Trong mộc ốc, có một nửa nơi này đã được Hy Bình dùng những miếng gỗ lát phẳng, trên miếng gỗ đó lại được rải lá cây mềm mại, tạo thành một cái giường độc đáo cực lớn, giống như nằm ngủ trên mặt đất mùa thu, chiếc chiếu bằng lá kia, trong ánh lửa hồng, trở thành một tấm thảm màu hồng nhạt như của đế vương.
Bên ngoài mọi người đang nướng thịt, ăn uống, cười đùa, Hy Bình nghe thấy Quyền Hành đang không ngừng mắng hắn, nhưng hắn làm như không nghe thấy, nàng thích mắng thì để nàng mắng đi, nàng mắng đủ rồi tự nhiên sẽ câm miệng, nữ nhân đều là như thế, ngươi càng tranh cãi với nàng, nàng lại càng hung hăng hơn.
Hắn nhìn hai nữ nhân đang đứng trước chiếc giường lá, cười nói: “Các nàng đứng không thấy mệt sao?”
“Không mệt.” Dương Đình đáp
Hai nàng khẩn trương nhìn chằm chằm vào Hy Bình đang xích loã, thân hình nam tính hùng tráng kia đã không phải là lần đầu tiên hiện ra trước mắt các nàng. Cự vật dưới hông hắn, đối với các nàng mà nói cũng cực kỳ quen thuộc, nhưng mà lúc này khi hắn vươn cự vật đi tới, các nàng lại giống như là tử tù ra nơi hành quyết…..
Hy Bình ôm lấy thân thể xinh đẹp đang run nhè nhẹ của hai nàng, ở bên tai các nàng nhẹ giọng nói: “Rất sợ sao?”
“Ừm.” Hai nàng kêu nhẹ một tiếng, các nàng sao có thể không sợ hãi chứ? Phải biết rằng sự cường hãn của nam nhân đang ôm mình này chính các nàng đã thấy qua, các nàng có thể không hoảng sợ sao?
Nhưng mà, một loại khát vọng không tên đang thiêu đốt trong lòng các nàng.
Hy Bình đề nghị: “Chúng ta đến trên đám lá nằm được không?”
“Chỉ….. Chỉ là nằm thôi sao? Dương Đình rụt rè hỏi, nàng ngước mặt lên, nàng vốn không dám nhìn mặt Hy Bình, nhưng nếu nàng cúi đầu, nàng sẽ nhìn thấy vật cứng rắn dưới hông hắn, nàng chỉ có thể ngẩng mặt lên, ngẩng đến quá mỏi luôn!
Hy Bình chăm chú nhìn nàng, tư sắc của nàng tuyệt không bằng Hoa Lôi, trông cũng không giống Hoa Lôi, nhưng mà cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại khiến hắn liên tưởng đến Hoa Lôi, nàng so với Hoa Lôi phải cao hơn, thân hình cũng đầy đặn hơn Hoa Lôi một chút, khuôn mặt mượt mà thật là thanh tú, Hy Bình không cách nào tưởng tượng, nàng làm tiểu thiếp của La Tùng không ngờ vẫn còn là xử nữ, nhưng với đôi mắt ngượng ngùng biểu lộ ra chân tình kia của nàng, khiến cho hắn không thể không tin tưởng nàng là thiếu nữ thuần khiết.
La Tùng có lẽ là quá già, muốn nàng quay lại có lẽ chỉ là vì thể diện thôi.
Hắn ôm thân hình run rẩy của hai nàng, ngồi xuống, ngồi trên nền đầy lá kia, phát ra âm thanh nhẹ nhàng “sa sa”, hai nàng tất nhiên cũng bị hắn lôi xuống, một trái một phải ngồi bên cạnh hắn.
Lâm Hân giống như Bạch Tư, làm Hy Bình lúc ôm nàng, có loại cảm giác khi ôm Bạch Tư, hắn nghĩ đến mỹ nữ Bạch Dương tộc kia, một nữ nhân đáng thương, yêu hắn sâu đậm, nhưng lại rời khỏi hắn.
Hy Bình thấy hai nàng đều xấu hổ không nói gì, hắn liền nắm lấy tay mỗi nàng, kéo tay các nàng xuống nắm lấy vật cứng rắn của hắn, hai nàng hơi giãy dụa, vừa cầm lấy nam căn của hắn, từ trên nam căn đó truyền tới nhiệt khí khiến lòng các nàng cũng nóng lên theo, khuôn mặt hai nàng tức thì bị hơi nóng không biết tên đó làm cho hồng rực.
“Kỳ thật nó rất đáng yêu đó, các nàng sao lại sợ nó vậy?”
Hai nàng cầm lấy nam căn của hắn, mặc dù các nàng mỗi ngày đều nhìn thấy nó, nhưng dùng ngọc thủ của các nàng nắm lấy, cũng là lần đầu tiên trong đời, Dương Đình rụt rè nói: “Nó rất xấu, không đáng yêu một chút nào.”
Hy Bình cười nói: “Thế nhưng nữ nhân các người ngủ mơ cũng nhớ đến nó đấy, lại đây, để nó xoa dịu giấc mộng của các nàng.”
Lâm Hân đột nhiên nói: “Ngươi có thể đi ra ngoài không?”
“Vì sao? Nàng không phải đã đáp ứng sao? Nàng muốn nuốt lời a?”
“Không….. không phải, ta có điểm sợ, thật sự….. sợ…..”
Hy Bình nói: “Nàng lúc trước thấy ta và bọn họ làm, không phải là rất khoái lạc sao? Không nên lo lắng, nam nhân chỉ trông đáng sợ thôi, kỳ thật một chút cũng không cần sợ. Lại đây, các nàng bỏ y phục cởi ra, các nàng là nữ nhân, mặc quần áo nam nhân ta đã sớm thấy không thoải mái rồi, các nàng lại có thể mặc thoải mái.”
