Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn

Chương 51: Q.4 - Chương 51: Chương 33




Lưu Niên trước giờ làm việc đều theo phong cách tùy hứng không thể lí giải, nhiều năm qua Apsalom cũng quen thuộc tính cách này của anh rồi. Thế nhưng, không phải cứ quen thuộc thì hiểu được mỗi lần như vậy Lưu Niên đang muốn làm gì hay suy nghĩ gì. Apsalom là người trước giờ làm việc đều theo khuôn khổ, việc gì ra việc ấy, nhưng Lưu Niên thì khác. Trước giờ làm cái gì cũng không theo cách bình thường, tư duy linh hoạt, làm việc cũng thường xuyên bỏ bước. Điều đó khiến anh có thân thiết cũng chẳng hiểu anh đang muốn gì nữa. Cũng may hai người vốn là bạn bè tốt, nếu không Apsalom đã sớm bị Lưu Niên bức cho điên rồi.

“Tớ đang ở trong phó bản!!! một trăm người đó!! Đã vậy còn là chỉ huy nữa, cậu kêu tớ đi rồi ai chỉ huy??”

Nhiều năm như vậy dĩ nhiên Apsalom sẽ đoán được Lưu Niên sẽ nói gì tiếp theo, nhưng anh thật sự không muốn làm. Đã vậy còn mới tiến vào phó bản nữa mà bắt đi đâu? Còn một nguyên nhân quan trọng khác nữa, anh biết Cánh Đồng Máu đang mưa gió nghiêng trời lệch đất, mà mình lại là một pháp sư, máu mỏng da giòn. Nếu một mình bôn ba trong vùng đất đó, y phục dính sát trên người khó chịu một hai câu không thể nói hết. (***Theo ý tác giả: đoạn này hiểu là trang phục thợ săn hay chiến sĩ đều là giáp trụ, còn trang phục của pháp sư là loại vải (bố y) ấy. Không phải giáp trụ nên đi dưới mưa sẽ dính sát vào người)

“Thế Kỉ Mới có một mình cậu chỉ huy?”

Đối với việc Apsalom từ chối Lưu Niên biết đó chẳng phải lí do chính.

“Chỗ đó đang mưa, tớ không rảnh rỗi chạy qua đâu”

Apsalom rung đùi đắc ý.

“Không tò mò kêu cậu qua làm gì à?”

Apsalom có một nhược điểm chính là tính hiếu kỳ quá mạnh, tuy rằng trước mặt người khác đều che giấu rất tốt nhưng trước mặt Lưu Niên thì không thể. Lòng hiếu kỳ quá mạnh thường dễ bị dụ dỗ. Vì lẽ đó Apsalom biết Lưu Niên không có ý gì tốt nhưng vẫn tình nguyện nhảy vào bẫy vì tính cách này.

“Tớ không đến, cậu có rõ chuyện đó không?”

Apsalom bị Lưu Niên khơi dậy tò mò trong lòng đã bắt đầu hiếu kỳ với việc của Lưu Niên. Nhưng trong lòng càng nghĩ đến thì lại càng tò mò hơn, mặc dù vẫn biết có tò mò đến mấy Lưu Niên cũng không nói nhưng anh vẫn mặt dày hỏi thăm. Hi vọng Lưu Niên nói ra.

Chỉ là anh không ngờ Lưu Niên lần này thay đổi, không chỉ nói cho anh biết mà còn nói rất rõ ràng.

“Có người muốn gặp cậu”

“Ai vậy?”

“Công Tử U”

Có nhiều khi Apsalom rất sợ Lưu Niên, tên này bình thường không có chuyện gì sẽ chọc cho đối phương sợ chết khiếp mới thôi. Cũng không bao giờ cân nhắc đến khả năng chịu đựng của đối phương bao nhiêu… Giống như lúc anh từ chối Bạch Sắc Đồng Thoại vậy. Anh không quan tâm nếu cô ấy nghe thấy cách chối từ sẽ có bao nhiêu tổn thương. Và bây giờ là chuyện Công Tử U đột nhiên đến Tây đại lục, đây là chuyện mà từ trước đến giờ chưa bao giờ Apsalom nghĩ đến nha!

Apsalom nghe Lưu Niên nói xong thì suýt sặc nước, sau một hồi mới bình tĩnh hỏi lại.

“Cậu nói ai cơ?”

“Công Tử U”

Hôm nay Lưu Niên rất vui vẻ nên không ngại ban phát thêm mấy câu cho Apsalom.

“Cậu nói Công Tử U của Đông đại lục? Chính là người mà cậu mặt dày đùa bỡn người ta? Là người trong lúc chúng ta đánh chiếm Đông đại lục tấn công bất ngờ khiến chúng ta tổn thương nghiêm trọng kia?”

Apsalom cảm thấy vấn đề này quá nghiêm trọng rồi.

“Ngoài ra còn có người tên Công Tử U à?”

