Một con mãng xà màu đen to bằng cột điện từ đằng sau cây thụ già bò ra, hộc lưỡi, dùng thân mình quật thật mạnh
vào Diệp Từ, muốn đoạt đi cái ba lô.
Giấc Mộng Thân Cao 1m7 thấy mãng xà xuất hiện, sợ tới hét to: “Công tử, cẩn thận!” Sau đó quăng kỹ năng hàn băng về phía nó, hy vọng có thể kéo cừu hận của mãng xà về phía mình.
Buông Muội Tử Kia Ra lại càng gấp gáp hơn, chức nghiệp của anh là cận chiến, căn không có kỹ năng của viễn trình: “Sao lại thế này! Lần trước nó đâu có xuất hiện sớm như vậy!! Thứ tự của nhiệm vụ sắp xếp kiểu gì thế này, chơi nhau à!”
Lần này mãng xà quả thật xuất hiện quá
sớm, khiến hai người kia không kịp chuẩn bị tâm lý. May mắn Diệp Từ là
người sống lại, may mắn kiếp trước Diệp Từ là pháp sư, may mắn lúc này
đây Diệp Từ là Thợ Săn, biết trước thời gian mãng xà xuất hiện không
giống nhau, may mắn thế mạnh của cô là cân bằng cao.
Cô nhẹ nhàng nhảy lên, tích tắc ngay sau đó con rắn đã ập đến, ý muốn bắt lấy túi vật phẩm nhiệm vụ.
Theo tính toán của Diệp Từ, chỉ cần cô
rơi xuống, bất kể là thân cây hay thân rắn, chỉ cần cho cô một điểm chạm chân vào, cô có thể dùng lực đàn hồi nhảy lên vách núi lúc nãy.
Tính toán thực hoàn hảo nhưng tình huống luôn khó lường.
Ngay trong chớp mắt Diệp Từ rơi xuống,
mãng xà bỗng nhiên vươn thân mình dài ngoằn của mình, chỉ dùng một chiêu đã gắt gao quấn lấy Diệp Từ.
Tuy kiếp trước đã trải qua nhiều lần thử nghiệm, nhưng sự tình biến hóa quá nhanh chóng cũng khiến Diệp Từ bị
hoảng sợ, cô theo bản năng muốn thoát ra nhưng như vậy càng làm mãng xà
quấn chặt Diệp Từ hơn.
Đột biến chỉ trong giây lát, Giấc Mộng Thân Cao 1m7 lúc này quá mức sợ hãi: “Công tử! Cẩn thận!”
Buông Muội Tử Kia Ra cũng lập tức quỳ rạp trên đất, vươn mình muốn bắt lấy Diệp Từ: “Công tử nhanh cầm lấy tay tôi! Nhanh lên!”
Lúc nãy Giấc Mộng Thân Cao 1m7 quăng ra
hàn băng vừa vặn dừng trên thân con mãng xà, nó mở to miệng kêu gào. Túi đồ ngậm trong miệng lập tức rơi xuống, Diệp Từ nhân cơ hội này bắt lấy
nó, nhanh tay ném nó lên trên, túi đồ bay về phía vách núi rồi bị vướng
lại ở đó.
Mãng xà quay đầu phun độc khí tới hai người kia, sau đó liền cuốn Diệp Từ xuống dưới vách núi.
Phía dưới vách núi đen là vực sau vạn
trượng, nếu ngã xuống cơ bản không còn đường sống. Giúp người khác làm
nhiệm vụ lại làm cô mất đi kinh nghiệm? Chuyện cười, Diệp Từ kiên quyết
không thể để điều đó xảy ra. Cô bị quấn lấy lại thoát ra không được, vậy liền rút ra Độc hạt Đoản Kiếm hung hăng đâm vào thân xà.
Nhưng do da mãng xà quá dày, bên trên
lại bao phủ lớp vảy mịn, Diệp Từ đâm kiếm thứ nhất chỉ thương tổn nó
khoảng 100 điểm sát thương, đôi với mãng xà có lượng máu 20 nghìn mà
nói: thật sự không đáng kể.
May mà Độc hạt Đoản kiếm rất nể tình để
công kích gia tăng thêm trúng độc, thân thể mãng xà lập tức biến xanh,
nó bắt đầu thống khổ giãy dụa. Quằn quại không ngừng, thân xác cuốn càng chặt, chút ít không khí trong ngực Diệp Từ cũng bị đẩy ra ngoài nốt.
Diệp Từ đau đầu, hoa mắt chóng mặt, hiện tại cô hoàn toàn cảm thấy mình như “Cá nằm trên thớt”, cho dù thân mình cường hãn đến mức nào, trong tình huống này cũng chỉ đành phải bó tay.