“Thật sự….. phải cởi sao?”
“Chẳng lẽ các nàng muốn nuốt lời?”
Dương Đình đột nhiên dùng sức nắm lấy nam căn của hắn, gào lên: “Cho dù chúng ta muốn nuốt lời, cũng đừng cho rằng chúng ta thực sự sợ ngươi, việc ngươi làm ra với Mỹ Mỹ, chúng ta còn chưa tìm ngươi tính sổ.”
Một tiếng quát này của nàng, làm bầu không khí mập mờ khó xử trong phòng bị phá tan, Hy Bình kêu lên: “Ê, nàng nhắc tới Mỹ Mỹ, ta còn chưa có hỏi nàng, vì sao nàng cùng Quyền Khuynh Quốc ở cùng một chỗ đó? Còn nữa nàng tại sao lại cùng một phe với các nàng vậy?”
Dương Đình nói: “Ngươi đừng hỏi, ta sẽ không nói đâu.”
Hy Bình quát: “Mẹ nó, tên Lãng Vô Tâm kia nói Mỹ Mỹ đã đi theo một nam nhân rồi.”
“Mỹ Mỹ không có lỗi với ngươi, ngươi dám trách nàng, chuyện đêm nay hãy thôi đi.”
“Ta không có quyền trách nàng sao, cũng giống như ta bây giờ uy hiếp các nàng, lúc đầu ta đối với nàng cũng là cưỡng bức mà tới.” Hy Bình thở dài, buông hai nàng ra, nằm ngửa ra trên giường lá, nhắm hai mắt lại, nhắc tới La Mỹ Mỹ, dục hoả của hắn đã giảm đi rất nhiều, Lãng Vô Tâm tuy nói La Mỹ Mỹ đã đến Long thành, nhưng hắn lại không có gặp được, không phải hắn không muốn gặp, chỉ là hắn không biết nên tới nơi nào tìm La Mỹ Mỹ, mà khoảng thời gian đó rất nhiều việc đã dồn chuyện của La Mỹ Mỹ xuống, hắn cũng không kịp đi tìm nữa.
“Ngươi….. ngươi làm sao vậy?” Dương Đình rụt rè hỏi.
Hy Bình mở mắt nhìn hai nàng đang hoang mang, lại nhắm hai mắt lại, nói: “Các nàng đi ra ngoài ăn chút gì đi.”
Dương Đình cả kinh nói: “Ngươi nói, bảo chúng ta đi ra ngoài?”
Hy Bình không để ý tới nàng, Lâm Hân và Dương Đình nhìn nhau một cái, không rõ hắn lúc này đang nghĩ gì, nam căn các nàng nắm trong tay cũng bắt đầu mềm lại…..
Dương Đình nói: “Hoàng Hy Bình, ngươi mở mắt ra cho ta!”
Hy Bình không có mở mắt, chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Giao dịch của chúng ta bỏ đi, các nàng không cần hiến thân cho ta nữa.”
Hai nàng sững sờ, đồng thời cảm thấy trong lòng chua xót, có chút nhói đau, Dương Đình đôi mắt đẹp rơi lệ: “Hoàng Hy Bình, ngươi coi việc sắp phát sinh giữa chúng ta xem như giao dịch sao?”
“….. ngươi trả lời ta đi? Ngươi vì sao không nói lời nào?” Dương Đình bắt đầu gào lên, người bên ngoài nghe thấy đối thoại bên trong, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nhưng không có một ai đi tới.
Dương Đình tiếp tục nói: “Sắc ma nhà ngươi, lại muốn trong lúc này ra vẻ quân tử, ngươi là trách chúng ta không dứt khoát? Chúng ta thân là nữ tử, đã làm đến mức này rồi, ngươi còn muốn chúng ta thế nào nữa? Chúng ta cũng không phải là loại nữ nhân dâm đãng…..”
Hy Bình tựa hồ đã ngủ rồi, đối với lời nói của nàng, hoàn toàn không có ý muốn trả lời, trong lòng hai nàng lại càng nóng nảy.
Các nàng là cung nữ từ hoàng cung ra, ở trong cung có thể phải ở cả đời, khó được ra ngoài một chuyến, Dương Đình tuy rằng ra ngoài đã mấy năm rồi, nhưng chỉ là sống bên cạnh một thái giám, cũng chính ở nơi này, nàng trong thấy Hy Bình, tên nam nhân háo sắc vô lại này, có lẽ không phải một nam nhân tốt, nhưng lại khiến tâm tư tịch mịch của nàng có rung động, nàng trong lúc đó đã động tình với hắn rồi.
Nàng tình nguyện trở về bị hoàng thượng giết chết, cũng không muốn cả đời này ở trong hoàng cung như vậy, nàng tình nguyện chết trong lòng nam nhân này, nhưng mà, hắn sao lại không để ý tới nàng?
Nàng vốn không có lý do tiếp cận hắn, song hắn quá háo sắc, hắn mở ra điều kiện đúng là để nàng làm nữ nhân của hắn. Nàng tuy có chút phẫn nộ, nhưng còn vui mừng nhiều hơn, chỉ là lùi bước lúc lâm trận, là xuất phát từ thiên tính của thiếu nữ, hắn lại lấy điều này làm lớn chuyện lên, nói các nàng nuốt lời, thật ra chân chính nuốt lời phải là Hoàng Hy Bình hắn.
“Nhìn hắn bây giờ đang làm cái gì?”
“Đồ hèn nhát, tiểu nam nhân nói lời không giữ lời.”
Hy Bình rốt cuộc uể oải: “Ta muốn ngủ cũng không được sao?”
“Không được.” Hai nàng dị khẩu đồng thanh nói, Lâm Hân và Dương Đình có chung cảm giác mà.
Dương Đình nói: “Ngươi đưa ra điều kiện cho chúng ta, tất nhiên trước hết phải thoả mãn chúng ta mới được ngủ.”