Lưu Niên như nhìn thấy được biểu tình kinh ngạc tột độ trên gương mặt của Apsalom thì cảm thấy tố chất tâm lí thật không tốt. Không phải chỉ là một Công Tử U sao? Sao nghe như tận thế đến nơi vậy?

“Cô ta… cô ta đến Cánh Đồng Máu ở Tây đại lục à? Đến làm gì?”

Tuy rằng Apsalom biết Công Tử U đến rất ngạc nhiên nhưng dù sao vẫn là một hội trưởng của công đoàn lớn nhất Tây đại lục, một người đứng trên vạn người nên ổn định tâm lí rất nhanh. Sau khi tâm tình trở nên bình thường cũng suy nghĩ khác đi.

“Cô ấy đến để dò đường hay làm gì? Tớ liên hệ với công hội khác…”

“Không có phức tạp như cậu nghĩ đâu. Cô ấy chỉ muốn gặp cậu thôi”

Lưu Niên liếc nhìn Diệp Từ ngồi đó, nở nụ cười nhạt nhòa. Rất êm ắng mà dẹp tan phong ba bão táp trong lòng Apsalom.

“Không phải Đông đại lục tấn công?”

“Không”

“Cô ấy gặp tớ người đã có lão bà làm gì? Gặp cũng là gặp cậu mới đúng”

Xác định được không có đột kích bất ngờ nên tâm lí của Apsalom cũng thư giãn hơn. Thậm chí có thể cùng Lưu Niên đùa giỡn mấy câu.

“…Tớ không có khẩu vị nặng như cậu, đối với loại nữ vương này không ham”

Hiện tại Lưu Niên không ở cạnh nên Apsalom không kiêng kị nhiều như thế, không sợ Lưu Niên giận chó đánh mèo nên vui vẻ mà trêu ghẹo.

Lưu Niên nheo mắt, trong giọng nói mang theo mùi vị cảnh cáo:

“Xem ra trí nhớ của cậu dạo này kém thật, tớ nên để cậu nhớ lâu mới phải”

“Tớ… tớ sai rồi!!”

Apsalom vội vã nhận sai. Đá đề tài đi.

“Chỉ là hơi kì lạ thôi, hình như chỉ có cậu có quan hệ với cô ấy thôi. Tớ từ đầu tới cuối đã gặp qua cô ấy đâu, ở đại hội Vũ Long liếc sơ qua, tớ với cô ta không có giao tình gì. Cô ta còn là Đông đại lục Solo vương thì đến nơi này làm gì? Du lịch? Muốn tìm hướng dẫn viên? Nhưng nếu có thì tìm cậu chứ tìm tớ làm cái gì?”

“Bí Ngân”

Lưu Niên mệt phải nói vớ vẫn với Apsalom nên nhàn nhạt nói hai chữ.

Hai chữ này khiến Apsalom nghẹn như thể đang ăn trứng gà mà nuốt không được vậy. Một chữ không nói được, đầu óc ong ong vọng lại mấy ngàn lần chữ này.

Qua đến nửa ngày, Apsalom mới hồi phục tâm tình. Anh suy nghĩ một chút mới hỏi tiếp.

“Cô ấy nói là Bí Ngân?Chính là loại Bí Ngân đó sao?”

Lưu Niên không hề trả lời, xem ra vật này chỉ cần có người biết được giá trị của nó đều sẽ hứng thú. Lưu Niên không hề trả lời gì cả nên Apsalom cũng không rõ ý tứ của anh là gì, anh hít sâu một hơi, lại tiếp:

“Cô ấy có bao nhiêu?”

Lưu Niên nhìn Diệp Từ rồi lại cười:

“Tớ không biết”

“Cái gì? Cậu không biết?”

“Tớ thật sự không rõ”

Lưu Niên nhún nhún vai, nên rõ là từ đầu đến cuối anh chẳng biết gì cả, anh chỉ là người truyền đạt thôi. Những thứ khác anh không biết gì hết. Cũng không quan hệ gì cả.

“Cậu không biết lỡ cô ta lừa chúng ta thì sao?”

Apsalom sắp bùng phát.

“Cậu tin tưởng cô ấy? Cô ta nói cậu qua thì cậu qua, bảo cậu kêu tớ thì tìm tớ… Lỡ đâu chạy qua rồi cô ta muốn nhân cơ hội này khống chế hai chúng ta thì sao?”

Tuy rằng vẫn biết Apsalom suy nghĩ vậy cũng có lí, nhưng Lưu Niên vẫn thấy Apsalom lòng dạ hẹp hòi.

“Vậy cậu đừng tới”

Dứt lời Lưu Niên cũng không quan tâm Apsalom cố gắng liên lạc cái gì, kéo tên anh vào sổ đen cho người này tạm thời không liên lạc được với mình. Tức chết cậu!

Đúng như dự đoán, Apsalom thấy Lưu Niên dập máy rồi không đối thoại nữa, gấp đến độ như kiến bò trên chảo, đã vậy liên lạc với anh còn không được. Bí Ngân, Bí Ngân… tuy rằng không biết tình huống ở Cánh Đồng Máu nhưng hai chữ này vẫn khiến Apsalom điên cuồng.

