng con nàng sẽ phải gọi bà ấy là nội tổ, thế thì bà ấy chắc phải là mẹ chồng của nàng rồi, có gọi là mẹ cũng không chết được. Không phải Lôi lôi cũng gọi thế hay sao?”

“Hoa Lôi cũng gọi như vậy à?” Vạn Diệu nghi hoặc hỏi.

“Phải gọi thôi, mà nếu chưa gọi thì sau này cũng phải gọi. Bà ấy là mẹ ta, đó là sự thật bất biến.”

Vạn Diệu nói: “Nghe nói chính Yến Tử đã nuôi chàng khôn lớn? Mộng Tình bỏ rơi chàng, chàng không hận... hận mẹ mình à?”

Hy Bình nói: “Ta sao có thể hận bà ta? Bà ta cũng rất tốt đối với ta. Cha ta là ai, các người chắc cũng phải biết ... Ta hận, ta hận ông ta. Tuy nhiên, ông ta lẽ ra không nên xuất hiện, có rất nhiều chuyện là vì bị ép buộc mà phải làm, nhưng vì quá cường hãn, thực không thích hợp với giang hồ. Ông ta tuy là ma nhân, nhưng cũng rất lương thiện, mặc dù đã vấy rất nhiều máu, nhưng là do không nhận thức thông suốt.”

“Giang hồ, giống như vũng bùn, những ai đã bước chân vào, cả linh hồn tất cũng sẽ nhiểm bẩn. Nhưng ông thì không, theo như A Mật Y kể lại, ông là người dũng cảm chính trực, ông có thể dùng máu để tìm chân lý cho mình, nhưng không thể để vũng bùn ấy dấy bẩn linh hồn. Ông đến từ nơi vực thẳm, mang theo một sức mạnh kinh khủng, chưa từng thấy. Nhưng ông ấy quá nhu nhược, bởi vậy năng lực bảo vệ bản thân cũng không có, làm sao bảo ông bảo vệ được nữ nhân và hài tử của mình?”

“Bất kể là ai, ta cũng không thể tìm ra lý do để mà hận. Ta được sinh ra bởi họ, có thể biết họ vẫn còn sống trên đời, đó thực sự là một điều an ủi lớn. cha ta có chút thương hại, tuy nhiên, mẹ ta, thực sự là một người phụ nữ đáng thương, không chỉ mẹ ta đáng thương, những người phụ nữ đã vì cha ta mà trải qua một nửa cuộc đời chờ đợi cũng thật đáng thương.”

“Kì thật, ta đã sớm biết ai mới là cha mẹ ta...” Hy Bình ngừng nói, cắn nhẹ vào tai ngọc của Diệu Duyến.

Diệu Duyến khẽ rên, tay trái nắm lấy dương căn kê vào đường rãnh ở đùi, hướng dương căn vào bãi cỏ mềm mại ướt đẫm mật ngọt của mình.

Hy Bình nhẹ nhàng động đậy, dương căn cự đại tiếp nhập vào âm đạo, khẽ nói:”Nàng cũng cảm thấy tốt chứ?”

Diệu Duyến nói: “A.. thiếp thấy.., thiếp muốn chàng.”

Hy Bình nhẹ nhàng chuyển động thân thể, Vạn Diệu nói: “Ngươi... Ngày mai sẽ không đi cùng bọn ta ư?”

“Đừng lo cho ta, ta không như cha của ta, ta biết bảo vệ chính bản thân ta ngay từ khi còn nhỏ, nhưng cách bảo vệ bản thân tốt nhất là chống lại kẻ thù... Những người muốn giết ta, đều sẽ chết trước ta. Nhưng, khi tự bảo vệ mình, ta không thể bảo vệ những người bên ta, bởi vậy, bọn nàng nên dời đến nơi an toàn, như vậy, ta có thể giảm bớt những khó khăn. Có thể đây là cuộc chiến cuối cùng.”

