Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn

Chương 27: Q.1 - Chương 27: Chăm Sóc Khách Hàng số 094




*CSKH số 094

Ngay lúc Diệp Từ cố gắng phân giải Hoang Sa Hạt, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một người chơi tộc Nhân loại cấp 1. Người nọ vừa đến nơi liền quay đầu nhìn quanh bốn phía xác định xem mình có đến đúng tọa độ hay không, kế đó mới nhìn về phía Diệp Từ đang như một tên ‘đồ tể’ vung đao vung kiếm xuống xác Hoang Sa Hạt.

“Xin chào, tôi là nhân viên kế hoạch thuộc tổ quản lý trong game Vận Mệnh, Chăm Sóc Khách Hàng số 094.” Người nọ đánh giá Diệp Từ xong mới giới thiệu bản thân, muốn thu hút sự chú ý của cô.

Trên thực tế, CSKH số 94 vừa xuất hiện, Diệp Từ nhờ trang bị đề cao sự cảm giác đã phát hiện anh ấy, nhưng vì lúc đó cần chuyên tâm phân biệt thi thể Hoang Sa cho vào túi nên không thể để ý đến anh.

Lúc này đây, Diệp Từ ngồi trên nhánh cây dương bên dưới là thi thể của Hoang Sa Hạt, Diệp Từ giật giật khóe môi. Dĩ nhiên là CSKH số 94 tới tiếp đãi cô……

Trong tổ kế hoạch của game Vận Mệnh có tổng cộng 400 ID chăm sóc khách hàng, theo thứ tự từ 001 đến 400.Những người chăm sóc khách hàng này phải mang trên mình thân phận GM cả đời, cho dù bọn họ rời khỏi công ty Vận Mệnh, rời khỏi công ty điều hành game này, nhưng những con số ấy sẽ được lưu giữ lại vĩnh viễn cho bọn họ.

Hiện giờ, CSHK số 094 có lẽ vẫn còn là một nhân viên bình thường của tổ kế hoạch, nhưng ba năm sau, người này sẽ trở thành một trong những người quản lý, chịu trách nhiệm của tổ kế hoạch ấy. Tên của anh ta lúc này vẫn chưa được người chơi biết đến, nhưng ba năm sau, chắc chắn sẽ có vô số người nhớ mãi không quên.

Anh là người đã viết ra bản tư liệu thứ hai “Một thế giới khác” của Vận Mệnh, tư liệu này cực kỳ thông dụng trên toàn cầu.

Nhắc đến một vài cái tên không thể quên trong lịch sử của Vận Mệnh, vậy Chăm Sóc Khách Hàng số 094 là cái tên không thể thiếu nhất.

Đến bây giờ Diệp Từ vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc CSKH số 94 thao tác Nhân loại Mục sư anh chỉ nói một câu: “Chỉ cần bạn cho tôi 3 giây, tôi sẽ đưa bạn đến một thế giới khác! Tôi chính là Vận Mệnh.”

Có lẽ không chỉ mình Diệp Từ nhớ rõ những lời này, có thể toàn bộ người chơi game Vận Mệnh đều nhớ rõ. Một câu nói huyền thoại của con người huyền thoại.

GM CSKH số 94 của Vận Mệnh — Vọng Giang Nam.

“Xin hỏi, cô là người cử báo bug à?” Vọng Giang Nam cực kì lễ phép, anh thấy Diệp Từ cứ nhìn anh chằm chằm, có chút không tự nhiên gải gải đầu, hướng Diệp Từ chào hỏi.

Đây là lần đầu tiên Vọng Giang Nam gặp người chơi cử báo bug hoặc nói chính xác hơn là từ ngày game Vận Mệnh được phát hành đến nay, Diệp Từ là người đầu tiên báo cho họ rằng game có Bug. Điều này khiến cho toàn bộ tổ GM rất coi trọng. Bọn họ thí nghiệm trò chơi này không dưới mấy trăm lần, tuy không thể nói cái gì cũng biết, ít nhất không thể dễ dàng xuất hiện Bug như vậy.

Lúc Diệp Từ thông báo Bug với cô gái chăm sóc khách hàng kia, đúng lúc Vọng Giang Nam trực ban, anh gần như không chút do dự tự mình đến kiểm tra Bug này.

Diệp Từ gật gật đầu:“Là tôi cử báo bug.”

“Bug của boss Hoang Sa Hạt?” Ngay lúc Diệp Từ bắt đầu trả lời câu hỏi của Vọng Giang Nam, anh cũng bắt đầu dùng chức vụ GM của mình điều tra thông tin của cô.

“Vâng.”

Vọng Giang Nam tra xét một hồi trong GM Hệ Thống, bỗng nhiên ngẩn người, sau đó ngẩng đầu lên giật mình nhìn Diệp Từ: “Thực sự là một mình cô đánh chết con Hoang Sa Hạt này?”

