Kỳ thật ý định bỏ trốn đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, chỉ có điều với tư cách là một con người làm sao có thể bỏ mặc huynh đệ Cái Bang đây.
Đã thế Triệu Tử Uy còn châm dầu vào lửa: “Ngươi có còn là con người nữa không?”
Tứ Cẩu nổi điên thét to: “Triệu Tử Uy ! Ngươi thấy ta không giống người sao? Lão tử ta sẽ không đời nào bất nghĩa như thế.”
Hoa Tiểu Ba nịnh bợ: “Sư phụ người đâu nỡ bỏ huynh đệ Cái Bang phải không? Người có thể giải quyết ổn thỏa sự vụ Cái Bang.”
Tứ Cẩu mỉm cười: “Đương nhiên, sư phụ ngươi là người thông minh. Ta để Tiếu Diện Cái toàn quyền xử lý bang chúng. Ha.ha, đơn giản thôi mà, chuyện này đâu cần đến lượt Tứ Cẩu ta xuất mã giải quyết.
Độc Cô Minh thắc mắc: “Nhưng nếu Tiếu Diện Cái không tiếp nhận nhiệm vụ này thì ngươi làm gì?”
Tứ Cẩu nói: “Nói ngươi ngốc thiệt không sai chút nào, không thể sánh được với bậc tình thánh như ta. Ta để hắn toàn quyền xử lý xem hắn làm việc có kết quả như thế nào. Ta nghĩ có thể đuổi kịp Đại Địa Minh. Sau đó ngươi cứ đi sau hai ngày, ta sẽ đuổi theo.”
Hoa Tiểu Ba vui mừng: “Sư phụ, nếu người đi với bọn ta thì tuyệt quá. Trên đường đi chúng ta sẽ tìm kiếm tuyệt thế mĩ nữ vui vầy, ít ra phải đẹp bằng Thủy Kiết Nhu vậy đó.”
“ Mĩ nhân ư?” Tứ Cẩu nói tiếp: “Ngươi có chắc là có không?”
Kế bên, Triệu Tử Thanh hét to vào tai Tứ Cẩu: “Chàng muốn làm gì?”
Hoa Tiểu Ba lập tức vuốt ve Tứ Cẩu: “Nếu sư phụ có lòng tham hoa tiếc ngọc, bằng vào cao chiêu của người thì có chuyện gì là không thể.”
“ Đó là, đó là...” Tứ Cẩu nhất thời cao hứng vô bì, quên hẳng bên tai mình Triệu Tử Thanh đang cực kỳ tức tối. Đột nhiên hai tai hắn bị kéo mạnh ra, Tứ Cẩu kêu la thảm thiết : “Nàng! Nàng sao hành thích thân phu, bỏ tay ra. Ta là bang chủ, trước mặt bang chúng nàng cũng phải nể mặt ta với chứ.”
Triệu Tử Thanh thần tình bớt hung hãn nhưng không hề bỏ tay ra, hết cách Tứ Cẩu đành hướng đến Thiên Trúc mĩ nữ cầu cứu: “Đại Ny yêu quí, nàng còn không giúp trượng phu.”
Thiên Trúc mĩ nữ đáp trả: “Nếu chàng cần, thiếp có thể nhỏ nước mắt cho đôi tai của chàng.”
Tứ Cẩu nói: “Miễn đi! Nàng là nĐại Ny gười đứng ngoài, không ngờ cũng tham gia vào chuyện thị phi này.”
Hy Bình cười cười đi đến trước Tứ Cẩu. Nhận thấy đồng minh bước tới, đôi mắt của hắn lộ vẻ cầu cứu. Hy Bình dang rộng đôi tay nói: “Hai người hiếp hắn cũng đủ rồi, bỏ hắn ra được rồi đó.”
Lưỡng nữ cuối cùng cũng bỏ Tứ Cẩu ra. Một trái một phải đấm vào vào ngực hắn, Triệu Tử Thanh cất tiếng: “Ngươi can thiệp chuyện chúng ta làm gì?”
Hy Bình đáp: “Cả hai nàng đều đang có thai, thế còn nộ hỏa là sao, không sợ ảnh hưởng đến thai nhi sao?”
“Đúng đó”. Tứ Cẩu gật gù rồi nhanh chóng đi đến bên Đại Ny cất lên giọng nói tràn đầy thâm tình:”Ta nghĩ đến nàng nhiều lắm, nàng có nghĩ đến ta không?”