Người khác không biết Bí Ngân tốt đẹp ở điểm nào nhưng không có nghĩa Apsalom không biết. Nguyên nhân không gì khác mà là anh có một kiện đồ có khảm Bí Ngân, yêu cầu 0 cấp. Mặc quần áo có nó, lực ma pháp của anh hơn trước rất nhiều. Vốn là không có cách nào khai thác Bí Ngân, không nghĩ là nó có quặng gì cả nhưng biết nó là một vật phẩm quý giá không thể cầu. Tuy rằng thuộc tính của nó chỉ ở xanh lá thôi. Nhưng là đoàn đội của họ lấy được một khối quặng Bí Ngân xong Apsalom đã không còn cho là như vậy nữa.

Nhiều năm như vậy làm một game thủ chuyện nghiệp đã tạo thành một sự nhạy bén với trò chơi, bởi vậy quần áo Bí Ngân không thể nào chỉ có một vật phẩm được. Nếu có thể tìm ra Bí Ngân quặng thì có thế chế tác được quần áo Bí Ngân. Chỉ cần có phối chế và nguyên liệu thôi. Nếu có thể làm cho những người ở Thế Kỉ Mới mỗi người chơi một bộ quần áo thôi là chuyện biến thái cỡ nào…

Chỉ có điều tiến trình thực hiện điều này thì không dễ dàng. Apsalom cảm thấy đây là chuyện bất khả thi. Bí Ngân tỉ lệ rơi là quá thấp, cho dù có phương pháp chế tạo mà không có nguyên liệu thì muốn thỏa mãn toàn bộ công đoàn mỗi người một bộ là điều không thể. Trò chơi mở một năm rồi, Thế Kỉ Mới nhân số gần trăm vạn người mà Bí Ngân chỉ có hơn bốn mươi khối, phẩm chất còn không cao… không thể chế tạo trang bị đẳng cấp cao được.

Đang bị dày vò gần chết đột nhiên có người nói cho anh biết là mình có biết Bí Ngân. Bất kể đó là manh mối gì thì Apsalom đều kích động không thôi. Kích động như vậy không thể khiến Apsalom tập trung chỉ huy phó bản được. Vì vậy anh không rõ Công Tử U đang có ý đồ gì, Lưu Niên cũng không biết đang muốn làm gì nhưng vẫn quyết định đi một chuyến.

Nơi này là Tây đại lục, thiên thời địa lợi nhân hòa Công Tử U không chiếm được cái nào. Cho dù cô có toàn bộ ưu thế anh vẫn không sợ cô. Anh lo lắng là tên Lưu Niên kia rốt cuộc đứng về phía nào. Nếu là người bên ngoài nhìn vào thì trăm phần trăm Lưu Niên không thể nào đứng về phía Công Tử U được, nhưng nếu không sao Công Tử U có thể lợi dụng Lưu Niên làm những chuyện thế này?

Anh không quen Công Tử U, thậm chí gặp qua một lần nhưng anh vẫn nghi ngờ nhân phẩm của cô. Huống hồ, sau lưng anh là một công hội khổng lồ, anh phải vì lợi ích của công hội mà tính toán. Không thể nào để nó có một chút xíu tổn hại nào.

Một điểm cũng không được!

“Dạ Tẫn Thiên Minh”

Apsalom quay đầu gọi chỉ huy phó.

“Sao vậy hội trưởng?”

Dạ Tẫn Thiên Minh là một tế tự, đang diệt một đám quái nhỏ đang hưởng kinh nghiệm thì nghe thấy Apsalom gọi nên đi đến.

“Hôm nay cậu chỉ huy phó bản”

Apsalom quyết định.

“Hả? nhưng tớ không chuẩn bị”

Tuy rằng chỉ huy phó bản rất nhiều nhưng với người nghiêm khắc với bản thân như Dạ Tẫn Thiên Minh mà nói, cho dù phó bản đã qua bao nhiêu lần thời điểm chỉ huy đều phải có sự chuẩn bị. Nếu không anh sẽ cảm thấy khó chịu.

“Tự do một lần đi”

Apsalom trợn tròn mắt, người này tính cách này không hay ho gì cả. Chán ghét.

“Tìm một người thay thế vị trí của tớ”

“Hội trưởng muốn đi đâu à?”

Apsalom không phải là người đã vào phó bản còn bỏ đi. Dạ Tẫn Thiên Minh đã theo Apsalom chơi rất nhiều trò chơi nên biết được phong cách làm việc của Apsalom. Nếu không phải có chuyện động trời gì đó thì anh sẽ không bỏ rơi đoàn đội của mình, nhưng bây giờ… Dạ Tẫn Thiên Minh đột nhiên khẩn trương, không phải có chuyện đấy chứ?

“Xảy ra chuyện gì rồi à? Hội trưởng? Có phải có gì bất ngờ không?”