Hy Bình nói: “Ta bỏ qua rồi.”
Dương Đình cả giận: “Hoàng Hy Bình, ngươi đừng ép ta, ta nhịn ngươi đã rất lâu rồi.”
Hy Bình trở mình một cái, nằm sấp trên tán lá, nói: “Ta không thích nhìn thấy nữ nhân mặc y phục nam nhân.”
Lâm Hân và Dương Đình nhìn nhau một cái, liền động thủ cởi xiêm y của chính mình, Dương Đình liếc mắt nhìn Hy Bình, cũng động thủ theo cởi y phục của mình ra.
“Hỗn đản, mở mắt ra, chúng ta đã thực hiện nguyện vọng của ngươi rồi.” Hai nàng đã đem y phục của mình toàn bộ cởi ra, Dương Đình liền mở miệng hô to.
Trong lúc Hy Bình không động đậy, hai nàng liền nằm nhoài xuống, một trái một phải dựa trên người hắn, hắn đột nhiên xoay người, nam căn kia lại cứng rắn như thiết, dựng đứng ở giữa hai nàng.
Hắn đưa tay ôm lấy hai nàng, mở hai mắt, cười: “Ta không ra tuyệt chiêu, các nàng đã con bà mẹ nó, bây giờ các nàng đã không sợ rồi.”
Dương Đình nói: “Ai sợ ngươi? Sợ ngươi đã không phải nữ nhân rồi!”
“Vậy các nàng vừa rồi vì sao lại nhát gan vậy?
Dương Đình tức giận: “Chúng ta là nữ hài tử, dù sao không thể nói với ngươi: ‘Lại đây! Ôm ta!’ Bây giờ chúng ta đã bỏ tôn nghiêm cho ngươi giẫm lên rồi, ngươi vui vẻ rồi chứ?”
Hy Bình nói: “Để ta hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nàng là một trong hai nữ nhân có miệng nhỏ nhất mà ta gặp được đó.”
“Người kia là ai?”
“Hoa Lôi, một nữ nhân trên ba mươi tuổi, so với nàng mỹ lệ hơn một chút.”
“Nhưng ta so với nàng trẻ tuổi hơn rất nhiều.”
Hy Bình hỏi: “Nàng ghen tị?”
Dương Đình tức giận: “Nam nhân ta nhìn thấy, so với nữ nhân ngươi nhìn thấy, nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, vài nữ nhân của ngươi tính làm gì, ta ghen tị gì chứ? Ta từ trước tới giờ còn chưa có cái loại cảm tình tiêu cực ấy, ngươi nghĩ rằng ta là Âu Dương Đình Đình kia sao?”
Hy Bình thở dài: “Âu Dương Đình Đình còn không phải nữ nhân của ta.”
“Nàng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay ngươi.” Đó là Lâm Hân nói.
Hy Bình buông Dương Đình ra, leo lên trên thân thể của nàng, thân thể của nàng cũng không tính là đầy đặn, cũng tương tự như Bạch Tư, hắn chú ý nhất chính là nơi riêng tư của nàng có hay không cũng cùng một dạng như Bạch Tư. Hắn bò xuống hạ thể nàng, nhìn chăm chú vào địa phương bí mật của nàng, nơi đó đang sinh trưởng lông màu đen nhạt, hai mép nhô lên rất cao, hai cánh kia cực kỳ mập mạp, so với Bạch Tư lại càng tuyệt vời.
Hắn thấy vậy nuốt nuốt nước bọt, lòng nghĩ: Nữ nhân này chẳng những dáng người tướng mạo trông giống Bạch Tư, ngay cả nơi thầm kín kia cũng như từ một mẫu khắc ra, không biết tiến vào bên trong, có cảm giác giống Bạch Tư hay không?
Bạch Tư tuy không phải nữ nhân đẹp nhất trong các nữ nhân của hắn, nhưng mật huyệt ấy của Bạch Tư so với những nữ nhân khác mỹ diệu hơn rất nhiều, có lẽ chỉ có Thuỷ Tiên và Đỗ Quyên hai nàng hơn được Bạch Tư, cái loại cảm giác bị nhuỵ hoa hút lấy không phải nữ nhân nào cũng có được.
Hắn nói: “Nàng thật sự rất giống Tư nhi, ngay cả nơi này cũng rất giống nàng.”
Lâm Hân phản bác: “Ta không quan tâm ta giống ai , ta là một cá nhân độc lập, ta hi vọng được làm chính mình.”
“Hả?”
“Cũng chính là nói, ta hi vọng ngươi không nên lấy ta và nữ nhân kia so sánh với nhau, lại càng không mong muốn ngươi coi ta trở thành nàng, ta không phải là thế thân của nàng, ta chỉ là ta, tên của ta gọi là Lâm Hân, là một nữ nhân từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đã yêu ngươi, ta nguyện ý vì ngươi mà cho ngươi tất cả của ta.”
Hy Bình than thở: “Ta sẽ không đem nàng trở thành Tư nhi, nàng mặc dù trông giống Tư nhi, nhưng tâm tư nàng và nàng ấy bất đồng, nàng ấy là một nữ hài khổ mệnh.”
“Số mệnh của chúng ta so với bất cứ nữ nhân nào đều khổ hơn…..” Lâm Hân xa xăm nói: “ta chỉ mong vĩnh viễn không phải li khai nơi này, bởi vì đến Trung Nguyên, thân thể của ta đã không thuộc về ta rồi.”
“Thân thể của nàng đích xác không thuộc về nàng….. nhưng, mong nàng nhớ kỹ, thời khắc ta thâm nhập vào thân thể nàng, nàng sẽ là nữ nhân chân thật nhất của ta, thân thể của nàng thuộc về ta! Vô luận nàng đi tới nơi nào, ta cũng sẽ bảo vệ nàng! Nữ nhân yêu thương ta, ta sẽ không để các nàng chịu bất cứ thương tổn nào, đó là mẫu thân ta đã dạy.”
