Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn

Chương 37: Q.4 - Chương 37: Chương 23 (Tiếp): Sự thật.




Ở trước mặt Nguyệt Thanh Khâu, Diệp Từ vẫn luôn giữ nguyên tư thế đó, biểu cảm trầm lặng như một pho tượng điêu khắc, giống như không còn sức sống nữa.Thậm chí khi nghe cậu báo cáo về kết quả điều tra sinh hoạt hằng ngày ngoài đời thật, lông mi của cô cũng không thèm run lấy một cái.

Nguyệt Thanh Khâu không thể không khâm phục sự bình tĩnh của cô gái này.

Cô tuyệt đối hiểu rõ được sinh hoạt hằng ngày của bản thân có quan hệ như thế nào, cô cũng hiểu được, một người chơi bị người khác theo dõi sinh hoạt hàng ngày của mình có ý nghĩa như thế nào. Nhưng mà, cho dù là vậy, cô vẫn rất bình tĩnh, yên lặng như một giếng nước.

- Công Tử U, cô phải hiểu, nếu như tôi tra ra được sinh hoạt hằng ngày ngoài đời, điều đó chứng minh...

Nguyệt Thanh Khâu nói đến đây thì dừng một tý, sau đó mới chậm rãi nói tiếp, cậu ta dùng giọng điệu chẳng liên quan đến ai tiếp lời:

- Tôi cũng biết sinh hoạt ngoài đời của cô.

Diệp Từ liếc qua Nguyệt Thanh Khâu, cô đâu muốn biết suy nghĩ của cậu ta đâu. Nếu như cô nhớ không sai, mặc dù Nguyệt Thanh Khâu có bản tính của nhà buôn nhưng hắn đúng là một người có thể làm bạn được. Vì vậy, cô cũng không lo lắng cậu ta biết được con người ngoài đời thực của cô.

Chẳng qua cô chỉ giật giật khóe miệng, cười như không cười:

- Vậy thì sao?

Đúng, vậy thì sao?

Trong phút chốc Nguyệt Thanh Khâu vì vấn đề này mà im lặng, hắn ngẩn người, không biết trả lời Diệp Từ như thế nào nữa. Sau một thời gian hắn bất ngờ mới nói:

- Sao vậy, cô không ngạc nhiên chút nào sao?

- Có gì để ngạc nhiên?

Diệp Từ giống như không hề để tâm những câu nói này của Nguyệt Thanh Khâu, cô chỉ yên tĩnh kể lại một sự thật:

- Lần đầu tiên tôi nhờ cậy cậu thì đã nghĩ đến được ngày hôm nay rồi. Nếu tôi đã dám nhờ cậu, thì tất nhiên sẽ không sợ kết quả này.

Lời Diệp Từ khiến cho Nguyệt Thanh Khâu phải lau mắt mà nhìn, cô gái trước mặt này khác xa người cậu đã điều tra được trong tư liệu, giống như hai người khác nhau vậy. Hắn chỉ có thể ngẩn người mà nhìn cô.

- Sao vậy, tôi ở ngoài đời thực làm cậu thất vọng à?

Nguyệt Thanh Khâu quan sát Diệp Từ cẩn thận, xác thật là cô bình tĩnh, hắn hiểu toàn bộ lời của cô là thật thì mới thở một hơi dài, sau đó cười khổ, nói:

- Không phải là thất vọng, chẳng qua...

- Chẳng qua sao?

- Chẳng qua tôi cảm thấy con người trong game và ngoài đời thực giống như hai người khác nhau vậy.

- Cậu nói vậy là sao?

Diệp Từ nhướng lông mày:

- Không lẽ cậu điều tra sai người?

- Cô lại hoài nghi trình độ chuyên nghiệp của tôi?

Nguyệt Thanh Khâu lắc đầu, sau đó cậu cười cười, nói:

- Thật sự cô mới chỉ mười chín tuổi sao?

- Sao nào?

Diệp Từ cười nhạt, cô trả lời vấn đề của Nguyệt Thanh Khâu một cách trôi chảy:

- Chẳng lẽ cậu thấy tôi không giống người mười chín tuổi sao?

Đối với câu hỏi của Diệp Từ, hắn lắc đầu một cách chắc chắn:

- Không giống, không giống một chút nào. Từ lần đầu tiên tôi gặp cô, tôi biết rõ cách làm người cay độc của cô, người khôn khéo như vậy, tính cách như thế tuyệt đối đứa trẻ mười chín tuổi có được. Ít nhất phải 29 tuổi.