“Không có gì đâu, chỉ huy tốt là được rồi. Tớ ra ngoài một chuyến rồi về”

Apsalom là người nếu chưa làm rõ chuyện thì không tự tiện nói lung tung. Huống hồ bây giờ lại là Bí Ngân… động đến nó anh nói năng cũng thận trọng hơn. Tùy Dạ Tẫn Thiên Minh muốn nghĩ sao thì nghĩ, anh phải nhanh chóng thoát phó bản mới được.

Sắp đánh mà đổi chỉ huy cũng chẳng phải việc ghê gớm gì nên tinh anh đoàn thấy lạ một chút rồi lại làm chuyện của mình. Chỉ có Quả Táo Chua không rõ nên hỏi Apsalom:

“Lão công, xảy ra chuyện gì vậy? Đang đi phó bản sao lại thoát? Có chuyện gì sao?”

“Anh chưa xác định rõ được nên bây giờ đi, em tiếp tục đánh phó bản đi. Đừng để người khác nghĩ lung tung.”

Quả Táo Chua tuy có quấy rối chút ở việc của Bạch Sắc Đồng Thoại những những chuyện khác cô vẫn cân nhắc được. Nghe Apsalom nói vậy nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

“Anh yên tâm, em biết rồi”

Apsalom vừa mới ra khỏi phó bản, triệu ra thú cưỡi chuẩn bị chạy đến Cánh Đồng Máu thì nhận được tin nhắn của Lưu Niên.

“Cậu đến kho công hội lấy cho tớ mấy bó tên đi”

“Bao nhiêu?”

“Bốn mươi bó Hắc Linh tiễn”

“Cậu dùng sao hết?”

Apsalom đổ mồ hôi, nên biết là bây giờ thợ săn có túi đựng tên không lớn. Mỗi thợ săn chỉ có thể mang theo nhiều nhất là hai mươi bó tên thôi. Mà Lưu Niên muốn bốn mươi bó, định lấy nhóm lửa hả…

“Công Tử U cũng phải bổ sung tên”

Apsalom muốn trào máu.

“Công Tử U là người của đối địch đại lục đó!”

“Aiza, gác hạ đồ đao, lập địa thành Phật…người chơi trong trò chơi đều là người một nhà… cậu mối ngày chém chém giết giết làm gì… người tới là khách mà, đừng nhỏ mọn thế chứ”

Lưu Niên cười híp mắt trả lời khiến Apsalom càng điên cuồng. Tên này giống như chưa gặp qua gái hay sao thế? Tên chết tiệt. Cái gì mà thấy gái một cái là thái độ quay phắt 360 độ thế! Cái gì mà buông hạ đồ đao, cái gì mà lập địa thành Phật, cái gì mà hài hòa xã hội, thiên hạ người chơi cũng là người một nhà… Còn cái gì mà người đến là khách? Sao mấy lời này chưa bao giờ nghe Lưu Niên nói qua? (***Tiểu Công Tử nhà anh tất nhiên phải khác rồi)

Đây là Lưu Niên xem người ở Đông Nam đại lục là điểm vinh dự biết di động đấy à? Bây giờ nói ra mấy thứ này không thấy ngượng mồm à??

“Lưu Niên, cậu vẫn bình thường chứ?”

“À, thuận tiện mang thêm dược phẩm tăng máu, lam với tiếp tế phẩm lại đây”

Lưu Niên lại tiếp tục được voi đòi tiên. Hoàn toàn xem Apsalom là xe tải chở hàng.

“Vẫn là cho Công Tử U?”

“Nhanh chút nha, chờ đó”

Lưu Niên cũng không trả lời Apsalom, cười ha hả đóng lại ngữ âm. Bỏ lại Apsalom đứng một mình dưới gió thu muốn thổ huyết bỏ mình. Đây là chuyện gì a….

“Tâm trạng tốt nhỉ?”

Diệp Từ nhìn Lưu Niên đang cười, khóe mắt cũng toát lên ý cười nên khách quan đánh giá.

“Ừ, không tệ”

Lưu Niên đang nghĩ về dáng vẻ phát điên của Apsalom thì tiếc nuối vì mình không bật chức năng ghi hình. Anh giương mắt nhìn Diệp Từ rồi mỉm cười:

“Sao vậy? Tiểu Công Tử tâm tình không tốt?”

“Bị người khác bắt dù là ai cũng sẽ không tốt…”

Đây là Diệp Từ nói thật thôi, hơn nữa người bắt mình còn là Lưu Niên. Cô làm sao mà vui vẻ cho được?

“Chưa chắc nha”

Lưu Niên thay đổi tư thế khác, thoải mái hơn cả lúc nãy.

Diệp Từ thì lại liếc Lưu Niên một cái, cô cảm thấy mình cùng tên này không thể có tiếng nói chung được. Bởi vì cách xử sự của họ hình như khác nhau nhiều lắm, vì vậy ngồi đối thoại với nhau là chuyện không có khả năng.