Hy Bình vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của nàng, khuôn mặt non nớt miết vào là chảy nước, thanh âm hắn nói rất nhẹ nhàng, dường như sợ thổi vỡ khuôn mặt non nớt đó, nhưng trong lời nói lại tràn ngập sự kiên định vô cùng, lọt vào tai hai nàng, không thể nghi ngờ là một loại hứa hẹn không thể thay đổi.
Nam nhân này đúng là cường tráng, các nàng cũng tin tưởng sự cường tráng trong lời hứa của hắn, cường tráng kinh người, cường tráng không thể đánh bại!
Dương Đình xoay người lại, nhấc chân gác trên lưng Hy Bình, nói: “Chúng ta tin tưởng ngươi, bởi vì chúng ta cho tới bây giờ chưa có thấy ai cường tráng hơn ngươi, cho dù là vua một nước, ở trước mặt ngươi, cũng không thể làm gì được, sức mạnh của ngươi quyết định tất cả của ngươi, chúng ta yêu ngươi không chỉ con người này của ngươi, thêm nữa là sức mạnh của ngươi, từ sức mạnh thân thể cho tới tâm hồn, chúng ta đều yêu. Nữ nhân yêu, chính là nam nhân có sức mạnh.”
Hy Bình nằm trên kiều thể của Lâm Hân, quay mặt hôn Dương Đình, nói: “Sức mạnh tuyệt đối không thể quyết định tình yêu, nhưng tình yêu có thể quyết định sức mạnh, mà sức mạnh khiến cho nam nhân có thể cam đoan thực hiện lời hứa của hắn, nam nhân không có sức mạnh sẽ không có tư cách thực hiện lời hứa đó, ta đánh nhau không thể không thắng, chính là nhờ sức mạnh tuyệt đối của ta.”
Lâm Hân lên tiếng: “Nhưng mà, rất nhiều người đều muốn hại ngươi…..”
“Xuỵt…..” Hy Bình khiến nàng không thể nói tiếp, hắn nói: “Trong thời khắc này, không nên nói những chuyện buồn phiền này, nói những lời mơ mộng ấm áp một chút, ta muốn cho các nàng một đêm đầu tiên lãng mạn mà lại kích thích, để các nàng vĩnh viễn không quên được đêm nay. Đêm nay chỉ thuộc về ta và các nàng, ta chỉ quan tâm đến thân thể hai nàng thôi.
Hắn áp lên thân thể nàng, Lâm Hân cảm thấy kiều thể nóng lên, hô hấp có chút không chịu khống chế trở nên gấp lên, hai tay nàng vòng lên trên lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cường tráng ấy, cảm thụ nhiệt độ cùng tiếng tim đập mạnh mẽ từ lồng ngực hắn truyền tới, trái tim nàng cũng nảy lên rất nhanh, sự e thẹn cùng chờ mong cùng tồn tại trong lòng, đầu của hắn trêu chọc trên bộ ngực mềm mại của nàng, nàng cảm giác được loại vuốt ve này, mang theo tính khiêu khích, khiến tình cảm đơn sơ của nàng bị thiêu đốt lên cực mạnh.
Hy Bình đưa tay nhẹ nhàng với tới địa phương bí ẩn của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa da thịt mềm mại ở nơi đó, chỗ đó đã ẩm ướt rồi, nàng bởi vì khẩn trương cùng với chờ mong lần đầu tiên, khiến cho lượng hoa lộ tăng lên nhiều, từ mật đạo của nàng chảy ra, đã thấm ướt gò thịt của nàng, làm mượt lớp lông mềm đen nhạt nơi đó.
Hai chân nàng hơi hơi mở ra, dưới sự vuốt ve của Hy Bình, thân thể nhè nhẹ run rẩy, thở gấp trong miệng, giống như rên rỉ.
Hy Bình hôn lấy cái miệng nhỏ đang hé mở của nàng, nàng chỉ cảm thấy đầu lưỡi kia tiến vào trong miệng, khiến nàng mê mẩn một trận, rất tự nhiên đem chiếc lưỡi đinh hương tới nghênh đón, mặc hắn đùa bỡn. Nàng càng hưởng thụ cái loại triền miên này, kiều thể uốn éo càng mau, hơi thở phun trên mặt hắn, khiêếnHy Bình biết nàng đã rất sẵn sàng rồi.
“Ta có thể tiến vào chứ?” Hy Bình ôn nhu hỏi.
Lâm Hân thở hổn hển, rên rỉ đáp: “Ưm….. ư…..”
“Vậy ta sẽ bắt đầu dây.”
Hy Bình nói xong, liền quỳ lên, quỳ giữa hai chân nàng, hai tay nhấc hai chân của nàng lên, đặt đôi chân ngọc đó trên hai chân đang hơi giang ra của hắn, cự căn nóng bỏng ở phía dưới dựng đứng trên nơi thầm kín của nàng, hắn chăm chú nhìn mật huyệt trắng trẻo mập mạp nhô lên rất cao khép chặt với nhau của nàng, trong lòng tưởng tượng, như quả đi xuyên vào, có thể giống loại cảm giác của Bạch Tư hay không nhỉ?
Lâm Hân khẩn trương nhìn hắn, trong ánh mắt là hoảng loạn vừa là nhiệt tình, hắn đưa tay cầm lấy cự căn, đem vật cứng rắn đó ép xuống, đặt trên cửa mật huyệt ướt át của nàng. Vừa động tới, Lâm Hân toàn thân chấn động, nhưng không có uốn éo đôồnbộ tránh ra, nàng cắn răng chờ đợi thời khắc thống khổ kia.
Hy Bình nói: “Không nên quá khẩn trương, ta tạm thời còn sẽ không tiến vào.”