“Đã từng nghĩ tới.” Đại Ny không giấu được cảm xúc trên khuôn mặt. Thật sự Tứ Cẩu như muốn nuốt khuôn mặt ấy, ngay lập tức không kềm chế hôn nàng một cái. Sau đó chuyển thân tìm thê tử Thiên Trúc của mình để trả thù bằng những nụ hôn nóng bỏng.
Hy Bình thoát khỏi lưỡng nữ rồi nói với Tứ Cẩu: “Ngươi đã đủ sướng rồi đấy. Ta nghĩ đến lúc chúng ta ở Long thành này trình diễn bản tình ca thiên cổ tuyệt xướng”
Trong lòng Hoa Tiểu Ba đột nhiên dấy lên nỗi sợ hãi.
Tứ Cẩu cười ta tiếp lời:” Ta làm sao quên được chuyện đó. Ngươi không biết là kể từ khi ngươi ra đi, bang chúng Cái Bang của ta đều yêu cầu Tứ Cẩu này diễn xướng cho chúng nghe. Nhưng ta không chỉ chơi nhạc cụ, ta còn hát nữa, bang chủ hết mình như vậy sao bang chúng không hoan hỉ cho được. Ta cảm thấy khoái chí khi làm điều đó. Cơ bản ngươi nói đúng, ca hát thật sự mang lại cho ta khí chất tài hoa không ai có được. Ngươi không tin thì cứ hỏi bang chúng của ta, chúng đều có thể nói bang chủ là một ca thần thực thụ, rằng Cái Bang có được một bang chủ đệ nhất ca thần. Không chỉ thế toàn Cái Bang còn yêu cầu ta dạy chúng khúc ca có một không hai đó. Ài, ngươi nghĩ mà xem khi đi xin ăn chỉ cần bọn chúng có thể hát được khúc ca của ca thần ta thì thu lợi biết bao thứ chứ hả?”
Nói xong Tứ Cẩu hướng về chúng nhân kêu lên một tiếng như muốn tất cả đồng ý với lời nói của hắn. Thật sự tất cả ngầm tán thành ngoại trừ Cái Bang Diêu Đầu.
Lôi Long thần tình thống khổ thốt lên: “Ài, thật tình cứ nghĩ Tứ Cẩu bị ép buộc nên mới thế, còn bây giờ hắn thực sự là một Hy Bình thứ hai rồi.”
Hy Bình vui mừng trước những lời nói hùng hồn của Tứ Cẩu bèn cất giọng hồ hởi:” Nói đúng lắm. Ta phát hiện ra khi ngươi trở thành bang chủ, tài hùng biện của Tứ Cẩu ngươi tiến lên một bậc. Có phải hàng ngày ngươi đều như thế không đấy?”
Tứ Cẩu đáp:” Đúng! Một điểm cũng không sai, những con người vĩ đại thì làm sao tránh được chuyện này, ta có thể là ngoại lệ sao?”
Hy Bình chỉ về phía Độc Cô Minh, Triệu Tử Uy hai người nói:” Tứ Cẩu! Bọn họ cũng cùng chung một tổ hợp vô địch của chúng ta, có thời gian ngươi nên dạy dỗ thêm cho chúng, đừng làm mất mặt chúng ta.”
Độc Cô Minh và Triệu Tử Uy cả hai ngạc nhiên lên tiếng:” Hoàng Hy Bình! Chúng ta nói phải cùng với ngươi thành tổ hợp từ khi nào thế hả?”
Hy Bình thản nhiên đáp:” Chẳng phải ở trước mặt nữ nhân tại Ngọc Xà môn , các ngươi nói thế còn gì?”
Triệu Tử Uy nổi nóng:” Hoàng Hy Bình, ngươi quả khiến người ta nổi nóng quá mà. Chỉ vì Triệu Tử Uy ta si tâm vọng tưởng đến một nữ nhân mà ngươi nỡ lòng nào châm chích ta sao?§
Giữa hai tình nhân tình thoại vốn trở nên vô nghĩa. Ài! Bởi tình yêu là cái gì đó khiến người ta phải rơi nước mắt mà, mối thương tâm này không phải Độc Cô Minh đã trải qua sao.
