Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn

Chương 15: Q.4 - Chương 15: Chuyện xảy ra quá nhanh (1-2)




Bạch Mạch dừng bước. Diệp Từ cũng dừng bước. Hai người đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn chăm chú phía sau đám người.

“Xem ra, chúng ta có phiền toái.”

Sắc mặt của Bạch Mạch cứng đờ nhưng bên khóe miệng vẫn treo nét cười. Anh nhìn về phía Diệp Từ cố gắng bày ra vẻ mặt bình thản nhất. Anh hy vọng sẽ không khiến Diệp Từ quá sợ hãi. Có lẽ, ở trong trò chơi Diệp Từ quá mức cường hãn nên người ta luôn nghĩ ngoài đời cô cũng như vậy. Nhưng Bạch Mạch là nhất định sẽ không nhớ lầm điểm này. Diệp Từ là một cô gái trẻ, ở trong trò chơi khác, ở hiện thực lại càng khác.

Ở tình thế nguy cấp này, điều đầu tiên mà Bạch Mạch nghĩ đến chính là mở đường máu cho Diệp Từ nhanh chóng chạy thoát. Vì vậy anh nhỏ giọng nói với Diệp Từ:

“Một lúc nữa anh sẽ đánh lạc hướng chúng sau đó em nhân cơ hội chạy đi nhé.”

Nhưng hình như cô không hề để ý đến lời nói của anh, mắt cô dại ra nhìn về phía gã thanh niên đang tiến về phía bọn họ. Trong đầu cô, những kí ức ở kiếp trước lại ùa về. Khi ấy cô đã đắc tội với người ta ở trong game, rồi bị bọn chúng tra ra thân phận thật và chặn đường về nhà như bây giờ. Vậy khi đó cô đã vượt qua như thế nào? Diệp Từ hít một hơi thật sâu, cố gắng nhớ lại nhưng cũng chỉ nhớ là cuối cùng mình được mấy người qua đường đưa tới bệnh viện trong tình trạng thương tích đầy mình. Từ lần đó, cô tự nhủ rằng giết người phải diệt tận gốc nếu không sẽ để lại hậu hoạn sau này. Bởi vậy, cô chính là game thủ tàn nhẫn nhất Vận Mệnh sau này.

Mà chuyện này là thế nào? Tại sao? Diệp Từ chẳng kịp nghĩ vì bọn người kia đã tới gần.

“Tiểu Từ”

Bạch Mạch thấy Diệp Từ không hề để ý đến mình nên đẩy nhẹ cô một cái, muốn cô đừng quá lo lắng nhưng chuyện sắp xảy ra lại khiến anh chẳng thể tin vào mắt mình.Nói thì chậm, khi đó thì nhanh. Một gã thanh niên rút một cây gậy bóng chày tiến về phía Diệp Từ.

“Hắc hắc, cô nàng này bị dọa tới ngây người rồi......”

Tên cầm đầu vừa vung gậy bóng chày, vừa nói chuyện với đàn em ở phía sau. Nhưng cây gậy chưa kịp hạ xuống, lời của hắn cũng chưa nói xong thì đột nhiên cảm thấy sau cổ đau buốt và thân thể từ từ đổ xuống. Khi cây gậy vụt xuống Bạch Mạch đã dùng cánh tay chắn trước Diệp Từ, cánh tay còn lại muốn ôm lấy Diệp Từ, muốn bảo vệ cô nhưng lại chẳng thấy có chút động tĩnh nào từ đối phương. Bạch Mạch không hề tin vào mắt mình, không tin tưởng chuyện xảy ra trước mắt mình là thật. Diệp Từ khi nãy còn đang đứng cạnh anh mà chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

Nếu chỉ là một động tác né tránh nhanh nhẹn sẽ không khiến Bạch Mạch quá kinh ngạc, nhưng chuyện sắp xảy ra lại nằm ngoài sức tưởng tượng của anh. Diệp Từ mạnh mẽ dùng chân đá vào yết hầu của gã cầm đầu. Động tác của cô rất lưu loát, vừa nhìn đã biết là cô có học võ. Tư thế cùng sức lực đều chuẩn xác. Mà chỉ e là cú đá kia không hề nhẹ bởi vì nó đã khiến cho gã vừa rồi còn khinh thường cô phải mềm nhũn người và ngã xuống. Sự việc xảy ra khiến tất cả đứng hình. Chỉ có kẻ đầu sỏ -- Diệp Từ là vẫn bình thản. Cô thu chân lại, lập tức ngồi xổm xuống, nhặt lấy cây gậy bóng chày rơi cách đó không xa. Sau đó thấp giọng nói với Bạch Mạch:

"Anh còn đơ ra đó làm gì? Còn không mau chạy.”