“Ngươi sẽ gây chiến với Đại Địa Minh ư? Mội mình ngươi ư? Nếu nó xảy ra, bọn ta sẽ không đi.”

“Không, ta sẽ đợi đến khi các nàng rời khỏi đây, ta sẽ âm thầm dời đi, nếu họ có phát hiện ra, họ cũng không bắt được ta.”

“Ư...ư...” Diệu Duyến rên rỉ như là bị bệnh.

Vạn Diệu nói: “Bọn ta rời khỏi đây đường đột, Đại Địa Minh sẽ không nghi ngờ ư?”

“Hãy bớt căng thẳng, họ sẽ không biết rằng ta có mối quan hệ với Vạn Diệu am, sẽ không nghi ngờ mọi thứ. Việc chém giết của võ lâm không phải là chuyện của bọn ni cô các nàng. Cứ đi đi, họ sẽ không quản lý nàng. Ngày mai, các nàng đem theo U Nhi luôn!”

“Làm thế nào bọn ta mang Lạc U Nhi rời khỏi đây?”

Hy Bình suy nghĩ rồi nói: “Hãy cắt hết mái tóc trắng của nàng ấy! Đó chính là điểm đặc biệt của nàng ta!”

“Cạo đầu ư? Nàng ấy có nguyện ý không?”

“Theo ta, vì hài tử trong bụng của nàng, nàng sẽ muốn.”

Vạn Diệu nói: “Tốt! Ngày mai bọn ta sẽ rời khỏi đây, nhưng chàng phải hứa, phải sống và trở về bên bọn ta. Bọn ta đã không còn là ni cô nữa, đã là người của chàng. Tất cả đã bị hủy trong bàn tay chàng, chàng phải có trách nhiệm với cuộc sống của bọn ta.”

“Ta chỉ nói một lần rằng ta không giống như cha ta, nàng hãy tin tưởng rằng ta là người tốt!”

“Thiếp... tin tưởng chàng.”

Hy Bình kéo đẩy một cách mãnh liệt, đưa Diệu Duyến lên đỉnh cao của sự ướt át, Vạn Diệu lên tiếng: “Ta cũng muốn!”

Hắn rút dương vật ra khỏi khe cấm của Diệu Duyến, rồi chuyển thân đến ôm lấy thân thể phong mãn của Vạn Diệu. Nàng ta đã sớm cởi bỏ đạo y, vùng kín cũng đã ẩm ướt. Hy Bình ôm chân của nàng ta nâng lên, nghiêng người tựa vào theo thế chữ “Đại”, sau đó đem cái vật đã ướt đẫm chất dịch của Diệu Duyến tiến nhập vào mật đạo của nàng ta, toàn lực nhấp mạnh một cái, tiến thật sâu vào trong thân thể. Vạn Diệu thân tâm đại đãng theo mỗi cú kích cường mãnh của Hy Bình, dần dần đạt đến khoái cảm cao trào...

Ngày hôm sau, Vạn Diệu tới gặp Lạc Hùng để cáo từ, Lạc Hùng xác thực không nói đám ni cô của Vạn Diệu Am có thể làm gì cho lão, bèn sau đó mở lời khách sáo, rồi chúc họ lên đường bình an.

Máu Huyết Ma trong người hắn thật không quá mãnh liệt, nhưng sự thực đó là dòng máu của Huyết Ma, mà hắn đích thực là con trai của Huyết Ma, và dĩ nhiên trở thành địch nhân lớn nhất của lão. Lão không ngừng truy tìm Hy Bình, kể cả việc lật tung cả thành Long Thành, thậm chí còn phát mệnh lệnh cho Cái Bang để ý từng một động tĩnh trên giang hồ, tuy nhiên, đã nhiều ngày trôi qua, vẫn không có một tin tức nào cả.