Hoa Tiểu Ba nhẹ nhàng nói:” Uy ca! Đệ nhớ rõ tình yêu của huynh giành cho Mộng Hương là gì? Còn nữa, Độc Cô lão huynh, đóa tiên hoa đó cơ bản không thuộc về huynh phải không?”
“Cốc” Hoa Tiểu Ba bị cả hai Độc Cô Minh, Triệu Tử Uy đánh mạnh vào đầu, một tay ôm đầu Hoa Tiểu Ba cất tiếng than:” Tại sao cứ hay bất ngờ đánh ta vậy. Có phải cứ nghĩ ta là Hoa Tiểu Ba yếu đuối không?”
“Khoan đã! Ngươi hát bài gì đó? Hát những thứ đó mà được sao? Thật là hổ thẹn với bản thân, hãy nhìn ta nè” Hy Bình cốc vào đầu Hoa Tiểu Ba rồi thần tình thể hiến muốn ca hát.
Độc Cô Phách hấp tấp nói:” Bình nhi! Con hãy để lão già này đi đã rồi hãy hát. Ta già rồi, đi đứng chậm chạp. Ta đi ngay bây giờ, con thấy sao?”
Quả nhiên chúng nhân khi nghe xong lời Độc Cô Phách liền muốn nhanh chân trốn chạy, chỉ không ngờ Độc Cô Phách già cả như thế mà nhanh chân hơn bọn thanh niên.
Thử hỏi ai muốn mình chậm chân trốn khỏi tai kiếp này?
Hy Bình đứng trước cửa nhìn chúng nhân ào ạt trốn chạy tìm nơi ẩn nấp, số người đông đúc đang đứng bỗng chốc chỉ còn vài mống, Hy Bình đếm thất kỹ những người ở lại xướng ca với hắn, có Tứ Cẩu, Hoa Tiểu Ba, Độc Cô Thi
“Đừng bắt ta, Hy Bình! Ngươi buông tha ta.” Thi Nhu Vân khẩn thiết nhìn Hy Bình khai khẩu.
Hy Bình đáp:” Hát với ta thì có gì không tốt? Tiếu ách ba, nàng không muốn cùng ta diễn xướng sao? Nàng không mọi người háo hức như thế nào sao?”
Vừa nói Hy Bình vừa chỉ vào một khất cái không bỏ đi đang đứng đó nhưng bóng dáng Tiếu Diện Cái thì chẳng thấy đâu.
Chúng khất cái đồng thanh hét to, nhìn thấy cảnh tượng đó Hy Bình và Tứ Cẩu mỉm cười khoan khoái, trong khi Hoa Tiểu Ba sắc diện hớn hở lập tức khoác tay cùng đám khất cái chuẩn bị cho màn trình diễn có một không hai.
Độc Cô Thi khẩn cầu:” Hy Bình à! Chàng để Thu vân tỷ đi đi. Bao nhiêu đây người cũng đủ xướng ca cùng chàng rồi.”
“Được.” Hy Bình liếc Độc Cô Thi rồi quay lại Thi Nhu Vân nói:” Khả dĩ ta muốn ôm nàng và hát cho nàng khúc ca hay nhất, nhưng nếu nàng không thích thì ngày mai ta sẽ gả nàng cho người khác thích hợp hơn.”
Nói xong Hy Bình không để ý gì đến Thi Nhu Vân. Nàng đi được vài bước bèn quay đầu lại, vừa đi vừa gục mặt xuống, khi tới bên Hy Bình rúc đầu vào ngực hắn nhẹ nhàng:” Thu Vân không biết thổi tiêu cho ngươi!”
Hy Bình mỉm cười, vỗ về lưỡng nữ, cảm thấy tinh thần dâng cao bèn nói lớn:” Tứ Cẩu, Tiểu Ba, tấu nhạc lên!”
“Ta là một nam nhân, ôm hai nữ nhân mĩ lệ, ai nói ta không phải là nam nhân ta đánh hắn trở thành đàn bà, chẳng hạn như Thi Trúc Sinh.”
“Không được hát như vậy!” Tiếng hét thật to của Thi Nhu Vân cắt ngang bài hát đầy chân tình của Hy Bình, nàng sụt sùi trong nước mắt:” Huynh ấy là ca ca của muội mà!”
Hy Bình giọng oang oang:” Tiểu ách ba! Sao nàng đánh vào tay ta!”