Trên người giáp trụ đã khô bớt, trước mặt là lửa trại ấm áp xua tan bớt cái giá lạnh của mưa xối xa ngoài kia khiến cô cảm thấy thả lõng. Chính lúc này, Diệp Từ cảm thấy mình hơi ngà say, Dạ Lan đúng là làm người ta bổ sung thể lực, nhưng uống nhiều sẽ có cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Lưu Niên nhìn Diệp Từ đã bày ra bộ dạng rất thoải mái thì tâm tình tốt hơn, anh chậm rãi ngồi dậy nghiêng về phía trước. Thật ra anh chỉ muốn tiến về phía cô một chút, không ngờ đến chỉ mới một phút mà một thanh đoản kiếm đã kề sát cổ họng rồi.

Lưu Niên nhướng mày, vẫn nhìn đoản kiếm đang kề sát họng mình rồi lại nhìn Công Tử U vẫn đang nhắm mắt cười ra tiếng.

“Em muốn làm gì?”

“Khoảng cách giữa chúng ta là 4cm, tôi hiện tại cấp 60. Công kích và trí mạng của tôi có thể tạo nên 200 cách công kích khác nhau. Nói cách khác, động đậy là rớt level…”

Diệp Từ nói đến đây mới chậm rãi mở mắt, nhìn Lưu Niên cười như không cười.

“Sao? Muốn thử à?”

Lưu Niên nhún vai, trở về vị trí ban đầu.

“Tôi còn tưởng em muốn ngồi một vị trí thôi, không ngờ tính toán nhiều vậy”

“Muốn không tính toán, phải xem người mình đang ở cùng là ai”

Diệp Từ rút kiếm về.

Lưu Niên thì vẫn mỉm cười tủm tỉm, anh nhìn sâu trong đôi mắt cô, đôi lúc lóe lên một cảm giác mơ hồ không nắm bắt được.

Bầu không khí dần rơi vào yên tĩnh, hai người giống như sắp ngủ đến nơi. Vách đá phía dưới chỉ còn lửa trại đôi lúc phát ra âm thanh rơi vỡ của đá. Bên ngoài mưa xối xả rơi xuống nhưng trong động ấm áp đến say lòng.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, xa xa đôi lúc truyền đến những âm thanh bình bịch. Đó không phải là âm thanh do mưa gây nên, mà là âm thanh bước chân dồn dập. Diệp Từ mở mắt, nhìn về phía Lưu Niên. Chỉ thấy anh vẫn nằm đó, tựa lên tảng đá lười biếng như cũ. Giống như anh đã thật sự ngủ rồi. Sau đó cô mới quan sát bên ngoài.

Mưa giàn giụa tạo nên lớp màn trắng xóa. Cánh Đồng Máu trong mưa chỉ thấy trắng xóa một dãi. Không thể nhìn xa. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp lớp mưa, Diệp Từ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang chạy đến bên này.

Là Apsalom hay người chơi khác?

“Người em muốn gặp đến rồi”

Lưu Niên giống như có mắt thần vậy, cho dù ý niệm trong lòng cô mà anh cũng thấy được. Anh vẫn duy trì tư thế cũ, thoải mái mà phóng khoáng trả lời cô.

Diệp Từ quay đầu quan sát Lưu Niên, không nói gì cả.

Apsalom bước chân ngày càng gần, cuối cùng vọt vào trong hang động.

Nghề nghiệp của Apsalom trang bị đều bằng vải chứ không giống như chức nghiệp khác bằng giáp trụ. Vì vậy tất nhiên sẽ chật vật hơn nhiều. Tuy rằng Apsalom trang bị đều là cực phẩm chứ không phải bình thường nhưng bây giờ cũng chẳng ra làm sao cả. Không nhìn ra được cực phẩm thì thôi, cả thân hình Apsalom là nước, nước đọng lại trên trán, trên gò má. Toàn thân ướt sũng, theo áo choàng mà chảy xuống đất. Mới vài phút mà mặt đất đã thành một bãi nước lớn.

Đầu tiên không cần kể đến thân phận địa vị gì của anh, chỉ cần nhìn vào hình tượng trước mặt người ta thấy muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

Vừa vào động, câu đầu tiên anh nói là:

“Đây là thời tiết quỷ quái gì vậy trời? Lưu Niên, cậu không biết bắt một pháp sư đi trong thời tiết thế này là tội ác hả???”

Lưu Niên lúc này mới nheo mắt nhìn thân hình chật vật của Apsalom từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên. Sau đó, anh thỏa mãn gật đầu:

“Không tệ, so với tưởng tượng còn bết bát hơn”

“Cậu… cậu…”

Apsalom đưa tay khều tóc, muốn nói gì đó thì đưa mắt thấy một cô gái khác đối diện mình.

Cô còn trẻ, nếu nhìn hình dáng mà phán đoán chắc chắn chưa đến hai mươi. Mái tóc dài màu bạc, tai nhọn, mắt màu hổ phách. Da dẻ hơi tái. Là một Tinh Linh tiêu chuẩn.