Giây cuối cùng mọi thứ trước mặt Diệp Từ biến thành bóng tối, Diệp Từ đáng tiếc nghĩ: Sau khi sống lại đến nay
lần đầu tiên chết lại là kiểu này, quá mất mặt!
Giấc Mộng Thân Cao 1m7 và Buông Muội Tử
Kia Ra chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Từ bị mãng xà quấn lấy sau đó rớt
xuống vực thẳm. Đặc biệt Giấc Mộng Thân Cao 1m7, trong tay còn cầm túi
vật phẩm Diệp Từ đôi lên, mắt cô mở to, kinh hoảng không thôi.
“Công tử!!” Cô kêu lớn.
Buông Muội Tử Kia Ra giữ chặt cô: “Cùng đi nhìn xem!”
Hai người lập tức từ vách núi chạy về
hướng chân núi, có điều cả hai đi chưa được bao lâu, bên tai liền vang
lên tiếng thông báo của hệ thống: “Đồng đội của bạn ‘Công Tử U’ đã bị hệ thống đẩy ra khỏi tổ đội.”
Bị Hệ Thống đẩy ra khỏi đội!! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kinh ngạc cùng lo lắng lập tức quấn
quanh hai người bọn họ, không chút do dự, bọn họ tức khắc nhắn tin với
Diệp Từ qua kênh Kênh trò chuyện riêng, nhưng chỉ được đến thông báo từ
Hệ Thống: “Người chơi này tạm thời không thể liên hệ.”
Ngay cả dùng bồ câu đưa tin cũng không thể.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?!
Tí tách.
Tí tách.
Giọt nước lạnh như băng không nhừng rơi
vào trán của Diệp Từ, khiến cô dần thanh tỉnh. Cô giật mình, mạnh ngồi
dậy, còn không có thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh, đột nhiên cảm thấy
lạnh sống lưng.
Nhìn kỹ lại, càng hoảng sợ.
Cô đang ngồi trên thân thể mãng xà, sự
ẩm ướt lạnh băng trên lưng chính là niêm dịch của nó. Khoảng cách gần
Boss thế giới cấp15 thế này, nếu đối phương muốn công kích, Diệp Từ căn
vốn vô lực đánh trả, chắc chắn phải chết. Nhưng điều càng làm cô cảm
thấy nghi hoặc là mãng xà chỉ dùng ánh mắt oán độc nhìn cô, nó không hề
nhúc nhích.
Diệp Từ là từ nhỏ vốn chán ghét loại sinh vật này. Mỗi khi nhìn thấy đều sởn cả gai ốc, càng đừng nhắc đến có chạm vào chúng.
Có điều ghét thì ghét nhưng cô vẫn quan
sát nó, lát sau đã quan sát ra điểm bất đồng vì thế cô đứng dậy, từ từ
lùi về sau vài bước, mà con rắn kia vẫn ngoan ngoãn nằm im một chỗ như
thế, thật may mắn. Diệp Từ liền vào xem thông tin của nó.
Khóe miệng lập tức giương lên. Tên này
dĩ nhiên đã bị thương nặng, máu chỉ còn có chút xíu, chỉ cần cô bổ thêm
mấy đao, phỏng chừng nó liền thăng thiên.
Diệp Từ huýt sáo, Lão Tam nhảy ra, nó duỗi lưng tỏ vẻ mệt mỏi, nhe ranh trợn mắt với mãng xà, thể hiện sự uy phong của mình.
Ánh mắt mãng xà càng lạnh lùng, nhưng thân thể vẫn không thể nhúc nhích, nó thở phì phò, thổi độc khí vào người Diệp Từ.
Ngay tức khắc, trên đầu Diệp Từ xuất
hiện một đám mây mù, máu trên người thấp dần, khiến cô phải uống tận hai bình máu vào miệng, sau đó lại thêm cho Lão Tam chút máu, liền thả Lão
Tam ra.
Cường hóa Thợ Săn Ấn Ký, Xạ Kích Ngộ Đạo, Độc Xà Đeo Bám, Bắn liên hoàn.
Chỉ số thông minh mãng xà cũng không
cao, sau khi phóng xuất Xạ Kích Ngộ Đạo, lực chú ý và cừu hận của nó lập tức chuyển dời đến trên người Lão Tam, nhưng vì thân mình không thể
nhúc nhích, nhìn thế nào cũng chẳng khác gì hổ giấy.
Đây có lẽ là trận chiến đớn giản nhất
của Diệp Từ kể từ lúc tiến trò chơi đến nay, không đến 3 phút, mãng xà
đã hóa thành kinh nghiệm khổng lồ nhập vào Diệp Từ và Lão Tam. Loại Boss tự do Tinh anh kiểu này thưởng cho kinh nghiệm không tệ, giá trị kinh
nghiệm của Diệp Từ đã tăng đến cấp 16 78%.