Thi Nhu Vân không kềm được nước mắt:” Hiện tại ta đã tình nguyện cho ngươi ôm, hát cùng ngươi, ngươi còn chưa hiểu sao? Dù ca ca của ta xấu xa như thế nào, ngươi cũng phải tôn trọng huynh ấy, bởi người nằm trong vòng tay chàng chính là muội muội của Thi Trúc Sinh đó!
“Thật à? Tiểu ách ba, trông nàng khóc khả ái biết bao. Được, hắn là ca ca của nàng, ta sẽ coi hắn là bạn của ta. Chúng ta tiếp tục ca nào, hôm nay thật sự quả là ngày ta rất cao hứng đó đa!”
Sau đó bài ca khoái lạc của cả bọn lại tiếp tục diễn xướng. Lẫn lộn trong tiếng ca hát là đám người không phân biệt sang hèn, phú hộ, khất cái đều cùng rống to hoan hô hưởng ứng.
Tiếng hát như lôi điện giáng xuống
Âm thanh hỗn loạn ấy vang đến mọi ngóc ngách đại địa minh cứ như tiếng chó sủa từng hồi bay vào trong gió
Cuối cùng Lạc Hùng không thể chịu đựng được nữa bèn bước đến quần hùng ca hát xin hòa đàm. Hắn yêu cầu Hy Bình không hát nữa, bởi hắn đã chịu đựng Tứ Cẩu trong một thời gian dài, muốn trốn cũng không trốn được. Hy Bình không những không trả lời còn đánh hắn một quyền khiến Lạc Hùng nằm dài trên đất.
Lạc Thiên quay lại nhìn và nói với phụ thân mình:” Cha, không có chuyện gì đâu, ba vị đại ca hát hay lắm mà. Để bọn họ biểu diễn một hồi rồi đâu lại vào đấy thôi.”
Lạc Hùng hòa hoãn:” Các vị anh hùng, cùng ta ra ngoài Long Thành được không?”
Ngoài Lạc Hùng, muội muội yêu dấu của hắn Lạc U Nhi im lặng không nói một lời bởi không thể chịu đựng thêm nữa. Nàng không trốn được cũng không ra được bên ngoài xem hậu quả của dàn đồng ca này để lại, nhưng trong tâm nào phát thệ:” Để ta biết tên nào hát, chắc chắn ta sẽ bịt mồm hắn.”
Đột nhiên Hy Bình cất lên tiếng hát khiến tâm thần nàng chấn động, không còn cách nào khác Lạc U Nhi phải lấy hai nút gỗ bịt hai tai mình lại.
Độc Cô Tuyết lên tiếng hỏi tiểu ni cô Diệu Duyến:” Ai hát đấy?”
Lúc này Diệu Duyến đang nhắm mắt tụng kinh, nghe Độc Cô Tuyết hỏi mình liền mở mắt cảm thán:” Trượng phu của tỷ chứ ai vào đây!”
Độc Cô Tuyết trả lời:” Hèn gì nghe dễ chịu quá!”
Đột nhiên Diệu Duyến đi đến bên giường mở to đôi mắt đẹp nhìn xung quanh, có lẽ lúc này nàng minh bạch muốn chết cũng chết không được là như thế nào
Mộng Hương giận dữ nói:” Hoàng Hy Bình, tên vô lại kia, sao ngươi hành hạ đôi tai mọi người thế hả?”
Mộng Tình nhíu mày trả lời:” Ngươi nói Hy Bình hát bài này sao?”
Mộng Hương nói:” Còn ai ngoài hắn, đại ca thần của chúng ta đó sư phụ, người lắng nghe đi!”
Bảo Nguyệt giận dỗi tiếp lời:” Tỷ à! Muội đâu có thấy gì ghê gớm đâu!”
Mộng Hương mỉa mai đáp:” Muội dĩ nhiên không thấy có gì rồi, chẳn phải muội và hắn đồng thanh tương ứng sao!”
Mộng Tình chen vào:” Kỳ thật, hắn không như cha hắn. Ta thích Hy Bình nhiều lắm. Hắn chỉ là một hài tử ồn ào đáng yêu mà thôi.”
Mộng Hương ngạc nhiên nói tiếp:” Sư phụ, như vậy mà sư phụ cũng thích hắn được sao? Hương Hương không cần biết mình không thích hắn ở điểm nào nhưng cơ bản hắn không thể là người được chọn.”