Dung mạo không phải xuất sắc gì, cho dù đã chọn Tinh Linh nhưng vẫn không lộ ra được sự diễm lệ của Tinh Linh. Thế nhưng trên người cô có một khí chất khiến người khác không rời mắt đi được. Ánh sáng ấy nhu hòa mà rực rỡ, làm cho dung mạo vốn dĩ bình thường lại trở nên lạnh lùng và có phần xa cách. Tồn tại như vậy khiến người khác rung động.

Mà đôi mắt kia, màu hổ phách bén nhọn mà lãnh đạm cứ lẳng lặng nhìn anh. Không có lấy lòng, không có kiêu ngạo, thậm chí cả hiếu kì còn không có. Bình tĩnh đến độ như băng tuyết đóng băng ngàn năm không tan, không hề gợn sóng.

Trên người cô có một ánh sáng hồng, điều này nói rõ đây là người chơi đối địch. Nhưng trên người cô lại rất bình tĩnh, không có thù địch, không có sát khí… giống như một pho tượng trang trí vậy. Lưu Niên không hề giới thiệu hai người, mà cô gái kia cứ nhìn anh đánh giá khiến anh hơi lúng túng. Thế nhưng đối với phong cách làm việc xưa giờ của Apsalom thì cũng không tạo nên điều xấu hổ gì.

Anh không cần biết quen hay không, ngồi xuống rồi cười tươi như hoa chào cô.

“Xin chào, tôi là Apsalom”

Diệp Từ nhìn Apsalom đưa tay ra, đợi mấy phút rồi mới giơ tay lên, bắt tay rất nhẹ rồi nhàn nhạt trả lời:

“Công Tử U”

“Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy”

Apsalom đến gần lửa trại, hơ hơ trang phục của mình. May là trong game trang phục ướt cũng không cần cởi ra phơi khô, chỉ cần đến gần lửa là tự khô nếu không sẽ phiền phức rất nhiều.

“Không biết Công Tử U đến đây du lịch hay làm gì? Nếu như là du lịch tôi sẽ sắp xếp cho cô một hướng dẫn viên du lịch, đảm bảo đi đến nơi về đến chốn”

Diệp Từ đối với cách nói này của Apsalom chỉ cười cười, loại nói chuyện này ai cũng sẽ không xem là thật. Cô lẳng lặng nhìn Apsalom, ánh sáng trong con ngươi dần dần trầm tĩnh lại.

Phí lời cũng không phải là cách làm việc xưa nay của Diệp Từ, cô không gọi anh ta đến đây để hàn huyên tâm sự, vì vậy nghe được ngữ khí hòa hoãn của Apsalom, Diệp Từ chỉ cắt đứt rất nhanh.

“Thế Kỉ Mới có bao nhiêu khối Bí Ngân?”

Apsalom không ngờ là Công Tử U sẽ đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng cắt đứt đề tài như vậy. Hơn nữa, đi thẳng vào điểm anh kiêng kị nhất mà đàm luận. Anh hơi giật giật khóe môi, không trả lời trực tiếp:

“Để tôi nhìn lại nhà kho của công hội, trí nhớ tôi không tốt lắm…”

Diệp Từ biết Apsalom sẽ không tự tiện nói với mình công hội họ trữ bao nhiêu khối quặng. Cho dù Apsalom không biết tương lai trữ hàng này có bao nhiêu ảnh hưởng nhưng vật tư trong kho hàng không phải thông tin dễ dàng nói ra. Huống hồ cô còn là người của đại lục đối địch nữa. Nhưng cô cũng không sốt ruột chỉ mỉm cười.

“Trong tay Thiên Thiên Hướng Thượng không đến mười khối, Thế Kỉ Mới là một công đoàn lớn, chắc cũng không quá một trăm khối đâu…”

Cô gái này đoán gần đúng. Apsalom trong lòng khẽ động nhưng trên mặt vẫn bất động mà duy trì mỉm cười.

“Suýt quên, Công Tử U là phó hội trưởng của Thiên Thiên Hướng Thượng”

Nói đến đây anh ngừng một chút rồi mới tiếp:

“Sao vậy? Nói vật trong kho hàng cho tôi không sợ tôi đi nói cho người khác à?”

Lưu Niên lúc này mới xen vào mỉm cười.

“Không sai, Tiểu Công Tử à, tôi nói cho em biết. Apsalom là một kẻ nhiều chuyện, việc gì cho cậu ta biết chẳng khác nào công bố cho đài truyền hình, mọi người ai rồi cũng sớm biết”

Diệp Từ không để ý mấy thứ đó, thân thể của cô hơi nghiêng về phía trước, trên môi nở nụ cười tự tin mà chắc chắn.

“Tôi đã dám nói, không tin anh dám đem đi khắp nơi công bố”

“Haha”

Lời nói của Diệp Từ khiến Apsalom cười lạnh. Anh không biết là đây có phải tật xấu của cô gái này không khi mà trước mặt mình cũng dám nói những chuyện kiêu ngạo đến thế.

“Chỉ là một Thiên Thiên Hướng Thượng, một vài khối Bí Ngân không liên quan gì đến tôi cả. Tôi có gì không dám nói chứ?”