Lâm Hân vừa thẹn vừa giận: “Ta….. nữ nhân….. dù sao vẫn khẩn trương…..”
Hy Bình đưa tay thấm chút mật dịch tại mật huyệt của nàng, bôi lên trên dương căn, sau đó lại đặt trên khe mật đó, nhẹ nhàng đưa qua đưa lại một hồi, nhưng không tiến vào, chỉ là cọ sát cái khe thịt trắng nõn kia của nàng, đó là mật huyệt hắn rất thích, không giống với những người khác, rất đầy đặn, Dương Đình bên cạnh cũng không có đầy đặn như Lâm Hân.
Tay hắn lại mò mẫm trên nơi màu mỡ kia, ẩm ẩm ướt ướt, cảm giác trong tay tuyệt vô cùng, hắn cười cười: “Lâm Hân, nơi này của nàng trông thật đáng yêu, vừa căng lại vừa trơn, nếu mà bọc lấy cái cây này của ta, nhất định rất tuyệt vời.”
Lâm Hân vừa thẹn vừa mừng: “Vậy….. ta sẽ ôm nó là được…..”
Nói chuyện thật buồn cười! Hy Bình nhẹ nhàng miết một cái trên đám thịt mềm, thân thể ngả về phía trước, nhẹ ép lên nàng, một tay chống bên cạnh nàng, tay kia nắm lấy nam căn đặt tại nơi riêng tư của nàng, từ từ đẩy vào….. chìm xuống một chút trong khe mật đã ướt đẫm kia…..
Nàng khẩn trương nhìn khuôn mặt hắn, khuôn mặt đó tuy dày đặc vết thương, xem ra lại vẫn tồn tại mị lực riêng biệt như cũ, đôi mắt như sao kia lộ ra nhu tình vô hạn….. nàng cảm thấy hạ thân nàng bị một cự vật bịt kín, cái loại cảm giác đè nén này càng ngày càng đậm, giống như thân thể khép kín của nàng chịu xâm lấn, đang từ từ co vào bên trong. Hy Bình cầm thương tiến thẳng vào, phần đầu cự vật đó lập loè quang mang tím đen, chen vào giữa hai múi thịt trắng trẻo đầy đặn đó, từ từ đem hai miếng thịt mềm mại đang khép chặt đó tách ra…..
Lâm Hân cảm thấy rõ ràng hắn tiến vào trong cấm địa của nàng, phảng phất đến một mức nào đó, nhục bổng của hắn có thể khiến cho chỗ đó nàng không thể căng ra được nữa, tiếp tục tiến vào, làm cho khe thịt của nàng bị cự vật tách ra, khi cự vật đó lách vào bên trong, một trận khó chịu truyền khắp toàn thân nàng, nhưng nàng lại rất thích thú độ ấm của cự vật kia, cái loại cảm giác nóng bỏng này…..
Sau một khắc, đầu cự vật đó trượt vào trong rãnh mật, khiến hai múi thịt dày của nàng bị kéo căng ra hai bên, cái khe đó giống như một cái bao thịt ôm chặt lấy cự vật của hắn, nàng như thế nào cũng không nghĩ được một cái khe vừa nhỏ vừa nông của nàng, lại chứa được vật to lớn này, nàng cảm thấy hơi đau.
Mày nhíu lại, nhưng không có kêu ra tiếng, hai mắt của nàng nhìn chằm chằm Hy Bình, hai tay bấu chặt trên lưng hắn, một đôi chân đẹp như ngọc đang mở ra, nhưng bởi vì Hy Bình thình lình tiến vào, cơ bắp hai chân nàng dưới sự rung động đó, dần dần cứng đờ, nhưng nàng làm sao cũng không thể khiến mật huyệt cứng lên được, nơi đó của nữ nhân, bất kể là lúc nào đều mềm mại như thế, có đôi khi còn ẩm ướt nữa.
“Đau không?” Hy Bình hỏi.
“Một chút thôi….. rất căng, rất nóng….. ta….. thích…..”
Hy Bình mỉm cười: “Ta cũng thích, nàng nơi đó thật mập, kẹp lấy ta rất chặt, rất thoải mái. Nàng có muốn ta nhỏ đi một chút hay không? đợi lúc toàn bộ đã tiến vào sẽ không quá đau…..”
Lâm Hân nói: “Cứ….. cứ lớn như vậy đi….. ta không muốn quá nhỏ….. quá nhỏ không có cái loại cảm giác căng phồng như vậy, ta….. ta muốn, ta thích cái loại cảm giác chặt chẽ này, thật đầy đặn.”
Hy Bình cười thần bí, Lâm Hân phảng phất cảm thấy dương căn của hắn lớn lên một chút, khiến cho cái bao thịt của nàng căng phồng lên, cái loại cảm giác đầy đủ này phảng phất như là thân thể bị trương lên, khiến một chút đau đớn cũng bị nàng bỏ qua rồi.
“Nào, ta tiến đến đây!” Hy Bình hạ eo xuống, không chút do dự, xé tan tất cả trở ngại, kiên đĩnh mãnh liệt tiến vào bên trong mật huyệt.
Trong phút chốc, hắn thấy như đi vào thân thể Bạch Tư, cảm giác quen thuộc trong đó lại hiện ra trong thần kinh của hắn, mật huyệt của Lâm Hân quả nhiên là ‘xà nữ’ bảo huyệt, bên trong vừa nhỏ vừa dài vô cùng, mà vách động thờng xuyên tồn tại một loại chuyển động mềm mại, giống như rắn quấn quanh nam căn của hắn mà mút lấy…..
“A….. đau quá…..”