“Cộng thêm cả Bug.” Diệp Từ chỉ chỉ sủng vật của cô, Lão Tam lập tức vừa kêu lại vừa làm động tác duỗi người, tỏ vẻ sự tồn tại của nó.

“……” Vọng Giang á khẩu, ngồi bên cạnh thi thể Hoang Sa Hạt, nhìn nhìn nữ Tinh Linh Thợ Săn. Bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, lập tức vào hệ thống ghi chép tìm kiếm ID của Diệp Từ, lát sau tất cả thông tin của Diệp Từ từ lúc bắt đầu vào game đến giờ lần lượt hiện ra trước mặt anh ta.

Kỳ thật bình thường GM chẳng ai dám làm chuyện như vậy. Chủ yếu vì phiền phức, hơn nữa nếu vô ý tiết lộ thông tin của người chơi, nhẹ thì bị công ty xử phạt, nặng thì phải ngồi tù. Nhưng vì Vọng Giang Nam nhịn không được sự tò mò của chính mình, một người chơi có thể lợi dụng Bug đánh chết Hoang Sa Hạt, sao lại lập tức cử báo nhanh như vậy.

Sau khi xem hết bảng thống kê lịch sử của Diệp Từ, Vọng Giang Nam tuyệt đối cảm thấy Diệp Từ tìm được Bug này, một chút cũng không kì quái.

Người chơi được phân ra rất nhiều loại, có người dựa theo quy tắc trò chơi đặt ra quy củ làm nhiệm vụ, có hội sẽ phá vở quy tắc của trò chơi chính mình sáng tạo nên một quy tắc mới, có người lợi dụng tất cả những quy tắc trong trò chơi biến thành những thứ có ích cho mình để đạt được vinh quang.

Thực rõ ràng, nữ Thợ Săn trước mắt chính là loại người chơi thứ ba.

Loại người chơi này chỉ có hai kết cục, một bị loại khỏi trò chơi, hai là……

“CSKH số 94, anh không phải đang điều tra lịch sử của tôi đi, đấy là phạm pháp.” Diệp Từ thấy Vọng Giang Nam bận bận rộn rộn, nét mặt nhìn mình liên tục thay đổi cảm xúc, không khỏi mạnh dạn đoán.

Cô vừa nói xong, Vọng Giang Nam liền khẩn trương, lập tức tắt đi bảng thống kê lịch sử của Diệp Từ.

“Đâu có.” Vọng Giang Nam lắc đầu che giấu cảm xúc của mình khi bị Diệp Từ đoán trúng tim đen, sau đó hắng giọng, bắt đầu nói bằng giọng khách sáo: “Tôi đại diện cho đội ngũ chăm sóc khách hàng của game Vận Mệnh cảm ơn cô đã báo cho chúng tôi biết sai sót của trò chơi, chúng tôi sẽ…”

“Tra cứu bảng lịch sử của người chơi sẽ bị Hệ Thống lưu lại, hình như người chơi biết được có thể xin phép được điều tra cụ thể. Anh nói tôi giờ đi xin điều tra có được hay không?” Diệp Từ thấy vẻ mặt trốn tránh của Vọng Giang Nam, lập tức chắc chắn ban nãy anh ta đã kiểm tra lịch sử hoạt động của mình.

Khóe môi cô như xuất hiện một nụ cười, nhẹ nhàng uy hiếp Chăm Sóc Khách Hàng số 094 vẫn chưa thành danh — Vọng Giang Nam. Cô thậm chí còn tưởng tượng, nếu vài năm sau cô nói cho những người khác biết cô từng xảo trá Vọng Giang Nam một lần, không biết họ sẽ nhìn cô bằng biểu tình gì?

Vọng Giang Nam giật mình, đôi môi lập tức mím chặt.

Ban nãy anh vừa nghĩ gì? Có người chơi sẽ lợi dụng quy tắc của trò chơi, tìm kiếm lợi ích tạo nên thành tựu cho riêng mình.

Thực rõ ràng, hiện tại nữ Tinh Linh Thợ Săn đang vận dụng điều đó ……

Có trách chỉ trách công ty điều hành Vận Mệnh đã công bố toàn diện chức trách của GM trong game, ban đầu vốn vì tránh xảy ra những chuyện không đáng có, nhưng cuối cùng lại để người khác dắt mũi.

Hai người vẫn nhìn nhau, ý tứ nhất định phải có một người thua cuộc.

“Cô cần tôi giúp gì?” Cuối cùng Vọng Giang Nam đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, hỏi thẳng Diệp Từ. Nói xong lập tức bổ sung: “Trong phạm vi năng lực của tôi, tôi có thể tặng bạn một vài phần thưởng nhưng không thể phá hư cân bằng của trò chơi, không biết cô cần gì đây?”