Đầu óc của Bạch Mạch đang rất hỗn loạn. Nếu ở trong trò chơi thì khác, dù sao Diệp Từ cũng là thợ săn mạnh mẽ, PVE trâu bò,PVP càng trâu bò. Nhưng bây giờ không phải ở trong trò chơi tại sao cô ấy vẫn cường hãn như vậy? Chỉ cần dùng một cú đá là có thể hạ gục tên thanh niên trẻ tuổi. Bạch Mạch có nghĩ nát óc cũng không hiểu được cô ấy đã làm như thế nào? Vừa chạy theo Diệp Từ vừa hỏi:

“Em làm thế nào mà hay vậy? Học võ từ khi nào đấy?”

Diệp Từ cũng không biết trả lời như thế nào. Thật ra cô chưa từng học võ và cũng chưa từng đánh nhau bao giờ. Cho dù khi ở trong trò chơi, cô rất kiêu ngạo nhưng ngoài đời thực, cô chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhưng kiếp trước bị người ta đánh, vì muốn phòng vệ cho bản thân nên sau khi xuất viện cô đã theo học võ thuật vài năm, khiến mình mạnh mẽ hơn. Nhưng chuyện của kiếp trước không liên quan gì đến kiếp này. Mà việc vừa rồi xảy ra quá nhanh, đầu óc của cô chẳng kịp phản ứng mà chỉ hành động theo phản xạ. Cổ, đó chính điểm trí mạng trong chiến đấu. Bởi vì nơi đó là nơi yếu ớt nhất cơ thể,nếu không nắm chắc lực đánh thì rất dễ gây chết người.

Kiếp trước võ sư dạy cô rất nhiều thế võ, nhưng khi thực chiến cô thích nhất là công kích trí mạng. Thường thì người ta khó mà phòng bị nơi cổ. Vì thế nên dù chẳng mấy khi tập luyện nhưng những phản xạ đó đã khắc sâu vào tận xương tuỷ, trở thành bản năng tự nhiên của Diệp Từ.

“Em có học võ bao giờ đầu. Bắt chước trên ti vi ấy mà.” Diệp Từ vội vàng lấp liếm:

“Chỉ là em hay ở trong phòng khua khoắng tay chân thôi......”

“Đúng rồi đúng rồi, em vừa đá vào cổ tên đó. Liệu có chết người không đấy?”

Bạch Mạch bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề.

“Không đâu. Em đá đâu có mạnh lắm.”

Nói tới vấn đề này, Diệp Từ hơi chột dạ. Tuy rằng cô đá không dùng nhiều lực nhưng cũng nặng cỡ 10 kg. Mà với lực như thế đá vào cổ họng của một người có gây chết người hay không thì chính cô cũng không biết......

“Chạy không nổi đâu. Bọn chúng đông quá .” Bạch Mạch thấy mấy tên kia sắp đuổi kịp thì liền đoạt lấy cây gậy bóng chày trong tay Diệp Từ:

"Anh biết chút võ. Để anh đối phó với bọn chúng. Em mau chạy đi.”

“Không sao đâu......”

Diệp Từ cảm thấy thân thủ này của cô hoàn toàn có thể đối kháng với bọn chúng nên cô chẳng để lời của Bạch Mạch ở trong đầu. Chỉ là lời còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Mạch đẩy mạnh một cái:

"Chạy nhanh lên nếu không muốn thấy anh chết.”

Diệp Từ bị đẩy ra khỏi vòng vây. Cô vội vàng quay đầu lại thì thấy Bạch Mạch đang ra sức dùng gậy quần ẩu với đám thanh niên Diệp Từ liền muốn quay lại trợ chiến. Dường như đã biết trước điều này, Bạch Mạch nhanh chóng hét lên trước khi cô kịp quay lại:

“Diệp Từ, em đi gọi người tới cứu đi. Nhanh lên kẻo chờ nhặt xác anh đấy.”

Mặc dù Diệp Từ không cam lòng nhưng cũng không thể dũng cảm nhất thời nên đành bỏ chạy. Mấy tên kia thấy cô chạy thoát thì tập trung công kích Bạch Mạch. Đây cũng là khoảng thời gian quý báu để cho Diệp Từ báo 110. Sau khi trình báo cô lập tức quay lại chỗ cũ. Bình thường thì đi báo 110 phải mất khoảng 5 phút, mà trong 5 phút này cô cũng không cam đoan rằng liệu Bạch Mạch còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.