Lâm Hân đột nhiên mở hai mắt, thống khổ to lớn khiến nàng lên tiếng kêu to, trong sát na Hy Bình vượt qua hàng rào trinh trắng của nàng, trái tim nàng cũng ngừng đập trong phút chốc. Vật to lớn đó mang theo thống khổ xuyên vào nơi thánh khiết của nàng, cọ sát vào vách thịt non trong mật đạo đã ướt đẫm của nàng, ngay khi tiến vào, đã động tới nhuỵ hoa của nàng, một loại cảm giác so với thống khổ còn mãnh liệt hơn truyền khắp toàn thân, nàng lần đầu tiên đã chịu đựng cái loại tấn công này, mỗi bộ phận của cơ thể đều có chút rung động, nàng bình tĩnh nhìn Hy Bình, cái đó của nam nhân này xâm nhập vào trong thân thể nàng, giống như đem thân thể nàng xé toang ra, nàng đâu đến nước mắt chảy ròng ròng, trong miệng chỉ hô một chữ - đau.
“Ô ô…..….. đau quá…..….. ngươi lớn quá, nam nhân đều lớn như vậy sao?”
Hy Bình cười nói: “Ta đặc biệt lớn một chút….. vả lại muốn lớn bao nhiêu cũng được, chỉ sợ nàng không chịu nổi thôi, nàng thích không?”
“Không thích.”
Hy Bình đem cự vật chậm rãi rút ra, Lâm Hân liền kêu la không ngừng. Hắn rút ra một nửa, lại đột nhiên đâm thẳng vào, “Đợi khi nàng thích rồi, thứ lớn mới khiến nữ nhân sảng khoái! Ta muốn trong khi chinh phục tâm hồn nàng đồng thời cũng chinh phục thân thể nàng, lấy một cái tư thái tuyệt đối của nam nhân, giữ nàng đến chết mết thôi!”
Hy Bình nói như thề, tại con đường thơm tho của Lâm Hân giống như của Bạch Tư kia bất ngờ tăng tốc, lúc đầu hắn còn rất ôn nhu, lúc tiên huyết cùng hoa lộ đã tràn đầy mật đạo Lâm Hân, khi dương căn của hắn cũng dính đầy máu tươi và hoa lộ, việc ra vào liền trở nên dễ dàng, tốc độ cũng dần dần nhanh hơn, đến lúc sau, một loại cuồng bạo xé mở lần đầu không thích hợp diễn ra trên thân thể mềm mại của Lâm Hân, như muốn đem nàng hoàn toàn xé nát, đập tan thống khổ, mang khoái cảm đẩy lên đỉnh điểm…..
Lâm Hân đồng thời cảm thấy tình yêu trong lòng đối với nàng, cũng cảm thấy một nữ nhân khác, nam nhân này không coi nàng thành nữ nhân kia, nhưng trong khoảnh khắc này, lại nghĩ đến nữ nhân đó, nàng có một loại chua xót, rốt cuộc lúc này trong lòng nam nhân này còn nhớ đến nữ nhân kia, nhưng hắn lại ra vào cuồng loạn trên thân thể của nàng.
Hy Bình cũng không nghĩ tới lúc này hắn lại nhớ đến Bạch Tư - Hắn từ trước tới giờ không có như vậy, khi hắn cùng nữ nhân dưới thân tố ái, hắn đều đem toàn bộ tâm linh đặt lên người nữ nhân bên dưới. Chỉ có lúc này, hắn lại phân tâm, hắn nghĩ tới Bạch Tư, nhớ tới người mang trong bụng hài tử của hắn, thiếu nữ mĩ lệ nhưng lại rời bỏ hắn…..
Trong lòng hắn nổi lên chút hổ thẹn, loại hổ thẹn này là dành cho Lâm Hân, Lâm Hân cũng cảm giác được loại áy náy này, trong lòng nàng cảm thấy an ủi, nghĩ thầm: ‘Chàng có nhiều nữ nhân như vậy, dù cho ở trên người ta, chàng nhớ đến bọn họ cũng là rất tự nhiên, ta chỉ cần chàng…..’
Vô luận trong lòng Hy Bình nhớ là ai, cuối cùng tư thái cực mạnh của hắn lúc này, cũng khiến lần đầu của Lâm Hân đẩy đến cao trào, loại cao trào này vẫn tiếp tục, cho tới khi nàng dần dần, trước khi sắp hôn mê, tâm linh nàng vang lên tiếng kêu của Hy Bình: ta cho nàng một hài tử!
Trong lòng nàng vui vẻ, liền mê man đi.
Hy Bình rút ra ngoài, Dương Đình ở bên lửa dục đã tràn đầy, hắn trèo lên thân thể nàng, cái miệng nhỏ nhắn của Dương Đình mặc dù nhỏ như Hoa Lôi, thân thể lại không mảnh khảnh như vậy. Nàng thật đầy đủ, thân thể nàng tràn đầy gợi cảm, mỗi tấc da thịt đều co giãn thập phần, động tới đâu cũng sinh ra cảm giác tuyệt vời vô cùng.
Cấm địa của nàng rất đen, nhô lên cũng không cao như Lâm Hân, vạch đám cỏ đen của nàng ra, có thể thấy được hai cánh hoa, rất đẹp, khác biệt với đám cỏ đen kia, nhìn từ ngoài vào, hai cánh hoa này là màu trắng, trắng nõn như da thịt trên thân thể nàng, tách hai cánh hoa của nàng ra, mặt trong lại là màu hồng nhạt, lại ẩm ướt vô cùng.
Hai cánh hoa dường như rất mỏng, mép ngoài tạo thành một cái khe so với nữ nhân thông thường ngắn hơn một chút, chứng minh mật huyệt của nàng vô cùng nhỏ nhắn, phảng phất như không chịu được bất cứ sự cuồng bạo nào.
“Nàng xem ra khỏe mạnh hơn Lôi Lôi, nhưng lại mềm yếu giống như Lôi Lôi vậy.” Hy Bình vuốt ve bộ ngực đầy đặn của nàng, bộ ngực này so với Hoa Lôi lớn hơn rất nhiều, Dương Đình rõ ràng không giống Hoa Lôi, song các nàng có điểm chung là: miệng rất nhỏ, mật huyệt rất chật hẹp.