Đáng tiếc, mãng xà này là quái của nhiệm vụ, không kiếm được trang bị gì, thậm chí ngay cả bản kỹ năng cũng
không ra, chỉ có dược thủy và kim tệ.
Có còn hơn không, Diệp Từ đem toàn bộ mấy thứ này bỏ vào túi đồ, rút đao ra phân giải thi thể mãng xà.
Trên người mãng xà vết thương chằng
chịt, không ít chỗ đã bị tróc vảy, máu chảy đầm đìa còn lộ ra thịt. Diệp Từ nghi hoặc, sao mãng xà lại ra nông nỗi này? Đến lúc phân giải xương
của nó, Diệp Từ mới hiểu rõ.
Toàn bộ xương đều bị trật khớp.
Ngẩng đầu lên trên, gió cuốn hơi nước
bay lướt qua đỉnh đầu cô, trên nữa là vách núi thẳng tắp cao chót vót,
nhìn mãi không thấy đỉnh, cộng thêm màn sương mù vấn vít kia, cô khó mà
nhìn thấy rõ được mọi thứ xa hơn nữa.
Xem ra bọn cô rớt từ trên đấy xuống.
Diệp Từ vừa phân giải thi thể vừa nhìn bốn phía, đây là một khe núi nhỏ
nhưng phong cảnh rất đẹp, cỏ non xanh mướt, cổ thụ che trời, rất có
phong thái của chốn bồng lai tiên cảnh. Có điều vì ban nãy bọn họ ngã từ trên cao xuống đã làm gãy nhiều nhánh cây, nên cảnh vật đã bị tàn phá
có phần hỗn độn.
Mà bản thân cô, nhờ bị con rắn quấn
quanh nên khi ấy, người bị thương nặng chính là con rắn khổng lồ này, cô nhờ vận may mà giữ lại được một cái mạng.
Thịt xà, da xà, vảy, khung xương, mật xà, túi độc, còn có 108 khúc xương bóng loáng.
Đây là toàn bộ chiến lợi phẩm Diệp Từ
đạt được nhờ phân giải. Đến khi đứng dậy, Diệp Từ khịt khịt mũi, thân
mình cô toàn mùi máu tanh, khiến cô không hề thoải mái. May mắn bên cạnh mấy gốc đại thụ có một hồ nhỏ, cô tiến lên vài bước, đến bên ao, tẩy
trừ máu trên người.
Tay cô đột nhiên đau đớn, Diệp Từ thầm
cả kinh, chẳng lẽ bị con gì cắn, nếu có độc thì chết, cô không mang theo thuốc giải độc. Vội vàng ra khỏi nước, nhờ ánh sáng liền phát hiện thứ
khiến cô bị đau không phải gìkhacsc ngoài lưỡi câu.
Lưỡi câu?
Lưỡi câu!!
Nó từ nơi nào chui ra thế này! Tay Diệp Từ cầm lưỡi câu, nương theo chỉ câu nhìn qua bên kia, cơ mặt bắt đầu run rẩy……
Lưỡi câu bên kia là cần câu, cần câu được một bàn tay nắm lấy, mà cánh tay của bàn tay ấy đang bị đè dưới một gốc đại thụ.
Hình như cô phát hiện cô vô tình tạo nên chuyện lớn ……
Sau khi lên bờ, mất sức chín trâu hai hổ mới dời được nhánh cây gãy kia đi, liền thấy có một người đàn ông tóc
vàng đang nằm bên dưới, gương mặt anh ta hoàn toàn không có một chút tức giận nào. Diệp Từ tối sầm mặt mài, bởi vì bên cạnh anh ta xuất hiện mấy chữ: “Thi thể của Johnny (Thầy dạy kỹ năng Câu Cá cấp Đại Tông Sư).
Diệp Từ ngẩng đầu, đón gió bằng gương mặt đầy lệ, cô thề: chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô!!
Người nọ nhất định là bị mưu sát, sau đó thi thể này trở thành đầu mối nhiệm vụ! Tuyệt đối đúng như thế!!
Cô có chết cũng sẽ không nhận thầy dạy
kỹ năng câu cá cấp đại tông sư kia vì cô và con rắn rơi từ trên vực
xuống mà bị nhánh cây gãy đè chết.
Sau khi thực hiện tốt tự kỉ ám thị mọi
chuyện không liên quan đến mình, Diệp Từ nhìn vị đại tông sư đã chết
kia, bắt đầu suy nghĩ tìm cách giải quyết hậu quả..
Xem đi, cô quá tốt rồi còn gì, dĩ nhiên còn làm việc thiện, trên đời này còn có người chơi tốt như cô à?