Diệp Từ giống như đã đoán trước phản ứng của Apsalom nên không hề để tâm, chỉ chậm rãi nói:

“Nếu như tôi nói, tôi sở hữu một quặng mạch Bí Ngân thì sao?”

Apsalom vốn đang cười đột nhiên cứng đờ người, tuy anh rất muốn duy trì vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong đôi mắt hiện ra vẻ kinh ngạc đã bán đứng anh rồi. Lưu Niên nghe đến đây cũng không cười nữa, nheo mắt đánh giá Công Tử U. Rốt cuộc cô ấy còn bao nhiêu bí mật đây?

“Cô tưởng cô nói là tôi tin à?”

“Không cần biết anh có tin hay không”

Diệp Từ nhướng mày.

“Tôi đang nghĩ nếu có mỏ quặng này thì việc Đông đại lục chiếm cứ Thánh Quang thành cũng không xa”

“Hừ, viễn vông! Cô cho rằng có một quặng Bí Ngân là mạnh? Cô nghĩ toàn bộ đại lục này là quả hồng mềm chắc?”

Apsalom lời nói còn chưa dứt, Diệp Từ đã cắt đứt.

“Vậy anh có dám nói trong quần áo của mình không có Bí Ngân không?”

Apsalom đột nhiên dừng lại. Một câu cũng không nói ra được. Anh cho rằng Công Tử U tuổi còn trẻ, anh cho rằng cô chỉ là PK lợi hại một chút nên mới hình thành tính cách kiêu căng tự mãn. Dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng hình như anh sai rồi. Cô gái này tâm tư thâm trầm, lời nói của anh có mâu thuẫn và ý nghĩ ra sao cũng bị cô nhìn thấu. Mới vừa vào động, thì ra cô ấy nhìn chằm chằm mình là vì muốn xem thử quần áo có khảm Bí Ngân hay không…

Cô gái này rõ ràng là người khó đối phó.

Diệp Từ nhướng mày, không tiếp tục đề tài định nói nữa.

“Đương nhiên, tôi không thể nào cầm Bí Ngân của mình đi đánh toàn bộ đại lục. Tôi không có bản lãnh này. Anh nói không sai. Vì lí do đó, Đông đại lục muốn chiếm Thánh Quang thành là điều không thể”

Nói đến đây, trên môi cô khẽ mỉm cười, nụ cười gian xảo khiến người khác có chút run rẩy.

“Nhưng tôi biết một bí mật”

Apsalom biết mình không nên hỏi gì hết, chỉ cần hỏi là bị cô gái này dắt mũi dẫn đi. Nhưng anh không thể không hỏi được, anh không biết Diệp Từ muốn gì…

“Bí mật gì?”

Diệp Từ hơi nhỏ giọng, chậm rãi nói:

“Tôi biết quặng Bí Ngân ở Tây đại lục nằm ở đâu. ”

Apsalom cảm giác như trái tim của mình bị ai hung hăng bóp nát rồi. Anh thậm chí còn không thể hô hấp được, gương mặt đỏ bừng. Có thể thấy anh đang kích động rất lớn. Anh hít sâu một hơi, xoay người đến trước mặt Lưu Niên nhưng Lưu Niên vẫn lười biếng nằm đó. Trong con ngươi kia cũng không phải tĩnh lặng như trước, cũng có chút quan tâm và động lòng.

“Cô cho rằng nói vài câu tôi sẽ tin? Nói miệng ai mà chẳng nói được”

Apsalom hít sâu, cố gắng hồi phục tâm tình của mình mới đáp lại Diệp Từ.

“Anh có thể không tin, nhưng anh nghĩ Thịnh Thế có tin không?”

Diệp Từ lại cười.

“Cô uy hiếp tôi!”

Apsalom cả kinh, hơi tức giận nhìn cô gái trước mặt.

“Ừ, tôi đang uy hiếp anh”

Diệp Từ không chút nể nang mà đáp lại. Cô biết khi Thịnh Thế đến không chỉ có mình cô, không chỉ có Thiên Thiên Hướng Thượng có ảnh hưởng mà còn có trên công hội lớn như Thế Kỉ Mới nữa. Cây to đón gió, họ không chỉ có mấy trăm người như công hội của cô. Muốn bảo tồn thực lực của mình rất đơn giản. Họ quá lớn, quá khổng lồ. Thịnh Thế đi vào sẽ nhắm họ đầu tiên. Tuy nhiên trong thời gian ngắn mà muốn Thịnh Thế chống lại Thế Kỉ Mới rất khó khăn, nhưng nếu họ đã đặt mục tiêu lên Thế Kỉ Mới thì họ đừng hòng thoát dễ dàng.

Nếu như Công Tử U nói là thật, Tây đại lục cũng có mạch Bí Ngân… chỉ cần Apsalom thu vào tay thì đối phó với Thịnh Thế không phải chiếm ưu thế sao?

Chỉ là… sao cô ấy lại nói ra tại thời điểm này?

“Cô lần này đến đây tìm quặng à?”