Tặng thưởng thôi cần gì nhiều quy tắc thế, Diệp Từ nhướng lông mi, hỏi lại: “Thôi đi, CSKH số 94 thân ái, đừng nói lời vô nghĩa, anh có thể tặng tôi thứ gì?”

Vọng Giang Nam suy nghĩ một hồi, lấy một quả trứng to trong ba lô ra, đưa cho Diệp Từ: “Đây là phần thưởng tốt nhất trong phạm vi năng lực của tôi.”

Diệp Từ tiếp nhận quả trừng, xem xem nó có thộc tính gì, thì thấy: Đây là một quả trứng vô cùng thần bí.

“Đây là trứng sủng vật, vừa vặn cô là Thợ Săn, có thể dùng nhưng tôi không thể cam đoan sẽ nở ra con gì.”

“Ngẫu nhiên?”

“Ừ.” Vọng Giang Nam gật đầu, sau đó ghi lại tọa độ của Bug vào bản công tác, đưa vào GM Hệ Thống, không nói chuyện với Diệp Từ nữa mà vẫy tay chào tạm biệt. Tiếp tục dây dưa cùng nữ Thợ Săn này, anh không biết mình còn bị lợi dụng kiểu gì nữa.

Lúc chuẩn bị biến mất, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, lập tức hỏi Diệp Từ: “Tôi muốn hỏi một việc, nếu Vận Mệnh muốn mở một bản tư liệu, cô hi vọng nội dung trên ấy là gì?”

Thực ra hiện giờ phần nội dung bản kế hoạch số 1 của game vận mệnh đã được quyết định, Vọng Giang Nam chỉ được tham gia một chi tiết rất nhỏ trong đó mà thôi. Anh biết với thân phận bây giờ của mình có lẽ cả đời này cũng không thể thăng đến chủ GM, nhưng anh vẫn nhịn không được tưởng tưởng ra có một ngày anh có thể làm chủ GM, khi đó anh sẽ thế nào. Hôm nay nhìn thấy Diệp Từ, biết “Sự tích vinh quang” của cô. Anh bỗng nhiên muốn biết, ý nghĩ của người chơi luôn lợi dụng quy tắc của trò chơi là gì?

Diệp Từ cảm thấy có một loại cảm xúc rất kì diệu.

Bị một chủ GM ba năm sau sẽ tỏa sáng lấp lánh trong Vận Mệnh, hỏi về ý tưởng của Vận Mệnh, nghĩ sao cũng thấy kì diệu.

Cô thu hồi quả trứng, thấy Vọng Giang Nam tập trung nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự nhiệt tình hơn bao giờ hết.

Người có ánh mắt như vậy, nhất định sẽ thành công. Bất kể thời gian có quay trở lại hay không, bất kể anh có gặp qua cô hay không, anh đều sẽ thành công.

Diệp Từ nở nụ cười, nụ cười chân thành không chút tính toán, cô đứng thẳng lên, học động tác năm đó của Vọng Giang Nam: “Chỉ cần bạn cho tôi ba giây, tôi sẽ đưa bạn vào một thế giới khác! Tôi chính là Vận Mệnh.”

Đây vốn là động tác của Vọng Giang Nam nhưng giờ này khắc này lúc Vọng Giang Nam nhìn Diệp Từ làm chúng, nội tâm kích động đến nổi không thể diễn tả bằng lời. Môi anh run lên, hồi sau hướng Diệp Từ lộ ra một nụ cười tươi: “Cám ơn.”

“Chỉ cần bạn cho tôi ba giây, tôi sẽ đưa bạn vào một thế giới khác! Tôi chính là Vận Mệnh.”

Lần này Vọng Giang Nam không không nói gì thêm, anh vẫy vẫy tay, rất nhanh liền biến mất. Mang theo sự kích động, mang theo tâm trạng hưng phấn biến mất.

Tiễn bước Vọng Giang Nam, Diệp Từ tiếp tục phân giải Hoang Sa Hạt, ước chừng qua nửa ngày mới nhét hết đồ vật lấy được Hoang Sa Hạt vào ba lô. Cô cảm thấy mỹ mãn về Hồng Hồ Thành.

Tuy Hệ Thống thưởng cho Diệp Từ 10000 điểm Danh vọng ở thành Nhật Lạc khiến quan hệ của cô với thành này đạt đến Thân mật nhưng cô không có dự định buộc định Hồi thành Thạch và thành Lạc Nhật thành. Dù sao cô đã làm 20 ngày nhiệm vụ hằng ngày ở Hồng Hồ Thành, điểm danh vọng cũng đã sắp xỉ mức độ tiêu chuẩn.

Đem đồ vật trên người đặt vào kho hàng, Diệp Từ lập tức đi đến chỗ bán đấu giá, đây là thói quen cô dưỡng thành kể từ khi ghé thành thị lớn ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.