Diệp Từ bật cười ra tiếng, cô chống cằm nhìn Nguyệt Thanh Khâu. Cô đúng 29 tuổi sao? Tính cả thời gian của kiếp trước, cô không chỉ 29 tuổi thôi đâu, đúng ra là 30 tuổi tròn. Hơn nữa, cô đã sớm chết đi một lần rồi, cũng đã nhìn rõ được rất nhiều việc.

Cô thoải mái chuyển đề tài:

- Cậu đang bàn tán tuổi tác với tôi đấy à?

- Không đâu, tôi kể về việc chính là được rồi.

Nguyệt Thanh Khâu nhìn ra Diệp Từ không có hứng thú gì với đề tài này, hắn liền chuyển đề tài nói. Mà chủ đề hắn nói đến cũng là phần chính quan trọng:

- Ngươi làm cho cô và Bạch Mạch bị thương không chỉ mình Đổng Âm.

- Còn có Hà Tiêu nữa sao?

- Đúng vậy.

Diệp Từ nhíu mày, cô ngẫm nghĩ một lúc mới thở dài, nói:

- Nguyệt Thanh Khâu, thật ra tôi không hiểu được một vấn đề.

- Vấn đề gì?

- Tuy quan hệ của tôi và Thiên Sơn Tà Dương rất kém, nhưng vẫn chưa đến mức vạch mặt nhau, nhưng mà sao hắn lại muốn kéo lấy chuyện giữa tôi và Đổng Âm? Hay là vì Đổng Âm là bạn gái hắn?

Diệp Từ lắc đầu:

- Theo sự hiểu biết của tôi với Thiên Dương Tà Sơn, hắn sẽ không vì một người con gái mà làm việc không có ích cho bản thân. Mặc dù trong game tôi không muốn đụng chạm với hắn, nhưng chắc chắn hắn ta cũng hiểu, trong thời gian tiếp theo nếu không vạch mặt với tôi, thì hai bên vẫn có cơ hội hợp tác, nhưng tại sao bây giờ hắn lại đối phó với tôi?

- Cô biết người đứng sau hai người họ chứ?

Nguyệt Thanh Khâu không trực tiếp trả lời vấn đề của Diệp Từ mà ném ra một vấn đề khác.

- Việc này, tôi tất nhiên biết rõ, nhưng hai chuyện này có liên quan gì với nhau?

- Bởi vì, chuyện này là do người đứng sau đó chỉ thị đấy.

- A?

Diệp Từ nheo mắt, bỗng nhiên cô cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, cô ra hiệu cho Nguyệt Thanh Khâu nói tiếp.

- Tôi vừa nói, cuộc sống ngoài đời của Thiên Sơn Tà Dương rất kì lạ, cô còn nhớ không?

- Còn nhớ.

- Theo cô, nếu có kì lạ thì vì lí do gì?

Bỗng nhiên, Nguyệt Thanh Khâu biến thành người dẫn đường, cậu dẫn dắt Diệp Từ từng bước một đến đáp án cuối cùng.

Lí do gì đây? Tầm mắt Diệp Từ rũ xuống suy nghĩ cẩn thận, thật ra đáp án cũng không khó:

- Giữa Thiên Sơn Tà Sơn và Đổng Âm chỉ có hai vấn đề, thứ nhất là tình, thứ hai là tiền.

- Không trách được Đổng Âm muốn đấu với cô, cô đúng là rất thông minh.

- Là do cô ta quá quen thuộc tôi thôi.

- Hai người đó đã chia tay.

Bỗng nhiên Nguyệt Thanh Khâu ném ra đáp án như một quả bom đủ để Diệp Từ hoa mắt.

Kết quả này khiến cho người đang giữ bình tĩnh như Diệp Từ cũng phải sửng sốt. Một lúc sau cô mới giật giật khóe miệng:

- Không khó đoán ra.

- Tất nhiên cô đoán ra được rồi, nhưng mà cô không thể tưởng tượng nổi quá trình đó đâu.

Nguyệt Thanh Khâu tự rót cho mình một ly rượu, hắn thấy mình hôm nay mình nói rất nhiều, nên có thể dùng loại rượu tốt như vậy để tự thưởng cho bản thân một chút.

- Sự thật này liên quan đến rất nhiều người, nhưng nó đúng là rất máu chó.