“Lôi Lôi? Nữ nhân của ngươi a?”
“Ừm, nàng đã gặp qua rồi, Hoa Lôi của Trường Xuân đường.”
Dương Đình xa xăm nói: “Nàng xinh đẹp hơn so với ta, nhưng mà, cái miệng của nàng thật sự rất nhỏ, nhỏ giống như ta vậy, cũng rất dễ nhìn, ta kiêu ngạo nhất cũng chính là cái miệng nhỏ nhắn mĩ lệ này của ta.”
Hy Bình hôn nàng, mỉm cười: “Ta cũng thích cái miệng nhỏ của nàng, hôn lên thật sự là quá mê. Hà hà, phía dưới nàng so với cái miệng nhỏ kia còn thích hơn, cũng chảy ra rất nhiều nước mật a.”
Thân thể Dương Đình vặn vẹo một chút, thích ứng với sự ép xuống của Hy Bình, hai tay nàng cũng ôm lấy Hy Bình, than thở: “Ngươi thật cường tráng, vừa rồi khi ngươi cùng Lâm Hân làm chuyện đó, người ta ở bên cạnh nhìn, mặc dù sợ hãi, lại không biết làm sao, cảm thấy thân thể giống như chờ mong ngươi tiến vào, hơn nữa nơi đó của ta….. cũng chảy ra rất nhiều nước, ta từ trước tới giờ chưa có như vậy, có phải ta rất dâm đãng không?”
“Nếu nàng gọi điều này là dâm đãng, vậy thế gian này sẽ không có nữ nhân thuần khiết rồi.”
“Nhưng ngươi sắp phá hủy thuần khiết của người ta, đại bại hoại nhà ngươi!” Dương Đình giận dỗi, cái miệng nhỏ hôn hắn một cái, lại nói: “Ta lại thích ngươi xấu xa, giống như tà ma hấp dẫn nữ nhân vậy.”
Hy Bình tà tà nói: “Ta xấu sao, ta là người tốt của các nàng mà…..”
Dương Đình xấu hổ cực kỳ, giận dỗi nói: “Ta không tới nữa, ngươi trêu chọc người ta.”
“Muốn ta hôn cái miệng phía dưới của nàng không?” Hy Bình ôn nhu nói.
“Hả?”
“Ta muốn hôn tiểu huyệt đạo mĩ lệ của nàng…..”
“Không, không được hôn, nơi đó dơ lắm.”
Hy Bình bò lui xuống dưới, khuôn mặt đã ở trên đám cỏ đen mềm mại ở vùng cấm của nàng, nhìn chăm chú vào giải đất hình tam giác đen trắng lẫn lộn, nói: “Ta cảm thấy đó là địa phương thuần khiết nhất ngọt ngào nhất, nếu như không hôn một xử nữ, chẳng những có lỗi với mình, còn rất có lỗi với nữ hài tử đó.”
Hắn cúi đầu áp mặt xuống…..
“Không….. không muốn, a, ngứa quá…..”
Hy Bình nghe vậy lại càng hưng phấn, hai tay giữ lấy đôi chân ngọc của nàng, không để nàng loạn động, quỳ gối giữa hai chân nàng, trường thương vươn thẳng, áp xuống đám cỏ tươi tốt mềm mại, vươn đầu lưỡi nóng ẩm tại nơi mềm mại mẫn cảm của nàng vừa liếm vừa mút, khiến cho nàng rên rỉ uốn éo thân mình, nhưng bởi vì hai chân bị Hy Bình dùng tay giữ chặt, căn bản không cách nào thoát khỏi đầu lưỡi đang trêu chọc của hắn, cảm giác kỳ dị truyền khắp toàn thân, từ nơi sâu trong mật huyệt truyền đến một luồng nhiệt khí, hoa lộ mất khống chế tuôn ra như suối…..
“Ư….. ngứa….. không được, cứu cứu ta….. không muốn như vậy…..”
Hy Bình liếm mút một hồi, ngước mặt lên, bò lên trên người nàng, cái miệng dính đầy mật kia lại áp lên cái miệng nhỏ xinh của nàng, cùng nàng triền miên một trận nồng nhiệt. Cự căn của hắn cũng lặng lẽ đặt ở cửa mật huyệt kia.
Nam căn trong khắc đó rút nhỏ đi rất nhiều, hắn biết, mặc dù huyệt đạo của Lâm Hân kia rất nhỏ hẹp, nhưng mật huyệt của Dương Đình lại càng nhỏ hẹp mềm mại, nàng tuyệt đối chịu không nổi kích thước lúc tiến vào Lâm Hân.
“A…..” Địa phương riêng tư bị dương căn của Hy Bình đụng vào, toàn thân run sợ, hai tay ôm chặt lấy Hy Bình, khẩn trương chờ đợi, Hy Bình nhưng lại chỉ dùng nam căn ma sát trên khe mật của nàng, chứ không thực sự tiến vào, nàng nhắm hai mắt đợi một lúc lâu, không thấy đau đớn đến đúng lúc, mà chỉ là cái loại ngứa ngáy này càng ngày càng đậm, dịch mật của nàng cũng càng ngày càng nhiều, đã chảy tới tận bắp đùi nàng.
“Ngươi còn không tiến tới?” Dương Đình sợ hãi nói.
Hy Bình đưa eo tiến về phía trước, chặt chẽ đặt tại cửa mật đạo ẩm ướt của nàng, cười cười: “Nàng rất muốn ta sớm tiến tới phải không?”
Dương Đình sắc mặt khẽ biến, thân thể mềm mại có chút run rẩy, từ đầu cây của Hy Bình truyền tới nhiệt độ cùng áp lực khiến nàng biết, thời khắc thống khổ đang tới gần, nữ nhân vĩnh viễn không cách nào tránh khỏi một lần đau đớn…..