Apsalom hiện tại không thể đoán được lối tư duy của cô gái này rồi. Tuy rằng tuổi cô không lớn nhưng tâm tư như thế, tính toán thâm trầm như thế cũng đủ làm Apsalom kiêng kị mấy phần.

“Tôi ngốc thế à? Một thân một mình chạy vào đây đào quặng? Tôi tìm được rồi thì lấy cái gì đào? Nếu đào rồi lấy cái gì chở đi?”

Diệp Từ trợn tròn mắt, đối với suy nghĩ này của Apsalom rất là khinh thường.

“Tóm lại, Tiểu Công Tử… đi một vòng như thế mục đích là gì?”

Duy trì yên lặng đã lâu đột nhiên Lưu Niên lại xen vào. Trên gương mặt anh là ý cười dịu dàng, mang theo một ánh mắt nóng rực mà trước giờ Apsalom chưa bao giờ thấy để nhìn cô.

“Chúng ta giao dịch đi”

Diệp Từ hướng về Lưu Niên và Apsalom, sau đó mỉm cười, khóe mắt đều là ý cười. Khi cô cười rộ lên như thể xuân đến hoa nở, yêu kiều ma mị.

“Giao dịch gì?”

“Sau khi Thịnh Thế vào, chúng ta kết đồng minh”

Diệp Từ mỉm cười, hào quang kia khiến người khác không thể di dời ánh mắt.

“Kết minh tại đại lục Trung Tâm. Tôi chờ anh, mà để tỏ rõ thành ý, tôi nói vị trí của quặng kia cho anh”

“Làm sao cô biết được vị trí của nó?” Apsalom muốn biết nhất là về vấn đề này, tuy rằng anh biết Diệp Từ sẽ không trả lời.

“Không liên quan đến anh, anh chỉ có hai lựa chọn. Một đáp ứng, hai từ chối thôi…”

Apsalom trầm mặc, suy nghĩ một chút rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Công Tử U, tôi biết vì sao cô muốn kết đồng minh, nhưng chúng ta không cùng một đại lục. Theo tôi biết cô cùng Lang Tộc quan hệ không tệ sao lại không nói cho Khinh Ca Công Tử?”

“Cùng một đại lục không có nhiều lợi ích. Vững chắc kết minh cũng chỉ hao phí tài nguyên, cùng anh kết minh không so được. Chỉ các anh mới có tài nguyên, vật lực tài lực gì cũng phong phú cả.”

Diệp Từ hơi nheo mắt.

“Đồng minh càng nhiều, càng có nhiều sức mạnh đối phó Thịnh Thế”

Diệp Từ trả lời hợp tình hợp lí còn rất chân thành. Apsalom không hoài nghi nhiều, nếu hai người hoán đổi vị trí cho nhau anh cũng sẽ lựa chọn như vậy.

“Cô và Thịnh Thế có ân oán sao?”

“Không”

“Vậy tại sao…?”

“Thịnh Thế tiến vào Vận Mệnh, ai cũng biết”

Diệp Từ thở dài một hơi, nhìn Apsalom đã nhu hòa đi nhiều. Điều đó khiến cô trở nên vô cùng chân thành.

“Nói thật đi, tôi là một game thủ chuyên nghiệp, tôi cùng gia đình đều vào Vận Mệnh. Thịnh Thế đột kích là để phá game này… Tuy rằng Thiên Thiên Hướng Thượng rất nhỏ, nhưng tổ chim bị phá trứng có nguyên vẹn không? Nếu như Thịnh Thế làm được bao nhiêu tài sản của tôi đều mất trắng. Đây là điều tôi không hề muốn. Mà đã có bí mật về quặng mạch kia thì không thể giữ cho riêng mình. Tôi phải nhân lúc Thịnh Thế chưa vào lớn mạnh, trang bị tốt hơn, khống chế bọn họ. Chúng ta nghĩ cách kéo dài càng lâu, Vinh Diệu sẽ càng có thời gian nghĩ cách duy trì game. Vì lẽ đó, tôi mới tìm anh”

Những câu này 90 phần trăm là thật, tuy rằng có một ít mục đích riêng nhưng vẫn có phân lượng. Nếu đem ra làm lí do thuyết phục người khác cũng có chút tác dụng.

“Vì muốn bảo vệ mình mà kéo theo chúng ta sao?”

Apsalom nở nụ cười, cô gái này quả là không đơn giản.

“Cô cũng chịu chết sao?”

“Chẳng lẽ anh không động lòng? Apsalom. Bất cứ giao dịch nào cũng dựa trên nguyên tắc đôi bên cùng có lợi. Nếu như tôi chỉ làm vì tôi có lợi ích thì anh đâu có ngu ngốc mà đáp ứng tôi chứ?”

Diệp Từ nheo mắt lại, thu lại đôi mắt tràn đầy ánh sáng tính toán lúc nãy. Cô biết cô thuyết phục được anh ta rồi.

Lưu Niên quan sát Diệp Từ, nụ cười càng ngày càng rực rỡ.

Cô gái này, thật sự quá hợp khẩu vị của anh mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.