Hoàng Hy Bình là một kẻ khó đánh giá, hắn có một sức mạnh không đoán trước được, và điều đáng sợ hơn cả là lý trí của hắn không hoàn toàn như như người bình thường. Lạc Hùng không biết hắn là một tên ngốc hay một thiên tài, chỉ biết rằng mình rất sợ hắn đột ngột xuất hiện - tên Hoàng Hy Bình này đơn thuần tịnh không giống tên Huyết Ma kia, hành vi của hắn vượt ra ngoài tư duy bình thường của nhân loại.

Vạn Diệu đi chưa được bao lâu thì Lạc Thiên bước vào phòng của Lạc Hùng, Lạc Hùng hỏi: “Thiên Nhi, có tin gì mới không?”

Lạc Thiên đáp: “Không, thưa phụ thân.”

“Cái tên Hoàng Hy Bình này, hắn lẩn trốn ở đâu chứ? Với cá tính của hắn, thì không thể nào mà lại ẩn trốn trong một thời gian dài mà không xuất hiện.”

Lạc Thiên thưa rằng: “Phụ thân, nếu hắn quả thực có thú tính, thì có khả năng sau lần bạo phát cuối cùng hắn phải nghỉ ngơi một thời gian, cho nên hắn không thể trốn thoát khỏi Long Thành một cách nhanh chóng được. Con đã nhận được tin tức rằng, hắn đang tiến nhập vào hoàng cung, hắn ta bắt lão ngụy Hoàng đế ban cho hắn một lệnh bài, để hắn có thể điều động quan quân ở Long Thành. Con cũng đã điều động quan binh ở Long Thành này chốt chặn các cửa ngõ của Long Thành, trừ phi Hoàng Hy Bình hắn không có mặt tại Long Thành bằng không hắn không thể nào thoát được. Mà không biết từ đâu hắn lại biết tất cả quan quân tại Long Thành đều chấp hành mệnh lệnh của Đại Địa Minh ta?”

Lạc Hùng nói: “Mọi việc đã hoàn tất, chúng ta giết Hoàng Hy Bình xong rồi đem quân đến tiêu diệt tứ đại gia, thuận thế thâu đoạt thiên hạ luôn.”

Lạc Thiên lo lắng nói: “Phụ thân, lỡ có người hỗ trợ lão Hoàng đế thì sao?”

“Ai giải cứu lão cũng không thể vãn hồi đại cuộc và cái triều đại của lão đâu?”

Lạc Thiên nói tiếp: “Đại thế của lão đã mất. Con đã ban lệnh phong tỏa cả kinh thành, chỉ cần thấy kẻ khả nghi là lập tức giết, dù lão có trở về hoàng cung, lão cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.”

Lạc Hùng nói: “Con phải đề phòng cho tốt, mọi việc đừng tưởng thành công mà lạc quan, duy nhất trong chốn võ lâm là chuyện chúng ta hoàn toàn không thể xử lý. Thiên nhi nếu ba ngày sau chúng ta không tìm được Hoàng Hy Bình, tiện cho tứ đại võ lâm thế gia che giấu Huyết Ma và hợp tác với Huyết Ma đó là lý do tiến đánh tứ đại gia, tóm lấy tứ đại gia là diệt đi mối họa võ lâm. Nếu như gặp khó khăn, sẽ dùng kế để Ám Long điều quan phủ phát binh giúp đỡ. Còn vấn đề gì không?”

“Phụ thân, không còn vấn đề gì, trong tay chúng ta có lệnh bài, chúng ta có thể sai khiến điều động quan phủ địa phương, hiện tại một nửa giang sơn nằm trong tay chúng ta, chỉ chờ cơ hội cuối cùng dẹp sạch.”

“Tốt lắm, chúng ta tiếp tục nhẫn nại vài ngày.”

Vạn Diệu Am rời khỏi tòa cổ phong trở nên vắng lặng, rất vắng lặng không hơn Hy Bình, hắn co rút lại trong tủ đã lâu, nhưng cả ngày không có đến nửa người đến lục soát, hắn trốn ở đây trở thành không cần thiết.