“Ừm….. a, không….. không, ta không phải muốn như vậy.” Dương Đình phủ nhận đáp.
“Nhưng ta cảm thấy nàng đúng là muốn như vậy đấy, nàng chính là muốn để ta tiến nhập vào thân thể nàng.”
Hy Bình cười nói, ngay trong khi hắn cười, nam căn của hắn đã lách vào cái huyệt mềm mại của Dương Đình, tại nơi đó nhẹ nhàng ra vào một hồi, cho dù là như vậy, Dương Đình cũng đau đến hơi rên rỉ, hai tay nàng tùm chặt lấy lưng hắn, cũng giống như Lâm Hân, chờ đợi thời khắc hắn đột phá kia.
“A….. đau chết ta rồi….. Hoàng Hy Bình, hỗn đản nhà ngươi….. a a….. ô ô….. ngươi không ngờ không nói không rằng đột nhiên cắm vào? Ta….. ta hận ngươi đến chết.”
Dương Đình trong khoảnh khắc này liền bắt đầu hối hận, nàng nơi đó thật là quá nhỏ, bị thô cự của Hy Bình tiến vào, cơ hồ muốn xé nát thông đạo của nàng, loại trừ thống khổ cũng chỉ còn thống khổ, nhớ tới lúc hắn cùng với các nàng thì khoái lạc như thế, khi làm với nàng lại đau đớn như vậy, nàng hận hắn đến chết.
“Ô ô….. đau quá a….. ngươi vì sao lại lớn lên như vậy….. chỗ đó của người ta nhỏ vậy mà…..”
Mười ngón tay của nàng không có cắm vào da thịt trên lưng Hy Bình, mà vô lực thả trên chiếc giường lá, bởi vì quá thống khổ, nàng trong giây phút đó đã buông tay xuống.
Nàng thở hổn hển, mở hai mắt đang nhắm ra, oán hận nhìn Hy Bình chằm chằm, Hy Bình vẫn đang nằm bò trên người nàng, hai mắt hắn cũng đang nhìn nàng, dương căn cắm sâu trong huyệt đạo của nàng.
Hắn lại mạnh mẽ thúc vào hoa tâm của nàng, Dương ĐÌnh đau đớn kêu lớn một tiếng, đầu ngửa ra sau, thân thể thẳng tắp, hai tay lại bấu chặt lên eo lưng của Hy Bình, “a a…..”
Hy Bình biết nàng đã thích ứng rồi, đưa mắt nhìn nơi kết hợp của hai người, nơi đó đã chảy ra máu xử nữ của nàng, hắn nhẹ nhàng chuyển động, ôn nhu nói: “Phía trong nàng rất chật chội, kẹp lấy ta rất chặt, nếu ta lại tăng lớn một chút, có thể sẽ làm nàng bị thương.”
Dương Đình khóc lóc nói: “Người ta vốn vẫn nhỏ mà! Ngươi chưa từng nghe thấy nữ nhân miệng nhỏ, nơi đó cũng rất nhỏ sao? Ô ô, ngươi đã làm với bao nhiêu nữ nhân rồi, vậy mà không biết nơi đó của người ta rất nhỏ a, còn thô bạo như vậy, sử dụng tên gia hỏa to lớn của ngươi đâm người ta đau như vậy.”
“Ngoan nào, đợi một lát sẽ không đau nữa.”
Dương Đình nói: “Sau này còn đau không?”
“Không đâu, ài…..”
“Nhưng mà, sau này nơi đó của người ta sẽ trở nên rất lớn, ta không thích đâu, ô…..”
Hy Bình cười nói: “Làm sao có chuyện đó được, sẽ không biến thành rất lớn đâu! Nơi đó của nàng co giãn cực tốt, khả năng hồi phục rất tuyệt, vĩnh viễn sẽ nhỏ như vậy, mật huyệt nho nhỏ ôm ta thật thoải máu, bên trong của nàng thật sự là vừa chặt chẽ lại vừa âm áp.”
“Nhưng ta cảm thấy vừa căng vừa đau….. ta muốn khóc…..”
“Khóc đi! Khóc càng lớn tiếng càng tốt, ta muốn bắt đầu, dốc sức đối phó với nàng, Dương Đình, ta cũng nhịn nàng rất lâu rồi.”
Hy Bình nói xong, tốc độ đưa đẩy tăng cao, kích thước nam căn cũng tăng lên một chút, trong sự bao bọc của da thịt nàng, không ngừng ra vào, từng trận khoái cảm tràn trề kéo đến, hắn phát cuồng chuyển động eo hông, đâm thẳng vào cái huyệt nguyên sơ của Dương Đình.
“A a, Hoàng Hy Bình, ngươi bắt chước lời ta….. ta đau lắm a….. ta không chịu được….. nhịn không được đâu! Oa oa….. sau này không để ngươi tiến đến nữa, cái đó của ngươi vừa lớn vừa dài, muốn làm đảo lộn bụng ta sao….. úc a! Hoàng Hy Bình, thu nhỏ lại một chút….. cầu xin ngươi….. ngươi quá lớn…..”
Vô luận Dương Đình kêu gào như thế nào, Hy Bình cũng không có giảm kích thước đi, lại càng không có giảm tốc độ, gặp được nữ nhân có loại tiểu huyệt như của Hoa Lôi và Dương Đình, là nam nhân thì đều điên cuồng, cho dù tiểu huyệt của họ không có gì tuyệt vời khác, nhưng chỉ một từ ‘nhỏ’, là có thể đem tất cả ý nghĩa đẹp đẽ của tình yêu biểu đạt ra.
Tuyệt vời! Sảng khoái! Giữ lấy, giữ lấy tiểu huyệt của nàng mà phát tiết…..