- Cậu đã biết hết mọi chuyện thì nhanh nói ra hết đi, cậu làm người không có hứng thú gì với chuyện bát quái cũng phải xúc động rồi này.

Nếu nói đến bản lĩnh ngẫm nghĩ từng chữ một, Nguyệt Thanh Khâu này đúng là có một không hai đấy.

Nhưng vấn đề nghiền ngẫm từng chữ này khiến Diệp Từ rất khó chịu, cô nheo lại cặp lông mày:

- Có ý gì?

- Được rồi, tôi sẽ nói điểm chính.

Nguyệt Thanh Khâu cười khan một tiếng:

- Lần trước cùng đánh phó bản với Liễu Sơ Cuồng thì cuối cùng Thiên Dương Tà Sơn thua trận rồi, tôi nghĩ cô cũng đã biết rồi. Sau trận đó thì công hội Thiết Huyết Chiến bị chia làm hai, một bên là Thiết Huyết, còn bên kia là Chiến Thương, tiếp theo thì phó hội trưởng Linh Hào Tỳ Sương đã đến công hội.

Diệp Từ có chút mất kiên nhẫn, cô dùng ngón tay gõ gõ lên ghế, yên tĩnh nhìn Nguyệt Thanh Khâu.

- Mà tôi cũng từng nói, Lão gia tử nhà đó sẽ không dễ dàng bỏ rơi Thiên Dương Tà Sơn, mặc dù tiềm năng của hắn không bằng Liễu Sơ Cuồng, nhưng hắn là người đi theo Lão gia tử nhiều năm trời như vậy, thân tín bên người hắn không phải một người mới như Liễu Sơ Cuồng có thể so sánh được. Vì vậy Lão gia tử quyết định thực hiện một kế hoạch trì hoãn thời gian cho cả hai bên, người chiến thắng cuối cùng sau kế hoạch này sẽ được kế thừa vị trí của Lão gia tử.

Nguyệt Thanh Khâu cười:

- Vì vậy, Lão gia tử cho bọn họ mỗi người một khoản tiền bằng nhau.

- Đột nhiên tôi thấy như mình đang xem kịch trên ti vi, tình tiết này đúng là được diễn đầy đường rồi.

Thật sự cô có chút mệt mỏi, cô chỉ là một dân đen, dù mỗi ngày có kiếm được cả đống tiền đi nữa thì cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi, cả đời của cô nhất định sẽ không có quan hệ đến những chuyện thế này.

- Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô cũng đã nói câu này, cô còn nhớ câu trả lời của tôi không? Tác phẩm nghệ thuật là hình thức tái hiện lại đời sống con người, nhưng mà đời sống hiện thực lại máu c** gấp ngàn lần tác phẩm nghệ thuật.

Diệp Từ thở dài, cô hoảng hốt nhớ lại, lúc cô gặp Nguyệt Thanh Khâu nói những lời này. Tuy cô không có hứng thú với những ân oán hào môn, nhưng mà chuyện này liên quan đến cái mạng nhỏ của cô, cô phải nhẫn nại nghe hết mọi chuyện mới được.

- Sau đó như thế nào?

- Sau đó?

Nguyệt Thanh Khâu tự rót một ly rượu cho mình, hắn cười ha ha nói:

- Tôi vừa nói Thiên Sơn Tà Sơn có quan hệ rất rộng, gốc rễ cũng rất sâu, đây cũng chính là ưu thế của hắn, kẻ vừa mới bước chân vào đời như Liễu Sơ Cuồng không thể so sánh được, đúng không?

Hắn không đợi Diệp Từ trả lời mà nói tiếp:

- Sau đó... liền xảy ra chuyện này, thật ra không phải là không có lợi. Ít nhất muốn đối đầu với Thiên Sơn Tà Dương thì rất có lợi đấy.

- Có lợi chỗ nào?

- Hắn ta có quan hệ với nhiều người như vậy?

- Không phải cậu vừa nói đó là lợi thế của hắn sao?

Diệp Từ bị lời nói của Nguyệt Thanh Khâu làm cho loạn cả lên, cuối cùng thì hắn đang nói nhảm cái gì vậy?

Nguyệt Thanh Khâu cười ha ha:

- Từ góc nhìn của chủ nghĩa duy vật, một một sự việc đều có hai mặt, nếu đã có cái lợi thì cũng sẽ có cái hại. Cô không thể chỉ nhìn được mặt lợi mà bỏ qua mặt hại được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.