Mộng Tình trả lời:” Dù ta chưa kiểm chứng hắn. Nhưng Hương Hương, ta chỉ có thể nói với con một điều, hắn là người thích hợp nhất, nếu không con luôn luôn bất an hoặc gặp ác mộng.”
Bảo Nguyệt phản đối:” Sư phụ, sao người lại nói những lời đó, con không hiểu người nói gì?”
Mộng Tình mỉm cười:” Bởi không hiểu nên không cần biết nhiều, chỉ cần con biết hắn là sư huynh của con là được rồi.”
Bảo Nguyệt hỏi:” Tại sao?”
Mộng Tình trả lời:” Bởi sư phụ có thể phải thừa nhận hắn là con trai của ta.”
Bảo Nguyệt không chấp nhận sự thật:” Đó là sư phụ nói thôi, sao trước đây người nói hắn không phải là sư huynh của con.”
“ Sư phụ, Hương Hương không muốn có một sư huynh như hắn. Dù hắn là gì của sư phụ, con trai hay không thì cơ bản Hương Hương không thích hắn. Đơn giản là hắn không thể làm sư huynh Hương Hương. Hắn là kẻ đáng ghét.”
Mộng Tình đột nhiên cười nói:” Hương Hương, không phải con với Lạc Thiên có giao ước không rút lui sao?”
Mộng Hương lúng túng giật tay Bảo Nguyệt thốt lên:” Sư phụ, chúng ta ra ngoài bắt tên hỗn đản ấy câm miệng lại đi.”
Bảo Nguyệt do dự hỏi:” Liệu chàng có nghe chúng ta nói không?”
Mộng Hương chớp hàng mi tuyệt đẹp của mình đáp:” Hắn mà không dám vâng lời chúng ta!”
Lưỡng nữ cuối cùng cũng chạy đến Đại Địa Minh, trước khi vượt qua cánh cửa phong nhân viện chỉ thấy Hy Bình tay ôm nữ nhân đang say sưa hát, Bảo Nguyệt thì không phản ứng gì nhưng Mộng Hương lại quát to:” Hoàng Hy Bình, ngươi hát đủ chưa?”
Hy Bình đang đắc ý xướng ca bỗng nhiên nghe tiếng thét như lôi đình giáng xuống bỗng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai nữ nhân đang che mặt đứng đấy bèn nói:”Mộng xú thí, ta cảnh cáo các ngươi, đừng để lão tử nổi giận là không yên đâu”
Mộng Hương chắn trước mặt hắn lãnh đạm nói:”Hãy buông tha họ!”
Hy Bình không thèm đếm xỉa đến nàng, quay vào nói với đám khất cái:” Hỡi những người say mê tiếng hát của ta, bổn ca thần chỉ tạm dừng một chúng, để mọi người khỏi chờ đợi ta sẽ tiếp tục gởi đến các người khúc ca chân tình nhất.”
Mộng Hương đảo mắt nhìn đám khất cái, cất tiếng:” Nếu không muốn trở thành đối tượng phát tiết của người ta thì đây là cơ hội tốt để li khai, bỏ chạy là tốt nhất.”
Chúng khất cái biết nữ nhân đang đứng trước mặt chính là tân thánh nữ của Minh Nguyệt Phong liền suy nghĩ sao nàng không đứng ở đây lâu hơn nữa.
“ Đứng đó, không được đi. Mộng xú thí kia, sao lại dụ dỗ những người say mê ca thần ta?” Hy Bình dĩ nhiên không thể ngăn cản mọi người li khai nên ngữ khí trở nên giận dữ hơn bao giờ hết.
Mộng Hương mơ màng dùng mắt nhìn Hy Bình rồi nói:” Ngươi trước mặt ta sao dám ôm người mà không chịu bỏ ra hả?”
Hoa Tiểu Ba cùng với Tứ Cẩu cùng cất tiếng:”Mộng Hương không phải là ngăn cản Hy Bình ca hát mà đơn giản quan tâm Hy Bình ôm nữ nhân nào mà thôi.”
Hy Bình nói:” Không phải ngươi lần đầu tiên thấy ta ôm ấp nữ nhân, tại sao có ý nghĩ kỳ quá ấy. Ta ôm thê tử của ta, có gì không đúng chứ?”