Làm cho trốn ở đây thành dư thừa, hắn trong lòng tức giận, thầm nghĩ; “Đều là Vạn Diệu kêu ni cô dẫn mình trốn ở đây, làm toàn thân gân cốt ta không lối thoát, người khác biết được cho là ta sợ tên cẩu Lạc Hùng, người ta nói gặp ni cô là xui xẻo, lần này ta đem về nhà xui xẻo, một thời thanh danh anh hùng bị đả bại trên người hai ni cô, ôi…..đi ra ngoài, bầu trời tối đen, trốn lánh ở đây, người trở nên đen đủi, xui xẻo! Ni cô!”

Hắn đi ra khỏi phòng, quả nhiên chỉ là tòa cổ phong vắng lặng ngoại trừ Hoàng Hy Bình tựa như bóng hình lu mờ, hắn ngước đầu nhìn lên nguyên lai còn có vằng trăng lạc lõng đáng thương, nghĩ rằng: “trăng còn có khi tròn khi khuyết, giống như con người khi buồn khi vui.” Đang nghĩ vớ vẫn đột nhiên nghĩ đến tình hình lúc này, thật sự có vài phần đúng với đạo lý,trong lòng hắn ý niệm như một thi nhân, ý tưởng trong đầu rằng thi nhân quá yếu đuối nhất định sẽ không đánh thắng được, nghĩ hiểu được thi nhân quả là đáng xấu hổ.

Ôi chà…...

Làm sao có thể thoát khỏi đây? Cái cách chạy trốn này không ổn, sư đồ ni cô và Lạc U Nhân đã dặn đi dặn lại, muốn hắn âm thầm bỏ trốn... ... bỏ trốn? Làm sao có thể được? Hoàng Hy Bình hắn từ trước đến giờ chưa hề chạy trốn! Nhưng, nếu đường đường chính chính đi ra, sẽ không sống nổi với bọn họ, hắn đã từng giao hẹn trước với bọn họ nhất định sẽ bỏ trốn mà người không hay quỷ không biết... ... chỉ cần hắn nguyện ý, đối với hắn những việc trộm chó bắt gà đều là việc tốt.

Được lắm! Ta chạy trốn, nhưng chạy không thoát, xem tên chết tiệt nào có thể canh giữ được ta... các người an tâm, ta nhất định sẽ chạy thoát. Bản sự chạy trốn của ta không dưới Hoa Tiểu Ba, ta sẽ dùng tuyệt thế khinh công của mình nhân lúc đêm tối, lướt một cái tức khắc thoát khỏi Long Thành, các người hay an tâm mà đi đi! Không cần nói thêm nữa. Hắn lúc đó vì muốn để họ ly khai, nên đã nói như vậy, nhưng hiện tại đã hối lại, nghĩ đến bị bức ép phải đào thoát, hắn cảm thấy mất mặt. Mặc dù da mặt của hắn đúng là dày vô bỉ, nhưng trước những việc như thế này, vì mẹ mình nên hắn rất lo giữ gìn sĩ diện.

Chạy thôi! Nam nhân mà phải vâng lời nữ nhân! Trong tâm hắn nghĩ đến đó, liền chạy ra khỏi cái cổng tròn của lầu hóng mát, trong đầu linh quang loé lên... ... Trốn, không thể từ cổng lớn thoát ra, hắn liền ung dung trở lại, chọn hướng sau lưng Đại Địa Minh, tức thì bị một bức tường của lầu hóng gió ngăn lại, làm sao có thể thoát được đây.

Ngu ngốc, đương nhiên là dùng khinh công “thổi một cái là bay về tới Long Thành” phải dùng cái loại khinh công này a.

Hắn nhìn bức tường rào cao ba bộ, thở ra một hơi dài từ từ ngồi xổm xuống đất, bắt đầu thi triển tuyệt thế khinh công, hãy coi đây.

Hô... ... một luồng khí trong bụng hắn vẫn đang kìm nén đột nhiên phun ra, hai chân mất điểm tựa, liền bay lên... không, đúng ra phải là nhảy lên, bởi vì hắn dồn lực muốn dùng khinh công thoát khỏi Long Thành nhưng không ngờ ngay cả một bức tường cũng nhảy không qua, nhảy cao đến hơn hai mét, đã rơi xuống.

“Không thể được, mẹ chứ, bình thường khinh công của ta vốn rất lợi hại, tại sao lúc này lại không vận dụng được? Thử lại!”

Đã thử rất nhiều lần, anh ta dùng kinh công “Nhất phiêu tựu phiêu xuất Long Thành” không thể nhảy qua trường thành cao ba mét, tức giận ngồi xống đất lẩm bẩm: “có lẽ mình đã quỳ quá nhiều trước mặt hai ni cô kia rồi, hai chân cảm thấy tê, không dùng sức được, ha ha ….. gặp ni cô là xui, thật ra tưởng không cao lắm không đáng để ta dùng kinh công tuyệt kỹ của mình, tìm đại cái bàn án là có thể leo qua.”

Hắn đứng dậy, Cổ Phong Tạ đi xung quang chỗ đó di chuyển chồng ghế, cố gắng hết sức cũng không di chuyển được , tức giận nói: “Đại địa minh này thấy hơi là lạ vậy? Xây một bức tường cao như vậy mà không có cầu thang? Kêu ta leo như thế nào, lão tử bức bối lắm rồi, một cú đấm thì đánh nát tường thành, hay hay!”

Quyền Vương nổi nóng, có lẽ chỉ là nói quá thôi, hắn không phải không dám đánh, chẳng ư là chạy trốn thì phải làm lén lúc thôi. Hắn ra tay quyền, đo đạc một chút, quay lưng lại rồi chạy thẳng vào nhà, lập tức bưng ra một cái bàn và để cái bàn dưới góc tường rồi giơ tay lên, rất may mắn là tay vừa với tới bức tường thành, trong long nghĩ:” Muốn cản ta bằng bức tường này sao? Có thể sự dụnh khinh công không? Cứ giơ tay lên là chạm vào tường thành được rồi, quá tuyệt.”

Cổ Phong tạ tiếp cận bức tường của Đại Minh, Hy Bình muốn ra bằng lối này, việc này sẽ không tốn nhiều thời gian nếu tìm được một cái bàn.

Hắn trèo lên tường, nhưng trượt chân té xuống, gây tiếng động, và có vài tiếng nhỏ trong nhà truyền ra:” Ai vậy?”

“Không biết!”, Hy Bình theo phản xạ, trả lời một cách mờ ám.

“Hoàng Hy Bình, chính là giọng của Hoàng Hy Bình... A! Mọi người đến đây! Cứu mạng với! Bọn ta gặp kẻ cuồng sát Hoàng Hy Bình.”

Giữa màn đêm đột nhiên xuất hiện một tiếng cười quái dị, khiến đám võ sỹ không những không ngăn cản Hy Bình, lại còn bỏ chạy tán loạn chẳng theo đường lối gì cả, Hy Bình còn lại một mình, nói: “Các ngươi chạy, ta cũng chạy! Thử xem ai chạy nhanh hơn!”

Hắn cũng toàn lực lao đi. Trong màn đêm nhìn không rõ đằng trước, khinh công lại trở nên hữu dụng, năng lực thần kỳ này của hắn có thể sánh ngang với tốc độ của khoái mã, bỏ lại phía sau lưng nào tường. Nào phòng ốc, lại cả các vật phẩm cần thiết, toàn bộ hắn phá, hắn phi...

Đại Địa Minh đột nhiên lên đèn sáng rực, toàn bộ Đại Địa Minh bắt đầu sự bùng nổ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.