Mộng Hương thản nhiên đáp: “Ta thấy không vừa mắt chút nào!”
“Mặc kệ ngươi không thuận mắt, ta cứ làm !Đến đây Nhu Vân của ta, để ta hôn nàng trước mặt nàng ta.”
Hi Binh dương dương tự đắc hôn Thi Nhu Vân, Mộng Hương tức nói không nên lời:” Ngươi, ngươi.......”
Hy Bình rời môi Thi Nhu Vân hướng về Mộng Hương châm chọc:” Mộng xú thí xấu như ma kia? Có muốn thử lại không?”
Mộng Hương hét:” Ngươi dám vô lễ với ta, ta sẽ giết ngươi.”
Hy Bình mỉm cười:” Ta đã từng nói ở lần hôn nàng trước đây rồi sao, cảm giác để chúng chạm vào nhau thấy thế nào?”
Bảo Nguyệt kinh ngạc hỏi:” Tỷ à! Tỷ hôn hắn khi nào?”
Sư đồ Tứ Cẩu kinh hãi thốt:” Ngươi đã từng hôn nàng ta?”
Mộng Hương lúng túng biện bạch:” Chúng ta chưa hề, ta há để cho môi của hắn chạm vào ta sao?. Hoàng Hy Bình, ngươi còn để chuyện này tái diễn.Ta...ta.... sẽ khiến ngươi không tài nào được gần nữ nhân của ngươi.”
Thi Nhu Vân nói to:” Cô làm gì hắn? Cô dám, thì ta với cô là hai kẻ thù. Cô có thể đả thương hắn, nhưng nữ nhân của hắn đều hô lên hai chữ : kẻ thù.”
Mộng Hương kiên quyết:” Không nhiều lời với ngươi, ta phải giếc hắn, bất chấp sự báo thù nào.”
Bảo Nguyệt lo lắng nói:” Sư tỷ!”
“Hy Bình!” Một tiếng kêu vang lên trong đám đông.
Bảy người quay lại chỉ thấy 3 nữ nhân tóc tai bù xù nằm dài trên đất, một người khả dĩ còn tỉnh táo đôi chút, đó chính là Lãnh Tinh Oánh.
Bảy người lăng xăng cứu giúp 3 nữ nhân, ngoài Lãnh Tinh Oánh, hai người còn lại là Xuân Điệp và Ngọc Điệp.
Chỉ thấy cơ thể cả ba đầy thương tích, dù đã tỉnh táo nhưng nhãn thần hiện lên sự kinh hãi.
Hy Bình ôm Lãnh Tinh Oánh hỏi:” Nhạc mẫu, ai làm người ra nông nổi này?”
Hoa Tiểu Ba ôm Xuân Điệp nóng lòng nói với Hy Bình:” Tỷ phu, họ cần chữa trị, người đừng nhiều lời, trị thương đã rồi hỏi sau. Xuân Điệp yếu lắm rồi!”
“Ngươi còn nói dài dòng làm gì? Thực hiện mau đi.”
Độc Cô Thi giúp Hoa Tiểu Ba mang Xuân Điệp vào phòng trị thương, lo lắng khiến Hoa Tiểu Ba thúc giục:” Tỷ à! Nhanh chân lên.”
Lãnh Tinh Oánh mở mấy ra nhìn Hy Bình, cất giọng thều thào:” Hy Bình, chúng, phải giết bọn chúng!”
“Cái gì?” Hy Bình ôm Lãnh Tinh Oánh đứng như trời trồng, thân thể to lớn hầu như bất đồng, xung quanh im lặng không có một âm thành nào. Đột nhiên hắn một tiếng hống to như Hổ gào Long ngâm vang dội Long Thành.”
Dòng nước mắt chảy dài từ hai mắt của Hy Bình. Hai mắt của Hy Bình đột nhiên đỏ tươi màu máu chính vì thế nước mắt chảy ra cứ như máu thấm cả gương mặt.
Thú ma chi huyết cuối cùng một lần nữa cũng xuất hiện trong tâm hồn Hy Bình
Mộng Hương và Bảo Nguyệt nhìn bộ dạng của Hy Bình liền nhớ đến lời nói của Mộng Tình: Hắn là một con người khủng khiếp. Tại Long Thành khi huyết lệ xuất sẽ nghe thấy tiếng dã thú kêu gào trong gió.